Gọi Một Tiếng Chồng Thì Chết Sao?
-
Chương 4
Lam Vấn Độc được Lý Thi An đưa lên lầu, Mặc Tiêu đã lái xe về gần một tiếng trước.
Hắn sẽ ở Nam gia cho đến khi nào bản thân chán thì thôi, hắn không muốn đụng độ đến Lam Kính Ngữ nữa.
Tài sản của mẹ hắn để lại không ít, hắn chẳng sợ sẽ đói khi không có ông ta.
Hắn lê chân nặng nhọc kéo theo chiếc va-li to đùng lên cầu thang. Lý Thi An nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của hắn, vội đi đến kéo thay hắn, cười cười: "Con đó, kén ăn lắm phải không?"
Nhìn nhỏ nhắn xinh xắn cứ như búp bê. Hình như so sánh kiểu này có chút dị, cô âm thầm cười khổ. Dù gì thằng bé cũng là con trai. Càng nhìn càn giống Duật Mị, mẹ nó cũng xinh đẹp như vậy, đáng tiếc...
"Con-------" Hắn bước lên bậc thang, tiếng nói liền dừng lại.
Hắn nhìn thấy Nam Vỹ Thần đứng trước cửa phòng, nhìn cánh cửa thất thần, gương mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại toát ra lo lắng cùng tức giận rất dễ nhận thấy, tuy đã cố gắng ép xuống. Hoặc, ngay cả cô cũng không nhận ra.
Hắn nhíu mày, định mở miệng gọi, thì Nam Vỹ Thần xoay đầu, trong ánh mắt cô có chút ngỡ ngàng rồi ngay lập tức lại bị che lấp bằng ý cười, cô khẽ cong môi, đưa ngon trỏ lên miệng làm động tác im lặng.
Hắn cảm thấy mặt có chút nóng, động tác đó rất dụ người...
Cô bình ổn đi đến, nắm lấy chiếc va-li mà Lý Thi An đang kéo, mở miệng lo lắng nói: "Sao mẹ không gọi Khả Hân hay ai đó kéo lên?" Cô nâng nâng chiếc va-li lên, bất đắt dĩ nói: "Còn nặng như thế?"
Lý Thi An bật cười: "Con cứ làm như mẹ yếu ớt lắm không bằng" Nhìn gương mặt con gái, muốn đưa tay ra sờ đầu Nam Vỹ Thần.
Nam Vỹ Thần theo quán tính nghiêng đầu né tránh, cánh tay của Lý Thi An đưa ra khựng lại, bất lực để xuống, cười cười cho qua.
Lý Thi An biết, đứa con này là một đứa có tâm cao khí ngạo thập phần lớn hơn tất cả những người khác, năm đó cô hiểu lầm nó, còn có...
Chuyện đã qua lâu như vậy, nó vẫn để ở trong lòng. Nếu cứ như vậy, không biết đến bao giờ cô có thể đến gần nó, dùng những động tác cưng chiều của một người mẹ đối với đứa nhỏ này đây?
Lam Vấn Độc không dấu vết nhìn hai người họ, biểu tình của Nam Vỹ Thần rất khác lạ, giống như bản thân cũng không kịp định thần thì đã nghiêng đầu đi né tránh cánh tay của mẹ mình.
Cô bé trước mặt này, có nhiều thứ thật mâu thuẫn.
Hắn đưa tay muốn nắm lấy chiếc va-li, Nam Vỹ Thần lập tức kéo ra phía sau lưng cô, cô nhướng mày: "Kéo nổi sao?"
Lam Vấn Độc = = Hắn nhìn yếu đuối đến vậy sao?
Nam Vỹ Thần mím môi nhịn cười nhìn biểu tình quẫn bách của hắn, xoay người đi, kéo theo chiếc va-li một cách nhẹ nhàng: "Mẹ, đứa nhỏ này đến ở nhờ nhà chúng ta sao?" Giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió mát, nhưng nếu nghe kĩ hơn, sẽ giống như gió lạnh.
Lý Thi An nhíu mày nói: "Kéo va-li đến phòng cạnh phòng con đi, còn nữa, Độc nhi không phải ở nhờ-------
Nam Vỹ Thần vẫn đi tiếp, cười cười cắt ngang: "Không ở nhờ vậy là gì?"
Lam Vấn Độc cảm thấy lồng ngực bị đè nén, hít thở có chút nặng hơn, lời nói của người trước mặt này, mỗi câu đều là châm chọc!
Lý Thi An cố kìm chế bàn tay đang muốn đưa ra để hung hăn nhéo tai Nam Vỹ Thần, hắng giọng nói: "Nó là hôn phu của con"
"..." Lưng Nam Vỹ Thần cứng ngắc.
"..." Lưng Lam Vấn Độc cũng cứng ngắc.
Gầm! Cánh cửa phòng mạnh mẽ mở ra, Nam Vỹ Thánh lạnh lùng đi ra đứng trước mặt nhìn Lam Vấn Độc, giăng sương đầy mặt bực bội nói: "Mẹ vừa nói gì?"
Lý Thi An cảm thấy tình hình không ổn, vội đi qua: "Bỏ đi bỏ đi, con mau xuống ăn cơm cho mẹ"
Lam Vấn Độc có chút bất ngờ nhìn thằng trước mặt, rồi liếc mắt tới Nam Vỹ Thần, miệng hắn có hơi hé ra, hắn chưa từng gặp hai người này. Hắn cũng có từng nghe Lý Thi An nói, cô có một cặp sinh đôi đẹp như hai cái hài đồng của Thái thượng lão quân ở trên trời, hôm nay mở rộng tầm mắt, có chút bất ngờ.
Nhưng màu tóc thì khác nhau, quần áo cũng khác nhau, tai của Vỹ Thần có đính khuyên, Nam Vỹ Thánh không có, còn có, giọng của hai người họ rất khác, giọng của Nam Vỹ Thần trầm ấm hơn nhiều.
Nam Vỹ Thánh trong lòng cực kì khó chịu, lạnh lùng nhìn tên trước mặt, cứ cảm thấy trong tương lai, tên này sẽ cướp đi Vỹ Thần của hắn. Trong lòng lập tức nghẹn một búng máu.
Nam Vỹ Thần đơ mặt kéo lỗ tai Nam Vỹ Thánh, lực đạo rất nhẹ, cô nguy hiểm nói: "Mày đừng có dọa nó nữa"
Nam Vỹ Thánh vẫn nhìn Lam Vấn Độc, hôn phu? Vậy chẳng phải...
Lý Thi An đang dùng chìa khóa mở cửa, xoay đầu lại trách móc: "Độc nhi bằng tuổi với hai con đó! Con mà xưng mày tao với em nữa hay Độc nhi, là mẹ sẽ không nhìn đến con nữa, con không nghe lời mẹ gì cả!" Tuy là trách móc, nhưng lại chứa đầy sự yêu thương, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, Lý Thi An rất thương yêu Nam Vỹ Thần.
"Con cứ nghĩ là đứa nhỏ này..."
"Nhỏ hơn con chỉ ba tháng thôi!"
Nam Vỹ Thần à một tiếng như đã biết, thật ra cô chỉ muốn đùa giỡn Lam Vấn Độc một chút thôi, chẳng lẽ cô không biết nhị thiếu của Lam gia bằng tuổi với mình?
Ba cô thường đến Pháp để thăm cô. Nam Hành cũng thường đưa Nam Vỹ Thần đi cùng đến những nơi làm ăn và dạ tiệc tại đó, Lam gia cũng được nghe nhắc tới rất nhiều.
Ngay cả chuyện mẹ cô từng đính ước cô cho tên đang đối diện này, cô cũng đã biết từ lâu. Cô không giống những đứa trẻ con khác, cô trưởng thành và biết suy xét xa rộng hơn. Ghét hay thích cũng không muốn nói ra ngoài. Bản thân cô không thích chuyện gì, ai ép cô được? Mặt dù ba cô đã luôn che giấu chuyện này.
Cô cũng không thích tên trước mặt này, ngày tháng còn dài, vậy cứ xem như Nam Vỹ Thánh mà đối đãi. Nhưng nếu dám nghịch ý cô, thì khó nói lắm.
Nam Vỹ Thánh nhìn Nam Vỹ Thần cứ nhìn Lam Vấn Độc, hắn lạnh nhạt nghiêng đầu né tránh móng vuốt của cô, đi vào phòng của mình rồi đóng cửa lại.
Nam Vỹ Thần cắn răng nói: "Mẹ nhìn đi, nó lại phát dại cái gì!?"
Lý Thi An biết hai đứa này đang giận dỗi nhau, thật ra cô cũng lo lắng cho Nam Vỹ Thánh, sợ nó không ăn uống đầy đủ sẽ bị viêm dạ dày. Nhưng mà, nếu cô xen vào hay đến khuyên nhủ, nó cũng chẳng nghe theo. Nó muốn chính là chị mình đích thân hạ mình cho nó một bậc thang để đi xuống. Cô cũng muốn hai đứa nhỏ này có thể như lúc nhỏ, luôn xoắn xuýt lấy nhau.
Cũng không thể mở miệng khuyên đứa con gái tự kiêu này, nó muốn, nó sẽ cho, nó không muốn, có khi cơn giận sẽ phản kích ngược lại mẹ nó, khiến tình trạng rạn nứt tình cảm của hai mẹ con càng lớn hơn.
Vậy đành mặt kệ, cứ giao cho Nam Vỹ Thần vẫn là tốt nhất.
Lý Thi An giả bộ tức giận: "Nó không ăn thì mặt kệ nó" Đẩy cửa vào phòng, cười cười nhìn Lam Vấn Độc: "Con vào xem phòng của con đi"
Lam Vấn Độc ngoan ngoãn dạ một tiếng. Ánh mắt lại lia tới nhìn Nam Vỹ Thần.
Nam Vỹ Thần có chút trợn mắt, không tin nhìn thẳng vào mặt mẹ mình, một lúc lâu sau mới cứng ngắt nói: "Chẳng phải mẹ rất thương nó sao? Sao lại------"
Lý Thi An mặt kệ cô, nắm tay Lam Vấn Độc chỉ chỉ trỏ trỏ tham quan nơi ở mới, Lam Vấn Đông đi đến đâu cũng mỉm cười gật đầu thật ngoan. Nhưng ánh mắt luôn dán vào Vỹ Thần.
"..." Nam Vỹ Thần nghi nghi ngờ ngờ nhìn mẹ mình, chẳng phải thương thằng đó lắm sao? Sao giờ lại mặt kệ nó?
Nam Vỹ Thần xoay đầu nhìn cánh cửa phòng của em trai, vừa lo nó sẽ đói vừa tức giận mẹ cô cũng không để ý gì tới nó, dơ chân lên như muốn đạp thật mạnh vào cái cửa để phát tiết.
Lý Thi An len lén nhìn qua, chỉ chỉ Nam Vỹ Thần, cuối đầu cười với Lam Vấn Độc: "Con thấy không? Nó nhìn như vậy, chứ không giỏi ăn nói đâu, rõ ràng rất thương em trai nhưng lại cứ..."
Lý Thi An buồn phiền không nói tiếp, tiếp tục lảng sang chủ đề khác: "Con thích màu này không?"
Lam Vấn Độc vẫn còn chăm chú nhìn Nam Vỹ Thần, thấy lưng cô rung rung, chân bực bội dậm nhẹ xuống đất, quay đầu bỏ đi, miệng còn lầm bầm cáu gắt: "Mặc kệ mày!"
Hắn thật sự rất muốn cười, nhìn cứ như con nhím đang tức giận, xù lông ra để tỏ vẻ nguy hiểm.
Nhưng sau này hắn lại cực kì hối hận vì suy nghĩ này, cô không phải con nhím chỉ biết xù lông - Cô nguy hiểm hơn rất nhiều, không một thứ nào có thể so sánh.
Hắn quay đầu lại nhìn căn phòng của mình, khóe môi giật giật, nhỏ giọng nói: "Rất thích-------"
Màu hồng sao!?
Hắn sẽ ở Nam gia cho đến khi nào bản thân chán thì thôi, hắn không muốn đụng độ đến Lam Kính Ngữ nữa.
Tài sản của mẹ hắn để lại không ít, hắn chẳng sợ sẽ đói khi không có ông ta.
Hắn lê chân nặng nhọc kéo theo chiếc va-li to đùng lên cầu thang. Lý Thi An nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của hắn, vội đi đến kéo thay hắn, cười cười: "Con đó, kén ăn lắm phải không?"
Nhìn nhỏ nhắn xinh xắn cứ như búp bê. Hình như so sánh kiểu này có chút dị, cô âm thầm cười khổ. Dù gì thằng bé cũng là con trai. Càng nhìn càn giống Duật Mị, mẹ nó cũng xinh đẹp như vậy, đáng tiếc...
"Con-------" Hắn bước lên bậc thang, tiếng nói liền dừng lại.
Hắn nhìn thấy Nam Vỹ Thần đứng trước cửa phòng, nhìn cánh cửa thất thần, gương mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại toát ra lo lắng cùng tức giận rất dễ nhận thấy, tuy đã cố gắng ép xuống. Hoặc, ngay cả cô cũng không nhận ra.
Hắn nhíu mày, định mở miệng gọi, thì Nam Vỹ Thần xoay đầu, trong ánh mắt cô có chút ngỡ ngàng rồi ngay lập tức lại bị che lấp bằng ý cười, cô khẽ cong môi, đưa ngon trỏ lên miệng làm động tác im lặng.
Hắn cảm thấy mặt có chút nóng, động tác đó rất dụ người...
Cô bình ổn đi đến, nắm lấy chiếc va-li mà Lý Thi An đang kéo, mở miệng lo lắng nói: "Sao mẹ không gọi Khả Hân hay ai đó kéo lên?" Cô nâng nâng chiếc va-li lên, bất đắt dĩ nói: "Còn nặng như thế?"
Lý Thi An bật cười: "Con cứ làm như mẹ yếu ớt lắm không bằng" Nhìn gương mặt con gái, muốn đưa tay ra sờ đầu Nam Vỹ Thần.
Nam Vỹ Thần theo quán tính nghiêng đầu né tránh, cánh tay của Lý Thi An đưa ra khựng lại, bất lực để xuống, cười cười cho qua.
Lý Thi An biết, đứa con này là một đứa có tâm cao khí ngạo thập phần lớn hơn tất cả những người khác, năm đó cô hiểu lầm nó, còn có...
Chuyện đã qua lâu như vậy, nó vẫn để ở trong lòng. Nếu cứ như vậy, không biết đến bao giờ cô có thể đến gần nó, dùng những động tác cưng chiều của một người mẹ đối với đứa nhỏ này đây?
Lam Vấn Độc không dấu vết nhìn hai người họ, biểu tình của Nam Vỹ Thần rất khác lạ, giống như bản thân cũng không kịp định thần thì đã nghiêng đầu đi né tránh cánh tay của mẹ mình.
Cô bé trước mặt này, có nhiều thứ thật mâu thuẫn.
Hắn đưa tay muốn nắm lấy chiếc va-li, Nam Vỹ Thần lập tức kéo ra phía sau lưng cô, cô nhướng mày: "Kéo nổi sao?"
Lam Vấn Độc = = Hắn nhìn yếu đuối đến vậy sao?
Nam Vỹ Thần mím môi nhịn cười nhìn biểu tình quẫn bách của hắn, xoay người đi, kéo theo chiếc va-li một cách nhẹ nhàng: "Mẹ, đứa nhỏ này đến ở nhờ nhà chúng ta sao?" Giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió mát, nhưng nếu nghe kĩ hơn, sẽ giống như gió lạnh.
Lý Thi An nhíu mày nói: "Kéo va-li đến phòng cạnh phòng con đi, còn nữa, Độc nhi không phải ở nhờ-------
Nam Vỹ Thần vẫn đi tiếp, cười cười cắt ngang: "Không ở nhờ vậy là gì?"
Lam Vấn Độc cảm thấy lồng ngực bị đè nén, hít thở có chút nặng hơn, lời nói của người trước mặt này, mỗi câu đều là châm chọc!
Lý Thi An cố kìm chế bàn tay đang muốn đưa ra để hung hăn nhéo tai Nam Vỹ Thần, hắng giọng nói: "Nó là hôn phu của con"
"..." Lưng Nam Vỹ Thần cứng ngắc.
"..." Lưng Lam Vấn Độc cũng cứng ngắc.
Gầm! Cánh cửa phòng mạnh mẽ mở ra, Nam Vỹ Thánh lạnh lùng đi ra đứng trước mặt nhìn Lam Vấn Độc, giăng sương đầy mặt bực bội nói: "Mẹ vừa nói gì?"
Lý Thi An cảm thấy tình hình không ổn, vội đi qua: "Bỏ đi bỏ đi, con mau xuống ăn cơm cho mẹ"
Lam Vấn Độc có chút bất ngờ nhìn thằng trước mặt, rồi liếc mắt tới Nam Vỹ Thần, miệng hắn có hơi hé ra, hắn chưa từng gặp hai người này. Hắn cũng có từng nghe Lý Thi An nói, cô có một cặp sinh đôi đẹp như hai cái hài đồng của Thái thượng lão quân ở trên trời, hôm nay mở rộng tầm mắt, có chút bất ngờ.
Nhưng màu tóc thì khác nhau, quần áo cũng khác nhau, tai của Vỹ Thần có đính khuyên, Nam Vỹ Thánh không có, còn có, giọng của hai người họ rất khác, giọng của Nam Vỹ Thần trầm ấm hơn nhiều.
Nam Vỹ Thánh trong lòng cực kì khó chịu, lạnh lùng nhìn tên trước mặt, cứ cảm thấy trong tương lai, tên này sẽ cướp đi Vỹ Thần của hắn. Trong lòng lập tức nghẹn một búng máu.
Nam Vỹ Thần đơ mặt kéo lỗ tai Nam Vỹ Thánh, lực đạo rất nhẹ, cô nguy hiểm nói: "Mày đừng có dọa nó nữa"
Nam Vỹ Thánh vẫn nhìn Lam Vấn Độc, hôn phu? Vậy chẳng phải...
Lý Thi An đang dùng chìa khóa mở cửa, xoay đầu lại trách móc: "Độc nhi bằng tuổi với hai con đó! Con mà xưng mày tao với em nữa hay Độc nhi, là mẹ sẽ không nhìn đến con nữa, con không nghe lời mẹ gì cả!" Tuy là trách móc, nhưng lại chứa đầy sự yêu thương, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, Lý Thi An rất thương yêu Nam Vỹ Thần.
"Con cứ nghĩ là đứa nhỏ này..."
"Nhỏ hơn con chỉ ba tháng thôi!"
Nam Vỹ Thần à một tiếng như đã biết, thật ra cô chỉ muốn đùa giỡn Lam Vấn Độc một chút thôi, chẳng lẽ cô không biết nhị thiếu của Lam gia bằng tuổi với mình?
Ba cô thường đến Pháp để thăm cô. Nam Hành cũng thường đưa Nam Vỹ Thần đi cùng đến những nơi làm ăn và dạ tiệc tại đó, Lam gia cũng được nghe nhắc tới rất nhiều.
Ngay cả chuyện mẹ cô từng đính ước cô cho tên đang đối diện này, cô cũng đã biết từ lâu. Cô không giống những đứa trẻ con khác, cô trưởng thành và biết suy xét xa rộng hơn. Ghét hay thích cũng không muốn nói ra ngoài. Bản thân cô không thích chuyện gì, ai ép cô được? Mặt dù ba cô đã luôn che giấu chuyện này.
Cô cũng không thích tên trước mặt này, ngày tháng còn dài, vậy cứ xem như Nam Vỹ Thánh mà đối đãi. Nhưng nếu dám nghịch ý cô, thì khó nói lắm.
Nam Vỹ Thánh nhìn Nam Vỹ Thần cứ nhìn Lam Vấn Độc, hắn lạnh nhạt nghiêng đầu né tránh móng vuốt của cô, đi vào phòng của mình rồi đóng cửa lại.
Nam Vỹ Thần cắn răng nói: "Mẹ nhìn đi, nó lại phát dại cái gì!?"
Lý Thi An biết hai đứa này đang giận dỗi nhau, thật ra cô cũng lo lắng cho Nam Vỹ Thánh, sợ nó không ăn uống đầy đủ sẽ bị viêm dạ dày. Nhưng mà, nếu cô xen vào hay đến khuyên nhủ, nó cũng chẳng nghe theo. Nó muốn chính là chị mình đích thân hạ mình cho nó một bậc thang để đi xuống. Cô cũng muốn hai đứa nhỏ này có thể như lúc nhỏ, luôn xoắn xuýt lấy nhau.
Cũng không thể mở miệng khuyên đứa con gái tự kiêu này, nó muốn, nó sẽ cho, nó không muốn, có khi cơn giận sẽ phản kích ngược lại mẹ nó, khiến tình trạng rạn nứt tình cảm của hai mẹ con càng lớn hơn.
Vậy đành mặt kệ, cứ giao cho Nam Vỹ Thần vẫn là tốt nhất.
Lý Thi An giả bộ tức giận: "Nó không ăn thì mặt kệ nó" Đẩy cửa vào phòng, cười cười nhìn Lam Vấn Độc: "Con vào xem phòng của con đi"
Lam Vấn Độc ngoan ngoãn dạ một tiếng. Ánh mắt lại lia tới nhìn Nam Vỹ Thần.
Nam Vỹ Thần có chút trợn mắt, không tin nhìn thẳng vào mặt mẹ mình, một lúc lâu sau mới cứng ngắt nói: "Chẳng phải mẹ rất thương nó sao? Sao lại------"
Lý Thi An mặt kệ cô, nắm tay Lam Vấn Độc chỉ chỉ trỏ trỏ tham quan nơi ở mới, Lam Vấn Đông đi đến đâu cũng mỉm cười gật đầu thật ngoan. Nhưng ánh mắt luôn dán vào Vỹ Thần.
"..." Nam Vỹ Thần nghi nghi ngờ ngờ nhìn mẹ mình, chẳng phải thương thằng đó lắm sao? Sao giờ lại mặt kệ nó?
Nam Vỹ Thần xoay đầu nhìn cánh cửa phòng của em trai, vừa lo nó sẽ đói vừa tức giận mẹ cô cũng không để ý gì tới nó, dơ chân lên như muốn đạp thật mạnh vào cái cửa để phát tiết.
Lý Thi An len lén nhìn qua, chỉ chỉ Nam Vỹ Thần, cuối đầu cười với Lam Vấn Độc: "Con thấy không? Nó nhìn như vậy, chứ không giỏi ăn nói đâu, rõ ràng rất thương em trai nhưng lại cứ..."
Lý Thi An buồn phiền không nói tiếp, tiếp tục lảng sang chủ đề khác: "Con thích màu này không?"
Lam Vấn Độc vẫn còn chăm chú nhìn Nam Vỹ Thần, thấy lưng cô rung rung, chân bực bội dậm nhẹ xuống đất, quay đầu bỏ đi, miệng còn lầm bầm cáu gắt: "Mặc kệ mày!"
Hắn thật sự rất muốn cười, nhìn cứ như con nhím đang tức giận, xù lông ra để tỏ vẻ nguy hiểm.
Nhưng sau này hắn lại cực kì hối hận vì suy nghĩ này, cô không phải con nhím chỉ biết xù lông - Cô nguy hiểm hơn rất nhiều, không một thứ nào có thể so sánh.
Hắn quay đầu lại nhìn căn phòng của mình, khóe môi giật giật, nhỏ giọng nói: "Rất thích-------"
Màu hồng sao!?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook