[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ
C170: Đừng Thương Tổn Nàng

Câu lạc bộ đêm Xinh Đẹp.

Lúc giữa trưa, câu lạc bộ đêm vẫn còn tối thui, ánh sáng phồn hoa luôn khinh thường tồn tại chung với ánh mặt trời.

Tiếng bước chân ở trong tai đi xa dần, Hoàng Vân Anh chậm rãi mở mắt nhìn quanh bốn phía. Lúc nãy nghe thấy mùi thuốc mê ngay mũi cô lập tức nín thở lại, vì thế cô chỉ choáng váng trong chốc lát thôi chứ cũng không thật sự ngất xỉu, giả bộ ngất là muốn tìm cơ hội trốn đi cầu cứu, nhưng hai tên tội phạm bắt cóc lại rất cẩn thận, vừa lấy khăn tay ra đã dùng băng keo che miệng cô lại, quấn lấy tay chân của cô, một đường xốc nảy mới đem cô ném trên đất ở chỗ này, làm xong hai người mới dắt tay nhau đi ăn cơm trưa.

Trong phòng tối đen là mấy cái sô pha và bàn trà bày biện lung tung, trên đất còn đầy tàn thuốc và bụi bẩn, có mấy con xúc xắc và mấy chai bia vung vẫy khắp phòng, còn có thêm dấu vết ố vàng đã cũ sót lại, toàn bộ căn phòng bốc mùi làm cho người ta buồn nôn vô cùng, bẩn loạn dị thường. Ở chân tường còn ném lại mấy cây gậy đánh bóng chày, trên tường có poster con gái âu mỹ khoả thân bị tàn thuốc chọc thủng lung tung, trên đất là cái gạt tàn có khắc chữ câu lạc bộ đêm xinh đẹp.
Từ trên mặt đất tiện tay nhặt lại cái mảnh vỡ cắt băng dán trên tay chân ra, Hoàng Vân Anh vừa xé băng keo dán ở miệng vừa đứng dậy đi về phía cửa. Nhìn ra bên ngoài một chút, bên ngoài là đại sảnh của quán bar, phòng giữa có khả năng chính là nơi nghỉ ngơi của đám người ăn chơi. Bên ngoài không có ai, Hoàng Vân Anh thử kéo kéo cạy cạy ổ khoá, cửa sổ của phòng lại là cửa kính không thể cạy.

Làm sao đây? Một khi ── không có một khi! Bây giờ cô không được sợ hãi! Nghĩ cách! Phải nghĩ cách!

Không ngừng nhìn quanh khắp phòng, tìm kiếm vật gì có thể lợi dụng được, cuối cùng ánh mắt cô dừng trên băng keo bị cô cắt đứt! Cô từ từ mở hết tầng tầng băng dán chuyển thành dán lên trên cửa sổ, rồi mới cầm một cây gậy bóng chày từ chân tường, dùng gậy gõ gõ vào cửa sổ nghe tiếng thử, cuối cùng dùng hết sức đánh mạnh vào cửa sổ làm cho kính thuỷ tinh vỡ nát ra.
Mặc kệ tiếng động có lớn hay không, Hoàng Vân Anh nhanh chóng đi ra cửa sổ.

May mắn! Hình như cũng không kinh động đến những người khác. Không dám đi cửa chính, cô đi theo bảng chỉ dẫn Exit tìm được cửa sau liền chạy ra ngoài. Liều mạng chạy về lầu 1, cô thiếu chút nữa đã quên mất lối ra lầu 1 chắc chắn đã bị chặn lại!

Nhất định phải có đường ra! Nhất định! Phải nhanh lên! Mau!


Trên lầu hai! Vẫn như trước cửa không mở được; lầu 3, vẫn không được; lầu 4, không, lầu 4 chính là chỗ hồi nãy cô trốn ra, rất nguy hiểm! Lầu 5, lầu 5 có thể!

Từ lầu 5 vừa đi ra bên cạnh chính là tủ rượu ở giữa, trên đó còn có một bàn đựng mâm trái cây to nhỏ, Hoàng Vân Anh không dám dừng lại thêm, đi ra ngoài.

"Thật sự là! Không để yên cho người ta ngủ ngon mà." Một giọng nói kiều mị của nữ nhân đột nhiên truyền đến từ trước cửa cô đứng, cô hết hồn vội vàng vòng lại đường cũ, nhưng cũng không dám có tật giật mình chạy nhanh, chỉ có thể áp chế khẩn trương bước nhanh về phía trước, ai ngờ...
"Ai! Người kia!"

Hoàng Vân Anh ra vẻ bình tĩnh dừng bước, xoay người, lẳng lặng nhìn cô gái mặc trang phục tiếp viên hàng không cách đó không xa.

"Anh Thuỷ tìm tới?" Tiếp viên hàng không hỏi. "Cô chạy đi đâu, lại đây thay quần áo nhanh."

Hoàng Vân Anh không hiểu ra sao, nhưng đơn giản đâm lao phải theo lao đi theo "Tiếp viên hàng không" vào phòng thay quần áo. Tiếp viên hàng không vạch vạch đống quần áo trên móc, vừa chán ghét nói:

"Tôi ghét nhất phải hầu hạ đám ngôi sao, đạo diễn gì đó... hứ, cũng là khách làng chơi đi tìm kỹ nữ, tôi không thèm, cô còn non kém lắm nên vội vàng tranh đi, tôi không thèm. Không còn thời gian cho cô trang điểm đâu, mặc cái này đi." Tiếp viên hàng không ném cho cô một bộ đồ thuỷ thủ.

Da đầu Hoàng Vân Anh run lên.
"Nhanh chút! Hoa nhi, khách đang chờ đó." Ngoài cửa bỗng nhiên có người thúc giục, Hoàng Vân Anh giật mình run lên.


"Để cho bọn họ chờ đi! Giờ này đến còn muốn có người hầu hạ? Ngôi sao rất giỏi hả? Bọn tôi tiếp đón bao nhiêu người khác còn nổi tiếng hơn so với bọn họ? Một đám bán sắc." Tiếp viên hàng không không chút khách khí trả lời.

Nghe thấy lời nói của tiếp viên hàng không, Hoàng Vân Anh lại bình tĩnh dần, nghĩ đến cuộc nói chuyện của hai tên bắt cóc trên đường cô nghe thấy, cô to gan hỏi thử, "Khách gì mà lại có mặt mũi lớn như thế?"

"Cô không biết? Không biết còn phải để ý thêm? Hừ... vài người kia, ỷ vào việc bọn họ ôm đùi xu nịnh ông chủ Hồng để làm ăn chung, không có việc gì cũng đến chiếm lợi. Hôm nay càng hay, cái lão già kia muốn đến tầng cao nhất để hưởng thụ khoái lạc mới mẻ ở đó, còn xuống dưới tìm nữ nhân lên hầu hạ! Ha!"
Trái tim Hoàng Vân Anh căng thẳng, "Mới mẻ? Ai vậy?"

"Mặc kệ nó! Mau thay quần áo đi, muốn biết đợi lát nữa hỏi cái người mà cô làm cho mềm trứng đó?"

"..." Không cần đoán! Nhất định chính là đám người Sử Cổ Kim! Sử Cổ Kim muốn Đỗ Vi giúp hắn hẹn Tần Mạn Ân ra ngoài, hắn kêu xã hội đen mai phục bắt cóc chị, còn trực tiếp trói lại đem đến địa bàn của hắc bang! Pháp luật... ở trong mắt của đám cặn bã này chỉ là chút chê cười mà thôi!

Tần Mạn Ân...

"Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt khó coi như thế."


"Không, không có gì." Hoàng Vân Anh mạnh dạn tươi cười, thay quần áo, Tiếp viên hàng không còn giúp cô buộc tóc lại. Do dự trong chốc lát, cô mạo hiểm mượn điện thoại di động của Tiếp viên hàng không gọi cho Linh Vũ, sợ làm cho Tiếp viên hàng không hoài nghi nên cũng không dám nói nhiều ──
"Linh Vũ, cậu còn nhớ người chúng ta gặp ở bãi đỗ xe lúc sinh nhật cậu không? Hôm nay chúng ta gặp lại nhau, thực trùng hợp."

"A? Anh Anh? Các cậu? Gặp được ai?"

"Chúng ta ở câu lạc đêm Xinh Đẹp, có thời gian thì đến chơi nha!"

"...Được ! Lập tức đến!"

Nghe thấy giọng nói của Linh Vũ ở trong điện thoại, Hoàng Vân Anh biết Linh Vũ đã hiểu. Hai người cho đối phương biết một dãy số, khi ở tình huống khẩn cấp có thể nhờ đối phương giúp đỡ! Báo cảnh sát? Không phải lúc nào cũng thích hợp trực tiếp báo cảnh sát được!

Nói chuyện điện thoại xong, "Tiếp viên hàng không" mang theo cô đến phòng khách thuê, Hoàng Vân Anh nói bụng không thoải mái kêu Tiếp viên hàng không đi trước, đợi lát nữa cô qua sau, Tiếp viên hàng không khó chịu lẩm bẩm vài câu, tiếng giày cao gót thanh thuý bước đi rời khỏi chỗ Hoàng Vân Anh
Tần Mạn Ân...

Trong đầu cô không ngừng hiện lên dáng vẻ tươi cười nhu hoà của chị, dáng vẻ im lặng đẹp đẽ, ánh mắt sạch sẽ, ánh mắt khát vọng...

Không nhìn mâm đựng trái cây bên cạnh, cô trở lại phòng thay quần áo cầm một vật nhỏ, thong dong đi đến thang máy tầng trệt.

Có mấy nam nhân trẻ tuổi ngồi trên sô pha giữ thang máy đang đánh bài, thấy Hoàng Vân Anh đi tới, ánh mắt gian tà cao thấp đánh giá cô.


"Đi đâu?" Một người hỏi.

Hoàng Vân Anh chỉ chỉ khu thuê phòng phía sau, "Vừa nãy mới nhận được điện thoại của khách, nói có một người mới đưa đến không nghe lời..." Cô rút sợi dây gấp lại trong tay ra, vù vù hai cái, ái muội cười với mấy nam nhân, "Các anh biết rồi..."

Mấy nam nhân mặt nhăn mày nhíu.

"Nếu không các anh một người hỗ trợ đi? Có vài vị anh trai nhỏ đẹp trai như thế... khách vẫn hy vọng mặt trên là nam nhân đi ── "
"Đi đi đi!" Mấy nam nhân vẻ mặt ghét bỏ, trong đó có một người còn trực tiếp bấm thang máy đẩy Hoàng Vân Anh đi vào, hình như rất sợ bị người ta bạo hoa cúc...

Đứng ở cửa phòng tầng cao nhất, ôm theo bình hoa lấy ở hành lang, tay cô run run thiếu chút nữa bấm chuông cửa không được.

Ông trời ơi! Đã rất nhiều năm rồi con chưa cầu ông cái gì cả! Nhưng lần này... làm ơn! Ông đừng để Tần Mạn Ân bị thương tổn!

Không có người mở cửa.

Hoàng Vân Anh cắn cắn môi, giọng nói nghẹn ngào nũng nịu, "Sử đạo diễn! Anh Thuỷ chuẩn bị cho ngài một chút rượu trợ hứng đó! Ngài không muốn thử sao?"

Sau một lúc lâu, cửa phòng cuối cùng mở ra, Hoàng Vân Anh vừa muốn đem bình hoa nện xuống đầu người mở cửa thì lại giật mình đứng ngây ra ──

Tần, Tần Mạn Ân?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương