Gỗ Mục Không Thể Đẽo
-
Chương 10
Thoáng cái đã đến kì nghỉ đông. Năm nay Lí Mộc vẫn đem hạn nghỉ phép của mình nhường tặng cho người khác, bản thân ở lại quân trại mừng năm mới. Sáng ngày 30, An Hảo đi tìm Lí Mộc, mè nheo nửa ngày không chịu đi, nói là ngày mai sẽ đến năm mới rồi, hỏi Lí Mộc xem có muốn nắm bắt thời cơ ngày cuối cùng của năm mà tỏ tình với cô. Cuối cùng Lí Mộc thật sự bị phiền đến không thể chấp nhận được, tự mình đem cô nhét vào xe. Xe đã lái đi được một đoạn, An Hảo vẫn còn gào: "Anh thật không cần suy nghĩ thêm nữa sao? Giao hàng tận nơi mà, chỉ một lần duy nhất, cơ hội không thể bỏ lỡ nhaaaaaaaa...!"
Chỉ đạo viên nhìn Lí Mộc trở lại, cười vỗ hắn một cái: "Không tệ nha, một người đẹp tuyệt vời, vừa lạnh vừa nóng, thật không lo sẽ đánh mất sao?"
Lí Mộc bất đắc dĩ nâng trán: "Anh cũng cười nhạo tôi?"
- "Thì sao, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Coi như chúng ta là quân nhân thì đã sao, vẫn là muốn lấy vợ sinh con đấy thôi."
Lí Mộc cúi đầu không nói, một lúc sau mới buồn buồn lên tiếng: "Tôi là quân nhân, đời này đều muốn sống trong quân đội, tôi không có nhiều thời gian ở bên cạnh bạn gái, điều kiện của cô ấy quá tốt, sau này sẽ tự nhiên tìm được người tốt hơn tôi."
Chỉ đạo viên thở dài: "Đúng vậy, các cô gái trẻ bây giờ, mặc dù nhanh mồm nhanh miệng nói thích quân nhân, nhưng có mấy người nguyện ý gả cho chúng ta đây? Đi theo chịu khổ không nói, chỉ là làm quả phụ thôi cũng đã quá sức...haizzz..."
An Hảo ngồi xe về đến nhà, trước cùng ba An dọn dẹp phòng ốc, sau lại lon ton theo sau lưng mẹ An nhìn bà làm thức ăn. Ông nội An gia đã sớm qua đời, năm trước Phương Nam còn chưa lập gia đình, vẫn là hai nhà hàng xóm cùng nhau giúp mỗi người một tay, thậm chí có lần hai nhà cùng nhau đón luôn năm mới. Năm nay ba mẹ của Phương Nam cũng đã đến ở phành phố A, cùng ba mẹ của Lâm Nhiên đón năm mới, An Hảo ở nhà cảm thấy cực kì thê lương.
Mẹ An vừa nấu ăn vừa cùng An Hảo nói chuyện: "Từ nhỏ nhìn con cùng Phương Nam lớn lên, người ta hôm nay cũng đã kết hôn, tại sao con lại chưa có bạn trai cơ chứ? Nếu con không còn ham chơi, cũng nên ngó tới chuyện lớn của cả đời mình đi."
An Hảo ngồi bên cạnh vùi đầu ăn, cũng không trả lời. Ba mẹ luôn như vậy, lúc bạn còn chưa đi học thì xem bạn như đứa trẻ chưa trưởng thành dặn đi dặn lại chuyện không được yêu đương. Nhưng một khi bạn đã đi làm rồi, lại thúc giục bạn vội vàng kết hôn, chỉ sợ không ai thèm lấy đến ngày nào đó lại trở thành trai ế gái ế.
- "Đừng chỉ biết ăn thôi, mẹ đang hỏi con đấy?"
- "Biết rồi biết rồi, không phải con đang cố gắng sao, con sẽ tranh thủ giải quyết trong năm nay, đưa hắn về cho ba mẹ xem mặt!"
- "Hả? Có mục tiêu rồi sao?"
- "Vâng, cứ xem như thế đi."
- "Hạng người gì? Nhân phẩm thế nào? Lớn lên bề ngoài trông thế nào? Làm việc gì? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Nói rõ một chút cho mẹ!"
An Hảo nuốt vào một quả bóng cá nóng hổi, vừa lấy tay dùng sức quạt quạt cái mồm, mắt vừa trợn trắng: "Me, con chỉ là có mục tiêu mà thôi, cũng không phải ngày mai sẽ kết hôn, mẹ sao lại như hỏi lá số tử vi của người ta thế? Chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên đâu, sao mẹ không tra luôn hộ khẩu đi?"
- "Con bé này, mẹ đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng, con cũng đừng để đàn ông lừa, mắt sáng lên một chút đi. Nếu thấy không được, dì Lý đối diện nhà ta biết rất nhiều bé trai tốt...."
- "Haizzz, con hiểu mẹ, dựa vào điều kiện như con, cần người khác giới thiệu sao? Mẹ không biết con gái mẹ trên thị trường giá tốt thế nào đâu, con di truyền từ mẹ như từ máy in ra, người theo sau mông con xếp hàng dài từ công ty của con đến nhà chúng ta luôn đấy!"
Mẹ An haha cười, sở trường là chỉ vào trán An Hảo một cái: "Con ba hoa quá đi, phụ nữ thì có thể trẻ trung xinh đẹp mấy năm? Làm phong phú bản chất bên trong mình mới là quan trọng nhất..."
- "Vâng, blah blah blah...xin nghe cô giáo Vương dạy bảo!"
Mẹ An là giáo viên trung học, khi còn trẻ đã là một đại mỹ nhân, người theo đuổi bà quả thật có thể gần như là xếp hàng từ công ty về đến nhà. Nhưng mẹ An không biết làm thế nào, xác định mắc lừa của ba An lúc còn là một tiểu tử nghèo, sửng sốt hơn nữa là giữa một vòng vây những cán bộ cao cấp giàu có lại dứt khoát gả cho ba An, chọc cho vô số người thổn thức ấm ức không dứt. Sau, ba An bỏ biển, từ từ cũng kiếm được chút tiền, sau đó ở thành phố B mở một công ty mậu dịch không lớn cũng không nhỏ, An hia càng ngày càng phát triển. Vốn là để sau khi An Hảo tốt nghiệp, ba mẹ An cho cô vào công ty làm, nhưng An Hảo một mực không chịu, quyết định đến thành phố A giày vò bản thân, hai người già cũng đành phải chiều cô.
Ba An nghe hai mẹ con nói chuyện, từ trong phòng khách vươn cổ, nói với vào: "Thằng nhóc đó có thể không có tiền, nhưng phải có lòng cầu tiến! Nhất định phải đối tốt với con!"
- "Blah blah blah! Giống như ba đối tốt với mẹ chứ gì?"
- "Cứ cho là vậy đi!" Ba An hả hê lắc đầu.
Năm đó mẹ An gả cho ba An, đi theo ông chịu khổ suốt mấy năm, nhưng tình cảm hai người luôn rất tốt, không xa rời. Về sau ba An khá giả, nhưng cũng chưa từng ở bên ngoài mà ăn chơi đàn điếm. Ngày ngày tan việc đúng giờ, ăn tối xong thì cùng mẹ An ra ngoài tản bộ, ngày lễ thì tặng hoa tặng quà, ngày đêm cưng chiều mẹ An. Lúc An Hảo học trung học thường nhìn thấy hai người ăn ân ái ái vô cùng mà chua xót nói: "Mời hai vị đi ra ngoài mà ân ân ái ái có được không? Con gái của hai vị còn phải học thi đây này...!"
Ba An mẹ An đều không phải là người có tư tưởng bảo thủ, lúc đầu biết An Hảo yêu sớm, cũng chỉ dặn dò đừng quá thân mật, rồi cũng chẳng trách nặng nề gì. An Hảo trong môi trường giáo dục như thế mà xuôi gió xuôi nước lớn lên, mắt thấy cô đến tuổi kết hôn, hai vị lão gia mới bắt đầu quan tâm đến nửa kia của An Hảo.
Thời điểm ăn tối đêm tất niên, mọi người trong nhà cùng xem tiết mục tiểu phẩm cuối năm mà cười ngặt nghẽo, An Hảo len lén chạy vào phòng mình mà gọi điện cho Lí Mộc. Thời điểm tuếng nói của hắn khàn khàn vang lên bên tai, An Hảo đột nhiên cảm thấy, mình có chút nhớ hắn rồi.
- "Đang làm gì thế?"
- "Cùng mọi người làm hoành thánh, xem tiết mục cuối năm."
- "A, nhà em cũng vậy! Ba em mỗi năm cũng làm hoành thánh, nhưng năm nào cũng bao bọc nhìn cực kì áp chế, bị em và mẹ chê bai. Anh làm hoành thánh thế nào?"
- "Cũng không tệ lắm."
- "Thật không đấy?"
- "Thật."
An Hảo không biết xấu hổ nói: "Nói miệng không bằng chứng, ngày nào đó anh làm hoành thánh cho em ăn, khi đó em mới tin."
Có lẽ là vì lễ đón năm mới, nên tâm tình của Lí Mộc cực kì tốt, thuận miệng nói: "Được!"
An Hảo ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp thì gào khóc nói: "Anh nói được đấy! Em thật muốn đem lời nói này ghi lại, sau này anh phải kí tên cam kết cho em, tránh về sau anh lại đổi ý!"
- "..."
5, 4, 3, 2, 1... Tiếng chuông năm mới vang lên, An Hảo trầm mặc một lúc, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Lí Mộc, em chúc anh năm mới vui vẻ!"
- "Tôi cũng vậy."
- "Lại chúc anh năm mới phát tài!"
- "Tôi cũng vậy."
- "Lại chúc anh sang năm tráng tráng kiện kiện không bệnh không tai*!"
*tai: ở đây chỉ tai nạn, tai ương.
- "Còn nữa, em thích anh!"
- ".. Khụ khụ..cái đó..tôi muốn đi đốt pháo hoa..."
An Hảo sụ mặt: "Sao anh không nói "Anh cũng vậy" nữa chứ! Hừ, đi đi đi đi, em cũng muỗn đi lễ hoa."
Vừa gác điện thoại, Phương Nam liền gọi đến: "Có người gọi điện thoại sớm hơn tớ nữa à?! Ai vậy?! Tớ muốn đi bóp chết hắn!"
- "Cậu dám, người trong lòng của tớ đấy, hừ hừ."
- "Ah, Lí Mộc! Cậu thật không tính! Nhanh như vậy đã quên cựu người yêu này rồi!"
Hai người nói chuyện tào lao chốc lát mới gác máy, Lâm thiếu gia lại gọi tới, mở mồm oán trách: "Làm thế nào mà điện thoại của cô lại giống như truyền hình hồng ngoại thế hả? Chưa tới 0:00 giờ tôi đã gọi, vẫn báo máy bận!"
- "Tất nhiên, anh không biết bản công chúa vạn người mê à?"
- "Thôi đi, đáng tiếc cô chỉ là một trong những hàng hiếm mà không quý."
- "Lâm chim công, anh muốn chết sao?!"
- "Aiz aiz, tại sao lại như vậy rồi, gần sang năm mới không nên nói chết sống gì nha."
An Hảo vừa nhìn điện thoại di động, lại có cuộc gọi đến, quyết cùng Lâm thiếu gia nói nhảm vài câu rồi gác máy, kết quả là Liễu Song Song: "Này, lần sau tớ gọi điện thoại, có cần phải hẹn trước không thế?"
An Hảo cười ha hả cùng cô nói đùa, sau lại hỏi thăm cô nàng một chút về chuyện tình cảm, sau khi buông thả một đống lời đồng cảm khuyên bày, Liễu Song Song ở đầu dây bên kia còn có ý xấu nói: "Hi, xin chào, tôi là mẹ nuôi của An Hảo, trái tim nhỏ của con cần phải nhớ ta nhé, không nhớ được ba mẹ của con cũng không sao nhưng phải nhớ kỹ mẹ nuôiiiiiii nhé, mẹ nuôi yêu connnnnn~"
Đợi cô xử lý xong một đống "nghiệp vụ" vừa rồi, trong nhà đã không còn ai. Bò lên sân thượng nhìn, quả nhiên, hai đại lão gia đag tựa sát vào nhau để ngắm pháo hoa, tình nồng ý mật vô cùng ân ái. An Hảo bĩu môi, đứng xa xa chua xót.
Thời khắc năm mới, nơi đây vang lên tiếng pháo hoa sáng lạng. Còn An Hảo thì đứng ngước mặt lên trời, hung tợn hứa nguyện: Năm nay thề phải bắt được Mộc lô cốt! Nhất định phải cưa ngã hắn, cưa ngã hắn!
Sáng mùng một đầu năm, quân đội khó được cảnh không có tiếng luyện tập buổi sáng cho mọi người được thả đến trưa. Nhưng vì đồng hồ sinh học đã quen, đúng năm giờ rưỡi Lí Mộc đã thức giấc. Ăn xong điểm tâm sáng lại đến phòng làm việc ngồi, ngẩn người nhìn chậu hoa mà An Hảo tặng. Thời tiết lạnh như vậy mà vẫn đơm kết cặp nụ nhỏ.
Đột nhiên tiếng chuông mãnh liệt vang lên, Lí Mộc thoát mình khỏi sững sờ, mới đi nghe điện thoại.
- "Lí Mộc, anh mau đến cổng lớn đi!" An Hảo vui mừng nói qua điện thoại.
- "Làm chi?"
- "Thì em đang ở đây! Đến tặng quà năm mới cho anh nè!"
Lí Mộc kinh ngạc ngay lập tức gác máy chạy đến cổng lớn, quả nhiên trông thấy An Hảo mặc một cây màu đỏ khoác ngoài một chiếc áo khoác to đững trong gió.
- "Sớm như vậy cô đến đây làm gì? Không cùng ba mẹ làm lễ mừng năm mới sao?"
- "Em thừa lúc họ còn chưa rời giừơng, một mình lái xe của ba em tới đây, phải trở về trước buổi trưa đấy."
Mặc dù từ thành phố A đến thành phố B chỉ có hai giờ đi xe, nhưng đối với kẻ mới lấy được bằng lái không lâu như An Hảo mà nói, đoạn đường này thật có thể nói là trải rộng địa lôi rung động lòng người. Cô cười híp mắt đưa cho Lí Mộc một bao lì xì: "A, quà năm mới nè."
Lí Mộc lắc đầu: "Đưa tiền cho tôi làm gì?"
An Hảo liều mạng kéo tay hắn nhét bao lì xì vào: "Bên trong có mười tờ tiền, đây là tập tục anh hiểu không?"
Lí Mộc nghi ngờ nhận lấy, suy nghĩ một chút rồi cau mày nói: "Nhưng tôi không có bao lì xì cho cô."
- "Ừm, vậy anh đành phải đưa em quà tặng năm mới khác vậy."
- "Cô muốn quà gì?"
- "Ừm... Làm bạn trai của em?"
- "..."
- "Nói anh yêu em?"
- "..."
- "Vậy nếu không thì cho em một cái KISS năm mới được không?"
- "..."
- "Được rồi được rồi, anh làm gì mà trưng ra nét mặt thế kia, cùng lắm thì một cái hôn gió đi! Đây là lằn ranh cuối cùng rồi, không thể lui được nữa rồi!"
- "..."
- "Không trả lời chính là chấp nhận?" An Hảo cẩn thận từng li từng tí, đôi tay đặt ở khóe miệng mua~ một cái tõ to, cười gằn liền nhào tới.
- "Anh né tránh làm gì thế!"
- "..."
- "Lí Mộc, sao anh lại chạy?!"
- "..."
- "Không cho anh chạy như thế!"
- "..."
Sáng sớm, cổng lớn quân trại thành phố A diễn ra một cuộc kẻ đuổi theo người chạy nóng bỏng như ngựa trên đường đua, sớm phát hiện có mùi gian tình, các đồng chí kéo bè kéo cánh núp ở bồn hoa dưới lầu kí túc xá ngước mắt nhìn lén.
An Hảo chạy theo thở hồng hộc, eo mỏi lưng đau rồi, Lí Mộc vẫn như thế tinh thần sảng khoái đứng cách xa cô ba mét. An Hảo đưa tay há miệng run rẩy chỉ trỏ hắn: "Lí Mộc, anh quỵt nợ vừa thôi! Đã nói chỉ là hôn gió mà thôi, anh chạy cái gì chứ?!"
Lí Mộc kềm nén gương mặt kềm nén nét ửng hồng, cắn môi không nói lời nào.
Đúng lúc này, một chiếc xe con lái qua, dừng lại bên cạnh hai người. Cửa xe mở ra, một cô gái mặc quân trang hiên ngang từ bên trong bước ra, khẽ mỉm cười: "Lí Mộc."
Lí Mộc ngớ ngẩn, biểu tình ngạc nhiên: "Tô Tô? Sao cô lại tới đây?"
Tô Tô? An Hảo nhìn cô gái trước mắt, cảm giác cái tên này đã nghe ở đâu...
Cô gái tên Tô Tô dáng dấp cũng không phải là rất đẹp, nhiều lắm thì coi như là đoan chánh mà thôi, nhưng trên người cô gái lại toát lên một khí chất không bình thường, giơ tay nhấc chân cũng toát lên một nét hấp hẫn trung tính. Cô ta xoay đầu nhìn An Hảo, trong cái nhìn kia có quan sát, có tò mò, và có cả sự khinh miệt.
Giọng nói của cô ấy trầm thấp, rất hấp dẫn: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?"
Lí Mộc gật đầu: "Được." Rồi xoay người nói với An Hảo: "Nhanh về đi, ba mẹ cô không thấy cô đâu sẽ lo lắng đấy."
An Hảo biết điều gật đầu, vừa muốn lên xe, đột nhiên quay trở lại, từ trên người lôi ra giấy bút đưa cho Lí Mộc nói: "A, như hôm qua đã nói rồi đấy! Nhanh lên ký tên cam kết đi!"
Lí Mộc dở khóc dở cười nhận lấy, nhìn cũng chưa nhìn qua liền kí tên lên. An Hảo cười híp mắy phất tay, lái xe đi.
Nhìn An Hảo lái xe đi xa, Tô Tô ném qua một tia khinh thường trêu chọc Lí Mộc: "Cô gái vừa rồi đối với anh lộ vẻ háo sắc thật đấy?"
Lí Mộc hơi khẽ cau mày, trầm giọng nói: "Vào đi."
An Hảo cẩn thận từng li từng tí lái xe, thỉnh thoảng lại liếc về tờ giấy bên cạnh, cười ngọt ngào. Lí Mộc vừa nãy không nhìn kĩ, trên trang giấy không chỉ viết "Lí Mộc sẽ làm hoành thánh cho An Hảo ăn." đồng thời còn viết "Lí Mộc đồng ý làm bạn trai của An Hảo, chịu trách nhiệm với cô ấy." An Hảo hả hê nghĩ bản thân thật thông minh,biết tính tình Lí Mộc, nếu bị dây dưa làm phiền tất nhiên..nhìn cũng không nhìn trực tiếp đồng ý kí tên cho nhanh việc! Ha ha, vậy là lừa hắn một chút, việc thành đến tay chẳng tốn chút sức lực nào!
Sau lại nhớ đến lúc gần đi lại gặp phải Tô Tô đến tìm Lí Mộc, đột nhiên trong lòng An Hảo thấy không thoải mái, trong ánh mắt của cô gái kia, chút khiêu khích thì không nói, lại có thêm gì đó kiểu như nắm chắc phần thắng rất tự nhiên... Cô ta là ai?
"Phanh" một tiếng vang thật lớn. Kết quả của việc thất thần là An Hảo trở thành "hung thần xa lộ"....
Nơm nớp lo sợ nhìn chiếc xe dưới đường kia, An Hảo đi đến trước chiếc xe cúi đầu chín mươi độ cúc cung xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi!"
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn lành lạnh xuất hiện, hắn cau mày nhìn lên nhìn xuống đánh giá An Hảo một phen, lạnh lùng nói: "Cô An, xin hỏi cô lấy bằng lái chưa?"
Hết chương 10.
Chỉ đạo viên nhìn Lí Mộc trở lại, cười vỗ hắn một cái: "Không tệ nha, một người đẹp tuyệt vời, vừa lạnh vừa nóng, thật không lo sẽ đánh mất sao?"
Lí Mộc bất đắc dĩ nâng trán: "Anh cũng cười nhạo tôi?"
- "Thì sao, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Coi như chúng ta là quân nhân thì đã sao, vẫn là muốn lấy vợ sinh con đấy thôi."
Lí Mộc cúi đầu không nói, một lúc sau mới buồn buồn lên tiếng: "Tôi là quân nhân, đời này đều muốn sống trong quân đội, tôi không có nhiều thời gian ở bên cạnh bạn gái, điều kiện của cô ấy quá tốt, sau này sẽ tự nhiên tìm được người tốt hơn tôi."
Chỉ đạo viên thở dài: "Đúng vậy, các cô gái trẻ bây giờ, mặc dù nhanh mồm nhanh miệng nói thích quân nhân, nhưng có mấy người nguyện ý gả cho chúng ta đây? Đi theo chịu khổ không nói, chỉ là làm quả phụ thôi cũng đã quá sức...haizzz..."
An Hảo ngồi xe về đến nhà, trước cùng ba An dọn dẹp phòng ốc, sau lại lon ton theo sau lưng mẹ An nhìn bà làm thức ăn. Ông nội An gia đã sớm qua đời, năm trước Phương Nam còn chưa lập gia đình, vẫn là hai nhà hàng xóm cùng nhau giúp mỗi người một tay, thậm chí có lần hai nhà cùng nhau đón luôn năm mới. Năm nay ba mẹ của Phương Nam cũng đã đến ở phành phố A, cùng ba mẹ của Lâm Nhiên đón năm mới, An Hảo ở nhà cảm thấy cực kì thê lương.
Mẹ An vừa nấu ăn vừa cùng An Hảo nói chuyện: "Từ nhỏ nhìn con cùng Phương Nam lớn lên, người ta hôm nay cũng đã kết hôn, tại sao con lại chưa có bạn trai cơ chứ? Nếu con không còn ham chơi, cũng nên ngó tới chuyện lớn của cả đời mình đi."
An Hảo ngồi bên cạnh vùi đầu ăn, cũng không trả lời. Ba mẹ luôn như vậy, lúc bạn còn chưa đi học thì xem bạn như đứa trẻ chưa trưởng thành dặn đi dặn lại chuyện không được yêu đương. Nhưng một khi bạn đã đi làm rồi, lại thúc giục bạn vội vàng kết hôn, chỉ sợ không ai thèm lấy đến ngày nào đó lại trở thành trai ế gái ế.
- "Đừng chỉ biết ăn thôi, mẹ đang hỏi con đấy?"
- "Biết rồi biết rồi, không phải con đang cố gắng sao, con sẽ tranh thủ giải quyết trong năm nay, đưa hắn về cho ba mẹ xem mặt!"
- "Hả? Có mục tiêu rồi sao?"
- "Vâng, cứ xem như thế đi."
- "Hạng người gì? Nhân phẩm thế nào? Lớn lên bề ngoài trông thế nào? Làm việc gì? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Nói rõ một chút cho mẹ!"
An Hảo nuốt vào một quả bóng cá nóng hổi, vừa lấy tay dùng sức quạt quạt cái mồm, mắt vừa trợn trắng: "Me, con chỉ là có mục tiêu mà thôi, cũng không phải ngày mai sẽ kết hôn, mẹ sao lại như hỏi lá số tử vi của người ta thế? Chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên đâu, sao mẹ không tra luôn hộ khẩu đi?"
- "Con bé này, mẹ đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng, con cũng đừng để đàn ông lừa, mắt sáng lên một chút đi. Nếu thấy không được, dì Lý đối diện nhà ta biết rất nhiều bé trai tốt...."
- "Haizzz, con hiểu mẹ, dựa vào điều kiện như con, cần người khác giới thiệu sao? Mẹ không biết con gái mẹ trên thị trường giá tốt thế nào đâu, con di truyền từ mẹ như từ máy in ra, người theo sau mông con xếp hàng dài từ công ty của con đến nhà chúng ta luôn đấy!"
Mẹ An haha cười, sở trường là chỉ vào trán An Hảo một cái: "Con ba hoa quá đi, phụ nữ thì có thể trẻ trung xinh đẹp mấy năm? Làm phong phú bản chất bên trong mình mới là quan trọng nhất..."
- "Vâng, blah blah blah...xin nghe cô giáo Vương dạy bảo!"
Mẹ An là giáo viên trung học, khi còn trẻ đã là một đại mỹ nhân, người theo đuổi bà quả thật có thể gần như là xếp hàng từ công ty về đến nhà. Nhưng mẹ An không biết làm thế nào, xác định mắc lừa của ba An lúc còn là một tiểu tử nghèo, sửng sốt hơn nữa là giữa một vòng vây những cán bộ cao cấp giàu có lại dứt khoát gả cho ba An, chọc cho vô số người thổn thức ấm ức không dứt. Sau, ba An bỏ biển, từ từ cũng kiếm được chút tiền, sau đó ở thành phố B mở một công ty mậu dịch không lớn cũng không nhỏ, An hia càng ngày càng phát triển. Vốn là để sau khi An Hảo tốt nghiệp, ba mẹ An cho cô vào công ty làm, nhưng An Hảo một mực không chịu, quyết định đến thành phố A giày vò bản thân, hai người già cũng đành phải chiều cô.
Ba An nghe hai mẹ con nói chuyện, từ trong phòng khách vươn cổ, nói với vào: "Thằng nhóc đó có thể không có tiền, nhưng phải có lòng cầu tiến! Nhất định phải đối tốt với con!"
- "Blah blah blah! Giống như ba đối tốt với mẹ chứ gì?"
- "Cứ cho là vậy đi!" Ba An hả hê lắc đầu.
Năm đó mẹ An gả cho ba An, đi theo ông chịu khổ suốt mấy năm, nhưng tình cảm hai người luôn rất tốt, không xa rời. Về sau ba An khá giả, nhưng cũng chưa từng ở bên ngoài mà ăn chơi đàn điếm. Ngày ngày tan việc đúng giờ, ăn tối xong thì cùng mẹ An ra ngoài tản bộ, ngày lễ thì tặng hoa tặng quà, ngày đêm cưng chiều mẹ An. Lúc An Hảo học trung học thường nhìn thấy hai người ăn ân ái ái vô cùng mà chua xót nói: "Mời hai vị đi ra ngoài mà ân ân ái ái có được không? Con gái của hai vị còn phải học thi đây này...!"
Ba An mẹ An đều không phải là người có tư tưởng bảo thủ, lúc đầu biết An Hảo yêu sớm, cũng chỉ dặn dò đừng quá thân mật, rồi cũng chẳng trách nặng nề gì. An Hảo trong môi trường giáo dục như thế mà xuôi gió xuôi nước lớn lên, mắt thấy cô đến tuổi kết hôn, hai vị lão gia mới bắt đầu quan tâm đến nửa kia của An Hảo.
Thời điểm ăn tối đêm tất niên, mọi người trong nhà cùng xem tiết mục tiểu phẩm cuối năm mà cười ngặt nghẽo, An Hảo len lén chạy vào phòng mình mà gọi điện cho Lí Mộc. Thời điểm tuếng nói của hắn khàn khàn vang lên bên tai, An Hảo đột nhiên cảm thấy, mình có chút nhớ hắn rồi.
- "Đang làm gì thế?"
- "Cùng mọi người làm hoành thánh, xem tiết mục cuối năm."
- "A, nhà em cũng vậy! Ba em mỗi năm cũng làm hoành thánh, nhưng năm nào cũng bao bọc nhìn cực kì áp chế, bị em và mẹ chê bai. Anh làm hoành thánh thế nào?"
- "Cũng không tệ lắm."
- "Thật không đấy?"
- "Thật."
An Hảo không biết xấu hổ nói: "Nói miệng không bằng chứng, ngày nào đó anh làm hoành thánh cho em ăn, khi đó em mới tin."
Có lẽ là vì lễ đón năm mới, nên tâm tình của Lí Mộc cực kì tốt, thuận miệng nói: "Được!"
An Hảo ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp thì gào khóc nói: "Anh nói được đấy! Em thật muốn đem lời nói này ghi lại, sau này anh phải kí tên cam kết cho em, tránh về sau anh lại đổi ý!"
- "..."
5, 4, 3, 2, 1... Tiếng chuông năm mới vang lên, An Hảo trầm mặc một lúc, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Lí Mộc, em chúc anh năm mới vui vẻ!"
- "Tôi cũng vậy."
- "Lại chúc anh năm mới phát tài!"
- "Tôi cũng vậy."
- "Lại chúc anh sang năm tráng tráng kiện kiện không bệnh không tai*!"
*tai: ở đây chỉ tai nạn, tai ương.
- "Còn nữa, em thích anh!"
- ".. Khụ khụ..cái đó..tôi muốn đi đốt pháo hoa..."
An Hảo sụ mặt: "Sao anh không nói "Anh cũng vậy" nữa chứ! Hừ, đi đi đi đi, em cũng muỗn đi lễ hoa."
Vừa gác điện thoại, Phương Nam liền gọi đến: "Có người gọi điện thoại sớm hơn tớ nữa à?! Ai vậy?! Tớ muốn đi bóp chết hắn!"
- "Cậu dám, người trong lòng của tớ đấy, hừ hừ."
- "Ah, Lí Mộc! Cậu thật không tính! Nhanh như vậy đã quên cựu người yêu này rồi!"
Hai người nói chuyện tào lao chốc lát mới gác máy, Lâm thiếu gia lại gọi tới, mở mồm oán trách: "Làm thế nào mà điện thoại của cô lại giống như truyền hình hồng ngoại thế hả? Chưa tới 0:00 giờ tôi đã gọi, vẫn báo máy bận!"
- "Tất nhiên, anh không biết bản công chúa vạn người mê à?"
- "Thôi đi, đáng tiếc cô chỉ là một trong những hàng hiếm mà không quý."
- "Lâm chim công, anh muốn chết sao?!"
- "Aiz aiz, tại sao lại như vậy rồi, gần sang năm mới không nên nói chết sống gì nha."
An Hảo vừa nhìn điện thoại di động, lại có cuộc gọi đến, quyết cùng Lâm thiếu gia nói nhảm vài câu rồi gác máy, kết quả là Liễu Song Song: "Này, lần sau tớ gọi điện thoại, có cần phải hẹn trước không thế?"
An Hảo cười ha hả cùng cô nói đùa, sau lại hỏi thăm cô nàng một chút về chuyện tình cảm, sau khi buông thả một đống lời đồng cảm khuyên bày, Liễu Song Song ở đầu dây bên kia còn có ý xấu nói: "Hi, xin chào, tôi là mẹ nuôi của An Hảo, trái tim nhỏ của con cần phải nhớ ta nhé, không nhớ được ba mẹ của con cũng không sao nhưng phải nhớ kỹ mẹ nuôiiiiiii nhé, mẹ nuôi yêu connnnnn~"
Đợi cô xử lý xong một đống "nghiệp vụ" vừa rồi, trong nhà đã không còn ai. Bò lên sân thượng nhìn, quả nhiên, hai đại lão gia đag tựa sát vào nhau để ngắm pháo hoa, tình nồng ý mật vô cùng ân ái. An Hảo bĩu môi, đứng xa xa chua xót.
Thời khắc năm mới, nơi đây vang lên tiếng pháo hoa sáng lạng. Còn An Hảo thì đứng ngước mặt lên trời, hung tợn hứa nguyện: Năm nay thề phải bắt được Mộc lô cốt! Nhất định phải cưa ngã hắn, cưa ngã hắn!
Sáng mùng một đầu năm, quân đội khó được cảnh không có tiếng luyện tập buổi sáng cho mọi người được thả đến trưa. Nhưng vì đồng hồ sinh học đã quen, đúng năm giờ rưỡi Lí Mộc đã thức giấc. Ăn xong điểm tâm sáng lại đến phòng làm việc ngồi, ngẩn người nhìn chậu hoa mà An Hảo tặng. Thời tiết lạnh như vậy mà vẫn đơm kết cặp nụ nhỏ.
Đột nhiên tiếng chuông mãnh liệt vang lên, Lí Mộc thoát mình khỏi sững sờ, mới đi nghe điện thoại.
- "Lí Mộc, anh mau đến cổng lớn đi!" An Hảo vui mừng nói qua điện thoại.
- "Làm chi?"
- "Thì em đang ở đây! Đến tặng quà năm mới cho anh nè!"
Lí Mộc kinh ngạc ngay lập tức gác máy chạy đến cổng lớn, quả nhiên trông thấy An Hảo mặc một cây màu đỏ khoác ngoài một chiếc áo khoác to đững trong gió.
- "Sớm như vậy cô đến đây làm gì? Không cùng ba mẹ làm lễ mừng năm mới sao?"
- "Em thừa lúc họ còn chưa rời giừơng, một mình lái xe của ba em tới đây, phải trở về trước buổi trưa đấy."
Mặc dù từ thành phố A đến thành phố B chỉ có hai giờ đi xe, nhưng đối với kẻ mới lấy được bằng lái không lâu như An Hảo mà nói, đoạn đường này thật có thể nói là trải rộng địa lôi rung động lòng người. Cô cười híp mắt đưa cho Lí Mộc một bao lì xì: "A, quà năm mới nè."
Lí Mộc lắc đầu: "Đưa tiền cho tôi làm gì?"
An Hảo liều mạng kéo tay hắn nhét bao lì xì vào: "Bên trong có mười tờ tiền, đây là tập tục anh hiểu không?"
Lí Mộc nghi ngờ nhận lấy, suy nghĩ một chút rồi cau mày nói: "Nhưng tôi không có bao lì xì cho cô."
- "Ừm, vậy anh đành phải đưa em quà tặng năm mới khác vậy."
- "Cô muốn quà gì?"
- "Ừm... Làm bạn trai của em?"
- "..."
- "Nói anh yêu em?"
- "..."
- "Vậy nếu không thì cho em một cái KISS năm mới được không?"
- "..."
- "Được rồi được rồi, anh làm gì mà trưng ra nét mặt thế kia, cùng lắm thì một cái hôn gió đi! Đây là lằn ranh cuối cùng rồi, không thể lui được nữa rồi!"
- "..."
- "Không trả lời chính là chấp nhận?" An Hảo cẩn thận từng li từng tí, đôi tay đặt ở khóe miệng mua~ một cái tõ to, cười gằn liền nhào tới.
- "Anh né tránh làm gì thế!"
- "..."
- "Lí Mộc, sao anh lại chạy?!"
- "..."
- "Không cho anh chạy như thế!"
- "..."
Sáng sớm, cổng lớn quân trại thành phố A diễn ra một cuộc kẻ đuổi theo người chạy nóng bỏng như ngựa trên đường đua, sớm phát hiện có mùi gian tình, các đồng chí kéo bè kéo cánh núp ở bồn hoa dưới lầu kí túc xá ngước mắt nhìn lén.
An Hảo chạy theo thở hồng hộc, eo mỏi lưng đau rồi, Lí Mộc vẫn như thế tinh thần sảng khoái đứng cách xa cô ba mét. An Hảo đưa tay há miệng run rẩy chỉ trỏ hắn: "Lí Mộc, anh quỵt nợ vừa thôi! Đã nói chỉ là hôn gió mà thôi, anh chạy cái gì chứ?!"
Lí Mộc kềm nén gương mặt kềm nén nét ửng hồng, cắn môi không nói lời nào.
Đúng lúc này, một chiếc xe con lái qua, dừng lại bên cạnh hai người. Cửa xe mở ra, một cô gái mặc quân trang hiên ngang từ bên trong bước ra, khẽ mỉm cười: "Lí Mộc."
Lí Mộc ngớ ngẩn, biểu tình ngạc nhiên: "Tô Tô? Sao cô lại tới đây?"
Tô Tô? An Hảo nhìn cô gái trước mắt, cảm giác cái tên này đã nghe ở đâu...
Cô gái tên Tô Tô dáng dấp cũng không phải là rất đẹp, nhiều lắm thì coi như là đoan chánh mà thôi, nhưng trên người cô gái lại toát lên một khí chất không bình thường, giơ tay nhấc chân cũng toát lên một nét hấp hẫn trung tính. Cô ta xoay đầu nhìn An Hảo, trong cái nhìn kia có quan sát, có tò mò, và có cả sự khinh miệt.
Giọng nói của cô ấy trầm thấp, rất hấp dẫn: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?"
Lí Mộc gật đầu: "Được." Rồi xoay người nói với An Hảo: "Nhanh về đi, ba mẹ cô không thấy cô đâu sẽ lo lắng đấy."
An Hảo biết điều gật đầu, vừa muốn lên xe, đột nhiên quay trở lại, từ trên người lôi ra giấy bút đưa cho Lí Mộc nói: "A, như hôm qua đã nói rồi đấy! Nhanh lên ký tên cam kết đi!"
Lí Mộc dở khóc dở cười nhận lấy, nhìn cũng chưa nhìn qua liền kí tên lên. An Hảo cười híp mắy phất tay, lái xe đi.
Nhìn An Hảo lái xe đi xa, Tô Tô ném qua một tia khinh thường trêu chọc Lí Mộc: "Cô gái vừa rồi đối với anh lộ vẻ háo sắc thật đấy?"
Lí Mộc hơi khẽ cau mày, trầm giọng nói: "Vào đi."
An Hảo cẩn thận từng li từng tí lái xe, thỉnh thoảng lại liếc về tờ giấy bên cạnh, cười ngọt ngào. Lí Mộc vừa nãy không nhìn kĩ, trên trang giấy không chỉ viết "Lí Mộc sẽ làm hoành thánh cho An Hảo ăn." đồng thời còn viết "Lí Mộc đồng ý làm bạn trai của An Hảo, chịu trách nhiệm với cô ấy." An Hảo hả hê nghĩ bản thân thật thông minh,biết tính tình Lí Mộc, nếu bị dây dưa làm phiền tất nhiên..nhìn cũng không nhìn trực tiếp đồng ý kí tên cho nhanh việc! Ha ha, vậy là lừa hắn một chút, việc thành đến tay chẳng tốn chút sức lực nào!
Sau lại nhớ đến lúc gần đi lại gặp phải Tô Tô đến tìm Lí Mộc, đột nhiên trong lòng An Hảo thấy không thoải mái, trong ánh mắt của cô gái kia, chút khiêu khích thì không nói, lại có thêm gì đó kiểu như nắm chắc phần thắng rất tự nhiên... Cô ta là ai?
"Phanh" một tiếng vang thật lớn. Kết quả của việc thất thần là An Hảo trở thành "hung thần xa lộ"....
Nơm nớp lo sợ nhìn chiếc xe dưới đường kia, An Hảo đi đến trước chiếc xe cúi đầu chín mươi độ cúc cung xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi!"
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn lành lạnh xuất hiện, hắn cau mày nhìn lên nhìn xuống đánh giá An Hảo một phen, lạnh lùng nói: "Cô An, xin hỏi cô lấy bằng lái chưa?"
Hết chương 10.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook