[ H+ ] Hòa Tiêu Phòng Viên Ca Ca Luyến Ái Hậu
C31: Tần Kiệt Còn Có Biệt Danh Là Trái Banh Nhỏ

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Buổi sáng Giang Tình buồn ngủ muốn chết, tới cả mí mắt còn không nhấc lên được, nhưng quy luật đồng hồ sinh học vẫn kéo cô dậy từ trong mơ.

Cô khẽ nhúc nhích người, cảm giác cả người mình giống như bị bánh xe đè qua.

Đau chết đi được!

Eo như bị bổ đôi ra rồi!

Mẹ nó, tên Trình Cảnh Ngôn không biết kiềm chế gì cả...

Giang Tình nhíu mày thật sâu, giãn cơ thể, tay vói lên tủ đầu giường tìm điện thoại, mò tìm rất lâu mới thấy điện thoại.

Cô nheo mắt lại để nhìn đồng hồ.

6: 45.

Xong, muộn học mất rồi!

Cô lập tức tỉnh dậy, bật khỏi giường, do bật dậy nhanh nên cô cảm thấy eo mình nhức mỏi vô cùng.

Sau một hồi dần quen với cơn đau nhức, cô đi đến tủ quần áo thay đồng phục. Khi cởi quần áo cô có thể nhìn thấy mấy dấu vết ái muội mà tên cầm thú Trình Cảnh Ngôn kia để lại.

Thấy rõ nhất nhất là dấu hickey trên ngực, ngay tại trái tim, chủ nhân để lại dấu ấn này như muốn bày tỏ lời gì đó đến với cô...

Cô thở nhẹ ra, nhanh chóng mặc quần áo vào để che đi mấy dấu hôn.

Mắt không thấy thì lòng sẽ không phiền.

Lúc đi lấy cặp mới phát hiện ga giường đã được đổi thành cái mới, thùng rác ở mép giường cũng được đổi một cái túi đựng rác mới luôn.


Chậc.

Ngày thường Giang Tình đều sẽ làm xong hết bữa sáng mới đến trường, nhưng hôm nay ngủ quên, cho nên cơm sáng không kịp làm.

Vừa ra khỏi phòng cô đã đụng phải mẹ.

Mẹ Giang đi vào phòng bếp, nhìn bếp nồi lạnh tanh, bà bực mình quát, "Giang Tình, mày bây giờ càng ngày càng không ra gì, muốn cương tới cùng phải không? Đến cả cơm sáng mà cũng không chịu làm mà!"

Không có gì đáng sợ hơn sức tấn công của lời nói, huống chi mấy lời này phát ra từ miệng người mẹ mà Giang Tình quan tâm nhất.

Giang Tình mím môi dưới, kìm nén sự khó chịu trong lòng, bước nhanh về phía cửa lớn, giọng điệu có phần gấp gáp đáp lại.

"Mẹ, con xin lỗi, hôm nay con ngủ quên, sáng ngày mai con nhất định sẽ làm bữa sáng cho cả nhà, con đi học trước đây ạ."

Gần đây, tâm trạng của cô rất tệ, cho dù vậy nhưng cô phải nhẫn nhịn khi đối mặt với mẹ mình.

"Học học học, mấy cái đó có cái gì tốt...... Con gái đọc sách nhiều có ích lợi gì?......"

"Rầm ——"

Dù cửa có đóng lại, nhưng vẫn không ngăn được tiếng chửi của mẹ Giang.

Giang Tình rơi vào trầm mặc.

Đúng lúc vào lúc này, cửa của nhà đối diện mở ra.

Giang Tình ngước mắt liền thấy dáng người cao lớn của Trình Cảnh Ngôn đứng ở chỗ đó, anh giống như một con tinh linh tràn đầy linh khí sống trong khu rừng rậm, hai tròng mắt đen nhánh thâm thúy, sáng quắc nhìn cô, như muốn hút luôn cả cô vào đấy.

Rõ ràng người xả ra nhiều năng lượng vẫn động ngày hôm qua là anh!

So với anh thì cô càng chệnh choạng, thiếu ngủ trầm trọng hơn. Còn thêm đói nữa


Nhìn thấy anh, cô còn bực bội hơn...

Trong tay anh là sữa bò cùng với bánh sandwich kẹp thịt bò và phô mai miếng.

Anh đưa qua cho cô, nói "Cho em ăn trên đường."

Giang Tình đứng im không nhúc nhích.

Trình Cảnh Ngôn đột nhiên tiến lên một bước, thân hình cao lớn bao phủ lấy người cô, mùi hương quen thuộc trên người anh xộc vào mũi Giang Tình, cô theo bản năng mà lùi về sau một bước, đôi mắt bị tầng sương phủ rơi vào tầm nhìn anh.

"Sao vậy? Muốn anh đút hả?"

Anh khẽ mở môi mỏng ra, giọng điệu lười biếng lọt vào tai Giang Tình khiến cô thấy tê dại.

Cô đột nhiên giật lấy chiếc sandwich từ trong tay anh, "Không cần."

Trình Cảnh Ngôn nhìn gương mặt hơi tái nhợt của cô, hàng lông mày nhíu lại, thầm nghĩ tối hôm qua mình đúng là đồ cầm thú mà...

Anh vươn tay nắm lấy tay cô đi xuống lầu, nói "Đi, anh đưa em đi học."

Đầu ngón tay hơi lạnh của Giang Tình bỗng nhiên ấm áp, mày đẹp nhíu chặt lại, "Này......"

"Không muốn bị người khác nhìn thấy thì đi lẹ với anh."

"A......"

Một tay Trình Cảnh Ngôn đút ở túi quần, không có ý định buông cổ tay cô ra.


Đúng lúc này, lầu 4 truyền đến tiếng mở cửa.

Giang Tình sợ tới mức giật mình, nhanh chóng đuổi kịp theo bước chân của Trình Cảnh Ngôn.

Hai người đi thẳng đến xe của Trình Cảnh Ngôn, Giang Tình liền chui vào ghế phụ núp trong đấy, Trình Cảnh Ngôn ngồi ở ghế lái, nhìn thân hình bé nhỏ đang ngồi xổm trước ghế, tức giận bật cười...

"Tình Tình, anh là bạn trai làm em mất mặt vậy sao?"

Trình Cảnh Ngôn vừa nhìn kính chiếu hậu vừa nói, ngón tay thon dài vuốt mái tóc ngắn gọn gàng, nhan sắc của anh tương đối ổn, thuộc kiểu mấy người đàn ông trưởng thành, cơ thể được rèn luyện lâu năm nên hoàn toàn không có vấn đề gì, ở trong đám người sẽ tự tạo nên một bức tranh riêng.

Vậy nên anh rất tự tin.

Nhưng mà khi tới chỗ Giang Tình thì......

Tsk.

"Bạn trai gì chứ? Chúng ta nhiều nhất chỉ là......" Giang Tình lập tức phản bác.

"Là cái gì?" Lời của Trình Cảnh Ngôn có ẩn ý, giọng điệu không nhanh không chậm, lọt vào tai Giang Tình khiến cô luôn nghĩ đến mấy cảm giác bậy bạ.

Giang Tình nghẹn một cục, nghẹn đến mức cả gương mặt đỏ lên, rặn ra một câu, "Là cái gì thì tự anh biết!"

Trình Cảnh Ngôn còn đang muốn nói thêm gì đó để trêu chọc cô, nhưng cô lại bực bội nói, "Rốt cuộc có đi không vậy? Không đi tôi sẽ tự mình đi."

Trình Cảnh Ngôn vội vàng trả lời, "Đi đi đi..."

Anh duỗi tay khởi động xe, nâng cửa sổ xe lên rồi hiên ngang rời đi.

Ngày hôm qua Giang Tình đã trải qua một trận vận động kịch liệt nên thật sự rất đói bụng.

Trong xe rất yên tĩnh, Trình Cảnh Ngôn nghiêm túc lái xe, Giang Tình ngồi yên lặng gặm sandwich cho đỡ đói, tới cổng trường, Trình Cảnh Ngôn xoa xoa tóc cô, dặn dò nói buổi tối sẽ tới đón.

Giang Tình hình như không nghe được, cô bước nhanh xuống xe, đóng sầm cửa xe thục mạng bỏ chạy, cũng không quay đầu lại ngó anh một tí.

Trình Cảnh Ngôn nhìn bóng dáng Giang Tình chạy đi, đôi mắt đen híp lại, trong miệng lẩm bẩm, "Bé cưng không lương tâm, hôn một cái cũng không cho, nên phạt!"


Giang Tình mới vừa đi đến cổng trường, đã gặp Tô Tuyết.

Tô Tuyết nhanh chóng khoác lấy cánh tay Giang Tình, nhìn gương mặt tới nhợt của Giang Tình, nghi hoặc nói: "Tình Tình...... Tối hôm qua cậu đi làm trộm hả?"

Giang Tình trong lòng một ngật đáp, "......"

Tô Tuyết nói: "Cậu nhìn quầng thâm dưới mắt của cậu kìa, còn gương mặt sao lại tái nhợt vậy, cậu không phải ở nhà nghỉ ngơi sao? Gì mà càng nghỉ ngơi càng tiều tụy... Trời ơi cậu biến thành dạng gì rồi?"

Trong đầu Giang Tình liền nhảy lên hình ảnh điên cuồng của tối qua, mặt có chút đỏ lên, ậm ừ câu, "Đúng vậy... Tớ có nghỉ ngơi."

Tô Tuyết không để ở trong lòng, đột nhiên hưng phấn lên nói: "Nói cho cậu nghe một tin tốt!"

"Gì vậy?"

"Cậu biết giáo thảo trường chúng ta có thêm biệt danh gì không?" Tô Tuyết làm ra vẻ thần thần bí bí nói.

"Tần Kiệt hả?"

"Không dám đâu! Biệt danh của Tần Kiệt là trái banh nhỏ!" Tô Tuyết háo hứng nói, "Hôm qua cậu xin về nên không biết sau đó xảy ra chuyện mắc cười cỡ nào đâu! Giáo viên tiếng anh của lớp chúng ta không phải cũng là giáo viên bên lớp Tần Kiệt sao, hôm qua bà cô đó lấy tiết tự học để dạy, xong không biết vị dũng sĩ nào đã thay đổi giáo trình dạy, cô ấy vừa cắm USB vào máy thì trên máy chiếu liền hiện lên ảnh sếch của Tần Kiệt! Nhìn rõ mồn một luôn!"

"Mẹ ơi! Lần trước cậu còn kêu bạn gái mới của Tần Kiệt cẩn thận một chút, không ngờ rằng ảnh kiểu này của tên đó tràn lan khắp nơi! Đặc biệt khi hai người đang ấy ấy, haha, vị huynh đài này cũng quá lợi hại rồi, đã vậy còn có ảnh cận cảnh cơ! Nghe nói ngắn ngủn... Tần Kiệt chiếm sóng hết rồi. Ngày hôm qua cậu có thấy trên diễn đàn trường không? Lịch sử trò chuyện chưa từng ngừng lại luôn đấy..."

Tối hôm qua Giang Tình rất bận, buổi sáng mới cầm được di động, đúng là không chú ý tới, cô nhìn mặt Tô Tuyết, "Cậu coi mấy tấm ảnh đó rồi hả?"

Tô Tuyết nghẹn nghẹn, "Cái này...... Tớ đương nhiên...... Không có rồi."

Giang Tình haha hai tiếng.

Tô Tuyết vội nói: "Ý tớ là, trước đó cậu và Tần Kiệt xẩy ra mấy chuyện không vui, cậu ta chắn chắc nghĩ chuyện này liên quan tới cậu, cho nên cậu cẩn thận một chút."

Trong cổ họng Giang Tình tràn ra tiếng cười nhạo, "Buồn cười, chẳng lẽ tớ núp trong phòng họ rồi chụp lén? Tớ không có cái sở thích biến thái đó đâu?"

Tô Tuyết suy nghĩ một hồi, "Cũng phải, nhưng chắc cậu ta cũng không đến tìm cậu được đâu, cái thú vị ở đây là mặt của nữ sinh kia đã bị làm mờ hết, việc này có vẻ là nhắm vào Tần Kiệt, tsk tsk tsk... Không biết Tần Kiệt đã đắc tội với ai, để bị dạy dỗ tới như vậy nữa?!"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tương tác lên nhé mọi người ơii

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương