Dịch: Phong Bụi

Ông nội, bà nội, vợ chú cả.

La Thiếu Thần tường thuật lại vụ đụng xe xảy ra trên đường hôm nay lại một lần. Tuy rằng lời ban đầu của anh có nhiều tu từ hơn, nhưng Thẩm Thận Nguyên giúp hắn lược gọn một chút: Hôm nay, con cùng La Lâm Lâm lái xe về nhà, trên đường bị người ta cố ý đâm vào.

Tốt lắm, địa điểm thời gian nhân vật sự kiện đều đủ cả rồi, nhưng vấn đề quan trọng như nguyên nhân diễn biến kết quả đều rất mơ hồ!

Quả nhiên, La Định Mĩ sau khi nghe xong cũng vô cùng không hài lòng. Có điều tiếng gầm thét trong dự liệu lại không hề vang lên, ông bình tĩnh mà gõ gõ xuống mặt bàn, đôi mắt vừa rồi vẫn còn lửa giận trong chớp mắt đã trở nên rất khôn ngoan, đủ khống chế, “Còn có sự thực nào chưa nói ra, thành thật nói hết ra cho tao! Đụng xe là chuyện vui đùa sao? Người ta vô duyên vô cớ sao lại muốn đâm vào xe mấy đứa? Gây thù chuốc oán với ai rồi phải không? Tại sao lại xảy ra thù oán hả? Nói rõ ra, không được mơ hồ lập lờ!”

Chắc ông nội trước đây là cảnh sát hả? Nghiệp vụ thành thục như vậy.

Thẩm Thận Nguyên vừa nghĩ, vừa an tâm mà nép bên cạnh La Định Mĩ, thưởng thức dáng vẻ ôn thuận vô hại của La Thiếu Thần.

“Nói tới gây thù chuốc oán,” La Thiếu Thần chậm rì rì nói, “Buổi chiều khoảng 5 giờ cha đã làm gì?”

“Làm cái gì? Đương nhiên là trong võ quán ……mày nghi ngờ cha mày!” La Định Mỹ cuối cùng cũng giận rồi.

Thẩm Thận Nguyên cảm khái: Sói vẫn chỉ là sói, thêm vào cái vòng cổ, cũng không thể ngăn được những cái răng sắc nhọn của nó.

La Thiếu Thần nói: “Con đang bàn luận.”

“Bàn luận là bàn việc mày bị người khác đụng vào đấy!”

“Cái gì bị người ta đụng?” Một bà lão thân hình nhỏ nhắn đi từ cửa vào, tuy rằng đã có tuổi, nhưng được chăm sóc rất tốt, tóc búi màu nâu sẫm, kính mắt màu rượu vang đỏ, vừa đoan trang vừa hợp mốt. Bà nhìn thấy La Thiếu Thần, mắt liền sáng lên, “Tiểu Thần!”

La Thiếu Thần đứng dậy, gọi: “Mẹ.”

La lão thái thái tiến lên ôm lấy hắn không muốn rời tay.

La Định Mĩ trong lòng rất không ưa, bĩu môi: “Các người bao nhiêu tuổi rồi?”

La lão thái thái giống như chim con dựa người, nép vào trong lòng La Thiếu Thần, trong miệng không ngừng mà trách mắng: “Nếu không phải ông đuổi con ra ngoài, tôi có cần gặp con trai mà cũng phải lén la lén lút kiếm cớ không, một năm cũng chỉ được ba, bốn lần.”

La Định Mỹ nói: “Bà thừa nhận rồi hả, thừa nhận rồi chứ gì, lén la lén lút đi gặp nó! Nó trước đây đều không thừa nhận!”

La lão thái thái lập tức quay người, nói: “Thừa nhận thì sao nào? Ông muốn bức tôi sau này lén la lén lút gặp ông đúng không?”

La Định Mỹ thấy vợ mình giận thật, không dám nói gì nữa.

La lão thái thái lúc này mới nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên bên người ông ta, quang mang trong mắt lập tức xuyên qua mắt kính, dày đặc bắn xuống gương mặt của Thẩm Thận Nguyên, “Cô bé con nhà ai thế? Dễ thương như vậy?”

La Định Mỹ: “Nhà lão Âu đấy.”

“Cái gì mà lão Âu, gọi là anh.” La lão thái thái đưa tay về phía cậu, “Đến ngồi cùng bà nội nào, bao tuổi rồi?”

“Sáu tuổi.” Thẩm Thận Nguyên muốn chui vào trong lòng La lão thái thái, thì bị La Thiếu Thần đưa tay dắt đi.

“Muộn thế này rồi, con đưa con bé lên lầu đi ngủ.”

La lão thái thái không hài lòng, đập tay cậu ra, cười híp mắt với Thẩm Thận Nguyên nói: “Bà đưa con đi ngủ. Ngủ trong phòng của chú cả nhé……”

“Con bé ngủ phòng của con đi, con ngủ phòng của anh cả con. ”La Thiếu Thần nói.

La lão thái thái quay đầu trừng anh, “Con hôm nay tại sao lại lắm chuyện thế hả? ”

La Thiếu Thần nói: “Phòng của anh cả có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật.” Anh nhấn mạnh hai chữ nghệ thuật.

La lão thái thái bừng tỉnh đại ngộ, “À đúng, tốt hơn là ngủ phòng của chú út con, trong phòng nó toàn là CD, nhàm chán nhất.”

“……” Nếu không có hiểu sai hàm ý của hai chữ nghệ thuật này, cậu cảm thấy cậu có lẽ có cùng ngôn ngữ với chú cả.

La lão thái thái kéo cậu đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Bé dễ thương, bà giúp con tắm rửa nhé……”

“Không cần!” La Thiếu Thần lại ý kiến.

Tuy rằng rất lâu chưa gặp con trai, trong lòng vô cùng thương nhớ, nhưng mà cứ ý kiến hết lần này tới lần khác, La lão thái thái cũng không khỏi trở nên bất mãn, “Lại làm sao nữa?”

La Thiếu Thần mặt không đổi sắc nói: “Cô giáo nhà trẻ bảo để con bé tự mình tắm rửa.”

La lão thái thái hoài nghi hỏi: “Cô giáo lo lắm chuyện như vậy ư?”

La Thiếu Thần nhún vai.

Trong kí ức người khác giúp tắm rửa đã rất mơ hồ rồi, nhưng Thẩm Thận Nguyên một chút cũng không muốn trở lại như trước, thuận theo lừa mà xuống dốc: “Đúng thế, cô giáo đã nói như vậy.”

Giọng nói non nớt của trẻ con dù sao cũng không giống với người lớn, La lão thái thái vừa nghe lòng cũng nhũn ra, xoa đầu của cậu nói: “Được rồi, bà trải ga cho con.”

“Cảm ơn bà nội.”

Bóng dáng một già một trẻ biến mất tại phía cuối cầu thang, La Định Mĩ mới trầm giọng hỏi: “Mày rốt cuộc chọc vào ai?”

La Thiếu Thần nói: “Không có.”

“Mày đủ chưa! Nếu như không phải chọc vào nhân vật lợi hại không đối phó nổi, mày sẽ chạy về nhà sao?”

“……Là La Khải Tùng.”

La Thiếu Thần và La Định Mĩ sau đó đã nói gì cậu cũng không rõ lắm, cũng không có sức lực mà đi để ý, bởi vì ……chỉ riêng việc ứng phó với La lão thái thái cố gắng trang điểm cho cháu gái của mình trở thành búp bê xinh đẹp, cậu cũng đã mệt lả rồi.

Vừa sáng sớm, La lão thái thái đã phấn khởi gọi cậu rời giường, tự tiến cử mình giúp cậu phối hợp quần áo, sau đó tìm từ phòng bà rất nhiều mũ và khăn quàng, nghe nói hồi nhỏ từng mặc, ra, kéo cậu tới trước gương quay qua quay lại. Vất vả lắm mới xong, cậu vừa tưởng rằng có thể thoát, ai ngờ lão thái thái lại lấy mĩ phẩm ra, cười híp mắt mà tỏ ý muốn hóa trang cậu thành Shirley Temple ……

“……”

Cậu bắt đầu hiểu La Thiếu được nuôi dưỡng như thế nào rồi.

Có điều oán giận cứ oán giận, sau khi hóa trang xong lại phát hiện quả thực không tồi.

Đối với La Lâm Lâm trong gương, Thẩm Thận Nguyên nhịn không được mà biểu diễn vài tư thế, trong lòng có chút hiểu được tại sao nhiều người thích trò chơi chăm sóc Lolita như vậy rồi, mềm mại, thực sự vô cùng dễ thương. Có điều cũng chỉ dừng lại ở mức thưởng thức, thật sự muốn chăm sóc một……cậu nhớ tới việc mình phải làm bộ dễ thương mấy ngày này, không khỏi run rẩy. Đợi đến khi cậu trở về cơ thể của mình, vì quãng thời gian này, nhất định sẽ có ám ảnh với mấy cô bé, bởi vì sẽ không nhịn được mà nghĩ xem liệu bên trong có phải chứa linh hồn một lão già nào hay không……

La lão thái thái thấy cậu lúc vui vẻ lúc thì nhăn nhó mặt mày, nghi hoặc hỏi: “Bé dễ thương, con sao thế?”

Thẩm Thận Nguyên ôm lấy bụng mình nói: “Đói.”

“Đều là bà nội sai cả, để bé dễ thương đói bụng rồi, nào, bà nội mang con đi ăn cơm……”

“……” Loại vai diễn Lolita này đáng ra phải để La lão thái thái diễn, nhất định có thể diễn cực kỳ chân thật! Cậu càng lúc càng cảm thấy, cuộc sống là bộ phim xuất sắc nhất, có quá nhiều ảnh đế của ảnh đế thâm tàng bất lộ.

Xuống lầu ăn cơm, là bàn tròn.

Ngồi phía bên tay trái La Định Mỹ là một cặp vợ chồng trẻ tuổi. Tuổi tác của người đàn ông kia hơi lớn hơn so với La Thiếu Thần, gương mặt thì có năm, sáu phần tương tự La Định Âu, chỉ là giữa lông mày có thêm nét chất phác, người phụ nữ trang điểm vô cùng đơn giản, nhưng không giấu được vẻ đẹp trời cho, mặt trái xoan trắng bóc, mày rậm mắt to, khí chất lại rất ôn hòa.

Ấn tượng đầu tiên của hai người để lại cho Thẩm Thận Nguyên đều vô cùng tốt, thầm đoán đó là anh cả và chị dâu mà hôm qua La Thiếu Thần nhắc tới.

Quả nhiên, La lão thái thái vừa xuống lầu liền mang cậu đi nhận mặt mọi người, một người là chú cả, một người là vợ chú cả.

Thẩm Thận Nguyên gọi xong từng người, liền ngoan ngoãn mà ngồi bên người La Thiếu Thần.

Không khí trên bàn lại bị ép xuống.

La lão thái thái nói: “Sao thế? Mọi người sao thế?”

La Định Mĩ đột nhiên đứng dậy nói: “Không được! Ta cần phải về thành phố! Việc lớn như vậy, bên người không có ai bảo vệ sao có thể được?”

La Thiếu Xương do dự một lúc nói: “Cha, mọi việc ở võ quán đều cần cha làm chủ, cha đi không được, để con đi.”

La Định Mỹ nói: “Không được! Lần này tao nhất định phải đích thân đi. Lúc đầu gia nghiệp lớn như vậy một mình lão gánh vác rồi, bây giờ việc duy nhất tao có thể làm là bảo vệ lão ấy!”

La Thiếu Xương giống như cầu cứu mà nhìn La lão thái thái.

La lão thái thái khí định thần nhàn mà uống sữa đậu lành, chậm rãi nói: “Sao rồi? Lưng hết tê rồi, vai hết đau rồi sao? Khi chân bị chuột rút cũng không cần tôi xoa giúp ông ư?”

“Trước mặt các con, bà không nói những lời này không được ư?”

“Tôi là sợ ông đi càng thêm loạn!”

“Loạn cái gì mà loạn? ”La Định Mĩ nói, “Tôi lúc trước khi còn là quán quân võ thuật toàn thành…”

“Trước tiên không cần về thành phố. ”La Thiếu Thần biết ông một khi đã khoe khoang thì không bao giờ có kết thúc, trực tiếp ngắt lời, “Trước tiên tra rõ ràng, người hôm qua có phải là đến từ thành phố hay không.”

La Định Mĩ nói: “Điều này còn cần phải hỏi ư? Đều đã dự liệu trước rồi.”

La lão thái thái kéo áo ông: “Tiểu Thần nói thế nào thì ông nghe thế đó đi, nó biết tính toán mà.”

La Định Mĩ  lửa giận tích lũy bất ngờ bùng phát, “Tôi tại sao phải tam tòng tứ đức với nó?”

“……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương