Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Trình Cảnh Ngôn đưa Giang Tình đến tận cửa tiểu khu.

Giang Tình sợ bị người quen gặp được, "Anh... Anh về đi, tôi tự mình vào được."

Trình Cảnh Ngôn thấy cô ngại ngùng, ngón tay bất an mà nhéo góc áo, tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, trong cổ họng phát ra tiếng "Ừm" nhàn nhạt.

Giang Tình bỗng chốc nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nâng bước rời đi, liền nghe anh nói: "Sợ cha mẹ em biết, em yêu sớm hả?"

Một câu như tiếng sấm cuồn cuộn oanh tạc vào đầu cô.

"Tôi..."

Hai tay Trình Cảnh Ngôn cắm trong túi quần, nói với cô: "Thêm WeChat của anh về, anh đi liền."

Giang Tình nhíu mày nhỏ, nhanh chóng móc điện thoại ra, lôi acc WeChat của anh từ danh sách đen ra, sau đó có chút không kiên nhẫn mà nhìn anh, "Xong rồi."

Trình Cảnh Ngôn gật gật đầu, không cầm lòng được mà duỗi tay sờ mái tóc mềm mại của cô, "Ngoan quá, anh đi đây."

Nói xong, liền hướng vào trong tiểu khu đi.

Người Giang Tình cứng đờ, ý thức được nơi anh bước vào là tiểu khu mình ở, cất bước đi theo sau, "Này —— anh đi nhầm rồi."

Trình Cảnh Ngôn dừng chân, cái nhìn sâu thẳm rơi xuống trên người cô, giống như đám sương mù không tan được, bao phủ lấy cô, khàn khàn nói, "Nơi này... Chỉ cho mình em ở sao?"

Dưới ánh nhìn của anh, Giang Tình như bị ông trời ban cho tia sét đánh thẳng xuống, cảm giác tê dại dọc theo da đầu truyền tới khắp người.

Oke Giang Tình muốn hóa đá rồi.

Cô đã nói lời không nên nói.

Trình Cảnh Ngôn đi phía trước, Giang Tình cũng trầm mặc mà đi theo.

Khi đến dưới lầu, Trình Cảnh Ngôn nhanh chóng mà lên lầu, Giang Tình nuốt nước miếng, kinh hãi đi theo lên lầu.

Trình Cảnh Ngôn đứng yên ở lầu 3, nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, khóe môi gợi lên nụ cười như có như không, xua xua tay, nói: "Ngày mai anh đưa em đi học nha."

Nói xong, Trình Cảnh Ngôn mở cửa, đi vào nhà.


Giang Tình vẫn luôn cho rằng nhà đối diện không người ở, vậy anh dọn vào lúc nào?

Giang Tình cảm thấy cô chắc chắn bị biến thái theo dõi rồi.

Mà tên biến thái đó không ai xa lạ chính là Trình Cảnh Ngôn!

Thật là quá đáng sợ mà!

Giang Tình tâm loạn như ma, hoảng loạn mở cửa, chạy vào cuống quít đem cửa lớn đóng sầm lại, ngăn cách kia cách cửa đối diện......

Bên trong lập tức truyền đến tiếng hét phẫn nộ: "Giang Tình! Con nhỏ tiếng lại được không vậy hả? Em trai con đang ngủ đó!"

Giang Tình khiếp sợ, trong đêm tối thở dốc đến lợi hại, nương theo ánh trăng lọt vào ở cửa sổ mới nhìn thấy mẹ đứng ở cửa phòng, sắc mặt giận dữ mà nhìn cô.

Mẹ Giang nhìn bộ dạng như bị dọa của cô, ghét bỏ nói câu, "Làm chuyện trái với lương tâm hay gì mà sợ như vậy?"

Giang Tình thấp giọng gọi người, "Mẹ......"

Nhưng thứ truyền đến lại là tiếng đóng sầm cửa lớn hơn của cô.

Mẹ Giang vào phòng.

Trong nhà chợt lâm vào yên lặng.

Giang Tình nhìn cửa phòng nhắm chặt, trầm mặc.

Lát sau, Giang Tình bước nhanh vào phòng, cầm quần áo đi phòng vệ sinh tắm rửa, khi cởi quần lót cởi ra mặt trên đều bị dâm thủy làm ướt, cô đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa, điện thoại đặt ở giá để đồ vang lên.

Giang Tình tùy tiện xoa người, đi đến bồn rửa tay cầm thoại xem WeChat.

Click mở, là Trình Cảnh Ngôn gửi tới một đoạn video.

Trình Cảnh Ngôn cầm dương vật dữ tợn vuốt ve qua lại, quy đầu lớn phun ra chất lỏng màu trắng, âm lượng điện thoại không lớn, vừa vặn nghe được tiếng rên cộng với tiếng thở dốc của Trình Cảnh Ngôn...

Trong nháy mắt mặt Giang Tình đỏ bừng, hoảng loạn úp điện thoại trên mặt giá.

Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều quyến rũ của mình trong gương, môi đỏ khẽ mở, trên bộ ngực trắng nõn đều là dấu vết ái muội do anh lưu lại.


Trong đầu bỗng nhiên nhảy lên lời cảnh cáo.

"Nếu không...... Sẽ làm đến em khóc mới thôi."

Điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Giang Tình lại cầm lấy, lần này Trình Cảnh Ngôn yêu cầu gọi video, cô vì lời cảnh cáo của anh mà phiền lòng, không hề nghĩ ngợi liền ấn hủy.

Cô lại đem điện thoại đặt trên mặt bàn, vẫy vẫy tóc đi tắm tiếp.

Điện thoại tiếp tục vang lên.

Giang Tình có chút ba chấm, nhìn màn hình, là thông báo tin nhắn WeChat.

Cô mở ra WeChat.

【 em đồng ý gọi video đi. 】

Ngón tay Giang Tình nhanh chóng gõ chữ, 【 không muốn. 】

【 tôi đang tắm. 】

Mới gửi xong, bên kia liền gọi video lại.

Giang Tình làm lơ, ấn hủy video.

Trình Cảnh Ngôn: 【 em muốn anh tới gõ cửa? 】

【đồng ý lẹ. 】

Trình Cảnh Ngôn lại gọi video.

Giang Tình nhìn video quả thực bực mình muốn chết, Trình Cảnh Ngôn luôn uy hiếp cô, đáng chết, một cách giải quyết cô cũng không có.

Giang Tình rất bực bội, đem gọi video đổi thành gọi bình thường.

Sợ đánh thức cha mẹ đang nghỉ ngơi, cô đè thấp thanh âm, "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?"


Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hai giây, sau đó giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng xuyên qua loa đến màng tai cô, "Giang Tình..."

Đầu quả tim Giang Tình nhảy lên một chút, "Anh chỉ biết uy hiếp à? Anh cứ làm như vậy thì tôi sẽ chỉ ghét anh thêm thôi."

"Em giận sao?"

"Anh nghe không hiểu hay cố tình không hiểu hả?" Giang Tình cố ý tăng thêm ngữ khí.

"Ah~......"

Tiếng thở dốc của Trình Cảnh Ngôn trở nên trầm trọng dày đặc, Giang Tình vừa nghe liền biết tên đó đang làm chuyện gì.

Cô xấu hổ đỏ mặt, muốn hủy cuộc gọi liền.

"Đừng tắt mà, Giang Tình... Nói chuyện như này cũng được." Ngữ khí của anh mềm hẳn xuống.

"......" Giang Tình không biết anh rốt cuộc muốn làm cái gì.

"Giang Tình, kêu anh đi,...... Ah~......" Anh thở phì phò, có chút dồn dập.

Giang Tình nhíu giữa mày lại, "Kêu...... Cái gì?"

"Kêu Trình Cảnh Ngôn, hay Cảnh Ngôn...... Ưm a...... Cũng được, Giang Tình...... Kêu cho anh nghe, anh bắn không ra... Em đốt lửa, thì phải giúp anh dập."

Khuôn mặt Giang Tình đỏ lên dữ dội, nghe được giọng anh càng đứt quãng.

"Anh......"

"Giang Tình...... Giúp anh với...... Kêu hai tiếng thôi, ah...... Giống như vừa nãy vậy."

"Trình Cảnh Ngôn!!! Cái đồ biến thái nhà anh!!!"

"......"

Một tiếng sau Giang Tình ra khỏi phòng vệ sinh, cô âm thầm ảo não, vì lòng mềm yếu, một hai không cẩn thận đã bị anh dụ dỗ, tuy không gọi video, nhưng lúc Trình Cảnh Ngôn bắn tinh, trong miệng anh thâm tình nỉ non gọi tên mình, Giang Tình nghe đến lỗ tai muốn mang thai.

Trình Cảnh Ngôn kêu tên cô: "Tình Tình...... Tình Tình...... Giang Tình......"

Giang Tình bị kêu đến tâm phiền ý loạn, ngập ngừng, nửa ngày mới nhỏ giọng mà kêu một tiếng, "...... Cảnh Ngôn."

Cô nghe được Trình Cảnh Ngôn kích động mà gầm nhẹ một tiếng...

Tiếp theo đó là tiếng thở dốc rất lâu.


Trong đầu đều là cảnh tượng anh nắm tự nắm lấy côn thịt, chỉ cảm thấy phía dưới chảy ra một chút dâm thủy, quần lót vì vậy trực tiếp ướt...

Hai má Giang Tình ửng đỏ, tắt điện thoại trở lại phòng làm bài tập, nằm trên giường không khỏi xấu hổ.

Vừa thấy ngại vừa thấy kích thích.

Đêm nay cô ngủ đặc biệt không an ổn, hơn bốn giờ đã tỉnh dậy, trong đầu hết Tần Kiệt, thì là Tô Tuyết nói, còn thêm cả Trình Cảnh Ngôn... Quả thực giống như chiếu phim vậy.

Cô mệt mỏi rời giường, mới phát hiện phía dưới mông lại ướt...

Thật phiền muộn đủ điều.

Cô rời giường vệ sinh cá nhân một lúc, liền đi phòng bếp làm cơm sáng.

Nhà của Giang Tình là của công ty cha cô tặng, cha Giang thích đánh bạc, mấy năm nay không thiếu một đống nợ đã xem như không làm thất vọng với mẹ Giang, bà nội Giang Tình trọng nam khinh nữ, năm Giang Tình 12 tuổi mẹ Giang sinh được em trai, từ đó mẹ Giang có thêm con trai liền quên mất đứa con gái này, từ năm 12 tuổi Giang Tình đã phải lo hết việc trong nhà.

Giang Tình dọn dẹp đồ trong nhà, ăn xong bữa sáng, liền ra cửa đi học.

Nhưng hôm nay Giang Tình đi qua đi lại trong nhà tới gần trễ giờ mới ra cửa.

Bởi vì trong lòng cô sợ hãi.

Nhưng càng sợ thì điều đó vẫn tới.

Trình Cảnh Ngôn đứng ở cửa chờ cô.

Anh trông như tức giận, ném hộp sữa bò cho cô, "Ăn gì bổ nấy, trên đường chậm uống thôi."

Giang Tình nhận được hộp sữa bò, đột nhiên cảm thấy nóng phỏng tay.

Theo bản năng mà nhìn xuống bộ ngực mình.

Có ý gì a?

Chê mình nhỏ?

Má nó!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Lúc sau đọc mới hiểu Giang Tình ở trong cái nhà này cực khổ cỡ nào. May là có ông chú kia dù có có chuyện gì cũng ở bên chăm sóc Giang Tình hết

Nhấn sao và cmt ủng hộ nhé mọi người

🍌Chương sau: Về sau sữa bò ở dưới đều cho em hết 🍌

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương