Dịch: Phong Bụi

Chân tướng, chân tướng, quá đột ngột.

Đã có Lang Nam lái xe, La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên chen chúc ở ghế sau, trên đường có thể chợp mắt một chút.

Xe đi đến cổng chính đại trạch nhà họ La, đúng như dự liệu, gặp phải đám phóng viên ùn ùn bao vây chắn đường.

Lang Nam không thể không giảm tốc độ, đám phóng viên lập tức xông lên trước cửa sổ, không ngừng đập lên cửa xe.

La Thiếu Thần mở mắt ra, nói: “Dừng xe.”

Lang Nam vội vàng đạp phanh.

Cửa kính xe chầm chậm hạ xuống, đám phóng viên lập tức nhào lên, “La Thiếu, có phải anh vì vụ La Khải Tùng bị giết mà vội vã quay về hay không? Hiện giờ tâm tình của anh thế nào?”

“Gần đây giá cổ phiếu Xuân Mộc Quốc tế của Mục gia đang giảm, có phải có liên quan đến La lão tiên sinh hay không?”

“Nghe nói sức khỏe của La lão tiên sinh gần đây không ổn, hiện giờ nhà họ La ai làm chủ? Là La Khải Trạch hay là La Học Mẫn?”

La Thiếu Thần giơ tay ngắt mấy lời thao thao bất tuyệt của phóng viên, “Tôi ngoại trừ hiện tại tâm trạng hết sức rối bời ra, cái gì cũng đều không biết. Xin các vị hãy nhường đường một chút, để cho nhà họ La đang đau thương vì mất người thân có một chút không gian hít thở. Cảm ơn.”

Phóng viên vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng cửa xe đã chầm chậm đóng lại.

Trước khi đóng lại, máy ảnh của phóng viên đã chụp được biểu cảm đau thương mệt mỏi của La Thiếu Thần và khuôn mặt nhìn nghiêng trầm mặc của La Lâm Lâm ẩn trong bóng của La Thiếu Thần.

Xe đi vào đại trạch.

Lang Nam hỏi: “Có cần tôi hỏi thăm mấy phương tiện truyền thông đó không?”

“Không cần.” La Thiếu Thần nhìn lên, sắc mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng sắc sảo lúc trước, “Lúc cần thể hiện yếu đuối thì nên biểu hiện yếu đuối.”

……

Tại sao cậu lại cảm thấy có một thứ gì đó có tên là phần tử hắc ám đang phát tán ra từ trong thân thể của La Thiếu Thần vậy nhỉ.

Thẩm Thận Nguyên chợt rùng mình. Chẳng may anh ta biết được mình chiếm dụng thân thể của La Lâm Lâm, lại thêm những bất mãn được tích lũy từ trước của La Thiếu Thần đối với mình … cậu không dám nghĩ tiếp nữa.

“Không xuống xe sao?” La Thiếu Thần mở cửa xe từ đầu kia.

Thẩm Thận Nguyên nhìn anh ta, bất chợt run lên, sắc mặt trắng bệch.

Mắt La Thiếu Thần khẽ híp lại.

Thẩm Thận Nguyên cúi thấp đầu, xoa xoa cánh tay, nói: “Có chút lạnh.” Cậu nhảy xuống xe, giành trước một bước đi vào nhà.

Bên trong nhà đang cãi nhau rất ồn ào.

Cậu vừa vào nhà đã nghe thấy một tiếng thét chói tai, ngay sau đó là một cái tát rất vang. Tuy không biết đầu đuôi ra sao, nhưng chỉ dựa vào tiếng thét đó, Thẩm Thận Nguyên liền muốn nói, đánh hay lắm!

“Vậy các người muốn tôi làm sao? Bồi táng anh ba à?” La Học Giai ôm lấy mặt ngã trên sô pha, có vẻ ấm ức đá bàn trà.

La Học Mẫn giận đến phát run, “Mày rốt cuộc còn nhân tính hay không hả? Mục Tất Thành là cái thứ gì chứ! Hắn lừa tình mày, lừa mày lên giường, đùa cợt với mày thôi! Khải Tùng là anh mày! Lúc nhỏ cõng mày dỗ mày chơi với mày, mày quên hết cả rồi sao? Ai gần ai xa chẳng lẽ mày không phân biệt nổi? Mày có còn lương tâm không hả?”

La Học Giai ôm mặt khóc lóc: “Em biết chứ! Anh ba chết em cũng buồn lắm chứ.”

La Học Mẫn vất ra một xấp ảnh, để mặc cho chúng bay loạn trong không trung, “Buồn mà mày vẫn rơi lệ trước ảnh của Mục Tất Thành được à! Cặn bã! Là hắn muốn giết La Khải Tùng trước! Khải Tùng là phòng vệ chính đáng! Bây giờ không ngờ nhà họ Mục lại còn thuê sát thủ giết người! Tao nói cho mày biết, tao tuyệt đối sẽ không để yên đâu!”

La Khải Trạch đứng ra xoa dịu tình thế, nói: “Được rồi, đều là người một nhà cả, đừng cãi nhau nữa. Học Giai, em về phòng trước đi.”

La Học Giai lảo đảo đứng lên, nhìn thấy La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên đang đứng ở cửa, nghiêng nghiêng đầu đi một chút, lấy tóc che đi khuôn mặt bị đánh cho xưng vù, chạy nhanh lên lầu.

Thẩm Thận Nguyên thầm thở phào một cái, vừa rồi không khí trong nhà nặng nề đến nỗi cậu thở cũng không dám thở mạnh. Không ngờ trong đời mình vẫn có thể tận mặt nhìn thấy version hiện thực của ân oán nhà giàu chỉ có trên phim ảnh.

La Học Mẫn cũng đã nhìn thấy La Thiếu Thần bọn họ, cố gắng làm dịu sắc mặt, nói: “Thiếu Thần, em về rồi, cô chú và anh họ vẫn khỏe chứ?”

La Thiếu Thần đáp: “Biết ở đây xảy ra chuyện, cứ cãi nhau muốn đến đây thôi.”

La Học Mẫn buồn bã nói: “Có lòng quá.”

La Khải Trạch nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên, vẫy tay về phía cậu: “Lâm Lâm, nào, đến đây với bố.”

Thẩm Thận Nguyên do dự không tiến lên.

La Thiếu Thần vỗ vỗ nhẹ gáy cậu.

Thẩm Thận Nguyên: “…….” Động tác này có khác gì vỗ mông ngựa để ngựa đi về phía trước không? Cậu cần phải tự thôi miên La Thiếu đang vỗ mông ngựa của anh ta sao? Có điều trước tiên cần phải thừa nhận đầu của mình là mông mới được.

……

Vẫn là thôi đi.

Cậu lần chần đi đến trước mặt La Khải Trạch.

La Khải Trạch rất lâu chưa được gặp con gái, kéo đến một bên hỏi hết cái này đến cái khác.

Thẩm Thận Nguyên bị hỏi cảm thấy rất phiền, cuộc sống ở nhà trẻ chẳng có gì đáng nói, nhất định phải nói thì chỉ có nói đến Kiều Anh Lãng âm hồn không tan thôi… Cậu thà giả bị câm. Vốn hy vọng La Thiếu Thần giải vây, cậu quay đầu liền phát hiện La Thiếu Thần đã không còn tâm tư để ý đến mình từ lâu, đang hỏi La Học Mẫn: “Bác đâu rồi?”

“Trong thư phòng, vú Triệu và chị dâu đang ở cùng bố.” La Học Mẫn cầm túi xách trên sô pha lên, “Công ty có chuyện, em đi trước đây.” Chiếc giày cao gót màu đen giẫm lên những tấm ảnh bị rơi rớt trên sàn, trong ảnh là khuôn mặt tươi cười vui vẻ của một nam một nữ.

La Thiếu Thần gõ cửa, người ra mở cửa là vú Triệu.

“Cậu về rồi.” Vú Triệu thở thật dài, ngẫm nghĩ, lại đầy hy vọng hỏi: “Cục cưng đâu rồi?”

“Dưới nhà.”

“Sao cậu lại mang nó về?” vú Triệu vừa trách mắng vừa chạy như bay xuống nhà.

Sử Mạn Kỳ vốn co ro ngồi trên sô pha, thấy anh đi vào, như trút được gánh nặng, đứng dậy chào hỏi, len lén đóng cửa từ bên ngoài.

La Định Âu đang lật giở album chầm chậm ngẩng đầu lên, hạ mắt kính xuống, hỏi: “Về rồi à? Bố con dạo này thế nào?”

“Vẫn như trước.”

“Ông ấy biết chuyện chưa?”

“Biết. Định đơn thương độc mã cầm súng về đây báo thù.”

La Định Âu lắc lắc đầu: “Đúng là vẫn như trước.”

La Thiếu Thần hỏi: “Bên cảnh sát có tin tức gì chưa ạ?”

La Định Âu trầm mặc thật lâu, mới nói: “Khóa cửa lại.”

La Thiếu Thần trong lòng chấn động, nhưng vẫn nghe lời đóng cửa lại.

“Có phải con luôn thắc mắc vì sao Mục Tất Thành lại muốn giết Khải Tùng không?” La Định Âu chầm chậm nói, “Là vì diệt khẩu.”

Đáp án này quá nằm ngoài dự đoán của La Thiếu Thần, hàng trăm hàng nghìn suy đoán trước kia đều bị lật đổ, “Diệt khẩu?”

“Đúng vậy, diệt khẩu. Giống y như trong truyện viết vậy, bởi vì hoài nghi nó sẽ bán đứng tổ chức, cho nên mới giết nó diệt khẩu.” La Định Âu đóng album lại, đập một phát thật mạnh lên bàn, như thể tự giễu cợt, như thể mỉa mai, nói: “Không ngờ phải không, Khải Tùng bị Mục Tất Thành xúi giục bán ma túy.”

La Thiếu Thần sửng sốt.

“Mục Tất Thành là người trung gian, Khải Tùng chịu trách nhiệm liên lạc với nghệ sĩ.” Rầm, La Định Âu tức giận đến cực điểm, đập bàn, “Con cháu nhà họ La ta không ngờ lại dựa vào cái thủ đoạn hai nước hại dân đó để kiếm tiền! Nó chết, ta không thương tiếc! Cái thứ súc sinh đó, chết là tốt! Ta còn ngại nó chết quá muộn!”

La Thiếu Thần trầm mặc. Phong khí không tốt trong giới Showbiz anh cũng có nghe qua chút ít, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức nghe nói, ít nhất những người mà anh tiếp xúc đều rất sạch sẽ.

La Định Âu đứng dậy, hít vào một hơi thật sâu, nói: “Lúc nó nói Mục Tất Thành muốn giết nó, ta còn cảm thấy kỳ lạ, sau đó Mục Tất Thành tìm không ra nó liền tìm người đối phó với con và Lâm Lâm, ta liền cảm thấy sự việc không đơn giản. Nếu như không phải hắn không chịu nổi cảnh sát, khai ra một phần, thì giờ có lẽ ta vẫn không biết gì!”

La Thiếu Thần nói: “Mục Tất Thành làm sao biết được cảnh sát đang điều tra bọn chúng?”

“Con đã nghe nói đến Trang Tranh chưa?”

“Đại ca xã hội đen thành phố kế bên?”

“Ừ, hắn bị một cảnh sát nằm vùng ngộ sát. Cảnh sát nhân cơ hội phá bang nhóm của hắn, lần theo đầu mối mà dò ra thành A. Bọn họ vừa nhắm chuẩn Mục Tất Thành thì cùng lúc xảy ra một vụ nổ, Mục Tất Thành suýt chút nữa bị nổ chết. Nghe nói sau khi bị nổ, đã để Mục Tất Thành nhìn thấy vài cảnh sát theo đuôi hắn, khiến hắn hoài nghi.

“Vụ nổ?” Sắc mặt La Thiếu Thần chợt căng thẳng, “Là vụ nổ ở quán bar 001 phải không ạ?”

La Định Âu cười lạnh nói: “Nghe nói Mục Tất Thành lúc đó đang gặp mặt nghệ sĩ buôn bán ma túy. Hắn không sao, nhưng nghệ sĩ đó lại bị ảnh hưởng, cũng coi như gặp phải báo ứng đi.”

La Thiếu Thần cả người cứng đờ, thật lâu sau mới hỏi: “Là Khải Tùng nói ạ?”

“Thằng súc sinh đó, ngoại trừ Mục Tất Thành, không khai ra bất cứ người nào khác! Cò kè mặc cả với cảnh sát, bây giờ thì hay rồi, ngay cả mạng cũng không còn rồi!”

La Thiếu Thần chậm rì rì nói: “Nghe nói Mã gia, Lỗ gia và Nhan gia đang hoạt động cho Mục Tất Tín?”

La Định Âu nhạy cảm hỏi ngược lại: “Con nghĩ ra được gì à?”

“Không khác điều bác đang nghĩ là bao.”

La Định Âu ôm lấy trán, nhắm mắt lại, “Người ta nói ta là người giàu nhất, chỉ là tán dương thế thôi. Kỳ thực, Mục gia, Lỗ gia, Mã gia, Nhan gia, có nhà nào nền móng nông đâu? Nếu thật sự so sánh, đừng nói bốn nhà, hai nhà đã địch nổi rồi.”

“Chủ yếu nhất là, phía cảnh sát rất coi trọng.”

La Định Âu mở lớn mắt, nói: “Ý của con là?”

“Phối hợp với cảnh sát ở mức độ phù hợp.”

“Như thế nào mới là phù hợp?”

“Bề ngoài chúng ta chỉ cần tỏ vẻ bất hòa với Mục gia. Bên trong, giúp cảnh sát điều tra.”

La Định Âu nói: “Ngoài trừ La Khải Tùng, Khải Trạch, Học Mẫn, Học Giai ngày thường đều không tiếp xúc với giới giải trí, hấp tấp giao thiệp, sẽ khiến người ta nghi ngờ.”

La Thiếu Thần nói: “Đã có con đây.”

La Định Âu nói: “Sẽ nguy hiểm đấy.”

La Thiếu Thần nói: “Không nguy hiểm bằng việc bố con cầm khẩu súng rỉ đâu.”

La Định Âu cảm thấy được an ủi: “Cảm ơn con lúc này đã đến giúp ta.”

“Đây gọi là… cha nợ thì con trả.”

“Bố của con mở võ quán… thực ra là do ta ngầm đồng ý. Người như ông ấy, hấp ta hấp tấp, nếu như thật để ông ta quản công ty, ta còn phải đi chùi mông cho ấy chứ, càng mệt hơn.”

La Thiếu Thần đồng ý, gật đầu: “Bác trai anh minh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương