Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh
-
Chương 1: Đương Nhiên Là Cua Anh Ta Cua Anh Ta!
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Thành phố Giang, mùa thu.
Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Một trận gió thổi qua, những đám mây che khuất ánh trăng của ban đêm, ánh sáng chiếu vào mặt đất nhiều hơn, chiếu xuống ruộng lúa tạo ra những tia sáng màu vàng kim, theo cơn gió tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ.
Đây là rạng sáng ở đồng ruộng vùng ngoại ô, yên tĩnh giống như thực vật đều đã ngủ say vậy.
Mà một đường nhựa cũ kỹ ở bên cạnh đồng ruộng, bị ngăn cách bởi một lớp sơn màu vàng. Ở phía bên kia đó chính là đường băng rộng lớn của sân bay.
Giờ này ở sân bay hoàn toàn khác biệt so với đồng ruộng, ở đây đèn đuốc sáng trưng. Các nhân viên đang làm việc bận rộn, một chiếc Boeing 737(1) đang hạ cánh an toàn và hơn mười chiếc xe vận chuyển đi đến theo thứ tự.
Nguyễn Tư Nhàn kéo vali bước nhanh về phía tầng hội nghị nội bộ của hãng hàng không Hằng Thế. Chân đi như gió, trên trán đang thấm một lớp mồ hôi nhỏ.
Vào trong thang máy, cô cầm lấy điện thoại xem giờ 12h41, cách cuộc họp cho chuyến bay tiếp theo còn không đến năm phút.
Cửa thang máy mở ra, Nguyễn Tư Nhàn băng qua đám người đi vào, đi đến đại sảnh, rẽ qua hướng phòng họp bên hành lang.
Cửa phòng họp B32 mở ra, mấy người đang mặc đồng phục tiếp viên hàng không màu xanh da trời giống như cô đang đứng tụm lại tán gẫu.
“Nguyễn Tư Nhàn, sao bây giờ em mới đến?”
Giang Tử Duyệt ở trong đám người quay đầu ra hỏi.
Nguyễn Tư Nhàn đến kịp, thở phào nhẹ nhõm “Lúc ra khỏi nhà gặp chút chuyện.”
Giang Tử Duyệt là tiếp viên trưởng, không thể không nhắc nhở nói: “Lần sau chú ý một chút, những chuyện khác không nói, em biết rõ chuyến bay hôm nay rất quan trọng.”
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu nói vâng.
Chuyến bay ngày hôm nay là chuyến bay từ thành phố Giang trực tiếp bay thẳng đến Luân Đôn. Thuộc tuyến bay quốc tế chính của Hằng Thế.
Điểm đặc biệt còn ở chỗ Phó tổng giám đốc Hằng Thế Phó Minh Dư cũng ngồi chuyến bay lần này.
Bình thường Phó Minh Dư đi ra nước ngoài hầu như đều ngồi máy bay tư nhân, ít khi ngồi máy bay của Hằng Thế. Giang Tử Duyệt là tiếp viên trưởng, nhìn thấy danh sách hành khách, trước tiên liền dặn dò tiếp viên trong tổ lần này một lượt.
Nguyễn Tư Nhàn lại nhìn về phía phòng họp: “Bên trong còn chưa đi ra?”
Giang Tử Duyệt: “ Ừ, chuyến bay lần này sắp bay, không biết cơ trưởng của chúng ta vì sao còn lề mề, vẫn còn ở trong nhà vệ sinh.”
“Vậy em cũng vào nhà vệ sinh sửa sang khăn lụa, trang điểm lại một chút.”
Lúc Nguyễn Tư Nhàn ra khỏi kí túc xá sợ đến muộn, cho nên chạy một mạch không ngừng đến, cổ ra mồ hôi dính ở khăn lụa, rất khó chịu.
Nguyễn Tư Nhàn nói xong liền vội vội vàng vàng đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa tay, lấy hai ngón trỏ thấm nước vén hai sợi tóc rớt ở trước mặt ra sau tai.
Loading...
Cô nhìn mình ở trong gương, trang điểm tinh sảo, búi tóc gọn gàng, sửa đồng phục nghiêm chỉnh lại...Cũng không tệ lắm, nhưng lại không có chút đặc biệt nào.
Chỉ có chiếc khăn lụa trên cổ bị lệch trông giống như thỏ tai cụp. Khiến cho cô cùng những người khác thoạt nhìn qua có chút khác biệt.
Nhưng cũng chỉ khác biệt trong mắt của cô, không có người nào khác chú ý đến.
Bây giờ chiếc khăn lụa bị lệch xinh xắn này cũng không thoát khỏi việc bị cô cởi ra và sửa lại.
Đồng thời lúc thả tay xuống cô chạm phải một thứ gì đó ở túi trong của đồng phục.
Cô dừng lại, cởi một nút áo, đưa tay lấy thứ kia từ bên trong ra.
Là một phong thư, màu hồng phía trên phong thư là dùng sáp đèn cầy đỏ ấn lại.
Đây chính là nguyên nhân làm Nguyễn Tư Nhàn đến muộn.
—
Xế chiều hôm nay, bạn cùng phòng của cô Tư Tiểu Trân, biết được Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn đi chung một chuyến bay, liền viết phong thư này. Sau đó, dặn dò cô nhất định phải tìm cơ hội giao cho Phó Minh Dư.
Nhìn dáng vẻ giống như không tình nguyện của Nguyễn Tư Nhàn, Tư Tiểu Trân đỏ mắt: “Mỗi ngày bọn mình đọc sách cùng nhau, cùng nhau chuẩn bị thi tuyển phi công. Rõ ràng tuần tới là đăng ký tham gia rồi, kết quả kế hoạch Phi Dương nói hủy liền hủy bỏ. Cậu thật sự không muốn tranh thủ một chút sao?”
Kế hoạch Phi Dương là kế hoạch tuyển phi công trong nội bộ Hằng Thế. Hằng năm hàng không hàng không Hằng Thế sẽ lựa chọn ra một số nhân viên trong nội bộ, tiến hành đào tạo phi công, không giới hạn chức vị, không giới hạn vị trí. Đến năm nay, đã chờ mỏi mắt đến lúc ghi danh “kế hoạch Phi Dương” rồi, ban lãnh đạo quản lí bộ phận phi công Phó Minh Dư lại hủy bỏ kế hoạch này.
Cái này đối với người khác chỉ là một sửa đổi nhỏ không ảnh hưởng gì. Nhưng với Nguyễn Tư Nhàn và Tư Tiểu Trân mà nói, việc thay đổi kế hoạch này chính là một kích chí mạng.
Nguyễn Tư Nhàn vừa định mở miệng, trông có vẻ giống như đang muốn từ chối.
Tư Tiểu Trân lại nói: “ Mình đã gửi đi rất nhiều email rồi nhưng đều không có phản hồi, bây giờ chỉ có cách này. Mình biết cậu thấy cái cách này rất nực cười, nhưng mà lỡ như thì sao? Lỡ như Phó tổng là một người gần gũi dễ gần, người lại hiền lành. Sau khi anh ta đọc xong, mình tin anh ta sẽ xem xét lại tình hình cụ thể cân nhắc lại thì sao? Hơn nữa…”
Nguyễn Tư Nhàn giơ tay lên, ngắt ngang lời Tư Tiểu Trân, nhận lấy phong thư.
“Mình chỉ cảm thấy, cậu có thể đổi cái bìa thư khác không? Cái này nhìn giống như là mình đi đưa thư tình vậy.”
Không ngờ đến việc làm Nguyễn Tư Nhàn do dự lại chính là cái này. Tư Tiểu Trân ngượng ngùng cúi đầu: “Cậu đâu phải không biết, mình chỉ thích màu hồng, cũng không có phong thư màu khác nữa.”
“Em đang làm gì thế?”
Đột nhiên, Giang Tử Duyệt đẩy cửa ra, nửa người ló vào nói: “Cơ trưởng đến rồi, nhanh đi họp thôi.”
Nguyễn Tư Nhàn vội vàng đem phong thư giấu phía sau lưng: “Được, em đến ngay.”
Hành động nhỏ kia bị Giang Tử Duyệt bắt gặp, ánh mắt cảnh giác quét qua: “Em đang cầm cái gì?”
Nguyễn Tư Nhàn không muốn bị Giang Tử Duyệt nhìn thấy thứ trong tay cô. Có thể vừa này hành động giấu diếm theo bản năng quá rõ ràng, ngược lại còn có ý giấu đầu hở đuôi. Mà ánh mắt thăm dò của Giang Tử Duyệt cũng lướt qua, Nguyễn Tư Nhàn chỉ có thể nhẹ nhàng cầm vật trong tay bỏ ra.
“Là cái này, không có gì cả.”
Đợi Giang Tử Duyệt nhìn thấy rõ phong thư màu hồng kia, đôi môi mím chặt mới buông lơi ra “Lộn xộn gì nữa, đi nhanh lên đi, đừng có lề mề.”
Nguyễn Tư Nhàn bỏ lại phong thư vào trong túi trong của áo, cài nút áo lại, đi về phía Giang Tử Duyệt.
Lần này, tất cả nhân viên trong chuyến phải hỗ trợ với nhau, bởi vì trong danh sách hành khách có tên của Phó Minh Dư, nên cơ trưởng đặc biệt chú trọng, so với lúc bình thường thì nói lâu hơn 21 phút.
Lúc cuộc họp kết thúc, sẽ phải lên máy bay. Nhưng lại nhận được thông báo từ tháp chỉ huy, bởi vì do kiểm soát lưu lượng, bọn họ phải trì hoãn lại một tiếng.
Thời gian lại được nới lỏng một ít, cơ trưởng đứng lên vận động gân cốt một chút, nói với hai người ở bên cạnh: “Đi mua chút đồ ăn?”
Ba người liền đứng dậy đi ra bên ngoài, để lại người của tổ tiếp viên ngồi ở trong phòng họp.
Lại là trì hoãn, mọi người đều đang phải chờ đợi, cũng không tính là thời gian bay. Trong phòng họp dần dần có tiếng thì thầm nhỏ.
Ngay lúc này Nguyễn Tư Nhàn đi ra ngoài nhận điện thoại.
Điện thoại còn chưa cúp, Nguyễn Tư Nhàn đã nghe được âm thanh nói chuyện phiếm càng ngày càng sôi nổi, hình như là đang thảo luận chuyện gì đó rất vui vẻ.
“Mọi người đang nói chuyện gì thế?”Nguyễn Tư Nhàn đẩy cửa vào, “Tôi ở bên ngoài cũng nghe thấy giọng của mọi người.”
Giang Tử Duyệt cuộn danh sách hành khách lại đỡ huyệt thái dương, nghiên đầu cười nói: “Bọn họ đang đánh cược, xem hôm nay ai có thể lấy được số điện thoại của phó giám đốc.”
Nguyễn Tư Nhàn không hiểu “Ừ” một tiếng.
“Để làm gì?”
“Cô nói sao? Đương nhiên là cua anh ta, cua anh ta.”
“Khó khăn lắm gì mới có cơ hội ở cùng chuyến bay với anh ấy. Cơ hội hiếm có đấy, bây giờ không làm còn đợi tới lúc nào.”
“Mười mấy giờ đường dài vậy, tôi không tin không tìm thấy cơ hội để lấy được phương thức liên lạc.Nếu thật sự không được tôi phải học cách hắt cafe mới được, hahaha.”
“Hắt cafe quá ác rồi. Tôi thấy nếu không thì chờ lúc máy bay lắc lư nhân cơ hội ngã một cái, vừa đúng lúc ngã vào lòng người ta luôn.”
Hắt café...té...
Nguyễn Tư Nhàn nghe tới mức khóe mắt không ngừng giật giật.
Kịch bản phim thần tượng mười năm trước cũng không diễn được như thế.
Nhưng mà mọi người nói như thế, nghe ra cũng chỉ là đang nói đùa.
Nguyễn Tư Nhàn cười ngồi xuống, móng tay quẹt qua huyệt thái dương.
“Mọi người mơ mộng làm gì?”
Nói xong rồi cũng có chút giật mình.
Tại sao lại nói tiếng lòng ra ngoài rồi.
Bầu không khí trong phòng họp nhất thời im lặng lại một chút.
Rất nhanh đã được một ngườikhông để ý tiếp tục nói chuyện.
“Nằm mơ không phạm pháp, hơn nữa...” Người kia hạ thấp giọng nói.
“Anh trai của giám đốc Phó, một giám đốc Phó khác. Vị hôn thê của giám đốc Phó đó chính là tiếp viên hàng không. Hai người họ chính là ngồi cùng một chuyến bay nên quen biết nhau, chuyện này là cái gì, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra.”
“Tôi cứ nói vậy, sau này nếu ai làm bà chủ rồi. Cũng đừng quên thăng chức cho tôi. Không nói cái khác, đầu tiên hay thăng chức cho tôi lên trưởng tiếp viên.”
“Ôi, lúc trước cô làm thay ca giúp tôi. Nếu tôi làm bà chủ lập tức sẽ cho cô làm tiếp viên trưởng.”
“Vậy tôi cảm ơn ngài trước. Có điều lỡ như tôi mới là bà chủ tương lai thì sao?”
Nguyễn Tư Nhàn nghe một hồi lâu, càng lúc càng trợn tròn mắt.
“Không đúng! Mọi người sao lại kích động như vậy? Lỡ như đối phương là một lão già có bụng bia còn to hơn bụng của phụ nữ mang thai thì sao? Mọi người cũng cua sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều cười run rẩy.
Nguyễn Tư Nhàn càng mơ hồ: “Mọi người cười gì vậy?”
“Ôi trời, xem ra Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta thật sự không để ý tới chuyện bên ngoài. Tới đây, chị cho em xem ảnh.”
Giang Tử Duyệt một tay ôm cổ Nguyến Tư Nhàn, một tay lấy điện thoại, mở ảnh ra cho cô xem.
Tấm ảnh này rõ ràng là chụp lén, Phó Minh Dư đang mặc một bộ âu phục cao cấp, dáng người cao thẳng, khoác thêm một cái áo khoác dài màu đen bên ngoài, đang bước nhanh ra bên ngoài cửa chính của công ty.
Anh vai rộng chân dài, bước chân đi rất lớn. Sống lưng thẳng tắp và đường cong lưu loát của chân kết hợp với quần áo càng tăng thêm sức hút. Khí thế giống như xuyên qua từ bức ảnh vào mắt người khác, khiến cho những thứ xung quanh đó giống như trở thành vô hình.
Cho dù tấm hình này hoàn toàn không chụp được mặt của anh.
Khó trách những nữ tiếp viên này lại kích động như vậy, có thể thông cảm được.
Có điều chỉ nhìn qua một lần như thế, trong lòng Nguyễn Tư Nhàn liền triệt để xóa đi những từ hình dung “gần gũi, hiền lành”.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Hai từ đó không hề liên quan đến anh ta một tý nào.
Người bên trong đang vui vẻ cười đùa, hoàn toàn không chú ý tới khuôn mặt đen như quan công của giám đốc bộ phận tiếp viên Vương Nhạc Khang đang đứng ngoài cánh cửa khép hờ.
Đứng bên cạnh Vương Nhạc Khang là nhân vật trung tâm trong câu chuyện, Phó Minh Dư.
Ánh đèn ở tầng lầu sáng rực, thỉnh thoảng có những tiếng bước chân vội vã vang lên ở hành lang, có thể nghe được rõ ràng.
Nhưng cũng không bằng những tiếng cười rõ ràng trong phòng. Những tiếng cười kia giống như dao chui vào tai của Vương Nhạc Khang.
Anh ta âm thầm liếc nhìn Phó Minh Dư một cái, chỉ thấy anh đang cúi đầu lật xem văn kiện trong tay, ánh mắt bình tĩnh giống như không hề nghe thấy cuộc nói chuyện ở trong phòng.
Nhưng nếu như không nghe thấy, tại sao anh lại dừng lại ở đây.
Tiếng nói trong phòng càng lúc càng quá đáng, Vương Nhạc Khang giống như bị kim đâm ở lưng, hận không thể nhào vào trong quát cho bọn họ dừng lại.
Nhưng Phó Minh Dư vẫn rất thản nhiên, anh ta không dám động đậy trước.
Chốc lát, Phó Minh Dư chậm rãi khép văn kiện trong tay lại, không biến sắc đưa văn kiện trả lại cho Vương Nhạc Khang.
Vương Nhạc Khang đưa tay nhận lấy, nhưng văn kiện đang sắp rơi vào tay lại hơi dừng lại
“Đây là hiệu quả cách chỉnh đốn gần đây của cậu?”
Một câu nói, đủ để cho sống lưng của Vương An Khang trở nên căng thẳng, không biết nên phải trả lời như thế nào.
Chuyện này nói ra cũng buồn cười. Hai tháng trước, trên chuyến bay quốc tế quan trọng của Hằng Thế hàng không đã xảy ra một câu chuyện được mọi người “ca tụng”. Một tiếp viên hàng không nữ làm đổ cafe lên trên người một vị hành khách Vip.
Vị khách này có thân phận không tầm thường, là con trai nhỏ cổ đông lớn của công ty Công Thương Sắt Thép thành phố Giang.
Nhưng bởi vì lần tai nạn đó, hai người họ không chỉ không kết oán mà lại còn kết duyên. Một câu chuyện tình yêu nhanh chóng được diễn ra làm người ta ngưỡng mộ.
Từ sau lần đó có vô số tiếp viên hàng không âm thầm bắt chước theo, khoảng thời gian đó “Tai nạn” phục vụ đột nhiên tăng vọt lên.
Người khác không nói, nhưng loại chuyện này lại bị một cổ đông nhỏ của Thế Hàng nhìn thấy, coi là chuyện cười kể cho Phó Minh Dư nghe.
Chuyện tình cảm nam nữ là chuyện bên ngoài không thể ngăn cản, lấy việc công phục vụ việc riêng, đây là điều tối kỵ trong ngành.
Cho nên trong cuộc họp tổng kết các bộ phận ở tháng trước, Phó Minh Dư nhắc đến chuyện này. Vương Nhạc Khang lập tức nói mình sẽ chỉnh đốn lại chuyện lộn xộn này.
Ai nghĩ đến ngay lúc Vương Nhạc Khang mở miệng đang báo cáo công tác, thì cái chuyện lộn xộn này lại gặp phải Phó Minh Dư.
“Nếu như bọn họ không muốn làm công việc này nữa, có thể nói ra bất cứ lúc nào. Hàng không Thế Hàng trước nay không ép ở lại.”
Phó Minh Dư buông lỏng lực tay, văn kiện rốt cuộc cũng đặt xuống trên lòng bàn tay Vương Nhạc Khang.
Mặc dù chỉ là mấy tờ giấy,nhưng nặng giống như một cân (500gr = 1 cân) sắt.
Hết chương 1.
Chú thích:
Boeing 737(1): Boeing 737 là loại máy bay thân hẹp, một lối đi giữa, tầm ngắn đến trung phổ biến nhất thế giới. Với hơn 7000 chiếc đã được đặt hàng và hơn 5000 chiếc được giao, đây là máy bay phản lực thương mại được sản xuất và được giao hàng nhiều nhất từ trước đến nay và nó đã được Boeing sản xuất liên tục kể từ 1967.
Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Một trận gió thổi qua, những đám mây che khuất ánh trăng của ban đêm, ánh sáng chiếu vào mặt đất nhiều hơn, chiếu xuống ruộng lúa tạo ra những tia sáng màu vàng kim, theo cơn gió tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ.
Đây là rạng sáng ở đồng ruộng vùng ngoại ô, yên tĩnh giống như thực vật đều đã ngủ say vậy.
Mà một đường nhựa cũ kỹ ở bên cạnh đồng ruộng, bị ngăn cách bởi một lớp sơn màu vàng. Ở phía bên kia đó chính là đường băng rộng lớn của sân bay.
Giờ này ở sân bay hoàn toàn khác biệt so với đồng ruộng, ở đây đèn đuốc sáng trưng. Các nhân viên đang làm việc bận rộn, một chiếc Boeing 737(1) đang hạ cánh an toàn và hơn mười chiếc xe vận chuyển đi đến theo thứ tự.
Nguyễn Tư Nhàn kéo vali bước nhanh về phía tầng hội nghị nội bộ của hãng hàng không Hằng Thế. Chân đi như gió, trên trán đang thấm một lớp mồ hôi nhỏ.
Vào trong thang máy, cô cầm lấy điện thoại xem giờ 12h41, cách cuộc họp cho chuyến bay tiếp theo còn không đến năm phút.
Cửa thang máy mở ra, Nguyễn Tư Nhàn băng qua đám người đi vào, đi đến đại sảnh, rẽ qua hướng phòng họp bên hành lang.
Cửa phòng họp B32 mở ra, mấy người đang mặc đồng phục tiếp viên hàng không màu xanh da trời giống như cô đang đứng tụm lại tán gẫu.
“Nguyễn Tư Nhàn, sao bây giờ em mới đến?”
Giang Tử Duyệt ở trong đám người quay đầu ra hỏi.
Nguyễn Tư Nhàn đến kịp, thở phào nhẹ nhõm “Lúc ra khỏi nhà gặp chút chuyện.”
Giang Tử Duyệt là tiếp viên trưởng, không thể không nhắc nhở nói: “Lần sau chú ý một chút, những chuyện khác không nói, em biết rõ chuyến bay hôm nay rất quan trọng.”
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu nói vâng.
Chuyến bay ngày hôm nay là chuyến bay từ thành phố Giang trực tiếp bay thẳng đến Luân Đôn. Thuộc tuyến bay quốc tế chính của Hằng Thế.
Điểm đặc biệt còn ở chỗ Phó tổng giám đốc Hằng Thế Phó Minh Dư cũng ngồi chuyến bay lần này.
Bình thường Phó Minh Dư đi ra nước ngoài hầu như đều ngồi máy bay tư nhân, ít khi ngồi máy bay của Hằng Thế. Giang Tử Duyệt là tiếp viên trưởng, nhìn thấy danh sách hành khách, trước tiên liền dặn dò tiếp viên trong tổ lần này một lượt.
Nguyễn Tư Nhàn lại nhìn về phía phòng họp: “Bên trong còn chưa đi ra?”
Giang Tử Duyệt: “ Ừ, chuyến bay lần này sắp bay, không biết cơ trưởng của chúng ta vì sao còn lề mề, vẫn còn ở trong nhà vệ sinh.”
“Vậy em cũng vào nhà vệ sinh sửa sang khăn lụa, trang điểm lại một chút.”
Lúc Nguyễn Tư Nhàn ra khỏi kí túc xá sợ đến muộn, cho nên chạy một mạch không ngừng đến, cổ ra mồ hôi dính ở khăn lụa, rất khó chịu.
Nguyễn Tư Nhàn nói xong liền vội vội vàng vàng đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa tay, lấy hai ngón trỏ thấm nước vén hai sợi tóc rớt ở trước mặt ra sau tai.
Loading...
Cô nhìn mình ở trong gương, trang điểm tinh sảo, búi tóc gọn gàng, sửa đồng phục nghiêm chỉnh lại...Cũng không tệ lắm, nhưng lại không có chút đặc biệt nào.
Chỉ có chiếc khăn lụa trên cổ bị lệch trông giống như thỏ tai cụp. Khiến cho cô cùng những người khác thoạt nhìn qua có chút khác biệt.
Nhưng cũng chỉ khác biệt trong mắt của cô, không có người nào khác chú ý đến.
Bây giờ chiếc khăn lụa bị lệch xinh xắn này cũng không thoát khỏi việc bị cô cởi ra và sửa lại.
Đồng thời lúc thả tay xuống cô chạm phải một thứ gì đó ở túi trong của đồng phục.
Cô dừng lại, cởi một nút áo, đưa tay lấy thứ kia từ bên trong ra.
Là một phong thư, màu hồng phía trên phong thư là dùng sáp đèn cầy đỏ ấn lại.
Đây chính là nguyên nhân làm Nguyễn Tư Nhàn đến muộn.
—
Xế chiều hôm nay, bạn cùng phòng của cô Tư Tiểu Trân, biết được Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn đi chung một chuyến bay, liền viết phong thư này. Sau đó, dặn dò cô nhất định phải tìm cơ hội giao cho Phó Minh Dư.
Nhìn dáng vẻ giống như không tình nguyện của Nguyễn Tư Nhàn, Tư Tiểu Trân đỏ mắt: “Mỗi ngày bọn mình đọc sách cùng nhau, cùng nhau chuẩn bị thi tuyển phi công. Rõ ràng tuần tới là đăng ký tham gia rồi, kết quả kế hoạch Phi Dương nói hủy liền hủy bỏ. Cậu thật sự không muốn tranh thủ một chút sao?”
Kế hoạch Phi Dương là kế hoạch tuyển phi công trong nội bộ Hằng Thế. Hằng năm hàng không hàng không Hằng Thế sẽ lựa chọn ra một số nhân viên trong nội bộ, tiến hành đào tạo phi công, không giới hạn chức vị, không giới hạn vị trí. Đến năm nay, đã chờ mỏi mắt đến lúc ghi danh “kế hoạch Phi Dương” rồi, ban lãnh đạo quản lí bộ phận phi công Phó Minh Dư lại hủy bỏ kế hoạch này.
Cái này đối với người khác chỉ là một sửa đổi nhỏ không ảnh hưởng gì. Nhưng với Nguyễn Tư Nhàn và Tư Tiểu Trân mà nói, việc thay đổi kế hoạch này chính là một kích chí mạng.
Nguyễn Tư Nhàn vừa định mở miệng, trông có vẻ giống như đang muốn từ chối.
Tư Tiểu Trân lại nói: “ Mình đã gửi đi rất nhiều email rồi nhưng đều không có phản hồi, bây giờ chỉ có cách này. Mình biết cậu thấy cái cách này rất nực cười, nhưng mà lỡ như thì sao? Lỡ như Phó tổng là một người gần gũi dễ gần, người lại hiền lành. Sau khi anh ta đọc xong, mình tin anh ta sẽ xem xét lại tình hình cụ thể cân nhắc lại thì sao? Hơn nữa…”
Nguyễn Tư Nhàn giơ tay lên, ngắt ngang lời Tư Tiểu Trân, nhận lấy phong thư.
“Mình chỉ cảm thấy, cậu có thể đổi cái bìa thư khác không? Cái này nhìn giống như là mình đi đưa thư tình vậy.”
Không ngờ đến việc làm Nguyễn Tư Nhàn do dự lại chính là cái này. Tư Tiểu Trân ngượng ngùng cúi đầu: “Cậu đâu phải không biết, mình chỉ thích màu hồng, cũng không có phong thư màu khác nữa.”
“Em đang làm gì thế?”
Đột nhiên, Giang Tử Duyệt đẩy cửa ra, nửa người ló vào nói: “Cơ trưởng đến rồi, nhanh đi họp thôi.”
Nguyễn Tư Nhàn vội vàng đem phong thư giấu phía sau lưng: “Được, em đến ngay.”
Hành động nhỏ kia bị Giang Tử Duyệt bắt gặp, ánh mắt cảnh giác quét qua: “Em đang cầm cái gì?”
Nguyễn Tư Nhàn không muốn bị Giang Tử Duyệt nhìn thấy thứ trong tay cô. Có thể vừa này hành động giấu diếm theo bản năng quá rõ ràng, ngược lại còn có ý giấu đầu hở đuôi. Mà ánh mắt thăm dò của Giang Tử Duyệt cũng lướt qua, Nguyễn Tư Nhàn chỉ có thể nhẹ nhàng cầm vật trong tay bỏ ra.
“Là cái này, không có gì cả.”
Đợi Giang Tử Duyệt nhìn thấy rõ phong thư màu hồng kia, đôi môi mím chặt mới buông lơi ra “Lộn xộn gì nữa, đi nhanh lên đi, đừng có lề mề.”
Nguyễn Tư Nhàn bỏ lại phong thư vào trong túi trong của áo, cài nút áo lại, đi về phía Giang Tử Duyệt.
Lần này, tất cả nhân viên trong chuyến phải hỗ trợ với nhau, bởi vì trong danh sách hành khách có tên của Phó Minh Dư, nên cơ trưởng đặc biệt chú trọng, so với lúc bình thường thì nói lâu hơn 21 phút.
Lúc cuộc họp kết thúc, sẽ phải lên máy bay. Nhưng lại nhận được thông báo từ tháp chỉ huy, bởi vì do kiểm soát lưu lượng, bọn họ phải trì hoãn lại một tiếng.
Thời gian lại được nới lỏng một ít, cơ trưởng đứng lên vận động gân cốt một chút, nói với hai người ở bên cạnh: “Đi mua chút đồ ăn?”
Ba người liền đứng dậy đi ra bên ngoài, để lại người của tổ tiếp viên ngồi ở trong phòng họp.
Lại là trì hoãn, mọi người đều đang phải chờ đợi, cũng không tính là thời gian bay. Trong phòng họp dần dần có tiếng thì thầm nhỏ.
Ngay lúc này Nguyễn Tư Nhàn đi ra ngoài nhận điện thoại.
Điện thoại còn chưa cúp, Nguyễn Tư Nhàn đã nghe được âm thanh nói chuyện phiếm càng ngày càng sôi nổi, hình như là đang thảo luận chuyện gì đó rất vui vẻ.
“Mọi người đang nói chuyện gì thế?”Nguyễn Tư Nhàn đẩy cửa vào, “Tôi ở bên ngoài cũng nghe thấy giọng của mọi người.”
Giang Tử Duyệt cuộn danh sách hành khách lại đỡ huyệt thái dương, nghiên đầu cười nói: “Bọn họ đang đánh cược, xem hôm nay ai có thể lấy được số điện thoại của phó giám đốc.”
Nguyễn Tư Nhàn không hiểu “Ừ” một tiếng.
“Để làm gì?”
“Cô nói sao? Đương nhiên là cua anh ta, cua anh ta.”
“Khó khăn lắm gì mới có cơ hội ở cùng chuyến bay với anh ấy. Cơ hội hiếm có đấy, bây giờ không làm còn đợi tới lúc nào.”
“Mười mấy giờ đường dài vậy, tôi không tin không tìm thấy cơ hội để lấy được phương thức liên lạc.Nếu thật sự không được tôi phải học cách hắt cafe mới được, hahaha.”
“Hắt cafe quá ác rồi. Tôi thấy nếu không thì chờ lúc máy bay lắc lư nhân cơ hội ngã một cái, vừa đúng lúc ngã vào lòng người ta luôn.”
Hắt café...té...
Nguyễn Tư Nhàn nghe tới mức khóe mắt không ngừng giật giật.
Kịch bản phim thần tượng mười năm trước cũng không diễn được như thế.
Nhưng mà mọi người nói như thế, nghe ra cũng chỉ là đang nói đùa.
Nguyễn Tư Nhàn cười ngồi xuống, móng tay quẹt qua huyệt thái dương.
“Mọi người mơ mộng làm gì?”
Nói xong rồi cũng có chút giật mình.
Tại sao lại nói tiếng lòng ra ngoài rồi.
Bầu không khí trong phòng họp nhất thời im lặng lại một chút.
Rất nhanh đã được một ngườikhông để ý tiếp tục nói chuyện.
“Nằm mơ không phạm pháp, hơn nữa...” Người kia hạ thấp giọng nói.
“Anh trai của giám đốc Phó, một giám đốc Phó khác. Vị hôn thê của giám đốc Phó đó chính là tiếp viên hàng không. Hai người họ chính là ngồi cùng một chuyến bay nên quen biết nhau, chuyện này là cái gì, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra.”
“Tôi cứ nói vậy, sau này nếu ai làm bà chủ rồi. Cũng đừng quên thăng chức cho tôi. Không nói cái khác, đầu tiên hay thăng chức cho tôi lên trưởng tiếp viên.”
“Ôi, lúc trước cô làm thay ca giúp tôi. Nếu tôi làm bà chủ lập tức sẽ cho cô làm tiếp viên trưởng.”
“Vậy tôi cảm ơn ngài trước. Có điều lỡ như tôi mới là bà chủ tương lai thì sao?”
Nguyễn Tư Nhàn nghe một hồi lâu, càng lúc càng trợn tròn mắt.
“Không đúng! Mọi người sao lại kích động như vậy? Lỡ như đối phương là một lão già có bụng bia còn to hơn bụng của phụ nữ mang thai thì sao? Mọi người cũng cua sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều cười run rẩy.
Nguyễn Tư Nhàn càng mơ hồ: “Mọi người cười gì vậy?”
“Ôi trời, xem ra Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta thật sự không để ý tới chuyện bên ngoài. Tới đây, chị cho em xem ảnh.”
Giang Tử Duyệt một tay ôm cổ Nguyến Tư Nhàn, một tay lấy điện thoại, mở ảnh ra cho cô xem.
Tấm ảnh này rõ ràng là chụp lén, Phó Minh Dư đang mặc một bộ âu phục cao cấp, dáng người cao thẳng, khoác thêm một cái áo khoác dài màu đen bên ngoài, đang bước nhanh ra bên ngoài cửa chính của công ty.
Anh vai rộng chân dài, bước chân đi rất lớn. Sống lưng thẳng tắp và đường cong lưu loát của chân kết hợp với quần áo càng tăng thêm sức hút. Khí thế giống như xuyên qua từ bức ảnh vào mắt người khác, khiến cho những thứ xung quanh đó giống như trở thành vô hình.
Cho dù tấm hình này hoàn toàn không chụp được mặt của anh.
Khó trách những nữ tiếp viên này lại kích động như vậy, có thể thông cảm được.
Có điều chỉ nhìn qua một lần như thế, trong lòng Nguyễn Tư Nhàn liền triệt để xóa đi những từ hình dung “gần gũi, hiền lành”.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Hai từ đó không hề liên quan đến anh ta một tý nào.
Người bên trong đang vui vẻ cười đùa, hoàn toàn không chú ý tới khuôn mặt đen như quan công của giám đốc bộ phận tiếp viên Vương Nhạc Khang đang đứng ngoài cánh cửa khép hờ.
Đứng bên cạnh Vương Nhạc Khang là nhân vật trung tâm trong câu chuyện, Phó Minh Dư.
Ánh đèn ở tầng lầu sáng rực, thỉnh thoảng có những tiếng bước chân vội vã vang lên ở hành lang, có thể nghe được rõ ràng.
Nhưng cũng không bằng những tiếng cười rõ ràng trong phòng. Những tiếng cười kia giống như dao chui vào tai của Vương Nhạc Khang.
Anh ta âm thầm liếc nhìn Phó Minh Dư một cái, chỉ thấy anh đang cúi đầu lật xem văn kiện trong tay, ánh mắt bình tĩnh giống như không hề nghe thấy cuộc nói chuyện ở trong phòng.
Nhưng nếu như không nghe thấy, tại sao anh lại dừng lại ở đây.
Tiếng nói trong phòng càng lúc càng quá đáng, Vương Nhạc Khang giống như bị kim đâm ở lưng, hận không thể nhào vào trong quát cho bọn họ dừng lại.
Nhưng Phó Minh Dư vẫn rất thản nhiên, anh ta không dám động đậy trước.
Chốc lát, Phó Minh Dư chậm rãi khép văn kiện trong tay lại, không biến sắc đưa văn kiện trả lại cho Vương Nhạc Khang.
Vương Nhạc Khang đưa tay nhận lấy, nhưng văn kiện đang sắp rơi vào tay lại hơi dừng lại
“Đây là hiệu quả cách chỉnh đốn gần đây của cậu?”
Một câu nói, đủ để cho sống lưng của Vương An Khang trở nên căng thẳng, không biết nên phải trả lời như thế nào.
Chuyện này nói ra cũng buồn cười. Hai tháng trước, trên chuyến bay quốc tế quan trọng của Hằng Thế hàng không đã xảy ra một câu chuyện được mọi người “ca tụng”. Một tiếp viên hàng không nữ làm đổ cafe lên trên người một vị hành khách Vip.
Vị khách này có thân phận không tầm thường, là con trai nhỏ cổ đông lớn của công ty Công Thương Sắt Thép thành phố Giang.
Nhưng bởi vì lần tai nạn đó, hai người họ không chỉ không kết oán mà lại còn kết duyên. Một câu chuyện tình yêu nhanh chóng được diễn ra làm người ta ngưỡng mộ.
Từ sau lần đó có vô số tiếp viên hàng không âm thầm bắt chước theo, khoảng thời gian đó “Tai nạn” phục vụ đột nhiên tăng vọt lên.
Người khác không nói, nhưng loại chuyện này lại bị một cổ đông nhỏ của Thế Hàng nhìn thấy, coi là chuyện cười kể cho Phó Minh Dư nghe.
Chuyện tình cảm nam nữ là chuyện bên ngoài không thể ngăn cản, lấy việc công phục vụ việc riêng, đây là điều tối kỵ trong ngành.
Cho nên trong cuộc họp tổng kết các bộ phận ở tháng trước, Phó Minh Dư nhắc đến chuyện này. Vương Nhạc Khang lập tức nói mình sẽ chỉnh đốn lại chuyện lộn xộn này.
Ai nghĩ đến ngay lúc Vương Nhạc Khang mở miệng đang báo cáo công tác, thì cái chuyện lộn xộn này lại gặp phải Phó Minh Dư.
“Nếu như bọn họ không muốn làm công việc này nữa, có thể nói ra bất cứ lúc nào. Hàng không Thế Hàng trước nay không ép ở lại.”
Phó Minh Dư buông lỏng lực tay, văn kiện rốt cuộc cũng đặt xuống trên lòng bàn tay Vương Nhạc Khang.
Mặc dù chỉ là mấy tờ giấy,nhưng nặng giống như một cân (500gr = 1 cân) sắt.
Hết chương 1.
Chú thích:
Boeing 737(1): Boeing 737 là loại máy bay thân hẹp, một lối đi giữa, tầm ngắn đến trung phổ biến nhất thế giới. Với hơn 7000 chiếc đã được đặt hàng và hơn 5000 chiếc được giao, đây là máy bay phản lực thương mại được sản xuất và được giao hàng nhiều nhất từ trước đến nay và nó đã được Boeing sản xuất liên tục kể từ 1967.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook