Gửi Cho Anh: You Are My Destiny
-
Quyển 1 - Chương 16: Chị... Chị xinh đẹp??
*Đang đi theo lời kể của Michio*
E hèm.. Thưa quý vị! Điều mà tôi sắp kể ra sau đây chính là cái nguyên do cho hai cái vết bầm đen thùi lùi trên cả hai con mắt ngọc ngà của tôi!
“Đáng ăn đấm chứ gì nữa!” – Tình hình hiện tại là cái tên Gin đang đạp lên đầu của tôi! Đáng ghét!
E hèm… Vâng! Câu chuyện xin được phép bắt đầu!
Giờ tan học, đám bạn lố nhố tụi tôi tập trung ở chỗ câu lạc bộ Karatedo, đợi Gin và Miyamoto hoàn thành trận đấu của mình. Hai người đó đấu với nhau mà chẳng ai động tay động chân, cứ đứng nhử nhau suốt mấy chục giây đồng hồ. Phiền khiếp! Lẹ lẹ để còn đi chơi nữa mà…
“Kyaaa!!!”
Gin la lên, lao vào Miyamoto khiến cô hết hồn, nhảy sang một bên né đòn, tiện chân đá luôn một cước vào bụng tên bạn của tôi, nhưng cậu ta lại đỡ được.
“Hết hồn! Cái tên này!!” – Cô nàng la lên oai oái, định rút cái chân về nhưng Gin cứ giữ khư khư.
“Chuẩn bị!”
“Hả?”
Miyamoto nghệch mặt ra, không hiểu ý của Gin muốn nói gì. Cô chưa kịp hỏi thì đã bị cậu ta kéo chân thật mạnh, tay trái cậu ta để ngay cổ của cô và…
Bịch!!
“Ui da!! Cái mông của tui!!”
Một cú vật người vô cùng đau đớn mà Gin dành cho Miyamoto. Cô không chịu nổi, la lên như sắp chết đến nơi. Tụi tôi đứng ở ngoài xem thì cười sặc sụa, riêng tôi thì hết chịu đựng được nữa, cười to đến nỗi trong phòng câu lạc bộ còn nghe được!
“Chắc sau này tớ sẽ ra đây xem dài dài quá! Có hài coi hay thế còn gì!!” – Tôi ôm bụng, vừa chùi nước mắt vừa nói.
Trận đấu lại tiếp diễn. Lần này, tới lượt Miyamoto vung tay lên, đấm thẳng một cú vào bụng Gin khiến cậu ta la lên như đang chứng kiến trời sập!
“Đúng là Iron – woman mà!!” – Cậu ta cởi găng tay, bay lại, kéo má Miyamoto ra và hét lên.
“Làm cái gì vậy hả??” – Cô nàng kia cũng không chịu thua, quẫy đạp điên cuồng. Và, trận đấu kết thúc chớt quớt trong sự cãi vã của hai người. Nói thật nhé! Đây là cái trận đấu mắc cười nhất từ trước đến nay tôi từng được xem.
Tên Gin đi ra ngoài, Miyamoto cũng ra cùng lúc. Tôi đi lại, đứng đó diễn tả lại cái cảnh mà cả hai đã đấu với nhau qua con mắt của khán giả. Mà tôi có làm gì sai đâu ta…? Tự nhiên bị cả hai cho ăn đấm tỉnh bơ.
Híc… tôi đã làm gì sai sao?
*Kết thúc lời kể*
Bốp!
Bốp!
“Bôi bác người ta vừa vừa thôi nha!!” – Bảo Anh đỏ mặt hét lên.
“Một ngày không được tớ đánh là cậu bị ngứa phải không Michio?” – Gin khoanh tay, miệng ngậm kẹo mút, nói với giọng đằng đằng sát khí.
“Hì hì…” – Michio gãi đầu trông cực kỳ “tội nghiệp”, cười cầu hòa.
Sau một hồi cãi cọ lôi thôi, cuối cùng cả đám cũng lên đường, thẳng tiến về nhà Gin.
“Woo hoo!! Tớ không ngờ là đường về nhà cậu lại đi ngang qua chỗ này đâu đó!!” – Michio hào hứng quá muốn nhảy cẫng lên vì thích thú khi cả đám đang đi ngang qua một cửa hàng game lớn.
“Tớ ngày nào mà chẳng vào?” – Gin đẩy đưa cây kẹo mút, đút tay vào túi quần và đáp lại sự hứng thú của tên bạn thân.
“Oa!! Không ngờ là Shinakawa cũng chơi game đâu nha!!” – Ayane tròn xoe mắt, thốt lên trong ngạc nhiên – “Tớ cứ tưởng cậu không thích những trò đó cơ..”
“Ặc!” – Lời của Ayane làm Gin xém nữa đã nuốt luôn nguyên cây kẹo vào miệng – “Cậu nghĩ tớ người rừng hay sao mà không chơi game?”
“Ai biết đâu mà!!” – Ayane chu miệng, vẻ ngu ngơ.
Bảo Anh đi sau cùng nhóm bạn, còn Sakura thì đi trên cùng, trò chuyện liên tục với Gin. Cũng tốt còn gì! Ít ra thì người giống cô cũng không xung khắc với anh.
Cả đám đang lững thững đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Bảo Anh theo thói tò mò liếc sơ qua một cái. À vâng! Nếu như đây chỉ là một con hẻm hai bên đường toàn thùng rác thì chẳng có gì đặc biệt…
Nhưng lần này, có một chuyện khiến Bảo Anh phải dừng chân, nhìn thẳng vào trong.
Một thằng nhóc, nó đang đánh nhau với một con mèo hoang! Người của nó bây giờ thật bẩn thỉu với nhiều vết bùn trộn lẫn với vài vệt máu nhỏ trên gương mặt đáng thương do bị con mèo cào. Nó nhăn mặt lại, quơ cánh tay phải gầy gò của mình qua thật mạnh để hất con mèo xuống khỏi cái thùng rác. Con mèo đứng dậy, nhìn nó rồi bỏ chạy. Chẳng biết nên tội cho thằng nhóc hay nên tội cho con mèo đây…?
Bảo Anh toan bước lại gần, nhưng rồi lại dừng chân khi thấy thằng nhóc đang mở nắp thùng rác và chúi cái đầu vào trong đó. Chưa bao giờ cô thấy một hoàn cảnh như thế này nên gương mặt có phần kinh ngạc và đầy vẻ cảm thông.
“Này nhóc!” – Cô lại gần, túm lấy cổ áo của thằng nhóc từ đằng sau và nhấc nó ra khỏi cái thùng rác.
“Buông ra!! Bà chị này làm cái khỉ gì thế?” – Nó bực bội quát ầm ĩ.
“Đồ ăn trong đó rất mất vệ sinh, ăn vào rất dễ bị bệnh. Nhóc không được ăn.” – Bảo Anh đặt nó xuống đất, dí ngón trỏ vào trán nó và nói.
“Em biết chứ! Nhưng không ăn ở đây thì ăn ở đâu?”
“Ba mẹ nhóc đâu?”
“Nếu họ còn sống thì em đâu có đi lục thùng rác mà ăn chứ!”
Bảo Anh sững người. Hóa ra, tại cái đất nước phồn thịnh hiện đại này, cũng có những con người nghèo đói và thiếu thốn tình thương như vậy…
“Nhóc mấy tuổi rồi?” – Bảo Anh cười, lấy hai bàn tay của mình nâng mặt thằng nhóc lên.
“Tám… tám tuổi!” – Nó trả lời, gạt tay của Bảo Anh ra khỏi người mình – “Woa, giờ nhìn kỹ thấy chị cũng xinh ghê ha…”
“Cái gì?” – Cô nàng giật mình – “Tr… trời! Chuyện đó thì ai mà không biết chứ!”
Bảo Anh đang bị ảo tưởng sức mạnh cấp độ cao!
“Vậy em gọi chị là “chị xinh đẹp” được không nhỉ?” – Nó cười tinh ranh.
What? “Chị xinh đẹp”? Bảo Anh sao?
“Ôi trời ơi! Chị cũng có tên mà, gọi thế làm gì cho dài dòng?” – Bảo Anh toát mồ hôi, cười gượng gạo – “Tên của chị là—
“Em không đọc tốt được! Những cái họ dài ngoằng, những cái tên khó nhằn, em không thích đọc!” – Thằng nhóc phụng phịu.
“Vậy nhóc tên gì?” – Bảo Anh hỏi lại.
“Hi – ka – ru!” – Nó ngắt ra từng chữ một để đọc, nghe thật khó nhọc.
“Ừ ừ! Được rồi, Hi – ka – ru à…” – Bảo Anh dỗ dành, bắt chước đọc theo nó – “… Chẳng lẽ em định ở ngoài đường suốt kiếp luôn hay sao hả?”
“Khiếp! Chị nói gì kinh dị thế? Đâu ra mà suốt kiếp?” – Hikaru bĩu môi, hàng lông mày nhíu lại vẻ khó chịu. Bảo Anh không thể hình dung nổi nó đã trải qua những gì trong quá khứ. Làm sao mà nó có thể vững vàng và mạnh mẽ được như thế này khi chỉ mới tám tuổi?
Riing… Riing…
Bảo Anh giật mình vì tiếng chuông điện thoại di động reo. Cô mở cặp, lấy nó ra và nhìn tên người gọi, là Gin.
“Chết! Quên mất tiêu cái đám kia.”
“Đám nào?” – Hikaru chẳng hiểu gì, nghiêng đầu thắc mắc.
“Alo!”
“Tôi tưởng cô bị sụt hố hay bị bắt cóc rồi chứ? Tự nhiên đi được một đoạn quay ra sau biến mất một cách bí ẩn!” – Giọng điệu này của Gin khiến Bảo Anh tức điên.
“Xin lỗi xin lỗi! Tôi không đi nữa đâu, mọi người cứ đi đi!” – Cô khoác cặp lên vai, rồi nhìn Hikaru – “Vậy nha.”
Cô nàng cúp máy cái rụp.
“Hờ hờ…” – Gin nhìn điện thoại, đôi mắt ánh lên cái vẻ “không có lời nào để nói”.
“Đi nào!” – Bảo Anh nắm lấy tay của Hikaru.
“Đi đâu?” – Hikaru ngu ngơ hỏi.
Bảo Anh ngồi xuống, lấy khăn tay của mình ra và lau mặt cho thằng nhóc này.
“Xong! Đi ăn với chị, chị khao em.”
Nói rồi, cô nàng dẫn Hikaru ra khỏi con hẻm nhỏ và đi tìm một quán ăn.
Cả hai bước vào một tiệm cà phê. Hikaru nhìn nhìn thực đơn một hồi, rồi cũng phải đưa cho Bảo Anh đọc thay.
“Cho em hai phần cơm chiên cuộn trứng, một ly kem và một ly cà phê sữa.” – Lựa chọn xong, cô nàng nói với nhân viên phục vụ.
“Lần cuối cùng nhóc được ăn đàng hoàng là khi nào?” – Bảo Anh chống tay lên bàn, mặt nghiêm túc nhìn Hikaru.
“Em không nhớ nữa!” – Nó nhún vai, trả lời tỉnh như ruồi.
Trong khi Bảo Anh đang ngồi nói chuyện, thì ở bên ngoài, Gin xuất hiện lúc nào không hay.
“Trốn cả đám để đi hẹn với một thằng nhóc à?” – Anh xoa cằm, nhíu mày nghi ngờ. Bọn kia đã về tới nhà anh và được chị Saori tiếp đãi chu đáo.
Gin đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt nhìn lên bầu trời đang gần chuyển sang sắc vàng cam về chiều.
“Đã để quý khách phải đợi lâu!” – Nhân viên phục vụ bước ra, để đồ ăn xuống bàn của Bảo Anh.
“Nhóc ăn đi!” – Cô cười, đẩy sát dĩa cơm lại cho Hikaru.
Thằng nhóc run run cầm muỗng lên và ăn. Đã bao lâu rồi nó không được ăn ngon như thế này? Mùi vị này, là người ta mời nó, chứ không phải là nó đi xin xỏ và nhận lấy trong sự khinh bỉ. Ngon quá! Thật là ngon…
“Ăn từ từ thôi nhóc! Mắc nghẹn bây giờ!” – Bảo Anh uống một ngụm cà phê, rồi lấy tay đưa luôn dĩa của mình cho Hikaru ăn.
Hai người ngồi tán dóc hơn một tiếng đồng hồ. Đợi Hikaru ăn xong ly kem, Bảo Anh tính tiền và dắt thằng nhóc ra ngoài.
Gin từ đâu chui ra, đứng chặn lối đi của Bảo Anh ngay khi cô vừa ra khỏi quán mấy bước chân.
“Nói đi tới nhà tôi mà!” – Anh lên tiếng, lấy tay bóc vỏ kẹo mút ra và ngậm vào.
“Tôi đã nói là tôi không đến nữa mà?” – Bảo Anh nhíu mày.
“Ai đây?” – Gin hất mặt về phía Hikaru, đôi mắt ánh lên một chút thắc mắc.
“À… Chuyện dài lắm, để sau tôi sẽ kể!” – Bảo Anh nhìn thằng nhóc – “Hikaru này, tới nhà cái anh này chơi luôn nha!”
“Oa, chơi luôn!” – Hikaru hào hứng.
“Cô chưa hỏi ý kiến chủ nhà mà?” – Gin đạp chân vào tường giải tỏa bức xúc.
“Chứ giờ không lẽ phải bỏ nó một mình?” – Bảo Anh cố gắng kiềm chế sự tức giận.
Gin thở dài, gật đầu một cái khiến hai người kia vui mừng.
Về tới nhà Gin thì cũng đã gần tối. Bảo Anh cảm thấy kinh ngạc khi đột nhiên Gin rẽ vào và bước lên những bậc thang cao, và ở trên đỉnh là một cửa đền.
“Nhà cậu đây sao?” – Cô không kiềm được sự tò mò, hỏi ngay.
“Ừ! Tôi sống với gia đình chủ ngôi đền này từ nhỏ.” – Gin vẫn bước đều, trả lời với giọng thản nhiên.
“Vậy… ba mẹ cậu đâu?” – Đột nhiên, Bảo Anh cảm thấy điều mình vừa hỏi thật thiếu tế nhị và mất lịch sự, cô lấy tay bụm miệng lại ngay lập tức.
“Câu hỏi đó, tôi sẽ trả lời vào lúc thích hợp.” – Gin im lặng một hồi, rồi trả lời.
“Ừ…” – Bảo Anh không biết nói gì thêm.
Lên đến sân đền, những cây đèn trong sân đã được thắp sáng lên. Đền khá rộng rãi, cây xanh bao phủ khắp nơi. Kiến trúc truyền thống khiến nó càng trở nên tôn nghiêm gấp bội phần. Gin dẫn Bảo Anh đến gian nhà bên trái và mở cửa ra.
“Đã tìm thấy người ngoài hành tinh bị lạc!”
“Im ngay!!!” – Bảo Anh hét toáng lên khi nghe Gin nói xong.
“Ờ ờ…” – Anh chàng bâng quơ trả lời.
Bảo Anh hậm hực đi vào. Đập vào mắt cô đầu tiên là một miko xinh đẹp đang ngồi rót trà. Mái tóc đen nhánh dài và mượt được cột một ít vào chiếc nơ to màu xanh biển đậm. Đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng và hiền từ, phải nói là sánh ngang với đôi mắt của Akiko. Đôi tay trắng nhẹ nhàng thanh thoát, khuôn mặt trái xoan xinh xắn. Nói chung là, trước mặt của Bảo Anh đang hiện diện một “tiên nữ giáng trần”.
“Đây là…”
“Con gái của chủ nhân ngôi đền, chị Tachibana Saori.” – Gin trả lời cho sự thắc mắc của Bảo Anh.
“Người yêu cậu à?” – Cô nàng Bảo Anh hỏi nhỏ vào tai Gin.
“Điên à? Làm gì có!” – Anh phun cả cây kẹo mút ra ngoài, cự lại ngay lập tức.
Bảo Anh nhún vai, đi vào và chào hỏi trong sự vui vẻ. Thằng nhóc Hikaru nắm lấy áo của cô, tò tò theo sau. Ayane và Sumire bị bấn loạn tâm lý khi thấy thằng nhóc bởi sự dễ thương vô bờ bến của nó.
“Này… ra nói chuyện với tôi một lát đi!” – Ngồi trò chuyện một hồi lâu, Bảo Anh khều vai Gin, nói nhỏ.
Anh không nói gì, đứng dậy và đi theo cô.
“Có chuyện gì?”
“À…” – Bảo Anh khó nhọc mở lời – “Tôi có chuyện muốn xin ý kiến của cậu.”
Gin im lặng giây lát, rồi lên tiếng hỏi chuyện gì.
“Tôi muốn… nhóc Hikaru ở lại với cậu, có được không?” – Bảo Anh ngập ngừng, tim đập nhanh liên hồi. Sao mà giống tỏ tình quá vậy nè trời?
Tình huống thật khó xử. Khó xử cho Bảo Anh, và cô thật sự muốn biết rằng, lúc này Gin có đang khó xử như cô không?
Cô không thể biết được, cô không thể biết lúc này anh đang nghĩ gì. Gương mặt anh quá bình thản, nó không biểu lộ cảm xúc gì rõ rệt. Một chàng trai chỉ mới mười sáu tuổi, làm thế nào mà có được gương mặt này?
Phút chốc, đột nhiên Bảo Anh muốn biết được, rốt cuộc, Shinakawa Gin, thân thế rõ ràng của anh là gì?
E hèm.. Thưa quý vị! Điều mà tôi sắp kể ra sau đây chính là cái nguyên do cho hai cái vết bầm đen thùi lùi trên cả hai con mắt ngọc ngà của tôi!
“Đáng ăn đấm chứ gì nữa!” – Tình hình hiện tại là cái tên Gin đang đạp lên đầu của tôi! Đáng ghét!
E hèm… Vâng! Câu chuyện xin được phép bắt đầu!
Giờ tan học, đám bạn lố nhố tụi tôi tập trung ở chỗ câu lạc bộ Karatedo, đợi Gin và Miyamoto hoàn thành trận đấu của mình. Hai người đó đấu với nhau mà chẳng ai động tay động chân, cứ đứng nhử nhau suốt mấy chục giây đồng hồ. Phiền khiếp! Lẹ lẹ để còn đi chơi nữa mà…
“Kyaaa!!!”
Gin la lên, lao vào Miyamoto khiến cô hết hồn, nhảy sang một bên né đòn, tiện chân đá luôn một cước vào bụng tên bạn của tôi, nhưng cậu ta lại đỡ được.
“Hết hồn! Cái tên này!!” – Cô nàng la lên oai oái, định rút cái chân về nhưng Gin cứ giữ khư khư.
“Chuẩn bị!”
“Hả?”
Miyamoto nghệch mặt ra, không hiểu ý của Gin muốn nói gì. Cô chưa kịp hỏi thì đã bị cậu ta kéo chân thật mạnh, tay trái cậu ta để ngay cổ của cô và…
Bịch!!
“Ui da!! Cái mông của tui!!”
Một cú vật người vô cùng đau đớn mà Gin dành cho Miyamoto. Cô không chịu nổi, la lên như sắp chết đến nơi. Tụi tôi đứng ở ngoài xem thì cười sặc sụa, riêng tôi thì hết chịu đựng được nữa, cười to đến nỗi trong phòng câu lạc bộ còn nghe được!
“Chắc sau này tớ sẽ ra đây xem dài dài quá! Có hài coi hay thế còn gì!!” – Tôi ôm bụng, vừa chùi nước mắt vừa nói.
Trận đấu lại tiếp diễn. Lần này, tới lượt Miyamoto vung tay lên, đấm thẳng một cú vào bụng Gin khiến cậu ta la lên như đang chứng kiến trời sập!
“Đúng là Iron – woman mà!!” – Cậu ta cởi găng tay, bay lại, kéo má Miyamoto ra và hét lên.
“Làm cái gì vậy hả??” – Cô nàng kia cũng không chịu thua, quẫy đạp điên cuồng. Và, trận đấu kết thúc chớt quớt trong sự cãi vã của hai người. Nói thật nhé! Đây là cái trận đấu mắc cười nhất từ trước đến nay tôi từng được xem.
Tên Gin đi ra ngoài, Miyamoto cũng ra cùng lúc. Tôi đi lại, đứng đó diễn tả lại cái cảnh mà cả hai đã đấu với nhau qua con mắt của khán giả. Mà tôi có làm gì sai đâu ta…? Tự nhiên bị cả hai cho ăn đấm tỉnh bơ.
Híc… tôi đã làm gì sai sao?
*Kết thúc lời kể*
Bốp!
Bốp!
“Bôi bác người ta vừa vừa thôi nha!!” – Bảo Anh đỏ mặt hét lên.
“Một ngày không được tớ đánh là cậu bị ngứa phải không Michio?” – Gin khoanh tay, miệng ngậm kẹo mút, nói với giọng đằng đằng sát khí.
“Hì hì…” – Michio gãi đầu trông cực kỳ “tội nghiệp”, cười cầu hòa.
Sau một hồi cãi cọ lôi thôi, cuối cùng cả đám cũng lên đường, thẳng tiến về nhà Gin.
“Woo hoo!! Tớ không ngờ là đường về nhà cậu lại đi ngang qua chỗ này đâu đó!!” – Michio hào hứng quá muốn nhảy cẫng lên vì thích thú khi cả đám đang đi ngang qua một cửa hàng game lớn.
“Tớ ngày nào mà chẳng vào?” – Gin đẩy đưa cây kẹo mút, đút tay vào túi quần và đáp lại sự hứng thú của tên bạn thân.
“Oa!! Không ngờ là Shinakawa cũng chơi game đâu nha!!” – Ayane tròn xoe mắt, thốt lên trong ngạc nhiên – “Tớ cứ tưởng cậu không thích những trò đó cơ..”
“Ặc!” – Lời của Ayane làm Gin xém nữa đã nuốt luôn nguyên cây kẹo vào miệng – “Cậu nghĩ tớ người rừng hay sao mà không chơi game?”
“Ai biết đâu mà!!” – Ayane chu miệng, vẻ ngu ngơ.
Bảo Anh đi sau cùng nhóm bạn, còn Sakura thì đi trên cùng, trò chuyện liên tục với Gin. Cũng tốt còn gì! Ít ra thì người giống cô cũng không xung khắc với anh.
Cả đám đang lững thững đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Bảo Anh theo thói tò mò liếc sơ qua một cái. À vâng! Nếu như đây chỉ là một con hẻm hai bên đường toàn thùng rác thì chẳng có gì đặc biệt…
Nhưng lần này, có một chuyện khiến Bảo Anh phải dừng chân, nhìn thẳng vào trong.
Một thằng nhóc, nó đang đánh nhau với một con mèo hoang! Người của nó bây giờ thật bẩn thỉu với nhiều vết bùn trộn lẫn với vài vệt máu nhỏ trên gương mặt đáng thương do bị con mèo cào. Nó nhăn mặt lại, quơ cánh tay phải gầy gò của mình qua thật mạnh để hất con mèo xuống khỏi cái thùng rác. Con mèo đứng dậy, nhìn nó rồi bỏ chạy. Chẳng biết nên tội cho thằng nhóc hay nên tội cho con mèo đây…?
Bảo Anh toan bước lại gần, nhưng rồi lại dừng chân khi thấy thằng nhóc đang mở nắp thùng rác và chúi cái đầu vào trong đó. Chưa bao giờ cô thấy một hoàn cảnh như thế này nên gương mặt có phần kinh ngạc và đầy vẻ cảm thông.
“Này nhóc!” – Cô lại gần, túm lấy cổ áo của thằng nhóc từ đằng sau và nhấc nó ra khỏi cái thùng rác.
“Buông ra!! Bà chị này làm cái khỉ gì thế?” – Nó bực bội quát ầm ĩ.
“Đồ ăn trong đó rất mất vệ sinh, ăn vào rất dễ bị bệnh. Nhóc không được ăn.” – Bảo Anh đặt nó xuống đất, dí ngón trỏ vào trán nó và nói.
“Em biết chứ! Nhưng không ăn ở đây thì ăn ở đâu?”
“Ba mẹ nhóc đâu?”
“Nếu họ còn sống thì em đâu có đi lục thùng rác mà ăn chứ!”
Bảo Anh sững người. Hóa ra, tại cái đất nước phồn thịnh hiện đại này, cũng có những con người nghèo đói và thiếu thốn tình thương như vậy…
“Nhóc mấy tuổi rồi?” – Bảo Anh cười, lấy hai bàn tay của mình nâng mặt thằng nhóc lên.
“Tám… tám tuổi!” – Nó trả lời, gạt tay của Bảo Anh ra khỏi người mình – “Woa, giờ nhìn kỹ thấy chị cũng xinh ghê ha…”
“Cái gì?” – Cô nàng giật mình – “Tr… trời! Chuyện đó thì ai mà không biết chứ!”
Bảo Anh đang bị ảo tưởng sức mạnh cấp độ cao!
“Vậy em gọi chị là “chị xinh đẹp” được không nhỉ?” – Nó cười tinh ranh.
What? “Chị xinh đẹp”? Bảo Anh sao?
“Ôi trời ơi! Chị cũng có tên mà, gọi thế làm gì cho dài dòng?” – Bảo Anh toát mồ hôi, cười gượng gạo – “Tên của chị là—
“Em không đọc tốt được! Những cái họ dài ngoằng, những cái tên khó nhằn, em không thích đọc!” – Thằng nhóc phụng phịu.
“Vậy nhóc tên gì?” – Bảo Anh hỏi lại.
“Hi – ka – ru!” – Nó ngắt ra từng chữ một để đọc, nghe thật khó nhọc.
“Ừ ừ! Được rồi, Hi – ka – ru à…” – Bảo Anh dỗ dành, bắt chước đọc theo nó – “… Chẳng lẽ em định ở ngoài đường suốt kiếp luôn hay sao hả?”
“Khiếp! Chị nói gì kinh dị thế? Đâu ra mà suốt kiếp?” – Hikaru bĩu môi, hàng lông mày nhíu lại vẻ khó chịu. Bảo Anh không thể hình dung nổi nó đã trải qua những gì trong quá khứ. Làm sao mà nó có thể vững vàng và mạnh mẽ được như thế này khi chỉ mới tám tuổi?
Riing… Riing…
Bảo Anh giật mình vì tiếng chuông điện thoại di động reo. Cô mở cặp, lấy nó ra và nhìn tên người gọi, là Gin.
“Chết! Quên mất tiêu cái đám kia.”
“Đám nào?” – Hikaru chẳng hiểu gì, nghiêng đầu thắc mắc.
“Alo!”
“Tôi tưởng cô bị sụt hố hay bị bắt cóc rồi chứ? Tự nhiên đi được một đoạn quay ra sau biến mất một cách bí ẩn!” – Giọng điệu này của Gin khiến Bảo Anh tức điên.
“Xin lỗi xin lỗi! Tôi không đi nữa đâu, mọi người cứ đi đi!” – Cô khoác cặp lên vai, rồi nhìn Hikaru – “Vậy nha.”
Cô nàng cúp máy cái rụp.
“Hờ hờ…” – Gin nhìn điện thoại, đôi mắt ánh lên cái vẻ “không có lời nào để nói”.
“Đi nào!” – Bảo Anh nắm lấy tay của Hikaru.
“Đi đâu?” – Hikaru ngu ngơ hỏi.
Bảo Anh ngồi xuống, lấy khăn tay của mình ra và lau mặt cho thằng nhóc này.
“Xong! Đi ăn với chị, chị khao em.”
Nói rồi, cô nàng dẫn Hikaru ra khỏi con hẻm nhỏ và đi tìm một quán ăn.
Cả hai bước vào một tiệm cà phê. Hikaru nhìn nhìn thực đơn một hồi, rồi cũng phải đưa cho Bảo Anh đọc thay.
“Cho em hai phần cơm chiên cuộn trứng, một ly kem và một ly cà phê sữa.” – Lựa chọn xong, cô nàng nói với nhân viên phục vụ.
“Lần cuối cùng nhóc được ăn đàng hoàng là khi nào?” – Bảo Anh chống tay lên bàn, mặt nghiêm túc nhìn Hikaru.
“Em không nhớ nữa!” – Nó nhún vai, trả lời tỉnh như ruồi.
Trong khi Bảo Anh đang ngồi nói chuyện, thì ở bên ngoài, Gin xuất hiện lúc nào không hay.
“Trốn cả đám để đi hẹn với một thằng nhóc à?” – Anh xoa cằm, nhíu mày nghi ngờ. Bọn kia đã về tới nhà anh và được chị Saori tiếp đãi chu đáo.
Gin đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt nhìn lên bầu trời đang gần chuyển sang sắc vàng cam về chiều.
“Đã để quý khách phải đợi lâu!” – Nhân viên phục vụ bước ra, để đồ ăn xuống bàn của Bảo Anh.
“Nhóc ăn đi!” – Cô cười, đẩy sát dĩa cơm lại cho Hikaru.
Thằng nhóc run run cầm muỗng lên và ăn. Đã bao lâu rồi nó không được ăn ngon như thế này? Mùi vị này, là người ta mời nó, chứ không phải là nó đi xin xỏ và nhận lấy trong sự khinh bỉ. Ngon quá! Thật là ngon…
“Ăn từ từ thôi nhóc! Mắc nghẹn bây giờ!” – Bảo Anh uống một ngụm cà phê, rồi lấy tay đưa luôn dĩa của mình cho Hikaru ăn.
Hai người ngồi tán dóc hơn một tiếng đồng hồ. Đợi Hikaru ăn xong ly kem, Bảo Anh tính tiền và dắt thằng nhóc ra ngoài.
Gin từ đâu chui ra, đứng chặn lối đi của Bảo Anh ngay khi cô vừa ra khỏi quán mấy bước chân.
“Nói đi tới nhà tôi mà!” – Anh lên tiếng, lấy tay bóc vỏ kẹo mút ra và ngậm vào.
“Tôi đã nói là tôi không đến nữa mà?” – Bảo Anh nhíu mày.
“Ai đây?” – Gin hất mặt về phía Hikaru, đôi mắt ánh lên một chút thắc mắc.
“À… Chuyện dài lắm, để sau tôi sẽ kể!” – Bảo Anh nhìn thằng nhóc – “Hikaru này, tới nhà cái anh này chơi luôn nha!”
“Oa, chơi luôn!” – Hikaru hào hứng.
“Cô chưa hỏi ý kiến chủ nhà mà?” – Gin đạp chân vào tường giải tỏa bức xúc.
“Chứ giờ không lẽ phải bỏ nó một mình?” – Bảo Anh cố gắng kiềm chế sự tức giận.
Gin thở dài, gật đầu một cái khiến hai người kia vui mừng.
Về tới nhà Gin thì cũng đã gần tối. Bảo Anh cảm thấy kinh ngạc khi đột nhiên Gin rẽ vào và bước lên những bậc thang cao, và ở trên đỉnh là một cửa đền.
“Nhà cậu đây sao?” – Cô không kiềm được sự tò mò, hỏi ngay.
“Ừ! Tôi sống với gia đình chủ ngôi đền này từ nhỏ.” – Gin vẫn bước đều, trả lời với giọng thản nhiên.
“Vậy… ba mẹ cậu đâu?” – Đột nhiên, Bảo Anh cảm thấy điều mình vừa hỏi thật thiếu tế nhị và mất lịch sự, cô lấy tay bụm miệng lại ngay lập tức.
“Câu hỏi đó, tôi sẽ trả lời vào lúc thích hợp.” – Gin im lặng một hồi, rồi trả lời.
“Ừ…” – Bảo Anh không biết nói gì thêm.
Lên đến sân đền, những cây đèn trong sân đã được thắp sáng lên. Đền khá rộng rãi, cây xanh bao phủ khắp nơi. Kiến trúc truyền thống khiến nó càng trở nên tôn nghiêm gấp bội phần. Gin dẫn Bảo Anh đến gian nhà bên trái và mở cửa ra.
“Đã tìm thấy người ngoài hành tinh bị lạc!”
“Im ngay!!!” – Bảo Anh hét toáng lên khi nghe Gin nói xong.
“Ờ ờ…” – Anh chàng bâng quơ trả lời.
Bảo Anh hậm hực đi vào. Đập vào mắt cô đầu tiên là một miko xinh đẹp đang ngồi rót trà. Mái tóc đen nhánh dài và mượt được cột một ít vào chiếc nơ to màu xanh biển đậm. Đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng và hiền từ, phải nói là sánh ngang với đôi mắt của Akiko. Đôi tay trắng nhẹ nhàng thanh thoát, khuôn mặt trái xoan xinh xắn. Nói chung là, trước mặt của Bảo Anh đang hiện diện một “tiên nữ giáng trần”.
“Đây là…”
“Con gái của chủ nhân ngôi đền, chị Tachibana Saori.” – Gin trả lời cho sự thắc mắc của Bảo Anh.
“Người yêu cậu à?” – Cô nàng Bảo Anh hỏi nhỏ vào tai Gin.
“Điên à? Làm gì có!” – Anh phun cả cây kẹo mút ra ngoài, cự lại ngay lập tức.
Bảo Anh nhún vai, đi vào và chào hỏi trong sự vui vẻ. Thằng nhóc Hikaru nắm lấy áo của cô, tò tò theo sau. Ayane và Sumire bị bấn loạn tâm lý khi thấy thằng nhóc bởi sự dễ thương vô bờ bến của nó.
“Này… ra nói chuyện với tôi một lát đi!” – Ngồi trò chuyện một hồi lâu, Bảo Anh khều vai Gin, nói nhỏ.
Anh không nói gì, đứng dậy và đi theo cô.
“Có chuyện gì?”
“À…” – Bảo Anh khó nhọc mở lời – “Tôi có chuyện muốn xin ý kiến của cậu.”
Gin im lặng giây lát, rồi lên tiếng hỏi chuyện gì.
“Tôi muốn… nhóc Hikaru ở lại với cậu, có được không?” – Bảo Anh ngập ngừng, tim đập nhanh liên hồi. Sao mà giống tỏ tình quá vậy nè trời?
Tình huống thật khó xử. Khó xử cho Bảo Anh, và cô thật sự muốn biết rằng, lúc này Gin có đang khó xử như cô không?
Cô không thể biết được, cô không thể biết lúc này anh đang nghĩ gì. Gương mặt anh quá bình thản, nó không biểu lộ cảm xúc gì rõ rệt. Một chàng trai chỉ mới mười sáu tuổi, làm thế nào mà có được gương mặt này?
Phút chốc, đột nhiên Bảo Anh muốn biết được, rốt cuộc, Shinakawa Gin, thân thế rõ ràng của anh là gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook