Dịch: Phong Bụi

Từ Húc nói khẽ với Thẩm Thận Nguyên: “Cậu có giá trị lợi dụng đối với bọn hắn, nhớ rõ nghe lời bọn hắn, đợi Lạc Văn tới cứu.” Nói xong, anh cầm súng ném ra ngoài qua cửa sổ vỡ.

Thẩm Thận Nguyên trong lòng chấn động, “Vậy còn anh?”

Từ Húc không trả lời, chỉ chậm rãi đứng thẳng dậy, hai tay đặt lên đỉnh đầu. Nếu những người này là do Lỗ Thụy Dương phái tới, khả năng anh có thể may mắn còn sống rất thấp, Lỗ Thụy Dương biết anh là cảnh sát, sẽ không giữ anh làm mầm họa.

Đối phương nhảy xuống xe, mở cửa xe, trước kéo Thẩm Thận Nguyên ra ngoài, sau đó mới kéo anh.

Trong thời gian ngắn ngủi một phút đồng hồ, Từ Húc ngay cả di ngôn đều nghĩ xong, gì mà thực xin lỗi cha mẹ, vợ còn chưa cưới con còn chưa sinh, tiền trợ cấp sau khi hi sinh vì nhiệm vụ nên phân chia thế nào vân vân, nhưng viên đạn trong tưởng tượng cũng không bay đến.

Sau khi đối phương kéo anh từ trên xe xuống, dùng đầu gối húc mạnh vào bụng anh hai cái, sau đó thô lỗ trói tay chân, nhét anh cùng Thẩm Thận Nguyên vào thùng đựng hàng trên xe tải, di động ví tiền chứng minh thư trên người đều bị lấy sạch không còn gì.

“Phì. Ngôi sao mà chỉ có từng này tiền.”

Một gã trong bọn cướp đem tiền trong ví nhét vào túi mình, quay đầu lại khinh thường nhổ nước bọt.

Thẩm Thận Nguyên: “…”

Cửa bị sập lại, đối phương còn lại hai người ở trong xe, trong tay đều có súng.

Một lúc sau, xe lại bắt đầu khởi động.

Thùng đựng hàng rất tối, chỉ có khe hở nhỏ ở vết hàn lộ ra ánh sáng và gió, lạnh đến mức khiến người ta phát run.

Thẩm Thận Nguyên khẽ cử động tay chân, chậm rãi ngồi xuống, “Anh không sao chứ?”

Từ Húc ho khan hai tiếng, nói: “Không có việc gì, buổi sáng ăn nhiều quá, có chút đau dạ dày.”

Thẩm Thận Nguyên muốn nói cái gì đó, bóng tối và yên tĩnh sinh ra sợ hãi và lo lắng, nhưng mở miệng ra, lại không biết nên nói cái gì.

Dưới tình huống kiểu này, Từ Húc trấn định hơn cậu nhiều, nhẹ giọng an ủi nói: “Yên tâm đi, không có việc gì.”

“Ồn ào cái gì?!” Một tên trong số bọn cướp không kiên nhẫn, quát lên.

Thẩm Thận Nguyên và Từ Húc lập tức im lặng.

Xe chạy được một đoạn đường, lắc lư rất mạnh.

Thẩm Thận Nguyên ngồi trong xe đầy gió vẫn có thể nghe thấy tiếng lốp xe nghiền lên sỏi đá kêu ràn rạt. Cậu biết có mấy nơi vùng núi không có điện thoại không có mạng, đi vào không dễ dàng đi ra càng khó, nhất là với người như cậu chỉ có thể phân biệt trước sau lại không phân biệt được đông tây nam bắc. Lúc này, điều may mắn duy nhất của cậu là bên người còn có Từ Húc, có người quen ở đây, dù sao cũng khiến cậu cảm thấy bình tinh hơn một chút.

Xe chạy rồi chạy, lại dần dần không lắc lư nữa.

Thẩm Thận Nguyên thầm tính toán thời gian, khoảng chừng một tiếng đồng hồ. Đến khi ánh sáng qua kẽ hở trên thùng xe tối đi, xe cũng dừng lại.

Bọn cướp mở cửa xe, ném hai cái bao tải lên.

Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy bọn cướp ngồi ở trong xe cầm bao tải đi tới, giãy giụa theo bản năng.

Từ Húc an ủi nói: “Đừng sợ.”

Lúc này Thẩm Thận Nguyên mới dừng lại, kỳ thật cậu biết, tay chân mình bị trói, trong tay lại không có gì, giãy giụa cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Bọn cướp nhét hai người vào bao tải, kéo xuống xe.

Sau khi lưng Thẩm Thận Nguyên và thùng xe ma xát một lúc, người bị khiêng lên, sau đó bị ném vào một chỗ, chân vươn hơi dài, tựa hồ đụng vào cái gì, bị cứng rắn nhét lại vào, ngay sau đó rầm một tiếng, phía dưới thân thể cậu chấn động, ánh sáng truyền qua bao tải cũng biến mất.

Cậu đoán mình hẳn là bị nhét vào cốp xe của một chiếc ô tô nào đó. Ngẫm lại bọn cướp này cũng thật lòng vòng, để xóa manh mối còn đổi xe đi đổi xe lại. “Từ Húc?” Cậu thử thăm dò gọi một tiếng, đúng như dự đoán không nhận được tiếng trả lời. Với chiều cao và cân nặng của cậu, đặt vào một cái cốp xe là chật, tất nhiên không thể nhét thêm người nữa. Điều này làm cho cậu càng thêm khẳng định phán đoán của mình.

Xe lại tiếp tục chạy.

Cậu thu mình trong xe, trong lòng trầm xuống. Lúc thì nghĩ mình sẽ bị đưa đến chỗ nào, lúc thì nghĩ Từ Húc có thể bị nguy hiểm đến tính mạng hay không, lúc thì nghĩ Đồ Lạc Văn bao giờ mới dẫn người đến cứu bọn họ, lúc lại nghĩ không biết La Thiếu liệu có nhận được cuộc điện thoại cuối cùng mình gọi đi không, nếu nhận được không biết sẽ sốt ruột đến mức nào.

Lại nói tiếp, cậu và La Thiếu Thần trước và sau khi kết giao đều chưa từng yên ổn. Ban đầu là cậu lo lắng đề phòng, sợ La Thiếu Thần phát hiện cậu xuyên vào thân thể cháu gái của anh, sau đó là hai người tìm cách để cậu xuyên trở lại, vất vả lắm mới trở lại được, cậu lại bị cuốn vào vụ sóng gió buôn lậu thuốc phiện, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng chuyện bị bắt cóc trước sau đều đã trải qua ba lần. Nếu lần này cậu có thể bình an trở về, thật sự phải đến miếu thờ bái lạy.

Nghĩ đến miếu, cậu đột nhiên nhớ tới Tư Mã Thanh Khổ và Khâu Cảnh Vân. Lúc trước bọn họ dùng một cái bùa hộ mệnh trên người cậu, nói là bùa hộ mệnh có thể ngăn một kiếp, chỉ cần bùa hộ mệnh mất đi, bọn họ sẽ cảm ứng được cậu gặp nạn, lập tức đi tới. Sớm biết như thế, vừa rồi cậu nên bảo Từ Húc bắn mình một phát!

Đúng rồi, Đồ Lạc Văn cũng gài máy phát tín hiệu trên người cậu. Là gài vào ví tiền hay di động nhỉ? Cậu thầm cầu nguyện bọn cướp thích ví tiền hàng hiệu và di động kiểu mới của cậu, không vứt đi.

May mắn cậu cũng coi như sau lưng có người, không phải tứ cố vô thân. Từ Húc nói đúng, đối phương nhất định muốn lợi dụng cậu làm cái gì đó, có thể là áp chế Giản Tĩnh Niên hoặc là uy hiếp La Thiếu Thần, trong khoảng thời gian ngắn, cậu không thể gặp nguy hiểm gì, hiện tại người gặp nguy hiểm nhất ngược lại là Từ Húc.

Thẩm Thận Nguyên đột nhiên dùng chân liều chết đá vào cốp xe.

Khi cốp xe bị va chạm, xe cũng sẽ bị chấn động, hơn nữa tiếng động còn không nhỏ.

Bọn cướp sợ bị người chú ý, dù sao một cái cốp xe phát ra tiếng thùng thùng cũng giống như một cái quan tài phát ra tiếng thùng thùng, đều rất quỷ dị, cho nên tìm một chỗ hẻo lánh dừng xe lại.

Thẩm Thận Nguyên đá một lúc, liền cảm thấy xe dừng, không bao lâu, ánh sáng lại truyền vào bao tải một lần nữa. Cậu còn chưa nói gì, đã bị đánh một đấm.

“Muốn chết à?” Bọn cướp hung tợn nói.

Thẩm Thận Nguyên vội hỏi: “Bạn của tôi thế nào rồi?”

“Tìm chỗ chôn rồi.”

Thẩm Thận Nguyên trong lòng lạnh toát, sau đó hung tợn uy hiếp nói: “Nếu anh ấy chết rồi, tôi cũng không sống nữa.”

“Mày mẹ nó bản thân còn khó đảm bảo an toàn còn muốn đi lo chuyện người khác! Mày chết thì chết đi, tao là bố hay mẹ mày, kệ mẹ mày! Tao cảnh cáo mày, mày còn làm ầm ĩ, tao sẽ chôn cả mày cùng bạn mày!”

“Ngươi không động đến anh ấy, ta liền ngoan ngoãn hợp tác, ngươi bảo ta làm gì ta liền làm như vậy.”

“Bảo mày đem toàn bộ tiền gửi ngân hàng đều cho tao mày cũng cho?”

“Cho!” Thẩm Thận Nguyên trả lời hết sức chắc chắn.

“Được, vậy mày…”

Tên cướp này còn chưa nói xong, đã bị tên kia không kiên nhẫn cắt ngang, “Mày dài dòng với nó làm cái gì? Nếu lại làm ầm ĩ thì đánh bất tỉnh là xong.”

Tên cướp lúc trước gầm nhẹ nói: “Đừng náo loạn nữa!”

Sau đó cốp xe lại bị đóng lại.

Thẩm Thận Nguyên không biết chữ “Được” của tên cướp kia có thể tin được bao nhiêu, nhưng không còn cách nào khác. Buồn bực nhất là, một đấm vừa rồi của bọn cướp quá nhẹ, bùa hộ mệnh không phản ứng chút nào.

Lại ở trong cốp xe tầm hai ba tiếng, xe rốt cuộc tắt máy.

Thẩm Thận Nguyên bị người nửa kéo nửa khiêng đi một đoạn đường, mặt đường từ bùn đất gồ ghề biến thành xi-măng bằng phẳng, ánh sáng cũng tối lại, hẳn là một tòa nhà. Bao tải được tháo xuống, cậu đứng trong một cái kho hàng, bốn phía là ván gỗ và thùng giấy.

Cậu bị kéo đến một góc kho hàng, trói vào một cái cột.

Một tên cướp đi vào ném cho cậu một cái bánh mì, giống như chơi với chó, “Ăn đi.”

Thẩm Thận Nguyên cầm lấy bánh mì, không nói hai lời liền ăn.

Bọn cướp cười nhạo nói: “Mày xem bộ dạng chó của mày, có chỗ nào giống ngôi sao?”

Thẩm Thận Nguyên nghiêm túc nói: “Khi ta đi tiểu sẽ không nhấc một chân lên.”

Những người khác đều vui vẻ.

Thẩm Thận Nguyên thấy bọn hắn tâm tình tốt, nhân cơ hội hỏi: “Đồng bạn của ta…”

Đang nói, liền nhìn thấy một người trùm bao tải nghiêng ngả lảo đảo đi vào. Bọn cướp tháo bao tải, quả nhiên là Từ Húc.

Thẩm Thận Nguyên vốn đang lo lắng lập tức yên tâm.

Một tên cướp ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Mày hứa rồi đấy.”

Thẩm Thận Nguyên không chút do dự gật đầu. Chỉ cần có thể đảm bảo tính mạng hai người, đừng nói là toàn bộ tài sản hiện giờ của cậu, cho dù thêm cả tài sản trong tương lai, cậu cũng không do dự cho đi.

Tên cướp đạt được đáp án vừa lòng, cảm thấy mỹ mãn, đứng lên, xoay người đi vào phòng nhỏ, đưa cho cậu một chén nước.

“Cám ơn.” Thẩm Thận Nguyên đang khát, cầm lấy chén liền uống.

“Tiểu Hồ, không ngờ mày còn rất chu đáo đấy.” Một tên cướp khác giễu cợt hắn.

Tiểu Hồ cười nói hai câu tiếp chuyện, liền chuyển đề tài.

Từ Húc bị trói ở một chỗ cách Thẩm Thận Nguyên năm sáu thước, đại khái là sợ bọn họ thông đồng chạy trốn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương