Giới Giải Trí: Yêu Cả Đời
-
Chương 20: Đến nhà thăm viếng
Editor: demcodon
Ngày hôm sau Sở Chiêu dậy thật sớm rửa mặt, tập thể hình, ăn sáng, chọn quần áo sao cho chính mình vừa có tinh thần lại đáng tin cậy. 9 giờ từ trong nhà xuất phát, trước khi xuất phát còn gọi điện thoại cho Mạnh Vi Nghiên thông báo một tiếng.
Sở Chiêu mang theo rất nhiều quà đi theo phía sau một ông cụ vào cửa thang máy: "Cậu bé là đến nhà thăm người thân hả?"
"Dạ!" Tâm tình của Sở Chiêu không tệ cười trả lời.
Nhà ông cụ ở lầu 2, còn Sở Chiêu đi thẳng đến lầu 3. Sau khi hắn đứng ở ngoài cửa nhà họ Mạnh chỉnh chỉnh quần áo mới bấm chuông cửa.
Buổi sáng hôm nay Mạnh Vi Nghiên cũng thức dậy sớm, sau khi nhận điện thoại của Sở Chiêu vừa nôn nóng chờ đợi vừa lo lắng e ngại ba mẹ xem mắt nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nhìn ba mẹ mình một người cầm báo chí, một người xem tivi tự cao tự đại. Chuông cửa vừa vang trong lòng Mạnh Vi Nghiên run lên một cái lập tức đứng dậy mở cửa.
Cửa vừa mở Sở Chiêu nhìn thấy Mạnh Vi Nghiên mặc áo lông. Mặc dù chỉ có một đêm không gặp nhưng vẫn là muốn ôm hôn cậu, may mà sự tự chủ của hắn không tệ mới khắc chế chính mình.
Hai người rất ăn ý dùng ánh mắt ra hiệu: "Mau vào đi."
Sở Chiêu vào trong phòng, ba Mạnh và mẹ Mạnh ngược lại cũng không có cố ý vắng vẻ hắn, chỉ là rất lễ phép rất khách khí: "Là Sở Chiêu phải không, thằng nhóc cậu lớn lên rất tinh thần nha, nhanh ngồi đi. Tiểu Nghiên nhanh đi rót nước."
"Chào chú dì, cháu là Sở Chiêu." Sở Chiêu ngồi ở bên cạnh, Mạnh Vi Nghiên đưa cho hắn một ly nước ấm cũng ngồi xuống.
"Chú dì, lần đầu gặp mặt cháu có mang theo chút quà nhỏ. Cháu nghe nói dì thích chậu hoa, đây là tặng cho dì."
Mẹ Mạnh nhìn thấy chậu hoa tạo hình độc đáo cũng rất thích vội vàng nhận lấy đặt lên trên cái giá một bên: "Cám ơn cháu, thật xinh đẹp."
"Không cần, không cần, đây là quà người nhà cháu tặng cho dì."
Mẹ Mạnh mở hộp ra thì nhìn thấy thì ra là một cái khăn choàng lụa, đây là của bác gái cả tối hôm qua bỏ thêm vào.
"Vậy à, người trong nhà cháu cũng thật có lòng, nhất định phải thay dì cám ơn bọn họ nha."
"Mẹ, choàng thử xem, rất đẹp đó." Mạnh Vi Nghiên cũng vội vàng nói tốt.
"Đây là tặng cho chú, cháu nghe nói chú thích chơi cờ, cháu cũng rất thích, hy vọng về sau có thể trao đổi với chú một chút." Sở Chiêu cung kính lấy một bàn cờ bằng gỗ để lên trên bàn.
Ba Mạnh gật đầu, mắt của ông vẫn còn rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn ra bàn cờ được làm bằng gỗ rất quý hiếm, phía trên điêu khắc cũng xuất từ người có tay nghề giỏi: "Ừhm, cháu có lòng rồi."
"Đây là cà vạt người nhà cháu tặng cho chú, cùng với khăn lụa của dì là nguyên bộ, hy vọng chú thích."
Nói chuyện một hồi mẹ Mạnh đối với hắn nhiệt tình hơn vừa rồi, không lại khách khí như vừa rồi nữa. Ba Mạnh mặt dù vẫn lên mặt, nhưng sắc mặt cũng dịu đi không ít. Quà tặng không thể đại biểu quá nhiều, nhưng tâm tư chọn quà tự nhiên có thể làm cho người ta cảm giác được tấm lòng.
"Chú dì, hôm nay cháu đến là hy vọng hai người có thể đồng ý cho cháu và Vi Nghiên ở bên nhau, chúng cháu đều đã vô cùng nghiêm túc tính toán ở bên nhau cả đời, hy vọng có thể được sự đồng ý của hai người." Sở Chiêu vô cùng chân thành tha thiết nói ra chủ đề chính hôm nay đến.
"Hai đứa đã ở bên nhau trong thời gian không ngắn, chúng ta sẽ không tùy ý can thiệp chuyện của hai đứa, nhưng chú có một số vấn đề muốn nghe suy nghĩ của hai đứa." Ba Mạnh cũng bắt đầu nghiêm túc nói chuyện công bằng.
"Đầu tiên, đối mặt trên dư luận và quan điểm xã hội công cộng hai đứa tính đối phó như thế nào? Hai đứa cũng đều có thể tính là nhân vật của công chúng, nếu đối với sự nghiệp của hai đứa phát sinh ra ảnh hưởng không tốt thì làm sao?"
"Chú, cháu và Vi Nghiên đều không phải người rất để ý quan điểm của người ngoài, chúng cháu chỉ cần người nhà chúc phúc, còn những người khác nghĩ như thế nào chúng cháu không quan tâm. Ngoại trừ chuyện đó ra cháu cũng có đủ thực lực để đối mặt thậm chí thay đổi một thứ gì đó bên ngoài. Hiện giờ xã hội trong nước còn chưa đủ phóng khoáng, nhưng về sau quan niệm của mọi người sẽ từ từ thay đổi, đối với trình độ tiếp thu đồng tính luyến ái cũng sẽ đề cao; cho dù sau này có công khai thì hai người chúng cháu cũng sẽ cùng nhau đối mặt."
Ba Mạnh không có bày tỏ có vừa lòng với lời hắn nói hay không lại tung ra vấn đề kế tiếp của ông: "Hai đứa có nghĩ tới vấn đề đời sau hay không, thân phận của cháu không tầm thường, cũng cần người thừa kế phải không?"
"Chúng cháu còn chưa có thảo luận qua vấn đề này, nhưng cháu đã trao đổi qua với người nhà, về sau có thể đẻ mướn cũng có thể nhận nuôi, phải xem Vi Nghiên có thể tiếp thu loại nào; nói thật, cá nhân cháu là không quá có thể chấp nhận có con với người phụ nữ khác, vô luận là của cháu hay là Vi Nghiên mực, pháp luật của quốc gia cũng không cho phép. Cho nên cháu là nghiêng về nhận nuôi."
Ba Mạnh và mẹ Mạnh lúc này ngược lại biết tính tình Sở Chiêu thích sạch sẽ và bá đạo.
"Con cũng vậy." Mạnh Vi Nghiên sợ ba mẹ không thích lời nói và sự bá đạo của hắn vội vàng cũng nhấc tay tỏ thái độ.
Mẹ Mạnh trợn mắt nhìn cậu, Mạnh Vi Nghiên lấy lòng cười làm cho mẹ Mạnh cũng rất bất đắc dĩ.
Sở Chiêu kéo tay cậu qua nắm chặt ở trong lòng bàn tay bày tỏ quyết tâm của mình tiếp tục nói: "Về vấn đề người thừa kế công ty, cháu sẽ lựa chọn người ưu tú kế thừa, vô luận là đứa nhỏ trong gia tộc của cháu hay là đứa nhỏ nhận nuôi. Nếu không có thích hợp cháu sẽ mời người đảm nhiệm chức giám đốc sau khi chết, về sau mang tất cả thu nhập quyên tặng cho sự nghiệp từ thiện."
Ba Mạnh nhìn hắn nói rất có kế hoạch lại còn hết sức kiên định càng thêm dịu đi một chút: "Hai đứa bây giờ vẫn còn ở trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, xúc động lên cái gì cũng đều mặc kệ. Nhưng quan hệ của hai đứa không có pháp luật bảo đảm, nếu 10 năm sau 5 năm sau thậm chí 1 năm sau hai đứa chia tay, hai đứa có nghĩ tới khả năng này không?"
"Cháu cũng không thể bảo đảm về sau không xảy ra vấn đề này, cho dù không phải chia tay thì cũng có khả năng là cháu qua đời trước, cháu không có cách nào làm ra bảo đảm. Nhưng cháu đối với bản thân mình muốn cái gì thì rất rõ ràng, cháu nếu đã ở bên Vi Nghiên thì cậu ấy chính là một phần trách nhiệm của cháu, cháu nhất định sẽ phụ trách." Sở Chiêu lựa chọn ăn ngay nói thật.
Mạnh Vi Nghiên ở một bên không vui: "Cho dù sau này chia tay con cũng không có gì tổn thất, con cũng không giống con gái, con có thể nuôi sống bản thân, cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới. Đừng bỏ qua năng lực của con có được không?"
Sở Chiêu xoa xoa tóc của cậu: "Ngoan, chú đang giúp em."
Mạnh Vi Nghiên rướn cổ phồng má, ngậm miệng cũng không có nói gì nữa. Sở Chiêu xoay người tiếp tục thuyết phục ba mẹ Mạnh: "Nếu chia tay hoặc cháu qua đời thì cháu nhất định đã tạo thành tổn thương trên tinh thần cho Vi Nghiên, chuyện này đến lúc đó cháu chết muôn lần cũng không có cách bù đáp lại, cháu chỉ có thể từ vật chất mang đến cho Vi Nghiên càng nhiều."
Sở Chiêu lý trí phân tích toàn bộ làm cho ba mẹ Mạnh hoàn toàn thuyết phục, bọn họ đã tìm không thấy lý do để phản đối, cũng không thể bởi vì sau này hai người có khả năng chia tay thì không cho bọn họ hiện tại ở bên nhau.
Ba Mạnh không lại chất vấn, ba người đều nhìn về phía mẹ Mạnh.
"Dì cũng không có gì muốn hỏi, chỉ là hy vọng hai đứa có thể chung thủy. Dì nghe nói cái vòng luẩn quẩn này rất loạn, hy vọng hai đứa đừng xằng bậy, bằng không nếu nhiễm bệnh gì thì không tốt." Mặc dù mẹ Mạnh là đang dặn dò hai người, nhưng bà vẫn nhìn Sở Chiêu.
Sở Chiêu tự nhiên hiểu rõ đây là mẹ Mạnh nói với mình, lo lắng hắn là củ cải đào hoa: "Xin dì cứ yên tâm, nếu cháu xằng bậy chỉ sợ người nhà của cháu đều đã sẽ không chấp nhận."
Sở Chiêu đứng lên cúi người thật sâu: "Cám ơn sự thông cảm và ủng hộ của hai người, sau này chúng cháu nhất định sẽ sống thật tốt."
Mẹ Mạnh cũng đỏ mắt gật đầu.
Sau khi giải quyết vấn đề chủ yếu xong ba Mạnh tâm bình khí hòa bắt đầu tán gẫu với Sở Chiêu. Sở Chiêu cũng thả lỏng một chút, hai người bắt đầu tán gẫu đến cờ vây và những sở thích khi rãnh rỗi cũng rất hợp ý.
"Đã sắp đến 11 giờ rồi à, Sở Chiêu giữa trưa ở lại ăn cơm đi, muốn ăn cái gì thì nói cho dì biết, dì làm cho cháu."
"Cám ơn dì, Vi Nghiên cũng khen với cháu về tay nghề của dì đó. Hôm nay rốt cuộc cháu cũng có thể nếm thử món ăn chính tông của nhà họ Mạnh rồi, cháu cũng có vài món sở trường, chú dì cũng có thể nếm thử tay nghề của cháu." Hắn nói xong đã đứng dậy đi với mẹ Mạnh vào phòng bếp.
"Cháu còn biết nấu ăn à? Vừa lúc dì lo lắng hai người đàn ông các cháu ở bên nhau giải quyết chuyện ăn cơm thế nào, sau này cháu cần phải chăm sóc Tiểu Nghiên nhiều một chút nha."
"Dĩ nhiên là được."
Chờ hai người vừa đi Mạnh Vi Nghiên nhích đến bên cạnh ba già thấp giọng hỏi: "Thế nào?"
"Cũng thật có lòng, hai đứa về sau sống tốt là được, khuê nữ." Ba Mạnh bưng ly trà nghiêm trang trêu chọc.
Mạnh Vi Nghiên chỉ cảm thấy trên đầu hiện ra ba đường vạch đen đứng dậy đi đến cửa phòng bếp, cậu nhìn thấy không khí hòa thuận vui vẻ bên trong, nhìn thấ Sở Chiêu cẩn thận vừa chuẩn bị cơm trưa vừa chọc mẹ cười; mà mẹ cũng cười thật sự vui vẻ, trên mặt không tự giác tràn đầy tươi cười, cuộc sống trong lý tưởng chính là như thế này nhỉ.
Sở Chiêu xoay người nhìn thấy người đến đứng ở cửa ngẩn người, lén lút chớp chớp mắt với cậu. Mạnh Vi Nghiên cũng bị động tác trêu đùa của hắn nở nụ cười.
* * *
Từ sau ngày đó thăm viếng nhà họ Mạnh đã qua thời gian không ngắn, hai người lại đều chìm trong bận rộn, công ty Sở Chiêu đều có một đống lớn chuyện phải xử lý. Mạnh Vi Nghiên cũng bị đạo diễn Trần gọi lên bổ sung một chút phối âm, thuận tiện nhìn cuốn phim một lần đại khái đã cắt ra.
Thành phim và ở phim trường quay đoạn ngắn không giống nhau, Mạnh Vi Nghiên và nhân viên công tác cùng ngồi ở trước sân khấu màn hình chiếu nhìn thấy bản thân xa lạ ở trong cuốn phim diễn cuộc sống của một người khác, loại cảm giác này thật là hơi kỳ quái, nhưng lại có chút tuyệt mĩ.
Mạnh Vi Nghiên sau khi tạm biệt đạo diễn Trần thì thấy trên điện thoại di động của mình có cuộc gọi nhỡ, cậu lập tức gọi lại.
"Hôm nay rất bận hả?"
"Dạ, có chút bận, em đi xem cuốn phim đạo diễn Trần cắt ra, đột nhiên cảm thấy diễn xuất rất tốt, không giống như hát hí kịch, em có chút cảm giác yêu chính mình khi xuất hiện ở trên màn ảnh lớn."
Mạnh Vi Nghiên nhìn người đi tới lui ở bên đường, nhìn đèn nê ông ven đường cùng người yêu của mình kể ra vất vả một ngày và thấu hiểu lẫn nhau.
"Vậy em quyết định muốn vào giới giải trí hả?"
"Em có suy nghĩ này nhưng có chút lo lắng, dù sao em chỉ muốn quay phim chứ không muốn cuốn vào các chuyện rối loạn trong giới giải trí."
"Sợ cái gì, có anh đây, em muốn thì cứ làm đi."
Mạnh Vi Nghiên nhẹ nhàng cười ra tiếng làm cho lòng người bên kia điện thoại ngứa ngáy: "Dạ, em biết rồi, em đang tính sẽ ôm đùi của anh nè. Em cũng là người có chỗ dựa mà."
Bận rộn giữa hai người cũng chỉ có thể lấy điện thoại ra gửi nỗi tương tư.
* * *
Ngày 1 tháng 5, Mạnh Vi Nghiên theo rạp hát cùng tham gia hội biểu diễn văn nghệ ngày Quốc Tế Lao Động. Sau khi kết thúc buổi biểu diễn thì cùng bay với Sở Chiêu đi Hồng Kông tham gia Hội đấu giá Sophia.
Xuống máy bay có người phụ trách của Sophia cho xe đến đón bọn họ đi khách sạn đã đặt trước. Trước khi biết được Sở Chiêu muốn tới thì y cũng rất kinh ngạc, Sở Chiêu làm một đại phú hào ở Trung Quốc tính tình thật sự điệu thấp. Trước mỗi hội đấu giá lớn đều sẽ phát thiệp mời cho hắn, nhưng hắn chưa từng đi qua, có cũng là ba mẹ hắn ngẫu nhiên đi vài lần nhưng rất ít, lần này thật sự có phần ngoài dự đoán. Bất quá đối với hội đấu giá của bọn họ là một chuyện rất tốt. Hiện tại phòng đấu giá chuyên nghiệp cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt.
Buổi sáng 9 giờ hai người đi đến phòng đấu giá trước khách sạn cách đó không xa. Sau khi tiến vào trong phòng đấu giá gặp không ít người quen biết với Sở Chiêu, nhìn thấy hai người nắm tay đều rất kinh ngạc; đối với một số người không quen Sở Chiêu hoàn toàn không hề để ý tính toán, nhưng hắn cũng không e dè ngược lại vẫn xem người ta như bạn bè mà giới thiệu cho Mạnh Vi Nghiên. Chỉ là nhìn thấy phản ứng của những người đó đoán chừng còn tưởng rằng Mạnh Vi Nghiên chỉ là được Sở Chiêu bao dưỡng hoặc là chỉ chơi đùa.
Mạnh Vi Nghiên cũng không ngoài ý biết suy nghĩ của bọn họ, đoán chừng đại đa số người sau khi biết quan hệ của bọn họ đều nghĩ như vậy, không cần thiết phải giải thích, về sau bọn họ sẽ biết.
Sở Chiêu không thiếu tiền bạc nên chọn được một cặp bình hoa mai và một bức tranh. Bởi vì tính sau đó đi thăm viếng nhà họ Sở nên Mạnh Vi Nghiên cũng ở trên hội đấu giá chọn vòng cổ phỉ thúy mình xem trọng tính tặng cho mẹ Sở, cái này tiêu hết hơn phân nửa cậu tích góp. Hai người đều rất bận, sau khi kết thúc hội đấu giá hai người không có nán lại lâu ở Hồng Kông. Trong ngày đó đi dạo phố, thăm dò một chút món ăn vặt và chợ đêm Hồng Kông, sáng sớm hôm sau đã quay về Bắc Kinh.
Ngày hôm sau Sở Chiêu dậy thật sớm rửa mặt, tập thể hình, ăn sáng, chọn quần áo sao cho chính mình vừa có tinh thần lại đáng tin cậy. 9 giờ từ trong nhà xuất phát, trước khi xuất phát còn gọi điện thoại cho Mạnh Vi Nghiên thông báo một tiếng.
Sở Chiêu mang theo rất nhiều quà đi theo phía sau một ông cụ vào cửa thang máy: "Cậu bé là đến nhà thăm người thân hả?"
"Dạ!" Tâm tình của Sở Chiêu không tệ cười trả lời.
Nhà ông cụ ở lầu 2, còn Sở Chiêu đi thẳng đến lầu 3. Sau khi hắn đứng ở ngoài cửa nhà họ Mạnh chỉnh chỉnh quần áo mới bấm chuông cửa.
Buổi sáng hôm nay Mạnh Vi Nghiên cũng thức dậy sớm, sau khi nhận điện thoại của Sở Chiêu vừa nôn nóng chờ đợi vừa lo lắng e ngại ba mẹ xem mắt nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nhìn ba mẹ mình một người cầm báo chí, một người xem tivi tự cao tự đại. Chuông cửa vừa vang trong lòng Mạnh Vi Nghiên run lên một cái lập tức đứng dậy mở cửa.
Cửa vừa mở Sở Chiêu nhìn thấy Mạnh Vi Nghiên mặc áo lông. Mặc dù chỉ có một đêm không gặp nhưng vẫn là muốn ôm hôn cậu, may mà sự tự chủ của hắn không tệ mới khắc chế chính mình.
Hai người rất ăn ý dùng ánh mắt ra hiệu: "Mau vào đi."
Sở Chiêu vào trong phòng, ba Mạnh và mẹ Mạnh ngược lại cũng không có cố ý vắng vẻ hắn, chỉ là rất lễ phép rất khách khí: "Là Sở Chiêu phải không, thằng nhóc cậu lớn lên rất tinh thần nha, nhanh ngồi đi. Tiểu Nghiên nhanh đi rót nước."
"Chào chú dì, cháu là Sở Chiêu." Sở Chiêu ngồi ở bên cạnh, Mạnh Vi Nghiên đưa cho hắn một ly nước ấm cũng ngồi xuống.
"Chú dì, lần đầu gặp mặt cháu có mang theo chút quà nhỏ. Cháu nghe nói dì thích chậu hoa, đây là tặng cho dì."
Mẹ Mạnh nhìn thấy chậu hoa tạo hình độc đáo cũng rất thích vội vàng nhận lấy đặt lên trên cái giá một bên: "Cám ơn cháu, thật xinh đẹp."
"Không cần, không cần, đây là quà người nhà cháu tặng cho dì."
Mẹ Mạnh mở hộp ra thì nhìn thấy thì ra là một cái khăn choàng lụa, đây là của bác gái cả tối hôm qua bỏ thêm vào.
"Vậy à, người trong nhà cháu cũng thật có lòng, nhất định phải thay dì cám ơn bọn họ nha."
"Mẹ, choàng thử xem, rất đẹp đó." Mạnh Vi Nghiên cũng vội vàng nói tốt.
"Đây là tặng cho chú, cháu nghe nói chú thích chơi cờ, cháu cũng rất thích, hy vọng về sau có thể trao đổi với chú một chút." Sở Chiêu cung kính lấy một bàn cờ bằng gỗ để lên trên bàn.
Ba Mạnh gật đầu, mắt của ông vẫn còn rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn ra bàn cờ được làm bằng gỗ rất quý hiếm, phía trên điêu khắc cũng xuất từ người có tay nghề giỏi: "Ừhm, cháu có lòng rồi."
"Đây là cà vạt người nhà cháu tặng cho chú, cùng với khăn lụa của dì là nguyên bộ, hy vọng chú thích."
Nói chuyện một hồi mẹ Mạnh đối với hắn nhiệt tình hơn vừa rồi, không lại khách khí như vừa rồi nữa. Ba Mạnh mặt dù vẫn lên mặt, nhưng sắc mặt cũng dịu đi không ít. Quà tặng không thể đại biểu quá nhiều, nhưng tâm tư chọn quà tự nhiên có thể làm cho người ta cảm giác được tấm lòng.
"Chú dì, hôm nay cháu đến là hy vọng hai người có thể đồng ý cho cháu và Vi Nghiên ở bên nhau, chúng cháu đều đã vô cùng nghiêm túc tính toán ở bên nhau cả đời, hy vọng có thể được sự đồng ý của hai người." Sở Chiêu vô cùng chân thành tha thiết nói ra chủ đề chính hôm nay đến.
"Hai đứa đã ở bên nhau trong thời gian không ngắn, chúng ta sẽ không tùy ý can thiệp chuyện của hai đứa, nhưng chú có một số vấn đề muốn nghe suy nghĩ của hai đứa." Ba Mạnh cũng bắt đầu nghiêm túc nói chuyện công bằng.
"Đầu tiên, đối mặt trên dư luận và quan điểm xã hội công cộng hai đứa tính đối phó như thế nào? Hai đứa cũng đều có thể tính là nhân vật của công chúng, nếu đối với sự nghiệp của hai đứa phát sinh ra ảnh hưởng không tốt thì làm sao?"
"Chú, cháu và Vi Nghiên đều không phải người rất để ý quan điểm của người ngoài, chúng cháu chỉ cần người nhà chúc phúc, còn những người khác nghĩ như thế nào chúng cháu không quan tâm. Ngoại trừ chuyện đó ra cháu cũng có đủ thực lực để đối mặt thậm chí thay đổi một thứ gì đó bên ngoài. Hiện giờ xã hội trong nước còn chưa đủ phóng khoáng, nhưng về sau quan niệm của mọi người sẽ từ từ thay đổi, đối với trình độ tiếp thu đồng tính luyến ái cũng sẽ đề cao; cho dù sau này có công khai thì hai người chúng cháu cũng sẽ cùng nhau đối mặt."
Ba Mạnh không có bày tỏ có vừa lòng với lời hắn nói hay không lại tung ra vấn đề kế tiếp của ông: "Hai đứa có nghĩ tới vấn đề đời sau hay không, thân phận của cháu không tầm thường, cũng cần người thừa kế phải không?"
"Chúng cháu còn chưa có thảo luận qua vấn đề này, nhưng cháu đã trao đổi qua với người nhà, về sau có thể đẻ mướn cũng có thể nhận nuôi, phải xem Vi Nghiên có thể tiếp thu loại nào; nói thật, cá nhân cháu là không quá có thể chấp nhận có con với người phụ nữ khác, vô luận là của cháu hay là Vi Nghiên mực, pháp luật của quốc gia cũng không cho phép. Cho nên cháu là nghiêng về nhận nuôi."
Ba Mạnh và mẹ Mạnh lúc này ngược lại biết tính tình Sở Chiêu thích sạch sẽ và bá đạo.
"Con cũng vậy." Mạnh Vi Nghiên sợ ba mẹ không thích lời nói và sự bá đạo của hắn vội vàng cũng nhấc tay tỏ thái độ.
Mẹ Mạnh trợn mắt nhìn cậu, Mạnh Vi Nghiên lấy lòng cười làm cho mẹ Mạnh cũng rất bất đắc dĩ.
Sở Chiêu kéo tay cậu qua nắm chặt ở trong lòng bàn tay bày tỏ quyết tâm của mình tiếp tục nói: "Về vấn đề người thừa kế công ty, cháu sẽ lựa chọn người ưu tú kế thừa, vô luận là đứa nhỏ trong gia tộc của cháu hay là đứa nhỏ nhận nuôi. Nếu không có thích hợp cháu sẽ mời người đảm nhiệm chức giám đốc sau khi chết, về sau mang tất cả thu nhập quyên tặng cho sự nghiệp từ thiện."
Ba Mạnh nhìn hắn nói rất có kế hoạch lại còn hết sức kiên định càng thêm dịu đi một chút: "Hai đứa bây giờ vẫn còn ở trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, xúc động lên cái gì cũng đều mặc kệ. Nhưng quan hệ của hai đứa không có pháp luật bảo đảm, nếu 10 năm sau 5 năm sau thậm chí 1 năm sau hai đứa chia tay, hai đứa có nghĩ tới khả năng này không?"
"Cháu cũng không thể bảo đảm về sau không xảy ra vấn đề này, cho dù không phải chia tay thì cũng có khả năng là cháu qua đời trước, cháu không có cách nào làm ra bảo đảm. Nhưng cháu đối với bản thân mình muốn cái gì thì rất rõ ràng, cháu nếu đã ở bên Vi Nghiên thì cậu ấy chính là một phần trách nhiệm của cháu, cháu nhất định sẽ phụ trách." Sở Chiêu lựa chọn ăn ngay nói thật.
Mạnh Vi Nghiên ở một bên không vui: "Cho dù sau này chia tay con cũng không có gì tổn thất, con cũng không giống con gái, con có thể nuôi sống bản thân, cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới. Đừng bỏ qua năng lực của con có được không?"
Sở Chiêu xoa xoa tóc của cậu: "Ngoan, chú đang giúp em."
Mạnh Vi Nghiên rướn cổ phồng má, ngậm miệng cũng không có nói gì nữa. Sở Chiêu xoay người tiếp tục thuyết phục ba mẹ Mạnh: "Nếu chia tay hoặc cháu qua đời thì cháu nhất định đã tạo thành tổn thương trên tinh thần cho Vi Nghiên, chuyện này đến lúc đó cháu chết muôn lần cũng không có cách bù đáp lại, cháu chỉ có thể từ vật chất mang đến cho Vi Nghiên càng nhiều."
Sở Chiêu lý trí phân tích toàn bộ làm cho ba mẹ Mạnh hoàn toàn thuyết phục, bọn họ đã tìm không thấy lý do để phản đối, cũng không thể bởi vì sau này hai người có khả năng chia tay thì không cho bọn họ hiện tại ở bên nhau.
Ba Mạnh không lại chất vấn, ba người đều nhìn về phía mẹ Mạnh.
"Dì cũng không có gì muốn hỏi, chỉ là hy vọng hai đứa có thể chung thủy. Dì nghe nói cái vòng luẩn quẩn này rất loạn, hy vọng hai đứa đừng xằng bậy, bằng không nếu nhiễm bệnh gì thì không tốt." Mặc dù mẹ Mạnh là đang dặn dò hai người, nhưng bà vẫn nhìn Sở Chiêu.
Sở Chiêu tự nhiên hiểu rõ đây là mẹ Mạnh nói với mình, lo lắng hắn là củ cải đào hoa: "Xin dì cứ yên tâm, nếu cháu xằng bậy chỉ sợ người nhà của cháu đều đã sẽ không chấp nhận."
Sở Chiêu đứng lên cúi người thật sâu: "Cám ơn sự thông cảm và ủng hộ của hai người, sau này chúng cháu nhất định sẽ sống thật tốt."
Mẹ Mạnh cũng đỏ mắt gật đầu.
Sau khi giải quyết vấn đề chủ yếu xong ba Mạnh tâm bình khí hòa bắt đầu tán gẫu với Sở Chiêu. Sở Chiêu cũng thả lỏng một chút, hai người bắt đầu tán gẫu đến cờ vây và những sở thích khi rãnh rỗi cũng rất hợp ý.
"Đã sắp đến 11 giờ rồi à, Sở Chiêu giữa trưa ở lại ăn cơm đi, muốn ăn cái gì thì nói cho dì biết, dì làm cho cháu."
"Cám ơn dì, Vi Nghiên cũng khen với cháu về tay nghề của dì đó. Hôm nay rốt cuộc cháu cũng có thể nếm thử món ăn chính tông của nhà họ Mạnh rồi, cháu cũng có vài món sở trường, chú dì cũng có thể nếm thử tay nghề của cháu." Hắn nói xong đã đứng dậy đi với mẹ Mạnh vào phòng bếp.
"Cháu còn biết nấu ăn à? Vừa lúc dì lo lắng hai người đàn ông các cháu ở bên nhau giải quyết chuyện ăn cơm thế nào, sau này cháu cần phải chăm sóc Tiểu Nghiên nhiều một chút nha."
"Dĩ nhiên là được."
Chờ hai người vừa đi Mạnh Vi Nghiên nhích đến bên cạnh ba già thấp giọng hỏi: "Thế nào?"
"Cũng thật có lòng, hai đứa về sau sống tốt là được, khuê nữ." Ba Mạnh bưng ly trà nghiêm trang trêu chọc.
Mạnh Vi Nghiên chỉ cảm thấy trên đầu hiện ra ba đường vạch đen đứng dậy đi đến cửa phòng bếp, cậu nhìn thấy không khí hòa thuận vui vẻ bên trong, nhìn thấ Sở Chiêu cẩn thận vừa chuẩn bị cơm trưa vừa chọc mẹ cười; mà mẹ cũng cười thật sự vui vẻ, trên mặt không tự giác tràn đầy tươi cười, cuộc sống trong lý tưởng chính là như thế này nhỉ.
Sở Chiêu xoay người nhìn thấy người đến đứng ở cửa ngẩn người, lén lút chớp chớp mắt với cậu. Mạnh Vi Nghiên cũng bị động tác trêu đùa của hắn nở nụ cười.
* * *
Từ sau ngày đó thăm viếng nhà họ Mạnh đã qua thời gian không ngắn, hai người lại đều chìm trong bận rộn, công ty Sở Chiêu đều có một đống lớn chuyện phải xử lý. Mạnh Vi Nghiên cũng bị đạo diễn Trần gọi lên bổ sung một chút phối âm, thuận tiện nhìn cuốn phim một lần đại khái đã cắt ra.
Thành phim và ở phim trường quay đoạn ngắn không giống nhau, Mạnh Vi Nghiên và nhân viên công tác cùng ngồi ở trước sân khấu màn hình chiếu nhìn thấy bản thân xa lạ ở trong cuốn phim diễn cuộc sống của một người khác, loại cảm giác này thật là hơi kỳ quái, nhưng lại có chút tuyệt mĩ.
Mạnh Vi Nghiên sau khi tạm biệt đạo diễn Trần thì thấy trên điện thoại di động của mình có cuộc gọi nhỡ, cậu lập tức gọi lại.
"Hôm nay rất bận hả?"
"Dạ, có chút bận, em đi xem cuốn phim đạo diễn Trần cắt ra, đột nhiên cảm thấy diễn xuất rất tốt, không giống như hát hí kịch, em có chút cảm giác yêu chính mình khi xuất hiện ở trên màn ảnh lớn."
Mạnh Vi Nghiên nhìn người đi tới lui ở bên đường, nhìn đèn nê ông ven đường cùng người yêu của mình kể ra vất vả một ngày và thấu hiểu lẫn nhau.
"Vậy em quyết định muốn vào giới giải trí hả?"
"Em có suy nghĩ này nhưng có chút lo lắng, dù sao em chỉ muốn quay phim chứ không muốn cuốn vào các chuyện rối loạn trong giới giải trí."
"Sợ cái gì, có anh đây, em muốn thì cứ làm đi."
Mạnh Vi Nghiên nhẹ nhàng cười ra tiếng làm cho lòng người bên kia điện thoại ngứa ngáy: "Dạ, em biết rồi, em đang tính sẽ ôm đùi của anh nè. Em cũng là người có chỗ dựa mà."
Bận rộn giữa hai người cũng chỉ có thể lấy điện thoại ra gửi nỗi tương tư.
* * *
Ngày 1 tháng 5, Mạnh Vi Nghiên theo rạp hát cùng tham gia hội biểu diễn văn nghệ ngày Quốc Tế Lao Động. Sau khi kết thúc buổi biểu diễn thì cùng bay với Sở Chiêu đi Hồng Kông tham gia Hội đấu giá Sophia.
Xuống máy bay có người phụ trách của Sophia cho xe đến đón bọn họ đi khách sạn đã đặt trước. Trước khi biết được Sở Chiêu muốn tới thì y cũng rất kinh ngạc, Sở Chiêu làm một đại phú hào ở Trung Quốc tính tình thật sự điệu thấp. Trước mỗi hội đấu giá lớn đều sẽ phát thiệp mời cho hắn, nhưng hắn chưa từng đi qua, có cũng là ba mẹ hắn ngẫu nhiên đi vài lần nhưng rất ít, lần này thật sự có phần ngoài dự đoán. Bất quá đối với hội đấu giá của bọn họ là một chuyện rất tốt. Hiện tại phòng đấu giá chuyên nghiệp cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt.
Buổi sáng 9 giờ hai người đi đến phòng đấu giá trước khách sạn cách đó không xa. Sau khi tiến vào trong phòng đấu giá gặp không ít người quen biết với Sở Chiêu, nhìn thấy hai người nắm tay đều rất kinh ngạc; đối với một số người không quen Sở Chiêu hoàn toàn không hề để ý tính toán, nhưng hắn cũng không e dè ngược lại vẫn xem người ta như bạn bè mà giới thiệu cho Mạnh Vi Nghiên. Chỉ là nhìn thấy phản ứng của những người đó đoán chừng còn tưởng rằng Mạnh Vi Nghiên chỉ là được Sở Chiêu bao dưỡng hoặc là chỉ chơi đùa.
Mạnh Vi Nghiên cũng không ngoài ý biết suy nghĩ của bọn họ, đoán chừng đại đa số người sau khi biết quan hệ của bọn họ đều nghĩ như vậy, không cần thiết phải giải thích, về sau bọn họ sẽ biết.
Sở Chiêu không thiếu tiền bạc nên chọn được một cặp bình hoa mai và một bức tranh. Bởi vì tính sau đó đi thăm viếng nhà họ Sở nên Mạnh Vi Nghiên cũng ở trên hội đấu giá chọn vòng cổ phỉ thúy mình xem trọng tính tặng cho mẹ Sở, cái này tiêu hết hơn phân nửa cậu tích góp. Hai người đều rất bận, sau khi kết thúc hội đấu giá hai người không có nán lại lâu ở Hồng Kông. Trong ngày đó đi dạo phố, thăm dò một chút món ăn vặt và chợ đêm Hồng Kông, sáng sớm hôm sau đã quay về Bắc Kinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook