Mặt tiền siêu thị này không lớn, một bên cửa ra vào để hai cái tủ đông to, một bên khác thì chính là quầy thu ngân, trong tủ ở quầy đặt thuốc lá, trên bàn bày kẹo que, bật lửa và một số loại vật phẩm khác, không thấy bóng dáng của chủ tiệm,

Hạ Lan Quyết hô hai tiếng, không nhìn thấy người, đi vào trong nhìn xung quanh, bên trong là rậm rạp các kệ hàng, các bách hoá thượng vàng hạ cám chật kín trong không gian, trong tiệm không bật đèn, có chút tối, nhìn có chút sợ hãi.

“Có người ở đây không?” Ánh mắt Hạ Lan Quyết di chuyển vài vòng trong tiệm, cũng không nhìn thấy bóng người, đang muốn đi ra ngoài, chóp mũi lại ngửi thấy một mùi hương, giống mùi canh sườn hầm củ cải trong bếp, cái mũi nhạy bén đánh hơi, nghiêng đầu theo hướng có mùi hương, nhìn thấy có một cái cửa nhỏ dựa vào kệ hàng.

Trên cửa giăng một tấm rèm hình con mèo chiêu tài.

Vén tấm màn cửa lên một nửa, lộ ra phân nửa bóng người, vạt áo thun màu đen, quần thể thao màu xám nhạt, giày vải vải, nhìn thân hình giống con trai, dựa gần khung cửa, không biết đang làm cái gì.

Hạ Lan Quyết không nghĩ nhiều, đi tới trước hai bước, nói với người đó: "Xin chào, có thể cho tôi đổi một ít tiền xu không?”

Người nọ giống như không nghe thấy, vài giây sau, thay đổi tư thế, khom lưng, cong tấm lưng gầy gò, Hạ Lan Quyết nghe thấy tiếng động, giống như là tiếng nồi chén đũa va chạm.

"Ông chủ? Có thể giúp một chút không?”

Không hề phản ứng.

?????

Sao lại không phản ứng? Không chịu đổi tiền lẻ à? Cô có thể mua chút đồ.

Hạ Lan Quyết gõ gõ ngón tay lên cái kệ bằng kim loại bên cạnh, mô phỏng tiếng gõ cửa, đề cao âm lượng: "Ông chủ? Tôi có thể mua chút đồ không?”

…………

Coi cô như không khí……



Đầu óc Hạ Lan Quyết xoay chuyển, sợ bà dì chờ lâu, nghĩ thầm đổi cửa hàng khác hỏi một chút được, nhăn mặt, cất bước muốn chạy ra ngoài, vừa lúc người nọ vén rèm lên, nhìn thấy Hạ Lan Quyết vội vàng chạy đi.

“Ai đó, có chuyện gì?”

Không biết là giọng quá thấp, hay là người này chưa tỉnh ngủ, cổ họng tắc nghẽn, giọng nói nghẹn ngào, nghe có chút hàm hồ.

Hạ Lan Quyết nghe thấy động tĩnh, dừng bước, quay đầu lại.

Là một thiếu niên cao gầy, đứng trong bóng tối, không thấy rõ ngũ quan, chỉ cảm thấy da hắn trắng bệch, con ngươi dưới hàng lông mày sáng rực.

Trong tay hắn đang bưng một cái chén nóng hổi, trong chén có đôi đũa trúc, đuổi theo cô.

Hạ Lan Quyết gãi gãi mặt, có chút ngốc: “A, là như này, có thể cho tôi đổi chút tiền lẻ không?”

Người con trai nhìn cô, gật gật đầu, bưng chén, chân dài cất bước đi tới, cũng không nói lời nào, nghiêng người đi vào quầy, đặt chén xuống trước.

Ngửi thấy mùi hương, Hạ Lan Quyết thực sự nhịn không được ngó mắt một cái, trong chén đựng đầy mì nước, hai miếng xương sườn và củ cải.

Trách không được, người này đang làm bữa sáng, nấu mì xương sườn củ cải.

Kéo ngăn bàn ra, lộ ra một cái hộp to sặc sỡ màu tiền lẻ, ngón tay thon gọn đặt lên mép hộp tiền, thiếu niên không nói chuyện, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Lan Quyết, chăm chú nhưng an tĩnh mà nhìn cô.

Ánh mắt như đang hỏi: Đổi bao nhiêu?

Cô vội vàng lấy ra một tờ hai mươi tệ: "Đổi hai tờ 5 tệ, mười tệ tiền xu, được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương