[ H+ ] Hòa Tiêu Phòng Viên Ca Ca Luyến Ái Hậu
-
C34: Anh Ở Dưới...không Được Nhúc Nhích... Để Tôi Tự Tới!
Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Dưới sự trợ giúp tận tình của Trình Cảnh Ngôn, Giang Tình đã thuận lợi hoàn thành vượt qua kỳ thi đại học.
Một bữa tiệc tụ hộp của các bạn học đã được tổ chức vào buổi tối sau khi thi xong.
Với một người chưa bao giờ uống rượu như Giang Tình, không có gì bất ngờ khi cô chỉ mới uống vài ly rượu vang nhỏ là đã xuất hiện dáng vẻ say rượu, cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên, đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh nước, vừa ngây thơ lại vừa mê người, đôi môi đỏ mọng hơi ướt át, đặc biệt là khi cô lười biếng dựa vào ghế, thực sự tạo nên một bức tranh hớp hồn người nhìn.
Khuôn mặt hiện rõ nét ngây ngô nhưng lại có nét gợi cảm đến chết người.
Giang Tình lại không hề biết lúc này bản thân mình quyến rũ đến nhường nào.
Lúc Trình Cảnh Ngôn đến đón cô đã chứng kiến hết hình ảnh thế này, anh cảm thấy thật may mắn khi mình đến kịp thời, nếu chậm trễ một giây phút nào chắc có lẽ cô gái nhỏ của anh sẽ bị đám sói xấu xa ngoài kia ăn sạch mất rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của anh càng thêm âm trầm.
Dáng vẻ khi say của Giang Tình thật sự không ngoan gì cả, cô cứ cọ mãi trong lòng anh, cọ đến cả người Trình Cảnh Ngôn khô nóng, yết hầu lăn lộn lợi hại. Anh muốn đút dương vật vào em, muốn đâm em đến bật khóc, để em nhớ khi ở bên ngoài không được tùy tiện uống rượu.
“Đừng nhúc nhích, chúng ta về nhà nào.” Anh áp sát cô vào lòng ngực, hơi thở trầm xuống.
Giang Tình lúc say rượu càng nhạy cảm và mỏng manh, anh không hề dùng lực mạnh nhưng cô lại cảm thấy đau chỗ cánh tay bị anh ấn. Đôi mắt cô lập tức hiện lên tầng hơi nước, cất giọng lên án, “Trình Cảnh Ngôn! Anh bắt nạt tôi…”
Dường như việc này đã làm cô nhớ tới những ngày tháng chua xót, những giọt nước mắt tủi thân không ngừng rơi lã chã xuống, “Trình Cảnh Ngôn… huhuhu…… Anh bắt nạt tôi……”
Sao anh có thể chịu được việc này chứ?
Trình Cảnh Ngôn đã hưởng qua hương vị mê người của Giang Tình nhưng dạo này phải nhịn lâu như vậy vì cô thi đại học, ngọn lửa dục vọng trong lòng như gặp được củi cháy bừng bừng lên, bàn tay nóng rực của anh giữ lấy vòng eo mảnh khảnh, ma sát với bụng dưới cô, chỗ đó có một cây gậy sắt sớm đã cứng ngắc, nóng hổi.
Giọng nói của Trình Cảnh Ngôn giờ đây khàn hơn bao giờ hết, “Tình Tình, đừng nghịch nữa, chúng ta về nhà nào……”
Giang Tình khó chịu với thứ nóng bừng trong quần của anh, cô muốn né tránh, nhưng lại bị anh ép vào càng chặt, đến mức cô sắp không thể thở nỗi.
Cô khó chịu giãy giụa không ngừng, cặp vú bự hiển nhiên cũng sẽ ma sát qua lại với cơ ngực rắn chắc của anh.
Trình Cảnh Ngôn đột nhiên hít một hơi thật dài, cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ này cọ vào người khiến anh không thể nào nhịn nổi.
“Ah……”
Hơi thở nóng rực của anh phả ở bên tai cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm muốn làm tan chảy cả trái tim. Hai mắt của anh sâu thẳm đến đáng sợ, “Tình Tình…… Nếu không…… Ở trong xe luôn đi.”
Đã gần hai giờ sáng, thời gian này trong hầm đỗ xe không có người nào.
Trình Cảnh Ngôn nhanh tay bế Giang Tình vào ghế phụ, rồi anh cũng chui vào, kéo hết cửa xe lên. Xe của Trình Cảnh Ngôn là loại xe việt dã, cho nên không gian trong xe cũng rộng, anh chỉnh lại ghế sau, sau đó thả lưng ghế xuống, hai người ngồi trong xe cũng không có vẻ gì là chật chội cả.
Anh vươn người cởi bỏ chiếc áo thun che đi cơ thể nóng bỏng, một bàn tay thò vào từ dưới áo cô, cách áo ngực cầm lấy một bên vú, dùng sức xoa nắn, một cái tay khác giữ chặt đầu cô rồi hôn lên môi.
Đầu lưỡi Trình Cảnh Ngôn cạy khớp hàm Giang Tình ra, miệng cô thoang thoảng mùi rượu vang đỏ mê người, nhiệt độ trên người cô hiện tại cao hơn lúc trước một ít, anh cuốn lấy chiếc lưỡi thơm ngọt của cô chơi đùa, cả hai đầu lưỡi chơi đuổi bắt với nhau, em chạy thì anh bắt em lại rồi mút.
Nhiệt độ trong xe dần tăng lên, tiếng liếm mút hết sức gợi tình cứ quanh quẩn bên tai.
Giang Tình bị hôn đến thiếu oxy, khuôn mặt nhỏ trướng đến đỏ bừng, sâu trong cổ họng đầy những tiếng ê ê a a bất mãn, ngay lập tức cô dùng sức cắn cái lưỡi đang quậy phá kia.
Trình Cảnh Ngôn ăn đau, cuối cùng cũng chịu ngừng lại.
Ánh mắt Giang Tình mê mang do say rượu, giữa trán nhíu lại, cơ thể muốn bò lên, hai tay chống ngực anh, đôi mắt ngây thơ vô tội mở to ra lệnh:
“Trình Cảnh Ngôn… Lần nào anh cũng ăn hiếp tôi! Lần này! Lần này…… Đến lượt tôi phải ăn hiếp anh lại!
Anh ở dưới…… Không được nhúc nhích…… Để tôi tự mình tới!”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Nhấn SAO để đọc chương thịt sớm nha mọi người ơiii
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook