Giông Tố Hóa Yêu Thương
-
Chương 1
Chủ nhật hôm ấy, mây đen ùn ùn kéo đến, ôm trọn cả bầu trời đêm....
Thành đô hôm ấy, trời nổi cơn giông. Chưa bao giờ, đón nhận một trận mưa lớn như vậy.
Mưa rả rích rơi trên giàn nho trước mái hiên. Những trái nho chín mọng, chỉ chờ ngày này để rửa bụi bám trên nó...
Trong căn nhà ba tầng, nằm biệt lập trong con ngõ nhỏ, không khí cũng nhộn nhịp như cơn giông ngoài kia...
Choang!
"Mày có thích cãi không? Mẹ mày dạy mày về đây láo với tao à?"
Người trước mắt, không phải bố của tôi, càng không phải đấng sinh thành ra tôi. Thần trí của ông ta, đã bị rượu đánh cắp.
Tôi vừa uất, vừa nghẹn, lại vừa đau. Tôi ôm cánh tay bị mảnh cốc cắm vào, vừa nhức, vừa xót...ông ấy động đến mẹ tôi, cứ hơi một tí, là đem mẹ tôi ra chửi bới. Mà cứ hễ, tôi biện minh cho mẹ, là y như rằng, những cái tát đau rát sẽ giáng xuống má tôi, từng cái, từng cái một.
Vừa nãy thôi, tôi lỡ miệng chửi bồ nhí của bố là "con", lập tức ông ấy đuổi đánh tôi, còn chẳng ngại, cầm chiếc ly đựng rượu phi về phía tôi. Thật may, tôi chưa vỡ đầu, chỉ bị chảy máu tay. Ông ấy quá đáng, quá đáng lắm rồi. Tôi nghển cố lên cảnh cáo:
"Bố đánh tôi chưa đủ à? Đừng lôi mẹ tôi vào nữa!"
Bố tôi mặt mày đỏ lự, ánh mắt hằn lên những màng tơ máu, đến độ, không thấy lòng trắng. Thấy tôi cãi, ông ấy lao về phía tôi, tát tới tấp vào mặt tôi, vào đầu tôi, thậm chí, cả vào tai tôi. Vừa tát, vừa chửi lớn:
"Mày cãi này! Cái này....loại con mất dạy."
Xung quanh tôi mọi thứ trở lên mờ nhạt, hai tai ù đến độ, không còn nghe thấy gì. Đau quá, đau quá. Tôi gạt tay ông ấy ra, trừng đôi mắt sưng húp lên:
"Bố dựa vào cái gì mà đánh tôi? Do tôi chửi con bồ của bố, đúng không? "
Lời tôi vừa dứt, đã lĩnh trọn cú đấm của ông ấy vào mồm. Tôi ôm miệng gào lên, máu me lẫn nước dãi chảy ra tòng tòng. Tôi đau đớn gào lớn, gào thật lớn:
"Mẹ ơi...cứu con...cứu con với...mẹ ơi!"
Rồi cứ thế, tóc tôi bị xách ngược lên, da đầu tôi tê dại, tôi bị kéo lê từ trong phòng, lê ra đến chân cầu thang. Ông ấy vừa kéo, vừa chửi:
"Về hỏi ông bà nhà mày ấy, hỏi quê mày ấy, bao che cho mẹ mày, để nó nhảy múa hát ca bên ngoài. Nó bỏ con nó lại...."
Lời bố chưa dứt, tôi hét lên cãi lại:
"Là ai quá đáng! Tại ông, tại ông cả. Ai bảo ông gái gú bên ngoài, rồi về kiếm cớ sinh sự với chị em tôi...Ông đừng đổ lỗi cho mẹ tôi. Ông cũng đừng quên, mẹ tôi vẫn là vợ hợp pháp của ông!"
Xoảng!!!
"A.......!"
Toàn thân tôi trở lên, tê dại, đầu tôi như có thứ gì đó ghè mạnh vào, tôi thấy có chất lỏng nong nóng chảy xuống. Cửa phòng phía trước, khuyết một mảng kính to.
"Tao chém chết, tao chém chết chúng mày!"
Đoàng!
Bầu trời rạch một tia sét lớn, sáng trưng, mưa mỗi lúc một to hơn. Tôi ôm đầu đẩy cổng lao ra ngoài, tôi chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, giữa màn đêm đen kịt, u ám. Bàn chân tôi dẫm phải đám sỏi đá, như kim châm...tôi vừa khóc, vừa chạy, liên tục nhìn về đằng sau. Tôi sợ, ông ấy cầm dao, đuổi theo tôi, và chém tôi, như đã từng làm với mẹ tôi...
Tôi khóc lớn, nhưng chưa là gì so với tiếng mưa rơi. Trước mặt tôi, mọi thứ trở nên mờ nhạt. Mắt tôi không thể nhìn rõ đường, vết thương trên người tôi bị nước mưa rửa vào, làm cho xót đến tột cùng. Tôi ôm cánh tay bị mảnh cốc cắm phải, lao ra mặt đường lớn, những mong tìm được sự giải cứu.
Uỵch!
Tôi va phải thứ gì đó, liền ngã ngửa ra sau, toàn thân tê dại. Trước mắt, mọi thứ trở lên mơ hồ, rồi tối xầm lại, tôi gọi mẹ trong vô thức:
"Cứu con!"
Trận đòn thứ mười hai trong tháng này.
Thành đô hôm ấy, trời nổi cơn giông. Chưa bao giờ, đón nhận một trận mưa lớn như vậy.
Mưa rả rích rơi trên giàn nho trước mái hiên. Những trái nho chín mọng, chỉ chờ ngày này để rửa bụi bám trên nó...
Trong căn nhà ba tầng, nằm biệt lập trong con ngõ nhỏ, không khí cũng nhộn nhịp như cơn giông ngoài kia...
Choang!
"Mày có thích cãi không? Mẹ mày dạy mày về đây láo với tao à?"
Người trước mắt, không phải bố của tôi, càng không phải đấng sinh thành ra tôi. Thần trí của ông ta, đã bị rượu đánh cắp.
Tôi vừa uất, vừa nghẹn, lại vừa đau. Tôi ôm cánh tay bị mảnh cốc cắm vào, vừa nhức, vừa xót...ông ấy động đến mẹ tôi, cứ hơi một tí, là đem mẹ tôi ra chửi bới. Mà cứ hễ, tôi biện minh cho mẹ, là y như rằng, những cái tát đau rát sẽ giáng xuống má tôi, từng cái, từng cái một.
Vừa nãy thôi, tôi lỡ miệng chửi bồ nhí của bố là "con", lập tức ông ấy đuổi đánh tôi, còn chẳng ngại, cầm chiếc ly đựng rượu phi về phía tôi. Thật may, tôi chưa vỡ đầu, chỉ bị chảy máu tay. Ông ấy quá đáng, quá đáng lắm rồi. Tôi nghển cố lên cảnh cáo:
"Bố đánh tôi chưa đủ à? Đừng lôi mẹ tôi vào nữa!"
Bố tôi mặt mày đỏ lự, ánh mắt hằn lên những màng tơ máu, đến độ, không thấy lòng trắng. Thấy tôi cãi, ông ấy lao về phía tôi, tát tới tấp vào mặt tôi, vào đầu tôi, thậm chí, cả vào tai tôi. Vừa tát, vừa chửi lớn:
"Mày cãi này! Cái này....loại con mất dạy."
Xung quanh tôi mọi thứ trở lên mờ nhạt, hai tai ù đến độ, không còn nghe thấy gì. Đau quá, đau quá. Tôi gạt tay ông ấy ra, trừng đôi mắt sưng húp lên:
"Bố dựa vào cái gì mà đánh tôi? Do tôi chửi con bồ của bố, đúng không? "
Lời tôi vừa dứt, đã lĩnh trọn cú đấm của ông ấy vào mồm. Tôi ôm miệng gào lên, máu me lẫn nước dãi chảy ra tòng tòng. Tôi đau đớn gào lớn, gào thật lớn:
"Mẹ ơi...cứu con...cứu con với...mẹ ơi!"
Rồi cứ thế, tóc tôi bị xách ngược lên, da đầu tôi tê dại, tôi bị kéo lê từ trong phòng, lê ra đến chân cầu thang. Ông ấy vừa kéo, vừa chửi:
"Về hỏi ông bà nhà mày ấy, hỏi quê mày ấy, bao che cho mẹ mày, để nó nhảy múa hát ca bên ngoài. Nó bỏ con nó lại...."
Lời bố chưa dứt, tôi hét lên cãi lại:
"Là ai quá đáng! Tại ông, tại ông cả. Ai bảo ông gái gú bên ngoài, rồi về kiếm cớ sinh sự với chị em tôi...Ông đừng đổ lỗi cho mẹ tôi. Ông cũng đừng quên, mẹ tôi vẫn là vợ hợp pháp của ông!"
Xoảng!!!
"A.......!"
Toàn thân tôi trở lên, tê dại, đầu tôi như có thứ gì đó ghè mạnh vào, tôi thấy có chất lỏng nong nóng chảy xuống. Cửa phòng phía trước, khuyết một mảng kính to.
"Tao chém chết, tao chém chết chúng mày!"
Đoàng!
Bầu trời rạch một tia sét lớn, sáng trưng, mưa mỗi lúc một to hơn. Tôi ôm đầu đẩy cổng lao ra ngoài, tôi chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, giữa màn đêm đen kịt, u ám. Bàn chân tôi dẫm phải đám sỏi đá, như kim châm...tôi vừa khóc, vừa chạy, liên tục nhìn về đằng sau. Tôi sợ, ông ấy cầm dao, đuổi theo tôi, và chém tôi, như đã từng làm với mẹ tôi...
Tôi khóc lớn, nhưng chưa là gì so với tiếng mưa rơi. Trước mặt tôi, mọi thứ trở nên mờ nhạt. Mắt tôi không thể nhìn rõ đường, vết thương trên người tôi bị nước mưa rửa vào, làm cho xót đến tột cùng. Tôi ôm cánh tay bị mảnh cốc cắm phải, lao ra mặt đường lớn, những mong tìm được sự giải cứu.
Uỵch!
Tôi va phải thứ gì đó, liền ngã ngửa ra sau, toàn thân tê dại. Trước mắt, mọi thứ trở lên mơ hồ, rồi tối xầm lại, tôi gọi mẹ trong vô thức:
"Cứu con!"
Trận đòn thứ mười hai trong tháng này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook