Editor: Nana Trang

Lúc A Mộc trở lại thì luôn cúi đầu.

Nàng nhẹ nhàng kéo tay áo nam nhân, cảm xúc hết sức sa sút.

Vốn đang xem kịch bóng nhàm chán kia, Lý Dục không có hứng thú gì, lúc này A Mộc lại mang dáng vẻ như gặp quỹ tới, càng khiến cho tâm tình của hắn không tốt.

Đương nhiên A Mộc không rảnh quan tâm đến tâm tình của hắn, chỉ cúi thấp đầu: "Điện hạ, có chuyện này muốn nói."

Âm thanh của nàng thấp đến mức không nghe thấy được, tiếng chiêng trống trên đài vang dội, dưới đài hỗn loạn một mảnh, nhưng Lý Dục lại nghe rõ được, bởi vì A Mộc nói mãi.

Hắn đành phải xoay người lại: "Chuyện gì?"

A Mộc tiến sát lại chút: "Điện hạ, ta có thể đi về trước không, nơi này thật sự đau quá."

Trong lúc nói chuyện nàng ấn tay vào bụng mình, nhìn sắc mặt trắng bệch quả thực không giống làm bộ, cũng là nàng muốn tới, mà cũng là nàng muốn đi. Lý Dục im lặng nhìn nàng: "Đi thôi."

Hai mắt A Mộc ửng đỏ, vội vàng cùi đấu lùi ra.

Nàng đúng là đau bụng thật nhưng không ghê gớm như nàng nói, phủ Thái tử mời Lý Dục, nếu đã đến thì không qua nửa đêm không về được, Trường Lộ đưa A Mộc đến ngoài cửa chính, còn đặc biệt dặn nàng đừng chạy loạn khắp nơi, mau về phủ đi.

Đương nhiên nàng không có thời gian đi loạn, ra khỏi phủ Thái tử quả nhiên có người đi theo nàng.

A Mộc vẫn luôn ngoan ngoãn đi về hướng phủ Tấn Vương, thẳng đến khi vào cửa sau mới thoát khỏi theo dõi, nàng rất muốn trở về phòng của mình nằm, không muốn làm cái gì cả, nhưng nàng không thể, mượn bóng đêm che lấp trèo tường ra khỏi phủ Tấn Vương lần nữa.

Vào canh giờ này, nếu quả thật Hàn Tương Tử vào hoàng cung, vậy cũng sắp trở về rồi.

A Mộc ra khỏi phủ Tấn Vương thì đi thẳng đến ngõ số chín, cửa chính tiểu viện lại mở ra, nàng biết đây là ký hiệu Hàn Tương Tử không có ở nhà, cũng chỉ dựa vào trong ngõ tối chờ đợi.

Nàng cần phải tỉnh táo, nàng cần phải có lựa chọn.

Gió đêm mang theo khí lạnh sau cơn mưa thổi qua người nàng, không biết đợi bao lâu, rốt cục có tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa tới gần, A Mộc thì người ra, nhìn thấy rõ là Hà Kỳ Chính đánh xe thì bước nhanh ra ngoài.

Trên đường không có người đi đường qua lại, A Mộc bất chợt quỳ hai gối xuống trước cổ xe ngựa.

Hà Kỳ Chính vội vàng ghì ngựa lại, xoay người nói: "Là A Mộc."

Người trong xe vừa mới từ hoàng cung về, không vén màn xe lên, chỉ khẽ ừ một tiếng: "Để nó lên đây."

A Mộc nhanh chóng đứng dậy, đi tới chui lên xe.

Trong xe có một chiếc đèn mờ, nam nhân xõa tóc dài ra, da thịt trắng nõn càng làm ông trẻ tuổi hơn, Hàn Tương Tử ngồi dựa vào vách xe, một tay đang bấm Phật châu trong tay mình.

A Mộc ngồi xuống, ngước mắt nhìn ông: "Phụ thân."

Hàn Tương Tử vẫn chỉ vân vê Phật châu: "Chuyện gì? Không phải đi với Thế tử xem kịch bóng sao? Sao về nhanh vậy?"

Hai mắt A Mộc ửng đỏ: "Còn nhìn thấy a tỷ, nhìn tỷ ấy có vẻ sống rất tốt, con cũng rất vui mừng."

Nam nhân cười nhạo một tiếng, vẫn không nhìn sang: "Sao không hỏi hôm nay tiến cung kết quả thế nào? Không sợ ngày mai con không ra được khỏi phủ Tấn Vương à?"

A Mộc lắc đầu: "Nếu phụ thân nhận lời con, sẽ làm được."

Nhìn dáng vẻ của nàng có chút ngốc, Hàn Tương Tử nhíu mày nhìn nàng, không khỏi thở dài: "Năm đó nhìn thấy hai người các con đã cảm thấy là một phiền toái, không ngờ đã nhiều năm như vậy mà vẫn còn phiền, hiện tại a tỷ con đã rời khỏi Phù Dung Lý, trong phủ viện Triệu Thị cũng đã nhà cửa không yên, con xem như trò cười là được, đừng tiếp tục nhớ đến chuyện lúc trước nữa, làm tốt Hàn Mộc của con, tương lai còn trông cậy vào con chăm sóc cho ta khi về già mới đúng."

A Mộc mím môi, cúi đầu không nói lời nào.

Hiếm khi Hàn Tương Tử kiên nhẫn mở miệng với nàng: "Thời gian Thái tử Triệu quốc hồi Triệu dời lại hai tháng, hôm nay ta phá lệ vào cung, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng không có ngày yên ổn... Nhưng cũng không sao, qua một thời gian yên tĩnh lại ta tìm việc cho con làm, đừng làm những chuyện trộm cắp kia nữa, đường đường chính chính mà sống quan trọng hơn."

A Mộc cũng biết, một khi thật sự dấng thân vào trong đó, e rằng không thể dễ dàng thoát thân.

Bản thân nàng thật đúng là thành điểm yếu của Hàn Tương Tử, ngẩng đầu nhìn cha nuôi, tâm tư nàng cực kỳ phức tạp, một khi phải lựa chọn giữa ông và a tỷ, ngày sau sẽ không có đường hối hận.

Hàn Tương Tử thấy nàng vẫn luôn im lặng thì hơi ngạc nhiên: "Tới làm gì?"

Lúc này A Mộc cười cười: "Nhớ phụ thân, trở lại thăm người."

Hàn Tương Tử  lườm nàng một cái: "Lúc nói dối có thể chớp mắt không, nhớ ta? Thật sự nhớ ta thì sau này mỗi ngày ở bên cạnh ta hầu hạ ta rửa mặt rửa chân."

A Mộc gật đầu: "Được, con chợt nhớ tới trước kia phụ thân luôn hỏi con, là phụ thân quan trọng hay a tỷ quan trọng, hiện tại nghĩ lại, hai người đều là người thân của con, quan trọng như nhau." 

Hàn Tương Tử: "..."

A Mộc: "Thời gian không còn sớm nữa, con phải mau chóng trở vệ, phụ thân bảo trọng."

Nàng hơi ngẩng mặt, dáng vẻ cười cực kỳ thoái mái.

Ngược lại Hàn Tương Tử hết sức không thích dáng vẻ cố ý dỗ dành người khác lúc này của nàng, nhưng không đợi ông nói thêm gì, A Mộc đã đứng dậy, động tác nàng cũng nhanh, giống như con cá lủi ra ngoài, nam nhân vén màn lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng A Mộc trong bóng đêm, lao nhanh chạy đi.

Rõ ràng đã đến cửa nhà, lại không vào nhà.

Rõ ràng vẻ mặt khổ sở, rồi lại phải cười ra cho người ta xem, A Mộc cố nén bi thống chạy rất lâu, nàng lớn lên ở ngõ số chín của Tề quốc, vừa nghĩ tới lúc quả thật từ biệt nơi này, thật sự rất khó vứt bỏ được. Nàng hiểu ý của Hàn Tương Tử, cha nuôi tạo cho nàng cuộc sống thuận lợi suông sẻ, cũng khéo léo sắp xếp một a tỷ giả vào phủ Tướng quân để Triệu Thị vĩnh viễn không có ngày lành, xem như là xả giận vì nàng, để nàng quên đi Mộc Vương phủ, trở thành Hàn Mộc chân chính, sau này bảo vệ a tỷ cùng chăm sóc cha nuôi, cứ vậy mà sống hết một đời.

Nhưng nàng không thể, nàng cũng không cam chịu.

Chỉ có a tỷ là nàng không buông bỏ được, hôm nay lấy cái chết uy hiếp, càng cắt đi cọng rơm trong lòng nàng,

Lúc nàng còn nhỏ Hàn Tương Tử vẫn luôn hỏi nàng, muốn biết ở trong lòng nàng, cha nuôi quan trọng hay a tỷ quan trọng, mỗi lần nàng đều dùng ánh mắt "Biết rõ còn hỏi" nhìn ông, hôm nay nàng nói dối.

Nhưng cho dù cha nuôi không quan trọng bằng a tỷ, A Mộc cũng muốn vì ông làm chút chuyện cuối cùng gì đó.

Không thể trở thành nhược điểm của Hàn Tương Tử, khiến người ta lên án.

Nàng cũng muốn trở thành người mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể ôm a tỷ dưới cánh chim...

Lúc trước nàng giấu không ít vàng bạc châu báu, gọi La Tiểu Hổ dặn dò một phen, lấy hai túi nhỏ ra đưa cho nhà Triệu di nương, sắp xếp xong tất cả công việc, lúc này mới chạy về phủ Tấn Vương.

Quả nhiên đã muộn, A Mộc đứng ở ngưỡng cửa, nhìn bóng dáng nam nhân chiếu lên ô cửa sổ không khỏi thổn thức.

Chắc hẳn hắn cũng không phải là đèn đã cạn dầu, dĩ nhiên phát hiện điều gì đó khác thường mới nửa đường từ phủ Thái tử chạy vội về, ngồi ở trên giường đợi nàng, ở giữa hoa viên, dường như có tiếng dế đang gọi, gió nhẹ thổi qua khuôn mặt nàng, trong bóng đêm có thể những hoa hoa cỏ cỏ kia muôn ngàn sắc thái, đứng thẳng đón gió. Vầng trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng màu trắng bạc rọi lên người thiếu niên, đối diện với một đám thị vệ của phủ Tấn Vương rút đao ở phía trước, nàng không tự giác nắm lấy cái túi, vẻ mặt vô tội.

Đương nhiên, dù sao nàng tự mình xuất phủ cũng bị bắt rồi, không cần thiết phải che giấu.

Trường Lộ đứng ở dưới mái hiên: "A Mộc, Thế tử gọi ngươi vào."

Biết ngay mà, cần gì cầm đao chứ, A Mộc ôm quyền với các thị vệ: "Làm phiền nhường một chút."

Nói xong thì đẩy người ra hai bên, dưới ánh mắt lạnh lùng của Trường Lộ đẩy cửa phòng ra, còn quay đầu vẫy vẫy tay với hắn. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thật ra đối với sắc mặt âm tình bất định của Lý Dục thì nàng càng thích Trọng Gia thần kinh hơn, gần đây người này cực kỳ ỷ lại vào nàng, rất dễ gạt gẫm, nàng yên lặng thở dài, rốt cuộc vẫn bước nhanh tới.

Nam nhân ngồi trên giường bên ngoài, trên bàn thấp đặt một cái chén, trên nắp chén vẫn còn bốc hơi nước, rõ ràng chưa động tới.

Lý Dục đã cởi áo ngoài, hai tay cầm thẻ tre, ánh mắt nhợt nhạt: "Đi đâu?"

A Mộc cười hì hì tiến lên chắp tay: "Bẩm điện hạ, là do không yên lòng nên về nhà thăm cha, lão nhân gia ông ấy nhờ ta chuyển lời với Điện hạ, nói Điện hạ cứ yên tâm, chuyện đã làm xong rồi."

Nam nhân không khỏi cười nhạo: "Lão nhân gia? Nếu Hàn đại phu biết ngươi nói ông ta như vậy còn không thổ huyết à, năm đó ông ấy chính là mỹ nam tử nổi danh Yên kinh, ngươi quả thật dám nói lời ấy."

A Mộc nhún vai: "Đúng vậy, cha ta là mỹ nam tử, cho nên ta cũng là mỹ nam tử."

Lý Dục: "..."

Thiếu niên này dường như luôn có năng lực chạy lệch đề, cũng đánh giá thấp trình độ trơ trẽn của nàng, nam nhân gấp thẻ lại, đặt ở trên bàn thấp: "Ta tin rằng ý chỉ của Thánh thượng rất nhanh sẽ hạ xuống, vụ án trước đó ngươi và đồng bọn ám sát Triệu Tướng quân đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, cân nhắc một chút, tạm thời ngươi ở lại phủ Tấn Vương làm thị vệ tùy thân của ta, ngày mai để Trường Lộ đi thông báo cho Hàn đại phu một tiếng."

A Mộc nháy mắt nhìn hắn.

Biết ngay sẽ là như vậy mà, Lý Dục cho là hắn bắt được điểm yếu của Hàn Tương Tử, sẽ không dễ dàng buông tay, may mắn nàng đã sắp xếp xong xuôi, sẽ không liên lụy đến cha nuôi, A Mộc chỉ mím môi cười, cũng không nói gì.

Lý Dục ngước mắt: "Thế nào? Không nguyện ý sao?"

A Mộc lắc đầu: "Nguyện ý! A Mộc rất thích Điện hạ, dung mạo Điện hạ dễ nhìn, tính tình cũng tốt, ở lại bên cạnh Thế tử làm người hầu, bao nhiêu người đều không có may mắn này đấy!"

Ánh mắt Lý Dục thâm thúy: "Thật sao?"

A Mộc bưng lấy mặt mình, bày ra dáng vẻ háo sắc: "Điện hạ không biết các cô nương trong kinh vừa nhìn thấy người đều có dáng vẻ vô cùng vui mừng muốn xông lại sao? Ta cũng giống các nàng ấy, rất thích Điện hạ."

Mặc dù Lý Dục chán ghét dáng vẻ ti tiện này của nàng, nhưng không ngăn nổi khuôn mặt tươi cười của A Mộc, rốt cuộc bỏ qua cho nàng.

Chẳng mấy chốc Ngưu Nhị và một tiểu tư nâng thùng tắm lớn tới, Trường Lộ cũng đi vào hầu hạ Lý Dục cởi quần áo, A Mộc tiếp tục đứng đây cũng không được, mà đi ra ngoài cũng không phải, từ trước đến nay nàng cực kỳ tùy ý chuyện nam nữ, vốn cũng không có cơ hội quan sát kết cấu thân thể nam nhân ở khoảng cách gần, như thế cũng tốt, cơ hội đến rồi!

Chỉ có điều... Đó là thứ gì?

Cởi hết quần áo, lúc đầu Lý Dục vẫn không nhận thấy ánh mắt của nàng, thẳng đến khi hắn bước vào trong thùng vừa mới ngồi xuống, lúc này mới phát hiện A Mộc trừng lớn hai mắt, vẻ mặt dở khóc dở cười, trong lúc quay đầu A Mộc đã bổ nhào người tới.

Nước vừa đủ ấm, A Mộc cố gắng tiêu hóa sự thật nam nhân và nữ nhân quả nhiên khác nhau này, hai tay niềm nở ấn lên đầu vai nam nhân: "Ta chà lưng cho Điện hạ nhé..."

Trong lúc nói chuyện đã vẩy bọt nước lên, Trường Lộ vừa muốn giận dữ mắng mỏ nàng, Lý Dục lại phất tay với hắn ta. Mười ngón tay của A Mộc mảnh khảnh, là do từ nhỏ mức độ Hàn Tương Tử bảo vệ đôi tay này của nàng còn cao hơn mặt nàng, cho nên không có vết chai nào trên lòng bàn tay, ấn trên bờ vai nam nhân, quả nhiên cực kỳ mềm.

Thoải mái đến mức không hiểu sao trong đáy lòng hắn dâng lên chút sóng gợn...


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương