Gửi Cho Anh: You Are My Destiny
-
Quyển 4 - Chương 16: Cuối [End phần cuối] [Toàn văn hoàn]: Em là định mệnh của đời anh
"Miyamoto..."
Không biết bao lâu đã trôi qua, Gin cảm thấy đầu mình đau nhức không chịu được, mắt anh dần dần mở ra, làm quen với ánh sáng trong vòng ba giây.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi kìa." Sumire hốt hoảng kêu lên, khiến mọi người lập tức bu lại bên giường bệnh xem tình hình. Lúc nãy đám bạn quay lại chỗ hẹn thì thấy anh nằm ngất trên vũng máu, còn Bảo Anh thì không thấy đâu, liền lập tức gọi cấp cứu đưa anh vào bệnh viện. Vết thương ở lưng của anh khá sâu, nhưng may mắn là chưa trúng vào khu vực nguy hiểm, còn vết thương ở đầu thì đã chụp hình não bộ, vẫn đang chờ kết quả xét nghiệm.
"Shinakawa, cậu không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Akiko lo lắng đến mức run rẩy hết cả tay chân, lật đật hỏi anh.
Gin định hình được hiện tại, ngay lập tức ngồi bật dậy và thở mạnh. Anh nhìn lướt qua tất cả mọi người, không thấy... không thấy Chiaki đâu cả, chẳng lẽ thật sự người đàn bà điên đó đã bắt cô đi rồi sao??
"Miyamoto đâu...?" Giọng anh khàn đục, hỏi tất cả mọi người, nhưng tất cả chỉ biết nhìn nhau trong khó xử, không dám trả lời.
"Cậu Gin..." Cuối cùng, vì thấy sắc mặt của Gin đang ngày càng tối sầm đi vì giận dữ, Kuro đành phải bất đắc dĩ lên tiếng "Thật ra, Miyamoto đã biến mất khi mọi người quay lại, không ai thấy cô ấy đâu, chỉ thấy cậu nằm ngất, mất máu nghiêm trọng."
Gin không trả lời, hai tay anh nắm chặt lấy tấm chăn đến mức nổi gân xanh. Thân người anh run lên bần bật, đôi mắt đỏ ngầu long sòng sọc vì tức giận, khiến bất cứ ai đang ở trong phòng bệnh nhìn thấy đều phải giật mình sợ hãi. Anh yêu cầu Kuro đưa điện thoại cho mình để dò vị trí điện thoại của Bảo Anh. Từ lúc ở nhà mụ đàn bà điên kia về, anh muốn cô luôn luôn phải bật định vị điện thoại, thêm nữa, anh còn âm thầm gắn thiết bị riêng vào máy của cô. Không phải anh muốn kiểm soát chặt chẽ cô, mà chỉ muốn những lúc cần kíp, chẳng hạn như lúc này, có thể tìm thấy cô một cách nhanh chóng nhất.
Đã có kết quả định vị, bọn chúng vẫn chưa đưa cô ra khỏi nội thành. Điện thoại của cô đang nằm ở một khu cách bệnh viện này khoảng mười cây số.
"Tôi đi tìm cô ấy." Anh tháo dây truyền nước biển, nhanh chóng bước xuống giường.
"Cậu Gin, cậu vẫn chưa khỏe, vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, không thể xuất viện được." Kuro lập tức ngăn lại.
"Mạng sống của tôi đang nằm ở một chỗ cách khu này mười cây số, nếu chính tay tôi không cứu cô ấy, thì cũng giống như tôi đang kết liễu chính mạng sống của mình." Anh mặc áo khoác vào, đôi mắt đầy thù hận xen lẫn đau khổ nhìn chằm chằm vào Kuro "Cậu có ba giây tránh đường, nếu không, tôi buộc lòng dùng đến vũ lực."
Kuro vuốt mặt thở dài, đúng ba giây sau, anh ta từ từ nhích người sang một bên, đồng thời cũng lên tiếng: "Tôi đi với cậu."
Gin không nói gì, bây giờ ai muốn làm gì anh cũng không quan tâm, anh phải cứu Chiaki bằng mọi giá, bắt con mụ điên kia trả giá cho những gì mụ ta đã làm với cô. Nhất định phải thế. Anh không thể kiềm chế nổi mỗi lần nghĩ đến chuyện mụ ta sẽ làm gì cô, chỉ nghĩ tới thôi đã muốn đấm vỡ cả tường ra rồi.
Anh phóng xe hết ga, hướng đến nơi cô đang bị bắt. Người dân ra ngoài đi lễ hội nên dù đã tối xe cộ vẫn khá đông, nhưng anh không giảm tốc độ, rẽ trái, rẽ phải vô cùng điêu luyện, không màng đến nguy hiểm, đến nỗi Kuro ngồi kế bên phải vịn chặt vào thanh cầm phía trên, tim đập nhanh thình thịch muốn nhảy ra ngoài. Anh ta đã từng có thể bình tĩnh trước một sát thủ chuyên nghiệp, nhưng hiện tại lại không thể bình tĩnh nổi.
Bảo Anh bị bắt đến một công trường xây dựng bị bỏ hoang. Cô ở trong một căn phòng trên lầu hai, vẫn đang bất tỉnh, tay bị khống chế bằng còng tay, miệng bị dán chặt lại bằng băng keo, đầu tóc hoàn toàn rối tung. Người đàn bà điên kia đang đợi mục tiêu cuối cùng của mình xuất hiện. Khi Gin xuất hiện, bà ta sẽ giết luôn cả hai cho thuận tiện, và tìm đến chủ tịch Shinakawa để kết liễu ông ta. Bà ta phải hủy hoại hết tất cả... Nỗi đau bao nhiêu năm bà ta chịu đựng, danh dự, lòng tự trọng của bà ta đã bị chà đạp, bà ta phải để hai tên đốn mạt năm xưa trả giá.
Gin đã đến nơi, anh chạy xe vào trong công trường, dừng lại giữa sân và tắt máy, bước xuống. Công trường tối đen, không hề có ánh sáng. Rốt cuộc Bảo Anh đang ở đâu?
"Cuối cùng mày cũng mò tới."
Đang lo lắng không biết nên đi hướng nào để tìm trước, thì giọng người đàn bà điên kia vang lên trong bóng tối khiến Gin giật mình, mắt lập tức nhìn xung quanh, xác định vị trí của bà ta.
"Miyamoto đang ở đâu?" Anh gào lên.
"Ồ... mày hỏi con nhỏ đó hả? Nó đang được đồng bọn của tao chăm sóc trên kia." Người đàn bà bật cười lanh lảnh, từ từ bước ra khỏi bóng tối, ngạo nghễ nhìn gương mặt của Gin đang tái đi vì giận dữ và kinh ngạc.
"Đưa cô ấy xuống đây." Giọng anh trầm xuống, đôi mắt không biết từ bao giờ đã lạnh tanh không còn cảm xúc.
"Muốn tao giao người? Vậy thì..." Bà ta khoanh tay lại, bình thản đáp lời anh không chút sợ hãi, vừa nói vừa rút một khẩu súng từ trong túi áo ra "Tự sát đi."
"Cái gì?" Thân người Gin sững lại, nhíu mày nhìn bà ta. Mụ này điên thật rồi, bà ta rốt cuộc đã bị hận thù làm cho mù mắt luôn rồi sao?
"Tao nói, Shinakawa Gin, tự sát đi." Bà ta chậm rãi to tiếng nhắc lại, đồng thời còn nhấn mạnh từng chữ.
"Cậu Gin, đừng nghe lời mụ ta." Kuro đứng phía sau vội vã lên tiếng. Giữa tiết trời cuối đông lạnh buốt, nhưng anh ta có thể cảm nhận được cả cơ thể của anh ta đang túa mồ hôi không ngừng.
Gin nhìn chằm chằm người đàn bà kia, hai tay đang nắm chặt lại bất ngờ buông lỏng. Anh khẽ thở dài, ánh mắt trong thoáng chốc lóe lên một vài tia sáng và chầm chậm nói: "Được thôi."
"Yêu nhau quá nhỉ?" Bà ta lại bật cười, rồi ném cây súng về phía anh "Vậy thì làm ngay đi."
"Cậu chủ!!" Kuro không kiềm chế được, hét lên.
"Kuro..." Gin không quay đầu, chỉ đứng im và nói rất bình thản "Chăm sóc Miyamoto cho tôi."
"Không được! Nếu cậu làm theo lời bà ta, thì đồng nghĩa cậu chịu thua bà ta."
Gin nhặt súng, lên đạn và đặt nòng súng lên thái dương của mình. Động tác của anh cực kỳ chậm rãi, không hề run sợ, cũng chẳng mảy may lo lắng dù cái chết đang đến rất gần. Khi đã chuẩn bị xong, anh khẽ mỉm cười và đáp lại lời Kuro: "Nếu có thể giải thoát được cho cô ấy, tôi sẵn sàng chịu thua."
Người đàn bà điên kia cười đầy mãn nguyện. Một mạng nữa của gia đình Shinakawa sắp đi đời một cách dễ dàng. Bà ta chỉ việc giải quyết con nhỏ đang ở trên lầu ba kia và tên chủ tịch Shinakawa nữa thì mối thù này sẽ chấm dứt, bà ta cũng không còn gì hối tiếc trên cõi đời này nữa.
Ngón tay của Gin để lên cò súng, anh ngước nhìn bầu trời đêm lần cuối cùng. Miyamoto Chiaki... khi không còn anh, em nhất định vẫn phải sống tốt và tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Giây phút anh chuẩn bị bóp cò, thì trên những tầng lầu lại vang lên những âm thanh rất to và bất bình thường.
"Con khốn, mày chết chắc với tao."
"Cái gì?" Người đàn bà hốt hoảng nhìn lên lầu hai, nơi một tên đồng bọn vừa lớn giọng chửi rủa.
"Mày dám làm tao bị thương? Tao sẽ giết mày, con điếm."
Gin dừng mọi cử động trên cơ thể lại, ngước nhìn lên vị trí vừa phát ra những tiếng động giống như đánh nhau kia. Trong lúc cả anh, Kuro và người đàn bà điên kia còn đang kinh ngạc, thì Bảo Anh từ cửa sổ lầu hai chồm người ra, đáy mắt đầy ắp nước mắt và thét lên: "Cái tên ngốc kia!! Bộ anh tưởng tự sát xong là giải quyết được vấn đề hay sao hả??"
"Con khốn! Tại sao mày thoát được?" Người đàn bà điên tiết, nghiến răng lại ken két và hét lên.
"À, cái còng tay rởm đời như phế liệu của bà tôi vừa tỉnh dậy đã bẻ đôi được rồi." Bảo Anh tỉnh queo nhìn bà ta, trả lời "Với lại, mấy thằng đồng bọn bệnh hoạn này của bà như vừa bị chích thuốc teo cơ ấy, đấm đá cái quái gì mà yếu xìu, tôi thà đi đánh nhau với mèo còn hơn."
Gin nghe Bảo Anh nói vậy, tay không biết từ bao giờ đã buông súng xuống, miệng bật cười mấy tiếng. Cô gái này đúng là không hợp với mấy chuyện hoảng tử giải cứu công chúa mà.
"Anh cười cái gì hả??" Bảo Anh nghe anh cười, liền quay sang và đỏ mặt hét lên.
"Tiểu thư của tôi có muốn thả tóc xuống cho tôi leo lên tháp cứu không đây?" Anh nhìn cô đầy dịu dàng, hỏi cô.
"Khỏi cần." Cô bĩu môi, mặt giận dỗi chống hai tay lên bậu cửa sổ và bật người lên khiến Gin một phen hoảng hồn. Trời đất ơi, cô có còn là con gái không vậy hả? Mặc kimono mà lại đi nhảy từ lầu hai xuống là sao đây!
Anh chạy tới, đứng ở vị trí cô sắp rơi xuống và đỡ lấy cô, ôm chặt cô vào lòng mình. Cô bật cười một cái, chắc chắn là tim anh sắp rụng ra ngoài vì cô rồi đây mà.
"Em bị ngốc đấy hả? Có biết nguy hiểm lắm không?" Anh ghì chặt lấy cô, trầm giọng xuống, nửa tức giận nửa lo lắng tột cùng.
"Anh còn ngốc hơn em!! Em mà bất tỉnh thêm mấy phút nữa chắc anh đã dại dột tự bắn vào đầu mình rồi." Cô đấm vào lưng anh mấy cái, giận dữ thét lên và nhảy xuống khỏi người anh. Chưa kịp quay mặt đi để tỏ thái độ, thì anh đã ngay lập tức ôm lấy cô và hôn cô khiến cô phải trợn mắt lên kinh ngạc. Anh đúng là đồ cơ hội, thấy cô sơ hở là áp đảo cô ngay, làm cô chẳng kịp trở tay.
"Anh làm vậy, vì anh sợ mất em." Anh buông cô ra, lấy tay vuốt tóc cô, thở hổn hển và nói.
"Nhưng khi em được giải thoát... thì em cũng sẽ mất anh." Cô không kìm được, nước mắt ngay lập tức rơi xuống đầy đau khổ "Em đã mất cha và mẹ... em không muốn mất thêm cả anh..."
Gin lau nước mắt cho Bảo Anh, nhìn cô với đôi mắt tràn ngập yêu thương. Cả đời này, anh sẽ ôm chặt lấy cô như thế này, bảo vệ cô, chăm sóc cho cô, không bao giờ buông cô ra nữa.
"Cậu Gin, coi chừng!!!"
Tiếng thét của Kuro khiến Bảo Anh ngay lập tức định hình được hiện tại. Cô rời khỏi người anh trong vòng một giây, vòng ra sau lưng anh và đẩy anh ra xa thật nhanh, tất cả chỉ xảy ra đúng ba giây, khiến tất cả đều phải bất ngờ.
Bốp!!
Thanh sắt trong tay người đàn bà điên kia vốn dĩ sẽ được nện vào đầu Gin, nhưng trong chớp nhoáng, người hứng chịu lại chính là Bảo Anh. Cô hành động nhanh đến mức anh không kịp trở tay cản lại, chỉ có thể đỡ lấy cô khi cô đã ngã quỵ xuống.
Mặt anh tối sầm lại, nhìn người con gái trong vòng tay mình. Đầu cô đã bắt đầu chảy máu, máu nhanh chóng chảy xuống mặt cô, một màu đỏ đầy chết chóc và đau thương.
"Tất cả... tất cả tụi bây phải chết, phải chết hết." Bà ta vung cây sắt loạn xạ, hét lên đầy điên loạn. Gin im lặng nhìn Kuro, hất mặt về phía cây súng đang nằm dưới đất và ra hiệu cho anh ta. Anh ta hiểu ý, vội vã đá nó về phía cậu chủ của mình.
Gin điên tiết chĩa súng về phía bà ta, đôi mắt anh lúc này như một con quái vật, sáng quắc lên khiến bà ta có chút sợ hãi.
"Bắn đi." Nhưng ngay lập tức, bà ta trở về trạng thái bình thường, bình thản nhìn anh "Tao không còn gì để mất, cũng chẳng còn thiết tha gì cái cuộc sống này nữa, chết đi có lẽ sẽ tốt hơn."
"Vậy thì, vĩnh biệt." Gin ôm chặt lấy Bảo Anh, ngón tay anh đặt lên cò súng, chuẩn bị bóp cò thì một kẻ nào đó đã nhanh hơn, đứng sau lưng anh bắn bà ta một lúc bốn phát đạn khiến bà ta ngã nhào.
"Đừng để tay mình vấy máu, cậu còn phải chăm sóc cho con bé, tôi không muốn cậu ngồi tù vì chuyện này." Là giọng của bà Minako. Bà vừa dứt lời, thì xe cứu thương từ ngoài cổng đã chạy vào, các y tá vội vã bước xuống, đặt Bảo Anh nằm lên băng ca và để lên xe.
"Đi với con bé, tôi sẽ giải quyết mụ ta." Bà tiếp lời, mắt vẫn tập trung nhìn về phía người đàn bà điên đang cồm cồm bò dậy ở đối diện mình "Các y tá này đều là người của tôi, nên cậu cứ yên tâm về việc giữ bí mật cho chuyện này."
"Vậy thì nhờ bà." Gin đứng dậy, leo lên xe, nắm chặt lấy tay của Bảo Anh. Cô vẫn chưa bất tỉnh, tâm trí của cô vẫn còn nhận thức được chuyện đang xảy ra, chỉ có điều cơn đau khiến cô bị mờ mắt, cổ họng cô khô rát không thể nói được gì.
Xe cứu thương hú còi, phóng đi với tốc độ nhanh nhất. Các y tá ra sức cầm máu cho Bảo Anh, sơ cứu tạm thời cho cô. Tay cô lạnh ngắt nắm chặt lấy tay Gin không rời. Cô rất sợ... cô thật sự rất sợ... máu nhiều quá, cô sẽ chết mất! Cô sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa.
"S... Shinakawa..." Cô thều thào gọi anh, hơi thở đứt quãng vô cùng gấp gáp.
"Anh đây." Anh vội đáp lời cô, lấy tay chạm vào má cô. Thân nhiệt của cô đang giảm xuống, mặt của cô dần dần tái đi, một phần vì lạnh, một phần vì mất máu quá nhiều.
"T... tay của em lạnh... Anh sưởi tay... cho em..." Mắt của cô dần dần mờ đi, không còn thấy rõ. Cô đưa tay lên tìm kiếm anh, cố gắng chạm vào gương mặt của anh. Tim anh như bị bóp nghẹt lại, siết tay của cô chặt hơn và cúi mặt xuống. Nhất định phải cứu sống cô kịp thời, nhất định cô phải sống.
Ý thức của Bảo Anh dần dần mất đi, cô từ từ nhắm mắt lại, cả người như chìm vào khoảng không gian đen đặc.
Cô lịm dần, rồi cuối cùng ngất đi, bàn tay đang nắm lấy tay anh từ từ buông lỏng, không còn sức nặng.
______________________________________
Bệnh viện.
Gin ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu, đứng ngồi không yên. Minako và Kuro đã đến, cả Ayane, Sumire, Akiko và Michio cũng có mặt.
"Tình hình sao rồi?" Sumire hoảng loạn hỏi Gin, nhưng kết quả chỉ nhận được một cái lắc đầu trong im lặng của anh, khiến không gian đột ngột trĩu nặng xuống.
Cửa phòng mở, một nữ bác sĩ bước ra. Cô ta cởi khẩu trang và hỏi: "Cho tôi hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Miyamoto?"
"Là tôi." Minako chưa kịp lên tiếng, Gin đã nói trước bà "Kết quả như thế nào rồi?"
"Nhóm máu của cô ấy là AB có Rh âm tính, là nhóm máu hiếm. Hiện tại bệnh viện chúng tôi đã hết máu dự trữ, nếu đợi ngân hàng máu gửi đến sẽ rất lâu." Bác sĩ bình tĩnh giải thích tình hình cho mọi người biết "Cô ấy đang mất rất nhiều máu, cần phải truyền máu gấp. Ở đây có ai có nhóm máu tương thích với bệnh nhân hãy lên tiếng, cô ấy đang rất cần giúp đỡ."
"Là em!" Ayane vội bước lên một bước "Em cũng có nhóm máu AB Rh âm tính, hãy lấy máu của em đi bác sĩ."
"Vậy tốt quá, em mau đi theo y tá của tôi, cần phải làm một số xét nghiệm trước khi hiến máu."
Ayane không hề do dự, ngay lập tức đi theo y tá của nữ bác sĩ kia. Cả hành lang lập tức trở về trạng thái im lặng, không một ai lên tiếng, đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh.
Sau một lúc, Ayane quay lại, trên gương mặt phảng phất một chút mệt mỏi kia hiện lên một nụ cười mỉm. Cô ngồi xuống ghế, lập tức thông báo tình hình: "Y tá nói máu của tớ thích hợp để truyền cho Chii – chan... Yên tâm một phần được rồi."
Không biết bao nhiêu tiếng đã trôi qua, mọi người đã dần dần mệt lả, nhưng chẳng ai dám ngủ. Gin vẫn tỉnh táo, dường như anh không biết mệt là gì. Chừng nào cô chưa qua cơn nguy hiểm, anh sẽ không thể yên tâm như những gì Ayane đã nói. Tâm trí anh lúc này chỉ đặt vào bên trong phòng cấp cứu, nơi cô đang trong tình trạng nguy kịch. Lẽ ra người nằm trong đó phải là anh mới đúng... Tại sao lại là cô? Tại sao cô lại tự tiện đỡ cho anh như vậy chứ? Cô hành động nhanh đến mức khiến anh không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn cô bị thương và ngất đi như vậy, cuối cùng là nằm trong phòng cấp cứu. Cô cứu anh, nhưng đồng thời cô cũng đang vô tình dày vò tâm trí của anh.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, các bác sĩ đẩy Bảo Anh ra ngoài. Ngay lập tức, tất cả mọi người đứng lên để xem xét tình hình.
"Tạm thời, cô ấy đang lâm vào tình trạng hôn mê sâu." Nữ bác sĩ điều trị chính cho Bảo Anh lên tiếng nói "Đầu của cô ấy bị chấn thương nặng, nhưng bây giờ đã qua cơn nguy kịch. Người nhà của cô ấy hãy đi theo tôi để làm thủ tục nhập viện."
Gin toan lên tiếng để đi, nhưng Minako đã chặn anh lại: "Để tôi đi, cậu theo con bé về phòng bệnh đi."
Nói rồi, Minako bước lại phía bác sĩ, bàn bạc với cô ấy. Gin không nghĩ nhiều nữa, liền đi theo các y tá về phòng bệnh của Bảo Anh.
Anh ngồi đó canh cho cô suốt nguyên đêm. Mũi cô được chụp ống thở, hơi thở của cô khá yếu, nhịp tim vẫn ổn định, tiếng điện tâm đồ vẫn vang lên đều đều khắp gian phòng. Bạn bè đã được anh tiễn về nhà để nghỉ ngơi, Kuro thì đã chạy đi đồ ăn sáng, nên bây giờ không gian vô cùng yên tĩnh.
"Cậu Gin..." Kuro quay lại, đặt đồ ăn sáng lên bàn và lên tiếng "Chủ tịch vừa gọi, nói rằng cuộc họp với hội đồng quản trị sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ."
Gin vẫn nhìn chằm chằm vào Bảo Anh, im lặng một lúc lâu. Anh không muốn rời khỏi đây, anh không muốn gặp lại người cha của anh, người đã gây ra mọi chuyện, rồi để cho bao nhiêu người phải liên lụy, trong đó có cả mẹ, em gái của anh và cả Chiaki, người con gái anh yêu nhất. Nhưng ông ta không phải loại người tầm thường, nếu biết được lí do anh không đến, làm gián đoạn buổi họp, thì ông ta sẽ mò đến đây và làm phiền cô. Anh muốn ở bên cô, nhưng anh không thể để cô gặp nguy hiểm.
"Tôi sẽ về nhà chuẩn bị, cậu cứ đến công ty trước." Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng, Gin đứng dậy và nói với giọng quả quyết "Khoảng tám giờ rưỡi tôi sẽ đến công ty, lúc đó tôi muốn thấy tất cả tài liệu tôi cần ở trên bàn làm việc của tôi."
"Tôi hiểu rồi." Kuro kính cẩn cúi đầu chào Gin, rồi ngay lập tức rời đi.
Gin nhìn Bảo Anh vẫn đang bình yên nhắm mắt, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nhìn cô với đôi mắt vừa đau lòng vừa yêu thương vô hạn. Anh vén tóc cô qua, ngắm cô thêm một lúc nữa mới cất bước rời khỏi phòng.
___________________________________________
Bảo Anh cảm thấy cơ thể mình rất lạ.
Cô lơ lửng giữa khoảng không gian đen đặc rộng lớn, không biết tìm đâu lối ra để thoát khỏi. Cô khản cổ gọi mọi người, nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng chết chóc rợn người. Cô rất sợ, cô thật sự rất sợ, cô đang ở đâu thế này? Chừng nào cô mới có thể thoát khỏi đây?
Cô di chuyển không ngừng nghỉ, chỉ mong tìm thấy được ánh sáng, một hy vọng mong manh, nhưng tìm mãi, đi mãi cũng không thể thấy được.
Đầu của cô bắt đầu đau, rất đau, tựa như có ai đó đang lấy mười cây búa đập vào một lúc vậy. Cô cảm thấy mắt mình nhòe đi, những hình ảnh bắt đầu hiện ra, bạn bè, thầy cô, gia đình của cô... Cô cố gắng kêu gào cứu giúp, nhưng không ai nghe thấy, họ chỉ quay lưng về phía cô, rồi cuối cùng biết mất, lại bỏ cô cô đơn một mình.
Nước mắt cô rơi xuống khoảng không bao la. Cô muốn thoát khỏi đây... Có ai đó... hãy giúp cô với... Bất cứ ai cũng được...
Cô ở trong tiềm thức kêu gào đau đớn, ở ngoài hiện thực, anh còn đau đớn hơn cả trăm lần.
Cô nằm trên giường bệnh như vậy, giữa tiếng điện tâm đồ đều đều vô cảm, giữa sự im ắng đến nghẹt thở, giữa sự đau đớn của anh, vẫn an nhiên nhắm mắt, cả thân người vẫn bất động. Bao nhiêu lần anh ngồi cả đêm trong phòng nắm lấy tay cô, chờ đợi mi mắt của cô chuyển động, chờ đợi một tín hiệu khả quan, nhưng cô vẫn vậy, vẫn để cho anh chờ đợi trong vô vọng.
Anh không từ bỏ, đêm nào cũng vào vừa làm việc vừa canh chừng cô. Mỗi lần nhìn cô, tim anh đều đau thắt lại. Anh muốn nghe lại giọng nói của cô, muốn ôm lấy cô, để cho cô đấm đá tùy thích, muốn hôn lên đôi môi thích nói ra những câu mè nheo của cô. Anh thật sự rất nhớ cô.
Cô nằm đây, anh nắm lấy tay cô, mà tựa như hai người đang cách xa ngàn dặm, không thể với tới hơn được nữa. Hơi ấm yếu ớt của cô lúc này không đủ làm ấm tay của anh nữa, trái tim của anh cũng không còn ai sưởi ấm, không còn ai khiến nó có thể đập nhanh trong hạnh phúc.
Không một ai có thể làm được, ngoại trừ cô ra, chỉ một mình cô.
Bởi vì cô chính là định mệnh của đời anh.
Xuân qua, năm học mới, hoa anh đào nở rộ, sắc hồng ngập tràn khắp nơi. Cô vẫn nằm yên bình nhắm mắt, chẳng thể hưởng thụ cảnh đẹp của loài hoa mình yêu thích nhất. Anh vẫn đến thăm cô hằng ngày, tựa như một thói quen khó bỏ. Anh kiểm tra mọi thứ, từ điều hòa cho đến quần áo của cô, xem xem hôm nay y tá có nhớ thay đồ cho cô không hay đại loại vậy. Xong xuôi rồi, anh sẽ ngồi đó làm việc cả đêm, anh muốn ngồi với cô, điều này khiến anh thoải mái và dễ tập trung.
Hè đến, nắng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, cái nóng bắt đầu tràn về Tokyo. Cô nằm trong phòng vẫn không thể cảm nhận được sự năng động của ngày hè, không thể nghe thấy tiếng ve kêu râm ran như những ngày hè của năm trước, cũng không thể nào đến ngày giỗ đầu của Jiro... Bạn bè cũng vì chuyện của cô mà không tổ chức đi du lịch như năm trước, họ muốn ở lại Tokyo để đi thăm cô mỗi ngày.
"Hoshino Jiro chắc chắn cũng sẽ lo cho em đến phát điên giống như anh." Gin vuốt nhẹ trán cô, rồi dịu dàng hôn lên đó. Thời gian này, đối với anh, chuyện đến đây giống như đã ăn vào máu, cứ rảnh tay xong việc là anh lại phóng xe đến bệnh viện, không muốn ở nhà nữa. Lâu lâu nhóc Hikaru cũng có vào thăm với anh, nhóc ngồi một lúc rồi lại bị anh bắt về nhà làm bài tập nên cứ bĩu môi nói lên nói xuống suốt.
"Em cũng muốn ngồi ở đây vừa làm vừa ngắm chị xinh đẹp giống như anh." Thằng nhóc này lanh thật đấy!
"Sắc đẹp của chị ấy có hạn, mình anh ngắm được rồi, thêm em vào chị ấy sẽ bớt xinh, khi tỉnh dậy sẽ kiếm em trả thù đấy." Anh chàng này cũng độc miệng chẳng kém.
"V... vậy hả??" Vậy mà thằng nhóc này cũng tin thật, lập tức rút lui ngay "Thôi em về đây, ngày mai lại đến thăm chị vậy."
Nói rồi, nó phóng một mạch ra ngoài hành lang, gọi Kuro, kêu anh ta đưa nó về nhà. Gin thở dài, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ở cạnh Chiaki được rồi.
Anh đan tay mình vào tay cô, hơi lắc nhẹ. Ngày đó cô cũng đan lấy tay anh và lắc như thế này, còn luôn miệng nói rằng tay anh thật ấm...
Lúc đó, nụ cười tươi của cô khiến anh vô cùng hạnh phúc.
Gin dứt khỏi dòng suy nghĩ, trở về thực tại. Anh chỉnh lại điều hòa rồi đi lại ngồi xuống sofa để làm việc. Dạo này anh phải lo vài chuyện ở trường nên không có nhiều thời gian giải quyết việc ở công ty, chỉ có buổi chiều tối khi vào đây chăm sóc cô thì mới có thể làm được.
Cuộc đời nhiều căng thẳng và sóng gió cách mấy, chỉ khi vào đây rồi, giữa không gian yên tĩnh, giữa tiếng thở nhè nhẹ của cô, tất cả những gì nhọc nhằn nhất của Gin đều tan biến hết...
Thu sang, Gin ngày càng bận nhiều việc hơn. Anh quay mòng mòng trong đống giấy tờ sổ sách, thêm nữa lại còn được đưa vào danh sách ứng cử hội trưởng hội học sinh nên càng bận.
Nhưng cho dù có cực cỡ nào, thì anh vẫn đến bệnh viện với cô. Các y tá và bác sĩ ở đây quen mặt anh, đến nỗi còn chụp lén anh và đăng tải câu chuyện của anh lên mạng xã hội, họ nói anh chính là mẫu đàn ông của năm, nói anh chính là hình mẫu người yêu lý tưởng của họ.
Thật sự không phải vậy! Một người con trai, một khi đã dành trọn vẹn tình cảm cho người con gái anh ta yêu thương, thì cũng sẽ giống như anh, có chung cảm xúc với anh thôi.
Thời gian vẫn cứ vô tình trôi, rốt cuộc, đông cũng đã ùa về từ lúc nào. Những ngày đông, anh càng để ý cô nhiều hơn, vì cô chịu lạnh không giỏi, chỉ cần để tay không ra ngoài một lát là nó sẽ lạnh cóng ngay lập tức. Anh sợ chăn ở bệnh viện không đủ ấm, liền ghé qua nhà của cô, đem chăn của cô lên để đắp cho cô. Điều hòa trong phòng cũng được chỉnh cho thật ấm để thân nhiệt của cô được điều hòa.
Suốt một năm học trôi nhanh như tên bắn này, đã có nhiều cô gái theo đuổi anh, từ năm nhất cho đến năm ba, vì họ thấy anh luôn luôn đi một mình, nhưng anh lại nói rằng mình đã có người yêu, họ nghĩ vì anh muốn bớt đi rắc rối mới nói như vậy nên càng làm tới, theo đuổi càng dữ hơn nữa. Anh chẳng quan tâm, chỉ lịch sự nói chuyện với họ cho có lệ, rồi nhanh chóng thổi bay hình ảnh của họ ra khỏi tâm trí.
Cũng nhờ vậy mà lớp anh lại có trò tiêu khiển mới: Ngồi đếm số người một ngày vào xin số điện thoại của anh, và tính xác suất thành công là bao nhiêu phần trăm. Ngôi trường này chỉ có ba người con gái có số của anh: Takahashi Sumire, Hoshino Ayane và Nakashima Akiko. Khổ cái ba nàng này toàn thứ dữ nên không ai có thể moi được bất cứ thứ gì, đến cả cô nàng Ayane ngây thơ như thỏ bông mà còn giữ bí mật được, huống hồ chi là hai nàng kia...
"Tóc của cậu ấy dài ra thêm rồi đây này." Ba cô nàng thứ dữ ấy đến thăm, tiện thể xem xét xem Gin có chăm sóc tốt cho Bảo Anh hay không. Sumire là người lên tiếng đầu tiên.
"Thấy rồi... nhưng tôi không khéo léo trong việc cắt tóc cho lắm, cứ để vậy biết đâu lại đẹp hơn?" Gin ngồi lật giở tờ báo, bình thản nói. Anh năm nay đã hai mươi mốt tuổi, vẻ ngoài đã trưởng thành hơn nhiều, chiều cao tăng lên, độ đẹp của gương mặt cũng tăng. Bởi mới nói nữ sinh của trường Keihatsu mê như điếu đổ cũng phải.
Bạn bè ra về rồi, Minako lại đột ngột đến thăm sau gần một năm biến mất, tiện thể nói về tình hình của người đàn bà điên kia. Sau khi bị bắn, bà ta chỉ nói đúng một câu rằng: "Kiếp này thù chưa trả hết, hẹn kiếp sau tái ngộ." và tắt thở. Minako cho người hỏa thiêu xác của bà ta, đem tro cốt rắc xuống biển, không mộ phần, không dấu tích gì còn lại, coi như bà ta chưa từng tồn tại.
Gin nhếch mép cười, chắc chắn kiếp sau, nếu như Bảo Anh và anh lại có nhân duyên, thì nhất định phải tránh cho bằng được mụ đàn bà điên này.
Ngồi được một lúc, Minako lại ra về, không gian một lần nữa lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Ngày mai là ngày tròn một năm cô hôn mê sâu.
"Anh biết lỗi rồi... nhanh nhanh tỉnh dậy đi được không?" Anh cụng nhẹ trán mình vào trán cô, giọng nhẹ hẫng nhưng lại chất theo muôn vàn nỗi đau.
Hoa anh đào, một lần nữa lại nở rộ.
Và cô vẫn chưa hề tỉnh lại.
Sáng đầu xuân, anh siết nhẹ lấy tay cô, như mọi lần hôn lên trán cô rồi mới rời khỏi phòng và đi đến công ty.
Cô hôn mê một năm, anh đợi một năm. Một năm lòng anh luôn luôn khao khát rằng một lần thấy mi mắt của cô khẽ cử động, tay của cô vô thức đan vào tay anh, nhưng tất cả chỉ là mộng tưởng của một kẻ có trái tim rỉ máu vì đau đớn và cô đơn mà thôi.
Tia nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi vào phòng, tạo nên không khí đầy ấm áp.
Trên chiếc giường trắng tinh khôi, giữa tiếng chim hót đầu xuân, giữa ánh nắng vàng rực rỡ, giữa tiếng điện tâm đồ vẫn vang lên vô cảm kia, tiếng thở của cô, hình như đã nặng nhọc hơn được một chút.
Khe cửa sổ chưa đóng hết, đã vô tình làm lọt một cánh hoa anh đào vào trong.
Và có phải do cánh hoa tinh nghịch, bay lượn trên không, vô tình chạm nhẹ lên tay của cô, mà lần đầu tiên sau hơn một năm, không ai ngờ, không ai hay, những ngón tay của cô đã bắt đầu chuyển động.
Cánh hoa nhỏ nhắn.
Cánh hoa mong manh.
Nhưng cánh hoa đủ làm cả gian phòng ngập tràn trong sắc hồng của ngày đầu xuân ấm áp.
PHẦN 1 GỬI CHO ANH: U"RE MY DESTINY – HOÀN THÀNH.
Đôi lời của bà mẹ nhẫn tâm nhất năm =))))):
Sau hai năm rưỡi, cuối cùng p1 cũng đã chấm dứt:3 Chặng đường khá dài, và sau này còn dài hơn vì hai đứa nhỏ chưa kết hôn nữa:v:v:v (Thế mới nói là nhẫn tâm)
Dù sao thì, cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành với Reii trong suốt quãng đường 70 chương không dài không ngắn này. Vẫn chưa tạm biệt Gin, Bảo Anh, Kuro, Sumire, Ayane, Akiko và Michio đâu nhé:3 vì vẫn còn phần 2 nữa cơ mà!:3
Nói là thi đại học xong mới viết chương cuối, nhưng thân lại không chịu nổi, vẫn phải bật máy lên ngồi viết tới giờ này:v:v
Phần 2: "Gửi cho Anh: Tìm Lại Hạnh Phúc" sẽ ra chương 1 vào một ngày sớm nhất, một lần nữa, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ truyện ạ:* Yêu thương mọi người lắm lắm.
1: 14 AM 30/05/2016
Không biết bao lâu đã trôi qua, Gin cảm thấy đầu mình đau nhức không chịu được, mắt anh dần dần mở ra, làm quen với ánh sáng trong vòng ba giây.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi kìa." Sumire hốt hoảng kêu lên, khiến mọi người lập tức bu lại bên giường bệnh xem tình hình. Lúc nãy đám bạn quay lại chỗ hẹn thì thấy anh nằm ngất trên vũng máu, còn Bảo Anh thì không thấy đâu, liền lập tức gọi cấp cứu đưa anh vào bệnh viện. Vết thương ở lưng của anh khá sâu, nhưng may mắn là chưa trúng vào khu vực nguy hiểm, còn vết thương ở đầu thì đã chụp hình não bộ, vẫn đang chờ kết quả xét nghiệm.
"Shinakawa, cậu không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Akiko lo lắng đến mức run rẩy hết cả tay chân, lật đật hỏi anh.
Gin định hình được hiện tại, ngay lập tức ngồi bật dậy và thở mạnh. Anh nhìn lướt qua tất cả mọi người, không thấy... không thấy Chiaki đâu cả, chẳng lẽ thật sự người đàn bà điên đó đã bắt cô đi rồi sao??
"Miyamoto đâu...?" Giọng anh khàn đục, hỏi tất cả mọi người, nhưng tất cả chỉ biết nhìn nhau trong khó xử, không dám trả lời.
"Cậu Gin..." Cuối cùng, vì thấy sắc mặt của Gin đang ngày càng tối sầm đi vì giận dữ, Kuro đành phải bất đắc dĩ lên tiếng "Thật ra, Miyamoto đã biến mất khi mọi người quay lại, không ai thấy cô ấy đâu, chỉ thấy cậu nằm ngất, mất máu nghiêm trọng."
Gin không trả lời, hai tay anh nắm chặt lấy tấm chăn đến mức nổi gân xanh. Thân người anh run lên bần bật, đôi mắt đỏ ngầu long sòng sọc vì tức giận, khiến bất cứ ai đang ở trong phòng bệnh nhìn thấy đều phải giật mình sợ hãi. Anh yêu cầu Kuro đưa điện thoại cho mình để dò vị trí điện thoại của Bảo Anh. Từ lúc ở nhà mụ đàn bà điên kia về, anh muốn cô luôn luôn phải bật định vị điện thoại, thêm nữa, anh còn âm thầm gắn thiết bị riêng vào máy của cô. Không phải anh muốn kiểm soát chặt chẽ cô, mà chỉ muốn những lúc cần kíp, chẳng hạn như lúc này, có thể tìm thấy cô một cách nhanh chóng nhất.
Đã có kết quả định vị, bọn chúng vẫn chưa đưa cô ra khỏi nội thành. Điện thoại của cô đang nằm ở một khu cách bệnh viện này khoảng mười cây số.
"Tôi đi tìm cô ấy." Anh tháo dây truyền nước biển, nhanh chóng bước xuống giường.
"Cậu Gin, cậu vẫn chưa khỏe, vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, không thể xuất viện được." Kuro lập tức ngăn lại.
"Mạng sống của tôi đang nằm ở một chỗ cách khu này mười cây số, nếu chính tay tôi không cứu cô ấy, thì cũng giống như tôi đang kết liễu chính mạng sống của mình." Anh mặc áo khoác vào, đôi mắt đầy thù hận xen lẫn đau khổ nhìn chằm chằm vào Kuro "Cậu có ba giây tránh đường, nếu không, tôi buộc lòng dùng đến vũ lực."
Kuro vuốt mặt thở dài, đúng ba giây sau, anh ta từ từ nhích người sang một bên, đồng thời cũng lên tiếng: "Tôi đi với cậu."
Gin không nói gì, bây giờ ai muốn làm gì anh cũng không quan tâm, anh phải cứu Chiaki bằng mọi giá, bắt con mụ điên kia trả giá cho những gì mụ ta đã làm với cô. Nhất định phải thế. Anh không thể kiềm chế nổi mỗi lần nghĩ đến chuyện mụ ta sẽ làm gì cô, chỉ nghĩ tới thôi đã muốn đấm vỡ cả tường ra rồi.
Anh phóng xe hết ga, hướng đến nơi cô đang bị bắt. Người dân ra ngoài đi lễ hội nên dù đã tối xe cộ vẫn khá đông, nhưng anh không giảm tốc độ, rẽ trái, rẽ phải vô cùng điêu luyện, không màng đến nguy hiểm, đến nỗi Kuro ngồi kế bên phải vịn chặt vào thanh cầm phía trên, tim đập nhanh thình thịch muốn nhảy ra ngoài. Anh ta đã từng có thể bình tĩnh trước một sát thủ chuyên nghiệp, nhưng hiện tại lại không thể bình tĩnh nổi.
Bảo Anh bị bắt đến một công trường xây dựng bị bỏ hoang. Cô ở trong một căn phòng trên lầu hai, vẫn đang bất tỉnh, tay bị khống chế bằng còng tay, miệng bị dán chặt lại bằng băng keo, đầu tóc hoàn toàn rối tung. Người đàn bà điên kia đang đợi mục tiêu cuối cùng của mình xuất hiện. Khi Gin xuất hiện, bà ta sẽ giết luôn cả hai cho thuận tiện, và tìm đến chủ tịch Shinakawa để kết liễu ông ta. Bà ta phải hủy hoại hết tất cả... Nỗi đau bao nhiêu năm bà ta chịu đựng, danh dự, lòng tự trọng của bà ta đã bị chà đạp, bà ta phải để hai tên đốn mạt năm xưa trả giá.
Gin đã đến nơi, anh chạy xe vào trong công trường, dừng lại giữa sân và tắt máy, bước xuống. Công trường tối đen, không hề có ánh sáng. Rốt cuộc Bảo Anh đang ở đâu?
"Cuối cùng mày cũng mò tới."
Đang lo lắng không biết nên đi hướng nào để tìm trước, thì giọng người đàn bà điên kia vang lên trong bóng tối khiến Gin giật mình, mắt lập tức nhìn xung quanh, xác định vị trí của bà ta.
"Miyamoto đang ở đâu?" Anh gào lên.
"Ồ... mày hỏi con nhỏ đó hả? Nó đang được đồng bọn của tao chăm sóc trên kia." Người đàn bà bật cười lanh lảnh, từ từ bước ra khỏi bóng tối, ngạo nghễ nhìn gương mặt của Gin đang tái đi vì giận dữ và kinh ngạc.
"Đưa cô ấy xuống đây." Giọng anh trầm xuống, đôi mắt không biết từ bao giờ đã lạnh tanh không còn cảm xúc.
"Muốn tao giao người? Vậy thì..." Bà ta khoanh tay lại, bình thản đáp lời anh không chút sợ hãi, vừa nói vừa rút một khẩu súng từ trong túi áo ra "Tự sát đi."
"Cái gì?" Thân người Gin sững lại, nhíu mày nhìn bà ta. Mụ này điên thật rồi, bà ta rốt cuộc đã bị hận thù làm cho mù mắt luôn rồi sao?
"Tao nói, Shinakawa Gin, tự sát đi." Bà ta chậm rãi to tiếng nhắc lại, đồng thời còn nhấn mạnh từng chữ.
"Cậu Gin, đừng nghe lời mụ ta." Kuro đứng phía sau vội vã lên tiếng. Giữa tiết trời cuối đông lạnh buốt, nhưng anh ta có thể cảm nhận được cả cơ thể của anh ta đang túa mồ hôi không ngừng.
Gin nhìn chằm chằm người đàn bà kia, hai tay đang nắm chặt lại bất ngờ buông lỏng. Anh khẽ thở dài, ánh mắt trong thoáng chốc lóe lên một vài tia sáng và chầm chậm nói: "Được thôi."
"Yêu nhau quá nhỉ?" Bà ta lại bật cười, rồi ném cây súng về phía anh "Vậy thì làm ngay đi."
"Cậu chủ!!" Kuro không kiềm chế được, hét lên.
"Kuro..." Gin không quay đầu, chỉ đứng im và nói rất bình thản "Chăm sóc Miyamoto cho tôi."
"Không được! Nếu cậu làm theo lời bà ta, thì đồng nghĩa cậu chịu thua bà ta."
Gin nhặt súng, lên đạn và đặt nòng súng lên thái dương của mình. Động tác của anh cực kỳ chậm rãi, không hề run sợ, cũng chẳng mảy may lo lắng dù cái chết đang đến rất gần. Khi đã chuẩn bị xong, anh khẽ mỉm cười và đáp lại lời Kuro: "Nếu có thể giải thoát được cho cô ấy, tôi sẵn sàng chịu thua."
Người đàn bà điên kia cười đầy mãn nguyện. Một mạng nữa của gia đình Shinakawa sắp đi đời một cách dễ dàng. Bà ta chỉ việc giải quyết con nhỏ đang ở trên lầu ba kia và tên chủ tịch Shinakawa nữa thì mối thù này sẽ chấm dứt, bà ta cũng không còn gì hối tiếc trên cõi đời này nữa.
Ngón tay của Gin để lên cò súng, anh ngước nhìn bầu trời đêm lần cuối cùng. Miyamoto Chiaki... khi không còn anh, em nhất định vẫn phải sống tốt và tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Giây phút anh chuẩn bị bóp cò, thì trên những tầng lầu lại vang lên những âm thanh rất to và bất bình thường.
"Con khốn, mày chết chắc với tao."
"Cái gì?" Người đàn bà hốt hoảng nhìn lên lầu hai, nơi một tên đồng bọn vừa lớn giọng chửi rủa.
"Mày dám làm tao bị thương? Tao sẽ giết mày, con điếm."
Gin dừng mọi cử động trên cơ thể lại, ngước nhìn lên vị trí vừa phát ra những tiếng động giống như đánh nhau kia. Trong lúc cả anh, Kuro và người đàn bà điên kia còn đang kinh ngạc, thì Bảo Anh từ cửa sổ lầu hai chồm người ra, đáy mắt đầy ắp nước mắt và thét lên: "Cái tên ngốc kia!! Bộ anh tưởng tự sát xong là giải quyết được vấn đề hay sao hả??"
"Con khốn! Tại sao mày thoát được?" Người đàn bà điên tiết, nghiến răng lại ken két và hét lên.
"À, cái còng tay rởm đời như phế liệu của bà tôi vừa tỉnh dậy đã bẻ đôi được rồi." Bảo Anh tỉnh queo nhìn bà ta, trả lời "Với lại, mấy thằng đồng bọn bệnh hoạn này của bà như vừa bị chích thuốc teo cơ ấy, đấm đá cái quái gì mà yếu xìu, tôi thà đi đánh nhau với mèo còn hơn."
Gin nghe Bảo Anh nói vậy, tay không biết từ bao giờ đã buông súng xuống, miệng bật cười mấy tiếng. Cô gái này đúng là không hợp với mấy chuyện hoảng tử giải cứu công chúa mà.
"Anh cười cái gì hả??" Bảo Anh nghe anh cười, liền quay sang và đỏ mặt hét lên.
"Tiểu thư của tôi có muốn thả tóc xuống cho tôi leo lên tháp cứu không đây?" Anh nhìn cô đầy dịu dàng, hỏi cô.
"Khỏi cần." Cô bĩu môi, mặt giận dỗi chống hai tay lên bậu cửa sổ và bật người lên khiến Gin một phen hoảng hồn. Trời đất ơi, cô có còn là con gái không vậy hả? Mặc kimono mà lại đi nhảy từ lầu hai xuống là sao đây!
Anh chạy tới, đứng ở vị trí cô sắp rơi xuống và đỡ lấy cô, ôm chặt cô vào lòng mình. Cô bật cười một cái, chắc chắn là tim anh sắp rụng ra ngoài vì cô rồi đây mà.
"Em bị ngốc đấy hả? Có biết nguy hiểm lắm không?" Anh ghì chặt lấy cô, trầm giọng xuống, nửa tức giận nửa lo lắng tột cùng.
"Anh còn ngốc hơn em!! Em mà bất tỉnh thêm mấy phút nữa chắc anh đã dại dột tự bắn vào đầu mình rồi." Cô đấm vào lưng anh mấy cái, giận dữ thét lên và nhảy xuống khỏi người anh. Chưa kịp quay mặt đi để tỏ thái độ, thì anh đã ngay lập tức ôm lấy cô và hôn cô khiến cô phải trợn mắt lên kinh ngạc. Anh đúng là đồ cơ hội, thấy cô sơ hở là áp đảo cô ngay, làm cô chẳng kịp trở tay.
"Anh làm vậy, vì anh sợ mất em." Anh buông cô ra, lấy tay vuốt tóc cô, thở hổn hển và nói.
"Nhưng khi em được giải thoát... thì em cũng sẽ mất anh." Cô không kìm được, nước mắt ngay lập tức rơi xuống đầy đau khổ "Em đã mất cha và mẹ... em không muốn mất thêm cả anh..."
Gin lau nước mắt cho Bảo Anh, nhìn cô với đôi mắt tràn ngập yêu thương. Cả đời này, anh sẽ ôm chặt lấy cô như thế này, bảo vệ cô, chăm sóc cho cô, không bao giờ buông cô ra nữa.
"Cậu Gin, coi chừng!!!"
Tiếng thét của Kuro khiến Bảo Anh ngay lập tức định hình được hiện tại. Cô rời khỏi người anh trong vòng một giây, vòng ra sau lưng anh và đẩy anh ra xa thật nhanh, tất cả chỉ xảy ra đúng ba giây, khiến tất cả đều phải bất ngờ.
Bốp!!
Thanh sắt trong tay người đàn bà điên kia vốn dĩ sẽ được nện vào đầu Gin, nhưng trong chớp nhoáng, người hứng chịu lại chính là Bảo Anh. Cô hành động nhanh đến mức anh không kịp trở tay cản lại, chỉ có thể đỡ lấy cô khi cô đã ngã quỵ xuống.
Mặt anh tối sầm lại, nhìn người con gái trong vòng tay mình. Đầu cô đã bắt đầu chảy máu, máu nhanh chóng chảy xuống mặt cô, một màu đỏ đầy chết chóc và đau thương.
"Tất cả... tất cả tụi bây phải chết, phải chết hết." Bà ta vung cây sắt loạn xạ, hét lên đầy điên loạn. Gin im lặng nhìn Kuro, hất mặt về phía cây súng đang nằm dưới đất và ra hiệu cho anh ta. Anh ta hiểu ý, vội vã đá nó về phía cậu chủ của mình.
Gin điên tiết chĩa súng về phía bà ta, đôi mắt anh lúc này như một con quái vật, sáng quắc lên khiến bà ta có chút sợ hãi.
"Bắn đi." Nhưng ngay lập tức, bà ta trở về trạng thái bình thường, bình thản nhìn anh "Tao không còn gì để mất, cũng chẳng còn thiết tha gì cái cuộc sống này nữa, chết đi có lẽ sẽ tốt hơn."
"Vậy thì, vĩnh biệt." Gin ôm chặt lấy Bảo Anh, ngón tay anh đặt lên cò súng, chuẩn bị bóp cò thì một kẻ nào đó đã nhanh hơn, đứng sau lưng anh bắn bà ta một lúc bốn phát đạn khiến bà ta ngã nhào.
"Đừng để tay mình vấy máu, cậu còn phải chăm sóc cho con bé, tôi không muốn cậu ngồi tù vì chuyện này." Là giọng của bà Minako. Bà vừa dứt lời, thì xe cứu thương từ ngoài cổng đã chạy vào, các y tá vội vã bước xuống, đặt Bảo Anh nằm lên băng ca và để lên xe.
"Đi với con bé, tôi sẽ giải quyết mụ ta." Bà tiếp lời, mắt vẫn tập trung nhìn về phía người đàn bà điên đang cồm cồm bò dậy ở đối diện mình "Các y tá này đều là người của tôi, nên cậu cứ yên tâm về việc giữ bí mật cho chuyện này."
"Vậy thì nhờ bà." Gin đứng dậy, leo lên xe, nắm chặt lấy tay của Bảo Anh. Cô vẫn chưa bất tỉnh, tâm trí của cô vẫn còn nhận thức được chuyện đang xảy ra, chỉ có điều cơn đau khiến cô bị mờ mắt, cổ họng cô khô rát không thể nói được gì.
Xe cứu thương hú còi, phóng đi với tốc độ nhanh nhất. Các y tá ra sức cầm máu cho Bảo Anh, sơ cứu tạm thời cho cô. Tay cô lạnh ngắt nắm chặt lấy tay Gin không rời. Cô rất sợ... cô thật sự rất sợ... máu nhiều quá, cô sẽ chết mất! Cô sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa.
"S... Shinakawa..." Cô thều thào gọi anh, hơi thở đứt quãng vô cùng gấp gáp.
"Anh đây." Anh vội đáp lời cô, lấy tay chạm vào má cô. Thân nhiệt của cô đang giảm xuống, mặt của cô dần dần tái đi, một phần vì lạnh, một phần vì mất máu quá nhiều.
"T... tay của em lạnh... Anh sưởi tay... cho em..." Mắt của cô dần dần mờ đi, không còn thấy rõ. Cô đưa tay lên tìm kiếm anh, cố gắng chạm vào gương mặt của anh. Tim anh như bị bóp nghẹt lại, siết tay của cô chặt hơn và cúi mặt xuống. Nhất định phải cứu sống cô kịp thời, nhất định cô phải sống.
Ý thức của Bảo Anh dần dần mất đi, cô từ từ nhắm mắt lại, cả người như chìm vào khoảng không gian đen đặc.
Cô lịm dần, rồi cuối cùng ngất đi, bàn tay đang nắm lấy tay anh từ từ buông lỏng, không còn sức nặng.
______________________________________
Bệnh viện.
Gin ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu, đứng ngồi không yên. Minako và Kuro đã đến, cả Ayane, Sumire, Akiko và Michio cũng có mặt.
"Tình hình sao rồi?" Sumire hoảng loạn hỏi Gin, nhưng kết quả chỉ nhận được một cái lắc đầu trong im lặng của anh, khiến không gian đột ngột trĩu nặng xuống.
Cửa phòng mở, một nữ bác sĩ bước ra. Cô ta cởi khẩu trang và hỏi: "Cho tôi hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Miyamoto?"
"Là tôi." Minako chưa kịp lên tiếng, Gin đã nói trước bà "Kết quả như thế nào rồi?"
"Nhóm máu của cô ấy là AB có Rh âm tính, là nhóm máu hiếm. Hiện tại bệnh viện chúng tôi đã hết máu dự trữ, nếu đợi ngân hàng máu gửi đến sẽ rất lâu." Bác sĩ bình tĩnh giải thích tình hình cho mọi người biết "Cô ấy đang mất rất nhiều máu, cần phải truyền máu gấp. Ở đây có ai có nhóm máu tương thích với bệnh nhân hãy lên tiếng, cô ấy đang rất cần giúp đỡ."
"Là em!" Ayane vội bước lên một bước "Em cũng có nhóm máu AB Rh âm tính, hãy lấy máu của em đi bác sĩ."
"Vậy tốt quá, em mau đi theo y tá của tôi, cần phải làm một số xét nghiệm trước khi hiến máu."
Ayane không hề do dự, ngay lập tức đi theo y tá của nữ bác sĩ kia. Cả hành lang lập tức trở về trạng thái im lặng, không một ai lên tiếng, đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh.
Sau một lúc, Ayane quay lại, trên gương mặt phảng phất một chút mệt mỏi kia hiện lên một nụ cười mỉm. Cô ngồi xuống ghế, lập tức thông báo tình hình: "Y tá nói máu của tớ thích hợp để truyền cho Chii – chan... Yên tâm một phần được rồi."
Không biết bao nhiêu tiếng đã trôi qua, mọi người đã dần dần mệt lả, nhưng chẳng ai dám ngủ. Gin vẫn tỉnh táo, dường như anh không biết mệt là gì. Chừng nào cô chưa qua cơn nguy hiểm, anh sẽ không thể yên tâm như những gì Ayane đã nói. Tâm trí anh lúc này chỉ đặt vào bên trong phòng cấp cứu, nơi cô đang trong tình trạng nguy kịch. Lẽ ra người nằm trong đó phải là anh mới đúng... Tại sao lại là cô? Tại sao cô lại tự tiện đỡ cho anh như vậy chứ? Cô hành động nhanh đến mức khiến anh không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn cô bị thương và ngất đi như vậy, cuối cùng là nằm trong phòng cấp cứu. Cô cứu anh, nhưng đồng thời cô cũng đang vô tình dày vò tâm trí của anh.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, các bác sĩ đẩy Bảo Anh ra ngoài. Ngay lập tức, tất cả mọi người đứng lên để xem xét tình hình.
"Tạm thời, cô ấy đang lâm vào tình trạng hôn mê sâu." Nữ bác sĩ điều trị chính cho Bảo Anh lên tiếng nói "Đầu của cô ấy bị chấn thương nặng, nhưng bây giờ đã qua cơn nguy kịch. Người nhà của cô ấy hãy đi theo tôi để làm thủ tục nhập viện."
Gin toan lên tiếng để đi, nhưng Minako đã chặn anh lại: "Để tôi đi, cậu theo con bé về phòng bệnh đi."
Nói rồi, Minako bước lại phía bác sĩ, bàn bạc với cô ấy. Gin không nghĩ nhiều nữa, liền đi theo các y tá về phòng bệnh của Bảo Anh.
Anh ngồi đó canh cho cô suốt nguyên đêm. Mũi cô được chụp ống thở, hơi thở của cô khá yếu, nhịp tim vẫn ổn định, tiếng điện tâm đồ vẫn vang lên đều đều khắp gian phòng. Bạn bè đã được anh tiễn về nhà để nghỉ ngơi, Kuro thì đã chạy đi đồ ăn sáng, nên bây giờ không gian vô cùng yên tĩnh.
"Cậu Gin..." Kuro quay lại, đặt đồ ăn sáng lên bàn và lên tiếng "Chủ tịch vừa gọi, nói rằng cuộc họp với hội đồng quản trị sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ."
Gin vẫn nhìn chằm chằm vào Bảo Anh, im lặng một lúc lâu. Anh không muốn rời khỏi đây, anh không muốn gặp lại người cha của anh, người đã gây ra mọi chuyện, rồi để cho bao nhiêu người phải liên lụy, trong đó có cả mẹ, em gái của anh và cả Chiaki, người con gái anh yêu nhất. Nhưng ông ta không phải loại người tầm thường, nếu biết được lí do anh không đến, làm gián đoạn buổi họp, thì ông ta sẽ mò đến đây và làm phiền cô. Anh muốn ở bên cô, nhưng anh không thể để cô gặp nguy hiểm.
"Tôi sẽ về nhà chuẩn bị, cậu cứ đến công ty trước." Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng, Gin đứng dậy và nói với giọng quả quyết "Khoảng tám giờ rưỡi tôi sẽ đến công ty, lúc đó tôi muốn thấy tất cả tài liệu tôi cần ở trên bàn làm việc của tôi."
"Tôi hiểu rồi." Kuro kính cẩn cúi đầu chào Gin, rồi ngay lập tức rời đi.
Gin nhìn Bảo Anh vẫn đang bình yên nhắm mắt, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nhìn cô với đôi mắt vừa đau lòng vừa yêu thương vô hạn. Anh vén tóc cô qua, ngắm cô thêm một lúc nữa mới cất bước rời khỏi phòng.
___________________________________________
Bảo Anh cảm thấy cơ thể mình rất lạ.
Cô lơ lửng giữa khoảng không gian đen đặc rộng lớn, không biết tìm đâu lối ra để thoát khỏi. Cô khản cổ gọi mọi người, nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng chết chóc rợn người. Cô rất sợ, cô thật sự rất sợ, cô đang ở đâu thế này? Chừng nào cô mới có thể thoát khỏi đây?
Cô di chuyển không ngừng nghỉ, chỉ mong tìm thấy được ánh sáng, một hy vọng mong manh, nhưng tìm mãi, đi mãi cũng không thể thấy được.
Đầu của cô bắt đầu đau, rất đau, tựa như có ai đó đang lấy mười cây búa đập vào một lúc vậy. Cô cảm thấy mắt mình nhòe đi, những hình ảnh bắt đầu hiện ra, bạn bè, thầy cô, gia đình của cô... Cô cố gắng kêu gào cứu giúp, nhưng không ai nghe thấy, họ chỉ quay lưng về phía cô, rồi cuối cùng biết mất, lại bỏ cô cô đơn một mình.
Nước mắt cô rơi xuống khoảng không bao la. Cô muốn thoát khỏi đây... Có ai đó... hãy giúp cô với... Bất cứ ai cũng được...
Cô ở trong tiềm thức kêu gào đau đớn, ở ngoài hiện thực, anh còn đau đớn hơn cả trăm lần.
Cô nằm trên giường bệnh như vậy, giữa tiếng điện tâm đồ đều đều vô cảm, giữa sự im ắng đến nghẹt thở, giữa sự đau đớn của anh, vẫn an nhiên nhắm mắt, cả thân người vẫn bất động. Bao nhiêu lần anh ngồi cả đêm trong phòng nắm lấy tay cô, chờ đợi mi mắt của cô chuyển động, chờ đợi một tín hiệu khả quan, nhưng cô vẫn vậy, vẫn để cho anh chờ đợi trong vô vọng.
Anh không từ bỏ, đêm nào cũng vào vừa làm việc vừa canh chừng cô. Mỗi lần nhìn cô, tim anh đều đau thắt lại. Anh muốn nghe lại giọng nói của cô, muốn ôm lấy cô, để cho cô đấm đá tùy thích, muốn hôn lên đôi môi thích nói ra những câu mè nheo của cô. Anh thật sự rất nhớ cô.
Cô nằm đây, anh nắm lấy tay cô, mà tựa như hai người đang cách xa ngàn dặm, không thể với tới hơn được nữa. Hơi ấm yếu ớt của cô lúc này không đủ làm ấm tay của anh nữa, trái tim của anh cũng không còn ai sưởi ấm, không còn ai khiến nó có thể đập nhanh trong hạnh phúc.
Không một ai có thể làm được, ngoại trừ cô ra, chỉ một mình cô.
Bởi vì cô chính là định mệnh của đời anh.
Xuân qua, năm học mới, hoa anh đào nở rộ, sắc hồng ngập tràn khắp nơi. Cô vẫn nằm yên bình nhắm mắt, chẳng thể hưởng thụ cảnh đẹp của loài hoa mình yêu thích nhất. Anh vẫn đến thăm cô hằng ngày, tựa như một thói quen khó bỏ. Anh kiểm tra mọi thứ, từ điều hòa cho đến quần áo của cô, xem xem hôm nay y tá có nhớ thay đồ cho cô không hay đại loại vậy. Xong xuôi rồi, anh sẽ ngồi đó làm việc cả đêm, anh muốn ngồi với cô, điều này khiến anh thoải mái và dễ tập trung.
Hè đến, nắng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, cái nóng bắt đầu tràn về Tokyo. Cô nằm trong phòng vẫn không thể cảm nhận được sự năng động của ngày hè, không thể nghe thấy tiếng ve kêu râm ran như những ngày hè của năm trước, cũng không thể nào đến ngày giỗ đầu của Jiro... Bạn bè cũng vì chuyện của cô mà không tổ chức đi du lịch như năm trước, họ muốn ở lại Tokyo để đi thăm cô mỗi ngày.
"Hoshino Jiro chắc chắn cũng sẽ lo cho em đến phát điên giống như anh." Gin vuốt nhẹ trán cô, rồi dịu dàng hôn lên đó. Thời gian này, đối với anh, chuyện đến đây giống như đã ăn vào máu, cứ rảnh tay xong việc là anh lại phóng xe đến bệnh viện, không muốn ở nhà nữa. Lâu lâu nhóc Hikaru cũng có vào thăm với anh, nhóc ngồi một lúc rồi lại bị anh bắt về nhà làm bài tập nên cứ bĩu môi nói lên nói xuống suốt.
"Em cũng muốn ngồi ở đây vừa làm vừa ngắm chị xinh đẹp giống như anh." Thằng nhóc này lanh thật đấy!
"Sắc đẹp của chị ấy có hạn, mình anh ngắm được rồi, thêm em vào chị ấy sẽ bớt xinh, khi tỉnh dậy sẽ kiếm em trả thù đấy." Anh chàng này cũng độc miệng chẳng kém.
"V... vậy hả??" Vậy mà thằng nhóc này cũng tin thật, lập tức rút lui ngay "Thôi em về đây, ngày mai lại đến thăm chị vậy."
Nói rồi, nó phóng một mạch ra ngoài hành lang, gọi Kuro, kêu anh ta đưa nó về nhà. Gin thở dài, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ở cạnh Chiaki được rồi.
Anh đan tay mình vào tay cô, hơi lắc nhẹ. Ngày đó cô cũng đan lấy tay anh và lắc như thế này, còn luôn miệng nói rằng tay anh thật ấm...
Lúc đó, nụ cười tươi của cô khiến anh vô cùng hạnh phúc.
Gin dứt khỏi dòng suy nghĩ, trở về thực tại. Anh chỉnh lại điều hòa rồi đi lại ngồi xuống sofa để làm việc. Dạo này anh phải lo vài chuyện ở trường nên không có nhiều thời gian giải quyết việc ở công ty, chỉ có buổi chiều tối khi vào đây chăm sóc cô thì mới có thể làm được.
Cuộc đời nhiều căng thẳng và sóng gió cách mấy, chỉ khi vào đây rồi, giữa không gian yên tĩnh, giữa tiếng thở nhè nhẹ của cô, tất cả những gì nhọc nhằn nhất của Gin đều tan biến hết...
Thu sang, Gin ngày càng bận nhiều việc hơn. Anh quay mòng mòng trong đống giấy tờ sổ sách, thêm nữa lại còn được đưa vào danh sách ứng cử hội trưởng hội học sinh nên càng bận.
Nhưng cho dù có cực cỡ nào, thì anh vẫn đến bệnh viện với cô. Các y tá và bác sĩ ở đây quen mặt anh, đến nỗi còn chụp lén anh và đăng tải câu chuyện của anh lên mạng xã hội, họ nói anh chính là mẫu đàn ông của năm, nói anh chính là hình mẫu người yêu lý tưởng của họ.
Thật sự không phải vậy! Một người con trai, một khi đã dành trọn vẹn tình cảm cho người con gái anh ta yêu thương, thì cũng sẽ giống như anh, có chung cảm xúc với anh thôi.
Thời gian vẫn cứ vô tình trôi, rốt cuộc, đông cũng đã ùa về từ lúc nào. Những ngày đông, anh càng để ý cô nhiều hơn, vì cô chịu lạnh không giỏi, chỉ cần để tay không ra ngoài một lát là nó sẽ lạnh cóng ngay lập tức. Anh sợ chăn ở bệnh viện không đủ ấm, liền ghé qua nhà của cô, đem chăn của cô lên để đắp cho cô. Điều hòa trong phòng cũng được chỉnh cho thật ấm để thân nhiệt của cô được điều hòa.
Suốt một năm học trôi nhanh như tên bắn này, đã có nhiều cô gái theo đuổi anh, từ năm nhất cho đến năm ba, vì họ thấy anh luôn luôn đi một mình, nhưng anh lại nói rằng mình đã có người yêu, họ nghĩ vì anh muốn bớt đi rắc rối mới nói như vậy nên càng làm tới, theo đuổi càng dữ hơn nữa. Anh chẳng quan tâm, chỉ lịch sự nói chuyện với họ cho có lệ, rồi nhanh chóng thổi bay hình ảnh của họ ra khỏi tâm trí.
Cũng nhờ vậy mà lớp anh lại có trò tiêu khiển mới: Ngồi đếm số người một ngày vào xin số điện thoại của anh, và tính xác suất thành công là bao nhiêu phần trăm. Ngôi trường này chỉ có ba người con gái có số của anh: Takahashi Sumire, Hoshino Ayane và Nakashima Akiko. Khổ cái ba nàng này toàn thứ dữ nên không ai có thể moi được bất cứ thứ gì, đến cả cô nàng Ayane ngây thơ như thỏ bông mà còn giữ bí mật được, huống hồ chi là hai nàng kia...
"Tóc của cậu ấy dài ra thêm rồi đây này." Ba cô nàng thứ dữ ấy đến thăm, tiện thể xem xét xem Gin có chăm sóc tốt cho Bảo Anh hay không. Sumire là người lên tiếng đầu tiên.
"Thấy rồi... nhưng tôi không khéo léo trong việc cắt tóc cho lắm, cứ để vậy biết đâu lại đẹp hơn?" Gin ngồi lật giở tờ báo, bình thản nói. Anh năm nay đã hai mươi mốt tuổi, vẻ ngoài đã trưởng thành hơn nhiều, chiều cao tăng lên, độ đẹp của gương mặt cũng tăng. Bởi mới nói nữ sinh của trường Keihatsu mê như điếu đổ cũng phải.
Bạn bè ra về rồi, Minako lại đột ngột đến thăm sau gần một năm biến mất, tiện thể nói về tình hình của người đàn bà điên kia. Sau khi bị bắn, bà ta chỉ nói đúng một câu rằng: "Kiếp này thù chưa trả hết, hẹn kiếp sau tái ngộ." và tắt thở. Minako cho người hỏa thiêu xác của bà ta, đem tro cốt rắc xuống biển, không mộ phần, không dấu tích gì còn lại, coi như bà ta chưa từng tồn tại.
Gin nhếch mép cười, chắc chắn kiếp sau, nếu như Bảo Anh và anh lại có nhân duyên, thì nhất định phải tránh cho bằng được mụ đàn bà điên này.
Ngồi được một lúc, Minako lại ra về, không gian một lần nữa lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Ngày mai là ngày tròn một năm cô hôn mê sâu.
"Anh biết lỗi rồi... nhanh nhanh tỉnh dậy đi được không?" Anh cụng nhẹ trán mình vào trán cô, giọng nhẹ hẫng nhưng lại chất theo muôn vàn nỗi đau.
Hoa anh đào, một lần nữa lại nở rộ.
Và cô vẫn chưa hề tỉnh lại.
Sáng đầu xuân, anh siết nhẹ lấy tay cô, như mọi lần hôn lên trán cô rồi mới rời khỏi phòng và đi đến công ty.
Cô hôn mê một năm, anh đợi một năm. Một năm lòng anh luôn luôn khao khát rằng một lần thấy mi mắt của cô khẽ cử động, tay của cô vô thức đan vào tay anh, nhưng tất cả chỉ là mộng tưởng của một kẻ có trái tim rỉ máu vì đau đớn và cô đơn mà thôi.
Tia nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi vào phòng, tạo nên không khí đầy ấm áp.
Trên chiếc giường trắng tinh khôi, giữa tiếng chim hót đầu xuân, giữa ánh nắng vàng rực rỡ, giữa tiếng điện tâm đồ vẫn vang lên vô cảm kia, tiếng thở của cô, hình như đã nặng nhọc hơn được một chút.
Khe cửa sổ chưa đóng hết, đã vô tình làm lọt một cánh hoa anh đào vào trong.
Và có phải do cánh hoa tinh nghịch, bay lượn trên không, vô tình chạm nhẹ lên tay của cô, mà lần đầu tiên sau hơn một năm, không ai ngờ, không ai hay, những ngón tay của cô đã bắt đầu chuyển động.
Cánh hoa nhỏ nhắn.
Cánh hoa mong manh.
Nhưng cánh hoa đủ làm cả gian phòng ngập tràn trong sắc hồng của ngày đầu xuân ấm áp.
PHẦN 1 GỬI CHO ANH: U"RE MY DESTINY – HOÀN THÀNH.
Đôi lời của bà mẹ nhẫn tâm nhất năm =))))):
Sau hai năm rưỡi, cuối cùng p1 cũng đã chấm dứt:3 Chặng đường khá dài, và sau này còn dài hơn vì hai đứa nhỏ chưa kết hôn nữa:v:v:v (Thế mới nói là nhẫn tâm)
Dù sao thì, cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành với Reii trong suốt quãng đường 70 chương không dài không ngắn này. Vẫn chưa tạm biệt Gin, Bảo Anh, Kuro, Sumire, Ayane, Akiko và Michio đâu nhé:3 vì vẫn còn phần 2 nữa cơ mà!:3
Nói là thi đại học xong mới viết chương cuối, nhưng thân lại không chịu nổi, vẫn phải bật máy lên ngồi viết tới giờ này:v:v
Phần 2: "Gửi cho Anh: Tìm Lại Hạnh Phúc" sẽ ra chương 1 vào một ngày sớm nhất, một lần nữa, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ truyện ạ:* Yêu thương mọi người lắm lắm.
1: 14 AM 30/05/2016
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook