Gone Girl - Cô Gái Mất Tích
Chương 49: Nick Dunne

Ngày thứ mười bốn mất tích

Tôi tỉnh dậy trên chiếc trường kỷ tại nhà em gái tôi với hơi men nồng nặc và sự thôi thúc muốn giết vợ mình. Kể từ sau Cuộc thẩm vấn về Nhật ký đó với cảnh sát, cảm giác này xảy đến khá thường xuyên. Tôi hình dung mình tìm được Amy chui lủi trong một tiệm làm đẹp nào đó tại Bờ Tây, đang nhâm nhi nước ép dứa trên chiếc đi-văng, sự lo âu của cô ta đang bồng bềnh trôi xa, rất xa, mãi trên tầng trời xanh bao la hoàn hảo đó, còn tôi, bẩn thỉu và hôi hám sau chuyến đi hối hả chạy ngang đất nước, tới đứng trước mặt cô ta, che lấp mặt trời cho tới khi cô ta ngước lên, và rồi hai tay tôi bóp chặt lấy cổ họng hoàn hảo của cô ta, với dây thanh âm, hõm họng và động mạch đang đập mạnh đó, ban đầu còn gấp gáp, rồi chậm dần, trong khi chúng tôi nhìn vào mắt nhau và cuối cùng cũng có chút cảm thông.

Tôi sắp bị bắt. Nếu không phải hôm nay thì sẽ là ngày mai, nếu không phải ngày mai thì ngày kia. Tôi coi việc bọn họ để tôi bước ra khỏi sở cảnh sát là một dấu hiệu tốt, nhưng Tanner đã dập tắt suy nghĩ đó: "Không tìm được xác, việc kết tội sẽ cực kỳ khó khăn. Bọn họ chỉ đang bổ sung và hoàn thiện các chi tiết của vụ án mà thôi. Hãy dành những ngày này để làm bất cứ việc gì anh cần, bởi vì một khi có lệnh bắt, chúng ta sẽ rất bận rộn."

Ngay phía ngoài cửa sổ, tôi có thể nghe thấy tiếng nhao nhao của các nhóm quay phim, chụp ảnh - đám đàn ông chào nhau buổi sáng, cứ như thể bọn họ đang điểm giờ làm tại một nhà máy vậy. Những máy quay và máy ảnh như một bầy châu chấu náo loạn không ngừng, cứ lích ta lích tích chụp lại mặt tiền ngôi nhà của Go. Có ai đó đã làm rò rỉ thông tin về việc phát hiện ra "Thiên đàng của cánh đàn ông" trên khu đất nhà em gái tôi, và việc tôi sắp bị bắt. Không ai trong chúng tôi dám làm gì nhiều ngoài việc khẽ vén rèm nhìn ra.

Go bước vào phòng với chiếc quần đùi nỉ và áo phông Butthole Surfer từ thời trung học của con bé, một cánh tay đang ôm chiếc máy tính xách tay. "Mọi người lại ghét anh rồi." Con bé nói.

"Những thứ cảm xúc bất định chết tiệt ấy."

"Tối qua có ai đó đã làm rò rỉ thông tin về căn lều, về chiếc xắc tay và cuốn nhật ký của Amy. Giờ thì tất cả đều nói: Nick là kẻ dối trá, Nick là kẻ giết người, Nick là kẻ giết người xảo trá. Sharon Schieber đã đưa ra lời tuyên bố rằng bà ta vô cùng bất ngờ và thất vọng với chiều hướng mà vụ việc đang diễn ra. À, mà mọi người đều biết về tất cả những đĩa phim khiêu dâm đó - Giết những ả lẳng lơ."

"Hành hạ những ả lẳng lơ."

"Ồ, xin lỗi nhé." Con bé nói. "Hành hạ ả lẳng lơ vậy. Thế nên Nick là kẻ giết người ác dâm xảo trá. Ellen Abbott rồi sẽ phát cuồng lên cho mà xem. Mụ ta là một quý bà kịch liệt phản đối phim khiêu dâm."

"Đương nhiên mụ ta sẽ như vậy." Tôi nói. "Anh dám chắc là Amy biết rất rõ điều này."

"Nick?" Con bé nói bằng giọng vừa ngủ dậy. "Tình hình rất tệ."

"Go, chúng ta cần phải nhớ điều này, người khác nghĩ gì không quan trọng." Tôi nói. "Quan trọng là Amy nghĩ gì. Liệu cô ta có chịu mềm mỏng với anh hay không thôi."

"Nick. Anh thực sự nghĩ là chị ta có thể thay đổi nhanh đến thế được sao, từ việc căm ghét anh vô cùng rồi quay sang yêu anh trở lại ư?"

Đó là lần thứ năm chúng tôi nói về chủ đề này rồi.

"Đúng vậy, anh nghĩ thế, Go ạ. Amy không phải loại người hay nghi ngờ nhảm nhí. Nếu em nói cô ta thật xinh đẹp, cô ta hiểu đó là sự thật. Nếu em nói cô ta thật thông minh khác thường, đó không phải là tâng bốc, mà là lời khen xác đáng. Cho nên, đúng vậy đấy, anh nghĩ là phần tốt đẹp trong cô ta thực sự tin rằng nếu anh có thể nhìn ra lỗi lầm của mình, lẽ dĩ nhiên anh sẽ yêu cô ta trở lại. Bởi, nhân danh Chúa, sao anh lại không thể cơ chứ?"

"Còn nếu thực tế chị ta chỉ là một kẻ đa nghi trước những điều nhảm nhí thì sao?"

"Em biết Amy rồi, cô ta cần phải thắng. Cô ta căm hận anh vì đã chọn một ai khác thay vì cô ta hơn là việc anh đã ngoại tình. Cô ta sẽ muốn anh quay lại chỉ để chứng minh rằng cô ta là người thắng cuộc. Em không thấy sao? Chỉ cần anh cầu xin cô ta quay lại để anh có thể tôn thờ cô ta đúng mực, cô ta sẽ khó lòng cưỡng lại được. Em không nghĩ vậy à?"

"Em nghĩ ý đó cũng được." Con bé nói theo cách mà người ta muốn chúc ai đó may mắn trong trò sổ xố.

"Ồ, nếu em có thứ chết tiệt gì hay ho hơn, hiển nhiên rồi."

Giờ thì chúng tôi gắt gỏng với nhau như thế đấy. Trước đây chúng tôi chưa bao giờ như vậy. Sau khi cảnh sát phát hiện ra căn lều gỗ, bọn họ đã tra hỏi Go, đúng như Tanner đã dự đoán: Cô ta có biết không? Cô ta có tiếp tay không?

Tôi đã mong là tối hôm đó về nhà, con bé sẽ văng đủ các câu chửi thề và giận dữ, nhưng tất cả những gì tôi có chỉ là một nụ cười ngượng ngịu khi con bé đi lướt qua tôi, trở về phòng của mình, trong ngôi nhà mà con bé đã phải tăng mức thế chấp lên gấp đôi để xoay tiền trả trước cho Tanner.

Tôi đã khiến em gái mình lâm vào cảnh cùng cực cả về tài chính và pháp luật, chỉ vì những quyết định khốn nạn của chính mình. Tình cảnh hiện giờ khiến Go cảm thấy phẫn uất còn tôi thì hổ thẹn, một sự kết hợp chết người của hai kẻ đang bị mắc kẹt trong một phạm vi chật hẹp.

Tôi cố chuyển sang một chủ đề khác: "Anh đang nghĩ sẽ gọi điện cho Andie bây giờ về..."

"Phải rồi, điều đó mới thật kỳ tài và khôn ngoan làm sao, Nick. Sau đấy cô ta có thể quay trở lại chương trình của Ellen Abbott..."

"Cô ấy đã không lên chương trình của Ellen Abbott. Cô ấy chỉ tham gia cuộc họp báo mà Ellen Abbott đã đưa tin thôi. Cô ấy không xấu đâu, Go."

"Cô ta tham dự cuộc họp báo bởi vì cô ta hận anh. Em đang có phần mong là anh lại tiếp tục ngủ với cô ta đấy."

"Tuyệt thật."

"Anh còn nói gì với cô ta được nữa chứ?"

"Anh xin lỗi."

"Hẳn là anh phải xin lỗi rồi." Con bé lẩm bẩm.

"Anh chỉ... Anh ghét chuyện kết thúc như vậy."

"Lần cuối anh gặp Andie, cô ta đã cắn anh." Go nói với giọng hết sức bình tĩnh. "Em không nghĩ hai người còn điều gì để nói được nữa. Anh là nghi phạm hàng đầu trong vụ điều tra mưu sát này. Anh đã bị̣ tước mất quyền để có một cuộc chia tay êm ái rồi. Hãy vì thứ chết tiệt ấy, Nick ạ."

Chúng tôi đang dần chán ngấy về nhau, có điều gì đó mà chưa bao giờ tôi nghĩ lại có thể xảy ra. Nó còn hơn cả sự căng thẳng bình thường, còn hơn cả tình thế hiểm nghèo mà tôi đã đặt trên ngưỡng cửa nhà Go. Chỉ một tuần trước đây thôi, trong mười giây đó, khi tôi mở cửa căn lều gỗ và hy vọng Go hiểu ý tôi như mọi khi, vậy mà con bé lại nghĩ rằng tôi đã giết vợ mình: Tôi không thể gạt bỏ được chuyện đó, và con bé cũng vậy. Đôi khi tôi bắt gặp con bé nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng như sắt đá mà con bé vẫn nhìn bố chúng tôi: lại một gã khốn nạn nữa làm chật đất. Tôi chắc là mình cũng thi thoảng nhìn con bé qua lăng kính khốn khổ của bố mình: lại thêm một thứ đàn bà tầm thường nữa oán giận tôi.

Tôi thở dài đánh sượt, đứng dậy, siết chặt bàn tay con bé, và con bé cũng siết chặt tay tôi.

"Anh nghĩ anh nên về nhà." Tôi nói và cảm thấy buồn nôn. "Anh không thể chịu nổi tình thế này thêm được nữa. Chờ đợi sẽ bị bắt, anh không thể chịu nổi."

Trước khi con bé có thể ngăn tôi lại, tôi đã quờ lấy chùm chìa khóa, mở toang cửa, và các thể loại máy ảnh bắt đầu nháy lia lịa, những tiếng la hét nổi bùng lên từ một đám đông thậm chí còn lớn hơn những gì tôi đã lo ngại: Nick, có phải anh đã giết vợ anh không vậy? Margo, có phải cô đã tiếp tay anh mình che giấu bằng chứng không?

"Những tên khốn nạn." Go làu bàu. Con bé đứng bên cạnh tôi với tinh thần tương trợ, trong chiếc áo phông Butthole Surfers và chiếc quần đùi. Một vài người phản đối còn mang theo biểu ngữ. Một phụ nữ với mái tóc vàng hoe xơ xác, đeo chiếc kính râm, lắc lắc tấm biểu ngữ: Nick, AMY đâu?.

Những tiếng la ó càng lớn hơn, điên cuồng và chọc tức em gái tôi: Margo, có phải anh trai cô là kẻ giết vợ không? Có phải Nick giết vợ và con anh ta không? Margo, cô có phải là nghi phạm không? Có phải Nick giết vợ anh ta không? Có phải Nick giết con anh ta không?.

Tôi đứng đó, cố giữ nguyên vị trí và ngăn bản thân mình bước trở lại vào ngôi nhà. Đột nhiên, Go cúi người xuống phía sau tôi, vặn mở van nước ở gần bậc tam cấp. Con bé mở vòi nước lớn hết cỡ - tia nước mạnh và đều - phun thẳng vào tất cả những gã quay phim, chụp ảnh, những kẻ biểu tình phản đối và cả những cô phóng viên xinh đẹp trong bộ vest chực để lên sóng, nước xịt vào bọn họ trông như thể một lũ súc vật vậy.

Con bé mở đường cho tôi bằng cách đó. Tôi lao như tên bắn về phía xe của mình rồi phóng vụt đi, để mặc bọn họ ướt sũng trên bãi cỏ trước nhà, còn Go thì cười ha hả.

Mất mười phút để tôi lách chiếc xe từ đường dẫn vào nhà đến gara, nhích lên từ từ, từ từ từng chút một, chia tách một biển người đang giận dữ - có ít nhất hai mươi người biểu tình phản đối trước nhà tôi, chưa kể đám quay phim, chụp ảnh. Hàng xóm của tôi, Jan Teverer, là một trong số đó. Cô ta và tôi nhìn nhau, rồi cô ta chĩa thẳng tấm biểu ngữ của mình về phía tôi: AMY Ở ĐU, NICK?.

Rốt cuộc, tôi đã vào được bên trong, và cánh cửa gara rì rì đóng xuống. Tôi ngồi trong hơi nóng giữa bốn bề là bê-tông và hít thở.

Chỗ nào giờ đây cũng có cảm giác như tù ngục - những cánh cửa mở ra rồi đóng lại, mở ra rồi đóng lại, còn tôi chẳng khi nào cảm thấy được an toàn.

Tôi dành toàn bộ thời gian còn lại trong ngày hình dung xem tôi sẽ giết Amy như thế nào. Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ được: tìm cách để tiêu diệt cô ta. Chính tôi sẽ là người đập nát bộ óc lúc nào cũng tính toán đó của Amy. Tôi phải nhìn nhận đúng về cô ta mới được: Tôi có thể ngủ lơ mơ trong vài năm qua, nhưng giờ thì tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi đã hào hứng trở lại, như tôi đã từng hào hứng trong thời kỳ đầu cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Tôi muốn làm một việc gì đó, muốn biến điều gì đó thành hiện thực, nhưng không có gì để làm cả. Cho tới tối muộn, đám quay phim, chụp ảnh đã bỏ đi, dù vậy tôi vẫn không dám liều lĩnh rời khỏi nhà. Tôi muốn đi dạo. Nhưng rốt cuộc đành phải đi loanh quanh trong nhà. Tôi bị căng thẳng đến mức nguy hiểm.

Andie đã khiến tôi khốn đốn, Marybeth quay sang chống lại tôi, Go đã mất một phần niềm tin đáng kể. Boney đã gài bẫy tôi. Amy đã hủy hoại tôi. Tôi rót một ly rượu. Tôi uống cạn một hơi, rồi siết chặt chiếc ly đế dày đó trong lòng bàn tay, ném mạnh nó vào tường, nhìn những mảnh vỡ văng tung tóe như pháo hoa, nghe thứ âm thanh tan nát chát chúa ấy, và ngửi làn hơi nồng nồng của rượu whisky ngô. Cơn thịnh nộ với cả năm giác quan. Những ngữ khốn nạn đó.

Cả cuộc đời mình, tôi đã cố gắng để trở thành một người đàn ông lịch sự, một người đàn ông biết yêu và tôn trọng phụ nữ, một người đàn ông không có bế tắc. Và giờ thì thế này đây, tôi đang có những suy nghĩ xấu xa về cô em gái sinh đôi, về mẹ vợ, về nhân tình của mình. Tôi đang tưởng tượng sẽ đập nát hộp sọ của vợ mình ra sao.

Có tiếng gõ cửa, một loạt tiếng bang-bang-bang ầm ĩ và giận dữ khiến tôi giật mình thức tỉnh trước tâm trí đang hoảng loạn của mình.

Tôi ra mở cửa, giật nó mở toang, chào đón cơn thịnh nộ kia bằng một cơn thịnh nộ.

Đó là bố tôi, đang đứng trước ngưỡng cửa như một nỗi ám ảnh khủng khiếp được triệu đến bởi chính sự căm hờn của tôi. Ông ấy thở nặng nề và mồ hôi đầm đìa. Tay áo của ông ấy bị rách, mái tóc rũ rượi, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự tỉnh táo mơ hồ thường thấy khiến ông ấy có vẻ bình thường một cách ác hiểm.

"Cô ta có ở đây không?" Ông ấy gắt gỏng.

"Ai hả bố, bố đang tìm ai?"

"Mày biết ai rồi đấy." Ông ấy đẩy tôi ra, bắt đầu diễu qua phòng khách, kéo theo vết bùn, hai bàn tay vẫn nắm chặt, trọng lực chúi về trước khiến ông ấy phải liên tục bước đi hoặc ngã xuống, miệng lẩm bẩm con khốn con khốn con khốn. Ông ấy có mùi bạc hà. Bạc hà tự nhiên, không phải hương bạc hà nhân tạo, và tôi thấy một vệt màu xanh trên quần ông ấy, như thể ông ấy đã giẫm nát khu vườn của ai đó.

Con nhỏ khốn nạn con nhỏ khốn nạn, ông ấy lảm nhảm không thôi. Đi qua phòng ăn, vào bếp, bật đèn lên. Một con cà cuống đang bò vội bay vụt lên tường.

Tôi đi theo ông ấy, cố làm cho ông ấy bình tĩnh lại, Bố, bố, tại sao bố không ngồi xuống đã, bố, bố có muốn một cốc nước không, bố... Ông ấy lại rầm rập bước xuống cầu thang, những mảng bùn rơi ra khỏi đế giày. Hai bàn tay tôi co lại thành nắm đấm. Đương nhiên người đàn ông khốn nạn này sẽ xuất hiện và quả thực đã khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn.

"Bố! Chết tiệt thật! Không có ai ở đây hết, ngoài con ra. Chỉ có con thôi." Ông ấy đẩy tung cửa căn phòng vẫn dành cho khách nghỉ lại, rồi quay trở lại phòng khách, lờ tôi đi - "Bố!"

Tôi không muốn chạm vào ông ấy. Tôi sợ mình sẽ đánh ông ấy mất. Tôi sợ mình sẽ khóc.

Tôi chặn ông ấy lại khi ông ấy định lên tầng trên để vào phòng ngủ. Tôi đặt một tay lên tường, tay còn lại đặt lên thành cầu thang - một rào chắn bằng cơ thể. "Bố! Hãy nhìn con này."

Những lời nói của ông ấy giận dữ văng ra cùng nước bọt.

"Mày hãy nói với con ranh ấy, mày hãy nói với con ranh xấu xí khốn nạn ấy chuyện chưa xong đâu. Con ranh đó chẳng tốt đẹp gì hơn ta hết, mày nói với nó như vậy. Con ranh đó không quá tốt với ta. Con ranh đó không được quyền lên tiếng. Con ranh khốn nạn xấu xí ấy phải học được..."

Tôi thề là mình đã thấy một sự trống rỗng trắng trơn chỉ trong vòng một giây thôi, một khoảnh khắc hoàn toàn rõ ràng và gai người. Tôi không cố cản tiếng nói của bố tôi nữa, chỉ lần này thôi, và để mặc nó văng vẳng bên tai mình. Tôi không phải là người đàn ông đó: Tôi không ghét và sợ tất cả phụ nữ. Tôi là kẻ căm ghét duy nhất một phụ nữ. Nếu tôi chỉ khinh miệt Amy thôi, và trút tất cả sự tức giận, cơn thịnh nộ và nỗi căm hận vào một người đàn bà, kẻ xứng đáng với những điều ấy, thì điều đó không thể khiến tôi giống bố mình được. Điều đó khiến tôi trở thành một người bình thường.

Con ranh khốn nạn, con ranh khốn nạn, con ranh khốn nạn.

Tôi chưa bao giờ ghét bố tôi hơn thế vì đã khiến tôi thực sự thích nghe những lời lẽ đó.

Con khốn chết tiệt, con khốn chết tiệt.

Tôi tóm lấy cánh tay của ông ấy, thật chặt, và đẩy ông ấy vào xe, rồi đóng sập cửa lại. Ông ấy vẫn lặp lại lời bùa chú đó suốt chặng đường tới Comfort Hill. Tôi dừng xe trước ngôi nhà ở lối vào dành cho xe cấp cứu, và đi vòng qua phía ông ấy, mở tung cánh cửa, kéo mạnh ông ấy ra, và chỉ đưa ông ấy vào bên trong phía sau những cánh cửa đó.

Sau đấy tôi quay lưng đi và về nhà.

Con khốn chết tiệt, con khốn chết tiệt.

Nhưng tôi không thể làm được gì ngoài việc cầu xin. Con vợ khốn nạn của tôi đã để lại cho tôi không gì cả ngoài thứ của quý khốn khổ mà tôi cầm trong tay để cầu xin cô ta trở về. Báo giấy, báo mạng, truyền hình, bất cứ ở đâu, tất cả những gì tôi có thể làm là hy vọng vợ tôi thấy tôi trong vai một gã chồng tốt, nói ra những lời cô ta muốn tôi phải nói: đầu hàng có điều kiện, hoàn toàn. Em đúng và anh sai, luôn luôn là vậy. Hãy về nhà với anh (quân khốn nạn kia). Về nhà để ta có thể giết mi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương