Gửi Cho Anh: You Are My Destiny
-
Quyển 4 - Chương 1: Thứ tha
Phần cuối: Fuyu - Haru
Mùa đông năm mười sáu tuổi... em yêu anh.
Mùa xuân năm mười bảy tuổi... em rời xa anh.
Mùa đông năm em mười sáu tuổi... anh yêu em...
Mùa xuân năm em mười bảy tuổi... anh điên cuồng đi tìm kiếm bóng hình em.
Chương 1: Thứ tha
Gin ngồi trên chiếc Aston của mình, phóng thật nhanh đến trường học. Anh đỗ xe sát vào lề đường, cạnh cổng trường và nhìn vào đồng hồ đeo tay. Bây giờ vẫn đang là giờ nghỉ trưa, chắc là vẫn còn kịp.
Anh bước xuống xe, chỉnh lại cổ tay áo một chút rồi bước vào trường. Những hàng ghế hai bên đường lúc này đều có học sinh ngồi ăn trưa. Đông cũng gần kề rồi, trời không còn nắng gắt nữa, nên việc ăn trưa ngoài trời càng lúc càng được phổ biến.
Anh đánh vòng sang bên hông trường, đi đến nơi mà anh đã vô cùng quen thuộc. Giây phút băng ghế ấy hiện ra trước mắt, tim anh lại nhói đau thêm lần nữa.
Cô ngồi một mình trên ghế, vì đang đưa lưng về phía anh nên không thể thấy anh. Đầu cô ngẩng lên trời, nhìn bóng dáng của cô lúc này thật sự rất cô đơn.
Anh cứ nghĩ rằng, lúc này tạm thời rời xa cô chính là cách tốt nhất để cô quên đi những tổn thương mà anh đã gây ra, nhưng anh không ngờ, hóa ra, anh lại vô tình bỏ rơi cô lại một mình.
Suốt một tháng, ngày nào cô cũng đến đây để ngồi sao? Nghĩ đến đó thôi đã khiến Gin muốn tự đấm cho chính mình một phát để giải tỏa sự đau đớn lẫn khó chịu.
Bảo Anh thôi ngẩng đầu, lấy tay vân vê tà áo sơ mi một cách chán nản. Rốt cuộc thì cô cũng nói ra rồi...
Nói ra rằng cô rất nhớ anh...
Chẳng lẽ anh vì chuyện hôm ở bệnh viện mà trốn cô đến bây giờ sao? Anh nghĩ làm như vậy cô sẽ giảm bớt tổn thương đi à?
Anh sẽ chẳng biết được, vốn dĩ từ lúc trong lòng bắt đầu nhớ anh, cô đã tha thứ cho anh tất cả rồi.
Bảo Anh hít một hơi thật sâu, đưa tay lên gạt giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Tại sao cô lại phải khóc? Cô khóc lúc này cũng sẽ không có ai thấy và đến lau nước mắt cho cô nữa, sẽ không có ai ôm cô rồi an ủi dỗ dành như những lần trước nữa. Nghĩ đến đó, chẳng những tinh thần chẳng thể khá hơn, mà nước mắt còn tuôn ra nhiều hơn! Cô cúi gằm mặt xuống, để mặc cho nước mắt rơi xuống vạt váy.
Chỉ một lần nữa thôi cũng được, cô muốn bàn tay của anh lại chạm vào mặt cô, lau nước mắt cho cô, nhưng rất tiếc, điều ấy không thể thực hiện ngay vào lúc này được. Cô chỉ còn cách đưa tay lên tự làm lấy, tự an ủi bản thân mình...
"Shinakawa..."
Ngay lúc những suy nghĩ cực đoan kia đang khiến cô đau lòng nhiều hơn, thì một bàn tay đột ngột nắm lấy tay đang lau nước mắt của cô. Cô ngạc nhiên chớp mắt để nhìn cho rõ đối phương là ai thì một bàn tay khác lại nhẹ nhàng chạm lên mặt cô, lau đi nước mắt cho cô.
"Tôi đây."
Bảo Anh cứng người lại, mở to mắt ra hết cỡ nhìn người đang quỳ gối trước mặt mình. Đúng là cậu ta rồi... Là người thật chứ không phải ảo giác do mắt bị nhòe gây ra. Lời nói của cô lúc nãy, đã trở thành sự thật rồi hay sao?
"Mắt em gần sưng lên hết rồi, đừng khóc nữa." Một tay anh nắm chặt lấy tay cô, một tay liên tục gạt nước mắt cho cô. Cô ngơ ngẩn nhìn anh rất lâu, cứ như thể sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái thôi là anh sẽ lại biến mất đi vậy. Còn anh nhìn thấy cô như vậy, rất muốn ôm lấy cô, nhưng lại bị chuyện cũ ở bệnh viện ám ảnh nên đành phải kiềm chế lại.
Nhưng chưa kịp kiềm chế hết xuống đáy lòng thì cô đã ôm chặt lấy anh rồi.
"Đê tiện! Xấu xa!" Bảo Anh chôn mặt mình vào cổ Gin, khó chịu làu bàu. Mũi cô tham lam hít lấy mùi hương của anh, mùi hương mà đã một tháng qua cô không thể ngửi thấy.
"Tôi biết tôi rất đê tiện..." Anh vỗ nhẹ lưng cô, giọng dịu dàng và bình thản đến lạ "Vậy tại sao em còn nói nhớ tôi?"
"Vì cậu là bạn trai cũ của tôi..." Cô lí nhí lên tiếng.
Gin bật cười vì câu trả lời của cô, định đứng dậy để ngồi lên ghế cạnh cô nhưng cô lại ghì chặt lấy anh hơn.
"Cậu định đi đâu à?" Lòng cô thoáng chút lo sợ, lên tiếng hỏi.
"Không đâu, tôi đứng dậy để ngồi xuống ghế cạnh em thôi..." Nghe anh tận tình giải thích, cô mới từ từ buông ra.
Gin ngồi xuống cạnh bên, Bảo Anh mới nhận ra anh đang mặc một bộ veston màu đen, thắt caravat đỏ. Hình như trước đây cô đã từng thấy anh mặc vest một lần rồi, là lần anh bất ngờ xuất hiện trước mặt cô ở Việt Nam. Nhìn kỹ anh hơn thì thấy anh có vẻ hơi mệt mỏi, cứ như vừa mới làm việc quá sức ấy.
"Trán đẫm mồ hôi rồi kìa." Gin rút khăn tay ra, lau mồ hôi cho Bảo Anh. Lúc nãy cô khóc đến mức mồ hôi đầm đìa khắp cả mặt và cổ, tay cũng đang dần lạnh buốt.
"Khi nào cậu mới đi học lại?" Cô đột ngột cúi đầu, lí nhí hỏi.
"Nhà tôi đang có việc bận, khi nào giải quyết xong tôi sẽ đến trường lại." Gin trả lời, lấy tay vuốt nhẹ vài lọn tóc của cô, rồi ngay lập tức rút tay về. Anh không dám chạm vào cô quá ba giây.
Cô mím môi lại, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Sau một lúc im lặng, cô lại hỏi: "Bận lắm à?"
Giọng của cô lúc này nghe giống như tò mò, nhưng cũng vô cùng cô đơn.
"Ừ, nhưng cũng sắp xong rồi." Gin trả lời mang đầy sự an ủi, rồi đột ngột thở dài, trầm giọng xuống "Em không cảm thấy ghê tởm một tên như tôi sao?"
Bảo Anh ngước mắt lên nhìn anh, rồi lại cúi đầu xuống, vẻ lưỡng lự: "Tôi..."
"Tôi biết rồi, không cần nói đâu." Anh ngắt lời cô, gương mặt hiện lên sự đau khổ. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần để nghe cô nói, nhưng vẫn không thể nào kìm được cái cảm giác đau nhói trong lòng. Ngồi im một lúc, anh đứng dậy, chỉnh lại vạt áo của mình, rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ "Sắp đến giờ học rồi, em về lớp đi. Tôi còn việc phải giải quyết."
Bảo Anh lại ngẩng đầu lên nhìn anh. Chết rồi... đáy mắt của cô lại cay cay nữa rồi... Cô không muốn khóc, nhưng có vẻ như tuyến lệ của cô không nghe theo ý cô nữa.
Gin không nói câu tạm biệt nào, cứ thế quay lưng bước đi. Anh đi không hề vội vã, tay bỏ vào túi quần, bóng lưng thẳng tắp khiến cô nhìn theo cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Nè!!" Cô cất giọng gọi với. Anh đứng lại, xoay đầu ra sau nhìn thì cô đã chạy tới gần. Lúc nhận ra mình đã đứng trước mặt anh, cô bắt đầu lúng túng vì chẳng biết phải nói gì, đành phang đại một cái lí do "A... à... Caravat của cậu bị lệch..."
Gin nhìn xuống, đúng là caravat bị lệch thật.
Bảo Anh đưa tay lên chỉnh lại, mắt len lén nhìn lên gương mặt của anh. Mắt của anh đang cụp xuống, nhìn những ngón tay của cô, đúng một giây sau, anh lại chuyển tầm nhìn sang gương mặt của cô. Bốn mắt nhìn nhau, cô giật mình, mặt đỏ lên, cúi xuống tập trung vào công việc đang làm. Ôi trời ơi!! Xấu hổ quá đi mất!!!
"X... xong rồi!" Bảo Anh từ từ bỏ tay mình ra khỏi caravat, ngập ngừng lên tiếng. Cô thở dài, rốt cuộc thì kéo dài thời gian cỡ nào anh cũng phải đi thôi.
Gin không trả lời, hàng lông mi của anh hơi cụp xuống, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Không phản ứng, không xoay lưng bỏ đi, anh nhìn cô rất lâu, khiến cô cũng phải vô thức ngước lên. Anh lại cao thêm rồi, đứng nhìn như thế này cô thấy đôi mắt của anh thật sự rất đẹp và cuốn hút đến lạ lùng, nhưng nó lại chất chứa đầy rẫy sự mệt mỏi khiến cô bất giác hơi lo lắng một chút. Môi anh mở hé ra như muốn nói, nhưng chưa kịp bật ra thành lời thì đã nuốt hết xuống bụng, mím nhẹ môi lại.
Cô khó hiểu, vô tình tựa nhẹ cằm vào ngực anh để nhìn cho rõ thái độ của anh, mở to mắt ra tò mò: "Cậu muốn nói gì à?"
Gin giật bắn người, nắm nhẹ đôi vai của cô, đẩy cô ra. "Em làm gì vậy?"
"Hả?" Bảo Anh ngu ngơ hỏi lại "Tôi hỏi cậu muốn nói gì...?"
Gin đưa một tay lên vuốt mặt mình. Tại sao cô lại trưng bộ mặt không hiểu chuyện đó ra vào lúc này chứ? Cô nàng này bình thường luôn luôn thích nhăn nhó, nhưng một khi đã ngây thơ thì dễ thương không chịu nổi.
"Em về lớp đi." Anh rời tay khỏi vai cô, nhỏ giọng "Tôi đi đây."
Bảo Anh im lặng, hàng đống dấu chấm hỏi bay qua bay lại trong đầu cô vì hành động khó hiểu của Gin. Anh định nói gì vậy nhỉ? Sao lại đánh trống lảng? Cô làm gì sai à?
Gin thấy Bảo Anh cứ mím môi lại, đưa tay lên gãi gãi nhẹ má, lông mày nhíu lại tỏ vẻ tò mò không được giải thích thì tim như nát vụn, không thể chịu nổi nữa. Anh đẩy đầu cô lại gần, hôn nhẹ trán cô một cái.
"Đừng có nghĩ lung tung nữa!" Mặt anh thoáng đỏ, xoa đầu cô "Tôi định nói em là đồ ngốc ấy mà."
Bảo Anh tối sầm mặt mũi, vừa xấu hổ vừa có chút tức tối.
Gin rời tay khỏi tóc cô, xoay lưng thật chậm rãi và nói tiếp: "Xin lỗi vì tự tiện chạm vào người em."
Dứt lời, anh lập tức bước đi, không quay đầu nhìn Bảo Anh lấy lần cuối. Cô đứng như trời trồng, trơ mắt nhìn anh đi càng ngày càng xa mà miệng cứ cứng đơ lại, không biết nói thêm gì để níu giữ anh.
"Shinakawa!!" Rồi cô đột ngột bước vài bước, hét lên. Gin vẫn tiếp tục đi, không dừng lại, không xoay đầu để lắng nghe, nhưng cô vẫn bất chấp mà gào lên "Tôi không giận nữa đâu! Tôi tha cho cậu, tha thứ cho cậu tất cả mọi thứ! Chỉ muốn..."
Chỉ muốn cậu nhanh chóng quay trở về với tôi...
Chỉ còn mỗi câu cuối, nhưng cổ họng của Bảo Anh nghẹn lại không thể nào nói nổi. Gin đi càng ngày càng xa dần, và cuối cùng rẽ phải ra hướng cổng trường, khuất dạng.
Đúng lúc đó, chuông báo giờ học lại vang lên.
Bảo Anh dường như không nghe thấy, vẫn đứng ngơ ngẩn ở chỗ cũ. Anh đến cô không hề hay biết, ra về rất nhanh tựa như chưa từng xuất hiện ở đây. Cô tự lấy tay nhéo má mình. Đau quá đi!! Đây đâu có phải là mơ?
Đôi chân của cô bỗng nhiên như có lực lôi kéo, chạy thật nhanh ra hướng cổng trường. Gin đi nhanh thật, mới đó mà đã biến đâu mất tiêu rồi!
Bảo Anh đi tới sát cổng, ngó hết bên này rồi lại ngó qua bên kia, xem xem anh đã đi hướng nào. Đang tìm kiếm, thì một chiếc xe màu bạc vừa quen vừa lạ từ từ lướt qua tầm mắt khiến cô bất giác giật mình.
Đó là chiếc xe mà Gin đã đi hồi còn ở Việt Nam, Aston Martin One – 77. Bảo Anh cố gắng nhìn thật kỹ người cầm lái, bóng dáng quen thuộc hiện ra, gương mặt đang tập trung lái xe đó... chính là Gin.
Tâm tư Bảo Anh đang gào thét điên cuồng.
Nam sinh mười sáu tuổi có thể chạy siêu xe hay sao hả? Loạn rồi... loạn thật rồi!!
Gin lái xe về công ty. Chiều nay anh còn có một cuộc hẹn gặp đối tác và một cuộc họp với phòng đầu tư nên chưa thể nghỉ ngơi được. Khẽ thở dài một tiếng, anh bước xuống xe. Mọi chuyện đều đổ lên đầu anh như vầy khiến anh thấy hơi mệt mỏi. Lúc nãy đã rất cố gắng không biểu hiện ra ngoài, nhưng hình như Chiaki vẫn có thể cảm nhận được sự suy nhược qua đôi mắt của anh.
Nhưng lúc nãy cô đã nói rằng, cô tha thứ cho anh tất cả.
Điều đó càng làm anh thấy tội lỗi. Tại sao cô không đánh chết anh cho rồi mà lại đi tha thứ? Từ lúc chuyện đó xảy ra, cô chưa từng một lời trách móc, mắng nhiếc anh, chưa từng nhìn anh với ánh mắt khinh rẻ. Anh tự hỏi liệu có phải do cô hận quá nên mới nghĩ ra cách dịu dàng tử tế như vậy? Nhưng thực sự lúc nghe được cô hét lên như thế làm lòng anh thấy ấm áp vô cùng.
Kuro đón cậu chủ của mình ở thang máy sảnh chính. Anh ta nhìn gương mặt của Gin đã có chút phấn khởi thì cũng khá an tâm. Từ lúc vào công ty trông anh lúc nào cũng lạnh lùng, làm việc không biết mệt, sắc mặt cũng từ đó mà chuyển sang xấu dần, càng ngày thể hiện rõ sự suy nhược. Bây giờ thì thấy có chút sức sống trở lại rồi.
"Cậu mới đi gặp Miyamoto à?" Hai người bước vào thang máy, Kuro lên tiếng hỏi đùa một câu.
"Ừm..." Gin trả lời khiến Kuro đớ người. Cậu chủ đi gặp cô ấy thật sao? Hèn chi nhìn mặt tươi rói hẳn lên. =))
"Đừng nói cho ai biết chuyện tôi đi gặp cô ấy." Gin tiếp lời, mắt khẽ liếc qua Kuro, rồi lại nhìn đăm đăm về phía trước. "Nếu đến tai của ông ta thì phiền lắm."
"Tôi biết rồi." Kuro cúi đầu kính cẩn đáp, rồi đập nhẹ vai Gin một cái tỏ ra cái vẻ là "hãy – tin – tưởng - ở - tôi."
Ngay lúc đó, thang máy dừng ở lại ở tầng chín. Trước khi bước ra, Gin còn mỉm cười với Kuro, cho hai tay vào túi quần và nói: "Tốt. Cảm ơn cậu."
Kuro hơi ngạc nhiên vì lần đầu tiên cậu chủ nói tiếng cảm ơn với mình. Anh ta tự nghĩ giá mà ngày nào Gin cũng đi gặp Chiaki thì hay biết mấy! Vừa giải stress vừa có tinh thần tốt nữa.
Cuộc họp kéo dài khoảng hơn một tiếng. Họp xong, Gin liền phải xuống sảnh tiếp khách ở tầng trệt để gặp đối tác. Không phải là do ba anh giao cho anh việc này, mà các công ty muốn hợp tác đã từng nghe đến anh cũng như cách làm việc của anh nên rất muốn được gặp anh, mặc dù anh còn khá trẻ. Anh cũng chẳng còn cách nào khác, bèn vui vẻ đồng ý thôi.
Cuộc nói chuyện diễn ra gần tiếng rưỡi. Sau khi tiễn người ấy về, anh lại phải đích thân lên tầng bốn mươi, phòng chủ tịch, để đưa vài số liệu quan trọng cho ông ta phê duyệt. Xuống phòng làm việc của mình anh còn nhận hàng đống email do các đối tác gửi qua, và còn phải kiểm tra, ký tên phê duyệt các bản báo cáo của cấp dưới. Kuro lo bên mảng e – mail và phản hồi còn cảm thấy mệt mỏi, huống chi cậu chủ của anh ta gánh còn nhiều việc hơn. Càng nghĩ càng thấy phục Gin.
Mười giờ rưỡi đêm, công việc tạm thời được giải quyết xong. Ngày mai là họp báo rồi nên Gin cần phải chuẩn bị thật kỹ. Người ta nói anh giỏi giang trong việc ăn nói, lúc nào anh cũng rất cẩn thận chuẩn bị các câu hỏi và câu trả lời mà cánh nhà báo có thể đưa ra để không xảy ra sơ suất.
Chỉ mới hơn một tháng Gin vào làm việc mà doanh thu và cổ phiếu của công ty đã tăng lên khá nhanh khiến chủ tịch rất hài lòng và tự hào. Ông ta cảm thấy sự dạy dỗ của ông ta đang dần dần được đền đáp.
Nhưng tất cả lợi lộc ấy đều phải đánh đổi bằng sức khỏe và thời gian của chính con trai ông ta, mà ông ta lại chẳng hay biết.
Nhờ có Gin, buổi họp báo diễn ra thành công tốt đẹp. Đây là dự án rất quan trọng nên cả hai bên công ty cũng đã phải cố gắng rất nhiều mới dẫn tới ngày hôm nay. Trong buổi họp, một phóng viên đã hỏi rằng: "... Cậu còn trẻ tuổi mà đã có thể gánh vác được cả sự nghiệp như vậy, vậy cậu có còn thời gian để kiếm một cô gái để yêu hay không?"
Nghe câu hỏi đó, cả khán phòng đều bật cười. Gin cũng nhếch môi một cái rồi trả lời không do dự: "Nên nói là tôi không có thời gian để ở bên cô gái mà tôi yêu mới đúng."
Nghe anh trả lời như vậy, mọi người lại ồ lên vẻ kinh ngạc. Các phóng viên vô cùng tò mò về người con gái ấy, nhưng anh lại từ chối nhắc đến.
Câu trả lời của anh cũng đã làm cho vài phóng viên nữ phải tiếc hùi hụi, cứ tưởng sẽ tạo nên được một chuyện tình như tiểu thuyết với chàng trai đó, ai ngờ anh ta đã đi tạo với người khác rồi. Người ta có câu: "Môn đăng hộ đối." Bạn gái anh ta chắc chắn cũng chẳng tầm thường.
Có vài người sẽ nghĩ anh có hơi nguy hiểm khi công khai thông tin có bạn gái là học sinh. Nhưng anh lại nghĩ khác. Anh có thể ít tiết lộ thông tin cá nhân, nhưng anh không muốn giấu đi chuyện tình yêu, chuyện này nếu giấu đi thì chẳng khác nào chính mình không chấp nhận nó. Nếu bây giờ không tiết lộ thì sau này cánh nhà báo cũng sẽ tự động lần mò ra thôi.
Đột nhiên nhắc đến cô như vậy, báo hại anh cả buổi hôm qua ráng quên cô để tập trung mà hôm nay nỗi nhớ lại dâng lên, hình ảnh cô lại đầy ắp trong đầu nữa rồi...
Trong khi đó, bạn Bảo Anh đang ngồi học ở trường bỗng hắt xì liền tù tì hai cái vì bị vài người lúc nãy nhắc liên tục mà không hề hay biết.
Cô nàng dừng bút, khẽ khịt mũi một cái và làu bàu trong khó chịu: "Chẳng lẽ lại bị cảm nữa rồi!? Hay là có đứa đang nói xấu sau lưng mình?"
Bạn Gin ở phòng họp không biết có phải bị nhột hay không nên cũng phải hắt xì một cái, khiến Kuro đứng sau lưng phải chồm lên hỏi khẽ: "Cậu không sao chứ?"
Anh hơi xoay đầu ra sau, bình thản trả lời: "Không sao."
Kuro đưa tay đặt lên vai cậu chủ, ngầm ý động viên. Nhưng ngay khi tay anh ta vừa chạm vào, thì cảm nhận được ngay thân nhiệt của Gin đang cao hơn bình thường.
Rõ ràng là anh đã sắp gục ngã rồi, mà vẫn phải ráng đứng dậy để hoàn thành mọi việc thật nhanh, chỉ mong sớm gặp lại người con gái đó...
Anh gây ra cho cô một lỗi vô cùng lớn.
Nhưng anh lại làm rất nhiều việc, mất cả sức lực, cũng chỉ vì cô. Anh vì cô như thế, chắc là đủ cho lời tha thứ của cô rồi, đúng không?
������P"�̺�
Mùa đông năm mười sáu tuổi... em yêu anh.
Mùa xuân năm mười bảy tuổi... em rời xa anh.
Mùa đông năm em mười sáu tuổi... anh yêu em...
Mùa xuân năm em mười bảy tuổi... anh điên cuồng đi tìm kiếm bóng hình em.
Chương 1: Thứ tha
Gin ngồi trên chiếc Aston của mình, phóng thật nhanh đến trường học. Anh đỗ xe sát vào lề đường, cạnh cổng trường và nhìn vào đồng hồ đeo tay. Bây giờ vẫn đang là giờ nghỉ trưa, chắc là vẫn còn kịp.
Anh bước xuống xe, chỉnh lại cổ tay áo một chút rồi bước vào trường. Những hàng ghế hai bên đường lúc này đều có học sinh ngồi ăn trưa. Đông cũng gần kề rồi, trời không còn nắng gắt nữa, nên việc ăn trưa ngoài trời càng lúc càng được phổ biến.
Anh đánh vòng sang bên hông trường, đi đến nơi mà anh đã vô cùng quen thuộc. Giây phút băng ghế ấy hiện ra trước mắt, tim anh lại nhói đau thêm lần nữa.
Cô ngồi một mình trên ghế, vì đang đưa lưng về phía anh nên không thể thấy anh. Đầu cô ngẩng lên trời, nhìn bóng dáng của cô lúc này thật sự rất cô đơn.
Anh cứ nghĩ rằng, lúc này tạm thời rời xa cô chính là cách tốt nhất để cô quên đi những tổn thương mà anh đã gây ra, nhưng anh không ngờ, hóa ra, anh lại vô tình bỏ rơi cô lại một mình.
Suốt một tháng, ngày nào cô cũng đến đây để ngồi sao? Nghĩ đến đó thôi đã khiến Gin muốn tự đấm cho chính mình một phát để giải tỏa sự đau đớn lẫn khó chịu.
Bảo Anh thôi ngẩng đầu, lấy tay vân vê tà áo sơ mi một cách chán nản. Rốt cuộc thì cô cũng nói ra rồi...
Nói ra rằng cô rất nhớ anh...
Chẳng lẽ anh vì chuyện hôm ở bệnh viện mà trốn cô đến bây giờ sao? Anh nghĩ làm như vậy cô sẽ giảm bớt tổn thương đi à?
Anh sẽ chẳng biết được, vốn dĩ từ lúc trong lòng bắt đầu nhớ anh, cô đã tha thứ cho anh tất cả rồi.
Bảo Anh hít một hơi thật sâu, đưa tay lên gạt giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Tại sao cô lại phải khóc? Cô khóc lúc này cũng sẽ không có ai thấy và đến lau nước mắt cho cô nữa, sẽ không có ai ôm cô rồi an ủi dỗ dành như những lần trước nữa. Nghĩ đến đó, chẳng những tinh thần chẳng thể khá hơn, mà nước mắt còn tuôn ra nhiều hơn! Cô cúi gằm mặt xuống, để mặc cho nước mắt rơi xuống vạt váy.
Chỉ một lần nữa thôi cũng được, cô muốn bàn tay của anh lại chạm vào mặt cô, lau nước mắt cho cô, nhưng rất tiếc, điều ấy không thể thực hiện ngay vào lúc này được. Cô chỉ còn cách đưa tay lên tự làm lấy, tự an ủi bản thân mình...
"Shinakawa..."
Ngay lúc những suy nghĩ cực đoan kia đang khiến cô đau lòng nhiều hơn, thì một bàn tay đột ngột nắm lấy tay đang lau nước mắt của cô. Cô ngạc nhiên chớp mắt để nhìn cho rõ đối phương là ai thì một bàn tay khác lại nhẹ nhàng chạm lên mặt cô, lau đi nước mắt cho cô.
"Tôi đây."
Bảo Anh cứng người lại, mở to mắt ra hết cỡ nhìn người đang quỳ gối trước mặt mình. Đúng là cậu ta rồi... Là người thật chứ không phải ảo giác do mắt bị nhòe gây ra. Lời nói của cô lúc nãy, đã trở thành sự thật rồi hay sao?
"Mắt em gần sưng lên hết rồi, đừng khóc nữa." Một tay anh nắm chặt lấy tay cô, một tay liên tục gạt nước mắt cho cô. Cô ngơ ngẩn nhìn anh rất lâu, cứ như thể sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái thôi là anh sẽ lại biến mất đi vậy. Còn anh nhìn thấy cô như vậy, rất muốn ôm lấy cô, nhưng lại bị chuyện cũ ở bệnh viện ám ảnh nên đành phải kiềm chế lại.
Nhưng chưa kịp kiềm chế hết xuống đáy lòng thì cô đã ôm chặt lấy anh rồi.
"Đê tiện! Xấu xa!" Bảo Anh chôn mặt mình vào cổ Gin, khó chịu làu bàu. Mũi cô tham lam hít lấy mùi hương của anh, mùi hương mà đã một tháng qua cô không thể ngửi thấy.
"Tôi biết tôi rất đê tiện..." Anh vỗ nhẹ lưng cô, giọng dịu dàng và bình thản đến lạ "Vậy tại sao em còn nói nhớ tôi?"
"Vì cậu là bạn trai cũ của tôi..." Cô lí nhí lên tiếng.
Gin bật cười vì câu trả lời của cô, định đứng dậy để ngồi lên ghế cạnh cô nhưng cô lại ghì chặt lấy anh hơn.
"Cậu định đi đâu à?" Lòng cô thoáng chút lo sợ, lên tiếng hỏi.
"Không đâu, tôi đứng dậy để ngồi xuống ghế cạnh em thôi..." Nghe anh tận tình giải thích, cô mới từ từ buông ra.
Gin ngồi xuống cạnh bên, Bảo Anh mới nhận ra anh đang mặc một bộ veston màu đen, thắt caravat đỏ. Hình như trước đây cô đã từng thấy anh mặc vest một lần rồi, là lần anh bất ngờ xuất hiện trước mặt cô ở Việt Nam. Nhìn kỹ anh hơn thì thấy anh có vẻ hơi mệt mỏi, cứ như vừa mới làm việc quá sức ấy.
"Trán đẫm mồ hôi rồi kìa." Gin rút khăn tay ra, lau mồ hôi cho Bảo Anh. Lúc nãy cô khóc đến mức mồ hôi đầm đìa khắp cả mặt và cổ, tay cũng đang dần lạnh buốt.
"Khi nào cậu mới đi học lại?" Cô đột ngột cúi đầu, lí nhí hỏi.
"Nhà tôi đang có việc bận, khi nào giải quyết xong tôi sẽ đến trường lại." Gin trả lời, lấy tay vuốt nhẹ vài lọn tóc của cô, rồi ngay lập tức rút tay về. Anh không dám chạm vào cô quá ba giây.
Cô mím môi lại, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Sau một lúc im lặng, cô lại hỏi: "Bận lắm à?"
Giọng của cô lúc này nghe giống như tò mò, nhưng cũng vô cùng cô đơn.
"Ừ, nhưng cũng sắp xong rồi." Gin trả lời mang đầy sự an ủi, rồi đột ngột thở dài, trầm giọng xuống "Em không cảm thấy ghê tởm một tên như tôi sao?"
Bảo Anh ngước mắt lên nhìn anh, rồi lại cúi đầu xuống, vẻ lưỡng lự: "Tôi..."
"Tôi biết rồi, không cần nói đâu." Anh ngắt lời cô, gương mặt hiện lên sự đau khổ. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần để nghe cô nói, nhưng vẫn không thể nào kìm được cái cảm giác đau nhói trong lòng. Ngồi im một lúc, anh đứng dậy, chỉnh lại vạt áo của mình, rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ "Sắp đến giờ học rồi, em về lớp đi. Tôi còn việc phải giải quyết."
Bảo Anh lại ngẩng đầu lên nhìn anh. Chết rồi... đáy mắt của cô lại cay cay nữa rồi... Cô không muốn khóc, nhưng có vẻ như tuyến lệ của cô không nghe theo ý cô nữa.
Gin không nói câu tạm biệt nào, cứ thế quay lưng bước đi. Anh đi không hề vội vã, tay bỏ vào túi quần, bóng lưng thẳng tắp khiến cô nhìn theo cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Nè!!" Cô cất giọng gọi với. Anh đứng lại, xoay đầu ra sau nhìn thì cô đã chạy tới gần. Lúc nhận ra mình đã đứng trước mặt anh, cô bắt đầu lúng túng vì chẳng biết phải nói gì, đành phang đại một cái lí do "A... à... Caravat của cậu bị lệch..."
Gin nhìn xuống, đúng là caravat bị lệch thật.
Bảo Anh đưa tay lên chỉnh lại, mắt len lén nhìn lên gương mặt của anh. Mắt của anh đang cụp xuống, nhìn những ngón tay của cô, đúng một giây sau, anh lại chuyển tầm nhìn sang gương mặt của cô. Bốn mắt nhìn nhau, cô giật mình, mặt đỏ lên, cúi xuống tập trung vào công việc đang làm. Ôi trời ơi!! Xấu hổ quá đi mất!!!
"X... xong rồi!" Bảo Anh từ từ bỏ tay mình ra khỏi caravat, ngập ngừng lên tiếng. Cô thở dài, rốt cuộc thì kéo dài thời gian cỡ nào anh cũng phải đi thôi.
Gin không trả lời, hàng lông mi của anh hơi cụp xuống, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Không phản ứng, không xoay lưng bỏ đi, anh nhìn cô rất lâu, khiến cô cũng phải vô thức ngước lên. Anh lại cao thêm rồi, đứng nhìn như thế này cô thấy đôi mắt của anh thật sự rất đẹp và cuốn hút đến lạ lùng, nhưng nó lại chất chứa đầy rẫy sự mệt mỏi khiến cô bất giác hơi lo lắng một chút. Môi anh mở hé ra như muốn nói, nhưng chưa kịp bật ra thành lời thì đã nuốt hết xuống bụng, mím nhẹ môi lại.
Cô khó hiểu, vô tình tựa nhẹ cằm vào ngực anh để nhìn cho rõ thái độ của anh, mở to mắt ra tò mò: "Cậu muốn nói gì à?"
Gin giật bắn người, nắm nhẹ đôi vai của cô, đẩy cô ra. "Em làm gì vậy?"
"Hả?" Bảo Anh ngu ngơ hỏi lại "Tôi hỏi cậu muốn nói gì...?"
Gin đưa một tay lên vuốt mặt mình. Tại sao cô lại trưng bộ mặt không hiểu chuyện đó ra vào lúc này chứ? Cô nàng này bình thường luôn luôn thích nhăn nhó, nhưng một khi đã ngây thơ thì dễ thương không chịu nổi.
"Em về lớp đi." Anh rời tay khỏi vai cô, nhỏ giọng "Tôi đi đây."
Bảo Anh im lặng, hàng đống dấu chấm hỏi bay qua bay lại trong đầu cô vì hành động khó hiểu của Gin. Anh định nói gì vậy nhỉ? Sao lại đánh trống lảng? Cô làm gì sai à?
Gin thấy Bảo Anh cứ mím môi lại, đưa tay lên gãi gãi nhẹ má, lông mày nhíu lại tỏ vẻ tò mò không được giải thích thì tim như nát vụn, không thể chịu nổi nữa. Anh đẩy đầu cô lại gần, hôn nhẹ trán cô một cái.
"Đừng có nghĩ lung tung nữa!" Mặt anh thoáng đỏ, xoa đầu cô "Tôi định nói em là đồ ngốc ấy mà."
Bảo Anh tối sầm mặt mũi, vừa xấu hổ vừa có chút tức tối.
Gin rời tay khỏi tóc cô, xoay lưng thật chậm rãi và nói tiếp: "Xin lỗi vì tự tiện chạm vào người em."
Dứt lời, anh lập tức bước đi, không quay đầu nhìn Bảo Anh lấy lần cuối. Cô đứng như trời trồng, trơ mắt nhìn anh đi càng ngày càng xa mà miệng cứ cứng đơ lại, không biết nói thêm gì để níu giữ anh.
"Shinakawa!!" Rồi cô đột ngột bước vài bước, hét lên. Gin vẫn tiếp tục đi, không dừng lại, không xoay đầu để lắng nghe, nhưng cô vẫn bất chấp mà gào lên "Tôi không giận nữa đâu! Tôi tha cho cậu, tha thứ cho cậu tất cả mọi thứ! Chỉ muốn..."
Chỉ muốn cậu nhanh chóng quay trở về với tôi...
Chỉ còn mỗi câu cuối, nhưng cổ họng của Bảo Anh nghẹn lại không thể nào nói nổi. Gin đi càng ngày càng xa dần, và cuối cùng rẽ phải ra hướng cổng trường, khuất dạng.
Đúng lúc đó, chuông báo giờ học lại vang lên.
Bảo Anh dường như không nghe thấy, vẫn đứng ngơ ngẩn ở chỗ cũ. Anh đến cô không hề hay biết, ra về rất nhanh tựa như chưa từng xuất hiện ở đây. Cô tự lấy tay nhéo má mình. Đau quá đi!! Đây đâu có phải là mơ?
Đôi chân của cô bỗng nhiên như có lực lôi kéo, chạy thật nhanh ra hướng cổng trường. Gin đi nhanh thật, mới đó mà đã biến đâu mất tiêu rồi!
Bảo Anh đi tới sát cổng, ngó hết bên này rồi lại ngó qua bên kia, xem xem anh đã đi hướng nào. Đang tìm kiếm, thì một chiếc xe màu bạc vừa quen vừa lạ từ từ lướt qua tầm mắt khiến cô bất giác giật mình.
Đó là chiếc xe mà Gin đã đi hồi còn ở Việt Nam, Aston Martin One – 77. Bảo Anh cố gắng nhìn thật kỹ người cầm lái, bóng dáng quen thuộc hiện ra, gương mặt đang tập trung lái xe đó... chính là Gin.
Tâm tư Bảo Anh đang gào thét điên cuồng.
Nam sinh mười sáu tuổi có thể chạy siêu xe hay sao hả? Loạn rồi... loạn thật rồi!!
Gin lái xe về công ty. Chiều nay anh còn có một cuộc hẹn gặp đối tác và một cuộc họp với phòng đầu tư nên chưa thể nghỉ ngơi được. Khẽ thở dài một tiếng, anh bước xuống xe. Mọi chuyện đều đổ lên đầu anh như vầy khiến anh thấy hơi mệt mỏi. Lúc nãy đã rất cố gắng không biểu hiện ra ngoài, nhưng hình như Chiaki vẫn có thể cảm nhận được sự suy nhược qua đôi mắt của anh.
Nhưng lúc nãy cô đã nói rằng, cô tha thứ cho anh tất cả.
Điều đó càng làm anh thấy tội lỗi. Tại sao cô không đánh chết anh cho rồi mà lại đi tha thứ? Từ lúc chuyện đó xảy ra, cô chưa từng một lời trách móc, mắng nhiếc anh, chưa từng nhìn anh với ánh mắt khinh rẻ. Anh tự hỏi liệu có phải do cô hận quá nên mới nghĩ ra cách dịu dàng tử tế như vậy? Nhưng thực sự lúc nghe được cô hét lên như thế làm lòng anh thấy ấm áp vô cùng.
Kuro đón cậu chủ của mình ở thang máy sảnh chính. Anh ta nhìn gương mặt của Gin đã có chút phấn khởi thì cũng khá an tâm. Từ lúc vào công ty trông anh lúc nào cũng lạnh lùng, làm việc không biết mệt, sắc mặt cũng từ đó mà chuyển sang xấu dần, càng ngày thể hiện rõ sự suy nhược. Bây giờ thì thấy có chút sức sống trở lại rồi.
"Cậu mới đi gặp Miyamoto à?" Hai người bước vào thang máy, Kuro lên tiếng hỏi đùa một câu.
"Ừm..." Gin trả lời khiến Kuro đớ người. Cậu chủ đi gặp cô ấy thật sao? Hèn chi nhìn mặt tươi rói hẳn lên. =))
"Đừng nói cho ai biết chuyện tôi đi gặp cô ấy." Gin tiếp lời, mắt khẽ liếc qua Kuro, rồi lại nhìn đăm đăm về phía trước. "Nếu đến tai của ông ta thì phiền lắm."
"Tôi biết rồi." Kuro cúi đầu kính cẩn đáp, rồi đập nhẹ vai Gin một cái tỏ ra cái vẻ là "hãy – tin – tưởng - ở - tôi."
Ngay lúc đó, thang máy dừng ở lại ở tầng chín. Trước khi bước ra, Gin còn mỉm cười với Kuro, cho hai tay vào túi quần và nói: "Tốt. Cảm ơn cậu."
Kuro hơi ngạc nhiên vì lần đầu tiên cậu chủ nói tiếng cảm ơn với mình. Anh ta tự nghĩ giá mà ngày nào Gin cũng đi gặp Chiaki thì hay biết mấy! Vừa giải stress vừa có tinh thần tốt nữa.
Cuộc họp kéo dài khoảng hơn một tiếng. Họp xong, Gin liền phải xuống sảnh tiếp khách ở tầng trệt để gặp đối tác. Không phải là do ba anh giao cho anh việc này, mà các công ty muốn hợp tác đã từng nghe đến anh cũng như cách làm việc của anh nên rất muốn được gặp anh, mặc dù anh còn khá trẻ. Anh cũng chẳng còn cách nào khác, bèn vui vẻ đồng ý thôi.
Cuộc nói chuyện diễn ra gần tiếng rưỡi. Sau khi tiễn người ấy về, anh lại phải đích thân lên tầng bốn mươi, phòng chủ tịch, để đưa vài số liệu quan trọng cho ông ta phê duyệt. Xuống phòng làm việc của mình anh còn nhận hàng đống email do các đối tác gửi qua, và còn phải kiểm tra, ký tên phê duyệt các bản báo cáo của cấp dưới. Kuro lo bên mảng e – mail và phản hồi còn cảm thấy mệt mỏi, huống chi cậu chủ của anh ta gánh còn nhiều việc hơn. Càng nghĩ càng thấy phục Gin.
Mười giờ rưỡi đêm, công việc tạm thời được giải quyết xong. Ngày mai là họp báo rồi nên Gin cần phải chuẩn bị thật kỹ. Người ta nói anh giỏi giang trong việc ăn nói, lúc nào anh cũng rất cẩn thận chuẩn bị các câu hỏi và câu trả lời mà cánh nhà báo có thể đưa ra để không xảy ra sơ suất.
Chỉ mới hơn một tháng Gin vào làm việc mà doanh thu và cổ phiếu của công ty đã tăng lên khá nhanh khiến chủ tịch rất hài lòng và tự hào. Ông ta cảm thấy sự dạy dỗ của ông ta đang dần dần được đền đáp.
Nhưng tất cả lợi lộc ấy đều phải đánh đổi bằng sức khỏe và thời gian của chính con trai ông ta, mà ông ta lại chẳng hay biết.
Nhờ có Gin, buổi họp báo diễn ra thành công tốt đẹp. Đây là dự án rất quan trọng nên cả hai bên công ty cũng đã phải cố gắng rất nhiều mới dẫn tới ngày hôm nay. Trong buổi họp, một phóng viên đã hỏi rằng: "... Cậu còn trẻ tuổi mà đã có thể gánh vác được cả sự nghiệp như vậy, vậy cậu có còn thời gian để kiếm một cô gái để yêu hay không?"
Nghe câu hỏi đó, cả khán phòng đều bật cười. Gin cũng nhếch môi một cái rồi trả lời không do dự: "Nên nói là tôi không có thời gian để ở bên cô gái mà tôi yêu mới đúng."
Nghe anh trả lời như vậy, mọi người lại ồ lên vẻ kinh ngạc. Các phóng viên vô cùng tò mò về người con gái ấy, nhưng anh lại từ chối nhắc đến.
Câu trả lời của anh cũng đã làm cho vài phóng viên nữ phải tiếc hùi hụi, cứ tưởng sẽ tạo nên được một chuyện tình như tiểu thuyết với chàng trai đó, ai ngờ anh ta đã đi tạo với người khác rồi. Người ta có câu: "Môn đăng hộ đối." Bạn gái anh ta chắc chắn cũng chẳng tầm thường.
Có vài người sẽ nghĩ anh có hơi nguy hiểm khi công khai thông tin có bạn gái là học sinh. Nhưng anh lại nghĩ khác. Anh có thể ít tiết lộ thông tin cá nhân, nhưng anh không muốn giấu đi chuyện tình yêu, chuyện này nếu giấu đi thì chẳng khác nào chính mình không chấp nhận nó. Nếu bây giờ không tiết lộ thì sau này cánh nhà báo cũng sẽ tự động lần mò ra thôi.
Đột nhiên nhắc đến cô như vậy, báo hại anh cả buổi hôm qua ráng quên cô để tập trung mà hôm nay nỗi nhớ lại dâng lên, hình ảnh cô lại đầy ắp trong đầu nữa rồi...
Trong khi đó, bạn Bảo Anh đang ngồi học ở trường bỗng hắt xì liền tù tì hai cái vì bị vài người lúc nãy nhắc liên tục mà không hề hay biết.
Cô nàng dừng bút, khẽ khịt mũi một cái và làu bàu trong khó chịu: "Chẳng lẽ lại bị cảm nữa rồi!? Hay là có đứa đang nói xấu sau lưng mình?"
Bạn Gin ở phòng họp không biết có phải bị nhột hay không nên cũng phải hắt xì một cái, khiến Kuro đứng sau lưng phải chồm lên hỏi khẽ: "Cậu không sao chứ?"
Anh hơi xoay đầu ra sau, bình thản trả lời: "Không sao."
Kuro đưa tay đặt lên vai cậu chủ, ngầm ý động viên. Nhưng ngay khi tay anh ta vừa chạm vào, thì cảm nhận được ngay thân nhiệt của Gin đang cao hơn bình thường.
Rõ ràng là anh đã sắp gục ngã rồi, mà vẫn phải ráng đứng dậy để hoàn thành mọi việc thật nhanh, chỉ mong sớm gặp lại người con gái đó...
Anh gây ra cho cô một lỗi vô cùng lớn.
Nhưng anh lại làm rất nhiều việc, mất cả sức lực, cũng chỉ vì cô. Anh vì cô như thế, chắc là đủ cho lời tha thứ của cô rồi, đúng không?
������P"�̺�
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook