Gửi Cho Anh: You Are My Destiny
Quyển 1 - Chương 24: Những cảm xúc chẳng thể gọi tên!



Sau khi đưa Hikaru về nhà, Bảo Anh hậm hực đi thẳng, chẳng thèm đợi chờ Gin một giây nào. Gin vội vã chạy theo, khó khăn lắm mới giữ cô đứng lại được.

"Này! Chỉ là đùa với Hikaru cho nhóc ấy vui thôi mà!" Anh cô gắng thanh minh với cô "Có gì phải giận chứ?"

"Thì tôi có nói là giận đâu? Dẫn tôi đi tới bệnh viện đi, nhanh lên." Bảo Anh chẳng thèm quay lại nhìn anh, nói với giọng hờ hững nhất có thể.

Gin thở dài chịu thua. Con gái khi giận thật là khó hiểu! Biểu cảm lộ ra mặt thế mà vẫn chối cho bằng được. Nghĩ đi nghĩ lại thì, trên đời này không có gì bí ẩn bằng con gái cả. Vui thì như nắng ban trưa muốn thiêu đốt da thịt người ta, buồn thì như mưa dầm dề khiến người ta muốn phát bệnh rầu rĩ theo, giận thì cứ như cuồng phong vũ bão, nhưng lại chẳng muốn để lộ ra ngoài!

Ngưng dòng suy nghĩ đó lại, Gin sải bước dài, đi nhanh để theo kịp Bảo Anh. Xem ra cô vẫn còn tức giận lắm, đi đến gần không chừng người có võ đầy mình như anh cũng bị chưởng cho mấy phát!

"Cách xa năm mét, gần quá rồi!!" Bảo Anh đột ngột quay ra sau, trừng mắt nhìn Gin, gằn từng chữ một.

"Hả?" Gin chớp mắt, gương mặt ngây ra như đứa con nít "Ờ!" Cuối cùng, anh buông câu đáp trả, từ từ đi chậm lại. Bảo Anh toả ra sát khi ngùn ngụt, thấy anh đi ra xa mình mới quay đầu đi tiếp.

Đi thêm một đoạn dài, anh lại lên tiếng "Ê!"

"Gì?" Bảo Anh chân vẫn bước, miệng lạnh nhạt hỏi lại.

"Có biết đường không mà đi hùng hồn vậy?"

Câu nói của Gin khiến Bảo Anh đứng sững, đơ người mấy chục giây. Chết rồi! Quên mất tiêu là không biết đường!!

"Thì không biết!" Hai tai của Bảo Anh đỏ lên, trả lời "Cậu đi đằng sau chỉ đường đi."

Gin kinh ngạc vì độ lì lợm của cô nàng này, nhưng đành phải chấp nhận thôi chứ sao giờ? Chỉ là đi đến bệnh viện thôi mà, có cần phải khó khăn vầy không? Đi chung mà cô nàng cách ly anh như anh bị nhiễm bệnh vậy!

"Ngã ba kìa! Quẹo đường nào đây?" Bảo Anh hơi nghiêng đầu ra phía sau, điệu bộ đầy thắc mắc.

"Đâm thẳng." Gin trả lời ngắn gọn.

"Điên à!! Phía trước là sông mà?"

"Vậy mà có đường mới ghê."

"Chỉ xem!"

"Tôi nhìn thấy nó bằng niềm tin và hi vọng mạnh mẽ, cô không thấy được đâu, nên rẽ trái đi."

"Đồ vô duyên."

"Cảm ơn! Tôi đâu cần có duyên làm gì?"

"Aiz! Tôi không nói chuyện với cậu nữa! Lên tiếng chỉ đường cho tôi là đủ rồi. Ok?"

Lời cự tuyệt của cô nàng Bảo Anh kết thúc cuộc nói chuyện lãng xẹt giữa hai người. Cứ thế, trên suốt quãng đường, Gin chỉ có thể nói với cô rẽ trái, rẽ phải, hay đi thẳng, ngoài ra thì không được nói gì khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương