Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh
-
Chương 27: Khó Chịu
Edit: Be Lười
Nói thật, câu nói này từ trật tự từ, cách dùng từ, hay logic đều vượt qua phạm vi thường ngày của Phó Minh Dư.
Cho nên khi anh hiểu được Nguyễn Tư Nhàn có ý gì, một cảm giác khó chịu hiện lên trong lòng nhảy nhót tưng bừng, gân xanh trên huyệt Thái Dương ẩn ẩn nhảy lên.
Mà người trước mặt lại không thèm nhìn sắc mặt của anh, trực tiếp lướt qua anh, vịn tường đi tới cửa.
Trên cửa là khóa bằng vân tay, Nguyễn Tư Nhàn không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra, ngón cái ấn hai lần vẫn không mở được cửa.
Cô xoa xoa ngón tay vào quần áo, lại ấn lên, vẫn chỉ có tiếng “Tích tích tích” báo sai.
Cô bực bội dùng mũi chân đá cửa, trong miệng còn lẩm bẩm, nhưng không nghe rõ cô đang nói gì.
Mà cô tựa hồ hoàn toàn không có ý thức được mình ấn nhầm tay.
Nhìn dáng vẻ say rượu của cô, Phó Minh Dư hít sâu một hơi, tiến lên một bước, cánh tay vòng qua cô, nắm chặt tay phải của cô, cầm ngón cái của cô vững vàng ấn vào.
Đồng thời trầm giọng nói bên tai cô: “Cái miệng bướng bỉnh, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cạy ra.”
Đúng lúc này, cửa vang lên một tiếng mở ra.
Nguyễn Tư Nhàn trong tiếng mở cử sửng sốt một chút, quay đầu lại hỏi: “Anh nói cái gì?”
Phó Minh Dư không nói chuyện, chỉ nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào trên mặt anh, ánh mắt được xương lông mày cao thẳng che chắn, ngược lại có mấy phần bóng tối.
Từ trong mắt của anh, Nguyễn Tư Nhàn thấy được mấy phần bất đắc dĩ và thỏa hiệp.
“…”
Sau một lát đối mặt, Nguyễn Tư Nhàn xác định vừa xong mình không nghe nhầm.
Sao anh ta có thể nói những lời này chứ!
Sao anh ta nghĩ hay thế!
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bổ đầu anh ra, xem bên trong chứa cái gì!”
Nói xong cô liền kéo cửa ra chuẩn bị đi vào, Phó Minh Dư giữ chặt cánh tay của cô.
“Nguyễn Tư Nhàn!”
“Ai nha, anh buông tay tôi ra!” Nguyễn Tư Nhàn giẫy hai ba lần tránh thoát tay của anh, đạp rơi giày, chân trần đi đến tủ lạnh lấy một bình nước khoáng ra.
Phó Minh Dư đứng sau lưng cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh Nguyễn Tư Nhàn ngửa đầu nuốt nước khoáng.
Trông thấy gò má ửng đỏ của cô, chân trần đứng đấy, trong lòng lại có nhiều bất đắc dĩ cũng chỉ có thể mặc cho nó nhảy lên nhảy xuống, không nói ra miệng.
“Cô vẫn còn không vui?”
Cô đi đến ghế sofa ngồi xuống, ôm một cái gối, cuộn hai chân, đầu méo mó dựa vào ghế. Men say ở trong mắt lưu động, hóa thành sương mù mờ mịt. Lúc nhìn về phía Phó Minh Dư, cô bĩu môi.
“Tôi có không vui, cũng không liên quan tới anh, nghe rõ chưa? Chuyện không liên quan tới anh, anh tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.”
“Thật sao? Vậy hôm nay vì sao cô lại uống thành như thế này?”
“Anh nhiều chuyện vậy? Tôi còn không thể uống rượu à? Mà tại sao tôi lại tức giận vì anh? Anh là gì của tôi? Là bạn trai hay là chồng tôi? Ngươi thật là kỳ lạ.”
Loading...
Màu mắt Phó Minh Dư dần dần thẫm lại.
Bốn phía giống như trở nên đặc biệt nóng, anh quay đầu ra một bên, đưa tay kéo lỏng cà vạt.
Lúc anh đang chuẩn bị mở miệng muốn nói gì đó, Nguyễn Tư Nhàn ôm gối ôm trở mình, mặt hướng về một góc trên ghế sofa, vùi đầu vào trong gối, đưa lưng về phía Phó Minh Dư.
“Tôi chính là thật hâm mộ Trịnh Ấu An thôi.” Giọng của cô truyền ra từ trong khe gối, “Tôi thật sự rất hâm mộ cô ấy...”
Giọng cô trầm thấp như đứa trẻ, cùng với mấy phần men say, nghe ra chưa bao giờ thấy cô yếu ớt như vậy.
Trong lòng Phó Minh Dư đột nhiên mềm nhũn mấy phần.
Anh đi đến bên cạnh ghế sofa, cúi người, thân ảnh bao phủ lên người Nguyễn Tư Nhàn.
“Hâm mộ cái gì?”
Nguyễn Tư Nhàn khó chịu một hồi lâu, mới có âm thanh buồn buồn truyền tới: “Hai người họ rõ ràng không có quan hệ máu mủ, lại có thể ở chung với nhau mỗi ngày”
“Cô đang nói gì?”
“Tôi là con ruột, lại không cần tôi.”
Phó Minh Dư nghe không hiểu, đưa tay vén tóc trên mặt Nguyễn Tư Nhàn, dịu dàng hỏi: “Ai không cần em nữa?”
“Mẹ tôi đấy...”
Phó Minh Dư không biết đề tài của cô sao đột nhiên lại chuyển sang chuyện của mẹ rồi, nhưng mà giọng cô lại hơi nghẹn ngào.
Trong ngực đột nhiên hơi khó chịu.
“Em...”
Phó Minh Dư nói rồi lại không nói, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên xoay người, mở mắt nhìn anh.
Mặt hai người cách nhau không đến nửa mét, Nguyễn Tư Nhàn ngửa đầu, mà Phó Minh Dư cúi thấp đầu, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời im lặng không nói gì.
Con người ở lúc nửa say nửa tỉnh tâm sự là chân thật nhất, rất nhiều anh chàng say rượu bắt đầu nói từ anh em đến bạn gái.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn cũng không biết vì sao hôm nay cô lại nói với Phó Minh Dư nhiều như vậy, rõ ràng hôm nay ngay cả Tư Tiểu Trân cô cũng không mở miệng.
“Sao anh vẫn còn ở trong nhà của tôi?”
Nhìn thấy ánh mắt Nguyễn Tư Nhàn, Phó Minh Dư biết, cô lại bắt đầu.
Con nhím lại rụt vào trong.
“Cô cũng không đóng cửa.”
“Không đóng cửa anh liền vào sao, ban ngày ngân hàng cũng không đóng cửa đâu sao anh không vào cướp đi?”
Phó Minh Dư nhắm mắt lại, thở dài, nói: “Nguyễn Tư Nhàn cô có thể nói chuyện cẩn thận với tôi hay không?”
“Rốt cuộc thì anh có đi hay không?”
“Nếu tôi không đi thì so?”
Nguyễn Tư Nhàn nắm chặt gối, cằm nhếch lên hướng về phía cửa sổ, hung tợn nói: “Tôi sẽ để anh rơi tự do xuống dưới, thang máy cũng bỏ đi.”
“...”
Phó Minh Dư chỉ có thể đứng dậy.
Nhưng mà khi anh đi tới cửa, quay đầu nhìn lại, thấy Nguyễn Tư Nhàn nằm trên ghế sofa, ôm gối đầu, cứ như vậy nhắm mắt ngủ.
Phó Minh Dư bất đắc dĩ cười cười.
Thật đúng là không biết phòng vệ chút nào.
Anh đột nhiên quay đầu, quay lại bên ghế sôfa.
Mũi lại ngửi thấy mùi thơm của cây linh sam thuộc về Phó Minh Dư, mà Nguyễn Tư Nhàn còn chưa kịp mở mắt xem anh muốn làm gì, đã bị anh ôm ngang.
“Anh làm gì!!!”
Nguyễn Tư Nhàn duỗi chân đá lung tung, nhưng sức Phó Minh Dư cực lớn, ôm chặt cô, mặc cho cô giãy dụa cũng không buông tay, ngược lại cười nói, “Cô hơi nặng đấy.”
“Tôi nặng cái gì?! Tôi mới có hơn 100 cân(1)!”
(1)1 cân TQ = 0,5kg
“Hơn 100 cân còn không phải nặng sao?”
“Tôi cao 1m72!”
“Tôi còn co 1m87 đấy.”
“Đều là cao hơn một mét ạnh đắc ý cái gì! Anh thả tôi xuống! Không tôi báo cảnh sát!!
Đang nói chuyện, Phó Minh Dư đã đi vào phòng Nguyễn Tư Nhàn, đặt cô lên giường, cúi người chống bên tai cô.
“Muốn ngủ thì lên giường ngủ, đừng nằm trên ghế sofa nhỏ như vậy.”
Nghe thấy câu này, Nguyễn Tư Nhàn nằm thẳng trên giường, tóc rối bời, nháy nháy mắt, nhìn Phó Minh Dư gần trong gang tấc.
Thế nhưng mà một giây sau, lại nghe anh nói: “Cô ngã hỏng rồi thì rất có lỗi với tôi đấy, dù sao tôi cũng trả lương một năm gấp đôi cho cô.”
“Lấy ít tiền của anh mà anh đã đau tim không chịu được, nói anh kẹt xỉn thì thật quá có lỗi với người kẹt xỉn rồi, người ta xấu gì còn bỏ chút rỉ sắt còn anh thì ngay cả rỉ sắt cũng tính toán chi li!”
“…”
Say vẫn còn có thể suy nghĩ mạch rồi công kích anh, thật không biết dáng vẻ yếu đuối đáng thương vừa xong đã đi đâu mất rồi.
Phó Minh Dư hít sâu lần thứ ba trong ngày hôm nay, kéo chăn đắp cho cô.
“Ngủ.”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn anh chằm chằm, nhưng không nói chuyện.
Một lát sau, cô bọc chăn xoay người, đưa lưng về phía anh, ném xuống một câu, “Lúc đi nhớ đóng cửa.”
Nửa phút sau, tất cả đèn trong nhà đã tắt, sau đó tiếng đóng cửa nhẹ vang lên.
Thấy Phó Minh Dư xuống lầu, Bách Dương còn đang chờ trong xe vội xuống xe.
“Boss, gần mười một giờ, vẫn về biệt thự Hồ Quang sao?”
“Về.”
Sáng nay trước khi ra cửa, Hạ Lan Tương đã đặc biệt dặn anh đêm nay anh phải về, sáng mai cần đi bệnh viện thăm một trưởng bối.
Nhưng sau khi Bách Dương mở cửa, Phó Minh Dư lại đứng không nhúc nhích.
Anh sờ sờ túi, lại phát hiện bên trong trống không, nên lại hỏi lái xe xin một điếu thuốc.
Anh đứng dưới đèn đường, nghiêng đầu hút thuốc, cái bóng bị kéo dài ra.
Phó Minh Dư hít một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi phun ra, khói thuốc quanh quẩn trước mắt.
Cho đến khi hút hết một điếu thuốc, Phó Minh Dư mới nhỏ giọng nói một câu, “Thật khó dỗ mà.”
Bách Dương im lặng chờ, không dám hỏi gì.
Kể từ khi biết hôm nay Phó Minh Dư từ công ty về muốn về nhà trọ Danh Thần để tìm Nguyễn Tư Nhàn, cậu liền quyết định im lặng đến cùng.
Hai quả pháo nổ này, quả nào anh ta cũng không động vào được.
Dập thuốc, Phó Minh Dư quay người lên xe.
Ánh đèn neon phía xa mờ nhạt một khoảng, ánh đèn lờ mờ chiếu vào mặt Phó Minh Dư.
Anh nhắm mắt lại, giữa lông mày mơ hồ có cảm giác mệt mỏi.
Xe chạy ổn định, nhưng anh lại không buồn ngủ chút nào.
Lúc xe đến nơi, bốn phía an tĩnh lại, anh mới có tâm tư đi suy nghĩ lời nói của Nguyễn Tư Nhàn.
Đến lúc xuống xe, Phó Minh Dư đột nhiên nói với Bách Dương: “Đi tìm hiểu chuyện của Trịnh Ấu An một chút… Cả chuyện của Trịnh phu nhân nữa.”
Đột nhiên có nhiệm vụ không đầu không đuôi, nhưng Bách Dương cũng không dám hỏi, gật đầu nói được.
Đến biệt thự Hồ Quang, Phó Minh Dư vừa mới vào cửa, đã cảm thấy bầu không khí bốn phía không đúng lắm.
Anh cởi áo khoác, đưa cho dì La đang đứng bên canh, hỏi: “Làm sao vậy?”
Dì La hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Lại không vui rồi.”
Phó Minh Dư đi vào phòng khách, quả nhiên thấy Hạ Lan Tương đang ngồi trên ghế sofa, ưỡn lưng rất thẳng, cả người đều viết đầy chữ, “Tôi không vui, đừng chọc tôi”
Phó Minh Dư tự nhiên cũng sẽ không đi chọc bà, trực tiếp cất bước đi lên tầng hai.
Nhưng là họa thì không thể tránh khỏi, nên tới kiểu gì cũng tới.
giọng nói yếu ớt của Hạ Lan Tương truyền đến: “Sao? Về cũng không thèm nói một tiếng, coi mẹ ngồi như pho tượng sao?”
Phó Minh Dư bất đắc dĩ dừng bước lại, xoay người nói: “Mẹ sao vậy?”
Hạ Lan Tương bê tổ yến trước mặt lên, chậm rãi uống một ngụm, lau khóe miệng, mới mở miệng nói: “Con nói đi sao lại có loại người như thế chứ?’
“Ai cơ?”
“Chính là buổi đấu giá tối hôm nay, ai cũng biết mẹ là vì tranh của đại sư Nguyệt Tam Lâm mà đến, tiền mẹ cũng đã chuẩn bị xong, kết quả đến xem một chút. Ồ, tranh của người ta không có trong các vật phẩm đấu giá, con đoán xem vì sao?”
Phó Minh Dư tháo cà vạt, cởi nút áo, lười biếng qua loa: “Sao vậy?”
“Đổng Nhàn, bà ta đã sớm hoạt động bí mật, tự mình mua tranh đi rồi!”
Phó Minh Dư không có tâm trạng nghe tiếp, quay người tiếp tục lên tầng, “Mẹ cũng có thể.”
“Con có ý gì vậy? Con?”
Hạ Lan Tương nói liền đuổi theo đi lên, Phó Minh Dư tự nhiên không có cách nào đi tiếp.
Anh thở dài, nói: “Loại chuyện này cũng không phải xảy ra lần đầu, nếu là hội đấu giá tư nhân, bà ta cũng không tính là phá hỏng quy tắc, nhiều nhất cũng chỉ là tâm tư linh hoạt một chút.”
“À, ý của con là mẹ sai rồi? Trách mẹ không nghĩ đến truyện này sớm hơn?”
Phó Minh Dư há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại, thôi được rồi!
“Người ta cũng không sao, mẹ xem những người khác trong hội đấu giá có tức giận giống mẹ sao?”
Thấy dáng vẻ này của anh, Hạ Lan Tương càng giận mà không có chỗ trút: “Con có thái độ gì đấy? Những người khác? Cái gì gọi là những người khác, có phải con cũng giống ba con đều cảm thấy phụ nữ nhà người ta khéo léo hiểu chuyện, nhưng mẹ thì không nói đạo lý, mẹ cố tình gây chuyện?”
“Không phải.”
Hạ Lan Tương hừ một tiếng, định buông tha cho Phó Minh Dư.
Mà Phó Minh Dư không biết lại nghĩ đến điều gì, lại nói: “Đều như nhau.”
“…?”
Hạ Lan Tương ngẩn người một lúc sau mới phản ứng lại Phó Minh Dư có ý gì, nhìn bóng lưng Phó Minh Dư mắng: “Phó Minh Dư, con là đứa bất hiếu!”
Đóng cửa phòng sách lại, Phó Minh Dư ngồi xuống trước bàn, ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Điện thoại “tích tích” vang lên, Bách Dương gọi điện đến.
Để cậu ta đi tìm hiểu một chút chuyện nhà họ Trịnh, thật ra cũng không tốn nhiều thời gian.
Chỉ là bình thường Phó Minh Dư không quan tâm chuyện nhà người khác, mới không biết gì mà thôi.
Phó Minh Dư nhận điện thoại, ở đầu bên kia Bách Dương nói từng tin mà cậu ta tìm hiểu được.
“Giám đốc Trịnh và Trịnh phu nhân là cưới lần hai.”
“Vợ cả giám đốc Trinh sinh tiểu thư Trịnh Ấu An không lâu liền qua đời vì bệnh.”
“Trịnh phu nhân bây giờ cũng có chồng trước, nhưng cũng đã qua đời rất lâu rồi.”
Bách Dương dừng một chút, nói ra tin tức mấu chốt nhất mà mình tra được: “Trước đó Trịnh phu nhân cũng có một người con gái, chính là Nguyễn Tư Nhàn.”
“…”
Tim Phó Minh Dư bỗng nhiên nhảy một cái
Sau khi im lặng thật lâu, Phó Minh Dư cúp điện thoại.
Anh nhắm mắt lại một lần nữa, sửa sang lại hết những chuyện mấy ngày gần đây.
Thật ra không khó, anh chỉ cần biết quan hệ của Nguyễn Tư Nhàn và Trịnh Ấu An đã hiểu rõ tất cả.
Hóa ra cô không phải mạnh miệng.
Hóa ra cảm xúc mấy ngày nay của cô, thật đúng là một mao tiền(2) cũng không liên quan đến anh.
(2)Mao là đơn vị tiền Trung Quốc bằng 1/10 tệ, giống như ngày xưa Việt Nam cũng có đồng và hào.
Xấu hổ ngược lại chỉ là trong nháy mắt, thay vào đó là một chút nôn nóng không hiểu nồi và còn một loại cảm giác vắng vẻ.
Nói không ra vì sao, vẫn luôn nghẹn ở ngực.
Tác giả có lời muốn nói:
Được rồi, chúc mừng tổng giám đốc Phó, tiến độ đơn phương hôm nay rốt cuộc về không, restart cậu.
Nói thật, câu nói này từ trật tự từ, cách dùng từ, hay logic đều vượt qua phạm vi thường ngày của Phó Minh Dư.
Cho nên khi anh hiểu được Nguyễn Tư Nhàn có ý gì, một cảm giác khó chịu hiện lên trong lòng nhảy nhót tưng bừng, gân xanh trên huyệt Thái Dương ẩn ẩn nhảy lên.
Mà người trước mặt lại không thèm nhìn sắc mặt của anh, trực tiếp lướt qua anh, vịn tường đi tới cửa.
Trên cửa là khóa bằng vân tay, Nguyễn Tư Nhàn không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra, ngón cái ấn hai lần vẫn không mở được cửa.
Cô xoa xoa ngón tay vào quần áo, lại ấn lên, vẫn chỉ có tiếng “Tích tích tích” báo sai.
Cô bực bội dùng mũi chân đá cửa, trong miệng còn lẩm bẩm, nhưng không nghe rõ cô đang nói gì.
Mà cô tựa hồ hoàn toàn không có ý thức được mình ấn nhầm tay.
Nhìn dáng vẻ say rượu của cô, Phó Minh Dư hít sâu một hơi, tiến lên một bước, cánh tay vòng qua cô, nắm chặt tay phải của cô, cầm ngón cái của cô vững vàng ấn vào.
Đồng thời trầm giọng nói bên tai cô: “Cái miệng bướng bỉnh, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cạy ra.”
Đúng lúc này, cửa vang lên một tiếng mở ra.
Nguyễn Tư Nhàn trong tiếng mở cử sửng sốt một chút, quay đầu lại hỏi: “Anh nói cái gì?”
Phó Minh Dư không nói chuyện, chỉ nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào trên mặt anh, ánh mắt được xương lông mày cao thẳng che chắn, ngược lại có mấy phần bóng tối.
Từ trong mắt của anh, Nguyễn Tư Nhàn thấy được mấy phần bất đắc dĩ và thỏa hiệp.
“…”
Sau một lát đối mặt, Nguyễn Tư Nhàn xác định vừa xong mình không nghe nhầm.
Sao anh ta có thể nói những lời này chứ!
Sao anh ta nghĩ hay thế!
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bổ đầu anh ra, xem bên trong chứa cái gì!”
Nói xong cô liền kéo cửa ra chuẩn bị đi vào, Phó Minh Dư giữ chặt cánh tay của cô.
“Nguyễn Tư Nhàn!”
“Ai nha, anh buông tay tôi ra!” Nguyễn Tư Nhàn giẫy hai ba lần tránh thoát tay của anh, đạp rơi giày, chân trần đi đến tủ lạnh lấy một bình nước khoáng ra.
Phó Minh Dư đứng sau lưng cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh Nguyễn Tư Nhàn ngửa đầu nuốt nước khoáng.
Trông thấy gò má ửng đỏ của cô, chân trần đứng đấy, trong lòng lại có nhiều bất đắc dĩ cũng chỉ có thể mặc cho nó nhảy lên nhảy xuống, không nói ra miệng.
“Cô vẫn còn không vui?”
Cô đi đến ghế sofa ngồi xuống, ôm một cái gối, cuộn hai chân, đầu méo mó dựa vào ghế. Men say ở trong mắt lưu động, hóa thành sương mù mờ mịt. Lúc nhìn về phía Phó Minh Dư, cô bĩu môi.
“Tôi có không vui, cũng không liên quan tới anh, nghe rõ chưa? Chuyện không liên quan tới anh, anh tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.”
“Thật sao? Vậy hôm nay vì sao cô lại uống thành như thế này?”
“Anh nhiều chuyện vậy? Tôi còn không thể uống rượu à? Mà tại sao tôi lại tức giận vì anh? Anh là gì của tôi? Là bạn trai hay là chồng tôi? Ngươi thật là kỳ lạ.”
Loading...
Màu mắt Phó Minh Dư dần dần thẫm lại.
Bốn phía giống như trở nên đặc biệt nóng, anh quay đầu ra một bên, đưa tay kéo lỏng cà vạt.
Lúc anh đang chuẩn bị mở miệng muốn nói gì đó, Nguyễn Tư Nhàn ôm gối ôm trở mình, mặt hướng về một góc trên ghế sofa, vùi đầu vào trong gối, đưa lưng về phía Phó Minh Dư.
“Tôi chính là thật hâm mộ Trịnh Ấu An thôi.” Giọng của cô truyền ra từ trong khe gối, “Tôi thật sự rất hâm mộ cô ấy...”
Giọng cô trầm thấp như đứa trẻ, cùng với mấy phần men say, nghe ra chưa bao giờ thấy cô yếu ớt như vậy.
Trong lòng Phó Minh Dư đột nhiên mềm nhũn mấy phần.
Anh đi đến bên cạnh ghế sofa, cúi người, thân ảnh bao phủ lên người Nguyễn Tư Nhàn.
“Hâm mộ cái gì?”
Nguyễn Tư Nhàn khó chịu một hồi lâu, mới có âm thanh buồn buồn truyền tới: “Hai người họ rõ ràng không có quan hệ máu mủ, lại có thể ở chung với nhau mỗi ngày”
“Cô đang nói gì?”
“Tôi là con ruột, lại không cần tôi.”
Phó Minh Dư nghe không hiểu, đưa tay vén tóc trên mặt Nguyễn Tư Nhàn, dịu dàng hỏi: “Ai không cần em nữa?”
“Mẹ tôi đấy...”
Phó Minh Dư không biết đề tài của cô sao đột nhiên lại chuyển sang chuyện của mẹ rồi, nhưng mà giọng cô lại hơi nghẹn ngào.
Trong ngực đột nhiên hơi khó chịu.
“Em...”
Phó Minh Dư nói rồi lại không nói, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên xoay người, mở mắt nhìn anh.
Mặt hai người cách nhau không đến nửa mét, Nguyễn Tư Nhàn ngửa đầu, mà Phó Minh Dư cúi thấp đầu, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời im lặng không nói gì.
Con người ở lúc nửa say nửa tỉnh tâm sự là chân thật nhất, rất nhiều anh chàng say rượu bắt đầu nói từ anh em đến bạn gái.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn cũng không biết vì sao hôm nay cô lại nói với Phó Minh Dư nhiều như vậy, rõ ràng hôm nay ngay cả Tư Tiểu Trân cô cũng không mở miệng.
“Sao anh vẫn còn ở trong nhà của tôi?”
Nhìn thấy ánh mắt Nguyễn Tư Nhàn, Phó Minh Dư biết, cô lại bắt đầu.
Con nhím lại rụt vào trong.
“Cô cũng không đóng cửa.”
“Không đóng cửa anh liền vào sao, ban ngày ngân hàng cũng không đóng cửa đâu sao anh không vào cướp đi?”
Phó Minh Dư nhắm mắt lại, thở dài, nói: “Nguyễn Tư Nhàn cô có thể nói chuyện cẩn thận với tôi hay không?”
“Rốt cuộc thì anh có đi hay không?”
“Nếu tôi không đi thì so?”
Nguyễn Tư Nhàn nắm chặt gối, cằm nhếch lên hướng về phía cửa sổ, hung tợn nói: “Tôi sẽ để anh rơi tự do xuống dưới, thang máy cũng bỏ đi.”
“...”
Phó Minh Dư chỉ có thể đứng dậy.
Nhưng mà khi anh đi tới cửa, quay đầu nhìn lại, thấy Nguyễn Tư Nhàn nằm trên ghế sofa, ôm gối đầu, cứ như vậy nhắm mắt ngủ.
Phó Minh Dư bất đắc dĩ cười cười.
Thật đúng là không biết phòng vệ chút nào.
Anh đột nhiên quay đầu, quay lại bên ghế sôfa.
Mũi lại ngửi thấy mùi thơm của cây linh sam thuộc về Phó Minh Dư, mà Nguyễn Tư Nhàn còn chưa kịp mở mắt xem anh muốn làm gì, đã bị anh ôm ngang.
“Anh làm gì!!!”
Nguyễn Tư Nhàn duỗi chân đá lung tung, nhưng sức Phó Minh Dư cực lớn, ôm chặt cô, mặc cho cô giãy dụa cũng không buông tay, ngược lại cười nói, “Cô hơi nặng đấy.”
“Tôi nặng cái gì?! Tôi mới có hơn 100 cân(1)!”
(1)1 cân TQ = 0,5kg
“Hơn 100 cân còn không phải nặng sao?”
“Tôi cao 1m72!”
“Tôi còn co 1m87 đấy.”
“Đều là cao hơn một mét ạnh đắc ý cái gì! Anh thả tôi xuống! Không tôi báo cảnh sát!!
Đang nói chuyện, Phó Minh Dư đã đi vào phòng Nguyễn Tư Nhàn, đặt cô lên giường, cúi người chống bên tai cô.
“Muốn ngủ thì lên giường ngủ, đừng nằm trên ghế sofa nhỏ như vậy.”
Nghe thấy câu này, Nguyễn Tư Nhàn nằm thẳng trên giường, tóc rối bời, nháy nháy mắt, nhìn Phó Minh Dư gần trong gang tấc.
Thế nhưng mà một giây sau, lại nghe anh nói: “Cô ngã hỏng rồi thì rất có lỗi với tôi đấy, dù sao tôi cũng trả lương một năm gấp đôi cho cô.”
“Lấy ít tiền của anh mà anh đã đau tim không chịu được, nói anh kẹt xỉn thì thật quá có lỗi với người kẹt xỉn rồi, người ta xấu gì còn bỏ chút rỉ sắt còn anh thì ngay cả rỉ sắt cũng tính toán chi li!”
“…”
Say vẫn còn có thể suy nghĩ mạch rồi công kích anh, thật không biết dáng vẻ yếu đuối đáng thương vừa xong đã đi đâu mất rồi.
Phó Minh Dư hít sâu lần thứ ba trong ngày hôm nay, kéo chăn đắp cho cô.
“Ngủ.”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn anh chằm chằm, nhưng không nói chuyện.
Một lát sau, cô bọc chăn xoay người, đưa lưng về phía anh, ném xuống một câu, “Lúc đi nhớ đóng cửa.”
Nửa phút sau, tất cả đèn trong nhà đã tắt, sau đó tiếng đóng cửa nhẹ vang lên.
Thấy Phó Minh Dư xuống lầu, Bách Dương còn đang chờ trong xe vội xuống xe.
“Boss, gần mười một giờ, vẫn về biệt thự Hồ Quang sao?”
“Về.”
Sáng nay trước khi ra cửa, Hạ Lan Tương đã đặc biệt dặn anh đêm nay anh phải về, sáng mai cần đi bệnh viện thăm một trưởng bối.
Nhưng sau khi Bách Dương mở cửa, Phó Minh Dư lại đứng không nhúc nhích.
Anh sờ sờ túi, lại phát hiện bên trong trống không, nên lại hỏi lái xe xin một điếu thuốc.
Anh đứng dưới đèn đường, nghiêng đầu hút thuốc, cái bóng bị kéo dài ra.
Phó Minh Dư hít một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi phun ra, khói thuốc quanh quẩn trước mắt.
Cho đến khi hút hết một điếu thuốc, Phó Minh Dư mới nhỏ giọng nói một câu, “Thật khó dỗ mà.”
Bách Dương im lặng chờ, không dám hỏi gì.
Kể từ khi biết hôm nay Phó Minh Dư từ công ty về muốn về nhà trọ Danh Thần để tìm Nguyễn Tư Nhàn, cậu liền quyết định im lặng đến cùng.
Hai quả pháo nổ này, quả nào anh ta cũng không động vào được.
Dập thuốc, Phó Minh Dư quay người lên xe.
Ánh đèn neon phía xa mờ nhạt một khoảng, ánh đèn lờ mờ chiếu vào mặt Phó Minh Dư.
Anh nhắm mắt lại, giữa lông mày mơ hồ có cảm giác mệt mỏi.
Xe chạy ổn định, nhưng anh lại không buồn ngủ chút nào.
Lúc xe đến nơi, bốn phía an tĩnh lại, anh mới có tâm tư đi suy nghĩ lời nói của Nguyễn Tư Nhàn.
Đến lúc xuống xe, Phó Minh Dư đột nhiên nói với Bách Dương: “Đi tìm hiểu chuyện của Trịnh Ấu An một chút… Cả chuyện của Trịnh phu nhân nữa.”
Đột nhiên có nhiệm vụ không đầu không đuôi, nhưng Bách Dương cũng không dám hỏi, gật đầu nói được.
Đến biệt thự Hồ Quang, Phó Minh Dư vừa mới vào cửa, đã cảm thấy bầu không khí bốn phía không đúng lắm.
Anh cởi áo khoác, đưa cho dì La đang đứng bên canh, hỏi: “Làm sao vậy?”
Dì La hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Lại không vui rồi.”
Phó Minh Dư đi vào phòng khách, quả nhiên thấy Hạ Lan Tương đang ngồi trên ghế sofa, ưỡn lưng rất thẳng, cả người đều viết đầy chữ, “Tôi không vui, đừng chọc tôi”
Phó Minh Dư tự nhiên cũng sẽ không đi chọc bà, trực tiếp cất bước đi lên tầng hai.
Nhưng là họa thì không thể tránh khỏi, nên tới kiểu gì cũng tới.
giọng nói yếu ớt của Hạ Lan Tương truyền đến: “Sao? Về cũng không thèm nói một tiếng, coi mẹ ngồi như pho tượng sao?”
Phó Minh Dư bất đắc dĩ dừng bước lại, xoay người nói: “Mẹ sao vậy?”
Hạ Lan Tương bê tổ yến trước mặt lên, chậm rãi uống một ngụm, lau khóe miệng, mới mở miệng nói: “Con nói đi sao lại có loại người như thế chứ?’
“Ai cơ?”
“Chính là buổi đấu giá tối hôm nay, ai cũng biết mẹ là vì tranh của đại sư Nguyệt Tam Lâm mà đến, tiền mẹ cũng đã chuẩn bị xong, kết quả đến xem một chút. Ồ, tranh của người ta không có trong các vật phẩm đấu giá, con đoán xem vì sao?”
Phó Minh Dư tháo cà vạt, cởi nút áo, lười biếng qua loa: “Sao vậy?”
“Đổng Nhàn, bà ta đã sớm hoạt động bí mật, tự mình mua tranh đi rồi!”
Phó Minh Dư không có tâm trạng nghe tiếp, quay người tiếp tục lên tầng, “Mẹ cũng có thể.”
“Con có ý gì vậy? Con?”
Hạ Lan Tương nói liền đuổi theo đi lên, Phó Minh Dư tự nhiên không có cách nào đi tiếp.
Anh thở dài, nói: “Loại chuyện này cũng không phải xảy ra lần đầu, nếu là hội đấu giá tư nhân, bà ta cũng không tính là phá hỏng quy tắc, nhiều nhất cũng chỉ là tâm tư linh hoạt một chút.”
“À, ý của con là mẹ sai rồi? Trách mẹ không nghĩ đến truyện này sớm hơn?”
Phó Minh Dư há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại, thôi được rồi!
“Người ta cũng không sao, mẹ xem những người khác trong hội đấu giá có tức giận giống mẹ sao?”
Thấy dáng vẻ này của anh, Hạ Lan Tương càng giận mà không có chỗ trút: “Con có thái độ gì đấy? Những người khác? Cái gì gọi là những người khác, có phải con cũng giống ba con đều cảm thấy phụ nữ nhà người ta khéo léo hiểu chuyện, nhưng mẹ thì không nói đạo lý, mẹ cố tình gây chuyện?”
“Không phải.”
Hạ Lan Tương hừ một tiếng, định buông tha cho Phó Minh Dư.
Mà Phó Minh Dư không biết lại nghĩ đến điều gì, lại nói: “Đều như nhau.”
“…?”
Hạ Lan Tương ngẩn người một lúc sau mới phản ứng lại Phó Minh Dư có ý gì, nhìn bóng lưng Phó Minh Dư mắng: “Phó Minh Dư, con là đứa bất hiếu!”
Đóng cửa phòng sách lại, Phó Minh Dư ngồi xuống trước bàn, ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Điện thoại “tích tích” vang lên, Bách Dương gọi điện đến.
Để cậu ta đi tìm hiểu một chút chuyện nhà họ Trịnh, thật ra cũng không tốn nhiều thời gian.
Chỉ là bình thường Phó Minh Dư không quan tâm chuyện nhà người khác, mới không biết gì mà thôi.
Phó Minh Dư nhận điện thoại, ở đầu bên kia Bách Dương nói từng tin mà cậu ta tìm hiểu được.
“Giám đốc Trịnh và Trịnh phu nhân là cưới lần hai.”
“Vợ cả giám đốc Trinh sinh tiểu thư Trịnh Ấu An không lâu liền qua đời vì bệnh.”
“Trịnh phu nhân bây giờ cũng có chồng trước, nhưng cũng đã qua đời rất lâu rồi.”
Bách Dương dừng một chút, nói ra tin tức mấu chốt nhất mà mình tra được: “Trước đó Trịnh phu nhân cũng có một người con gái, chính là Nguyễn Tư Nhàn.”
“…”
Tim Phó Minh Dư bỗng nhiên nhảy một cái
Sau khi im lặng thật lâu, Phó Minh Dư cúp điện thoại.
Anh nhắm mắt lại một lần nữa, sửa sang lại hết những chuyện mấy ngày gần đây.
Thật ra không khó, anh chỉ cần biết quan hệ của Nguyễn Tư Nhàn và Trịnh Ấu An đã hiểu rõ tất cả.
Hóa ra cô không phải mạnh miệng.
Hóa ra cảm xúc mấy ngày nay của cô, thật đúng là một mao tiền(2) cũng không liên quan đến anh.
(2)Mao là đơn vị tiền Trung Quốc bằng 1/10 tệ, giống như ngày xưa Việt Nam cũng có đồng và hào.
Xấu hổ ngược lại chỉ là trong nháy mắt, thay vào đó là một chút nôn nóng không hiểu nồi và còn một loại cảm giác vắng vẻ.
Nói không ra vì sao, vẫn luôn nghẹn ở ngực.
Tác giả có lời muốn nói:
Được rồi, chúc mừng tổng giám đốc Phó, tiến độ đơn phương hôm nay rốt cuộc về không, restart cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook