Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Chương 18: Chương 18:

Đông Thần cung rất lớn nhưng phòng và giường của hoàng đế lại rất nhỏ. Nhỏ đến nỗi một người đàn ông thành niên khó khăn lắm mới có thể duỗi dài tay chân, xét mặt khác cũng là một cách để ý đến sinh hoạt.

Hai huynh đệ được đưa vào buồng ngủ, dù bên ngoài vô cùng khí thế nhưng lúc này cũng không dám ngắm nghía, cúi đầu khụy xuống hành lễ đồng thanh: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Đứng lên đi, ban đệm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hai người tạ ơn, người còn chưa đứng thẳng thì đệm ngồi mềm đã rải xong xuôi, cũng không dám ngồi trọn chỉ ngồi lên một nửa. Hoàng đế phất tay, Cao Đồng hiểu ý dâng Bích Loa Xuân mới pha lên. Triệu Triệt cất giấu đầy nỗi niềm trong lòng, từng bị đại hoàng huynh chỉnh đốn nên trước mặt phụ hoàng không dám nói bậy, nửa ngày mới rặn ra một câu: “Phụ hoàng…… mong mọi việc người lấy long thể làm trọng.”

Lời quan tâm chỉ nói tẻ ngắt như thế.

Hoàng đế nghe không dễ chịu mấy cứ cảm thấy có chỗ không đúng. Khi còn nhỏ Triệu Triệt không phải dáng vẻ này, chơi đùa chán có bức xúc chạy lại đây ôm chân ông ta là bình thường, ông ta từ trước tới nay không thích gần người khác cũng phải dở khóc dở cười, Lương phi ở bên cạnh gấp đến độ sắp khóc tới nơi sợ rằng Thánh Thượng không vui đá thằng bé ra ngoài.

Khi đó, ông ta cũng không tệ với nhi tử

Quan hệ phụ tử trong Hoàng gia có lẽ là thần kỳ nhất trên đời, trước hết là quân thần, sau mới là phụ tử, đều là quỳ gối. Hoàng đế liếc mắt một cái cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.

Lúc mới lên ngôi, hoàng đế mất đi không ít nhi tử, trừ đứa đầu thì còn lại cũng quên sạch do ai sinh ra.

Ngồi cao không tránh được lạnh lẽo, tình cha nhiều như vậy đều dành cho Thái tử hết rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trẫm không có gì đáng ngại, cũng không đến mức phiền các ngươi quan tâm.”

Chẳng qua Uyên nhi làm ông ta thất vọng.

Nghĩ vậy như vậy nên ánh mắt nhìn hai nhi tử của Lương phi cũng khác rồi.

Lúc cơ hội đến, giống như vô số bước ngoặc không lường trước của vận mệnh, im hơi lặng tiếng, không có viết hoa bôi đậm, cho đến khi qua rồi quay đầu lại nhìn giống như kết cục đã định đang tới gần.

Trong đầu Triệu Triệt đang sợ, hắn ta không sợ phụ hoàng mà sợ Đại hoàng huynh, phụ hoàng hy vọng sau này Thái Tử có đệ đệ phụ trợ, thỉnh thoảng có cơ hội nói chuyện với nhi tử, đa phần là nhắc nhở bọn họ phải kính trọng Thái Tử.


Phụ hoàng xa xôi không thể với tới mà Triệu Triệt ngày ngày theo đuôi Thái Tử, chịu đựng sự trêu chọc của hắn, nịnh nọt chiều theo để tính cách tin phục.

Triệu Trạm thì rời rạc trong quan hệ huynh đệ, không thích hắn ta, ở bên ngoài hắn diễn đủ cảnh huynh thân đệ kính, sau đó tình nguyện đọc sách một mình chứ không theo chân bọn họ xuất cung tìm thú vui.

Tam đệ Triệu Triệt không nắm bắt được cơ hội vậy Nhị hoàng tử thì sao?

“Cũng biết không phải điều đáng ngại, chỉ là dù sao nhi thần cũng nhớ phụ hoàng an khang nên tạm gác việc khác, rủ Tam đệ cùng đi Đông Thần cung, chỉ e làm ảnh hưởng tới sự yên tĩnh nghỉ ngơi của phụ hoàng.” Triệu Trạm mở miệng, giọng ôn hoà.

Hắn nói rất hay, hơn nữa lại thể hiện mình muốn dẫn Triệu Triệt tới, có vẻ vụng về nhưng lại có nét hiếu đạo đơn thuần, còn không quên nhắc tới đệ đệ.

Hoàng đế bất ngờ, cẩn thận nhìn hắn. Nắm quyền đã lâu, nhìn người đều rất khí thế, cũng không cần che dấu, như đem người đặt lên lò nướng, nhìn đến phát chột dạ. Con người ấy mà, dù sao giấu ý xấu bao nhiêu, người khác còn chưa bắt đầu nói lời khách sáo thì hắn đã bị lộ ra rồi. Nhưng Triệu Trạm lại giống một người thẳng thắn vô tư, khóe môi không giương, đuôi mày khóe mắt tất cả đều là sự ngoan ngoãn. Hắn sinh ra đã rất đẹp, một vẻ yếu thế như vậy khiến hoàng đế nhớ lại, đây là nhi tử ruột của mình. Nghĩ đến điều này thì trong lòng ấm áp lên.

Bây giờ vấn đề xuất hiện rồi, dạng người thế nào luôn có thể nắm bắt cơ hội? Người châu u hồng phúc ngang trời sao?

Thái Tử vốn là một quả trứng vàng đầy lỗ hổng, xưa nay hoàng đế vờ như không thấy bởi vì vốn là đích tử, chỉ cần khiến lỗ hổng to ra thì có thể khiến hắn mất đi cơ hội thánh tâm.

Triệu Trạm không tin vào may mắn.

Hắn chỉ sợ làm lỡ mất cơ hội cho nên chỉ đành tự mình tạo ra cơ hội.

Có người nhớ thiên hạ thì có người nhớ là ai chinh phục thiên hạ.

Ở trong phủ, Nhan Hoan Hoan được Lý thị mời ma ma đến dạy lại lễ nghi lần nữa, gả chồng rồi không còn giống ở nhà mẹ đẻ nên đương nhiên không thể dung túng nàng chây lười như trước nữa. Biết cái lợi cái hại nên nàng cũng không kêu khổ, vùi đầu nghiêm túc học hành. Nhưng mà Nhan Thanh lại không nhìn nổi cứ rảnh rỗi là mua đồ ăn vặt ngoài phố đem về phủ cho nàng, sự đối đãi của đại ca nàng cũng không nỡ từ chối.

Thôi thì béo một chút lên giường cũng tốt.

Không ra khuê môn nửa bước nhưng vẫn có thể nếm hết đồ ăn vặt của kinh thành, ý chỉ tứ hôn cũng tới.

Mấy ngày này, tôn thất đến tuổi đều được Lý thị đoán già đoán non, cuối cùng vẫn không đoán ra được rằng nữ nhi sẽ được ban cho hắn.


Đoan Thân Vương!

Đại hôn xong, hoàng tử phải xuất cung xây phủ, thái tử đã lập, những hoàng tử khác sau cập quán cũng không thể ở lại trong hoàng cung được nữa. Theo phép tắc Đại Tấn, ý chỉ tứ hôn ban xuống, chỉ định Nhan Hoan làm trắc phi, dù không giống thị thiếp chỉ ngồi kiệu vào phủ là xong, nhưng cũng phải đợi sau khi Đoan vương phi vào cửa ba tháng mới cử hành hôn lễ, tất cả quy chế chỉ sau Vương phi. Về lý thuyết, trắc phi của hoàng tử cũng là vinh dự mà bao nhà mong ngóng, thế mà Lý thị nghĩ tới nghĩ lui vẫn đau lòng nữ nhi phải chịu uất ức.

Trước phủ, Nhan Hoan Hoan tạ ân tiếp chỉ.

Nữ tử bình thường hẳn là sẽ bắt đầu tưởng tượng về dáng vẻ vị hôn phu tương lai, cuộc sống sau kết hôn ngọt ngào, dù không tốt cũng suy tư nên tranh sủng thế nào, phu quân thích kiểu nử tử thế nào. Còn trong lòng nàng chỉ nghỉ một câu duy nhất-- Mẹ nó, Nhị hoàng tử là ai?!

Hình như từng nghe đại ca nói tới nên có chút ấn tượng.

Nàng ở trong khuê phòng không có ám vệ nghịch thiên hay khả năng thông linh nên tất cả các tin tức đều được cha huynh kể lại, sau khi ý chỉ tứ hôn được ban thì Nhan Thanh còn đặc biệt nói rõ cho nàng biết Đoan Thân vương vừa mới được phong là người thế nào. Nàng mơ mơ màng màng nghe kể-- Nói đơn giản thì là không có cảm giác tồn tại trong triều định, gần đây có lẽ là loạt vào mắt xanh của Thánh Thượng cho chút chức quyền, nghe nói là tính cách ôn hòa lại rất dễ sống chung.

Xong phim, người như này nếu mà trong phim truyền hình thì sống không quá ba tập.

Triệu Trạm xa tận chân trời hoàn toàn không biết bản thân trong lòng trắc phi lại có hình tượng như vậy.

Chưa đợi Nhan Hoan Hoan bắt đầu đau lòng thì Nhan Thanh do dự một hồi lại nói thêm tin khác: “Tuy Nhị điện hạ không mấy quyền thế, nhưng chính phi của hắn…… là đích nữ của Từ Quốc Công.” Lại là một tin trọng đại đây.

“Từ Quốc Công sao?” Nhan Hoan Hoan sửng sốt: “Hoàng Thượng là……” Muốn gây chuyện à!

Từ Quốc Công xuất thân nhà tướng, không ít người trong gia tộc nắm chức vị quan trọng trong quân binh, rất có uy tín trong quân binh, quan trọng nhất là tổ tiên từng có công phò vua lập nước.

Trữ quân đã lập lại sắp xếp cho Nhị hoàng tử vị Vương phi như thế, hàm ý sâu xa trong đó cũng đủ để triều thần lăn lộn mất ăn mất ngủ rồi.

Vừa lúc gặp chuyện lúc lâm triều Thái tử bị Ngự sử đại phu tấu, tuy nói rất ngắn gọn nhưng rõ ràng, hành vi không hợp lẽ không phải lần đầu đức hạnh có thiếu sót.

Từ Quốc Công và Tả tướng bên văn bên võ, giao tình đạm bạc, không thể nói có thù oán gì, sắp xếp như vậy, hai nhà khẳng định chỉ có thể tranh giành lợi ích.

Chiêu này của Hoàng Thượng ngoại trừ muốn thăm dò Thái Tử, chưa chắc không có ý kiềm chế hai nhà.


“Cân nhắc như thế là do Nhị điện hạ may mắn hay có mưu tính thì cũng chưa rõ,”

Nhan Thanh nói chuyện với muội muội thật lòng cũng không giấu diếm: “Có điều nghe đồn Tam điện hạ được lòng thánh thượng, tự nhiên giờ này rơi ra, xem ra số của Nhị điện hạ rất tốt, chỉ là khổ cho muội, nữ nhi nhà Từ Quốc Công…… sợ là sẽ khó ở chung.”

Nữ nhi nhà võ tướng, tính nết sẽ không giống các cô nương khác.

Nhan Hoan Hoan ngược lại không sợ, dù lợi hại thì nàng cũng là trắc phi Hoàng Thượng ban, chịu chút nhục nhã, quỳ xong phủi gối sống qua ngày, không mất mạng thì vẫn còn cơ hội cựa mình mà.

Nghe có vẻ, Đoan Thân Vương cũng có lực tranh giành.

Nàng không kiềm được, sau khi tiễn đại ca, cho người lui xuống thì một mình thương lượng với hệ thống.

‘Cậu đừng thừa nước đục thả câu, mau nói cho tôi sau này Đoan Thân Vương có thể làm hoàng đế không? ’

【 Ký chủ à, người được chọn làm quốc quân thuộc về vận mệnh quốc gia, tiên đoán vận mệnh không nằm trong phạm vi năng lực của tôi. 】

Nhan Hoan Hoan chán nản: ‘Hôn sự của tôi đã định rồi, nếu hắn không lên làm hoàng đế, thì tôi cung đấu thế nào? Sửa nhiệm vụ thành trạch đấu sao? ’

【 Mong ký chủ nỗ lực hết mình. 】

‘Tôi chơi loại game này trên điện thoại còn không rút nổi thẻ SSR mà cậu còn để tôi chơi thứ tùy cơ ứng biến như vậy, không phải là cố ý làm khó tôi à? ’

Như này đúng là vượt quá năng lực của Nhan Hoan Hoan.

Hệ thống trầm mặc một hồi, chắc là cũng thấy nàng đã thật sự cố gắng hết rồi sức nên đưa ra một gợi ý: 【 Ký chủ, năng lực cô không ngừng có thể mang lại chuyện tốt cho mình, cũng có thể giúp người khác, còn chi tiết thế nào phải đợi ký chủ nghiên cứu. 】Tốt xấu cũng có đường sống.

Nhan Hoan Hoan nghĩ đi nghĩ lại, chẳng qua là muốn bản thân giúp đỡ Đoan Thân vương lên ngôi xem ra chỉ có thể thử kích hoạt gói biểu cảm liên quan tới vận may quân quyền rồi.

Lý thị sau khi tỉnh táo lại, kỳ lạ thật, con nối dõi của đương kim thánh thượng không phong, phong Thân vương cho hoàng tử, hôn phối này đúng là quá ngọt ngào. Nếu có mơ tưởng về địa vị cao hơn, dựa vào hôn nhân mượn sức thông gia thì dễ hiểu. Không phải bà tự ti mà là Nhan gia thật không có gì để người ta dòm ngó, nếu có cơn bão to gió lớn mà quét qua chết sạch mười người, thì đã có năm là quý nhân thân thích trong kinh, chỉ có thể nói là đủ thể diện.

Nói Hoàng Thượng không thích Đoan Thân Vương, sao lại ban nữ nhi Từ Quốc Công làm Vương phi chứ? Đúng là không thể lý giải nổi.

Không nghĩ ra thôi thì không nghĩ nữa, dù sao đã là số rồi, Lý thị thành thật đi miếu thắp hương khẩn cầu sau này nữ nhi sẽ không chịu quá nhiều trắc trở trong Đoan Vương phủ.

Tín ngưỡng là điều tốt đẹp. Dù tin vào số mệnh hay tin vào cái gì cũng là tìm một lý do cho cảnh ngộ của mình có thể thanh thản không cần nỗ lực nữa, hoặc có một số việc, nỗ lực cũng không được gì, một câu chấp nhận số mệnh tạm an ủi bản thân thôi.


Triệu Trạm trước kia tin vào số mệnh, giờ thì không còn nữa. Nói đến thật buồn cười, một nha đầu chín tuổi có thể nói tới đạo lý lớn như theo đuổi lý tưởng, nếu như hắn chấp nhận số mệnh, chẳng phải không bằng nàng hay sao?

Lương phi cảm thấy hắn không xứng, luôn không coi trọng hắn, thánh chỉ ban hôn vừa ra, bà ngây ngẩn cả người, bánh táo rơi đầy đất, cung nữ quỳ xuống dọn dẹp lau sạch sẽ xong bà mới hồi phục tinh thần, quay đầu hỏi đại cung nữ Thanh Đào: “Hoàng Thượng đây là…… Ý gì?”

Có cung nữ nào dám đáp chứ, dám suy diễn thánh ý là không muốn sống nữa.

Thanh Đào trả lời: “Chung quy cũng là chuyện tốt.”

Đương nhiên là chuyện tốt.

Cầm lên một miếng bánh táo khác, Lương phi thấp giọng than thở: “Nếu là Triệt Nhi thì tốt biết mấy……”

“Nương nương đừng nghĩ nhiều, Nhị điện hạ tốt đẹp, sẽ nhớ tới nương nương và Tam điện hạ.”

Thanh Đào là nha hoàn mà Lương phi mang theo từ nhà mẹ đẻ vào cung, được bà rất tin tưởng, lời khuyên bảo của nàng ta, Lương phi ít nhiều cũng nghe. Bà không phải không biết mình thiên vị đến hết thuốc chữa, có điều nếu lòng người đã sai thì rất khó thay đổi. Bà rũ mắt không nói, Thái Tử không phải người lương thiện, tuy bây giờ Triệu Triệt theo hắn, nhìn thấy huynh thân đệ kính cũng chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.

Hoàng đế đối với huynh đệ tốt đều là thi ân.

Bà thích tính tình con út mà hắn ta cũng thân với bà, Triệu Trạm tuy do bà sinh hạ nhưng trừ khuôn mặt thì không giống bà chút nào.

Thấy chủ tử bất công, Thanh Đào biết rõ ràng, tuy đau lòng nhị điện hạ nhưnh cũng trách hắn đối xử với nương nương không nóng không lạnh, gần đây cơ hội ra mặt trước Hoàng Thượng nhiều hơn, cũng không nhắc giúp mẫu phi để Hoàng Thượng nhớ tới nương nương.

“Nó muốn Nhan thị ta đã xin giúp có lẽ cũng sẽ nhớ kỹ tình cảm này của ta.”

Nói tới cuối cùng, giữa mẫu tử vẫn là trao đổi lợi ích.

Thanh Đào trấn an bà: “Nương nương là thân mẫu của Nhị điện hạ, ngoài nương nương, còn ai đáng để ngài ấy tẫn hiếu chứ?”

“Chỉ sợ nó ghi hận bổn cung, giận cá chém thớt lên Triệt Nhi.”

Nghĩ đến đây, bánh táo lập tức nhạt như nước ốc.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương