Giữa Chốn Phù Dung
-
Chương 36
Editor: Huyền Vũ
Beta: Nana Trang
A Mộc đá cục đá trong sân, Thế tử bị bệnh rồi.
Bởi vì ban ngày Trọng Gia căn bản sẽ không đi ra cho nên cũng không được coi trọng, chỉ gọi đại phu ngày thường tới khám, Ngưu Nhị và Trường Lộ ở bên cạnh bận trước bận sau, Lý Dục sốt cao, trán nóng hổi, ngủ sâu có gọi thế nào cũng không tỉnh.
Đại phu kê toa thuốc, Đằng Lan ra ngoài nấu thuốc, A Mộc đứng bên cạnh có chút lúng túng.
Trường Lộ lau mặt lau người cho Lý Dục, Ngưu Nhị đi tới đi lui thay nước ấm, tất cả đều có trật tự, trong tiền viện dường như còn có thể nghe thấy tiếng trẻ nhỏ chơi đùa, còn người nằm bên trong kia dường như không có chút gì liên quan tới bên ngoài.
Cơ thể A Mộc rất ít khi mắc bệnh, mặc dù khi đánh nhau nàng cũng không khóc, nhưng chỉ cần đến trước mặt a tỷ, nàng cũng sẽ thút thít hai tiếng, vì có người quan tâm tới mình. Lúc nhỏ khi cùng chạy nạn với a tỷ đã từng chịu đói bụng, nhưng bất kể thế nào a tỷ đều chưa bao giờ vứt bỏ nàng.
Cho nên khi Lý Dục dùng giọng điệu hoài nghi lạnh như băng nói tới tình phụ mẫu tử, tình huynh đệ tỷ muội tất cả đều là hư vô, đáy lòng A Mộc lại thấy ấm áp.
Không biết là ai hô lớn Thế tử đã tỉnh, không bao lâu thì có một đại phu ở bên ngoài chạy vào.
Đằng Lan bưng chén thuốc đứng ở cửa do dự không dám tiến vào, bất kể là Lý Dục hay Trọng Gia lúc tỉnh táo đều rất ghét nữ nhân tới gần, nàng ấy ngước mắt nhìn A Mộc, dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan.
A Mộc cười, sau đó đi tới ngưỡng cửa nhận lấy chén thuốc.
Ngưu Nhị đã bắt đầu giậm chân kêu trời rồi, Trường Lộ vắt khăn mặt đắp lên trán nam nhân: "Điện hạ ngồi dậy uống thuốc đi, đổ mồ hôi ra mới tốt."
A Mộc tới gần một chút, trông thấy nam nhân hơi híp mắt, vẻ mặt tái nhợt.
Nàng cung kính dùng hai tay bưng lấy chén thuốc: "Điện hạ ngồi dậy uống thuốc đi, uống thuốc mới khỏi bệnh."
Nếu là lời cợt nhả giống ngày thường, nam nhân còn có thể thoải mái một chút, thiếu niến nghiêm trang nhìn hắn, nơi ánh mắt dường như còn chút cảm xúc, là thương cảm sao? Thật là buồn cười.
Lý Dục không nhúc nhích: "Để xuống đi."
Trường Lộ đứng bên cạnh: "Điện hạ vẫn nên uống lúc còn nóng đi ạ."
Lý Dục mất kiên nhẫn, nhắm mắt lại: "Đi ra ngoài."
Khi tâm tình của hắn không tốt sẽ vô cùng lạnh lùng, không có ai dám làm trái, Trường Lộ liếc nhìn A Mộc, hạ thấp người lui ra ngoài, gian ngoài cũng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, A Mộc không nói gì vẫn bưng lấy chén thuốc.
Chẳng mấy chốc Lý Dục trở mình, quay lưng về phía nàng bắt đầu đuổi người: "Nói lại lần nữa, đặt thuốc xuống, đi ra ngoài."
A Mộc thành thật đặt chén thuốc lên mặt bàn, sau đó kéo cái ghế cạnh bàn ngồi xuống, ôm hai đầu gối, dùng chân di trên mặt đất vẽ thành vòng tròn: "Điện hạ, thật ra ta cảm thấy người có uống thuốc này hay không đều giống nhau cả, người bị bệnh không có ai quan tâm tới người, mỗi ngày chỉ có hai người ở bên cạnh mình, không phải đều vì thân phận Thế tử à."
Lý Dục bỗng ngồi dậy, ngoảnh đầu nhìn, hai mắt sắc bén như lưỡi dao: "Ngươi nói cái gì?"
A Mộc thở dài, thậm chí còn mân mê tóc rơi sau tai, chậc chậc hai tiếng: "Thật ra loại quý nhân ngậm thìa vàng từ nhỏ như các người ấy mà, có đôi khi còn không bằng cả dân chúng bình thường, ta thấy Điện hạ cũng phải trăm tinh bách linh, sao đạo lý đơn giản dễ hiểu như vậy cũng không hiểu được. Từ xưa tới nay đều là trẻ khóc mới có sữa ăn, Điện hạ không muốn uống bát thuốc này vậy thì không uống là được rồi, dù sao không uống cũng có đạo lý của việc không uống, ai khó chịu người đó biết." Nàng cười hì hì nói tiếp, "Điện hạ còn nói cái gì mà phụ tử vô tình, thật ra chính Điện hạ mới là người già mồm, bất kể khi nào lúc nào cũng nên đối xử tốt với bản thân mình một chút mới là đúng nhất."
Dứt lời liền vung tay áo, bát thuốc lập tức rơi xuống mặt đất bể thành mấy mảnh.
Tiếng động không nhẹ, A Mộc còn sợ hãi thốt lên: "Sao Điện hạ có thể không uống thuốc được chứ!"
Vừa dứt lời, trên bàn có cái bình hoa nàng vươn tay ra cầm lấy, ném ra xa tạo thành những mảnh vụn nhỏ. Lý Dục sửng sốt, sau đó toàn thân vô lực mà ngã lên giường.
A Mộc hô lên hai tiếng, chạy tới cửa sổ kêu to: "Ngưu Nhị ca, Trường Lộ, mau tới tiền viện mời Vương gia tới đây nhìn Điện hạ, Điện hạ ném đồ không chịu uống thuốc này, lại sốt lên rồi!"
Mảnh vụn nhỏ đầy đất, tên nhóc vô liêm sỉ này, cơn tức thấp thoáng nơi đáy lòng của Lý Dục đã bị nàng náo loạn một trận đánh tan đi một chút. Gọi người tới cũng nhanh, chưa đầy một lát sau, Lý Hạo vội đuổi tới, Ngưu Nhị sợ bị trách phạt đứng ở cửa sổ hai tay bắt đầu run rẩy, A Mộc quỳ bên giường, cúi thấp đầu: "Bệnh của Điện hạ chúng ta quá nặng, phải làm sao đây..."
Nói xong còn rơi nước mắt, lời không may mắn như vậy do một đứa trẻ nói ra cũng không ai trách cứ cả.
Lý Hạo đi tới bên cạnh giường, vốn nhìn thấy những mảnh vỡ đầy đất này đúng là bực mình, nhưng vừa thấy sắc mặt con trai tái nhợt, một người bình thường luôn kiêu ngạo hiện giờ lại chỉ có thể nhắm hờ mắt nằm trên giường không nói được tiếng nào, trong lòng cũng mềm ra.
Trường Lộ vội vàng quát Đằng Lan: "Còn không mau bưng bát thuốc khác tới cho Điện hạ!"
Đằng Lan vội vàng chạy đi, Lý Hạo thở dài, ngồi xuống bên giường nói: "Dục nhi, uống thuốc mới hết bệnh được, hai ngày này thời tiết không tốt chút nào, phải giữ gìn cơ thể cho tốt, ngày mai phụ thân sẽ xin nghỉ cho con."
Lý Dục muốn nói mình không sao, nhưng phụ thân vươn tay ra sờ trán hắn, nhiệt độ từ lòng bàn tay lại ấm áp đến thế. Trong lúc nói chuyện thì có một tiểu cô nương chạy lạch bạch từ bên ngoài vào, Lý Mẫn chắp tay sau mông gọi ca ca rồi tới bên cạnh giường, Lý Hạo cúi đầu thấy bé thì lập tức nhíu mày: "Không phải nương con đã gọi con đi luyện chữ rồi sao? Tại sao lại chạy ra ngoài? Nếu để nương con biết cẩn thận da của con đấy~"
Lý Mẫn mím môi, cẩn thận tránh mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó đến bên cạnh giường nằm sấp xuống: "Ca ca người sao vậy? Không muốn uống thuốc là vì đắng quá sao?"
Bé duỗi tay ra, mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay có hai miếng mứt hoa quả.
Tiểu cô nương chớp mắt, đưa tới bên miệng Lý Dục: "Ca ca ăn cái này đi, sẽ không đắng nữa."
Nói xong, bé chẳng quan tâm tới cái gì mà tiến lại gần hôn lên mặt Lý Dục một cái, lòng ngập tràn đau thương. Khi đang nói chuyện, Đằng Lan đã bưng bát thuốc thứ hai tới, A Mộc vội vàng lấy bưng tới, nàng giơ chén thuốc lên, còn lén chớp mắt với Lý Dục: "Điện hạ uống bát thuốc này đi!"
Lời vừa thốt ra, Trường Lộ cũng tới khuyên can, Ngưu Nhị cũng tới van xin.
Lý Mẫn chu môi cũng la hét hùa theo, phụ thân Lý Hạo của hắn cũng chân thành nhìn hắn, thậm chí Lý Dục còn có thể trông thấy A Mộc đứng ở bên cạnh lén cười, lúc này mới nhận lấy bát thuốc ngồi dậy.
Uống thuốc, cũng ăn mứt quả rồi, lúc này Lý Hạo mới dẫn Lý Mẫn đi ra ngoài.
Đằng Lan và Ngưu Nhị ở bên cạnh dọn dẹp mảnh vỡ, A Mộc đắp khăn lên trán Lý Dục lần nữa, không ngờ hắn lại đè tay lại, dùng ánh mắt lạnh băng nói: "Lá gan của ngươi thật không nhỏ, dám tự quyết định."
A Mộc nhíu mày: "Điện hạ muốn thấy người nhà thì cứ nói thẳng ra, người không nói thì ai mà biết được người muốn ở cùng với bọn họ. Thật ra thỉnh thoảng nên như vậy, chỉ cần Điện hạ đi chậm lại một chút, quay đầu lại là có thể có được nhiều thứ hơn rồi."
Quả thật coi hắn như trẻ con mà dỗ dành, ai nói muốn người nhà hả... Hắn muốn làm gì thì làm nấy chứ.... Lý Dục càng tức giận hơn, ném cái khăn mặt lên người của nàng: "Hỏng thứ nào thì ghi nợ thứ nấy cho Hàn đại phu, cút!"
A Mộc nhún vai: "Tùy thôi, một bình hoa có thể đổi được khuôn mặt giãn ra của Điện hạ, đáng giá."
Trường Lộ vội bổ thêm một đao ngay sau đó: "Đây là hàng cống phẩm chỉ có một chiếc duy nhất, thiên hạ không thể có món thứ hai."
A Mộc: "..."
Trọng Gia đã đập bể không biết bao nhiêu món trong căn phòng này rồi, dù sao cũng đã bể, còn có cái mới thay lên, A Mộc cũng không mấy để ý. Trường Lộ vừa nói như vậy, tim gan phèo phổi của nàng lập tức xoắn lại với nhau, lập tức nằm rạp lên giường, bất chấp Lý Dục giãy dụa mà cầm lấy tay hắn, nước mắt gần như muốn rơi ra ngoài: "Điện hạ, đừng vô tình vậy mà, A Mộc cũng vì Điện hạ mới ném vở nó, tuyệt đối đừng lấy chuyện tiền bạc ra để nói, làm vậy tổn hại đến tình cảm lắm..."
Lý Dục: "Buông tay."
A Mộc: "Điện hạ tha cho ta lần này, ta sẽ buông tay."
Nói xong còn như mấy đứa con nít, lắc lắc tay hắn.
Nếu là bình thường không trách phạt mới là kì quái, nhưng lúc này Lý Dục lại chỉ ừ một tiếng, rút tay ra, quay người: "Được rồi, đi đi."
Trường Lộ: "..."
Tâm tình A Mộc rất tốt, nhanh chóng tới giúp đỡ thu dọn, Đằng Lan nhìn nàng cười không ngừng, hai người giúp đỡ lẫn nhau, nhanh chóng sóng vai ra ngoài. Trường Lộ khó chịu, bước tới bên giường: "Điện hạ, thằng nhóc A Mộc này không nói được câu nào đứng đắn cả, tôi cảm thấy Điện hạ đã bị hắn đầu độc..."
Còn chưa dứt lời, Lý Dục đã không còn kiên nhẫn: "Đi ra ngoài."
Trường Lộ mím môi, không dám nói thêm câu nào, chậm rãi lui ra ngoài.
Lý Dục xoa mi tâm, cảm thấy đau đầu.
Trường Lộ nói không sai, A Mộc có độc, thằng nhóc này nhìn như khờ dại làm loạn, thật ra đã nắm rõ tính tình của hắn, làm nũng trước mặt hắn, đáng sợ hơn chính là thằng nhóc này nhìn thấy rõ từng suy nghĩ trong lòng hắn.
Cũng có thể là bị bệnh mới nên dễ dàng suy nghĩ lung tung.
Cảm giác A Mộc cười đùa chỉ là thể hiện ở bên ngoài, sớm muộn cũng sẽ có ngày ăn khổ với nàng.
Lý Dục bắt đầu chảy mồ hôi, lúc này đành rúc vào trong chăn, mặc cho bản thân nhẹ nhàng đi vào giấc mộng.
A Mộc và Đằng Lan đi tới phòng giặt đồ, nàng đã quen tự chăm sóc bản thân mình nên giặt quần áo rất nhanh. Khi hai người đang phơi quần áo trên sào tre thì nghe thấy quản sự bên nhà bếp kinh hô: "Người đâu, người đâu mau tới đây!"
A Mộc vội vàng chạy tới, khiến người ta dở khóc dở cười chính là hậu viện có một con heo không biết làm thế nào mà thoát khỏi sợ dây thừng chạy loạn khắp nơi, hai người đi cùng và tiểu tư phủ Tấn Vương chạy qua chạy lại ngăn chặn, mọi người cầm gậy gộc, chổi, trong phút chốc đã loạn thành một nùi.
Bắt heo sao?
Đã bao lâu rồi không chơi trò này, heo được tắm rửa trắng bóng sạch sẽ đợi lên thớt chạy tới chạy lui, A Mộc xắn tay áo lên, lắc cổ tay, chuẩn bị muốn lên sàn thì có một người bay thẳng tới, A Mộc không để ý nên đụng nhau.
Hai người té ngã trên mặt đất, A Mộc định đứng dậy lại bị hắn vấp ngã một cái.
Chỉ chốc lát nàng kịp phản ứng lại, mắng một câu.
Người mới tới mượn thân thể che đi, nở nụ cười với nàng: "Hì hì."
Khi đẩy hắn ra, A Mộc véo mạnh hắn một cái: "Có chuyện gì nói mau."
Người mới tới chính là một tên đại ngốc La Tiểu Vũ, nhưng cải trang tốt rồi mới tới đây: "Bên Triệu di nương đã chuẩn bị xong, bảo ngươi tới núi Ngũ Hành, thác nước mười dặm."
Vậy là nói rõ, thi thể thế thân đã tìm được rồi.
A Mộc gật đầu: "Lời ta để ngươi truyền thì sao?"
Khi La Tiểu Vũ đứng dậy càng thấp giọng hơn nói: "Yên tâm, đã truyền rồi."
A Mộc không khỏi nhíu mày cười, đẩy người ra, nhặt dây thừng lên quấn trên tay hai vòng. Nàng chỉ huy để người ta cầm vải cuốn bịt kín đầu con heo, chạy hai ba bước tới buộc dây thừng lên thân con heo, đương nhiên con heo liều mạng giãy dục, miếng vải rơi xuống đất.
A Mộc cưỡi lên người con heo, con súc sinh nhỏ này xoải chân chạy.
A Mộc cười to, vẫn luôn ghìm nó: "Giá! Đi!"
Beta: Nana Trang
A Mộc đá cục đá trong sân, Thế tử bị bệnh rồi.
Bởi vì ban ngày Trọng Gia căn bản sẽ không đi ra cho nên cũng không được coi trọng, chỉ gọi đại phu ngày thường tới khám, Ngưu Nhị và Trường Lộ ở bên cạnh bận trước bận sau, Lý Dục sốt cao, trán nóng hổi, ngủ sâu có gọi thế nào cũng không tỉnh.
Đại phu kê toa thuốc, Đằng Lan ra ngoài nấu thuốc, A Mộc đứng bên cạnh có chút lúng túng.
Trường Lộ lau mặt lau người cho Lý Dục, Ngưu Nhị đi tới đi lui thay nước ấm, tất cả đều có trật tự, trong tiền viện dường như còn có thể nghe thấy tiếng trẻ nhỏ chơi đùa, còn người nằm bên trong kia dường như không có chút gì liên quan tới bên ngoài.
Cơ thể A Mộc rất ít khi mắc bệnh, mặc dù khi đánh nhau nàng cũng không khóc, nhưng chỉ cần đến trước mặt a tỷ, nàng cũng sẽ thút thít hai tiếng, vì có người quan tâm tới mình. Lúc nhỏ khi cùng chạy nạn với a tỷ đã từng chịu đói bụng, nhưng bất kể thế nào a tỷ đều chưa bao giờ vứt bỏ nàng.
Cho nên khi Lý Dục dùng giọng điệu hoài nghi lạnh như băng nói tới tình phụ mẫu tử, tình huynh đệ tỷ muội tất cả đều là hư vô, đáy lòng A Mộc lại thấy ấm áp.
Không biết là ai hô lớn Thế tử đã tỉnh, không bao lâu thì có một đại phu ở bên ngoài chạy vào.
Đằng Lan bưng chén thuốc đứng ở cửa do dự không dám tiến vào, bất kể là Lý Dục hay Trọng Gia lúc tỉnh táo đều rất ghét nữ nhân tới gần, nàng ấy ngước mắt nhìn A Mộc, dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan.
A Mộc cười, sau đó đi tới ngưỡng cửa nhận lấy chén thuốc.
Ngưu Nhị đã bắt đầu giậm chân kêu trời rồi, Trường Lộ vắt khăn mặt đắp lên trán nam nhân: "Điện hạ ngồi dậy uống thuốc đi, đổ mồ hôi ra mới tốt."
A Mộc tới gần một chút, trông thấy nam nhân hơi híp mắt, vẻ mặt tái nhợt.
Nàng cung kính dùng hai tay bưng lấy chén thuốc: "Điện hạ ngồi dậy uống thuốc đi, uống thuốc mới khỏi bệnh."
Nếu là lời cợt nhả giống ngày thường, nam nhân còn có thể thoải mái một chút, thiếu niến nghiêm trang nhìn hắn, nơi ánh mắt dường như còn chút cảm xúc, là thương cảm sao? Thật là buồn cười.
Lý Dục không nhúc nhích: "Để xuống đi."
Trường Lộ đứng bên cạnh: "Điện hạ vẫn nên uống lúc còn nóng đi ạ."
Lý Dục mất kiên nhẫn, nhắm mắt lại: "Đi ra ngoài."
Khi tâm tình của hắn không tốt sẽ vô cùng lạnh lùng, không có ai dám làm trái, Trường Lộ liếc nhìn A Mộc, hạ thấp người lui ra ngoài, gian ngoài cũng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, A Mộc không nói gì vẫn bưng lấy chén thuốc.
Chẳng mấy chốc Lý Dục trở mình, quay lưng về phía nàng bắt đầu đuổi người: "Nói lại lần nữa, đặt thuốc xuống, đi ra ngoài."
A Mộc thành thật đặt chén thuốc lên mặt bàn, sau đó kéo cái ghế cạnh bàn ngồi xuống, ôm hai đầu gối, dùng chân di trên mặt đất vẽ thành vòng tròn: "Điện hạ, thật ra ta cảm thấy người có uống thuốc này hay không đều giống nhau cả, người bị bệnh không có ai quan tâm tới người, mỗi ngày chỉ có hai người ở bên cạnh mình, không phải đều vì thân phận Thế tử à."
Lý Dục bỗng ngồi dậy, ngoảnh đầu nhìn, hai mắt sắc bén như lưỡi dao: "Ngươi nói cái gì?"
A Mộc thở dài, thậm chí còn mân mê tóc rơi sau tai, chậc chậc hai tiếng: "Thật ra loại quý nhân ngậm thìa vàng từ nhỏ như các người ấy mà, có đôi khi còn không bằng cả dân chúng bình thường, ta thấy Điện hạ cũng phải trăm tinh bách linh, sao đạo lý đơn giản dễ hiểu như vậy cũng không hiểu được. Từ xưa tới nay đều là trẻ khóc mới có sữa ăn, Điện hạ không muốn uống bát thuốc này vậy thì không uống là được rồi, dù sao không uống cũng có đạo lý của việc không uống, ai khó chịu người đó biết." Nàng cười hì hì nói tiếp, "Điện hạ còn nói cái gì mà phụ tử vô tình, thật ra chính Điện hạ mới là người già mồm, bất kể khi nào lúc nào cũng nên đối xử tốt với bản thân mình một chút mới là đúng nhất."
Dứt lời liền vung tay áo, bát thuốc lập tức rơi xuống mặt đất bể thành mấy mảnh.
Tiếng động không nhẹ, A Mộc còn sợ hãi thốt lên: "Sao Điện hạ có thể không uống thuốc được chứ!"
Vừa dứt lời, trên bàn có cái bình hoa nàng vươn tay ra cầm lấy, ném ra xa tạo thành những mảnh vụn nhỏ. Lý Dục sửng sốt, sau đó toàn thân vô lực mà ngã lên giường.
A Mộc hô lên hai tiếng, chạy tới cửa sổ kêu to: "Ngưu Nhị ca, Trường Lộ, mau tới tiền viện mời Vương gia tới đây nhìn Điện hạ, Điện hạ ném đồ không chịu uống thuốc này, lại sốt lên rồi!"
Mảnh vụn nhỏ đầy đất, tên nhóc vô liêm sỉ này, cơn tức thấp thoáng nơi đáy lòng của Lý Dục đã bị nàng náo loạn một trận đánh tan đi một chút. Gọi người tới cũng nhanh, chưa đầy một lát sau, Lý Hạo vội đuổi tới, Ngưu Nhị sợ bị trách phạt đứng ở cửa sổ hai tay bắt đầu run rẩy, A Mộc quỳ bên giường, cúi thấp đầu: "Bệnh của Điện hạ chúng ta quá nặng, phải làm sao đây..."
Nói xong còn rơi nước mắt, lời không may mắn như vậy do một đứa trẻ nói ra cũng không ai trách cứ cả.
Lý Hạo đi tới bên cạnh giường, vốn nhìn thấy những mảnh vỡ đầy đất này đúng là bực mình, nhưng vừa thấy sắc mặt con trai tái nhợt, một người bình thường luôn kiêu ngạo hiện giờ lại chỉ có thể nhắm hờ mắt nằm trên giường không nói được tiếng nào, trong lòng cũng mềm ra.
Trường Lộ vội vàng quát Đằng Lan: "Còn không mau bưng bát thuốc khác tới cho Điện hạ!"
Đằng Lan vội vàng chạy đi, Lý Hạo thở dài, ngồi xuống bên giường nói: "Dục nhi, uống thuốc mới hết bệnh được, hai ngày này thời tiết không tốt chút nào, phải giữ gìn cơ thể cho tốt, ngày mai phụ thân sẽ xin nghỉ cho con."
Lý Dục muốn nói mình không sao, nhưng phụ thân vươn tay ra sờ trán hắn, nhiệt độ từ lòng bàn tay lại ấm áp đến thế. Trong lúc nói chuyện thì có một tiểu cô nương chạy lạch bạch từ bên ngoài vào, Lý Mẫn chắp tay sau mông gọi ca ca rồi tới bên cạnh giường, Lý Hạo cúi đầu thấy bé thì lập tức nhíu mày: "Không phải nương con đã gọi con đi luyện chữ rồi sao? Tại sao lại chạy ra ngoài? Nếu để nương con biết cẩn thận da của con đấy~"
Lý Mẫn mím môi, cẩn thận tránh mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó đến bên cạnh giường nằm sấp xuống: "Ca ca người sao vậy? Không muốn uống thuốc là vì đắng quá sao?"
Bé duỗi tay ra, mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay có hai miếng mứt hoa quả.
Tiểu cô nương chớp mắt, đưa tới bên miệng Lý Dục: "Ca ca ăn cái này đi, sẽ không đắng nữa."
Nói xong, bé chẳng quan tâm tới cái gì mà tiến lại gần hôn lên mặt Lý Dục một cái, lòng ngập tràn đau thương. Khi đang nói chuyện, Đằng Lan đã bưng bát thuốc thứ hai tới, A Mộc vội vàng lấy bưng tới, nàng giơ chén thuốc lên, còn lén chớp mắt với Lý Dục: "Điện hạ uống bát thuốc này đi!"
Lời vừa thốt ra, Trường Lộ cũng tới khuyên can, Ngưu Nhị cũng tới van xin.
Lý Mẫn chu môi cũng la hét hùa theo, phụ thân Lý Hạo của hắn cũng chân thành nhìn hắn, thậm chí Lý Dục còn có thể trông thấy A Mộc đứng ở bên cạnh lén cười, lúc này mới nhận lấy bát thuốc ngồi dậy.
Uống thuốc, cũng ăn mứt quả rồi, lúc này Lý Hạo mới dẫn Lý Mẫn đi ra ngoài.
Đằng Lan và Ngưu Nhị ở bên cạnh dọn dẹp mảnh vỡ, A Mộc đắp khăn lên trán Lý Dục lần nữa, không ngờ hắn lại đè tay lại, dùng ánh mắt lạnh băng nói: "Lá gan của ngươi thật không nhỏ, dám tự quyết định."
A Mộc nhíu mày: "Điện hạ muốn thấy người nhà thì cứ nói thẳng ra, người không nói thì ai mà biết được người muốn ở cùng với bọn họ. Thật ra thỉnh thoảng nên như vậy, chỉ cần Điện hạ đi chậm lại một chút, quay đầu lại là có thể có được nhiều thứ hơn rồi."
Quả thật coi hắn như trẻ con mà dỗ dành, ai nói muốn người nhà hả... Hắn muốn làm gì thì làm nấy chứ.... Lý Dục càng tức giận hơn, ném cái khăn mặt lên người của nàng: "Hỏng thứ nào thì ghi nợ thứ nấy cho Hàn đại phu, cút!"
A Mộc nhún vai: "Tùy thôi, một bình hoa có thể đổi được khuôn mặt giãn ra của Điện hạ, đáng giá."
Trường Lộ vội bổ thêm một đao ngay sau đó: "Đây là hàng cống phẩm chỉ có một chiếc duy nhất, thiên hạ không thể có món thứ hai."
A Mộc: "..."
Trọng Gia đã đập bể không biết bao nhiêu món trong căn phòng này rồi, dù sao cũng đã bể, còn có cái mới thay lên, A Mộc cũng không mấy để ý. Trường Lộ vừa nói như vậy, tim gan phèo phổi của nàng lập tức xoắn lại với nhau, lập tức nằm rạp lên giường, bất chấp Lý Dục giãy dụa mà cầm lấy tay hắn, nước mắt gần như muốn rơi ra ngoài: "Điện hạ, đừng vô tình vậy mà, A Mộc cũng vì Điện hạ mới ném vở nó, tuyệt đối đừng lấy chuyện tiền bạc ra để nói, làm vậy tổn hại đến tình cảm lắm..."
Lý Dục: "Buông tay."
A Mộc: "Điện hạ tha cho ta lần này, ta sẽ buông tay."
Nói xong còn như mấy đứa con nít, lắc lắc tay hắn.
Nếu là bình thường không trách phạt mới là kì quái, nhưng lúc này Lý Dục lại chỉ ừ một tiếng, rút tay ra, quay người: "Được rồi, đi đi."
Trường Lộ: "..."
Tâm tình A Mộc rất tốt, nhanh chóng tới giúp đỡ thu dọn, Đằng Lan nhìn nàng cười không ngừng, hai người giúp đỡ lẫn nhau, nhanh chóng sóng vai ra ngoài. Trường Lộ khó chịu, bước tới bên giường: "Điện hạ, thằng nhóc A Mộc này không nói được câu nào đứng đắn cả, tôi cảm thấy Điện hạ đã bị hắn đầu độc..."
Còn chưa dứt lời, Lý Dục đã không còn kiên nhẫn: "Đi ra ngoài."
Trường Lộ mím môi, không dám nói thêm câu nào, chậm rãi lui ra ngoài.
Lý Dục xoa mi tâm, cảm thấy đau đầu.
Trường Lộ nói không sai, A Mộc có độc, thằng nhóc này nhìn như khờ dại làm loạn, thật ra đã nắm rõ tính tình của hắn, làm nũng trước mặt hắn, đáng sợ hơn chính là thằng nhóc này nhìn thấy rõ từng suy nghĩ trong lòng hắn.
Cũng có thể là bị bệnh mới nên dễ dàng suy nghĩ lung tung.
Cảm giác A Mộc cười đùa chỉ là thể hiện ở bên ngoài, sớm muộn cũng sẽ có ngày ăn khổ với nàng.
Lý Dục bắt đầu chảy mồ hôi, lúc này đành rúc vào trong chăn, mặc cho bản thân nhẹ nhàng đi vào giấc mộng.
A Mộc và Đằng Lan đi tới phòng giặt đồ, nàng đã quen tự chăm sóc bản thân mình nên giặt quần áo rất nhanh. Khi hai người đang phơi quần áo trên sào tre thì nghe thấy quản sự bên nhà bếp kinh hô: "Người đâu, người đâu mau tới đây!"
A Mộc vội vàng chạy tới, khiến người ta dở khóc dở cười chính là hậu viện có một con heo không biết làm thế nào mà thoát khỏi sợ dây thừng chạy loạn khắp nơi, hai người đi cùng và tiểu tư phủ Tấn Vương chạy qua chạy lại ngăn chặn, mọi người cầm gậy gộc, chổi, trong phút chốc đã loạn thành một nùi.
Bắt heo sao?
Đã bao lâu rồi không chơi trò này, heo được tắm rửa trắng bóng sạch sẽ đợi lên thớt chạy tới chạy lui, A Mộc xắn tay áo lên, lắc cổ tay, chuẩn bị muốn lên sàn thì có một người bay thẳng tới, A Mộc không để ý nên đụng nhau.
Hai người té ngã trên mặt đất, A Mộc định đứng dậy lại bị hắn vấp ngã một cái.
Chỉ chốc lát nàng kịp phản ứng lại, mắng một câu.
Người mới tới mượn thân thể che đi, nở nụ cười với nàng: "Hì hì."
Khi đẩy hắn ra, A Mộc véo mạnh hắn một cái: "Có chuyện gì nói mau."
Người mới tới chính là một tên đại ngốc La Tiểu Vũ, nhưng cải trang tốt rồi mới tới đây: "Bên Triệu di nương đã chuẩn bị xong, bảo ngươi tới núi Ngũ Hành, thác nước mười dặm."
Vậy là nói rõ, thi thể thế thân đã tìm được rồi.
A Mộc gật đầu: "Lời ta để ngươi truyền thì sao?"
Khi La Tiểu Vũ đứng dậy càng thấp giọng hơn nói: "Yên tâm, đã truyền rồi."
A Mộc không khỏi nhíu mày cười, đẩy người ra, nhặt dây thừng lên quấn trên tay hai vòng. Nàng chỉ huy để người ta cầm vải cuốn bịt kín đầu con heo, chạy hai ba bước tới buộc dây thừng lên thân con heo, đương nhiên con heo liều mạng giãy dục, miếng vải rơi xuống đất.
A Mộc cưỡi lên người con heo, con súc sinh nhỏ này xoải chân chạy.
A Mộc cười to, vẫn luôn ghìm nó: "Giá! Đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook