Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi!
-
Quyển 2 - Chương 24: Có anh ở phía sau em rồi
Cả cuộc đời, tôi trân trọng tất cả những đoạn ngày có cậu ở bên cạnh. Càng cảm ơn tấm chân tình mà anh ấy dành cho tôi, trân trọng đến nỗi không biết phải làm sao đối mặt. Chỉ còn cách quay đầu lẳng lặng bước về phía trước.
Cả cuộc đời, tôi hi vọng rằng anh ấy sẽ mãi hạnh phúc như thế. Bởi vì tôi thật sự không hề xứng đáng với tất cả những gì anh ấy đã làm, càng không thể nhận tấm chân tình của anh ấy. Tôi hi vọng anh ấy có thể tìm được một vùng trời của riêng mình, tận hưởng những năm tháng được người khác yêu thương.
Nhiều năm như thế qua đi, tôi đều cảm thấy bản thân không xứng đáng với anh. Vì thế tôi trả lại anh đoạn tình cảm mà tôi không thể cùng anh ấy, tôi nợ anh ấy một lời hứa. Tôi nợ cảnh một vùng trời thuộc về riêng bản thân anh ấy và cả những năm tháng thanh xuân đã qua đều đã trở thành hồi ức.
Năm tháng qua ấy, cảm ơn anh ấy. Cảm ơn vì đã có một Hạ Hàn Phong từng xuất hiện và tô điểm cho thanh xuân của tôi. Cảm ơn vì đã gặp gỡ anh ấy, cảm ơn anh ấy đã từng xem tôi là tất cả trong thanh xuân ấy.
Hóa ra, mỗi một người đã từng đi qua cuộc đời tôi, đều để lại một dấu ấn của riêng mình. Để rồi khi thanh xuân qua đi, những dấu ấn sâu đậm ấy đều hóa cánh bướm, đều là những bông hoa đẹp đẽ nhất mang tên 'tuổi trẻ'.
Trong suốt quãng lưng chừng tuổi trẻ ấy, chúng tôi đều chẳng có người sai kẻ đúng. Cái đáng tiếc nhất là năm ấy chúng tôi chưa bao giờ nhìn về tương lai và nói về mơ ước của chính bản thân mình. Chỉ đưa ra lời hứa mà không thể thực hiện, đành phải đợi có người đến thay chúng tôi hoàn thành. Ngày đó, chúng tôi không thể dũng cảm mà nói về tương lai của bản thân mình. Không phải sợ hãi, mà chính bởi vì chúng tôi còn quá trẻ con, chẳng thể nào tìm kiếm hình dáng của chính bản thân mình trong tương lai xa rộng. Chỉ có thể tự mình đưa ra lời hứa không thể hoàn thành. Để khi quay đầu, khi hoài niệm cũng trở thành hồi ức không rõ ràng nhạt phai theo năm tháng.
Giữa quãng hồi ức đẹp lộng lẫy của bản thân mình. Tôi tìm thấy hình dáng của anh ấy qua những năm tháng đẹp đẽ nhất cuộc đời. Thật lòng cảm ơn anh vì năm ấy đã đến và từng vì tôi làm tất cả như thế.
Thanh xuân của tôi in dấu một bước chân thật sâu mang tên 'Hạ Hàn Thiên'. Vậy mà, giữa quãng lưng chừng tuổi trẻ bước trên con đường trưởng thành ấy, lại có thêm một Hạ Hàn Phong vĩ đại như thế. Tuổi trẻ ấy, ngông cuồng nhưng đầy nhiệt huyết, đẹp đẽ nhưng không quá cầu kì. Để rồi, năm tháng qua đi, tuổi trẻ ấy đã ghi tạc ba từ 'Hạ Hàn Phong'.
Anh có từng nghĩ đến ngày mà cả anh và em gặp lại nhau giữa biển người chưa? Em từng nghĩ, có khi nào, giữa những người nhàn nhã lướt qua đời nhau, em và anh có thể buông bỏ hết tất cả những đoạn hồi ức xưa cũ để trở thành bạn không? Có khi nào, anh nghĩ về năm ấy mà hối hận vì đã từng thật lòng yêu em nhiều như thế không? Có khi nào, giữa dòng đời vội vã này, em và anh có thể đối mặt với nhau một cách bình thản. Em đã từng nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng khi gặp lại anh. Nhưng, chẳng thể nào hình dung ra được anh của sau này sẽ thế nào cả. Hàn Phong, nếu thật sự gặp lại được anh, chỉ mong rằng chúng ta dù là người xa lạ cũng vẫn sẽ mỉm cười mà lướt qua nhau. Có lẽ, đến lúc ấy, chúng ta đều quay lưng mà bước đi. Thế nhưng, em vẫn sẽ mong anh hạnh phúc... nhiều hơn em. Bởi vì, đằng sau cả những gì anh làm, em đã nợ anh nhiều lắm! Em chỉ có thể chúc phúc anh, thế thôi. Phải hạnh phúc, anh nhé?
Dưới vùng trời màu xanh ấy, tôi nợ anh. Còn anh rẽ ngang một hướng khác. Từ nay, trở thành hai đường thẳng song song đến vô cùng...
Cảm ơn anh vì đã xuất hiện, cho dù anh chỉ mãi ở phía sau em. Thì cũng rất cảm ơn anh, vì đã làm hậu phương cho em. Đã vì em làm nhiều chuyện như thế. Để rồi, còn lại giữa em và anh chỉ là một chữ 'nợ'.
Hôm nay, trời vẫn lại xanh. Trên cây cầu nhuộm đỏ ánh hoàng hôn, tôi yên lặng đứng đó. Cấp ba chính là quãng ngày dài nhất, cũng hạnh phúc nhất, nhưng cũng qua nhanh nhất. Những ngày ấy, bạn chỉ cảm thấy chưa đủ để yêu một người, chưa đủ để hoàn thành lời hứa còn dang dở, chưa đủ để thực hiện ước mơ của bản thân.
Năm ấy, có những người sẽ mãi ở lại trong hồi ức cùng với bầu trời xanh lam. Có những lời hứa đã định không thể thành sự thật, chỉ đành để nó bị tháng năm vùi chôn. Năm ấy, có những nụ hôn đã hóa cánh bướm đọng lại mãi cùng tuổi trẻ ấy. Mỗi khi bạn quay đầu, đều nhìn thấy bản thân cùng với những kỉ niệm đẹp đã qua ấy. Đều đã là cả một hoài niệm, chỉ để hoài niệm mà thôi...
"Thủy Tinh, trùng hợp thật..."
Hàn Phong đứng trong nắng chiều, ánh nắng màu vàng kéo bóng anh dài ra. Trong nắng chiều màu vàng rực rỡ kia, anh là tiêu điểm. Mái tóc anh có mùi nắng, làm cảnh vật xung quanh dịu đi vài phần. Tôi nhìn anh, trong ánh nắng màu vàng ấy, anh như một bức tranh thật đẹp.
"Vâng ạ, anh làm gì ở đây thế?"
"Anh đi dạo thôi."
Tôi lại không biết phải nói thêm gì với anh. Chỉ lặng lẽ đứng đó. Vài cơn gió thổi qua người, man mát và dịu dàng. Mang theo mùi nắng xộc thẳng vào mũi, làm tôi nhớ nhung những thuở đã qua đi, đã mãi về miền kí ức.
Thời gian trôi qua, đã có những tháng năm như thế. Có những tháng năm anh luôn ở phía sau tôi, làm hậu phương cho tôi. Tôi thật sự ngưỡng mộ anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi.
Còn nhớ, thuở ấy, lần đầu tiên bước vào cổng chào của lễ hội văn hóa trường. Anh là người chào đón tôi nhiệt liệt nhất. Lần đầu tiên tôi trở thành hội phó của hội học viên, anh là người chỉ dạy tôi từng chút một. Những ngày làm việc đến sinh bệnh, anh là người ở bên cạnh chăm sóc tôi. Anh là người tốt, là người rất tốt.. Chỉ là tôi không thể cùng anh mà thôi.
Nắng vẫn rực rỡ sau lưng tôi, chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời. Ánh nắng vẫn rực rỡ như thế, ánh lên nét buồn bi thương của năm tháng. Dòng đời vội vã, thời gian chớp mắt đã trôi nhanh. Nhắm mắt lại, dường như vẫn còn bên tai giọng nói năm nào, vẫn còn mãi trong trái tim bầu trời xanh mãi, xanh mãi trong đôi mắt.
Bầu trời hôm đó rất xanh, xanh mãi trong đôi mắt tôi. Ánh nắng hôm ấy cũng rất rực rỡ, lại càng đẹp. Làm tôi mãi sau này cũng chẳng thể nào quên được. Tôi đã giấu mãi trong trái tim mình, đóng băng nó một cách kĩ lưỡng, để nó còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Tôi quay người, ánh nắng vẫn rực rỡ. Anh nói: "Cho dù như thế nào, đã đi đến hôm nay rồi, em nhất định phải dũng cảm lên. Có anh ở phía sau em rồi, cho dù bao nhiêu năm nữa. Phía sau em, vẫn còn có anh."
Cô gái của anh, anh biết em thích Hàn Thiên. Vì thế, anh tình nguyện ở phía sau em. Vì em mà chống đỡ cả thế giới... trong im lặng.
Cả tuổi thanh xuân, anh dành cả những may mắn và những điều tốt đẹp nhất cho em. Chỉ hi vọng em sẽ được hạnh phúc.
Cả cuộc đời, anh dùng tất cả những gì mình có để chúc phúc em. Cũng chỉ hi vọng em sẽ mãi hạnh phúc hơn anh.
Cả cuộc đời, tôi hi vọng rằng anh ấy sẽ mãi hạnh phúc như thế. Bởi vì tôi thật sự không hề xứng đáng với tất cả những gì anh ấy đã làm, càng không thể nhận tấm chân tình của anh ấy. Tôi hi vọng anh ấy có thể tìm được một vùng trời của riêng mình, tận hưởng những năm tháng được người khác yêu thương.
Nhiều năm như thế qua đi, tôi đều cảm thấy bản thân không xứng đáng với anh. Vì thế tôi trả lại anh đoạn tình cảm mà tôi không thể cùng anh ấy, tôi nợ anh ấy một lời hứa. Tôi nợ cảnh một vùng trời thuộc về riêng bản thân anh ấy và cả những năm tháng thanh xuân đã qua đều đã trở thành hồi ức.
Năm tháng qua ấy, cảm ơn anh ấy. Cảm ơn vì đã có một Hạ Hàn Phong từng xuất hiện và tô điểm cho thanh xuân của tôi. Cảm ơn vì đã gặp gỡ anh ấy, cảm ơn anh ấy đã từng xem tôi là tất cả trong thanh xuân ấy.
Hóa ra, mỗi một người đã từng đi qua cuộc đời tôi, đều để lại một dấu ấn của riêng mình. Để rồi khi thanh xuân qua đi, những dấu ấn sâu đậm ấy đều hóa cánh bướm, đều là những bông hoa đẹp đẽ nhất mang tên 'tuổi trẻ'.
Trong suốt quãng lưng chừng tuổi trẻ ấy, chúng tôi đều chẳng có người sai kẻ đúng. Cái đáng tiếc nhất là năm ấy chúng tôi chưa bao giờ nhìn về tương lai và nói về mơ ước của chính bản thân mình. Chỉ đưa ra lời hứa mà không thể thực hiện, đành phải đợi có người đến thay chúng tôi hoàn thành. Ngày đó, chúng tôi không thể dũng cảm mà nói về tương lai của bản thân mình. Không phải sợ hãi, mà chính bởi vì chúng tôi còn quá trẻ con, chẳng thể nào tìm kiếm hình dáng của chính bản thân mình trong tương lai xa rộng. Chỉ có thể tự mình đưa ra lời hứa không thể hoàn thành. Để khi quay đầu, khi hoài niệm cũng trở thành hồi ức không rõ ràng nhạt phai theo năm tháng.
Giữa quãng hồi ức đẹp lộng lẫy của bản thân mình. Tôi tìm thấy hình dáng của anh ấy qua những năm tháng đẹp đẽ nhất cuộc đời. Thật lòng cảm ơn anh vì năm ấy đã đến và từng vì tôi làm tất cả như thế.
Thanh xuân của tôi in dấu một bước chân thật sâu mang tên 'Hạ Hàn Thiên'. Vậy mà, giữa quãng lưng chừng tuổi trẻ bước trên con đường trưởng thành ấy, lại có thêm một Hạ Hàn Phong vĩ đại như thế. Tuổi trẻ ấy, ngông cuồng nhưng đầy nhiệt huyết, đẹp đẽ nhưng không quá cầu kì. Để rồi, năm tháng qua đi, tuổi trẻ ấy đã ghi tạc ba từ 'Hạ Hàn Phong'.
Anh có từng nghĩ đến ngày mà cả anh và em gặp lại nhau giữa biển người chưa? Em từng nghĩ, có khi nào, giữa những người nhàn nhã lướt qua đời nhau, em và anh có thể buông bỏ hết tất cả những đoạn hồi ức xưa cũ để trở thành bạn không? Có khi nào, anh nghĩ về năm ấy mà hối hận vì đã từng thật lòng yêu em nhiều như thế không? Có khi nào, giữa dòng đời vội vã này, em và anh có thể đối mặt với nhau một cách bình thản. Em đã từng nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng khi gặp lại anh. Nhưng, chẳng thể nào hình dung ra được anh của sau này sẽ thế nào cả. Hàn Phong, nếu thật sự gặp lại được anh, chỉ mong rằng chúng ta dù là người xa lạ cũng vẫn sẽ mỉm cười mà lướt qua nhau. Có lẽ, đến lúc ấy, chúng ta đều quay lưng mà bước đi. Thế nhưng, em vẫn sẽ mong anh hạnh phúc... nhiều hơn em. Bởi vì, đằng sau cả những gì anh làm, em đã nợ anh nhiều lắm! Em chỉ có thể chúc phúc anh, thế thôi. Phải hạnh phúc, anh nhé?
Dưới vùng trời màu xanh ấy, tôi nợ anh. Còn anh rẽ ngang một hướng khác. Từ nay, trở thành hai đường thẳng song song đến vô cùng...
Cảm ơn anh vì đã xuất hiện, cho dù anh chỉ mãi ở phía sau em. Thì cũng rất cảm ơn anh, vì đã làm hậu phương cho em. Đã vì em làm nhiều chuyện như thế. Để rồi, còn lại giữa em và anh chỉ là một chữ 'nợ'.
Hôm nay, trời vẫn lại xanh. Trên cây cầu nhuộm đỏ ánh hoàng hôn, tôi yên lặng đứng đó. Cấp ba chính là quãng ngày dài nhất, cũng hạnh phúc nhất, nhưng cũng qua nhanh nhất. Những ngày ấy, bạn chỉ cảm thấy chưa đủ để yêu một người, chưa đủ để hoàn thành lời hứa còn dang dở, chưa đủ để thực hiện ước mơ của bản thân.
Năm ấy, có những người sẽ mãi ở lại trong hồi ức cùng với bầu trời xanh lam. Có những lời hứa đã định không thể thành sự thật, chỉ đành để nó bị tháng năm vùi chôn. Năm ấy, có những nụ hôn đã hóa cánh bướm đọng lại mãi cùng tuổi trẻ ấy. Mỗi khi bạn quay đầu, đều nhìn thấy bản thân cùng với những kỉ niệm đẹp đã qua ấy. Đều đã là cả một hoài niệm, chỉ để hoài niệm mà thôi...
"Thủy Tinh, trùng hợp thật..."
Hàn Phong đứng trong nắng chiều, ánh nắng màu vàng kéo bóng anh dài ra. Trong nắng chiều màu vàng rực rỡ kia, anh là tiêu điểm. Mái tóc anh có mùi nắng, làm cảnh vật xung quanh dịu đi vài phần. Tôi nhìn anh, trong ánh nắng màu vàng ấy, anh như một bức tranh thật đẹp.
"Vâng ạ, anh làm gì ở đây thế?"
"Anh đi dạo thôi."
Tôi lại không biết phải nói thêm gì với anh. Chỉ lặng lẽ đứng đó. Vài cơn gió thổi qua người, man mát và dịu dàng. Mang theo mùi nắng xộc thẳng vào mũi, làm tôi nhớ nhung những thuở đã qua đi, đã mãi về miền kí ức.
Thời gian trôi qua, đã có những tháng năm như thế. Có những tháng năm anh luôn ở phía sau tôi, làm hậu phương cho tôi. Tôi thật sự ngưỡng mộ anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi.
Còn nhớ, thuở ấy, lần đầu tiên bước vào cổng chào của lễ hội văn hóa trường. Anh là người chào đón tôi nhiệt liệt nhất. Lần đầu tiên tôi trở thành hội phó của hội học viên, anh là người chỉ dạy tôi từng chút một. Những ngày làm việc đến sinh bệnh, anh là người ở bên cạnh chăm sóc tôi. Anh là người tốt, là người rất tốt.. Chỉ là tôi không thể cùng anh mà thôi.
Nắng vẫn rực rỡ sau lưng tôi, chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời. Ánh nắng vẫn rực rỡ như thế, ánh lên nét buồn bi thương của năm tháng. Dòng đời vội vã, thời gian chớp mắt đã trôi nhanh. Nhắm mắt lại, dường như vẫn còn bên tai giọng nói năm nào, vẫn còn mãi trong trái tim bầu trời xanh mãi, xanh mãi trong đôi mắt.
Bầu trời hôm đó rất xanh, xanh mãi trong đôi mắt tôi. Ánh nắng hôm ấy cũng rất rực rỡ, lại càng đẹp. Làm tôi mãi sau này cũng chẳng thể nào quên được. Tôi đã giấu mãi trong trái tim mình, đóng băng nó một cách kĩ lưỡng, để nó còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Tôi quay người, ánh nắng vẫn rực rỡ. Anh nói: "Cho dù như thế nào, đã đi đến hôm nay rồi, em nhất định phải dũng cảm lên. Có anh ở phía sau em rồi, cho dù bao nhiêu năm nữa. Phía sau em, vẫn còn có anh."
Cô gái của anh, anh biết em thích Hàn Thiên. Vì thế, anh tình nguyện ở phía sau em. Vì em mà chống đỡ cả thế giới... trong im lặng.
Cả tuổi thanh xuân, anh dành cả những may mắn và những điều tốt đẹp nhất cho em. Chỉ hi vọng em sẽ được hạnh phúc.
Cả cuộc đời, anh dùng tất cả những gì mình có để chúc phúc em. Cũng chỉ hi vọng em sẽ mãi hạnh phúc hơn anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook