Gửi Cho Anh: You Are My Destiny
-
Quyển 1 - Chương 1: Du học sinh
"Chết tôi thật rồi..."
Dựa lưng vào tường, Bảo Anh khẽ thở ra một hơi thật dài. Đã gần ba tiếng đồng hồ kể từ lúc xuống máy bay, cô vẫn chưa thể nào tìm được đường để về nhà của cô chú mình.
Vâng! Đây là cái giá phải trả cho cái lần "kiêu hãnh" của cô mấy ngày trước.
"Không cần đón con đâu ạ! Con có thể tự tìm được nhà của cô chú. Con là chuyên gia mò đường mà..."
Giờ mới biết mình thật sai lầm khi nói ra câu đó, thậm chí là còn rất chắc nịch nữa chứ!
"Đúng là mỗi nước mỗi khác. Đường ở Nhật khó mò thật!"- Cô nhìn tờ giấy chỉ dẫn và lầm bầm.
Bảo Anh được cha mẹ cho qua Nhật học tập và định cư lâu dài. Sở dĩ như vậy, là vì họ quá bận bịu và thường xuyên phải đi công tác ở bên này. Mà dù cho có về Việt Nam cũng rất ít khi về nhà. Cho nên, cho Bảo Anh qua đây quả là một ý tưởng không tồi.
Trước khi sang đây, cô được ba mẹ cho ba năm thực hiện chương trình "giáo huấn" đặc biệt. Bảo Anh bắt đầu lao vào từ vựng, ngữ pháp tiếng Nhật. Giao tiếp ở nhà cũng phải nói bằng tiếng Nhật. Đến độ cô mém xíu nữa đã quên luôn tiếng mẹ đẻ của mình.
Tất cả các môn học của cô bắt đầu được thay bằng chữ Nhật. Từ toán, lý, hoá cho đến văn học... tất cả đều là Nhật Bản.
"Ba mẹ ác thật đó!"
"Làm như vầy qua bên đó con mới có thể bà tám lý sự với bạn bè được chứ!"
Thế đấy! Cho dù có biện minh và tìm cách trốn cả hàng trăm lần, Bảo Anh cũng không thể nào thoát khỏi được "nanh vuốt" của ba mẹ.
Nhưng cũng nhờ thế mà cô có thể tự tin bước xuống máy bay, đi trên những con đường ở xứ Mặt trời mọc này. Có thể nói, ba mẹ cũng không ác quá...
Bảo Anh kéo va li, tiếp tục bước. "Không biết đến bao lâu mới tìm được đây...?"
"Trời ơi!!!"- Cô gào lên, thật to, "rúng động" cả các thân cây gần đó.
Diing... doong...
Bà Nguyên đang đọc sách thì đột nhiên nghe tiếng chuông. Đứng dậy và đi ra mở cửa, bà giật mình, bật lùi ra sau mấy bước.
"Trời, Nhím! Sao lại ra nông nỗi này hả con?"
Đứng trước mặt bà là Bảo Anh, người ướt nhẹp, mái tóc rối bù xù, còn gương mặt thì đờ đẫn thiếu sức sống.
"Con... chào... cô Nguyên!"- Bảo Anh vừa thở vừa nói- "Chuyện dài lắm ạ. Để vào nhà rồi con kể."
Bà Nguyên dìu cháu mình vào nhà, lấy một cái khăn cho Bảo Anh lau người rồi kêu ông Sơn, chồng bà ra bưng bê "tài sản" của cô vào trong.
"Sao mà con mò đường hay vậy?"- Vừa ngồi xuống ghế, bà Nguyên đã hỏi ngay.
Bảo Anh chỉnh chu lại mái tóc rối bù xù của mình, cười nhạt. "Đã bảo là con rất giỏi tìm đường mà!"
"Đường ở đây khó đi lắm. Nói cô nghe, con đi tới đây bằng cách nào?"
"Dạ... đi bộ."
Câu trả lời của Bảo Anh khiến cả hai vợ chồng một phen hết hồn. Đi bộ? Từ sân bay đến đây?
"Tại con muốn xem phong cảnh ở Nhật như thế nào. Đi vào ngõ thì bị chó rượt, rồi bị lọt xuống cống. Đi ngang qua nhà một người thì bị nguyên xô nước của chủ nhà làm một cái ào lên cơ thể. Rồi con hỏi một người qua đường, mới biết mình đang đứng trước cửa nhà của cô chú từ nãy giờ."
Bà Nguyên và ông Sơn nghe tường trình xong thì muốn ngã ngửa xuống ghế. Công nhận cô nàng này cũng thật là gan dạ.
"Chú đã nói là để chú rước mà không chịu."- Ông Sơn trách.
"Con không thích. Với lại chuyến phiêu lưu lúc nãy cũng vui mà." - Bảo Anh cười tinh nghịch.
Hai vợ chồng đã thật sự chịu thua cái độ lì lợm của đứa cháu gái này rồi! Trời ạ...!
Nói thêm nữa thì càng chịu thua thêm, nên cả ba quyết định dừng lại và cho Bảo Anh làm một việc trọng đạo vào lúc này: đi tắm.
Quan trọng thật! Nếu không cô nàng sẽ cảm lạnh mất! Ai mà dại dột lại để cho người ta dội nước vào người trong cái tiết trời mùa xuân lạnh buốt thế này chứ?
Và rồi, nửa tiếng sau...
Bà Nguyên dẫn Bảo Anh lên phòng của mình. Một căn phòng nhỏ và vô cùng xinh xắn. Có hai cửa sổ, một cái bàn học, một chiếc giường đơn đặt ở góc bên trái. Còn góc bên phải, là một cái tủ sách được làm từ gỗ và một tủ đồ màu trắng. Gần bàn học là một tấm gương lớn. Bảo Anh suýt nữa đã hét lên vì vui sướng. Chưa bao giờ cô được ở trong một căn phòng dễ thương như thế này. Hồi trước, cô chỉ thấy nó trong anime và manga. Còn bây giờ, cô đã thật sự được sở hữu nó.
Chạy lại chiếc giường và thả người xuống đó, Bảo Anh thở ra một cách thật thư thái. Ôi... sự thoải mái là đây!
"Nghỉ ngơi rồi xuống ăn cơm nhé! Tối cô chú sẽ dẫn con đi thăm quan Tokyo."
"Vâng..."- Bảo Anh đáp, đôi mắt nhắm lại, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Cơn buồn ngủ ập tới. Dù không muốn, nhưng đôi mắt của Bảo Anh vẫn nhắm nghiền và không chịu mở ra. Cô chìm sâu vào giấc ngủ, giải thoát sự mệt mỏi ra khỏi đầu...
Khi Bảo Anh thức dậy đã là sáu giờ tối. Uể oải đi xuống nhà, cô thấy bà Nguyên đang chuẩn bị bữa tối.
"A, Nhím!Con dậy rồi hả?"- Bà ngưng công việc khi thấy cô đang đứng ở trước cửa phòng bếp.
"Dạ..." - Bảo Anh ngáp một hơi dài.
"Tắm rửa rồi ăn cơm, rồi cô chú dẫn con đi thăm quan thành phố."
Vừa nghe câu này là Bảo Anh tỉnh ngủ hẳn. Cô chạy ù lên phòng, lấy quần áo, phóng thật nhanh vào nhà tắm.
Ăn bữa tối và làm vài chuyện lặt vặt xong, cả nhà bắt đầu ra ngoài. Đường phố Tokyo buổi tối rực rỡ sắc đèn. Người người đi lại trên phố, dù đã tối nhưng vẫn còn khá đông. Shibuya đông vui nhộn nhịp, Akihabara với nhiều mặt hàng anime, manga đặc sắc, đúng chỗ ưa thích của Bảo Anh - một người cực kỳ yêu thích nền văn hóa đầy thú vị này.
Tháp Tokyo cao chót vót rực rỡ trong ánh đèn. Bảo Anh được dẫn lên đỉnh tháp. Từ đây, cô có thể thấy được toàn cảnh thành phố sầm uất nhất Nhật Bản này. Thật đẹp, thật lung linh...
"Ngày mai là cháu nhập học rồi đấy!"- Bà Nguyên đưa cho Bảo Anh một lon nước và nói.
"Hả? Nhanh thế sao?"
"Một chút nữa về cháu sẽ được thấy đồng phục."
Bảo Anh bất động. Mấy giây sau, gương mặt của cô trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết, miệng há to ra và...
"Á!!! Vui qu..."
"Shh... Nhỏ tiếng thôi con bé này."
Cô cười hì hì. Thật sự là ngay lúc này cô đang rất rất rất vui. Vui không thể tả được.
Tối về, nhà của bà Nguyên là ngôi nhà ồn ào nhất. Tiếng hét của Bảo Anh khiến chó cả xóm sủa ầm trời ầm đất. Cô đã nhận được đồng phục.
Áo sơ mi trắng, nơ đỏ, váy xanh ngắn hơn đầu gối, áo khoác ngoài cùng màu với váy, đồng phục quá hoàn hảo, kể ra Bảo Anh hét lên cũng đúng.
Cô nằm xuống, nhắm mắt lại, mong tới ngày mai thật nhanh...
Những tia nắng đầu ngày bắt đầu chiếu xuống trên thành phố Tokyo. Một ngày xuân mát mẻ và ấm áp. Bảo Anh nhìn lại chính mình trong gương lần cuối, rồi đi xuống nhà.
"Hôm nay con Nhím nhìn dễ thương quá nha." - Bà Nguyên nói đùa khi cô vừa ngồi xuống bàn ăn.
"Cô Nguyên, con đẹp sẵn rồi mà..." - Bảo Anh đùa lại.
Cầm miếng sandwich lên và ăn, cô liên tục tưởng tượng đến chuyện nhập học. Người ta nói rằng cuộc sống cấp ba ở Nhật là một cuộc sống màu hồng. Hoạt động ngoại khoá, các câu lạc bộ vô cùng sôi nổi, cùng với những câu chuyện tình lãng mạn y như trong manga. Mới nghĩ tới đó thôi là đủ để cho tâm hồn của Bảo Anh đi tuốt luốt lên mây rồi...
Bà Nguyên có ý định dẫn Bảo Anh đến trường, nhưng cô từ chối. Cô muốn đi một mình, dù sao thì bà Nguyên cũng đã hướng dẫn đường cho cô tối qua rồi, nên cô cũng không sợ phải gặp lại cái tình huống "trời đánh" như ngày hôm qua nữa.
Bước ra cửa và chào tạm biệt cô chú mình, cô bắt đầu bước đi.
"Nhím ơi! Lộn đường rồi con!!"
"Chết... a~~"
Bây giờ mới bắt đầu đi thật đây.
Bảo Anh bước từng bước một, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Bầu trời thật trong, không khí thật dễ chịu. Con đường vắng vẻ, ít xe qua lại.
Đi lên một con dốc thoải, Bảo Anh mắt trợn tròn lên vì kinh ngạc và thích thú. Một hàng cây hoa anh đào trải dài cả con đường, tất cả đều đang nở. Một cảnh tượng ngập tràn sắc hồng, lãng mạn, nên thơ... Bảo Anh không thể nào dứt mắt ra khỏi chúng. Chúng quá đẹp. Hoa anh đào, biểu tượng cho sự dũng cảm, một loài hoa nở vào mùa xuân.
Đang ngắm nhìn chúng không chán mắt, thì ở đầu dốc, xuất hiện một thứ chặn ngang sự say mê của Bảo Anh.
Chàng trai ấy lặng im, đưa đôi mắt theo từng cánh hoa đang rơi xuống. Mái tóc nâu bồng bềnh bay bay theo cơn gió nhẹ đang thổi. Trong giây phút ấy, Bảo Anh tự hỏi không biết là hoàng tử phương nào đang đứng ở đây. Chàng trai ấy quá hoàn mĩ. Anh toát lên một sự dịu dàng đến khó tả.
Bảo Anh đứng lại, ngắm nhìn anh. Có một sự xúc động rất nhỏ đang dấy lên trong lòng của cô.
Hình như biết được có người đang nhìn mình, chàng trai ấy quay sang. Ánh mắt chạm nhau, trong khoảnh khắc, Bảo Anh thấy tim mình xốn xang, đập liên hồi.
Cả hai người im lặng, không gian dường như cũng ngừng hoạt động.
"Này cô! Mặt tôi không phải là thứ để ngắm miễn phí đâu đấy!"
"Hả?"
Anh ta buông ra một câu làm cho tâm hồn lãng mạn của Bảo Anh đang ở trên mây đột ngột bị kéo một phát rớt xuống mặt đất, ê cả mông.
"Hứ! Đẹp trai mà nói chuyện chẳng ra hồn gì hết vậy?"
Bảo anh hậm hực bước đi. Bọn con trai, đúng là không có tên nào tốt đẹp. Đẹp trai một tí là nghênh mặt làm phách ư? Tên này nghĩ mình là hoàng tử hay thiên thần gì à?
"Ngắm có một tí mà đã bày đặt... Hắn nghĩ hắn là ai chứ?"
Bảo Anh đâu biết rằng... đây là một trong những cuộc gặp gỡ định mệnh trong cuộc đời cô.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau... là như thế.
Dựa lưng vào tường, Bảo Anh khẽ thở ra một hơi thật dài. Đã gần ba tiếng đồng hồ kể từ lúc xuống máy bay, cô vẫn chưa thể nào tìm được đường để về nhà của cô chú mình.
Vâng! Đây là cái giá phải trả cho cái lần "kiêu hãnh" của cô mấy ngày trước.
"Không cần đón con đâu ạ! Con có thể tự tìm được nhà của cô chú. Con là chuyên gia mò đường mà..."
Giờ mới biết mình thật sai lầm khi nói ra câu đó, thậm chí là còn rất chắc nịch nữa chứ!
"Đúng là mỗi nước mỗi khác. Đường ở Nhật khó mò thật!"- Cô nhìn tờ giấy chỉ dẫn và lầm bầm.
Bảo Anh được cha mẹ cho qua Nhật học tập và định cư lâu dài. Sở dĩ như vậy, là vì họ quá bận bịu và thường xuyên phải đi công tác ở bên này. Mà dù cho có về Việt Nam cũng rất ít khi về nhà. Cho nên, cho Bảo Anh qua đây quả là một ý tưởng không tồi.
Trước khi sang đây, cô được ba mẹ cho ba năm thực hiện chương trình "giáo huấn" đặc biệt. Bảo Anh bắt đầu lao vào từ vựng, ngữ pháp tiếng Nhật. Giao tiếp ở nhà cũng phải nói bằng tiếng Nhật. Đến độ cô mém xíu nữa đã quên luôn tiếng mẹ đẻ của mình.
Tất cả các môn học của cô bắt đầu được thay bằng chữ Nhật. Từ toán, lý, hoá cho đến văn học... tất cả đều là Nhật Bản.
"Ba mẹ ác thật đó!"
"Làm như vầy qua bên đó con mới có thể bà tám lý sự với bạn bè được chứ!"
Thế đấy! Cho dù có biện minh và tìm cách trốn cả hàng trăm lần, Bảo Anh cũng không thể nào thoát khỏi được "nanh vuốt" của ba mẹ.
Nhưng cũng nhờ thế mà cô có thể tự tin bước xuống máy bay, đi trên những con đường ở xứ Mặt trời mọc này. Có thể nói, ba mẹ cũng không ác quá...
Bảo Anh kéo va li, tiếp tục bước. "Không biết đến bao lâu mới tìm được đây...?"
"Trời ơi!!!"- Cô gào lên, thật to, "rúng động" cả các thân cây gần đó.
Diing... doong...
Bà Nguyên đang đọc sách thì đột nhiên nghe tiếng chuông. Đứng dậy và đi ra mở cửa, bà giật mình, bật lùi ra sau mấy bước.
"Trời, Nhím! Sao lại ra nông nỗi này hả con?"
Đứng trước mặt bà là Bảo Anh, người ướt nhẹp, mái tóc rối bù xù, còn gương mặt thì đờ đẫn thiếu sức sống.
"Con... chào... cô Nguyên!"- Bảo Anh vừa thở vừa nói- "Chuyện dài lắm ạ. Để vào nhà rồi con kể."
Bà Nguyên dìu cháu mình vào nhà, lấy một cái khăn cho Bảo Anh lau người rồi kêu ông Sơn, chồng bà ra bưng bê "tài sản" của cô vào trong.
"Sao mà con mò đường hay vậy?"- Vừa ngồi xuống ghế, bà Nguyên đã hỏi ngay.
Bảo Anh chỉnh chu lại mái tóc rối bù xù của mình, cười nhạt. "Đã bảo là con rất giỏi tìm đường mà!"
"Đường ở đây khó đi lắm. Nói cô nghe, con đi tới đây bằng cách nào?"
"Dạ... đi bộ."
Câu trả lời của Bảo Anh khiến cả hai vợ chồng một phen hết hồn. Đi bộ? Từ sân bay đến đây?
"Tại con muốn xem phong cảnh ở Nhật như thế nào. Đi vào ngõ thì bị chó rượt, rồi bị lọt xuống cống. Đi ngang qua nhà một người thì bị nguyên xô nước của chủ nhà làm một cái ào lên cơ thể. Rồi con hỏi một người qua đường, mới biết mình đang đứng trước cửa nhà của cô chú từ nãy giờ."
Bà Nguyên và ông Sơn nghe tường trình xong thì muốn ngã ngửa xuống ghế. Công nhận cô nàng này cũng thật là gan dạ.
"Chú đã nói là để chú rước mà không chịu."- Ông Sơn trách.
"Con không thích. Với lại chuyến phiêu lưu lúc nãy cũng vui mà." - Bảo Anh cười tinh nghịch.
Hai vợ chồng đã thật sự chịu thua cái độ lì lợm của đứa cháu gái này rồi! Trời ạ...!
Nói thêm nữa thì càng chịu thua thêm, nên cả ba quyết định dừng lại và cho Bảo Anh làm một việc trọng đạo vào lúc này: đi tắm.
Quan trọng thật! Nếu không cô nàng sẽ cảm lạnh mất! Ai mà dại dột lại để cho người ta dội nước vào người trong cái tiết trời mùa xuân lạnh buốt thế này chứ?
Và rồi, nửa tiếng sau...
Bà Nguyên dẫn Bảo Anh lên phòng của mình. Một căn phòng nhỏ và vô cùng xinh xắn. Có hai cửa sổ, một cái bàn học, một chiếc giường đơn đặt ở góc bên trái. Còn góc bên phải, là một cái tủ sách được làm từ gỗ và một tủ đồ màu trắng. Gần bàn học là một tấm gương lớn. Bảo Anh suýt nữa đã hét lên vì vui sướng. Chưa bao giờ cô được ở trong một căn phòng dễ thương như thế này. Hồi trước, cô chỉ thấy nó trong anime và manga. Còn bây giờ, cô đã thật sự được sở hữu nó.
Chạy lại chiếc giường và thả người xuống đó, Bảo Anh thở ra một cách thật thư thái. Ôi... sự thoải mái là đây!
"Nghỉ ngơi rồi xuống ăn cơm nhé! Tối cô chú sẽ dẫn con đi thăm quan Tokyo."
"Vâng..."- Bảo Anh đáp, đôi mắt nhắm lại, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Cơn buồn ngủ ập tới. Dù không muốn, nhưng đôi mắt của Bảo Anh vẫn nhắm nghiền và không chịu mở ra. Cô chìm sâu vào giấc ngủ, giải thoát sự mệt mỏi ra khỏi đầu...
Khi Bảo Anh thức dậy đã là sáu giờ tối. Uể oải đi xuống nhà, cô thấy bà Nguyên đang chuẩn bị bữa tối.
"A, Nhím!Con dậy rồi hả?"- Bà ngưng công việc khi thấy cô đang đứng ở trước cửa phòng bếp.
"Dạ..." - Bảo Anh ngáp một hơi dài.
"Tắm rửa rồi ăn cơm, rồi cô chú dẫn con đi thăm quan thành phố."
Vừa nghe câu này là Bảo Anh tỉnh ngủ hẳn. Cô chạy ù lên phòng, lấy quần áo, phóng thật nhanh vào nhà tắm.
Ăn bữa tối và làm vài chuyện lặt vặt xong, cả nhà bắt đầu ra ngoài. Đường phố Tokyo buổi tối rực rỡ sắc đèn. Người người đi lại trên phố, dù đã tối nhưng vẫn còn khá đông. Shibuya đông vui nhộn nhịp, Akihabara với nhiều mặt hàng anime, manga đặc sắc, đúng chỗ ưa thích của Bảo Anh - một người cực kỳ yêu thích nền văn hóa đầy thú vị này.
Tháp Tokyo cao chót vót rực rỡ trong ánh đèn. Bảo Anh được dẫn lên đỉnh tháp. Từ đây, cô có thể thấy được toàn cảnh thành phố sầm uất nhất Nhật Bản này. Thật đẹp, thật lung linh...
"Ngày mai là cháu nhập học rồi đấy!"- Bà Nguyên đưa cho Bảo Anh một lon nước và nói.
"Hả? Nhanh thế sao?"
"Một chút nữa về cháu sẽ được thấy đồng phục."
Bảo Anh bất động. Mấy giây sau, gương mặt của cô trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết, miệng há to ra và...
"Á!!! Vui qu..."
"Shh... Nhỏ tiếng thôi con bé này."
Cô cười hì hì. Thật sự là ngay lúc này cô đang rất rất rất vui. Vui không thể tả được.
Tối về, nhà của bà Nguyên là ngôi nhà ồn ào nhất. Tiếng hét của Bảo Anh khiến chó cả xóm sủa ầm trời ầm đất. Cô đã nhận được đồng phục.
Áo sơ mi trắng, nơ đỏ, váy xanh ngắn hơn đầu gối, áo khoác ngoài cùng màu với váy, đồng phục quá hoàn hảo, kể ra Bảo Anh hét lên cũng đúng.
Cô nằm xuống, nhắm mắt lại, mong tới ngày mai thật nhanh...
Những tia nắng đầu ngày bắt đầu chiếu xuống trên thành phố Tokyo. Một ngày xuân mát mẻ và ấm áp. Bảo Anh nhìn lại chính mình trong gương lần cuối, rồi đi xuống nhà.
"Hôm nay con Nhím nhìn dễ thương quá nha." - Bà Nguyên nói đùa khi cô vừa ngồi xuống bàn ăn.
"Cô Nguyên, con đẹp sẵn rồi mà..." - Bảo Anh đùa lại.
Cầm miếng sandwich lên và ăn, cô liên tục tưởng tượng đến chuyện nhập học. Người ta nói rằng cuộc sống cấp ba ở Nhật là một cuộc sống màu hồng. Hoạt động ngoại khoá, các câu lạc bộ vô cùng sôi nổi, cùng với những câu chuyện tình lãng mạn y như trong manga. Mới nghĩ tới đó thôi là đủ để cho tâm hồn của Bảo Anh đi tuốt luốt lên mây rồi...
Bà Nguyên có ý định dẫn Bảo Anh đến trường, nhưng cô từ chối. Cô muốn đi một mình, dù sao thì bà Nguyên cũng đã hướng dẫn đường cho cô tối qua rồi, nên cô cũng không sợ phải gặp lại cái tình huống "trời đánh" như ngày hôm qua nữa.
Bước ra cửa và chào tạm biệt cô chú mình, cô bắt đầu bước đi.
"Nhím ơi! Lộn đường rồi con!!"
"Chết... a~~"
Bây giờ mới bắt đầu đi thật đây.
Bảo Anh bước từng bước một, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Bầu trời thật trong, không khí thật dễ chịu. Con đường vắng vẻ, ít xe qua lại.
Đi lên một con dốc thoải, Bảo Anh mắt trợn tròn lên vì kinh ngạc và thích thú. Một hàng cây hoa anh đào trải dài cả con đường, tất cả đều đang nở. Một cảnh tượng ngập tràn sắc hồng, lãng mạn, nên thơ... Bảo Anh không thể nào dứt mắt ra khỏi chúng. Chúng quá đẹp. Hoa anh đào, biểu tượng cho sự dũng cảm, một loài hoa nở vào mùa xuân.
Đang ngắm nhìn chúng không chán mắt, thì ở đầu dốc, xuất hiện một thứ chặn ngang sự say mê của Bảo Anh.
Chàng trai ấy lặng im, đưa đôi mắt theo từng cánh hoa đang rơi xuống. Mái tóc nâu bồng bềnh bay bay theo cơn gió nhẹ đang thổi. Trong giây phút ấy, Bảo Anh tự hỏi không biết là hoàng tử phương nào đang đứng ở đây. Chàng trai ấy quá hoàn mĩ. Anh toát lên một sự dịu dàng đến khó tả.
Bảo Anh đứng lại, ngắm nhìn anh. Có một sự xúc động rất nhỏ đang dấy lên trong lòng của cô.
Hình như biết được có người đang nhìn mình, chàng trai ấy quay sang. Ánh mắt chạm nhau, trong khoảnh khắc, Bảo Anh thấy tim mình xốn xang, đập liên hồi.
Cả hai người im lặng, không gian dường như cũng ngừng hoạt động.
"Này cô! Mặt tôi không phải là thứ để ngắm miễn phí đâu đấy!"
"Hả?"
Anh ta buông ra một câu làm cho tâm hồn lãng mạn của Bảo Anh đang ở trên mây đột ngột bị kéo một phát rớt xuống mặt đất, ê cả mông.
"Hứ! Đẹp trai mà nói chuyện chẳng ra hồn gì hết vậy?"
Bảo anh hậm hực bước đi. Bọn con trai, đúng là không có tên nào tốt đẹp. Đẹp trai một tí là nghênh mặt làm phách ư? Tên này nghĩ mình là hoàng tử hay thiên thần gì à?
"Ngắm có một tí mà đã bày đặt... Hắn nghĩ hắn là ai chứ?"
Bảo Anh đâu biết rằng... đây là một trong những cuộc gặp gỡ định mệnh trong cuộc đời cô.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau... là như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook