4/10/21
Chỗ ngồi của Giản Thước và Đặng Diệu cuối cùng cũng vẫn không đổi.

Tiết tự học buổi sáng ngày hôm sau, thầy chủ nhiệm gọi hai người mang bàn của họ về chỗ cũ.

Sau ngày hôm đó, cậu không còn tới tiết tự học nữa, ban ngày lên lớp cũng chẳng mấy khi rời khỏi chỗ, toàn nằm gục lên bàn ngủ.

Bọn họ ngồi ở hai góc phòng học, không nói chuyện, không làm việc riêng, như cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Ngoại trừ thầy chủ nhiệm khối, những giáo viên khác đều mắt nhắm mắt mở.

Giờ ra chơi Bạch Dương cũng ngồi yên tại chỗ, ngoài đi wc hay ra sân trường tập thể dục chung thì cơ bản mọi thời gian cô đều ngồi ở bàn đọc sách hoặc làm đề.

Cô vào cậu vốn không phải là người nhiệt tình, không ngồi cạnh nhau cũng tự nhiên không còn nhiều lời như trước.

Huống hồ nếu như Bạch Dương cố ý đi tìm cậu thì sẽ có người báo lại với thầy giáo.

Cũng có đôi khi cô gặp được cậu trên sân trường, nhưng ngoại trừ vài câu chào hỏi họ cũng chẳng nói gì thêm nữa.

Vốn dĩ khi ở cạnh cậu cô đã khẩn trương, có vắt hết óc cũng không tìm ra đề tài để nói chuyện với cậu.

Hơn nữa bây giờ cậu không còn mượn điện thoại của cô, cái cớ duy nhất để nói chuyện cũng bị chặt đứt.

Cô lại trở về giống như trước kia, lặng lẽ nhìn trộm mọi hành động cử chỉ của cậu.

Nhưng trước kia mỗi lần cô nhìn trộm cậu sẽ chẳng bao giờ bị cậu phát hiện, còn bây giờ lại luôn bị ánh mắt cậu bắt gặp.

Mà mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng cô như có một đám nai con nhảy loạn, vừa vui sướng lại vừa cảm thấy thẹn thùng.

Một tháng trôi qua rất nhanh, bây giờ đã là cuối tháng năm, dưới thời tiết nóng nực của miền nam đã có vài nam sinh mặc đồng phục mùa hè.

Chiều hôm đó, dưới ánh hoàng hôn, khắp nơi đều vang lên ca khúc thời thanh xuân của Châu Kiệt Luân.

Lúc cô bước vào lớp học vừa vặn thấy cậu ngẩng đầu uống nước, cả người dựa nghiêng vào tường.

Đặng Diệu không ở trong lớp, chỉ có mỗi mình cậu.

Đã lâu lắm rồi cô mới thấy cậu ở đây vào tiết tự học buổi tối.

Cậu không đội mũ, tóc cắt ngắn thành đầu đinh.

Không còn tóc mái trên trán khiến cho đôi mắt cậu nhìn càng thêm sâu, ngũ quan trông cũng rõ ràng hơn.

Có lẽ cậu đã luôn ngây người nhìn ra ngoài cửa, cho tới khi thấy cô bước vào mới lấy lại tinh thần.

Tầm mắt hai người đối nhau được vài giây, cậu vội liếc đi chỗ khác như lẩn tránh.

Chẳng biết nghĩ sao rồi cậu lại nhìn cô, trong mắt có chứa ý cười nhạt nhạt.

Cậu cười khiến cho tâm trạng cô trở nên vui vẻ hơn.

Có điều cậu chỉ cười một chút, trong chớp mắt đã đứng dậy vứt chai nước trống không trong tay rồi đi ra ngoài từ cửa sau.

Ánh hoàng hôn màu cam vàng chiếu lên khuôn mặt nghiêng nghiêng tuấn lãng của thiếu niên.

Cô nhìn theo cho tới khi cậu đã khuất dáng trên dãy hành lang mới thu hồi tầm mắt, trở về chỗ ngồi của mình.

Bàn học của trường cô là loại có ngăn kéo để để sách, lúc cô thò tay vào trong tìm bài tập bỗng chợt giật mình.

Có một hộp điện thoại mới lẳng lặng nằm trong đó cùng với cốc nước đậu xanh.


Cô khép lại ngăn kéo, ngây ngốc nhìn tập nháp trên bàn hồi lâu, tâm tình phức tạp.

Phải chăng cô và cậu đã chẳng còn gì nữa?
Mặt trời dần dần khuất bóng.

Tháng sáu, lớp mười hai chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học.

Lớp mười một phải khảo thí trình độ.

Lần khảo thí này nếu chỉ có một môn không đạt là không thể lấy bằng tốt nghiệp.

Vốn dĩ lớp bọn họ là lớp mũi nhọn, đâu cần phải lo lắng chuyện này.

Nhưng giờ đây trong lớp có thêm Giản Thước và Đặng Diệu, thầy chủ nhiệm không khỏi suy nghĩ.

Bạch Dương cũng rất lo lắng, tiết tự học trước ngày khảo thí cô không ở lại, chỉ nói với bạn cùng phòng có việc nên cần ra ngoài.

Lúc xuống cầu thang cô còn tự cổ vũ cho mình thêm dũng khí để theo sau cậu và Đặng Diệu.

Cậu đi xuống cầu thang và cô cũng bước từng bước theo cậu.

Cô có chút khẩn trương, trong lòng xoắn suýt hết lên, mãi lâu vẫn chẳng dám gọi cậu lại.

Đi thêm ba bốn bậc nữa, cô hít lấy một hơi thật sâu rồi vươn ngón tay chọc vào lưng cậu.

Chọc một cái cậu không phản ứng, cô lại chọc thêm cái nữa.

Rốt cuộc cậu cũng quay đầu lại, trên mặt mang theo vài phần khó chịu.

Sau khi nhìn thấy cô thì lập tức ngẩn người.

Dù đứng trên một bậc nhưng cậu vẫn cao hơn hẳn so với cô.

Khoảng cách giữa hai người thật gần, dưới ánh đèn đôi mắt cậu trông thật nhu hòa.

Tim cô đập bình bịch, giống như sắp rơi vào trong đôi mắt sáng ngời ấy.

Trong lúc ấy, nhất thời cô đã quên mất mình muốn nói gì.

Vừa mới tan học, trên cầu thang có rất nhiều người đi xuống đi lên.

Bả vai cô bị đụng vài lần mà cô chẳng phát hiện ra.

Giản Thước nhìn thấy nên nghiêng người đứng bên cạnh cô, cậu rũ đôi mắt còn sâu hơn so với mặt biển, hỏi: "Tìm tớ có việc gì?"
Cô sửng sốt, lập tức gật đầu: "Tớ, tớ có lời muốn nói với hai cậu."
"Hai chúng tớ?" Cậu nhìn Đặng Diệu, có phần nghi hoặc.

"Ừ..." Cô nhìn cậu, rồi lại cười một cái với Đặng Diệu.

Vừa dứt lời, Đặng Diệu đã nhướn mày cười hì hì với cô: "Thật đúng lúc nha Tiểu Bạch Dương, tớ cũng đang có chuyện muốn nói với cậu."
Giản Thước lườm Đặng Diệu, ngữ khí không tốt lắm: "Sao tớ lại không biết cậu có chuyện muốn nói với cậu ấy?"
Đặng Diệu cười hi ha, dáng vẻ đắc ý: "Chuyện riêng tư sao có thể nói cho cậu."
Bạch Dương mỉm cười, đã lâu lắm rồi cô mới được nghe hai người họ đấu võ mồm như vậy.

Đặng Diệu nghĩ hóa ra lời của cậu bạn và Bạch Dương nói thật giống nhau, đều là truyền đáp án khảo thí cho bọn họ trong wc.

Thế nhưng Giản Thước vừa nghe đã cự tuyệt, cậu muốn cô làm tốt bài của mình, không cần phải để ý tới cậu.

Nói xong thì xoay người đi luôn.


Mất mát trong lòng Bạch Dương càng thêm trầm trọng.

Thành tích thi cử trước nay của cô không hề tệ, lần này lo cho cậu quá nên mới quyết định làm như thế, lại chẳng nghĩ tới cậu không cần.

Đặng Diệu thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của cô, cậu bạn không đành lòng nên nói: "Cậu yên tâm, đưa đáp án cho tớ, tớ sẽ tìm cách đưa cho Giản Thước."
"Ừ..." Nghe Đặng Diệu đảm bảo cô mới thả lỏng được đôi chút.

Hy vọng ngày mai Giản Thước không ngang như vậy nữa, cuộc khảo thí lần này thực sự rất quan trọng.

Cứ như vậy, cô kinh hồn táng đảm* mà tới wc gửi đáp án bài thi cho Đặng Diệu.

Kiểm tra hai ngày là xong, lớp khoa học tự nhiên sẽ không còn phải học sử địa nữa, thời khóa biểu được thay đổi lại một lần.

Đầu tháng bảy là có thể nghỉ hè, trong những ngày này cô nghĩ mãi cũng chẳng ra được lý do để tới tìm cậu.

Kinh hoàng táng đảm: kinh hoàng lo sợ
...!
Còn một năm nữa là thi đại học, mẹ Bạch Dương đã đặt cho cô mục tiêu là ngôi trường lớn nhất nước.

Nếu có thể còn muốn cho cô ra nước ngoài du học.

Vì lo lắng thành tích đi xuống nên trong kỳ nghỉ hè mẹ đã mời gia sư đến nhà dạy chương trình của lớp mười hai cho cô.

Trong vấn đề học tập, Bạch Dương thật sự rất xuất sắc.

Rất nhiều phần còn chưa được giảng mà cô đã hiểu rồi, cho nên thời gian học thêm chỉ có buổi sáng, những lúc còn lại cô đều tự học.

Mùa hè, cả thành phố như biến thành cái bếp lò.

Bạch Dương cũng ít ra ngoài, đa số thời gian cô đều ở trong nhà làm bài tập.

Đôi khi ngẫu nhiên mới ra tiệm trái cây đầu khu mua dưa hấu ướp lạnh.

Khi nghỉ phép rảnh rỗi mẹ liền đưa cô ra ngoài dạo phố, mua thêm quần áo.

Điều khác biệt với kỳ nghỉ hè năm trước là.

Kỳ nghỉ hè năm trước Giản Thước còn chưa quen biết cô, và cô cũng chưa thích cậu nhiều như bây giờ.

Khi đó đối với cô, cậu như là một ngôi sao, tỏa sáng mạnh mẽ trên nền trời xanh thẳm.

Còn cô thì giấu mình trong bóng tối thưởng thức cậu.

Không quấy nhiễu, không liên quan tới nhau.

Những ngày tháng ấy, nếu gặp được cậu cô sẽ rất vui vẻ, không gặp được thì cũng chỉ ngẫu nhiên nhớ tới vào lúc nhàn rỗi.

Tò mò không biết nam sinh có đôi mắt sáng như sao trời ấy giờ đang làm gì.

Nhưng bây giờ, cô không còn khống chế được bản thân mình.

Ngoại trừ lúc làm bài tập thì thời gian còn lại cô đều nhớ tới cậu.

Hình bóng cậu không chỉ xuất hiện khi thức, mà ngay cả khi đã nhắm mắt trong đầu cô cũng toàn là nụ cười của cậu.

Cô từ trong bóng tới đi tới cạnh bên, tự mình tiếp xúc với ánh sáng của cậu, từ nay về sau chẳng bao giờ có thể buông xuống được nữa.

Mỗi ngày cô đều cầm điện thoại mở tài khoản của cậu xem đến chục lần.


Nhưng vẫn chẳng dám gửi đi dù chỉ là một tin nhắn.

Rốt cuộc chẳng thể chịu nổi nữa, buổi tối hôm ấy cô lấy ra một đề thi vật lý, thề ở trong lòng, nếu làm đúng toàn bộ thì cô sẽ nhắn tin cho cậu.

Nói gì cũng được, gửi biểu cảm gì cũng được, bằng không cô sẽ bị cảm giác nhớ nhung này tra tấn đến chết.

Vì có thể thực hiện lời thề, cô làm đề đặc biệt nghiêm túc, khi chuông điện thoại vang lên cô giật mình tới mức cả người run lên.

Sau khi phản ứng lại, cô vội cầm lấy điện thoại, thật sự là cậu! Cô hưng phấn đến nỗi muốn hét lên.

Đây liệu có phải là duyên phận hay không? Lúc cô nhớ mong thì vừa vặn cậu nhắn tin cho cô.

Cô mang theo cảm xúc mênh mông, click mở khung chat của cậu.

Cậu nhắn cho cô hỏi: Ngủ rồi à?
Đầu ngón tay cô run run, lập tức nhắn lại: Tớ chưa.

Một giây sau giản Thước nhắn tới: Cậu đang cấp gì rồi?
Bạch Dương: Bạc trắng.

Giản Thước: Ồ, chị tớ muốn tớ mang đi ăn gà, nhưng tớ không có tiểu hào*, có thể cho tớ mượn tài khoản không?
*Tiểu hào: Tớ không chơi game nên không rõ chỗ này lắm.

Ai biết thì chỉ tớ nha.

Hóa ra là vì chuyện này.

Bạch Dương ủ rũ nhắn lại: Được chứ.

Giản Thước lại nói: Tớ sẽ không xem tin nhắn QQ, có thể gửi mật khẩu cho tớ không.

Bạch Dương không nói hai lời, cô nhập mật khẩu QQ của mình vào khung chat, nhập được một nửa thì hai má bỗng đỏ bừng, nghĩ cái gì đó rồi vội xóa đi.

Đổi thành --- được, cậu chờ một chút.

Ở bên kia, Giản Thước nhìn màn hình rồi chậc lưỡi một cái, nghĩ thầm Cô thật sự gửi cho mình tài khoản sao?
Bạch Dương hít sâu nhấn vào phần sửa đổi mật khẩu.

Cô không để ý cậu xem tin nhắn QQ của mình đâu, chỉ là mật khẩu của cô là tên và ngày sinh nhật của cậu.

Sao cô có thể không biết xấu hổ mà gửi cho cậu.

Sau khi sửa về một cái mật khẩu bình thường cô mới gửi cho cậu.

Giản Thước nhắn một chữ ok.

Cậu mượn tài khoản, cô giống như lại có thêm lý do gì đó để nhắn tin với cậu.

Tuy rằng không nói chuyện phiếm nhiều, nhưng mỗi ngày, ngoại trừ lúc làm bài tập thì cô sẽ mở Vương Giả Vinh Diệu ra xem chiến tích của mình.

Chiến tích hiện một loạt hàng xanh lục và mvp.

Đẳng cấp ngày một lên cao, nhưng cô cũng phát hiện ra rằng cậu không đấu với chỉ một người.

Ban ngày sẽ ngẫu nhiên đấu với ID là người đáng yêu, có lẽ đó chính là chị gái cậu.

Nhiều lúc chọn đấu đơn một mình, thời gian thường vào đêm hôm khuya khoắt.

Cậu không ngủ sao?
Qua mấy ngày, buổi tối hôm ấy cậu gửi cho cô hình chụp hiện đẳng cấp mạnh nhất.

Cậu muốn cô đăng nhập vào trò chơi xem sao, còn nói cậu có giúp cô sửa lại một chút tiểu sử.

Cô vui rạo rực ấn khắp mục để xem, nhìn chiến tích, trong lòng có một niềm vui khó thể miêu tả.

Nơi đẳng cấp có bốn chữ to mà rất nhiều người chơi tha thiết mơ ước: Vương giả mạnh nhất.

Sau đó cô gửi cho cậu một tin: Chị cậu cũng lên vương giả rồi à?
Cậu đáp: Ừ.


Bạch Dương: Thật là lợi hại ^_^
Giản Thước: Cũng được, ít ra bây giờ chị ấy không còn là quả tạ nữa.

Bạch Dương: Tớ vẫn là tạ...!
Giản Thước không nhắn lại, cô lại gửi qua một cái biểu cảm, một lúc sau cậu mới nhắn: Bạch Dương, cậu đang trong game sao?
Bạch Dương: Ừ, tớ vui lắm, cảm ơn cậu ^_^
Giản Thước: Cậu xem tiểu sử chưa?
Bạch Dương ngẩn người: Cái này thì chưa...!
Giản Thước: Cậu xem đi.

Bạch Dương còn chưa kịp xem, bên ngoài đã vang lên tiếng động.

Là mẹ Bạch uống say trở về.

Bạch Dương vội cất điện thoại ra đỡ mẹ.

Mẹ cô là giám đốc hạng mục, vẫn luôn bận rộn, cũng thường xuyên phải uống rượu với khách hàng.

Sau khi giúp mẹ rửa mặt Bạch Dương cũng có chút mệt, cô không vào game nữa.

Nhìn lịch sử trò chuyện của khung chat còn đang ngừng ở chữ "được" của cô, cậu không nhắn lại, cô cũng có chút mệt, nên chuẩn bị đi ngủ.

Hai ngày sau, toàn bộ thành tích khảo thí đã được công bố.

Cô đi tra điểm, Đặng Diệu đã qua được hết, có mấy môn còn đạt điểm cao, nhưng còn Giản Thước...!
Giản Thước???
Chỉ có toán và sinh học đạt điểm!
Cô gửi tin nhắn QQ hỏi Đặng Diệu.

Đặng Diệu gửi lại một cái biểu cảm tôi sai rồi sau đó nói Giản Thước không cho cậu bạn đi lấy đáp án của cô, cậu bạn đành giấu, trộm đi lấy.

Bạch Dương hỏi: Vậy cậu ấy không xem đáp án sao?
Đặng Diệu đáp: Ừ...!Thực xin lỗi nhé Tiểu Bạch Dương...!
Thi cũng đã thi xong rồi, bây giờ nói gì cũng vô dụng, cô thở dài nói với cậu bạn không sao.

Đặng Diệu lại nhắn cho cô: Nhưng cậu không cần lo lắng, cậu ấy không quan tâm thành tích này đâu.

Bạch Dương: Hả? Vì sao?
Đặng Diệu: Cậu ấy không nói cho cậu à?
Bạch Dương: Không, có chuyện gì vậy?
Đặng Diệu: Cậu ấy muốn gia nhập chiến đội Vương Giả Vinh Diệu làm tuyển thủ chuyên nghiệp.

Bạch Dương sửng sốt: Hả?
Đặng Diệu gửi cho cô một đoạn tin nhắn âm thanh rất dài: "Thì đó, thời gian trước chẳng phải cậu ấy không tới lớp tự học đó sao.

Cậu ấy nói với thầy giáo là vết thương chưa khỏi, thật ra khi đó cậu ấy đều ở nhà đấu game, kiếm tiền mua điện thoại cho cậu.

Cậu ấy đánh vào vòng bảng, tình cờ được người phụ trách chiến đội đó coi trọng kỹ thuật, muốn mời cậu ấy gia nhập với họ."
Đoạn tin nhắn này rất dài, Bạch Dương nghe lại mấy lần mới xác định được lời cậu bạn nói.

Sau đó cậu bạn lại gửi tới một câu: "Cậu ấy đã đồng ý rồi, gia nhập chiến đội ở Thượng Hải, 5 giờ chiều nay là bay.

Cho nên, cậu ấy căn bản là không để tâm đến khải thì lần này."
5 giờ chiều nay bay.

Cô chỉ nghe được câu này, hơi thở không còn thuận nữa.

Đặng Diệu: Cậu ấy không nói cho cậu sao?
Bạch Dương ngẩn ra, lúc lâu sau mới nhắn lại hai chữ: Không có.
Tác giả có lời muốn nói: Còn có hạ chương, chia làm hai chương....
???? Mặc dù TruyenHD đã "cất công" sửa lại văn án, nhưng sau đó lại không tránh được việc lại y nguyên.

Còn thì không biết đã cop lại của ai.

Cười ẻ.

TruyenHD

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương