Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được
-
Chương 81: 401 – 405
401.
Trình duyệt ông Trịnh bật lên có chức năng tìm kiếm tự động, bà Trịnh không biết bấm nhầm vào đâu, đột nhiên nhảy ra tab khác: “Ông nó! Ông nó mau ra đây!”
“Sao thế?” Ông Trịnh mở cửa.
“Ông nhìn này! Tôi vẫn nghe được tiếng phim nhưng chẳng thấy gì cả! Có phải máy hỏng không? Tôi có được xem tiếp không?” Bà lo cuống lên.
Ông Trịnh bấm bấm vài cái, biết mà click nhầm gì đấy, vừa định đóng tab lại thì thấy dòng chữ: Trịnh Hòa – tâm trạng hôm nay của tôi.
Phía dưới, là ảnh một con cua to đùng.
Bà Trịnh cũng thấy ảnh đó, chẳng biết sao: “Gì thế? Sao tôi lại thấy tên A Hòa trên đó.”
Ông Trịnh cũng không biết mấy thứ này, chần chừ: “Đại loại là cái gì đó giống QQ.”
“Ồ, ” bà Trịnh hiểu ra, nhưng sao tâm trạng của Trịnh Hòa lại là một con cua, hỏi tiếp, “Thế cua….”
Ông Trịnh lắc đầu: “Tôi cũng không rõ.”
Hai cụ nhìn nhau.
Trịnh Hòa…
Cua…
Liên quan sao?
402.
Trịnh Hâm Minh ôm Đậu Đậu về nhà, bà Trịnh vui lắm, ôm chầm lấy Đậu Đậu rồi vẫy tay: “Sao hai đứa lại tới?”
Ông Trịnh đứng trêu cháu, cũng nói: “Lần sau để Đậu Đậu đến thôi, hai đứa không cần về đâu.”
Trịnh Hâm Minh, chồng Trịnh Hâm Minh: “…”
Ra chúng ta là đồ thừa sao.
403.
Qua lời Trịnh Hâm Minh, bà Trịnh biết Trịnh Hòa dắt ‘bạn’ về, bà vội vàng hỏi: “Bạn gì thế ?”
Trịnh Hâm Minh định trêu mẹ, nói “Nữ.”
Bà Trịnh nghe thế, mừng ra mặt: “ Cái thằng nhóc này, rốt cuộc cũng hiểu chuyện rồi! Thật là, đáng lẽ phải biết từ sớm hơn rồi chứ.”
Trịnh Hâm Minh cười không nói.
Bà Trịnh cảnh giác: “Mày… lừa mẹ đấy hả?”
Trịnh Hâm Minh gật đầu: “Người A Hòa mang về là nam.”
“Cái con này!” bà Trịnh giận, lại hỏi, “Người ta như thế nào?”
“Ừm……” Trịnh Hâm Minh hồi tưởng lại, “Tuấn tú, rất lễ phép, đối xử với A Hòa nhà mình cũng tốt.”
Bà Trịnh hỏi lại cẩn thận: “Con thấy….quan hệ của anh ta….và A Hòa….là đó đó sao?”
Gương mặt Trịnh Hâm Minh rất nghiêm túc, cô gật đầu: “Khả năng cao.”
Nghe thế, vẻ mặt bà thoải mái hơn rất nhiều: “Tên gì thế ?”
“Bạch Ân.”
“À, người ở đâu? Quen Trịnh Hòa như thế nào? Làm gì? Lương một năm bao nhiêu?” Bà Trịnh hỏi lại toàn bộ những gì Trịnh Hâm Minh đã hỏi Bạch tiên sinh.
Trịnh Hâm Minh đã chuẩn bị từ sớm, đáp lại rất chậm rãi: “Hinh như không phải người Trung Quốc, quen Trịnh Hòa ở một quán nào đó tên bằng Tiếng Anh, không có công việc, tiền lương không nhiều.”
Trịnh mụ mụ: “……”
Mãi lâu sau, tiếng ông Trịnh mới run rẩy vang lên: “A Hòa nhà mình…….nuôi ăn bám sao….”
Bà Trịnh vỗ vỗ vai ông Trịnh: “Con nó vui là được….aiz.”
404.
Giới tính của Trịnh Hòa đã là bí mật mà cả nhà đều biết, từ lúc 3 tuổi cậu đã để lại manh mối.
Một ngày, khi cả nhà đang bàn chuyện tương lai, ông Trịnh ôm Trịnh Hòa, cười hỏi: “A Hòa, mai sau con muốn làm gì ?”
Trịnh Hòa nắm bàn tay mũm mĩm lại, trả lời rất nghiêm túc: “Con muốn làm cô dâu!”
Mọi người “……”
Bà Trịnh nói: “Con là nam, không làm cô dâu được.”
Trịnh Hòa nói: “Thế thì con sẽ gả cho chú rể!”
Mọi người “……”
Trịnh Hâm Minh cũng khuyên nhủ rất tận tình: “A Hòa, nam với nam không lấy nhau được đâu!”
“Thế nam có thể lấy ai? Chú? Bác?” Trịnh Hòa hỏi rất ngây thơ.
Trịnh Hâm Minh phụt ra một búng máu.
Bà Trịnh tiếp sức: “Nam phải lấy nữ nha, hai đứa sẽ gây dựng một gia đình hạnh phúc, giống như bố với mẹ này.”
Tiểu Trịnh mếu máo: “Nhưng con không thích mấy bạn nữ…”
“Có một ngày, con sẽ thích.” Bà Trịnh nói.
Tiếc là, họ không đợi đến được ngày đó.
405.
Nhà của mẹ Trịnh Hòa thuộc loại nhà cũ 6 tầng điển hình, khu này lâu rồi không được mở mang gì, trên đường chất đầy rác, trừ xe đạp ra không loại xe nào có thể len được nữa.
Kiệt tử lái xe vòng vòng mãi không tìm được chỗ đi vào. Cuối cùng, mọi người đành gửi ở bãi đỗ xe ngầm cách đó khoảng mấy trăm mét. Đoàn người vác đồ gia dụng, xách quà, trùng trùng điệp điệp đi về phía khu nhà.
Đám đồ ra dụng phần lớn đều bằng gỗ, rất nặng, Trịnh Hòa thấy cũng áy náy bèn chạy tới nâng bàn: “Để tôi giúp đi.”
Trần Minh cười cười, đẩy cậu ra bên cạnh: “Có tí đồ, không cần cậu.” nói xong, hắn liền chồng hai cái bàn lên, vác thứ 40kg đó như thường. Trịnh Hòa nhìn xung quanh, thấy ai cũng ‘xời, có nặng gì đâu’ đành xách quà, dẫn đường.
Bà Trịnh và Trịnh Hâm Minh đã làm sẵn một bàn ăn để đón tiếp, ông Trịnh thì được phân đi dọn phòng, đến lúc xong xuôi Trịnh Hâm Minh mới thấy tin nhắn Trịnh Hòa gửi: “Mẹ, A Hòa bảo nó đang ở dưới lầu rồi, sắp lên đến nơi.”
Bà Trịnh khẩn trương lắm, kéo kéo quần áo của mình: “Sao nhanh thế, ai u, ông nó xem xem, quần áo tôi thế này ổn không? Hay là quê mùa quá, Bạch Ân dù sao cũng là người ngoại quốc, hẳn là mốt hơn tôi chứ…..”
Ông Trịnh giơ ngón cái lên: “Bà nhìn ổn lắm! Đừng đổi, họ sắp lên rồi.”
Trịnh Hâm Minh ghen tị: “Mẹ, lần chồng con đến, sao không thấy mẹ thế này nha.”
“Giống nhau sao!” bà Trịnh liếc xéo “Lần trước gả con gái, lần này gả con trai!”
Trình duyệt ông Trịnh bật lên có chức năng tìm kiếm tự động, bà Trịnh không biết bấm nhầm vào đâu, đột nhiên nhảy ra tab khác: “Ông nó! Ông nó mau ra đây!”
“Sao thế?” Ông Trịnh mở cửa.
“Ông nhìn này! Tôi vẫn nghe được tiếng phim nhưng chẳng thấy gì cả! Có phải máy hỏng không? Tôi có được xem tiếp không?” Bà lo cuống lên.
Ông Trịnh bấm bấm vài cái, biết mà click nhầm gì đấy, vừa định đóng tab lại thì thấy dòng chữ: Trịnh Hòa – tâm trạng hôm nay của tôi.
Phía dưới, là ảnh một con cua to đùng.
Bà Trịnh cũng thấy ảnh đó, chẳng biết sao: “Gì thế? Sao tôi lại thấy tên A Hòa trên đó.”
Ông Trịnh cũng không biết mấy thứ này, chần chừ: “Đại loại là cái gì đó giống QQ.”
“Ồ, ” bà Trịnh hiểu ra, nhưng sao tâm trạng của Trịnh Hòa lại là một con cua, hỏi tiếp, “Thế cua….”
Ông Trịnh lắc đầu: “Tôi cũng không rõ.”
Hai cụ nhìn nhau.
Trịnh Hòa…
Cua…
Liên quan sao?
402.
Trịnh Hâm Minh ôm Đậu Đậu về nhà, bà Trịnh vui lắm, ôm chầm lấy Đậu Đậu rồi vẫy tay: “Sao hai đứa lại tới?”
Ông Trịnh đứng trêu cháu, cũng nói: “Lần sau để Đậu Đậu đến thôi, hai đứa không cần về đâu.”
Trịnh Hâm Minh, chồng Trịnh Hâm Minh: “…”
Ra chúng ta là đồ thừa sao.
403.
Qua lời Trịnh Hâm Minh, bà Trịnh biết Trịnh Hòa dắt ‘bạn’ về, bà vội vàng hỏi: “Bạn gì thế ?”
Trịnh Hâm Minh định trêu mẹ, nói “Nữ.”
Bà Trịnh nghe thế, mừng ra mặt: “ Cái thằng nhóc này, rốt cuộc cũng hiểu chuyện rồi! Thật là, đáng lẽ phải biết từ sớm hơn rồi chứ.”
Trịnh Hâm Minh cười không nói.
Bà Trịnh cảnh giác: “Mày… lừa mẹ đấy hả?”
Trịnh Hâm Minh gật đầu: “Người A Hòa mang về là nam.”
“Cái con này!” bà Trịnh giận, lại hỏi, “Người ta như thế nào?”
“Ừm……” Trịnh Hâm Minh hồi tưởng lại, “Tuấn tú, rất lễ phép, đối xử với A Hòa nhà mình cũng tốt.”
Bà Trịnh hỏi lại cẩn thận: “Con thấy….quan hệ của anh ta….và A Hòa….là đó đó sao?”
Gương mặt Trịnh Hâm Minh rất nghiêm túc, cô gật đầu: “Khả năng cao.”
Nghe thế, vẻ mặt bà thoải mái hơn rất nhiều: “Tên gì thế ?”
“Bạch Ân.”
“À, người ở đâu? Quen Trịnh Hòa như thế nào? Làm gì? Lương một năm bao nhiêu?” Bà Trịnh hỏi lại toàn bộ những gì Trịnh Hâm Minh đã hỏi Bạch tiên sinh.
Trịnh Hâm Minh đã chuẩn bị từ sớm, đáp lại rất chậm rãi: “Hinh như không phải người Trung Quốc, quen Trịnh Hòa ở một quán nào đó tên bằng Tiếng Anh, không có công việc, tiền lương không nhiều.”
Trịnh mụ mụ: “……”
Mãi lâu sau, tiếng ông Trịnh mới run rẩy vang lên: “A Hòa nhà mình…….nuôi ăn bám sao….”
Bà Trịnh vỗ vỗ vai ông Trịnh: “Con nó vui là được….aiz.”
404.
Giới tính của Trịnh Hòa đã là bí mật mà cả nhà đều biết, từ lúc 3 tuổi cậu đã để lại manh mối.
Một ngày, khi cả nhà đang bàn chuyện tương lai, ông Trịnh ôm Trịnh Hòa, cười hỏi: “A Hòa, mai sau con muốn làm gì ?”
Trịnh Hòa nắm bàn tay mũm mĩm lại, trả lời rất nghiêm túc: “Con muốn làm cô dâu!”
Mọi người “……”
Bà Trịnh nói: “Con là nam, không làm cô dâu được.”
Trịnh Hòa nói: “Thế thì con sẽ gả cho chú rể!”
Mọi người “……”
Trịnh Hâm Minh cũng khuyên nhủ rất tận tình: “A Hòa, nam với nam không lấy nhau được đâu!”
“Thế nam có thể lấy ai? Chú? Bác?” Trịnh Hòa hỏi rất ngây thơ.
Trịnh Hâm Minh phụt ra một búng máu.
Bà Trịnh tiếp sức: “Nam phải lấy nữ nha, hai đứa sẽ gây dựng một gia đình hạnh phúc, giống như bố với mẹ này.”
Tiểu Trịnh mếu máo: “Nhưng con không thích mấy bạn nữ…”
“Có một ngày, con sẽ thích.” Bà Trịnh nói.
Tiếc là, họ không đợi đến được ngày đó.
405.
Nhà của mẹ Trịnh Hòa thuộc loại nhà cũ 6 tầng điển hình, khu này lâu rồi không được mở mang gì, trên đường chất đầy rác, trừ xe đạp ra không loại xe nào có thể len được nữa.
Kiệt tử lái xe vòng vòng mãi không tìm được chỗ đi vào. Cuối cùng, mọi người đành gửi ở bãi đỗ xe ngầm cách đó khoảng mấy trăm mét. Đoàn người vác đồ gia dụng, xách quà, trùng trùng điệp điệp đi về phía khu nhà.
Đám đồ ra dụng phần lớn đều bằng gỗ, rất nặng, Trịnh Hòa thấy cũng áy náy bèn chạy tới nâng bàn: “Để tôi giúp đi.”
Trần Minh cười cười, đẩy cậu ra bên cạnh: “Có tí đồ, không cần cậu.” nói xong, hắn liền chồng hai cái bàn lên, vác thứ 40kg đó như thường. Trịnh Hòa nhìn xung quanh, thấy ai cũng ‘xời, có nặng gì đâu’ đành xách quà, dẫn đường.
Bà Trịnh và Trịnh Hâm Minh đã làm sẵn một bàn ăn để đón tiếp, ông Trịnh thì được phân đi dọn phòng, đến lúc xong xuôi Trịnh Hâm Minh mới thấy tin nhắn Trịnh Hòa gửi: “Mẹ, A Hòa bảo nó đang ở dưới lầu rồi, sắp lên đến nơi.”
Bà Trịnh khẩn trương lắm, kéo kéo quần áo của mình: “Sao nhanh thế, ai u, ông nó xem xem, quần áo tôi thế này ổn không? Hay là quê mùa quá, Bạch Ân dù sao cũng là người ngoại quốc, hẳn là mốt hơn tôi chứ…..”
Ông Trịnh giơ ngón cái lên: “Bà nhìn ổn lắm! Đừng đổi, họ sắp lên rồi.”
Trịnh Hâm Minh ghen tị: “Mẹ, lần chồng con đến, sao không thấy mẹ thế này nha.”
“Giống nhau sao!” bà Trịnh liếc xéo “Lần trước gả con gái, lần này gả con trai!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook