"Nam tổng, không hay rồi, đêm qua..."

Nam Hành đứng trước bờ biển dịu dàng nhìn theo bóng dáng của Lý Thi An đang vui vẻ chơi đùa với cát, vừa nghe người trong điện thoại thuật lại toàn bộ chuyện của tối qua, gương mặt hắn trắng bệch.

Chân có chút lung lay, trên trán gân xanh nổi lên chằn chịt, hơi thở cũng nặng nề thêm vài phần, hắn nhìn Lý Thi An một chút rồi thất thần. Hắn và cô từ nhỏ chính là thanh mai trúc mã, hắn yêu cô hơn cả mạng. Cô lại có bệnh tim ở trong người, hắn tuyệt đối không thể nào để cho cô biết chuyện này được. Nam Vỹ Thánh và Nam Vỹ Thần chính là một nữa trái tim của Lý Thi An, Lam Vấn Độc hiện tại cũng chính là một phần nữa của cô. Nếu cô biết được bọn nhỏ đang gặp nguy hiểm, hắn rất sợ cô sẽ không thể nào đứng vững được. Ngay cả hắn còn sắp không đứng vững, một đám vệ sĩ này nuôi để làm gì chứ! 

Trong điện thoại thông báo đến tin nhắn, tay hắn có chút rung, mở ra xem xong thì mặt hắn liền giản ra. 

_____________

Nam Vỹ Thần ngồi một gốc trong căn phòng cũ, trên tường quần quệnh vết bẩn, những hình ảnh được bôi vẽ tùy tiện, nói chung ra, đây là nhà hoang đã bỏ phế. 

Ngay cả gạch lót nền cũng nơi có nơi không, vách cửa cũng không chắc chắn, cánh cửa chỉ là một tấm sắt đã rỉ.

Đã bị bắt được một ngày rồi, Lam Vấn Độc và Nam Vỹ Thánh có cố đến gần cô thế nào, cô cũng lạnh lùng không nhìn tới.

Lúc đến đây bọn họ đều bịt mắt bọn cô lại, cô muốn quan sát thử ở đây là đâu, là nơi nào, có thuận tiện cho việc chơi trò mạo hiểm hay không, nhưng tất cả đều không được. 

Bọn chúng cũng chưa cho bọn cô ăn gì. Trong lòng cô cực kì phẫn nộ. Bọn chúng có 3 tên. Cô vô tâm hữu lực mà nghĩ kế, có nghĩ ra cũng không thể dùng, vì hiện tại còn có thêm hai cục nợ này ở đây. 

"Chị..." Nam Vỹ Thánh nằm dưới nền đất, trên trán thấm ra mồ hôi, cổ đau rát khó chịu, đâu óc mê mang.

Nam Vỹ Thần nhíu mày, lần mò đi đến chỗ Nam Vỹ Thánh: "Giọng mày sao khàn vậy?"

"Em..." 

Nam Vỹ Thần đưa tay sờ sờ trán hắn, chân mày nhíu thành một đường. Họa vô đơn chí, Nam Vỹ Thánh lại bị sốt. 

Còn sốt rất cao.

Lam Vấn Độc đi đến ngồi cạnh cô, cuối đầu nhỏ giọng nói: "Vỹ Thần, cậu đừng giận bọn tôi nữa có được không?"

Nam Vỹ Thần đưa tay ôm Nam Vỹ Thánh dựa vào người mình không buồn trả lời. 

"Cậu lúc nào cũng như vậy. Lúc đó rất nguy hiểm, tôi không muốn cậu bị bắt đi! Nếu tôi đã không thể bảo vệ được cậu, vậy cùng nhau bị bắt thì cũng đã sao-------"

"Câm miệng!" Cô tức giận cắt ngang: "Tránh xa tao ra!"

Lam Vấn Độc cảm thấy trong ngực thật khó chịu, chân vẫn còn rất đau, trong lòng như bị cào như bị xé, giọng nói có chút khàn khàn, đôi mắt đỏ lên: "Cậu có biết không? Lúc cậu nói với tôi và Vỹ Thánh phải ngoan ngoãn trốn ở dưới gầm giường không được bước ra ngoài, cũng không cần quan tâm đến cậu sẽ bị gì, chỉ cần nghe lời cậu là được------" 

Nhưng... Hắn lại sợ, rất rất sợ, hắn không biết bọn họ sẽ định làm gì cô. Hắn rất sợ cái cảm giác cô đã bước được một chân vào cuộc đời hắn, thoáng cái liền biến mất chẳng thấy đâu. 

Vỹ Thần, làm ơn đừng luôn bước đi một mình như vậy. Dù con đường phía trước có là gì, cậu cũng phải mãi mãi kéo tôi theo.

Ánh mắt hắn cay cay, tay đưa ra nắm lấy tay cô để lên mắt mình, hắn nói: "Nhưng tôi không thể làm theo được, tôi sợ nếu không thấy cậu ở trước tầm mắt nữa, tôi..."

Nam Vỹ Thần sờ sờ mắt hắn, ngón tay ẩm ướt, cô tuyệt tình nói: "Mày khóc cái gì? Bị bắt giờ hối hận? Mày nghĩ bị bắt cóc chỉ như đi chơi sao? Muốn đi liền đi? Tại sao hôm qua lời của tao thì mày và nó lại không nghe? Tao đã nói như thế nào!?"

Cô càng nói càng giận dữ, lời nói lạnh nhạt dần dần trở nên cáu gắt nóng nảy, nghe kĩ hơn sẽ phát hiện ra một tia ấm ức của cô. Cô đã nói là phải ngoan ngoãn ở đó nhưng lại không nghe, đi ra rồi bị đánh cho gãy chân! 

Sức của ai mạnh hơn ai cô là người rất rõ, bị đánh cho gãy xương thì phải làm sao!? 

Còn dám mở miệng nói "cùng bị bắt thì đã sao?"?

Con mẹ nó cực kì có sao! Mày nghĩ tao đi chơi hay gì!? 

Nam Vỹ Thần nghiến răng ken két chỉ thiếu gèn sắt không thành thép: "Con mắt của mày thật ngây thơ khi nhìn ra xã hội ở bên ngoài! Mày nghĩ ai cũng tốt đẹp như ai sao? Bọn chúng là xã hội đen! Nếu bọn chúng bực tức cái gì cũng có thể bất cứ khi nào nắm cái đầu nhỏ của mày ra để nện! Nện y như đập đầu con cá! Mày ở đây chính là con tin và là con nít vắt nước mũi chưa sạch! Không phải nhị thiếu của Lam gia đâu!" 

Lam Vấn Độc hiểu, hắn hiểu, cô là muốn bảo vệ bọn hắn, lo lắng cho hắn cùng Nam Vỹ Thánh rất nhiều.

Rõ ràng cô biết nơi này nguy hiểm đến như thế, bọn người này cũng không tốt lành chút nào, nhưng vẫn không chút đắn đo đứng ra lãnh hết nguy hiểm vào mình, đẩy hắn cùng Nam Vỹ Thánh vào vòng an toàn. Hắn biết, bây giờ cả ba đều bị bắt, làm cô rất tức giận. 

Hắn không nhịn được nữa quơ lấy người cô ôm chặt, sợ hãi cô sẽ ghét hắn, bỏ mặt hắn, lời nói mang theo chút nức nở: "Xin lỗi, xin lỗi cậu... Nhưng nếu lúc ấy cậu có cảnh cáo thêm một lần nữa, tôi cũng vẫn sẽ không làm theo đâu!"

Nam Vỹ Thần có chút khổ sở, tên này sinh ra chắc chắn là để khắc cô. Trên đời này cô luôn rất ghét nhìn thấy người khác khóc trước mặt mình. Nhất là mẹ cô và Nam Vỹ Thánh, giờ lại thêm thằng này, thật đuối sức để ứng phó. 

Cô không vui cũng không giận nhìn hắn, chợt nói: "Tao là gì của mày?"

"Hôn thê!" Lam Vấn Độc không kịp suy nghĩ đã thốt lên. Chết! Hắn ngẩn phắt đầu lên quan sát nét mặt cô. Cảm thấy mặt mình dường như đang bị nướng, Lam Vấn Độc đưa hai tay che mặt lại nhỏ giọng nói: "Tôi lỡ miệng" 

Nam Vỹ Thần không biểu cảm nhìn hắn rồi hừ cười, nụ cười thiên chân hồn nhiên: "Ngốc nghếch" 

________

Trong căn phòng kính, ánh sáng nâu ấm từ trùm đèn áp trần rọi xuống.

Giang Đức Giả ngồi ở bàn ngoài hút thuốc, nhìn Duật Luân nói, giọng nói thập phần tôn kính: "Anh, mấy ngày nữa Nam Hành sẽ khiến lô hàng của chúng ta nhập vào cảng rồi"

Duật Luân cầm ly rượu lắc lắc: "Bọn nhóc đó nghe nói rất..." Hắn chỉ nói tới đó thì ngừng.

Giang Đức Giả lắc đầu khinh thường: "Tuy có chút bất ngờ với đứa con gái lớn của hắn-----"

"Sao?" Hắn cũng không quan tâm lắm, miệng uống hết ly rượu, tay nhẹ đặt xuống.

Giang Đức Giả cười: "Nó dám lấy giày ném vào mặt tiểu Huyệt"

"Mặt của tiểu Huyệt mà cũng dám phi lễ?" Giọng nói trầm trầm mang ý cười. 

Duật Luân suy nghĩ một hồi: "Đưa tao đến nơi đó xem thử"

Thân ảnh thon dài từ từ đứng dậy, Giang Đức Giả không thể tin nhìn hắn: "Anh... Nơi đó không hợp với anh!"

Duật Luân nghĩ nghĩ: "Bọn mày tuyệt đối chỉ bắt cặp song sinh đó?"

"Còn có nhị thiếu của Lam gia------"

Bốp! Một bạt tay mạnh mẽ gián xuống mặt Giang Đức Giả, Duật Luân gần như gầm lên cho thấy hắn đang phẫn nộ: "Tao đã nói là chỉ bắt thằng con trai của Nam Hành để gây sức ép với hắn ta! Mày bắt thêm con chị càng tốt. Nhưng bắt thêm Vấn... Lam Vấn Độc kia làm gì?" 

"Bọn em nghĩ... Lam gia cũng------"

Duật Luân lạnh lùng nhìn hắn: "Mày thiếu tiền lắm sao?"

Giang Đức Giả trắng mặt vội quỳ xuống, tay liên tiếp vã vào mặt mình cầu xin tha thứ, lực tay vô cùng mạnh mẽ, hắn thật không may khi lại dám làm trái lệnh của Luân Tiếu! Người đang làm sóng làm gió đứng đầu Los Angeles!

________

Lãng: Vỹ Thần có soái không?

Vote thử xem nào!

Các cậu có thích Vỹ Thần không?

Nam Vỹ Thần khẽ mỉm cười: Các cậu thích tôi hay em trai tôi? Hay thằng bánh bèo Độc dược kia?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương