Giữ Chặt Em Đi 1: Hãy Quên Chúng Ta Từng Yêu
-
Chương 5: Biến mất
Vị hôn thê ư? Cô từ đâu đến, tại sao tôi phải nghe theo lời cô?
Dù có chuyện gì, Tống Linh vẫn chọn tin anh, đợi khi gặp anh, cô sẽ hỏi rõ mọi chuyện, như vậy là cách tốt nhất, không cần phải rầu rĩ đoán già đoán non tự làm khổ bản thân.
Trời sập tối, Tống Linh đi siêu thị mua đồ ăn, giữ đúng lời hứa sẽ làm bữa ăn hoành tráng chờ anh về.
Nhưng trên đường trở về, gần tới nhà thì đột nhiên bị ai đó ném bột trắng vào mặt, đôi mắt vốn đã yếu bỗng đau đớn, cô nhắm nghiền mắt la lên, một tên đàn ông cao lớn bịt miệng cô kéo vào trong xe.
Tống Linh vùng vẫy, tay chân giằng co với hắn nhưng không lại, hắn hung tàn tát cô hai cái đau rát.
Tống Linh mở mắt ra, trước mắt là một mảng đen tối.
"Mắt tôi... Mắt tôi sao không còn thấy gì rồi?... Buông ra... Buông tôi ra..."
Tống Linh la gầm lên muốn đứt dây thanh quản cũng không tác dụng. Cô biết, câu nói của bản thân là câu vô ích nhất nhưng vẫn không ngừng kêu gào.
"Buông tôi ra... Mau buông ra..."
Hắn ta xé toạt chiếc áo sơ mi của cô ra, khiến cô run rẩy tột độ. Hắn đưa miệng nếm hương vị ngọt ngào trên mỗi tất da thịt thơm tho của người thiếu nữ còn đợm nét thanh xuân, hắn ta hít hà khiến cô cảm thấy ghê tởm, chòm râu lổm ngổm đâm vào da làm cô có thể cảm nhận được đây là một tên dơ bẩn nhếch nhác.
"Xin ông hãy tha cho tôi... Xin ông mà... Tôi sắp kết hôn rồi, không thể, tôi không thể..."
Tống Linh khóc lóc van xin hắn buông tha cho mình, cô run rẩy lắc đầu kịch liệt, bất lực đánh hắn, nhưng cô có thể biết, hắn rất cao lớn, cơ bản là sức lực phụ nữ của cô không thể so bì.
"Gia Hạo cứu em... Gia Hạo... Gia Hạo..."
Chỉ mới 7 giờ tối nhưng khu nhà của cô nằm trong khu nhà giàu, yên tĩnh, ít người qua lại, dù có kêu gào cũng không ai nghe.
Khi nơi mà cô giữ gìn đã bị xâm hại, giây phút ấy cô đã hoàn toàn tuyệt vọng trong đau đớn, cô nằm yên, hai hàng nước mắt cứ trào ra, quanh cô là bóng tối, là tiếng thở ghê tởm của tên đàn ông xa lạ, là lời nói của bác sĩ văng vẳng bên tai:
"Vì giác mạc đã bị tổn thương do tiếp xúc với hóa chất lần trước gây nên, thị lực của cô đã ngày càng yếu, không bao lâu nữa tôi e là... Tốt nhất là cô hãy báo cho người nhà biết, đừng lái xe một mình, rất nguy hiểm. Ghép giác mạc là biện pháp duy nhất giúp cô có lại ánh sáng, cần phải có thời gian đợi người hiến tặng, nhưng nếu đợi lâu quá, e là..."
Nước mắt chảy ròng trong tuyệt vọng đau đớn tâm can, Tống Linh gân cổ la một tiếng đau khổ: "AAAAAAAAA...."
Một chàng thanh niên tuấn tú đi ngang qua, nghe âm thanh đó liền ngoảnh lại, không thấy người, anh lắc đầu bỏ đi thì nghe một tiếng mắng chửi của tên đàn ông kia, hắn đánh Tống Linh, chàng thanh niên quay lại, ghé sát vào cửa kính, dưới ánh đèn đường le lói, cảnh tượng kinh hoàng ấy đập vào mắt.
Tiếng Tống Linh khóc lóc tuyệt vọng vang bên tai, chàng trai này tìm một cây gậy bên đường đập mạnh vào cửa kính, thò tay vào chốt để mở cửa ra.
Tên đàn ông kia hốt hoảng chỉ chụp được chiếc quần để tẩu thoát, nhưng không kịp bỏ chạy thì chàng thanh niên đã giơ súng về phía hắn, chàng thanh niên lấy thẻ xác nhận ra đưa trước mặt.
"Tôi là cảnh sát." chàng trai liếc nhìn Tống Linh thoáng qua đã vội đưa mắt sang chỗ khác, hỏi: "Cô gái, đã xảy ra chuyện gì, là hắn ức hiếp cô hay tự nguyện?"
Tống Linh như từ địa ngục trở về, vội ngồi dậy, toàn thân ê ẩm vì đau đớn, thương tích trên người đã tố cáo hành vi của gã đàn ông kia. Cô run rẩy lùi người về sau.
"Cứu tôi... Cứu tôi..."
Chàng thanh niên này tên là Thẩm Tước, là cảnh sát địa phương, anh ta vừa định bước vào đưa Tống Linh ra thì bị tên đàn ông kia đá ngã nhào xuống rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thẩm Tước giơ súng lên nhắm vào chân hắn bắn một phát, hắn ngã xuống, Thẩm Tước tóm được, cho vào còng số tám.
Sau khi Tống Linh được cứu, đưa đến đồn cảnh sát để làm việc nhưng thần trí đã không còn ổn định, chỉ dựa vào nhân chứng là Thẩm Tước và thương tích của Tống Linh để buộc tội hắn.
Thẩm Tước đưa cô đến bệnh viện, đôi mắt của cô đã vĩnh viễn không nhìn thấy được ánh sáng nữa.
Thẩm Tước hỏi địa chỉ nhà hay số điện thoại của người thân cô đều lắc đầu.
Tôi không nhìn thấy gì nữa rồi... Tôi nhơ nhuốc rồi... Không nhìn thấy... Nhơ nhuốc... Nhơ nhuốc... Mù rồi... Tôi thật sự dơ bẩn rồi... Dơ bẩn... Nhơ nhuốc... Dơ bẩn...
Rất lâu sau đó, Tống Linh bình ổn trở lại nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.
Gia Hạo, anh đến vào một ngày nắng đẹp, mang cho em tia ấm áp, sưởi ấm tâm hồn em. Nhưng khi giông tố kéo đến bủa vây, em không thể để anh bị liên lụy, em ra đi, vì em không muốn bão tố càn quét anh. Hiểu cho em, Gia Hạo!
"Anh cảnh sát, tôi có thể nhờ anh đưa đến một nơi không?"
"Nhưng cô còn đang rất yếu, phải nằm lại đây một ngày, bác sĩ đã nói rồi."
Tống Linh lắc đầu, "Không kịp, anh phải giúp tôi, xin anh."
Thẩm Tước không thể bỏ mặt cô lúc này, lưỡng lự một lúc rồi gật đầu đồng ý: "Được."
....
Trong lúc đó, Lý Gia Hạo vui vẻ mở cửa ra, không một ánh đèn trong nhà, kỳ lạ, cô ấy vẫn chưa về sao?
Tắm rửa xong, ngồi đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng của Tống Linh đâu, đã hơn 11 giờ khuya, Lý Gia Hạo bắt đầu lo lắng.
Gọi điện không được, Lý Gia Hạo lái xe đi tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Cô ấy làm gì còn chỗ nào để đi? Không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Tống Linh, em đi đâu vậy?
...
Diệp Tử Yên đang ngủ thì di động đổ chuông, tiếng Lan Tuệ Như bên trong di động có vẻ rất lo lắng: "Tử Yên, cuối cùng cũng gọi được cho cậu, Tống Linh có ở cùng với cậu không?"
"Không có. Sao đấy?"
"Tống Linh mất tích rồi."
"Sao?!" Diệp Tử Yên vội tắt máy ngồi bật dậy.
Tất cả mọi người đều chạy đi tìm Tống Linh, nhưng dường như cô đã biến mất không một dấu tích chỉ trong đêm hôm ấy.
...
Trời về đêm tĩnh mịch, Lý Gia Hạo đi vào trong phòng, ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc vẫn còn vấn vương đâu đây, nhìn quanh căn phòng, đâu đâu cũng thấy hình ảnh của Tống Linh, cô đứng đó cười, cô ngồi ở kia nhăn mặt, cô hờn dỗi ngồi xổm dưới sàn nhà,...
---
"Tống Linh, anh đang để ý một cô gái, làm sao để bày tỏ cho cô ấy biết đây?"
"Anh... Anh có người để ý rồi sao?"
"Ừ."
"Vậy..."
"Em giúp anh tìm cách bày tỏ đi."
"Cơ mà anh thì thiếu gì cách, anh là gã sát gái mà?"
"Người này là thật lòng."
"... Em không biết bày tỏ, nếu đã thích người ta như vậy, anh cứ xông lên hôn cô ấy một cái. Nếu người ta cũng thích anh thì hai người thành đôi, còn không thích anh thì cũng lời quá rồi còn gì?"
"Vậy à?"
*Lý Gia Hạo hôn cô*
"....Anh, anh làm gì vậy?"
"Thì làm theo lời em, trực tiếp hôn người ta."
"..."
"Cho anh biết đáp án đi."
---
Bước đến bên tủ, Lý Gia Hạo cầm khung hình của hai người lên, Tống Linh trong ảnh cười rất đẹp, anh dùng ngón tay khẽ vuốt lên gương mặt xinh đẹp của cô trong hình, hàng mi khẽ động, giọt nước mắt rơi xuống tấm kính khung hình.
"Tống Linh, em đi đâu thế? Chẳng phải nói là sẽ làm một bữa hoành tráng đợi anh về hay sao? Anh đói, Tống Linh, anh đói."
Lý Gia Hạo từ từ quỳ xuống sàn nhà, tay ôm lấy khung hình vào người thật chặt.
"Tống Linh, đã xảy ra chuyện gì? Em đang ở đâu, xin hãy cho anh biết."
Trái tim Lý Gia Hạo đau đớn như vỡ tan khi cầm di động của Lan Tuệ Như, nhìn chăm chăm vào dòng tin nhắn ngắn ngủn của Tống Linh gửi đến, khi ấy anh đã đọc đi, đọc lại, đọc mãi một tin duy nhất: Tôi đi một thời gian, mọi người đừng tìm, vẫn bình an. Tống Linh.
* * *
Ba năm, cô đã biệt tích suốt ba năm rồi. Lý Gia Hạo luôn tưởng tượng ra viễn cảnh, vào một ngày đẹp trời, mây xanh gió mát, cô ấy đứng trước mặt anh, miệng mỉm cười hiền dịu, ánh mắt chan chứa yêu thương, nói rằng: "Gia Hạo, em đã về. Gia Hạo, em xin lỗi, hãy tha thứ cho sự bồng bột nhất thời của em, thật ra em rất nhớ anh." Nhưng mãi vẫn không thấy người ấy trở về. Anh luôn tự hỏi, luôn tìm kiếm lý do cô rời xa mình, nhưng không có kết quả.
Từng cơn gió lạnh thốc vào người, da thịt lạnh buốt nhưng vẫn không thể làm tê liệt đi tâm trí, không thể làm đông đặc não bộ khiến nỗi nhớ về cô cứ mãi bủa vây. Lý Gia Hạo khe khẽ thở dài một hơi rồi lẳng lặng bước vào trong phòng.
Dù có chuyện gì, Tống Linh vẫn chọn tin anh, đợi khi gặp anh, cô sẽ hỏi rõ mọi chuyện, như vậy là cách tốt nhất, không cần phải rầu rĩ đoán già đoán non tự làm khổ bản thân.
Trời sập tối, Tống Linh đi siêu thị mua đồ ăn, giữ đúng lời hứa sẽ làm bữa ăn hoành tráng chờ anh về.
Nhưng trên đường trở về, gần tới nhà thì đột nhiên bị ai đó ném bột trắng vào mặt, đôi mắt vốn đã yếu bỗng đau đớn, cô nhắm nghiền mắt la lên, một tên đàn ông cao lớn bịt miệng cô kéo vào trong xe.
Tống Linh vùng vẫy, tay chân giằng co với hắn nhưng không lại, hắn hung tàn tát cô hai cái đau rát.
Tống Linh mở mắt ra, trước mắt là một mảng đen tối.
"Mắt tôi... Mắt tôi sao không còn thấy gì rồi?... Buông ra... Buông tôi ra..."
Tống Linh la gầm lên muốn đứt dây thanh quản cũng không tác dụng. Cô biết, câu nói của bản thân là câu vô ích nhất nhưng vẫn không ngừng kêu gào.
"Buông tôi ra... Mau buông ra..."
Hắn ta xé toạt chiếc áo sơ mi của cô ra, khiến cô run rẩy tột độ. Hắn đưa miệng nếm hương vị ngọt ngào trên mỗi tất da thịt thơm tho của người thiếu nữ còn đợm nét thanh xuân, hắn ta hít hà khiến cô cảm thấy ghê tởm, chòm râu lổm ngổm đâm vào da làm cô có thể cảm nhận được đây là một tên dơ bẩn nhếch nhác.
"Xin ông hãy tha cho tôi... Xin ông mà... Tôi sắp kết hôn rồi, không thể, tôi không thể..."
Tống Linh khóc lóc van xin hắn buông tha cho mình, cô run rẩy lắc đầu kịch liệt, bất lực đánh hắn, nhưng cô có thể biết, hắn rất cao lớn, cơ bản là sức lực phụ nữ của cô không thể so bì.
"Gia Hạo cứu em... Gia Hạo... Gia Hạo..."
Chỉ mới 7 giờ tối nhưng khu nhà của cô nằm trong khu nhà giàu, yên tĩnh, ít người qua lại, dù có kêu gào cũng không ai nghe.
Khi nơi mà cô giữ gìn đã bị xâm hại, giây phút ấy cô đã hoàn toàn tuyệt vọng trong đau đớn, cô nằm yên, hai hàng nước mắt cứ trào ra, quanh cô là bóng tối, là tiếng thở ghê tởm của tên đàn ông xa lạ, là lời nói của bác sĩ văng vẳng bên tai:
"Vì giác mạc đã bị tổn thương do tiếp xúc với hóa chất lần trước gây nên, thị lực của cô đã ngày càng yếu, không bao lâu nữa tôi e là... Tốt nhất là cô hãy báo cho người nhà biết, đừng lái xe một mình, rất nguy hiểm. Ghép giác mạc là biện pháp duy nhất giúp cô có lại ánh sáng, cần phải có thời gian đợi người hiến tặng, nhưng nếu đợi lâu quá, e là..."
Nước mắt chảy ròng trong tuyệt vọng đau đớn tâm can, Tống Linh gân cổ la một tiếng đau khổ: "AAAAAAAAA...."
Một chàng thanh niên tuấn tú đi ngang qua, nghe âm thanh đó liền ngoảnh lại, không thấy người, anh lắc đầu bỏ đi thì nghe một tiếng mắng chửi của tên đàn ông kia, hắn đánh Tống Linh, chàng thanh niên quay lại, ghé sát vào cửa kính, dưới ánh đèn đường le lói, cảnh tượng kinh hoàng ấy đập vào mắt.
Tiếng Tống Linh khóc lóc tuyệt vọng vang bên tai, chàng trai này tìm một cây gậy bên đường đập mạnh vào cửa kính, thò tay vào chốt để mở cửa ra.
Tên đàn ông kia hốt hoảng chỉ chụp được chiếc quần để tẩu thoát, nhưng không kịp bỏ chạy thì chàng thanh niên đã giơ súng về phía hắn, chàng thanh niên lấy thẻ xác nhận ra đưa trước mặt.
"Tôi là cảnh sát." chàng trai liếc nhìn Tống Linh thoáng qua đã vội đưa mắt sang chỗ khác, hỏi: "Cô gái, đã xảy ra chuyện gì, là hắn ức hiếp cô hay tự nguyện?"
Tống Linh như từ địa ngục trở về, vội ngồi dậy, toàn thân ê ẩm vì đau đớn, thương tích trên người đã tố cáo hành vi của gã đàn ông kia. Cô run rẩy lùi người về sau.
"Cứu tôi... Cứu tôi..."
Chàng thanh niên này tên là Thẩm Tước, là cảnh sát địa phương, anh ta vừa định bước vào đưa Tống Linh ra thì bị tên đàn ông kia đá ngã nhào xuống rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thẩm Tước giơ súng lên nhắm vào chân hắn bắn một phát, hắn ngã xuống, Thẩm Tước tóm được, cho vào còng số tám.
Sau khi Tống Linh được cứu, đưa đến đồn cảnh sát để làm việc nhưng thần trí đã không còn ổn định, chỉ dựa vào nhân chứng là Thẩm Tước và thương tích của Tống Linh để buộc tội hắn.
Thẩm Tước đưa cô đến bệnh viện, đôi mắt của cô đã vĩnh viễn không nhìn thấy được ánh sáng nữa.
Thẩm Tước hỏi địa chỉ nhà hay số điện thoại của người thân cô đều lắc đầu.
Tôi không nhìn thấy gì nữa rồi... Tôi nhơ nhuốc rồi... Không nhìn thấy... Nhơ nhuốc... Nhơ nhuốc... Mù rồi... Tôi thật sự dơ bẩn rồi... Dơ bẩn... Nhơ nhuốc... Dơ bẩn...
Rất lâu sau đó, Tống Linh bình ổn trở lại nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.
Gia Hạo, anh đến vào một ngày nắng đẹp, mang cho em tia ấm áp, sưởi ấm tâm hồn em. Nhưng khi giông tố kéo đến bủa vây, em không thể để anh bị liên lụy, em ra đi, vì em không muốn bão tố càn quét anh. Hiểu cho em, Gia Hạo!
"Anh cảnh sát, tôi có thể nhờ anh đưa đến một nơi không?"
"Nhưng cô còn đang rất yếu, phải nằm lại đây một ngày, bác sĩ đã nói rồi."
Tống Linh lắc đầu, "Không kịp, anh phải giúp tôi, xin anh."
Thẩm Tước không thể bỏ mặt cô lúc này, lưỡng lự một lúc rồi gật đầu đồng ý: "Được."
....
Trong lúc đó, Lý Gia Hạo vui vẻ mở cửa ra, không một ánh đèn trong nhà, kỳ lạ, cô ấy vẫn chưa về sao?
Tắm rửa xong, ngồi đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng của Tống Linh đâu, đã hơn 11 giờ khuya, Lý Gia Hạo bắt đầu lo lắng.
Gọi điện không được, Lý Gia Hạo lái xe đi tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Cô ấy làm gì còn chỗ nào để đi? Không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Tống Linh, em đi đâu vậy?
...
Diệp Tử Yên đang ngủ thì di động đổ chuông, tiếng Lan Tuệ Như bên trong di động có vẻ rất lo lắng: "Tử Yên, cuối cùng cũng gọi được cho cậu, Tống Linh có ở cùng với cậu không?"
"Không có. Sao đấy?"
"Tống Linh mất tích rồi."
"Sao?!" Diệp Tử Yên vội tắt máy ngồi bật dậy.
Tất cả mọi người đều chạy đi tìm Tống Linh, nhưng dường như cô đã biến mất không một dấu tích chỉ trong đêm hôm ấy.
...
Trời về đêm tĩnh mịch, Lý Gia Hạo đi vào trong phòng, ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc vẫn còn vấn vương đâu đây, nhìn quanh căn phòng, đâu đâu cũng thấy hình ảnh của Tống Linh, cô đứng đó cười, cô ngồi ở kia nhăn mặt, cô hờn dỗi ngồi xổm dưới sàn nhà,...
---
"Tống Linh, anh đang để ý một cô gái, làm sao để bày tỏ cho cô ấy biết đây?"
"Anh... Anh có người để ý rồi sao?"
"Ừ."
"Vậy..."
"Em giúp anh tìm cách bày tỏ đi."
"Cơ mà anh thì thiếu gì cách, anh là gã sát gái mà?"
"Người này là thật lòng."
"... Em không biết bày tỏ, nếu đã thích người ta như vậy, anh cứ xông lên hôn cô ấy một cái. Nếu người ta cũng thích anh thì hai người thành đôi, còn không thích anh thì cũng lời quá rồi còn gì?"
"Vậy à?"
*Lý Gia Hạo hôn cô*
"....Anh, anh làm gì vậy?"
"Thì làm theo lời em, trực tiếp hôn người ta."
"..."
"Cho anh biết đáp án đi."
---
Bước đến bên tủ, Lý Gia Hạo cầm khung hình của hai người lên, Tống Linh trong ảnh cười rất đẹp, anh dùng ngón tay khẽ vuốt lên gương mặt xinh đẹp của cô trong hình, hàng mi khẽ động, giọt nước mắt rơi xuống tấm kính khung hình.
"Tống Linh, em đi đâu thế? Chẳng phải nói là sẽ làm một bữa hoành tráng đợi anh về hay sao? Anh đói, Tống Linh, anh đói."
Lý Gia Hạo từ từ quỳ xuống sàn nhà, tay ôm lấy khung hình vào người thật chặt.
"Tống Linh, đã xảy ra chuyện gì? Em đang ở đâu, xin hãy cho anh biết."
Trái tim Lý Gia Hạo đau đớn như vỡ tan khi cầm di động của Lan Tuệ Như, nhìn chăm chăm vào dòng tin nhắn ngắn ngủn của Tống Linh gửi đến, khi ấy anh đã đọc đi, đọc lại, đọc mãi một tin duy nhất: Tôi đi một thời gian, mọi người đừng tìm, vẫn bình an. Tống Linh.
* * *
Ba năm, cô đã biệt tích suốt ba năm rồi. Lý Gia Hạo luôn tưởng tượng ra viễn cảnh, vào một ngày đẹp trời, mây xanh gió mát, cô ấy đứng trước mặt anh, miệng mỉm cười hiền dịu, ánh mắt chan chứa yêu thương, nói rằng: "Gia Hạo, em đã về. Gia Hạo, em xin lỗi, hãy tha thứ cho sự bồng bột nhất thời của em, thật ra em rất nhớ anh." Nhưng mãi vẫn không thấy người ấy trở về. Anh luôn tự hỏi, luôn tìm kiếm lý do cô rời xa mình, nhưng không có kết quả.
Từng cơn gió lạnh thốc vào người, da thịt lạnh buốt nhưng vẫn không thể làm tê liệt đi tâm trí, không thể làm đông đặc não bộ khiến nỗi nhớ về cô cứ mãi bủa vây. Lý Gia Hạo khe khẽ thở dài một hơi rồi lẳng lặng bước vào trong phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook