Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Túc Hà thu dọn xong phòng bếp, muốn tìm hai người tán gẫu sau đó thanh toán, nói: "À ừm! tôi đã dọn dẹp xong rồi, tôi muốn hỏi tôi sẽ chuyển các anh bao nhiêu tiền?"
Mạnh Vũ Trạch thu tay chống trên cửa sổ, xoay người hỏi: "Chuyển tiền? Tiền gì?"
Tuy rằng Túc Hà không làm sai chuyện gì, nhưng lúc này nói chuyện vẫn không tự tin lắm, "Tiền cơm hôm nay! "
Mạnh Vũ Trạch cười nói với cô: "Túc Hà, nói tiền là khách sáo quá rồi đó.

Hôm nay là ngày đầu tiên của cô đến Anh, chúng tôi là bạn cùng phòng của cô, mời cô ăn là điều đương nhiên.

"
Túc Hà nhíu nhíu mày, quên mất kế tiếp mình muốn nói gì, đứng tại chỗ vài giây, lại muốn xoay người rời đi.

"Ngày mai đi siêu thị với bọn tôi, nơi này cũng là nhà của cô.

" Giọng Biên Húc bọc lấy gió lạnh ban đêm bay đến bên tai cô, anh như không ngừng nói, "Đây là nhà cô thuê, cô cũng là người thuê nhà, cũng không phải ăn nhờ ở đậu, không cần phải cẩn thận như vậy.

"
Làm sao cô không nghe rõ ý của anh, cô biết là một chuyện, nhưng bị chủ nhà lừa gạt là thật, hai người đàn ông cùng phòng giờ phút này đang đứng trước mặt cô cũng là thật, nhớ lại khoảnh khắc mở cửa lúc trưa, mang đến cho cô cảm giác đánh sâu vào, khiến trái tim cô bất an thật lâu không thể bình ổn lại.


Cô cũng sợ không an toàn, buổi chiều lúc ngủ còn nghĩ có nên khóa cửa hay không, có nên lấy ghế chặn cửa hay không, rồi đặt chốt chặn cửa.

Cô sợ rằng mình vẫn sẽ bị lừa dối, nếu tin tưởng vào người khác một lần nữa.

Mạnh Vũ Trạch nhìn thấy cô ngơ ngác đứng tại chỗ, bộ dáng vừa đáng yêu vừa thận trọng, trái tim cũng mềm nhũn không ít, nói thêm một câu: "Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai dẫn cô đi dạo trung tâm thành phố.

"
"Được, cám ơn hai người.

" Túc Hà nói xong liền xoay người trở về phòng, để lại hai người họ còn đang thổi gió tán gẫu.

Buổi chiều ngủ một giấc, lúc này cô mới trằn trọc trở mình trên giường, ngủ thế nào cũng không ngủ được.

Thấy WeChat nhận được tin nhắn mới, là mẹ nhắn đến hỏi cô đã dàn xếp ổn chưa.

Không biết tại sao, hốc mắt Túc Hà đột nhiên đỏ lên, ánh mắt cũng trở nên chua xót, nước mắt không khống chế được chảy xuống.

Có chút ủy khuất, nhưng cô cảm thấy mình có thể giải quyết được, không cần phải thêm phiền não cho ba mẹ.

Không ai nghe cô tâm sự, cô cũng chỉ có thể tự mình từ từ tiêu hóa chuyện này.

Ngày mai, lại phiền não về chuyện ngày mai.

Đêm đầu tiên đến Anh, Túc Hà cuối cùng vẫn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lệch múi giờ bảy tiếng, cũng không phải vượt qua dễ dàng như vậy.

Năm giờ, trời còn chưa sáng, Túc Hà đã tỉnh.

Cô muốn rời giường ra phòng khách rót một ly nước, lại sợ đánh thức hai người đối diện, nên vẫn nằm sấp trên giường chơi điện thoại di động.


Tần Vũ Thần mới quen trên máy bay ngày hôm qua, nửa đêm gửi tin nhắn cho cô, cô hiện tại mới nhìn thấy.

"Túc Hà, quên hỏi cậu nữa, cậu về đến chung cư chưa, vào ở vẫn thuận lợi chứ?"
Túc Hà suy nghĩ tình huống trước mắt của cô, cũng không tiện nói quá nhiều, chỉ trả lời: "Đã đến rồi, mọi chuyện đều rất tốt.

"
Là rất tốt, một người cùng phòng quá nhiệt tình, còn một người cùng phòng khác không hề nhiệt tình.

Trong bài hát, một người giống mùa hè và một người giống mùa thu, nhưng hai người họ như một người mùa hè một mùa đông, nóng lạnh xen kẽ.

Thật vất vả mới chịu đựng được đến tám giờ rưỡi, Túc Hà mơ mơ màng màng nghe thấy trong phòng khách có tiếng đun nước, ý thức thoáng cái thanh tỉnh không ít.

Cô khát quá!
Còn nhớ môn địa lý của trường trung học phổ thông, nước Anh ôn hòa mưa nhiều, hẳn là rất ẩm ướt mới đúng, nhưng không biết sao lại thế này, trong nhà thật sự quá khô.

Tối nay phải dùng máy tạo ẩm, cô vừa nghĩ vừa bò dậy từ trên giường, dùng ngón tay vuốt tóc.

Lại ngẩn người trên giường một hồi, cô mới đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Cô không thích mặc quá nhiều khi ngủ, cho nên lúc ngủ vẫn luôn mặc áo hai dây và quần đùi.

Đứng trước bồn rửa tay, cô vừa đánh răng, vừa nhìn mình trong gương, áo hai dây không hề che đậy, trước ngực cô nhấp nhô rõ ràng.


Kỳ nghỉ hè mỗi ngày chỉ có cô ở nhà một mình, vì nên cô không mặc áo ngực nhiều.

Nhưng bây giờ có hai người bạn cùng phòng, có vẻ như sau này ở nhà phải thường xuyên mặc đồ lót.

Thay quần áo xong, vặn nhẹ khóa cửa, cô mới ra khỏi phòng.

Cô nhìn thoáng qua trong phòng khách chỉ có Biên Húc, còn có một gian cửa phòng đóng lại, hẳn là Mạnh Vũ Trạch còn đang ngủ.

Biên Húc nghe thấy động tĩnh của cô, nhìn cô một cái.

Ánh mắt giao nhau, không chào hỏi có vẻ hơi xấu hổ.

Túc Hà chủ động nói một câu: "Chào buổi sáng", đi vào phòng bếp, đứng bên cạnh Biên Húc đang thao tác máy pha cà phê.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương