Giữa Hè
Quyển 2 - Chương 12

“Tiểu Việt, ngươi còn không rõ sao? Không ai chờ ta, hiện tại đã không hề có người chờ ta.” La Mân nhẹ nhàng nói ra câu này, sự thật giấu ở trong lòng đã lâu, chỉ cảm thấy Tô Việt nằm trong ngực mình bị chấn động mạnh.

“A Mân, ngươi nói lời này là có ý gì?” Tô Việt kinh ngạc nhìn về phía La Mân -gương mặt anh tuấn làm cho mình vừa yêu vừa hận, trái tim không khỏi đập liên hồi, chẳng lẽ hắn, không, sẽ không đâu.

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tô Việt, La Mân hơi hơi gật đầu “Tiểu Việt, ” hắn sâu kín ghé vào lỗ tai Tô Việt nói “Ta cùng Giai Giai đã ly hôn.”

Ly hôn, La Mân ly hôn, lại độc thân.

Tô Việt bị chấn động thật mạnh “A Mân, ngươi vì cái gì mà ly hôn?” Hắn vội vàng muốn biết được đáp án kia từ trong miệng hắn, thầm nghĩ nghe chính miệng hắn nói ra.

“Bởi vì, trái tim không ở chỗ này, từ trước kia rất lâu, đã bị một người lấy đi.” La Mân nói xong, ưu thương nở nụ cười, hắn ôm chặt lấy Tô Việt, không có người phụ nữ nào có thể dễ dàng tha thứ cho chồng của mình trong lòng có người khác, ngươi hiểu chưa ”

Tô Việt không nghe tiếp nữa, sau khi biết được đáp án mình muốn biết, ngược lại cắn răng, oán hận hướng về phía La Mân lại đá lại đánh “Ngươi là tên khốn, La Mân, chết tiệt ngươi thực là tên khốn.”

La Mân mặc hắn đá đánh, cũng không tránh né, Tô Việt đánh mệt mỏi, nước mắt đột nhiên như mưa tuôn ra, hắn ôm lấy cổ La Mân thật chặt, nghẹn ngào nói “Vậy ngươi khi đó vì cái gì không cần ta, vì cái gì bỏ lại ta, vì cái gì gạt ta? Ta chờ ngươi suốt ba năm, chính là ngươi lại đi kết hôn, vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì?”

Đối mặt với những chất vấn không ngừng của Tô Việt, La Mân đau lòng mà lại áy náy “Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Ta nghĩ rằng, ta làm như vậy chính là yêu ngươi, thực xin lỗi, ta sai lầm rồi.”

Tô Việt đột nhiên khóc lớn tiếng lên, hắn cắn bả vai La Mân một cái thật mạnh, trong lòng hận cực kỳ.

Tô Việt cũng không nỡ cắn quá mạnh, hắn giương mắt nhìn về phía La Mân, chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn về phía mình tràn đầy tình yêu, không khỏi trong lòng mềm nhũn, ngưng miệng, mới vừa ngẩng đầu, đã bị đôi môi nóng bỏng của La Mân bao phủ lấy môi mình.

La Mân mạnh mẽ quấn lấy lưỡi Tô Việt, hung hăng mút vào dây dưa, hôn đến độ Tô Việt chỉ có thể phát ra “Ô ô” kêu rên, giống như thiên lôi câu động địa hỏa, La Mân gắt gao áp mạnh Tô Việt xuống giường, đưa hai tay hắn đặt tại dưới thân mình.

“A Mân, a Mân.” Tô Việt sớm động tình, đôi mắt hơi hơi khép lại, thì thầm gọi tên của tình nhân, La Mân rút ra dây lưng màu vàng của hắn, quấn một vòng quanh tay hắn.

Tô Việt lúc này có chút kinh hoảng nâng lên ánh mắt.

“Ta sẽ không làm ngươi đau, tin tưởng ta.” La Mân khe khẽ dụ hống, Tô Việt bị động tác mềm nhẹ của hắn làm cho mặt hơi hơi đỏ lên.

Rất nhanh, hai người cùng xích lõa.

Không giống sự ôn nhu trong lần đầu tiên gặp lại, lần này La Mân tràn ngập nhiệt tình, động tác tuy rằng cuồng liệt nhưng không thô bạo, Tô Việt bị hắn hôn như bão táp, hôn đến toàn bộ nhiệt độ cơ thể tăng vọt, thân thể nóng lòng phát tiết, không chịu nổi kích động, sắc mặt trở nên ửng đỏ.

La Mân cúi đầu, đầu lưỡi lướt qua hai tiểu khỏa trước ngực đứng thẳng của hắn, khiến cho Tô Việt khẽ rên rỉ lên.

“A Mân, cho ta.” Hắn khó nhịn vặn vẹo thân thể, ánh mắt mông lung nhìn về phía người yêu, La Mân nhẹ nở nụ cười, lần thứ hai che lại miệng của hắn, đầu lưỡi bị người trước mắt gắt gao cuốn lấy, cả người hô hấp nhất thời dồn dập, lúc này, đột nhiên một bàn tay nóng hổi cầm lấy dục vọng tối cực nóng chính mình, chà xát lên xuống.

“Ô.” Tô Việt hơi giãy dụa ý đồ thoát khỏi khổ hình ngọt ngào mà lại tra tấn này, tiếc rằng trên người bị La Mân nặng nề áp chế, nửa điểm cũng không thoát ra được.

La Mân dường như mê muội nhìn dáng vẻ cực kỳ động tình của tình nhân, Tô Việt như vậy mới là Tô Việt thật sự, khóc chính là khóc, cười chính là cười, không hề khoác bộ mặt lạnh lùng sắc bén.

Đột nhiên, thân thể Tô Việt ra sức ưỡn về phía trước, trên tay La Mân nóng lên, người trong lòng ngực trở nên xụi lơ, La Mân biết Tô Việt đang cảm nhận khoái cảm cực độ.

“Hỗn đản.” Tô Việt toàn thân mềm oặt không còn chút sức lực khẽ mắng La Mân, chỉ thấy La Mân cúi đầu cười, ghé vào lỗ tai hắn nói “Chuyện càng hỗn đản hơn còn tiếp theo sau nữa kìa.”

Tô Việt nghe vậy nhịn không được mặt lần thứ hai đỏ lên, hắn ngã vào chiếc gối mềm mại, oán hận nói “Phải làm liền làm, cần gì làm nhiều chuyện vô nghĩa như vậy.”

La Mân hạ xuống một chuỗi thấp hôn trên lưng hắn, cười nói “Xem ra ta thật là một người không săn sóc tốt cho người yêu ha.”

“Biến.” Tô Việt rầu rĩ theo gối đầu phát ra một cái đơn âm tiết.

Còn chưa có nói xong, chỉ cảm thấy mặt sau một trận lạnh lẽo, nguyên lai là La Mân bôi cao trơn cho hắn.

“Thì ra ngươi sớm có dự mưu.” Tô Việt giận dỗi nói.

“Đâu có đâu, đây là khách sạn để gì đó mà.” La Mân một bên thong thả tiến vào, một bên giải thích, kỳ thật trong lòng lại thầm kêu, không tốt, đều là lão Mạch, không chỉ cho đàng hoàng, kêu hắn tối nay đến dụ dỗ Tô Việt, còn đưa cho hắn thứ này nữa, nhưng không nghĩ tới sự tình cư nhiên thuận lợi như vậy, chính mình ngược lại bị Tô Việt quyến rũ, Tô Việt thông minh như vậy, ngày mai nhất định có thể nghĩ ra âm mưu này ngay.

Hắn tuyệt đối không thể để cho Tô Việt có cơ hội tỉnh táo lại, La Mân một bên nghĩ như vậy, một bên đẩy nhanh tốc độ hơn, Tô Việt lúc đầu còn có chút giận hờn, nhưng sau đó, khoái cảm kia dần dần làm tê dại hoàn toàn đầu óc không còn nhớ gì đến những chuyện khác nữa.

Không biết cả đêm làm bao nhiêu lần, thẳng đến hai người đều hoàn toàn mệt lữ không còn khí lực, ôm nhau ngủ thật say.

Tô Việt cả đêm đều không có nằm mơ, hai người ngủ thẳng đến giữa trưa mười hai giờ rưỡi.

“Ah?” Đầu đau như muốn nứt ra, Tô Việt nghiêng người qua, nhìn đến La Mân đang ngủ say, nhiều năm không gặp, nguyên bản là một thiếu niên hết sức lông bông bây giờ đã trở nên chín chắn thành thục, dù trải qua bao mưa to gió lớn, chính là người này vẫn là yêu mình.

Tô Việt vươn tay, một chút một chút vuốt ve La Mân, trên gương mặt này đã xuất hiện dấu vết bị năm tháng mài mòn trong khoảng thời gian không có mình ở bên, lông mi vẫn như cũ nồng đậm, chiếc mũi cao thẳng tắp, ánh mắt đen láy như hắc bảo thạch, từ trước kia trong mắt luôn chứa đựng cuồng nhiệt, hiện tại, thì càng nhiều phần ôn nhu cùng che chở.

Ánh mắt đen láy? Tô Việt đang lúc trố mắt, La Mân cầm tay hắn, cười ôm vào trong ngực “Đang nhìn gì vậy? Chăm chú như vậy? Có phải chê ta già rồi hay không a.”

Tô Việt liếc hắn một cái, muốn lấy tay ra, chính là bị La Mân nắm thật chặt không buông, “Tiểu Việt, chúng ta đừng giận hờn nhau nữa, nhân sinh lại có bao nhiêu năm chứ? Nhoáng một cái cả đời liền trôi qua, đừng để tức giận làm lãng phí hạnh phúc chúng ta.”

Tô Việt chậm rãi nghiêng mặt tựa vào ngực La Mân, trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì, chỉ nghe đến tiếng tim đập lẫn nhau “Thình thịch, thình thịch”.

Thật lâu sau, chỉ nghe tiếng rột rột phát ra từ cái bụng đói meo của La Mân, Tô Việt xì một tiếng bật cười.

La Mân cười bổ nhào vào hắn “Không bằng đem ngươi ăn cho rồi, đặt ở trong bụng ta, ta còn có chút yên lòng.”

Tô Việt thu liễm tươi cười, giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt La Mân sâu không thấy đáy, phảng phất có một hấp lực khiến hắn phải hít vào một hơi thật sâu.

La Mân cúi đầu, hôn lên đôi môi cánh hoa mềm mại lạnh lẽo, Tô Việt hơi hơi hé môi, mặc hắn mút vào mật dịch trong miệng chính mình.

Thật lâu sau thật lâu sau, hai người mới rời nhau ra được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương