Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Chương 40: Chương 40:

“Tuy thần chưa xác định thức ăn có vấn đề gì không nhưng nương nương vừa mới bị nôn, đã có nghi ngờ, mọi việc từ cẩn trọng, mong Trắc phi nương nương qua một bên để Ngưng Thanh giúp nương nương nôn ra hết.”

Ngưng Thanh là tiểu cô nương đi theo Thái y, là xuất thân quan tì, mỗi tháng có kiểm tra đánh giá, thành tích vượt trội sẽ có bổng lộc, tay nghề y thuật lâu năm tuy có tăng nhưng thân là nữ y, nếu có cơ hội được vào khám bệnh cho quý chủ tử trong cung lập công thì thân phận mới công nhận. Lúc này Ngưng Thanh chỉ đang là làm việc vặt trong cục Thái y.

Đa số các Thái y đều chướng mắt nữ y, chỉ khi nào phải đi chữa cho mấy nữ quyến mới dẫn theo, làm ít thứ trị liệu cần tiếp xúc gần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhan Hoan Hoan gật đầu, thoáng bất lực nhìn về phía Triệu Trạm, được Ngưng Thanh đỡ vào phòng trong, Đàn Văn hiểu ý đưa tới một cái khay đồng. Ban nãy cô không ăn nhiều, tuy là kẻ tài cao gan cũng lớn, cũng phải sợ mấy thứ gọi là độc chứ, lúc đó móc họng đến tàn nhẫn, cả điểm tâm sáng đều nôn ra sạch, giờ Ngưng Thanh hỗ trợ nôn ở bên, thật ra thật sự làm nàng bị làm khổ không hề nhẹ.

Ngưng Thanh đâu biết nội tình, đối đãi với quý nhân đương nhiên là phải vô cùng cẩn thận, không dám tùy tiện cho xong, một hồi cũng khiến Nhan Hoan Hoan buồn nôn, Đàn Văn coi trọng cơ thể chủ tử, vừa đau lòng thấy nàng khó chịu, vừa cổ vũ trấn an cố nôn ra hết, gấp đến độ rơi nước mắt.

Bị cảm giác buồn nôn vút đến đầu váng mắt hoa, cổ họng nói không ra lời, chỉ có thể giao lưu với hệ thống trong đầu để phân tán lực chú ý.

‘vừa rồi cậu nói câu kỹ năng ‘ta hoảng ghê’ không dùng vô con mẹ nó việc gì, là thiệt sao? Cái thái độ ăn chặn tiền công của cậu rất có vấn đề đấy, có thể giảm bớt chút nỗi đau cơ thể cho tôi không, bị hai người kế bên chỉnh đốn tôi hết chịu nổi rồi. ’

Lặp đi lặp lại quá trình thúc ói là chuyện vô cùng tàn nhẫn, đặc biệt trên lưng còn bị dùng sức vỗ vuốt, cho dù với ý tốt, Nhan Hoan Hoan cũng bị quánh đến phát cáu.

[ ký chủ, thiệt ra là tôi nói đùa đó, cô xác định muốn kích hoạt kỹ năng này sao? ]

‘Trí tuệ tiến hoá của cậu thật vô bổ quá……’ máy móc càng nhân tính hóa thì càng khiến người ta bất an mà: ‘hiệu quả thế nào thế?’
[Gói biểu cảm ‘ ta hoảng ghê! ’, hiệu quả sau khi sử dụng khiến người bên cạnh tăng gấp hai đối với sự đồng cảm của cô, thời gian liên tục mười phút, khi kích hoạt kỹ năng này, cô còn sợ ở trên đỉnh núi cao không đón được xe buýt sao? Còn sợ không ai cho cô mượn bài tập sao? Nằm nhà chơi, đạo đức bắt cóc, kỹ thuật chuẩn bị ăn vạ, cô đáng giá có! Xin hỏi ký chủ muốn kích hoạt luôn bây giờ không? ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

……

‘Chưa cần.’


Nhan Hoan Hoan cảm thấy bản thân lại có thể nôn ra rồi.

Liên tục nôn mấy lần, đến khi chỉ còn có nước, Nhan Hoan Hoan thật sự hết chịu nổi: “Ta nôn sạch rồi.”

“Nương nương……” Ngưng Thanh không yên tâm: “Nếu thật sự không hết, ta cho đun một chén canh muối để nôn nhé……”

“Nô tỳ đi ngay!” Đàn Văn như muốn phóng đi ngay.

“Từ từ đã,”

Nhan Hoan Hoan nghĩ thầm, mẹ nó, Từ Vương Phi còn chưa khiến mình thảm đến vậy, hai cái người này, suýt chút nữa cho mình cưỡi hạc đến tây thiên luôn, vội vàng gọi lại: “Bắt ta nôn nữa thì ngũ tạng lục phủ ta cũng nôn ra luôn mất…… Không sao nữa rồi, Đàn Văn, ta thật sự nôn hết rồi, nghe ta.”

Khó chịu đến cực hạn, hai người nói cách gì nàng cũng không nghe, chủ tử đã nước đổ lá khoai thế này, các nàng cũng chỉ nghe theo.

Mà Từ Vương Phi cách một cánh cửa không mấy dễ chịu.

Nàng ta thấp thỏm bất an, nhìn đĩa thịt kho tàu lạnh lẽo trên bàn, hận không thể đạp đổ, sau này sẽ còn rất lâu, nàng ta sẽ không muốn ăn món này. Giống phạm nhân chờ quyết định của thẩm phán, đều tự nhủ, sẽ không bao giờ làm nữa, hoặc giả, lần sau có làm, phải tính toán hơn nữa.

Từ Vương Phi thật sự nghĩ trăm lần cũng không ra, Trắc phi rốt cuộc làm sao ăn đến mức này? Chẳng lẽ đầu lưỡi thật sự linh hoạt như thế sao?

Nàng ta không tin chuyện đơn giản như vậy.

Châu Vân bên cạnh đứng lặng hai tay run rẩy không ngăn được, để che dấu, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, bấu đến bật máu. Chuyện này coi như đặt vào tay nàng ta, có khi nào Trắc phi phát hiện ra manh mối gì rồi? Nếu nàng đã biết, Vương phi nương nương sẽ bảo vệ mình sao? Vương gia xử phạt sao đây?


Một gian chín người, hai chủ tử ba người ngoài bốn tôi tớ, vô vàn tâm tư, nghìn điều phỏng đoán.

Nhan Hoan Hoan ở bên trong nôn đến mức trời đất mù mịt, vẫn có thể đoán ra tình hình bên ngoài, còn có tâm tình tóm tắt đại ý, nếu mấy người mà chơi trò Đại trốn sát nhất định rất có vui, tinh thần giải trí bất tử.

Khoa học kỹ thuật điều trị của Đại Tấn lạc hậu, chưa thể xét nghiệm, cũng chỉ dùng ngân châm thử độc thịnh hành trong tiểu thuyết, có hạn chế rất lớn, chỉ nghiệm được một số thành phần thuốc, nhiều vị thuốc cổ truyền đều dựa vào kinh nghiệm và khứu giác của thầy thuốc phân biệt. Mà thái y cũng đâu thể vì người khác mà tự dùng miệng nếm độc.

Trong hoàn cảnh có hạn sẽ phát triển tiềm năng vô hạn, trí tuệ của người xưa không nên khinh thường.

Không có kỹ thuật xét nghiệm, khứu giác của Thái y đối dược liệu cực kỳ nhanh nhạy, để giữ dược tính, đều phải canh thức ăn đã nấu xong mới hạ độc, trộn lẫn vào hương vị nước sốt thịt lấn át là vị thuốc vô cùng nhạt, có lẽ chỉ có chó từng được huấn luyện mới có thể phân biệt một chút.

Tần thái y bưng cái đĩa lên, nhắm mắt ngửi một lúc lâu.

Đồ ăn đã nguội lạnh vẫn còn rất thơm gây thèm.

Nhưng thịt và nước sốt đều thoang thoảng một vị thuốc rất nhạt, Vương phi tính toán không tồi, hạ vào trong món ăn mặn, đích xác che dấu được nhiều thứ, là Tần thái y đi nữa, trước sau chỉ là người thường, nào có thể ngửi nhẹ nhàng đã phân biệt ra thuốc gì công hiệu thần kỳ gì chứ.

Nhân lực có hạn.

Tần thái y chỉ có thể ngửi ra, hơn nữa thực sự khẳng định, là có thuốc.

Mà thuốc gì thì không biết.

Không biết cũng tốt, đơn giản chỉ cần ba phải một chút thôi.


Hắn ta dám cam đoan, có thay Thái y khác tới ngửi cũng không thể phân biệt rõ bên trong trộn thứ thuốc nào. Từ Vương Phi suy nghĩ khá chu đáo, ôn hòa dài lâu dùng thuốc không mạnh, có đem đi kiểm nghiệm cũng rất khó nghiệm ra nếu đã trộn vào thức ăn.

Chỉ là nếu nói thẳng sợ ảnh hưởng làm ăn, hắn lấy ít vật dụng từ trong thùng gã sai vặt ôm theo, làm mấy động tác như là kiểm nghiệm kỳ bí trên đĩa thịt kho tàu, ngay sau đó khoanh tay đứng lên, như có thần thám Conan ám vào, có thể nói ra lời thoại kinh điển ‘chân tướng chỉ có một’.

Vẻ tự tin đó khiến chân Từ Vương Phi mềm nhũn, cố mạnh mẽ trấn định, trong lòng hối hận không ngừng.

Giờ khắc này, Tần thái y rất tự tin.

Bởi mấy vị ngồi đây, đều không biết y thuật.

Dễ như khoác lác trước mặt người ngoài nghề, chỉ cần tư thái đủ vững, da trâu đều có thể thổi bay tám phần, hắn nhíu mày lắc đầu, xoay người về phía Triệu Trạm chắp tay: “Thần đã có kết luận, chỉ là trong đó còn có chỗ nghi ngờ.”

“Tần thái y mời nói.”

Triệu Trạm biết đĩa thịt thật sự có vấn đề.

Hắn sống cả đời nơi hậu cung, chuyện xấu xa biết không ít, Lương phi nhàn rỗi không kể ra hết, nhưng cũng không qua mặt hai huynh đệ bọn họ. Hắn vẫn luôn biết, trước mình có vài vị huynh trưởng nhìn thì có vẻ bị chết không rõ, thật ra nguyên nhân vô cùng rõ ràng, có hung thủ đứng sau tính sổ vì vinh hoa phú quý, phụ hoàng đối lạnh nhạt với các bà có lẽ cũng có nguyên nhân sâu xa.

Không có cách lưu ý, con cái quá dễ bị chết non, cho nên đặt tình cảm sâu nặng vào Thái tử, dù hắn có làm chuyện hoang đường gì đều không thể tàn nhẫn trách phạt.

Chỉ là không nghĩ trong hậu viện chính mình cũng sẽ xuất hiện mấy thứ này.

Thực ra nên sớm nghĩ đến, không ngờ chuyện lại tới nhanh như vậy.

“Trong thịt có trộn thuốc, hẳn là sau khi hầm chín trộn thuốc bột vào rồi chưng với nước sốt vị rất đậm đà khỏa lấp,” Tần thái y hơi trầm ngâm, lại chắp tay thỉnh tội: “Thức ăn được dọn ra đã lâu, vị thuốc đã bay hết bảy tám phần, thần cố hết sức cũng chỉ có thể ngửi ra vị thuốc lạ như lời Trắc phi nương nương chứ không thể phân biệt rõ là thuốc gì, nhưng thỉnh Vương gia yên tâm, vị thuốc này độc tính không mạnh, tuy không biết tốt xấu, nhưng chắc chắn không lấy mạng người, thần sẽ bốc thuốc hỗ trợ Nương nương mau chóng bài tiết ra hết độc tính.”

Đưa ra hướng giải quyết, vòng một vòng, không nói đến chết chóc chỉ nói có hạ thuốc mà không rõ hiệu dụng, vì giữ cho thái bình mà định hướng có thể xử lý nhẹ nhàng, có tra ra là ai động tay động chân, cũng không liên quan hắn.

Nói cách khác, hạ dược Trắc phi rất có thể chính là Đoan Thân Vương Vương phi, Từ Quốc Công nữ nhi, Quốc Công thì hắn không thể trêu vào, cũng không dám trợn mắt nói nói dối, ba phải cho qua, đẩy hết mong cho Đoan Thân Vương quyết định sáng suốt nhất.


Tần thái y tự thấy mình đúng là cơ trí tuyệt đỉnh.

Từ Vương Phi vừa nghe, vui mừng vô hạn, thật sự bị dọa toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nén xuống nỗi vui mừng quá sức sau khi nỗi sợ bóng gió qua đi, nàng ra mặt hoà giải: “Vậy làm phiền Thái y, Trắc phi vốn mảnh mai, cũng nên được kiểm tra bồi bổ cơ thể, có thiếu thứ gì, Thái y cứ việc ra sức.”

Mà tiêu điểm nãy giờ, người ra quyết định cuối cùng, là Triệu Trạm đang trầm mặc thật lâu.

Thái y đã nói vậy, hắn còn không rõ sao?

Nói về tâm tư thâm sâu, tất nhiên vì Từ Vương Phi Triệu Trạm phải nhượng bộ, hắn có thể đem chuyện bình thường đơn giản nhất suy đi tính lại một đêm, nghĩ đã phức tạp, làm càng phức tạp. Thái y ném quả banh vào tay hắn, hắn lại nghĩ đến Nhan Hoan.
Lúc này, Nhan Hoan Hoan ói đến thất điên bát đảo đang được Đàn Văn hầu hạ hạ rửa mặt, lau khô môi, uyển chuyển từ chối gợi ý của cô ấy không muốn dặm thêm chút phấn, cho hồng hào khí sắc.

Đàn Văn rỉ tai, mặt đầy vẻ không tình nguyện nhỏ giọng nhắc nhở: “Giờ sắc mặt Nương nương quá nhợt, lát nữa ra ngoài…… Sợ sẽ bị yếu thế với Vương phi nương nương, Vương gia còn đang ở đây nữa.”

“Cô nương ngốc,”

Nhan Hoan Hoan để nàng ấy đỡ mình, quay đầu, nụ cười khẽ nhoẻn bên má, khóe môi cong cong: “Chính là muốn để nàng ấy dìm hàng ta đó.”

Sau một lúc Đàn Văn đỡ nàng ra khỏi phòng, đúng lúc đụng phải một mảnh trầm mặc.

Cơ hội tốt.

‘Hệ thống, kích hoạt ‘ta hoảng ghê’. ’

[ Được rồi ký chủ, cô có thể bắt đầu hoảng rồi, thời gian mười phút. ]


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương