[h+]| Sự Cám Dỗ Từ Em
C13: Bảo Bối Thật Nhạy Cảm

"Ư...ưm... aaa "

Nụ hôn dịu dàng chứ không điên cuồng như mọi khi, môi lưỡi anh cuốn lấy cô, nhẹ nhàng thưởng thức. Mà cô căn bản cũng không thể chống cự, mặc anh khuấy đảo thần hồn...

"Cho anh được không?" Trầm Cường buông cô ra, nhẹ nhàng dùng tay vén những sợi tóc mai ra sau tai cô

Giọng nói anh dịu dàng mà quyến rũ, đôi mắt như hồ nước mùa thu sâu thẳm vây lấy An Châu, hơi nóng phả vào tai khiến cô tê dại không thể tiếp thu được lợi anh nói, chỉ có thể bất giác thuận theo...

Anh mỉm cười hài lòng, bàn tay trượt xuống xoa nắn cơ thể An Châu, khơi lên từng đợt khoái cảm trong cơ thể cô

"Bảo bối em nhạy cảm quá! "

Môi anh hạ xuống hướng thức cần cổ non mịn của cô, răng khẽ dùng lực in trên đó những dấu vết ái muội đỏ thẫm. Bàn tay không yên lột từng món trên người của cô, đầu cũng trượt xuống phối hợp với động tác tay

Mỗi tấc da thịt được anh đi qua đều để lại những dấu hồng ái muội, đánh dấu quyền sở hữu của riêng mình


" Đừng... um... đừng mà..." An Châu nắm lấy tay anh, giọng nói phát ra vô lực lại yếu đuối, nỉ non cầu xin khiến lòng anh ngây dại, châm lên từng đóm lửa thêu cháy lí trí anh...

Mặc An Châu nức nở, anh túm lấy hai chân cởi quần cô ra, luồn tay vào giữa bắt đầu xoa nhẹ

" Ưm...aaa..." tiếng rên ngày càng lớn, An Châu cố gắng dùng tay chặn miệng mình lại nhưng vẫn không thể khống chế phát ra những âm thanh ái muội. Cơ thể bây giờ đã không còn là của cô mà nó đã nằm gọn trong tay anh

Cách một lớp vải Trầm Cường cảm nhận được dịch hoa đang không ngừng tiết ra, tỏa hương thơm quyến rũ. Anh có thể tưởng tượng được cô bé bây giờ đang yêu kiều ướt đẫm cỡ nào, hồng hào mời gọi anh hưởng thức

Càng nghĩ càng không chịu nổi, dứt khoát nắm lấy quần lót nhỏ xinh cởi ra. Món đồ bảo vệ cuối cùng cũng không còn, giờ đây cơ thể cô đang trần trụi phơi bày trước mặt một con sói 🐺

Anh tách chân cô ra, khu vườn bí mật hiện lên trước mắt anh, đẹp đẽ đến nỗi khiến cậu bé anh mạnh mẽ đứng dậy. Đầu anh từ từ hạ xuống nơi mê hồn kia...

" Không! Không được! Trầm Cường anh mau đứng lên! "


Mặt cô từ đỏ biến thành xanh, An Châu hốt hoảng nắm lấy tóc anh kéo ra. Bụng dưới bất chợt đau nhói, cô cảm giác được dưới chân tuôn ra một cỗ nhiệt lưu quen thuộc... Chết tiệt! Ngay lúc nhạy cảm như thế mà bà dì cô lại ghé thăm

An Châu xấu hổ cùng ngại ngùng. Nếu để anh tiếp tục làm càng e là sẽ có chuyện không tốt lành xảy ra, mà anh cũng như nhìn ra được lo sợ trong mắt An Châu, vội đứng lên muốn ôm lấy cô thì bị xô ra, nhanh chóng chạy đi kiếm đồ còn bản thân thì bị cô không thương tiếc đuổi ra ngoài.

Lại còn nhẫn tâm dám đe dọa anh

Trầm Cường tủi thân ngồi bên ngoài chờ. Gần nữa tiếng sau mới thấy cô mệt mỏi bước ra, vội chạy tới muốn an ủi cô. An Châu bực bội né tránh anh, vô lực ngã xuống ghế

"Anh về đi, em mệt lắm "

Cô đưa tay xoa bụng dưới của mình, mắt nhắm lại không nhìn anh. Trầm Cường muốn kiên quyết ở lại chăm sóc cô nhưng thấy khuôn mặt xanh xao, thân thể vô lực mệt mỏi nên không đành lòng ép cô. Chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo để An Châu nghỉ ngơi, trước khi ra về còn không quên chạy tới hôn trán cô một cái mới chịu rời đi



_______



𖠌 Đáng lẽ Chap này mình đã đăng vào tuần trước nhưng vì công việc ngập đầu nên mình không thể nào chỉnh sửa để đăng kịp. Mong mn thông cảm cho mình nha. Một ngày tốt lành ❣(⸝⸝⸝꒳⸝⸝⸝)❣

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương