An Hảo đỡ tường từ từ đứng lên, che bên gò má sưng của mình, cúi đầu lần nữa nhẹ giọng nói: "Dì.."

"Đừng gọi tôi là dì! Tôi không biết cô!" Mẹ Lí như ngòi thuốc nổ chợt nổ tung, giọng nói bén nhọn con ngươi ửng hồng.

- "Thật xin lỗi..."

"Đừng nói thật xin lỗi! Cô không xứng, cô không xứng!" Sau đó giọng nói nhẹ như lá liệu, mẹ Lí không ngoan tìm chút về lí trí, lạnh lùng nhìn An Hảo, giọng nói lạnh như bằng "Cô đi đi, tôi không muốn thấy cô. Mặc dù tôi chán ghét cô, nhưng cô là do con tôi phục vụ quên mình mà cứu về, tôi sẽ không đối với cô như vậy. Một cái tát này, là cô nợ Lí gia của chúng tôi!"

An Hảo cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi nên trên nền gạch men sứ: "Dì, cháu muốn nhìn anh ấy một chút... Để cho cháu ở lại một lúc, một lúc thôi?"

Mẹ Lí giống như đã không nhịn được nữa, đưa tay chỉ An Hảo, giọng the thé nói: "Muốn nhìn nó? Nhìn xem nó chốt hay chưa à? Xem cô hại nó thế nào? Ban đầu chúng tôi niệm tình cô là thân con gái, cũng không làm khó làm dễ cô, chỉ hy vọng là cô hiểu chuyện rời khỏi Lí Mộc. Nhưng cô thì sao? Miệng thì nói thương nó nhiều, khiến Lí Mộc làm ầm ĩ với chúng tôi, đảo mắt đã chạy theo người khác. Vậy thì thôi, nếu như cô biến mất, chúng tôi cũng không so đo nữa. Nhưng bây giờ cô lại xuất hiện, hại con tôi thành ra thế này! Cô là kẻ độc ác, sao cô lại nhẫn tâm như vậy được!"

- "Lí Mộc nó đơn thuần, không biết việc đời hiểm ác, tại sao lại bị loại người không biết xấu hổ như hồ ly tinh là cô làm cho mê hoặc?! Cô hôm nay muốn đến làm gì? Tới xem một nhà tôi có bị tác phong của cô hại chết hay chưa sao?!"

An Hảo dựa lưng vào tường cơ hồ không thể đứng vững, khóc không thành tiếng lắc đầu: "Không phải vậy... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."

"Dì à, sao vậy? Mấy ngày nay người không nghỉ ngơi, sao lại nổi giận lớn như vậy?" Không biết lúc nào thì, Tô Tô đã đứng cạnh bên mẹ Lí.

Mẹ Lí nhịn nước mắt xuống, quay đầu nói với Tô Tô: "Con vừa ở cữ xong không thể mệt nhọc, sao lại chạy đến đây rồi hả?"

Tô Tô khoác tay mẹ Lí cười cười: "Không có chuyện gì, trong nhà không có gì, con liền tới đây nhìn một chút" Sau khi nói qua, còn nhìn về phía sau "Yên tâm, Vạn Huân đi cùng con."

Người đàn ông phía sau gật đầu với mẹ Lí một cái: "Bác Lí."

Tô Tô đối với người đàn ông kia nói: "Vạn Huân, anh đưa dì đến khách sạn nghỉ ngơi được không, em theo cô An có mấy lời muốn nói."

Mẹ Lí nhất thời mặt biến sắc, lạnh lùng nói: "Cùng cô ta có cái gì mà nói."

Tô Tô lấc lắc cánh tay mẹ Lí, cười nói: "Dì, người trước cùng Vạn Huân đi nghỉ ngơi một lát đi, nếu thân thể người yếu đi, Lí Mộc tỉnh lại ai chăm sóc cho anh ấy đây? Lại nói, sức khỏe ba Lí cũng không tiện, cũng cần người chăm sóc đấy."

Mẹ Lí nhìn An Hảo một chút, lại nhìn Tô Tô một chút, rốt cuộc vẫn phải gật đầu một cái, theo người đàn ông kia rời đi.

Tô Tô quay đầu nhìn An Hảo tiều tụy, thở dài: "An tiểu thư, chúng ta cùng tìm chỗ hàn huyên một chút thôi."

Ngồi trên ghế dài bên dưới lầu bệnh viện, hai người trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng Tô Tô là người phá vỡ yên lặng: "Người đàn ông vừa rồi, là chồng của tôi, ba của con tôi."

Tiếng nói vừa dứt, thật giống như sấm giữa trời quang. Một hồi lâu sau, An Hảo mới kinh ngạc hồi hồi, lắp bắp nói: "Cô... Cô nói gì?!"

Tô Tô nhìn cô, thở dài: "Quả nhiên là cô hiểu lầm. Lúc đầu tôi đã từng muốn cùng cô giải thích, nhưng sau lại không muốn, cô đoạt đi người tôi yêu, tôi cần gì phải giúp cô? Dù là hiểu lầm, để cho cô khổ sở một chút cũng tốt. Thật không nghĩ sau Lí Mộc cũng không giải thích, hơn nữa cũng nói không cho tôi tìm cô giải thích."

- "Chuyện gì xảy ra giữa các người tôi không biết, tôi chỉ muốn nói với cô, người Lí Mộc yêu từ đầu đến cuối đều là cô. Người đàn ông này để tôi yêu hơn hai mươi năm, nếu hắn đối với tôi có chút tình ý, cũng sẽ không như thế với cô. Trong nhận định tình cảm của hắn, cho tới bây giờ tôi cũng sẽ không lầm. Tôi và Vạn Huân là tình một đêm. Khi đó vì khổ sở chuyện tình cảm với Lí Mộc, đi quán rượu lại gặp phải Vạn Huân, chưa từng nghĩ chỉ là một lần thế nhưng tôi lại mang thai đứa bé. Tôi không dám nói với người trong nhà, trong lòng mình cũng sợ, liền muốn len lén đi phá thai. Nhưng sau khi lên bàn mỗ, tôi lại đổi ý, mặc dù đứa bé là chuyện ngoài ý muốn, tôi lại không khỏi muốn giữ lại nó, có lẽ đây chính là tình mẹ thiên tính. Sau khi Lí Mộc biết, cũng không nói gì, theo tôi đi khám thai."

- "Sau nữa, bụng của tôi dần dần lớn, mắt thấy không dối gạt được. Tôi biết chuyện như vậy gia đình chúng tôi tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho tôi giữ lại đứa bé, cho nên vốn định tìm một chỗ lên lén sinh ra, ai ngờ lúc này gặp lại Vạn Huân. Sau khi anh ấy biết tôi có con, nhà anh ấy coi như cũng có giao tình với lão nhân nhà tôi, sau khi hai nhà biết tôi mang thai, mặc dù hung hăng mắng chúng tôi một trận, nhưng cũng không phản đối chuyện chúng tôi, sau đó chúng tôi cưới chui thôi."

- "Cho nên, tôi và Lí Mộc cho tới giờ cũng không có gì, Lí Mộc, từ trước đến giờ, trong lòng hắn chỉ có mỗi một người."

Làm như không thể tin tất cả, An Hảo sửng sốt thật lâu, mới hoảng hốt hỏi: "Những chuyện cô nói, là thật...?"

"Đến lúc này, tôi còn lừa cô làm gì?" Tô Tô ngẩng đầu nhìn trời xanh, thở dài "Kể từ khi sinh con, tôi cảm giác mình biến thành người khác. Trước kia chuyện tôi muốn làm là đứng đầu, tuyệt sẽ không tặng không cho người khác. Nhưng là bây giờ, nhìn con bé như trứng nước trầm trầm ngủ, tôi liền cảm thấy thỏa mãn. Tôi nghĩ trước kia tôi quá cực đoan rồi, cái gì cũng muốn nắm chặt trong tay mình, lại làm cho mình càng thêm mệt mỏi, càng ngày càng cách xa hạnh phúc.

- "An Hảo, đừng trách dì đối với cô như vậy. Lí Mộc bây giờ trở nên như vậy, không rõ sống chế, có lẽ giây kế tiếp sẽ tỉnh lại, có lẽ vĩnh viễn cũng không hồi tỉnh, bà chịu kích thích lớn đến bao nhiêu. Chú vì bị đả kích lớn mà bệnh tim tái phát cũng ngã xuống, tất cả đều đặt trên thân một mình bà..."

- "Tôi không trách bà. Tôi hiểu rõ đều là tôi không tốt, nếu không phải tôi tùy hứng đi tìm cọc gỗ, cũng không có chuyện bây giờ... Là tôi hại anh ấy..."

Nhìn An Hảo khóc không thành tiếng, Tô Tô vỗ nhẹ lưng cô: "Tốt lắm, cô cũng đừng trách mình. Đây cũng không phải là lỗi của cô, cô đi tìm anh ấy cũng bởi vì thương anh ấy lo lắng cho anh ấy. Nói tới đây tôi đều phải hội phục cô, đổi thành tôi, đại khái cũng sẽ không dưới tình huống như thế còn dũng khí ngàn dặm xa xôi một thân một mình chạy đến khi vực gặp nạn tìm người, có thể thấy được tình cảm của cô đối với anh ấy cũng sâu đậm. Phải nói đều nói xong rồi, tôi cũng phải về, nếu như cô muốn nhìn Lí Mộc thì đi đi, chỉ là dì có thể..."

- "Không sao không sao, tôi biết rõ bà không muốn nhìn thấy tôi... Tôi sẽ tận lực tránh không chọc giận bà."

Sau khi Tô Tô đi, một mình An Hảo ngồi trên ghế dài thật lâu. Nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây. Khi đó cô và Phương Nam còn là hai tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày, bởi vì không chịu được chút uất ức liền đi xem mắt. Mặc dù chỉ là cô cùng đi với Phương Nam, nhưng thời điểm vẻ mặt người đàn ông lành lạnh lại có đôi mắt sáng ngời , làm An Hảo như nghe được tiếng sét ái tình.

Cọc gỗ, cực kì lâu trước đây, lâu đến mức mình cũng không ý thức được thời điểm, liền bắt đầu thích anh ấy rồi, anh biết không?"

Lần nữa trở lại ngoài cửa phòng ICU, xa xa nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong, cách một tấm thủy tinh An Hảo nhẹ nhàng in một cái hôn.

- "Cọc gỗ, em yêu anh, em sẽ không rời khỏi anh."

Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời sáng lạn, thỉnh thoảng có tiếng cười trong góc truyền đến. An Hảo cùng Chung Ý ngồi đối mặt nhau, cho đến khi đá trong tách cà phê hoàn toàn tan hết cũng không có người mở miệng.

Rốt cuộc, Chung Ý khẽ nâng tách lên nhấp một miếng, trầm giọng nói: "Thật xin lỗi."

An Hảo lắc đầu một cái: "Là tôi thật xin lỗi."

Chung Ý cười: "Tôi xin lỗi trước, em cũng nên không muốn cùng tôi cãi chứ. Về sau định thế nào đây? Cứ như vậy?"

- "Ừ."

Chung Ý gật đầu một cái, một hồi lâu sau mới nói: "Nếu sau này có chuyện gì cần giúp một tay, cứ việc tìm tôi. Hi vọng Lí Mộc sớm khỏe, em cũng nên bảo trọng."

- "Cảm ơn."

Qua lúc lâu, Chung Ý mới chần chừ hỏi: "Chúng ta.. Vẫn có thể làm bạn tốt chứ?"

An Hảo gật đầu: "Dĩ nhiên."

Chung Ý rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, bên môi tràn ra nụ cười: "Ừ, mấy ngày này em tốt nhất nên nghỉ ngơi, qua vài ngày hãy đến công ty đi làm. Tôi như ông chủ Vampire, cũng không thể luôn để cho nhân viên nghỉ phép."

An Hảo nhún nhún vai: "Tôi chưa bao giờ trông cậy vào việc vampire biến thành nhà từ thiện."

Hai người bèn nhìn nhau cười.

Ba An mẹ An nhìn con gái lặng lẽ sửa sang lại hành lý, thở dài: "Chung ta mướn người đến dọn dẹp vệ sinh phòng ốc của con một chút"

- "Không cần, con đã xin phép dì rồi."*

*ý là chị An giấu bố mẹ, nói là mẹ anh Mộc đã đồng ý cho chị

Mẹ An tiến lên, cầm tay con gái: "An Hảo à, ba mẹ về hưu rồi tới đây ở với con được không?"

An Hảo cười lắc lắc đầu, cầm lại tay của mẹ: "Không cần đâu mẹ, con không sao, có thể tự chăm sóc mình tốt. Con còn muốn chăm sóc Lí Mộc thật tốt, làm sao lại không lo tốt cho mình được."

- "An Hảo à.... Mẹ hiểu trong lòng con khổ sở áy náy, chúng ta cũng biết Lí Mộc là đứa trẻ tốt, nhưng giờ..."

An Hảo ngăn mẹ An: "Mẹ, mẹ đừng nói. Con biết rõ mình đang làm cái gì. Con biết, các người lo lắng cho con, yêu con. Các người cho tới nay cũng hy vọng con có thể trôi qua nhẹ nhõm vui vẻ, cho nên mới không tán thành tôi theo Lí Mộc ở chung một chỗ. Nhưng mẹ cũng từng nói qua, có một số việc cũng không thể buông tha, mà có chút bỏ lỡ cũng không thể. Năm đó thời điểm ba hai bàn tay trắng, mẹ bất chấp tất cả cùng đi với ba, không xa rời đến bây giờ, ba mẹ hạnh phúc không?"

Mẹ An gật đầu một cái.

An Hảo tràn ra một nụ cười nhạt nhòa: "Ba mẹ là ba mẹ tốt nhất của con, con cảm thấy đời này có thể trở thành con gái của ba mẹ là may mắn nhất đời con. Nếu ban đầu mẹ có thể buông tha cuộc sống an dật mà đi theo ba, con nhớ mẹ còn lý giải cho con đấy. Cõi đời này, người có thể che chở cho tôi một đời an ủi không ít, nhưng mà người đàn ông có thể yêu con đến buông tha tính mạng mình, trừ Lí Mộc ra sợ là đã không còn nữa. Con đã từng nghĩ con rất yêu anh ấy, ,nhưng bây giờ mới biết, thì ra là đối với anh ấy yêu con còn kém xa cả vạn."

- "Hôm nay mặc dù anh vẫn ngủ, nhưng con lại cảm thấy chỉ cần ở bên anh ấy đã rất thỏa mãn. Con muốn đi cùng với anh ấy, mỗi ngày mỗi ngày. Nếu có một ngày anh ấy tỉnh, con liền cảm ơn Thượng Đế khai ân, gả cho anh ấy làm vợ anh ấy, hoặc một khi đời này anh ấy ngủ say, vậy con sẽ theo anh ấy cả đời."

Hết chương 35.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương