Giông Tố Thảo Nguyên
-
Chương 3
Khi họ đến góc đường một bên bị phong tỏa, có người gọi Trey. Chàng ngẩng đầu chào lại và cứ tiếp tục đi.
- Ở đây có nhiều người biết anh, - Sloan nói, liếc mắt nhìn chàng.
- Hầu hết họ đều là bạn bè hay hàng xóm, - Trey đáp, giọng nhún nhường rồi nói tiếp: - Gia đình tôi có trại chăn nuôi nằm ở phía Bắc nơi này.
- Không hiểu sao tôi quên chuyện anh không phải là người xa lạ tại vùng này như tôi, - nàng nói, giọng hơi buồn rầu.
Đến đây họ ngừng nói vì đã đến chỗ có hai người cảnh sát kiểm tra để xem họ có ra về khỏi khu vực bị phong tỏa với chai lọ gì mở nắp hay không. Việc khám xét chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Qua khỏi hàng rào chắn, họ đi vào con đường bên, ánh sáng và tiếng ồn mờ nhạt sau lưng họ. Nhưng Trey vẫn không tìm được sự riêng tư, yên tĩnh như chàng mong muốn. Chàng thấy nhiều bóng người đi từng cặp, vừa đi vừa hát nghêu ngao trên đường đến chỗ đậu xe của họ.
Chàng nhìn một bên mặt của Sloan, thấy rõ những đường nét hài hòa trên mặt và nụ cười hé nở trên môi nàng. Chàng hỏi nhỏ: - Cô nghĩ sao về chuyện khiêu vũ trên đường phố đầu tiên này?
Nàng nhoẻn miệng cười. – Hơi cuồng nhiệt và ồn ào quá. Nói thật với anh, chưa bao giờ tôi thấy có rất nhiều người ham vui như thê này, và trong khi vui chơi, họ bất cần việc mình có thể trở thành lố bịch đối với người khác. – Nàng dừng lại một lát rồi nói thêm: - Tôi hơi ngạc nhiên là không thấy có vụ ẩu đả nào xảy ra. Theo người nhân viên khách sạn cho biết thì chuyện xô xát nhau thường xảy ra luôn trong những dịp như thế này.
- Đúng là họ thường như thế, - Trey đáp, chàng nhớ cảnh vài người ẩu đả do người em gái của chàng gây nên khi cô ta còn tuổi vị thành niên, đó là không kể đến những lần chàng đến giải cứu cho em đã bị đánh bầm mặt. – Nhưng bây giờ có nhiều cảnh sát giữ trật tự rồi. Mỗi khi có ai to tiếng với nhau, họ liền nhảy đến ngăn chặn ngay.
Trước mắt họ, có một cặp đang đứng bên cạnh chiếc xe tải nhỏ đậu bên lề đường, cãi nhau về việc ai sẽ lái xe. Người phụ nữ nhất quyết anh chàng đi với chị ta đã say, không thể lái xe được, và người đàn ông không chịu nghe lời chị ta. Khi Trey và Sloan đi qua mặt họ, vấn đề vẫn chưa giải quyết xong.
Khi họ băng qua ngã tư đường, Trey hạ thấp giọng nói:
- Nếu đánh cược, tôi sẽ đặt tiền vào người phụ nữ.
- Chị ta có vẻ cương quyết, phải không? – Sloan đồng ý
- Đồng ý, chị ấy sẽ thắng.
- Xe tôi đậu kia kìa. – Nàng chỉ vào chiếc xe hơi nằm bên kia đường giữ hai chiếc xe tải nhỏ.
Cả hai phía đều không có xe cộ lưu thông, Trey dẫn nàng qua đường, nhắm vào chiếc xe hơi của nàng mà đến. Sloan lấy trong túi áo khoác ra chùm chìa khóa kêu leng keng. Trey thấy hai người chăn bò chếch choáng đi về phía họ, chàng nghiến răng bực tức.
Sloan mở khóa cửa bên tay lái, quay mặt nhìn chàng, nhưng Trey không để cho nàng nói lời chia tay, chàng lên tiếng trước:
- Xe tôi đậu bên kia góc đường. Đợi một chút, tôi đi qua bên ấy lấy xe, rồi sẽ đi theo cô về khách sạn. – Chàng đưa tay mở cửa xe cho nàng, rồi khuyên: - Vào xe xong, nhớ khóa cửa xe lại.
- Tôi luôn luôn làm thế. – Câu trả lời tự nhiên của nàng khiến chàng biết nàng có thói quen cẩn thận như thế, như muốn nói cho chàng biết nàng thận trọng ngay khi đi đâu một mình lần đầu.
Sau khi nàng ngồi vào tay lái, Trey đẩy cửa xe đóng lại, đợi thêm ít giây để nghe tiếng khóa cửa. Trey thấy nét mặt nàng hân hoan khi nhìn chàng đứng nán lại. Đồng thời, chàng nhận thấy chỉ nhìn nàng thôi bản năng bảo vệ phái yếu bừng lên mãnh liệt trong lòng chàng.
Trong thời gian lái xe về khách sạn, Trey có thì giờ để suy nghĩ về nhiều chuyện. Và Sloan cũng thế, có nhiều chuyện nàng suy nghĩ đến. Chuyện họ nghĩ đến nhiều nhất là họ biết về nhau rất ít, nhất là tên họ của hai người, họ rất muốn biết.
Đối với Trey, chàng rất ngại nói ra cái họ Calder, vì chàng biết người nghe sẽ kinh ngạc, thèm thuồng. Còn đối với Sloan, nàng không muốn chàng biết về nàng quá nhiều, vì chàng là người hoàn toàn xa lạ với nàng.
Chàng khao khát biết hết về nàng. Không có chi tiết nào về nàng là không quan trọng đối với chàng. Tuy nhiên, ngay sau khi cặp mắt xanh đậm ấy nhìn vào chàng, chàng lại không quan tâm đến việc muốn biết các chi tiết đó. Nghĩ thế chàng cảm thấy hơi lo… vì trước đây, chưa có người đàn bà nào tác động mạnh đến chàng như thế.
Khi họ đến khách sạn, Trey liền đến bên nàng ngay. Chàng thấy người nhân viên trực đêm rất nhanh mắt, thấy họ đi vào tiền sảnh ngay và ghi chép vào sổ liền. Khi họ đi vào hàng lang sáng lờ mờ, chàng cảm thấy người căng thẳng, lòng bồn chồn nôn nóng.
- Cô đã có kế hoạch cho ngày mai chưa? – Chàng hỏi giọng thắc mắc, liếc nhìn nhanh Sloan, nhưng nàng có vẻ không chú ý đến thái độ căng thẳng của chàng.
- Tôi sẽ cùng với máy ảnh đi tìm những hình ảnh lạ trong đoàn trình diễn, - nàng đáp rồi nhìn chàng với vẻ hiếu kỳ. – Anh có tham gia trong đoàn diễn không?
- Không. – Chàng đáp và không ngờ câu trả lời của chàng tuôn ra một cách đột ngột như thế, nhưng có cái gì đấy khiến cho chàng không thể kiềm hãm nó lại, và không thể giữ cho lòng ham muốn không khỏi bị dày vò.
- Đến nơi rồi, nhìn chàng với vẻ duyên dáng tự nhiên. – Tôi đoán ngày mai thế nào tôi cũng gặp anh tại đấu trường.
Giọng nàng bây giờ có vẻ lạnh nhạt, như thể nàng muốn đẩy chàng ra một khoảng cách xa. Trey dừng lại, người căng thẳng phản đối, chàng nghĩ chàng không thể làm ra mặt lạnh nhạt với nàng được. Chàng không muốn che dấu tình cảm của mình về vấn đề này.
- Tôi nghĩ là ngày mai không thể đến sớm để chúng ta chóng gặp lại nhau. Sự thật là thế.
- Cám ơn. – Nàng cười, mắt long lanh sáng với vẻ thích thú. Rồi nụ cười tắt dần, nhưng còn đượm chút nuối tiếc, ân hận. – Tôi cũng mong chóng đến ngày mai.
Nhưng câu trả lời có vẻ nói lên vì lịch sự, vì tư cách tốt…và Trey không thích lối nói ngoài môi như thế.
- Tôi hy vọng là cô mong thật, vì tôi thích đêm nay chấm dứt được hoàn hảo như khi mới khởi đầu. – Chàng không rời mắt khởi mặt nàng, lòng nơm nớp lo sợ những dấu hiệu tế nhị của người phụ nữ mà chàng quá yêu thích này.
Thay vì quay mặt đi hay cúi đầu để tránh nụ hôn như lúc mới gặp nhau, nàng lại nhìn vào môi chàng, rồi nhìn lên mắt chàng, đầu nghiêng nghiêng mời gọi.
Trey không đợi nói lên lời. Một tay chống lên tường gần đầu nàng, một tay ôm một bên cổ nàng nâng mặt nàng lên, chàng cúi xuống hôn lên môi nàng. Chàng thưởng thức hơi ấm của môi nàng, và được nàng hôn đáp trả lại, nụ hôn cháy bỏng tận cõi lòng.
Tuy nhiên chàng không ôm nàng vào lòng, vì chàng sợ nếu tiến xa hơn nữa, Sloan sẽ không bằng lòng. Với nụ hôn say mê, chàng cảm thấy nàng nhích người sát vào chàng thêm. Hay tay nàng chạm lên lồng ngực chàng như thể để giữ cho được quân bình.
Hai thân thể cọ sát vào nhau khiến Trey mất hết tự chủ, chàng ôm nàng vào lòng, thân hình nàng áp sát vào người chàng. Chàng nghiến ngấu môi nàng, khiến đôi môi hé mở, lưỡi nàng chờ đợi lưỡi chàng để kết đôi với nhau.
Hơi nóng toả ra, ham muốn dâng cao. Hai tay chàng di động trên người nàng, khi thì vuốt ve khi thì sờ soạn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Vuốt ve nhiều thì đòi hỏi nhiều.
Hai tay nàng xoè rộng trên ngực chàng để chống lại đòi hỏi của của chàng. Rồi nàng quay đầu để tránh nụ hôn, và lửa tình cũng dịu xuống.
Nàng nhìn lên mặt chàng, ánh mắt gay gắt đầy thách thức.
- Khuya rồi. - Lời nàng cương quyết, yêu cầu chàng phải tỏ ra mình là người có tâm hồn cao quý.
Ngay lúc ấy, Trey không biết tâm hồn mình có cao quý không. Một phần, chàng nghĩ mình có thể thay đổi tâm trí. Nhưng bản năng cảnh cáo chàng đừng đẩy Sloan vào cái thế nàng chưa chuẩn bị để làm theo yêu cầu của chàng.
Mặc dù không muốn, nhưng chàng cũng phải buông tay.
- Hẹn cô ngày mai
- Ngày mai, - nàng vội lặp lại rồi đút chìa vào ổ khoá phòng.
Trey bỏ đi với vẻ miễn cưỡng, vì chàng sợ sẽ đi theo nàng vào phòng. Chàng nghe phía sau có then cửa bật mở, và chàng cố sải chân bước nhanh.
***
Những tấm màn dầy che ánh sáng từ bên ngoài lọt vào trong phòng của khách sạn, tạo cho căn phòng tối tăm kỳ lạ. Thế nhưng, Laredo thức dậy trước khi ánh sáng từ ngoài hành lang lọt vào phòng. Ông có thói quen rất tỉnh ngủ. Cho nên khi nghe tiếng then cửa bật ra nho nhỏ là ông tỉnh giấc.
Nhìn thấy bóng người cao, vai rộng, lưng thon ông biết ngay đấy là Trey. Ông không giả vờ ngủ, liền lên tiếng nói với chàng:
- Bật đèn lên cho sáng. Trong phòng tối như mực.
Tiếng nút đèn bật lên trả lời ông. Đèn sáng chiếu rõ chiếc bàn ở đằng góc xa của căn phòng, Trey đóng cửa, khoá lại cẩn thận. Laredo quay người để tránh ánh đèn chiếu vào mắt và nhận ra cái radio có đồng hồ hiện số trên bàn ngủ. Ông ngạc nhiên, phải nhìn lại những con số màu xanh lục hiện lên trên mặt đồng hồ thêm lần nữa.
- Chưa đến một giờ kia mà. – Laredo nói và quay mắt nhìn Trey, ánh mắt tỉnh táo. - Cậu thường bò về nhà lúc ba giờ sáng. Có chuyện gì khác thường à?
- Chỉ về sớm một đêm thôi. – Trey lấy mũ ném lên trên chiếc tủ thấp và dài, hướng mặt về phía hai chiếc giường đôi. Xong, chàng quay đi. – Tôi đi tắm rồi sẽ vào ngủ.
Tuy chàng nói không nhiều, nhưng dựa vào giọng nói và nhìn vào vẻ mặt trầm ngâm của chàng, Laredo biết Trey đang có chuyện bận tâm. Chàng biến mất vào trong phòng tắm và đóng cửa lại. Mấy giây sau, Laredo nghe tiếng nước vòi sen phun mạnh.
Nước tiếp tục chảy mạnh trong nhiều phút khiến Laredo cười thầm, ông tin chắc đã có người đàn bà nào đó gây cho Trey chuyện nhức nhối này. Vòi sen thường là phương thuốc duy nhất để làm dịu cơn đau đớn thuộc loại này.
Khi Laredo bắt đầu thiu thiu ngủ, nước vẫn còn chảy.
***
Laredo thức dậy cũng do tiếng nước chảy, nhưng với âm thanh khác hơn. Lần này nước chảy chậm, chứng tỏ nước chảy ở vòi bồn rửa.Ông nhìn giường Trey ngủ ở bên cạnh mình, chăn và vải trải giường nhàu nhò lộn xộn, chứng tỏ người ngủ không được yên giấc. Laredo nhìn sang đồng hồ, mới chưa đầy 6 giờ sáng.
Ông tung chăn ngồi dậy, bước ra khỏi giường. Trong buồng tắm phát ra tiếng ken két vì vòi nước được khoá lại, tắt nước. Cửa phòng mở, Trey bước ra, hai tay cài khuy nút áo sơ mi.
- Sáng nay cậu dậy sớm cùng lúc với mặt trời. – Laredo nói, ông ngửi thấy mùi nước hoa hăng hắc Trey thường dùng sau khi cạo râu.
- Tôi muốn ăn điểm tâm sớm. – Trey vừa bỏ áo vào quần vừa đi đến lấy mũ.
Trey hành động có vẻ vội vã. Nhớ lại chuyện vòi sen phun nước mạnh và lâu vào tối hôm qua, bây giờ lại thấy chàng hấp tấp, Laredo nghĩ đã có gì thôi thúc Trey thức dậy sớm như thế nào. Có lẽ là đàn bà, ông nghĩ.
- Tôi có biết cô ta hay không? – Ông ta hỏi. – Có phải cô gái da ngăm đen mà cậu đã gặp hôm qua không?
Trey nhìn ông, nhoẻn miệng cười. – Có lẽ.
- Có lẽ cái con khỉ. – Laredo khiển trách chàng không chịu nói cho rõ.
Trey đội mũ, đi ra cửa, vừa nói: - Gặp chú sau.
Laredo gọi theo: - Đừng quên công việc đấy. Buổi họp với các người điều tra đã được ấn định vào lúc 11 giờ 30. Jessy muốn cậu có mặt trong buổi họp
Ra đến gần cửa, Trey quay lui, cau mày hỏi:
- Họp hôm nay à?
- Lúc 11 giờ 30.
- Được rồi. – Chàng mở cửa, bước ra hành lang, rồi đóng cửa lại.
Trey đi theo con đường tối hôm qua để đến phòng của Sloan. Mắt chàng ánh lên vẻ quả quyết, và bước chân mạnh dạn, hăng hái. Chàng gõ cửa, đợi một lát, rồi gõ lại.
Có tiếng ngái ngủ từ trong phòng vọng ra nho nhỏ. – Ai đấy?
- Trey đây, - chàng đáp, giọng rõ ràng, chắc nịch.
Im lặng một lát, chàng nghe có tiếng thình thịch kỳ quái. Rồi cửa mở ra chỉ rộng chừng ba tấc, và Sloan xuất hiện vẫn mặc chiếc áo khoác ngủ. Mái tóc đen rối bù, nàng nhìn chàng với vẻ bối rối, mắt còn ngái ngủ.
- Anh làm gì ở đây? Nàng cau mặt hỏi.
Chống một tay lên thành cửa, Trey cười, đáp: - Tôi muốn xem cô mới dậy lúc sáng sớm như thế nào. – Chàng đưa mắt nhìn mặt nàng, thấy đôi môi không tô son ngậm kín thành một đường mềm mại.
Trán nàng nhăn thêm một chút. – Anh điên rồi.
- Có lẽ cô nói đúng, - Trey đáp. – Tôi chỉ biết khi ngủ tôi chỉ nghĩ đến cô và khi thức dậy tôi liền nghĩ đến cô. Đi ăn sáng với tôi được không?
- Chưa được 6 giờ mà.
- Tôi biết. Nhưng cả hai chúng ta đều dậy rồi, nên chúng ta có thể cùng ăn sáng với nhau. – Ánh mắt long lanh của chàng chứng tỏ giọng chàng có vẻ không đúng như sự thật.
Sloan lắc đầu, tựa vai vào thành cửa, miệng hơi hé ra như muốn cười. – Tôi đành nhận lời mời thôi. Nhưng tôi cần vài phút để chuẩn bị.
- Không thành vấn đề, - Trey đáp, lòng mừng khấp khởi. - Chỉ hỏi cô một câu thôi. Cô uống gì cho buổi sáng.
Nàng sung sướng khi nghe hỏi, ngần ngừ một lát rồi đáp: - Tôi thường uống một cốc lớn cà phê. Nhưng tôi biết ở Miles City không có cà phê hiệu Starbucks, nên cho tôi cà phê với kem là được rồi.
- Tôi sẽ chuẩn bị cà phê đợi cô. – Chàng đứng thẳng người. - Đợi cô ở tiền sảnh…hai mươi phút nữa. Như thế đủ cho cô chuẩn bị không?
- Nửa giờ đi, vì tôi còn phải tắm nữa.
- Vậy nửa giờ, Trey đồng ý rồi bước lui một bước. - Nhớ mang theo áo khoác. Giờ này trời lạnh đấy.
- Tôi sẽ mang theo.
Quay lui, Trey đi đến tiền sảnh. Chàng muốn huýt sáo nhưng tự kiềm chế, chỉ nhoẻn miệng cười thôi. Buổi sáng không khí trong lành thơm tho.
Sloan đi vào tiền sảnh quá giờ hẹn chưa đầy 3 phút. Trey đẩy cái nắp nhựa trên cốc cà phê của mình ra sau, lấy lên một cốc khác giống thế, và đứng dậy đón nàng.
Bây giờ nàng không còn là người phụ nữ đầu bù tóc rối, mắt sùm sụp vì mới thức giấc khi nàng ra mở cửa cách đây 30 phút. Sloan trông gọn ngàng tươi tắn, áo quần bình dị nhưng ra vẻ nhà nghề nhờ cái áo khoác do thợ may cắt mà nàng đã mặc cùng với quần jean và áo kín cổ mềm mại.
Tóc nàng được chải hết ra phía sau, kẹp gọn sau gáy bằng chiếc kẹp lớn màu vàng, hài hoà với đôi hoa tai cùng màu óng ánh. Lông mi đen hơn, làm tăng màu sắc của mắt. Nhưng chính đôi môi hồng óng ánh mới làm cho Trey chú ý. Đôi môi khép kín vào nhau trông dịu dàng ,ấm áp, có sức quyến rũ lạ thường.
Nếu hai tay chàng không bận, chắc chàng đã ôm hay nắm lấy tay nàng. Nhưng chàng bước gần đến nàng, thu ngắn khoảng cách giữa hai người.
- Xin lỗi vì đã đến trễ. - Lời xin lỗi thốt ra dịu dàng. – Tôi bận sấy tóc cho khô.
- Không sao. – Chang đưa cho nàng cốc cà phê kem. - Cà phê đúng như yêu cầu của cô, cô…- Chàng dừng nửa chừng rồi nói tiếp. – Cô không cho tôi biết tên họ của cô.
- Tên họ là Davis, - nàng đáp nhanh, mắt long lanh. – Sloan Davis.
- Tôi là Trey Calder, - chàng tự giới thiệu và một lần nữa đưa cốc cà phê cho nàng.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên vì nhớ ra họ này.
- Có phải họ Calder ở Montana không?
Trey đã gặp nhiều người có ý ngạc nhiên khi nghe tên gia đình chàng như nàng bây giờ. - Thế hệ thứ 5, - chàng đáp. - Chắc tôi khỏi hỏi cô đã nghe về trại chăn nuôi Calder hay chưa?
- Ai mà không nghe, - nàng đáp, vẻ hơi châm biếm.
- Hầu như mọi người ở Montana đều nghe. – Chàng quay qua chỉ vào cửa ra. - Sẵn sàng đi chứ?
- Sẵn sàng.
Cả hai cùng đi ra cửa. Sloan không đợi Trey mở cửa, nàng đẩy cửa bước ra ngoài. Trời lạnh, mặc dù mặt trời đã lên, nhưng không khí vẫn chưa ấm. Hình như không khí mát lạnh đã làm tăng cường sinh lực cho các giác quan.
Trey ra dấu chỉ chiếc xe tải nhỏ mà chàng vừa đậu trước cổng. Lần này chàng mở xe, giữ cửa cho nàng leo lên cabin, rồi đi vòng qua bên cửa tài xế, bước ngồi sau tay lái.
Khi chàng lái xe ra khỏi chỗ đậu, vào đường chính, chàng nhìn Sloan, thấy nàng thận trọng uống một hớp cà phê nóng. Chàng cảm thấy hân hoan, nhìn nàng ngồi bên cạnh chàng. Thật là một cảnh tượng hiếm hoi, mới mẻ, giống như ngày mới bắt đầu vậy.
Chàng đưa một tay mở nắp đậy cốc cà phê của mình, uống một ngụm. Lúc này trời còn sớm, nên xe cộ trên đường ít, họ đi nhanh hơn.
Khi họ đi qua nhà hàng ăn thứ ba, Sloan ngạc nhiên đưa mắt nhìn Trey. – Chúng ta ăn sáng ở đâu?
- Một nơi yên tĩnh khuất tịch. Tôi biết nơi đó. – Trey không muốn nói rõ nơi họ đến ăn sáng, nên chàng đổi đề tài nói chuyện: - Cô quê ở đâu?
- Louisiana, gốc ở đấy. Ít ra tôi cũng sinh ra ở đấy.
- Quê ở Louisiana, mà cô không nói giọng miền Nam rõ ràng. – Chàng nhìn lướt qua nàng, nhớ rằng đêm qua chàng không hỏi gì về gia cảnh của nàng hết, nên sáng nay chàng muốn biết về nàng nhiều hơn.
- Ấy là vì tôi sống ở nhiều nơi từ khi còn nhỏ. Ngay bây giờ tôi đang có ngôi nhà trên bãi biển Maui, đó là ngôi nhà chính của tôi.
- Cô sống ở Hawaii à? – Chàng kinh ngạc hỏi.
- Phải. – Nàng đáp và cười. – Anh có vẻ ngạc nhiên.
- Đúng thế. – Trey thấy chẳng cần giấu giếm chuyện này làm gì. – Tôi cứ tưởng cô làm cho tờ báo nào trong vùng.
- Tôi là nhiếp ảnh gia tự do.
- Vậy nhà nhiếp ảnh tự do từ Hawaii đến chụp ảnh cảnh bán đấu giá ngựa chứng ở Miles City để làm gì? – Chàng rất muốn biết chuyện này, nhưng dĩ nhiên chuyện này không quan trọng bằng chuyện chàng không muốn Sloan ra đi khi cuộc bán đấu giá kết thúc.
- Tôi đang làm một cuốn sách bằng tranh khổ lớn nói về truyền thống của giới chăn bò trổ tài cưỡi ngựa như là giới chăn bò trổ tài ở Calgary và những Ngày Khai Hoang ở Cheyeme – cũng như việc bán đấu giá ngựa chứng ở Miles City. Công việc của tôi là cung cấp tranh ảnh, rồi người khác dựa vào ảnh tôi chụp mà viết.
Nàng nói có vẻ như nàng là người chuyên nghiệp. Trey không tin nàng là nhiếp ảnh chuyên nghiệp trong việc này. Nhưng chàng đủ khôn ngoan để nhận ra rằng việc nàng đến đây không phải là vô cớ.
- Chắc cô rất thành thạo trong nghề, - chàng kết luận.
- Phải, - nàng đáp gọn lỏn.
- Tôi nghĩ chắc cô phải giỏi, nếu không cô sẽ rất khó kiếm sống với nghề này. Đấy là nghề có sự cạnh tranh rất ác liệt. Phải chăng nghề này có gì lý thú khiến cô theo đuổi.
Chàng hỏi trong khi Sloan đang uống một hớp cà phê nữa. Nàng nuốt xuống và gật đầu. – Tôi yêu nghề này từ khi mới 9 tuổi. Tôi được tặng cái máy ảnh vào ngày sinh nhật, và tôi say mê nghệ thuật nhiếp ảnh từ ngày đó. – Nàng ngồi ra ngoài mép ghế, vai tựa vào cửa sổ xe, người hơi nghiêng về phía chàng, hai tay ôm quanh cốc cà phê nóng. Khi chàng rẽ sang con đường khác, nàng nhìn tới trước. Bỗng nàng ngồi thẳng dậy vì kinh ngạc. – Đây là đường đến trung tâm nghệ thuật. Chúng ta đến đấy là gì?
- Có một khu công viên nhỏ đẹp tuyệt vời nhìn ra sông Yellowstone. Đây là nơi picnic rất lý tưởng, - Trey đáp, vừa liếc mắt xem phản ứng của nàng.
Nàng cười, vẻ ngạc nhiên. – Ăn điểm tâm picnic. Đây là lần đầu tiên. - Một lát sau Sloan đưa mắt nhìn chỗ trống dưới chân và giữa hai người. - Đồ ăn đâu nào?
- Tôi để sau chỗ ngồi.
Nàng nghiêng nhìn chàng. – Sau khi rời khỏi phòng tôi, chắc anh bận lắm.
Trey cười nhỏ. – Thú thật là nếu cô đến tiền sảnh đúng giờ, chắc cô phải đợi tôi.
- Lần sau tôi sẽ không cần sấy tóc cho khô làm gì. – Nàng dựa người ra ghế, ánh mắt long lanh sung sướng.
Không có câu nào làm cho Trey vui sướng hơn câu Sloan vừa nói. Câu nói như báo cho chàng biết sẽ có “lần sau” nữa.
- Ở đây có nhiều người biết anh, - Sloan nói, liếc mắt nhìn chàng.
- Hầu hết họ đều là bạn bè hay hàng xóm, - Trey đáp, giọng nhún nhường rồi nói tiếp: - Gia đình tôi có trại chăn nuôi nằm ở phía Bắc nơi này.
- Không hiểu sao tôi quên chuyện anh không phải là người xa lạ tại vùng này như tôi, - nàng nói, giọng hơi buồn rầu.
Đến đây họ ngừng nói vì đã đến chỗ có hai người cảnh sát kiểm tra để xem họ có ra về khỏi khu vực bị phong tỏa với chai lọ gì mở nắp hay không. Việc khám xét chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Qua khỏi hàng rào chắn, họ đi vào con đường bên, ánh sáng và tiếng ồn mờ nhạt sau lưng họ. Nhưng Trey vẫn không tìm được sự riêng tư, yên tĩnh như chàng mong muốn. Chàng thấy nhiều bóng người đi từng cặp, vừa đi vừa hát nghêu ngao trên đường đến chỗ đậu xe của họ.
Chàng nhìn một bên mặt của Sloan, thấy rõ những đường nét hài hòa trên mặt và nụ cười hé nở trên môi nàng. Chàng hỏi nhỏ: - Cô nghĩ sao về chuyện khiêu vũ trên đường phố đầu tiên này?
Nàng nhoẻn miệng cười. – Hơi cuồng nhiệt và ồn ào quá. Nói thật với anh, chưa bao giờ tôi thấy có rất nhiều người ham vui như thê này, và trong khi vui chơi, họ bất cần việc mình có thể trở thành lố bịch đối với người khác. – Nàng dừng lại một lát rồi nói thêm: - Tôi hơi ngạc nhiên là không thấy có vụ ẩu đả nào xảy ra. Theo người nhân viên khách sạn cho biết thì chuyện xô xát nhau thường xảy ra luôn trong những dịp như thế này.
- Đúng là họ thường như thế, - Trey đáp, chàng nhớ cảnh vài người ẩu đả do người em gái của chàng gây nên khi cô ta còn tuổi vị thành niên, đó là không kể đến những lần chàng đến giải cứu cho em đã bị đánh bầm mặt. – Nhưng bây giờ có nhiều cảnh sát giữ trật tự rồi. Mỗi khi có ai to tiếng với nhau, họ liền nhảy đến ngăn chặn ngay.
Trước mắt họ, có một cặp đang đứng bên cạnh chiếc xe tải nhỏ đậu bên lề đường, cãi nhau về việc ai sẽ lái xe. Người phụ nữ nhất quyết anh chàng đi với chị ta đã say, không thể lái xe được, và người đàn ông không chịu nghe lời chị ta. Khi Trey và Sloan đi qua mặt họ, vấn đề vẫn chưa giải quyết xong.
Khi họ băng qua ngã tư đường, Trey hạ thấp giọng nói:
- Nếu đánh cược, tôi sẽ đặt tiền vào người phụ nữ.
- Chị ta có vẻ cương quyết, phải không? – Sloan đồng ý
- Đồng ý, chị ấy sẽ thắng.
- Xe tôi đậu kia kìa. – Nàng chỉ vào chiếc xe hơi nằm bên kia đường giữ hai chiếc xe tải nhỏ.
Cả hai phía đều không có xe cộ lưu thông, Trey dẫn nàng qua đường, nhắm vào chiếc xe hơi của nàng mà đến. Sloan lấy trong túi áo khoác ra chùm chìa khóa kêu leng keng. Trey thấy hai người chăn bò chếch choáng đi về phía họ, chàng nghiến răng bực tức.
Sloan mở khóa cửa bên tay lái, quay mặt nhìn chàng, nhưng Trey không để cho nàng nói lời chia tay, chàng lên tiếng trước:
- Xe tôi đậu bên kia góc đường. Đợi một chút, tôi đi qua bên ấy lấy xe, rồi sẽ đi theo cô về khách sạn. – Chàng đưa tay mở cửa xe cho nàng, rồi khuyên: - Vào xe xong, nhớ khóa cửa xe lại.
- Tôi luôn luôn làm thế. – Câu trả lời tự nhiên của nàng khiến chàng biết nàng có thói quen cẩn thận như thế, như muốn nói cho chàng biết nàng thận trọng ngay khi đi đâu một mình lần đầu.
Sau khi nàng ngồi vào tay lái, Trey đẩy cửa xe đóng lại, đợi thêm ít giây để nghe tiếng khóa cửa. Trey thấy nét mặt nàng hân hoan khi nhìn chàng đứng nán lại. Đồng thời, chàng nhận thấy chỉ nhìn nàng thôi bản năng bảo vệ phái yếu bừng lên mãnh liệt trong lòng chàng.
Trong thời gian lái xe về khách sạn, Trey có thì giờ để suy nghĩ về nhiều chuyện. Và Sloan cũng thế, có nhiều chuyện nàng suy nghĩ đến. Chuyện họ nghĩ đến nhiều nhất là họ biết về nhau rất ít, nhất là tên họ của hai người, họ rất muốn biết.
Đối với Trey, chàng rất ngại nói ra cái họ Calder, vì chàng biết người nghe sẽ kinh ngạc, thèm thuồng. Còn đối với Sloan, nàng không muốn chàng biết về nàng quá nhiều, vì chàng là người hoàn toàn xa lạ với nàng.
Chàng khao khát biết hết về nàng. Không có chi tiết nào về nàng là không quan trọng đối với chàng. Tuy nhiên, ngay sau khi cặp mắt xanh đậm ấy nhìn vào chàng, chàng lại không quan tâm đến việc muốn biết các chi tiết đó. Nghĩ thế chàng cảm thấy hơi lo… vì trước đây, chưa có người đàn bà nào tác động mạnh đến chàng như thế.
Khi họ đến khách sạn, Trey liền đến bên nàng ngay. Chàng thấy người nhân viên trực đêm rất nhanh mắt, thấy họ đi vào tiền sảnh ngay và ghi chép vào sổ liền. Khi họ đi vào hàng lang sáng lờ mờ, chàng cảm thấy người căng thẳng, lòng bồn chồn nôn nóng.
- Cô đã có kế hoạch cho ngày mai chưa? – Chàng hỏi giọng thắc mắc, liếc nhìn nhanh Sloan, nhưng nàng có vẻ không chú ý đến thái độ căng thẳng của chàng.
- Tôi sẽ cùng với máy ảnh đi tìm những hình ảnh lạ trong đoàn trình diễn, - nàng đáp rồi nhìn chàng với vẻ hiếu kỳ. – Anh có tham gia trong đoàn diễn không?
- Không. – Chàng đáp và không ngờ câu trả lời của chàng tuôn ra một cách đột ngột như thế, nhưng có cái gì đấy khiến cho chàng không thể kiềm hãm nó lại, và không thể giữ cho lòng ham muốn không khỏi bị dày vò.
- Đến nơi rồi, nhìn chàng với vẻ duyên dáng tự nhiên. – Tôi đoán ngày mai thế nào tôi cũng gặp anh tại đấu trường.
Giọng nàng bây giờ có vẻ lạnh nhạt, như thể nàng muốn đẩy chàng ra một khoảng cách xa. Trey dừng lại, người căng thẳng phản đối, chàng nghĩ chàng không thể làm ra mặt lạnh nhạt với nàng được. Chàng không muốn che dấu tình cảm của mình về vấn đề này.
- Tôi nghĩ là ngày mai không thể đến sớm để chúng ta chóng gặp lại nhau. Sự thật là thế.
- Cám ơn. – Nàng cười, mắt long lanh sáng với vẻ thích thú. Rồi nụ cười tắt dần, nhưng còn đượm chút nuối tiếc, ân hận. – Tôi cũng mong chóng đến ngày mai.
Nhưng câu trả lời có vẻ nói lên vì lịch sự, vì tư cách tốt…và Trey không thích lối nói ngoài môi như thế.
- Tôi hy vọng là cô mong thật, vì tôi thích đêm nay chấm dứt được hoàn hảo như khi mới khởi đầu. – Chàng không rời mắt khởi mặt nàng, lòng nơm nớp lo sợ những dấu hiệu tế nhị của người phụ nữ mà chàng quá yêu thích này.
Thay vì quay mặt đi hay cúi đầu để tránh nụ hôn như lúc mới gặp nhau, nàng lại nhìn vào môi chàng, rồi nhìn lên mắt chàng, đầu nghiêng nghiêng mời gọi.
Trey không đợi nói lên lời. Một tay chống lên tường gần đầu nàng, một tay ôm một bên cổ nàng nâng mặt nàng lên, chàng cúi xuống hôn lên môi nàng. Chàng thưởng thức hơi ấm của môi nàng, và được nàng hôn đáp trả lại, nụ hôn cháy bỏng tận cõi lòng.
Tuy nhiên chàng không ôm nàng vào lòng, vì chàng sợ nếu tiến xa hơn nữa, Sloan sẽ không bằng lòng. Với nụ hôn say mê, chàng cảm thấy nàng nhích người sát vào chàng thêm. Hay tay nàng chạm lên lồng ngực chàng như thể để giữ cho được quân bình.
Hai thân thể cọ sát vào nhau khiến Trey mất hết tự chủ, chàng ôm nàng vào lòng, thân hình nàng áp sát vào người chàng. Chàng nghiến ngấu môi nàng, khiến đôi môi hé mở, lưỡi nàng chờ đợi lưỡi chàng để kết đôi với nhau.
Hơi nóng toả ra, ham muốn dâng cao. Hai tay chàng di động trên người nàng, khi thì vuốt ve khi thì sờ soạn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Vuốt ve nhiều thì đòi hỏi nhiều.
Hai tay nàng xoè rộng trên ngực chàng để chống lại đòi hỏi của của chàng. Rồi nàng quay đầu để tránh nụ hôn, và lửa tình cũng dịu xuống.
Nàng nhìn lên mặt chàng, ánh mắt gay gắt đầy thách thức.
- Khuya rồi. - Lời nàng cương quyết, yêu cầu chàng phải tỏ ra mình là người có tâm hồn cao quý.
Ngay lúc ấy, Trey không biết tâm hồn mình có cao quý không. Một phần, chàng nghĩ mình có thể thay đổi tâm trí. Nhưng bản năng cảnh cáo chàng đừng đẩy Sloan vào cái thế nàng chưa chuẩn bị để làm theo yêu cầu của chàng.
Mặc dù không muốn, nhưng chàng cũng phải buông tay.
- Hẹn cô ngày mai
- Ngày mai, - nàng vội lặp lại rồi đút chìa vào ổ khoá phòng.
Trey bỏ đi với vẻ miễn cưỡng, vì chàng sợ sẽ đi theo nàng vào phòng. Chàng nghe phía sau có then cửa bật mở, và chàng cố sải chân bước nhanh.
***
Những tấm màn dầy che ánh sáng từ bên ngoài lọt vào trong phòng của khách sạn, tạo cho căn phòng tối tăm kỳ lạ. Thế nhưng, Laredo thức dậy trước khi ánh sáng từ ngoài hành lang lọt vào phòng. Ông có thói quen rất tỉnh ngủ. Cho nên khi nghe tiếng then cửa bật ra nho nhỏ là ông tỉnh giấc.
Nhìn thấy bóng người cao, vai rộng, lưng thon ông biết ngay đấy là Trey. Ông không giả vờ ngủ, liền lên tiếng nói với chàng:
- Bật đèn lên cho sáng. Trong phòng tối như mực.
Tiếng nút đèn bật lên trả lời ông. Đèn sáng chiếu rõ chiếc bàn ở đằng góc xa của căn phòng, Trey đóng cửa, khoá lại cẩn thận. Laredo quay người để tránh ánh đèn chiếu vào mắt và nhận ra cái radio có đồng hồ hiện số trên bàn ngủ. Ông ngạc nhiên, phải nhìn lại những con số màu xanh lục hiện lên trên mặt đồng hồ thêm lần nữa.
- Chưa đến một giờ kia mà. – Laredo nói và quay mắt nhìn Trey, ánh mắt tỉnh táo. - Cậu thường bò về nhà lúc ba giờ sáng. Có chuyện gì khác thường à?
- Chỉ về sớm một đêm thôi. – Trey lấy mũ ném lên trên chiếc tủ thấp và dài, hướng mặt về phía hai chiếc giường đôi. Xong, chàng quay đi. – Tôi đi tắm rồi sẽ vào ngủ.
Tuy chàng nói không nhiều, nhưng dựa vào giọng nói và nhìn vào vẻ mặt trầm ngâm của chàng, Laredo biết Trey đang có chuyện bận tâm. Chàng biến mất vào trong phòng tắm và đóng cửa lại. Mấy giây sau, Laredo nghe tiếng nước vòi sen phun mạnh.
Nước tiếp tục chảy mạnh trong nhiều phút khiến Laredo cười thầm, ông tin chắc đã có người đàn bà nào đó gây cho Trey chuyện nhức nhối này. Vòi sen thường là phương thuốc duy nhất để làm dịu cơn đau đớn thuộc loại này.
Khi Laredo bắt đầu thiu thiu ngủ, nước vẫn còn chảy.
***
Laredo thức dậy cũng do tiếng nước chảy, nhưng với âm thanh khác hơn. Lần này nước chảy chậm, chứng tỏ nước chảy ở vòi bồn rửa.Ông nhìn giường Trey ngủ ở bên cạnh mình, chăn và vải trải giường nhàu nhò lộn xộn, chứng tỏ người ngủ không được yên giấc. Laredo nhìn sang đồng hồ, mới chưa đầy 6 giờ sáng.
Ông tung chăn ngồi dậy, bước ra khỏi giường. Trong buồng tắm phát ra tiếng ken két vì vòi nước được khoá lại, tắt nước. Cửa phòng mở, Trey bước ra, hai tay cài khuy nút áo sơ mi.
- Sáng nay cậu dậy sớm cùng lúc với mặt trời. – Laredo nói, ông ngửi thấy mùi nước hoa hăng hắc Trey thường dùng sau khi cạo râu.
- Tôi muốn ăn điểm tâm sớm. – Trey vừa bỏ áo vào quần vừa đi đến lấy mũ.
Trey hành động có vẻ vội vã. Nhớ lại chuyện vòi sen phun nước mạnh và lâu vào tối hôm qua, bây giờ lại thấy chàng hấp tấp, Laredo nghĩ đã có gì thôi thúc Trey thức dậy sớm như thế nào. Có lẽ là đàn bà, ông nghĩ.
- Tôi có biết cô ta hay không? – Ông ta hỏi. – Có phải cô gái da ngăm đen mà cậu đã gặp hôm qua không?
Trey nhìn ông, nhoẻn miệng cười. – Có lẽ.
- Có lẽ cái con khỉ. – Laredo khiển trách chàng không chịu nói cho rõ.
Trey đội mũ, đi ra cửa, vừa nói: - Gặp chú sau.
Laredo gọi theo: - Đừng quên công việc đấy. Buổi họp với các người điều tra đã được ấn định vào lúc 11 giờ 30. Jessy muốn cậu có mặt trong buổi họp
Ra đến gần cửa, Trey quay lui, cau mày hỏi:
- Họp hôm nay à?
- Lúc 11 giờ 30.
- Được rồi. – Chàng mở cửa, bước ra hành lang, rồi đóng cửa lại.
Trey đi theo con đường tối hôm qua để đến phòng của Sloan. Mắt chàng ánh lên vẻ quả quyết, và bước chân mạnh dạn, hăng hái. Chàng gõ cửa, đợi một lát, rồi gõ lại.
Có tiếng ngái ngủ từ trong phòng vọng ra nho nhỏ. – Ai đấy?
- Trey đây, - chàng đáp, giọng rõ ràng, chắc nịch.
Im lặng một lát, chàng nghe có tiếng thình thịch kỳ quái. Rồi cửa mở ra chỉ rộng chừng ba tấc, và Sloan xuất hiện vẫn mặc chiếc áo khoác ngủ. Mái tóc đen rối bù, nàng nhìn chàng với vẻ bối rối, mắt còn ngái ngủ.
- Anh làm gì ở đây? Nàng cau mặt hỏi.
Chống một tay lên thành cửa, Trey cười, đáp: - Tôi muốn xem cô mới dậy lúc sáng sớm như thế nào. – Chàng đưa mắt nhìn mặt nàng, thấy đôi môi không tô son ngậm kín thành một đường mềm mại.
Trán nàng nhăn thêm một chút. – Anh điên rồi.
- Có lẽ cô nói đúng, - Trey đáp. – Tôi chỉ biết khi ngủ tôi chỉ nghĩ đến cô và khi thức dậy tôi liền nghĩ đến cô. Đi ăn sáng với tôi được không?
- Chưa được 6 giờ mà.
- Tôi biết. Nhưng cả hai chúng ta đều dậy rồi, nên chúng ta có thể cùng ăn sáng với nhau. – Ánh mắt long lanh của chàng chứng tỏ giọng chàng có vẻ không đúng như sự thật.
Sloan lắc đầu, tựa vai vào thành cửa, miệng hơi hé ra như muốn cười. – Tôi đành nhận lời mời thôi. Nhưng tôi cần vài phút để chuẩn bị.
- Không thành vấn đề, - Trey đáp, lòng mừng khấp khởi. - Chỉ hỏi cô một câu thôi. Cô uống gì cho buổi sáng.
Nàng sung sướng khi nghe hỏi, ngần ngừ một lát rồi đáp: - Tôi thường uống một cốc lớn cà phê. Nhưng tôi biết ở Miles City không có cà phê hiệu Starbucks, nên cho tôi cà phê với kem là được rồi.
- Tôi sẽ chuẩn bị cà phê đợi cô. – Chàng đứng thẳng người. - Đợi cô ở tiền sảnh…hai mươi phút nữa. Như thế đủ cho cô chuẩn bị không?
- Nửa giờ đi, vì tôi còn phải tắm nữa.
- Vậy nửa giờ, Trey đồng ý rồi bước lui một bước. - Nhớ mang theo áo khoác. Giờ này trời lạnh đấy.
- Tôi sẽ mang theo.
Quay lui, Trey đi đến tiền sảnh. Chàng muốn huýt sáo nhưng tự kiềm chế, chỉ nhoẻn miệng cười thôi. Buổi sáng không khí trong lành thơm tho.
Sloan đi vào tiền sảnh quá giờ hẹn chưa đầy 3 phút. Trey đẩy cái nắp nhựa trên cốc cà phê của mình ra sau, lấy lên một cốc khác giống thế, và đứng dậy đón nàng.
Bây giờ nàng không còn là người phụ nữ đầu bù tóc rối, mắt sùm sụp vì mới thức giấc khi nàng ra mở cửa cách đây 30 phút. Sloan trông gọn ngàng tươi tắn, áo quần bình dị nhưng ra vẻ nhà nghề nhờ cái áo khoác do thợ may cắt mà nàng đã mặc cùng với quần jean và áo kín cổ mềm mại.
Tóc nàng được chải hết ra phía sau, kẹp gọn sau gáy bằng chiếc kẹp lớn màu vàng, hài hoà với đôi hoa tai cùng màu óng ánh. Lông mi đen hơn, làm tăng màu sắc của mắt. Nhưng chính đôi môi hồng óng ánh mới làm cho Trey chú ý. Đôi môi khép kín vào nhau trông dịu dàng ,ấm áp, có sức quyến rũ lạ thường.
Nếu hai tay chàng không bận, chắc chàng đã ôm hay nắm lấy tay nàng. Nhưng chàng bước gần đến nàng, thu ngắn khoảng cách giữa hai người.
- Xin lỗi vì đã đến trễ. - Lời xin lỗi thốt ra dịu dàng. – Tôi bận sấy tóc cho khô.
- Không sao. – Chang đưa cho nàng cốc cà phê kem. - Cà phê đúng như yêu cầu của cô, cô…- Chàng dừng nửa chừng rồi nói tiếp. – Cô không cho tôi biết tên họ của cô.
- Tên họ là Davis, - nàng đáp nhanh, mắt long lanh. – Sloan Davis.
- Tôi là Trey Calder, - chàng tự giới thiệu và một lần nữa đưa cốc cà phê cho nàng.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên vì nhớ ra họ này.
- Có phải họ Calder ở Montana không?
Trey đã gặp nhiều người có ý ngạc nhiên khi nghe tên gia đình chàng như nàng bây giờ. - Thế hệ thứ 5, - chàng đáp. - Chắc tôi khỏi hỏi cô đã nghe về trại chăn nuôi Calder hay chưa?
- Ai mà không nghe, - nàng đáp, vẻ hơi châm biếm.
- Hầu như mọi người ở Montana đều nghe. – Chàng quay qua chỉ vào cửa ra. - Sẵn sàng đi chứ?
- Sẵn sàng.
Cả hai cùng đi ra cửa. Sloan không đợi Trey mở cửa, nàng đẩy cửa bước ra ngoài. Trời lạnh, mặc dù mặt trời đã lên, nhưng không khí vẫn chưa ấm. Hình như không khí mát lạnh đã làm tăng cường sinh lực cho các giác quan.
Trey ra dấu chỉ chiếc xe tải nhỏ mà chàng vừa đậu trước cổng. Lần này chàng mở xe, giữ cửa cho nàng leo lên cabin, rồi đi vòng qua bên cửa tài xế, bước ngồi sau tay lái.
Khi chàng lái xe ra khỏi chỗ đậu, vào đường chính, chàng nhìn Sloan, thấy nàng thận trọng uống một hớp cà phê nóng. Chàng cảm thấy hân hoan, nhìn nàng ngồi bên cạnh chàng. Thật là một cảnh tượng hiếm hoi, mới mẻ, giống như ngày mới bắt đầu vậy.
Chàng đưa một tay mở nắp đậy cốc cà phê của mình, uống một ngụm. Lúc này trời còn sớm, nên xe cộ trên đường ít, họ đi nhanh hơn.
Khi họ đi qua nhà hàng ăn thứ ba, Sloan ngạc nhiên đưa mắt nhìn Trey. – Chúng ta ăn sáng ở đâu?
- Một nơi yên tĩnh khuất tịch. Tôi biết nơi đó. – Trey không muốn nói rõ nơi họ đến ăn sáng, nên chàng đổi đề tài nói chuyện: - Cô quê ở đâu?
- Louisiana, gốc ở đấy. Ít ra tôi cũng sinh ra ở đấy.
- Quê ở Louisiana, mà cô không nói giọng miền Nam rõ ràng. – Chàng nhìn lướt qua nàng, nhớ rằng đêm qua chàng không hỏi gì về gia cảnh của nàng hết, nên sáng nay chàng muốn biết về nàng nhiều hơn.
- Ấy là vì tôi sống ở nhiều nơi từ khi còn nhỏ. Ngay bây giờ tôi đang có ngôi nhà trên bãi biển Maui, đó là ngôi nhà chính của tôi.
- Cô sống ở Hawaii à? – Chàng kinh ngạc hỏi.
- Phải. – Nàng đáp và cười. – Anh có vẻ ngạc nhiên.
- Đúng thế. – Trey thấy chẳng cần giấu giếm chuyện này làm gì. – Tôi cứ tưởng cô làm cho tờ báo nào trong vùng.
- Tôi là nhiếp ảnh gia tự do.
- Vậy nhà nhiếp ảnh tự do từ Hawaii đến chụp ảnh cảnh bán đấu giá ngựa chứng ở Miles City để làm gì? – Chàng rất muốn biết chuyện này, nhưng dĩ nhiên chuyện này không quan trọng bằng chuyện chàng không muốn Sloan ra đi khi cuộc bán đấu giá kết thúc.
- Tôi đang làm một cuốn sách bằng tranh khổ lớn nói về truyền thống của giới chăn bò trổ tài cưỡi ngựa như là giới chăn bò trổ tài ở Calgary và những Ngày Khai Hoang ở Cheyeme – cũng như việc bán đấu giá ngựa chứng ở Miles City. Công việc của tôi là cung cấp tranh ảnh, rồi người khác dựa vào ảnh tôi chụp mà viết.
Nàng nói có vẻ như nàng là người chuyên nghiệp. Trey không tin nàng là nhiếp ảnh chuyên nghiệp trong việc này. Nhưng chàng đủ khôn ngoan để nhận ra rằng việc nàng đến đây không phải là vô cớ.
- Chắc cô rất thành thạo trong nghề, - chàng kết luận.
- Phải, - nàng đáp gọn lỏn.
- Tôi nghĩ chắc cô phải giỏi, nếu không cô sẽ rất khó kiếm sống với nghề này. Đấy là nghề có sự cạnh tranh rất ác liệt. Phải chăng nghề này có gì lý thú khiến cô theo đuổi.
Chàng hỏi trong khi Sloan đang uống một hớp cà phê nữa. Nàng nuốt xuống và gật đầu. – Tôi yêu nghề này từ khi mới 9 tuổi. Tôi được tặng cái máy ảnh vào ngày sinh nhật, và tôi say mê nghệ thuật nhiếp ảnh từ ngày đó. – Nàng ngồi ra ngoài mép ghế, vai tựa vào cửa sổ xe, người hơi nghiêng về phía chàng, hai tay ôm quanh cốc cà phê nóng. Khi chàng rẽ sang con đường khác, nàng nhìn tới trước. Bỗng nàng ngồi thẳng dậy vì kinh ngạc. – Đây là đường đến trung tâm nghệ thuật. Chúng ta đến đấy là gì?
- Có một khu công viên nhỏ đẹp tuyệt vời nhìn ra sông Yellowstone. Đây là nơi picnic rất lý tưởng, - Trey đáp, vừa liếc mắt xem phản ứng của nàng.
Nàng cười, vẻ ngạc nhiên. – Ăn điểm tâm picnic. Đây là lần đầu tiên. - Một lát sau Sloan đưa mắt nhìn chỗ trống dưới chân và giữa hai người. - Đồ ăn đâu nào?
- Tôi để sau chỗ ngồi.
Nàng nghiêng nhìn chàng. – Sau khi rời khỏi phòng tôi, chắc anh bận lắm.
Trey cười nhỏ. – Thú thật là nếu cô đến tiền sảnh đúng giờ, chắc cô phải đợi tôi.
- Lần sau tôi sẽ không cần sấy tóc cho khô làm gì. – Nàng dựa người ra ghế, ánh mắt long lanh sung sướng.
Không có câu nào làm cho Trey vui sướng hơn câu Sloan vừa nói. Câu nói như báo cho chàng biết sẽ có “lần sau” nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook