Giữa Hè
-
Quyển 1 - Chương 48
Tô Việt kinh ngạc nhìn cửa sắt kia nặng nề đóng lại, từ nay về sau, đem mình cùng La Mân ngăn cách ở tại hai cái thế giới bất đồng, hắn cũng không biết, ngay tại khoảnh khắc cửa sắt đóng ấm lại, La Mân sớm rơi lệ đầy mặt, hắn chậm rãi đưa tay vào túi áo, cầm thật chặt một phong điện báo của mẹ Tô Việt vừa phát tới đầu ngày: “Hạnh phúc của Tiểu Việt ngay tại một ý niệm của ngươi, ta lấy danh nghĩa một người mẹ, khẩn cầu ngươi để hắn được tự do.”
“Dì, điều cuối cùng ta có thể làm được, làm cho mình rời xa cuộc sống Tiểu Việt, hy vọng, hắn về sau sẽ quên ta, có thể được đến hạnh phúc mà dì nói.” La Mân lắc đầu, cố gắng đem nước mắt nhẫn đi xuống, đờ đẫn đưa tay lấy ra điện báo lần nữa, chậm rãi xé nát, trang giấy màu trắng kia như bông hoa tuyết bay bay dần dần theo gió đi xa, như tế lễ La Mân khắc cốt yêu say đắm, Tô Việt, ta mãi mãi yêu ngươi.
“A Mân: Có khỏe không? Từ lần trước gặp ngươi, đã trôi qua một tháng, mẹ cho ta báo học bổ túc, chính là ta không muốn đi, ta quyết định tự mình nuôi mình, ta đã tìm được việc làm, ngươi xem, ta còn có thể tự mình nuôi sống chính mình, không phải sao?”
“A Mân: ta ghi danh tự học, ta quyết định học luật, tranh thủ sớm ngày nhận được bằng luật sư, a Mân, ta chờ ngươi đi ra, đến lúc đó, chúng ta sẽ sống cùng nhau, được không.”
“A Mân: ngày hôm qua ngồi trên cửa sổ, đột nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi sẽ không quên ta, đúng không? Ta thường tự nói với mình, a Mân hắn tuyệt đối sẽ không quên ta.”
“A Mân: S thị có tuyết rơi, mẹ nói đây là vài thập niên lần đầu tiên có tuyết rơi, ngươi nơi đó có lạnh hay không? Ta không lạnh, ngươi có biết tại sao không? Ta mỗi ngày đều gọi tên của ngươi, mỗi đợt tuyết tiếp theo, a Mân của ta sẽ nhanh được ra ngoài.”
“A Mân: lan hồ điệp của ta lại nở hoa rồi, ta đặt nó ở trên cửa sổ, nói cho ngươi biết một tin tức tốt nhé, tháng nầy ta thăng chức, làm quản lý cho một cửa hàng thức ăn nhanh nha, ha hả, bọn họ đều phải mời ta ăn cơm, a Mân, ta thật hy vọng ngày hôm qua náo nhiệt có ngươi.”
“A Mân: ngươi còn giận ta sao? Ta đã rất cố gắng, ngươi xem, ta đã thi xong, ta chỉ dùng một năm rưỡi thời gian hẳn là xem như rất nhanh phải không, bất quá, ta vẫn chưa hài lòng lắm, ta muốn tục học lên cao nữa, cho đến khi ngươi đi ra.”
“A Mân: sang năm sau, ngươi sẽ được ra ngoài, đúng không? Đến S thị đi, ngươi đã đáp ứng ta, phải tới tìm ta, ngươi sẽ không nuốt lời phải không?”
“A Mân: nói cho ngươi biết tin tức tốt nha, ta đổi công tác rồi, mẹ ta thông qua một người bạn, giúp ta liên hệ vụ sở luật sư, ngươi biết không? Này chủ nhiệm sở cư nhiên còn trẻ tuổi như vậy, xem ra còn không đến ba mươi tuổi, cũng có thể trở thành luật sư lợi hại như vậy sao?”
“A Mân: chỉ còn có ba tháng, ngươi sẽ ra tù, đến lúc đó, ta đi đón ngươi nha?”
“La Mân, ngươi hình mãn phóng thích, có thể đi ra ngoài.”
Đi ra đại môn ngục giam, La Mân có chút không quen ngước mắt nhìn lên bầu trời, ánh sáng chói mắt, mẹ hắn từ sớm chờ ở cửa, thấy đứa con duy nhất đi ra, không khỏi kêu một tiếng “Tiểu Mân.” Cầm lòng không được rơi lệ đầy mặt.
La Mân nghẹn ngào bật kêu “Mẹ “, nhịn không được quỳ xuống, mẫu thân ôm hắn, khóc lớn lên.
“Tốt lắm, tốt lắm, hôm nay là ngày lành của Tiểu Mân, bà khóc cái gì? Nhanh lên, chúng ta đi đi.” Cha hắn vẻ mặt đều là hân hoan, La Mân lúc này mới chú ý tới, phía sau chiếc xe màu đen mới tinh của cha có rèm che.
Cha La Mân bởi vì chuyện đứa con bị đi tù, quan hệ cư nhiên so với trước kia đã khá hơn nhiều, có lẽ chính bọn họ cũng nhận thấy sai lầm khi làm cha mẹ như họ, vài năm nay, bọn họ đều là cùng đi ngục giam thăm đứa con, La Mân trong lòng vi mẫu thân âm thầm cảm thấy cao hứng, rốt cục, bà cũng khiến cho phụ thân quay đầu lại.
Cha mẹ đều rất để ý không đề cập tới tên Tô Việt, đứa con là bởi vì người kia mà bị bỏ tù, ở trong lòng, bọn họ đối Tô Việt căm hận so với trước đó còn cường liệt hơn, bọn họ hận không thể làm cho đứa con vĩnh viễn rời xa Tô Việt, lần này, bọn họ vốn đang lo lắng, sẽ ở cửa ngục giam gặp người kia, cho đến khi tới nơi rồi, bọn họ mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, người bọn họ rất không muốn gặp kia cũng không có đến.
Mẫu thân gặp La Mân trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, sợ hắn bởi vì không có nhìn thấy Tô Việt mà cảm thấy không vui, không khỏi mở miệng cười nói “Tiểu Mân, đây là xe ba ngươi mới mua đó, chờ ngươi về nhà, sẽ cho ngươi chạy nhé.”
La Mân thu hồi suy nghĩ, khẽ mỉm cười nói với mẹ “Hãy để cho ba chạy đi, con cũng không có gì cần dùng đến xe.”
Mẫu thân nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay thô thô của đứa con”Ai nói không cần? Ta và ba ngươi hiện tại liều mạng kiếm tiền còn không đều là để dành cho ngươi sao, hiện tại khách sạn nhà chúng ta sinh ý rất tốt, ngươi trở về vừa lúc có thể hỗ trợ ba của ngươi.”
Cha mẹ La Mân ở ba năm trước đây, đem khách sạn bán cho người khác, cả gia đình cùng nhau dọn tới Z thị, ở nơi đó mở một nhà hàng hải sản, sinh ý vẫn phi thường tốt.
La Mân cười cười, ánh mắt dần dần trở nên ưu phiền, ba năm, không biết hắn trôi qua được không, có lẽ hẳn là thi đậu vào trường học rất tốt, đã sớm có cuộc sống vui vẻ rồi.
Cùng thời gian đó, tâm tình không thể bình tĩnh còn có Tô Việt, ngay tại hắn thu thập xong mọi thứ, chuẩn bị đi đón La Mân, bệnh tim của mẫu thân lại tái phát, nằm ở trên giường suốt ba ngày không thể ăn uống, Tô Việt tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, nhưng làm sao có thể bỏ mặc mẫu thân ở nhà?
“Tiểu Việt, ngươi có phải hay không có chuyện gì
a? Nếu có, ngươi đi đi thôi, không cần lo cho mẹ.” Mẫu thân suy yếu hướng đứa con cười cười, trong lòng cảm thấy áy náy không thôi.
“A, không có việc gì, mẹ, ngươi hảo hảo dưỡng bệnh đi, ta không có gì sự.” Tô Việt đột nhiên lấy lại tinh thần, gượng gạo cười đối mẫu thân nói.
Mẫu thân hít một hơi, chậm rãi nằm xuống.
Tô Việt đi đến phòng bếp, tiếp tục nhìn trên bếp lò Đông y thang chử cho mẫu thân, a Mân, thực xin lỗi, ngươi nhất định sẽ không trách ta, đúng không? Ngươi có biết, ta không đi được, là có nỗi khổ riêng, đúng không?
Hầu hạ mẫu thân uống xong thuốc, đợi bà ngủ, Tô Việt đi đến trước cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng mà ngẩn người, ba năm, chính mình đau khổ chờ đợi ngày này, vốn nghĩ đến, hôm nay có thể cùng hắn gặp mặt, thế nhưng, không nghĩ tới, mẫu thân bị bệnh, lại làm cho mình lỡ mất cơ hội gặp mặt, bất quá, a Mân, chỉ cần ngươi đi ra, chúng ta vẫn có hội gặp lại đúng không? Ngươi sẽ đến tìm ta, chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau phải không? Ngươi sẽ đến tìm ta, phải không?
Một năm sau
Trước cửa nhà hàng -khách sạn La Ký, phi thường náo nhiệt, hôm nay là ngày lành con trai ông chủ nhà hàng -khách La Ký kết hôn, một cái hồng ti thật dài viết hai hàng chữ thật to: La Mân, Vương Giai Giai tân hôn chi hỉ.
Chú rễ mặc quần áo tây trang được cắt may rất khéo, càng phát ra dáng người thon dài, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn. Tân nương tử là cô gái Phương nam điển hình, xinh xắn lanh lợi, áo cưới màu trắng càng tôn lên làn da trắng nõn, đáng yêu mê người.
Tiếng pháo vang lên, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Ai cũng không có chú ý trong đám người, một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt đứng xa xa nhìn một màn này, kết quả ta đau khổ chờ đợi bốn năm, chính là như vậy sao? Hắn gắng gượng chống đỡ thân thể run rẩy không thôi, cười khổ mà đi, nguyên lai đây chính là kết cục cuối cùng của chúng ta.
Chú rễ La Mân lúc này cũng không biết, người mà mình yêu chân thành sâu sắc nhất, ngay tại bên ngoài khách sạn, hắn chính là ở ngay thời khắc đó, theo bản năng hướng ra phía ngoài nhìn liếc mắt một cái, người xem náo nhiệt rất nhiều, khi đó, Tô Việt đã muốn xoay người mà đi, La Mân không thể nhìn thấy hắn, hắn thu hồi ánh mắt, đôi mắt rũ xuống, trong lòng chỉ ngóng trông hôn lễ sớm chấm dứt một chút, con dâu này là do cha mẹ vì mình mà chọn, là cô gái làm ở khách sạn nhà mình, tính cách cũng tốt, La Mân biết nàng cũng thích mình, thế nhưng, chính mình rốt cuộc tìm không thấy cái cảm giác mãnh liệt mênh mông như đối với Tô Việt, cũng không có yêu sâu sắc như vậy, La Mân cười khổ, rốt cục chính mình vẫn là đầu hàng số phận.
Tô Việt một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy vội ra ngoài, tựa vào trên một thân cây, trái tim như bị thắt lại không thở nổi, lòng tràn đầy chua xót rốt cục hóa thành điểm lệ chảy xuống, hắn cuối cùng cũng rời bỏ mình mà đi, không bao giờ quay đầu lại nữa. Người đứng ở bên cạnh hắn kia không phải mình, bên cạnh hắn cũng sẽ không còn vị trí cho mình nữa, La Mân, ngươi là một tên lường gạt, ngươi nói ngươi sẽ vĩnh viễn yêu ta, vĩnh viễn rốt cuộc có xa lắm không? Nguyên lai hết thảy chẳng qua là những lời nói dối mà thôi.
Phần 2: Văn án
10 năm sau, Tô Việt thân là một luật sư nổi tiếng, vô tình gặp lại mối tình đầu La Mân, người yêu từng cùng nhau trải qua đủ loại đau khổ. Liệu tình yêu giữa họ có còn tồn tại hay không? Mời các bạn xem tiếp sẽ rõ.
“Dì, điều cuối cùng ta có thể làm được, làm cho mình rời xa cuộc sống Tiểu Việt, hy vọng, hắn về sau sẽ quên ta, có thể được đến hạnh phúc mà dì nói.” La Mân lắc đầu, cố gắng đem nước mắt nhẫn đi xuống, đờ đẫn đưa tay lấy ra điện báo lần nữa, chậm rãi xé nát, trang giấy màu trắng kia như bông hoa tuyết bay bay dần dần theo gió đi xa, như tế lễ La Mân khắc cốt yêu say đắm, Tô Việt, ta mãi mãi yêu ngươi.
“A Mân: Có khỏe không? Từ lần trước gặp ngươi, đã trôi qua một tháng, mẹ cho ta báo học bổ túc, chính là ta không muốn đi, ta quyết định tự mình nuôi mình, ta đã tìm được việc làm, ngươi xem, ta còn có thể tự mình nuôi sống chính mình, không phải sao?”
“A Mân: ta ghi danh tự học, ta quyết định học luật, tranh thủ sớm ngày nhận được bằng luật sư, a Mân, ta chờ ngươi đi ra, đến lúc đó, chúng ta sẽ sống cùng nhau, được không.”
“A Mân: ngày hôm qua ngồi trên cửa sổ, đột nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi sẽ không quên ta, đúng không? Ta thường tự nói với mình, a Mân hắn tuyệt đối sẽ không quên ta.”
“A Mân: S thị có tuyết rơi, mẹ nói đây là vài thập niên lần đầu tiên có tuyết rơi, ngươi nơi đó có lạnh hay không? Ta không lạnh, ngươi có biết tại sao không? Ta mỗi ngày đều gọi tên của ngươi, mỗi đợt tuyết tiếp theo, a Mân của ta sẽ nhanh được ra ngoài.”
“A Mân: lan hồ điệp của ta lại nở hoa rồi, ta đặt nó ở trên cửa sổ, nói cho ngươi biết một tin tức tốt nhé, tháng nầy ta thăng chức, làm quản lý cho một cửa hàng thức ăn nhanh nha, ha hả, bọn họ đều phải mời ta ăn cơm, a Mân, ta thật hy vọng ngày hôm qua náo nhiệt có ngươi.”
“A Mân: ngươi còn giận ta sao? Ta đã rất cố gắng, ngươi xem, ta đã thi xong, ta chỉ dùng một năm rưỡi thời gian hẳn là xem như rất nhanh phải không, bất quá, ta vẫn chưa hài lòng lắm, ta muốn tục học lên cao nữa, cho đến khi ngươi đi ra.”
“A Mân: sang năm sau, ngươi sẽ được ra ngoài, đúng không? Đến S thị đi, ngươi đã đáp ứng ta, phải tới tìm ta, ngươi sẽ không nuốt lời phải không?”
“A Mân: nói cho ngươi biết tin tức tốt nha, ta đổi công tác rồi, mẹ ta thông qua một người bạn, giúp ta liên hệ vụ sở luật sư, ngươi biết không? Này chủ nhiệm sở cư nhiên còn trẻ tuổi như vậy, xem ra còn không đến ba mươi tuổi, cũng có thể trở thành luật sư lợi hại như vậy sao?”
“A Mân: chỉ còn có ba tháng, ngươi sẽ ra tù, đến lúc đó, ta đi đón ngươi nha?”
“La Mân, ngươi hình mãn phóng thích, có thể đi ra ngoài.”
Đi ra đại môn ngục giam, La Mân có chút không quen ngước mắt nhìn lên bầu trời, ánh sáng chói mắt, mẹ hắn từ sớm chờ ở cửa, thấy đứa con duy nhất đi ra, không khỏi kêu một tiếng “Tiểu Mân.” Cầm lòng không được rơi lệ đầy mặt.
La Mân nghẹn ngào bật kêu “Mẹ “, nhịn không được quỳ xuống, mẫu thân ôm hắn, khóc lớn lên.
“Tốt lắm, tốt lắm, hôm nay là ngày lành của Tiểu Mân, bà khóc cái gì? Nhanh lên, chúng ta đi đi.” Cha hắn vẻ mặt đều là hân hoan, La Mân lúc này mới chú ý tới, phía sau chiếc xe màu đen mới tinh của cha có rèm che.
Cha La Mân bởi vì chuyện đứa con bị đi tù, quan hệ cư nhiên so với trước kia đã khá hơn nhiều, có lẽ chính bọn họ cũng nhận thấy sai lầm khi làm cha mẹ như họ, vài năm nay, bọn họ đều là cùng đi ngục giam thăm đứa con, La Mân trong lòng vi mẫu thân âm thầm cảm thấy cao hứng, rốt cục, bà cũng khiến cho phụ thân quay đầu lại.
Cha mẹ đều rất để ý không đề cập tới tên Tô Việt, đứa con là bởi vì người kia mà bị bỏ tù, ở trong lòng, bọn họ đối Tô Việt căm hận so với trước đó còn cường liệt hơn, bọn họ hận không thể làm cho đứa con vĩnh viễn rời xa Tô Việt, lần này, bọn họ vốn đang lo lắng, sẽ ở cửa ngục giam gặp người kia, cho đến khi tới nơi rồi, bọn họ mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, người bọn họ rất không muốn gặp kia cũng không có đến.
Mẫu thân gặp La Mân trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, sợ hắn bởi vì không có nhìn thấy Tô Việt mà cảm thấy không vui, không khỏi mở miệng cười nói “Tiểu Mân, đây là xe ba ngươi mới mua đó, chờ ngươi về nhà, sẽ cho ngươi chạy nhé.”
La Mân thu hồi suy nghĩ, khẽ mỉm cười nói với mẹ “Hãy để cho ba chạy đi, con cũng không có gì cần dùng đến xe.”
Mẫu thân nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay thô thô của đứa con”Ai nói không cần? Ta và ba ngươi hiện tại liều mạng kiếm tiền còn không đều là để dành cho ngươi sao, hiện tại khách sạn nhà chúng ta sinh ý rất tốt, ngươi trở về vừa lúc có thể hỗ trợ ba của ngươi.”
Cha mẹ La Mân ở ba năm trước đây, đem khách sạn bán cho người khác, cả gia đình cùng nhau dọn tới Z thị, ở nơi đó mở một nhà hàng hải sản, sinh ý vẫn phi thường tốt.
La Mân cười cười, ánh mắt dần dần trở nên ưu phiền, ba năm, không biết hắn trôi qua được không, có lẽ hẳn là thi đậu vào trường học rất tốt, đã sớm có cuộc sống vui vẻ rồi.
Cùng thời gian đó, tâm tình không thể bình tĩnh còn có Tô Việt, ngay tại hắn thu thập xong mọi thứ, chuẩn bị đi đón La Mân, bệnh tim của mẫu thân lại tái phát, nằm ở trên giường suốt ba ngày không thể ăn uống, Tô Việt tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, nhưng làm sao có thể bỏ mặc mẫu thân ở nhà?
“Tiểu Việt, ngươi có phải hay không có chuyện gì
a? Nếu có, ngươi đi đi thôi, không cần lo cho mẹ.” Mẫu thân suy yếu hướng đứa con cười cười, trong lòng cảm thấy áy náy không thôi.
“A, không có việc gì, mẹ, ngươi hảo hảo dưỡng bệnh đi, ta không có gì sự.” Tô Việt đột nhiên lấy lại tinh thần, gượng gạo cười đối mẫu thân nói.
Mẫu thân hít một hơi, chậm rãi nằm xuống.
Tô Việt đi đến phòng bếp, tiếp tục nhìn trên bếp lò Đông y thang chử cho mẫu thân, a Mân, thực xin lỗi, ngươi nhất định sẽ không trách ta, đúng không? Ngươi có biết, ta không đi được, là có nỗi khổ riêng, đúng không?
Hầu hạ mẫu thân uống xong thuốc, đợi bà ngủ, Tô Việt đi đến trước cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng mà ngẩn người, ba năm, chính mình đau khổ chờ đợi ngày này, vốn nghĩ đến, hôm nay có thể cùng hắn gặp mặt, thế nhưng, không nghĩ tới, mẫu thân bị bệnh, lại làm cho mình lỡ mất cơ hội gặp mặt, bất quá, a Mân, chỉ cần ngươi đi ra, chúng ta vẫn có hội gặp lại đúng không? Ngươi sẽ đến tìm ta, chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau phải không? Ngươi sẽ đến tìm ta, phải không?
Một năm sau
Trước cửa nhà hàng -khách sạn La Ký, phi thường náo nhiệt, hôm nay là ngày lành con trai ông chủ nhà hàng -khách La Ký kết hôn, một cái hồng ti thật dài viết hai hàng chữ thật to: La Mân, Vương Giai Giai tân hôn chi hỉ.
Chú rễ mặc quần áo tây trang được cắt may rất khéo, càng phát ra dáng người thon dài, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn. Tân nương tử là cô gái Phương nam điển hình, xinh xắn lanh lợi, áo cưới màu trắng càng tôn lên làn da trắng nõn, đáng yêu mê người.
Tiếng pháo vang lên, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Ai cũng không có chú ý trong đám người, một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt đứng xa xa nhìn một màn này, kết quả ta đau khổ chờ đợi bốn năm, chính là như vậy sao? Hắn gắng gượng chống đỡ thân thể run rẩy không thôi, cười khổ mà đi, nguyên lai đây chính là kết cục cuối cùng của chúng ta.
Chú rễ La Mân lúc này cũng không biết, người mà mình yêu chân thành sâu sắc nhất, ngay tại bên ngoài khách sạn, hắn chính là ở ngay thời khắc đó, theo bản năng hướng ra phía ngoài nhìn liếc mắt một cái, người xem náo nhiệt rất nhiều, khi đó, Tô Việt đã muốn xoay người mà đi, La Mân không thể nhìn thấy hắn, hắn thu hồi ánh mắt, đôi mắt rũ xuống, trong lòng chỉ ngóng trông hôn lễ sớm chấm dứt một chút, con dâu này là do cha mẹ vì mình mà chọn, là cô gái làm ở khách sạn nhà mình, tính cách cũng tốt, La Mân biết nàng cũng thích mình, thế nhưng, chính mình rốt cuộc tìm không thấy cái cảm giác mãnh liệt mênh mông như đối với Tô Việt, cũng không có yêu sâu sắc như vậy, La Mân cười khổ, rốt cục chính mình vẫn là đầu hàng số phận.
Tô Việt một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy vội ra ngoài, tựa vào trên một thân cây, trái tim như bị thắt lại không thở nổi, lòng tràn đầy chua xót rốt cục hóa thành điểm lệ chảy xuống, hắn cuối cùng cũng rời bỏ mình mà đi, không bao giờ quay đầu lại nữa. Người đứng ở bên cạnh hắn kia không phải mình, bên cạnh hắn cũng sẽ không còn vị trí cho mình nữa, La Mân, ngươi là một tên lường gạt, ngươi nói ngươi sẽ vĩnh viễn yêu ta, vĩnh viễn rốt cuộc có xa lắm không? Nguyên lai hết thảy chẳng qua là những lời nói dối mà thôi.
Phần 2: Văn án
10 năm sau, Tô Việt thân là một luật sư nổi tiếng, vô tình gặp lại mối tình đầu La Mân, người yêu từng cùng nhau trải qua đủ loại đau khổ. Liệu tình yêu giữa họ có còn tồn tại hay không? Mời các bạn xem tiếp sẽ rõ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook