Nó khóc, khóc nhiều lắm. Nó cũng đau vô cùng vì cô đã tuyệt giao với nó. " Chắc bây giờ cô đang rất ghét em? Cô nhỉ? Cô đừng lo, em sẽ đi khỏi nơi đây"- nó nghĩ. Trong nó hiện giờ chỉ toàn những lời nói chứa đầy gai góc đâm vào tim nó, cứ ẩn rồi lại hiện, nó không thể không nghĩ tới, nó quyết định đi đến một nơi xa, một nơi mà cô không thể nào tìm được nó, nó nghĩ xa như vậy thì cô sẽ quên nó.....

Nó vẫn đi học như bình thường, cố giấu mọi đau đớn, tỏ vẻ là người rất lạc quan trước cô, như chưa có chuyện gì xảy ra, nó để ý xem cô còn giận nó không. Cô không hề gọi nó lên bảng, không hề trêu nó như mọi ngày, không khí lớp học yên tĩnh, căng thẳng đến lạ thường, mọi người cũng hiểu chuyện nên không nói năng gì. Thời gian rồi cũng dần trôi qua. Nó dắt xe ra về, nó nhớ những lần đi về cùng cô, bây giờ chỉ còn mình nó cô đơn lủi thủi một mình.


Về đến nhà, nó chán chường mệt mỏi, đột nhiên, trong đầu nó lóe lên ý nghĩ : nó vội vàng lấy điện thoại ra, tìm và đặt online trên mạng cái cốc in hình, tất nhiên là in hình Hạ Băng rồi. Vì nó quyết định đi khỏi nơi đây, sẽ không còn gặp cô nữa, những cái cốc đấy sẽ làm cho nó lạc quan hơn. Nó cười nhẹ tự an ủi bản thân.

Nó vệ sinh cá nhân xong xuôi, lên giường nằm ịch ra đấy, nó chả thèm ăn uống gì, lại tiếp tục suy nghĩ, bình thường thì giờ này nó ăn cùng cô, hoặc là nhắn tin cùng cô. Nhưng hôm nay... mọi thứ đều biến mất khiến nó chẳng muốn làm việc gì. Nó vội lau giọt nước mắt lăn dài trên má nó.

Nó nhấc máy lên, gọi cho quản gia để yêu cầu làm đơn nghỉ học và cho nó đi du học ở Mỹ. Nó căn dặn rất rõ rằng mọi thông tin đấy đều phải giữ bí mật, không để cho Hạ Băng biết. Quản gia hiểu ý làm theo lời cô chủ. Bây giờ là 7 giờ tối, nó buồn ngủ. Nó ngủ, một giấc ngủ dài, trong mơ, nó thấy hình ảnh của cô, những hình ảnh vui vẻ, nói cười cùng nó, nhưng giấc mơ ấy không vui trọn vẹn, hình ảnh người thầy nó ghen ghét xuất hiện, phá tan giấc ngủ của nó. Nó choàng tỉnh, đã 10 giờ đêm rồi, nó nhớ ra rằng ngày mai có bài kiểm tra Hóa và Sử. Nó ra ngoài ăn chút gì đó, nó vào quán mì Udon mà cô với nó hay ăn, đang ăn thì quản gia gọi :" Cô chủ! Tôi đã làm giấy nghỉ học cho cô rồi và khóa học ở Mỹ sẽ bắt đầu 2 tuần nữa, tôi mua vé máy bay cho cô đi vào tuần sau để có thời gian cho cô thư giãn rồi hãy học, nhà ở bên đấy tôi đã lo xong xuôi hết, còn về việc cô Hạ Băng, tôi đảm bảo là không ai biết đâu, cô đừng lo"


"Cảm ơn bác" - nó nói rồi gác máy, vậy là nó sắp đi thật rồi.

--------------------------------------------

Cảm ơn các bạn đã chờ đợi. Xin lỗi vì sự chậm trễ này. Hy vọng các bạn vẫn luôn ủng hộ và theo dõi mình ^^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương