Kể từ ngày hôm đó, Chaeyoung và Lisa trước sau vẫn luôn thân mật hài hòa như cũ, tựa như giữa hai người chưa từng có bất cứ khoảng cách nào.

Nhưng mà sang ngày hôm sau, nàng xin phép công ty nghỉ một ngày.

“Được rồi, em phải đi làm rồi, chờ em trở lại, chị ở nhà một mình phải ngoan ngoãn nha.”

“Nhất định phải nhớ chị.”

“Ừ, mỗi giây mỗi phút em đều nghĩ tới chị, được rồi chứ.”

Cuối cùng cô cũng cảm nhận được chút an ủi, cô đứng dậy buông người trong ngực ra, sau đó ghé mặt tới ngơ ngác nhìn nàng.

Nàng hiểu ý, nâng mặt cô lên, tự động dâng đôi môi đỏ mọng lên.

“Ô ô… Lisa!” Ngay lập tức bị cô kéo vào trong ngực một lần nữa, tiến quân thần tốc.

Tư thế mãnh liệt này dường như không giống một nụ hôn tạm biệt đơn giản.


Quả nhiên, phần hông của nàng bị dán trên tủ giày, ước chừng mười mấy phút. Đợi tới khi cô hoàn toàn buông ra, nàng ngay lập tức cảm giác được bầu không khí mới mẻ trong lành tràn vào khoang mũi từ bốn phương tám hướng.

Rõ ràng là sau khi bị hôn một hồi lâu, đầu óc nàng có chút mơ màng, hai bầu ngực không biết từ khi nào đã thoát khỏi sự trói buộc của áo ngực bại lộ bên ngoài không khí, theo sự phập phồng của lồng ngực vừa lúc đưa tới trước miệng cô.

Hình ảnh này khiến yết hầu cô khẽ lăn lộn lên xuống, khắc chế sự xúc động trong cơ thể, bàn tay trực tiếp nắm hai mảnh tuyết trắng bỏ vào bên trong áo ngực, ngoan ngoãn sửa sang lại quần áo cho nàng.

Khi phục hồi lại tinh thần nàng lập tức đánh mạnh lên đôi tay vẫn đang chà xát trước ngực mình, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó xoay người rời đi.

“Bang ——” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.

Cô bị bỏ lại một mình ở phía sau cánh cửa âm thầm bật cười, nhưng chính lúc này, cô cảm thấy di động trong túi đang rung lên.

Tại sao mới sáng sớm mà trợ lý đã gọi điện cho cô?

“Alo.”

“Boss, hôm nay Park tiểu thư xin nghỉ, tôi đã phê chuẩn rồi ạ.” Dựa theo sự phân phó của Lisa, trợ lý báo cáo lại tất cả mọi động thái của nàng ở công ty cho cô.


“Tôi đã biết.” Từ ngữ của cô không nghe ra một chút cảm xúc khác lạ nào, thế nhưng ánh mắt lại thâm thúy hơn vài phần.

Nàng vẫn hoài nghi.

Cô cúp điện thoại, xoay người bước lên cầu thang, lấy một ít quần áo nhét vào chiếc ba lô hình thú nho nhỏ, đeo ba lô ra ngoài…

“Cái gì? Người lái thay?” Bên trong phòng an ninh của tiểu khu, nàng không dám tin vào tin tức mình vừa nghe được.

“Đúng vậy, buổi tối ngày hôm đó là tôi trực ban. Bởi vì tài xế nhìn có vẻ xa lạ, hơn nữa lúc ấy người kia không lập tức lấy ra được thẻ ra vào tiểu khu, tôi còn hỏi thêm người kia một số vấn đề, cho nên chuyện buổi tối ngày hôm đó tôi vẫn có chút ấn tượng.”

“Người lái thay kia trông như thế nào?” Cho nên buổi tối hôm đó người phát sinh quan hệ với nàng là một người xa lạ?

“À… Vóc dáng cao, hơi gầy. Diện mạo bình thường.”

“Có thể nói cụ thể hơn một chút không? Mà thôi, tôi có thể xem camera ở bãi đỗ xe ngày hôm đó không?”

“Ôi… Park tiểu thư, bởi vì chuyện đã qua hai tháng, cho nên dựa theo quy định, chúng tôi đã xóa dữ liệu từ mấy ngày hôm trước rồi, Thực xin lỗi. Hơn nữa tuy rằng buổi tối ngày hôm đó người lái thay trình chứng minh thư ra, nhưng bởi vì cô đang ở trong trạng thái say rượu, cho nên dựa theo quy định, không có chủ hộ đứng ra xác minh tôi không thể để người kia lái xe đi vào, vì vậy tôi là người đã lái xe vào bãi đỗ xe.”

“Anh?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương