Gửi Một Thời Thanh Xuân Đã Qua
Chương 18: Hành Trình Chinh Phục Vợ Yêu Của Tổng Tài(1+2)

# Hành Trình Nuôi Vợ Từ Nhỏ Của Tổng Tài.

(1)

"Thiên ca, cho em cái kẹo mút của anh đi mà."Bối Bối đi đến gần anh hàng xóm đẹp trai.

"Không được. Cái kẹo này anh đã ăn rồi,rất bẩn! Không thể đưa cho em được." nghe cô đòi kẹo, anh nghiêm mặt nói.

"Không sao cả. Em không ngại bẩn đâu. Thiên ca~... cho em đi mà."Cô nhóc nào đó cất giọng đầy nũng nịu. Cô không tin Thiên ca ngày ngày cưng chiều cô còn không hết, làm sao có thể không cho một cái kẹo chứ?!

"Không..."Chưa kịp để hắn nói xong, cô đã lấy cái kẹo trong tay hắn rồi nhanh chóng cho vào miệng nhỏ. Vốn định để anh tự động dâng kẹo lên, nhưng nghe anh nói thế cô liền biết kết quả... Nên nhân lúc anh không để ý liền lấy đi mất, cho vào miệng. Cảm nhận được vị kẹo ngọt tràn đầy trong miệng, cô không nhịn được mà bày ra vẻ mặt đầy hưởng thụ.

"Em... Tiểu Bối, em dám cướp đi nụ hôn đầu của anh..." Nhìn thấy vẻ kia của cô, Dạ Bắc Thiên không khỏi sững lại một chút. Nhưng trong mắt lại nhanh chống léo lên tia rảnh ma, rồi liền trở lại bình thường trong mắt bây giờ còn thêm một tia uất ức.

"Nụ hôn đầu là gì ạ?!"

"Nụ hôn đầu chính là... Haizzza.. có nói em cũng không hiểu. Nhưng anh nghe mẹ nói... Chúng ta như thế này chính là hôn nhau. Vì vậy, sau này em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh..."Hắn cất giọng đầy ai oán như nữ nhân bị chồng ruồng bỏ. Như đoán được nàng sẽ sập bẫy, ánh mắt hắn lại càng thêm rảnh ma.

"Được... Sau này tiểu Bối nhất định sẽ chịu trách nhiêm với anh."Cô ngây thơ trả lời mà không hề biết mình vừa bị một con sói nào đó lừa vào tròng.

"Đó là Tiểu Bối hứa với anh đó nha. Sau này không được thân thiết với tên nam nhân khác.. Nhất định phải chờ Thiên ca trở về cưới em. Hiểu không?!"

"Được ạ."

Thấy cô nghe lời như vậy, anh liền hài lòng rời đi.

*17 năm sau...

Cô đang chìm trong hồi ức thì bỗng nhiên có tiếng chuông reo lên...

" Alo, giám đốc... Có chuyện gì sao?!!" Cô nhanh chống nhìn tên trên màn hình rồi vội bắt máy.

"Tôi bảo em đến phòng kế toán lấy tài liệu cho tôi, chứ không bảo em ngồi đó thẫn thờ... Em có biết, tôi chờ em bao lâu rồi không?!!" Giọng nam trong điện thoại đầy trầm ấm, giọng điệu có chút trách mắng.

"A... Tôi xin lỗi... Tôi quên khuấy mất... Tôi mang đến liền đây... Mà khoan, làm sao anh biết tôi đang ngồi thẫn thờ?!!"

"Cái đó... Mà tôi hỏi làm gì?!! Tôi là sếp hay em là sếp hả?!!"

[.....]

"Giám đốc, uống cafe đi ạ..."

"...."

"Giám đốc, anh có mỏi vai không?!! Để tôi xoa bóp cho nha."

"....." Dạ Bắc Thiên vẫn im lặng như cũ.

"Giám đốc, sao hôm nay anh đẹp trai thế?!!" Thấy hắn vẫn không để ý đến mình, cô cố gắng nhịn cảm giác muốn tẩn hắn một trận.

"Tôi tự biết tôi đẹp... Không cần em phải khen." Hắn buông một câu đầy nhẹ nhàng.

Nhịn! Nhất định phải nhịn... Hoàng Ngọc Bối vì một tương lai thoát ế... Mày nhất định phải nhịn...

"Đúng đúng... Giám đốc thật sự rất đẹp trai... Chỉ là trước kia tôi không nhận ra... Tôi đúng là không có mắt... Giám đốc, tôi nói đúng không?!"

"Hừ... Nói đi... Chuyện gì???" Hắn không quan tâm đang nói gì, Dạ Bắc Thiên Hắn thừa biết cô đang có ý đồ gì đó.

"Giám đốc thật anh minh... Chuyện là hôm nay tôi có việc bận, anh có thể cho tôi nghĩ nữa ngày không?!?" Cô cất giọng đầy nịnh nọt.

"Việc gì?"

"Đi xem mắt a~... Tôi đã 27 tuổi rồi... Cũng nên cưới chồng rồi..." Cô nói một cách nhẹ nhàng, mà lại không biết mình đang chọc vào ổ kiến lửa nào đó.

"Xem mắt?!!"Vẻ mặt của hắn lạnh đi hẳn... Như thể rằng, nếu như cô gật đầu thì hắn sẽ băm cô ra làm ngàn mảnh.

"Sao thế? Tôi đi xem mắt thì có liên quan gì đến anh sao?!?" Cô vẻ mặt đầy khó hiểu.

"Liên quan gì đến tôi?! Tốt... Rất tốt... Hoàng Ngọc Bối em quên mình đã từng hứa gì với tôi sao?!!" Vẻ mặt của hắn lại ngày càng thêm âm trầm.

"Hứa gì?!! Tôi có hứa gì với anh sao?!"

"Bối Bối của tôi... Tôi nên nói em to gan hay nói em liều lĩnh đây?! Trước kia em cướp mất nụ hôn đầu của tôi, còn nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi. Vậy mà tôi chỉ mới đi du học có vài năm em liền muốn quên tôi?! Không chỉ thế em còn dám trước mặt vị hôn phu của mình muốn xin nghỉ để đi xem mắt?! Em đây là "Hồng hạnh muốn vượt tường"? " Vẻ mặt hắn đầy vẻ nhạo bán.

"Anh... Anh chính là Thiên ca."Cô cất giọng đầy kinh ngạc như thể vừa phát hiên ra một châu lục mới.

"Bây giờ mới nhận ra?! Muộn rồi." Hắn cất giọng đầy khinh thường, rồi nhanh chóng kéo cô ra khỏi văn phòng. Thấy thế cô tò mò hỏi:

"Giám đốc, bây giờ chúng ta đi đâu?!"

"Về nhà, sinh con."

# Hành Trình Chinh Phục Vợ Yêu Của Tổng Tài.

(2)

Cô cứ thế bị Dạ Bắc Thần kéo lên xe, phải một lúc lâu sau mới kịp hoàn hồn thì đã phát hiện ra mình đã bị kéo lên xe từ lúc nào. Cô vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn hắn:

"Giám đốc, cho dù anh là thành mai trúc mã với tôi hay là sếp của tôi thì tôi cũng không bán thân cho anh đâu!"

Nghe cô nói thế, quay qua nhìn cô đầy khinh miệt:

"Em nghỉ em có gì đáng để tôi mua?! Đầu óc?!vẻ ngoài?! Cái gì em cũng không có mà em cũng đòi bán thân? Em nghỉ em bán thân thì sẽ có người mua sao?!"

Càng nghe hắn nói cô càng ngày càng hoá đá. Cô vốn biết, từ nhỏ miệng hắn đã rất độc... Nhưng không ngờ trải qua bao lâu mà miệng hắn không chút giảm bớt mà càng có dấu hiệu tăng mạnh. Hắn chính là không có độc nhất, chỉ có độc hơn.

"Thật... Thật sự không có người mua sao?!" Cô như không thể tín vào tai mình, lấp bắp nói.

"Đúng... Với vẻ ngoài và đầu óc như quả nho này của em... Thật sự tôi không thể nghỉ đến liệu có nổi một thằng nào chấp nhận được em hãy không?!" Vẻ mặt hắn lộ đầy vẻ đúng đắn, như thể đang nói một sự thật đầy hiển nhiên.

Nghe hắn nói, cô liền cảm nhận tiếng lòng mình đang vỡ vụn. Khi đang đứng trước bờ vực tuyệt vọng giọng điệu trầm ấm của hắn lại vang lên lần nữa:

"Có điều... Tuy người như em sẽ không có ai muốn, nhưng nhìn em đáng thương như vậy, thì tôi cũng phải đành miễn cưỡng cưới em vậy! Tích đức cho xã hội."

Như phối hợp với câu nói, Dạ Bắc Thiên vừa nói vừa bày ra vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Hắn đây là vừa đấm, vừa xoa sao?! Chiêu này thật sự quá đáng lắm rồi.

Khoan đã... Cô hình như cảm thấy có gì đó sai sai ở đây! Tại sao giọng điệu của hắn như thể Hoàng Ngọc Bối-cô đang cầu xin hắn cưới mình thế?!

"Giám đốc, tôi muốn gã cho anh hồi nào?!"

Nghe cô nói thế, vẻ mặt hắn vốn đang vẻ bất đắc dĩ liền biến thành vẻ mặt đầy lưu manh, quay sang nhìn cô với vẻ đầy hiển nhiên nói:

"Không sao cả... Nếu em không muốn gã cho tôi... Vậy thì tôi đành chịu thiệt gã cho em vậy!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương