Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi!
-
Quyển 1 - Chương 9: Năm rộng tháng dài (1)
Trên thế giới này, chẳng có ai là hiểu được hết thảy mọi nghịch lí của cuộc
sống. Tôi cũng như thế, mặc dù trải qua không ít gian nan trong cuộc
sống, nhưng tôi chưa một lần tìm được lí do cho câu hỏi ấy. Thế nên, tôi chỉ đành quay mặt làm ngơ tiếp tục bước đi tiếp. Tôi không cần biết,
phía trước tồn tại những gì tôi chỉ cần biết rằng, trên thế giới này vẫn có người cần tôi và yêu thương tôi.
Thời gian rãnh rỗi của tôi như thế đã bay biến đến chín tầng mây. Hôm nay lại là một ngày trời âm u vô cùng, ngồi trong phòng thi tôi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông trời sao lại bất công như vậy chứ, sinh ra một người vừa thông minh vừa xinh đẹp như tôi mà lại sinh ra một người vừa xấu vừa ngốc như Dật Quân nhỉ? Sở dĩ tôi có câu hỏi như thế là vì Dật Quân ngồi bên cạnh đang lườm tôi sắp rơi cả mắt. Cảm thấy không chịu được ánh mắt đó của anh ta nữa, tôi bực dọc lên tiếng: “Dật Quân, anh lườm cái gì thế?”
”Anh không hiểu tại sao em lại thông minh hơn anh nhỉ?”
Cái này chỉ có ông trời mới biết! Lê Dật Quân à, chẳng phải mẹ của tôi thường mắng tôi là tôi không thông minh bằng anh sao. Tại sao hôm nay anh lại hỏi tôi câu đó vậy?
”Anh đi mà hỏi ông trời!”
Tôi những tưởng Dật Quân sẽ im miệng mà tự kỉ một mình, nào ngờ anh ta lại lên tiếng: “Anh biết đi tìm ông trời ở đâu?”
Sặc... câu này mà cũng hỏi tôi được sao? Quốc bảo! Quốc bảo! Tôi thật hết nói nổi nữa rồi, logic của tôi hình như không theo kịp anh ta! Tiếng chuông vào giờ học cuối cùng cũng vang lên. Dật Quân ủ rũ gục đầu xuống bàn, mãi khi cô giáo vào lớp anh ta mới chịu ngước mặt lên.
Hôm nay chúng tôi phải thi môn đầu tiên là môn toán. Liếc nhìn sang Dật Quân, vẻ mặt anh ta vô cùng biểu cảm dường như rất muốn nói: Tôi là ghét nhất cái môn này! Bỏ qua chuyện anh ta học giỏi toán hay không, lại tiếp đến chuyện anh ta đang ngây ngốc nhìn đề trên bảng. Tôi những tưởng anh ta không biết làm, định quay sang nhắc nhở vài câu. Đột nhiên anh ta đột nhiên gào to: “Ôi mẹ ơi, ông trời thật thương con chết mất!”
Cô giáo quay đầu lườm anh ta một phát, Dật Quân ý thức được độ quan trọng của vấn đề. Cười cười tiếp tục viết bài, tôi quay sang thì thầm:“Em cảm thấy ông trời thật thương anh quá đi!”
Sự thật là ngày hôm qua hai bác không có ở nhà, anh ta nằm ngủ cả một ngày. Trong khi đó tôi đang bù cổ học bài chuẩn bị thi. Tôi còn cố vắt óc suy nghĩ những bài vô cùng khó, nào ngờ hôm nay cái đề của cô giáo ra cho chúng tôi lại dễ như ăn cháo. Tôi đã nói mà, ông trời thật chẳng công bằng với tôi!
Giờ kiểm tra toán cuối cùng cũng kết thúc. Dật Quân bật dậy từ chiếc ghế, tinh thần hình như rất sảng khoái thì phải. Tôi tò mò nhìn sang phía Hàn Thiên ở cuối bàn, thầm nghĩ: Với thành tích của cậu ta, cho dù có dùng đầu gối suy nghĩ cũng giải được mấy bài toán khi nãy. Vẫn là tôi nên tự lo cho mình hơn, trong khi tôi đang thầm tính toán xem mình có làm sai bài nào hay không thì Dật Quân ở bên cạnh đang lên mạng hay nhắn tin gì gì đó.
”Anh chắc là anh làm đúng sất?”
Dật Quân nghe được câu đó, cốc đầu tôi một cái, nói: “Ôi mẹ ơi, anh là ai chứ? Là Lê Dật Quân ấy nha, làm sao sai được chứ?”
Bỏ qua cái thói tự tin của anh ta, tôi trong lòng thầm rủa tên ôn thần nào đó. Cuối cùng thì kết quả kì thi cuối kì cũng có, nhìn lên bảng điểm thi tôi thầm nhủ: “Dật Quân ơi là Dật Quân, lần này anh thì chết rồi!”
Tôi cũng không ngờ thành tích của tôi lại cao như thế, cũng đứng thứ hai trong bảng xếp hạng của khối ấy chứ. Đơn nhiên là tôi thua Hàn Thiên rồi! Trên đường đi học về, tôi vui vẻ nhảy chân sáo. Bước vào cửa nhà, nhìn thấy Dật Quân chưa thay quần áo đã lụt lội trong tủ lạnh tìm thức ăn. Tôi vừa bước lên tầng vừa ca thán: “Ôi mẹ ơi, lần này xem ai sẽ ăn đòn đây...”
Vừa nghe như thế, Dật Quân tay đang cầm quả táo đỏ ném thẳng lên tầng mà chẳng cần suy nghĩ, cũng may tôi nhanh nhẹn né tránh, nếu không có lẽ đã đo đất lâu rồi. Tôi bước vào phòng, còn nghe được giọng nói của Dật Quân từ dưới tầng vọng lên: “Em đợi đấy, anh nhất định sẽ trả thù!”
”Em đợi!”
Tôi thầm cười xấu xa, Dật Quân có lẽ xấu hổ rồi. Nhưng, sai rồi, người không biết hai chữ “sĩ diện” viết như thế nào như anh ta làm gì biết xấu hổ chứ. Tôi thay quần áo xong đi xuống tầng, nhìn thấy anh ta đang thỏa mãn xem phim thần tượng. Tôi bất mãn buông một câu: “Anh ăn hết táo đỏ rồi à?” tôi vừa lụt lội tủ lạnh vừa hỏi.
Dật Quân vẫn chăm chú vào màn hình tivi vừa đáp: “Ở đây!”
Tôi đóng cánh cửa tủ lạnh, tiến lại phía ghế sô pha Dật Quân đang ngồi, tôi còn chưa đến được ghế sô pha, Dật Quân bỗng ném trái táo đỏ về phía tôi, nói: “Lúc nãy chẳng phải đã có táo đỏ ăn rồi sao?”
Rõ ràng là chặn họng tôi mà. Tôi làm ngơ đáp: “Em giẫm nát rồi!”
Dật Quân ậm ừ mấy tiếng, lại hỏi: “Bố mẹ em vẫn chưa về nữa sao?”
”Hôm qua vừa về nhưng lại bay tiếp rồi. Có lẽ mấy ngày nữa mới về.”
”Hay là em đừng về nhà nữa, ở lại đây cũng được!”
Không phải là ý tốt đâu, chẳng qua là muốn tôi học bài giùm anh ta mà thôi. Cơ mà tôi vẫn thích ở nhà Dật Quân hơn ấy. Không phải bởi vì mỗi ngày cãi nhau với Dật Quân mà sinh vui, chỉ là bác gái rất thương tôi, chỉ cần tôi muốn ăn bác ấy nhất định sẽ nấu cho tôi ăn. Thế nên tôi mới mặt dày ở lại đây!
Tôi nằm trên ghế sô pha xem phim được một lúc đã sắp đến chiều. Nhìn thấy Dật Quân đứng dậy xỏ dép đi xuống phòng bếp, tôi gọi với theo: “Dật Quân, nấu bát mì giúp em!”
”Đợi anh một lát.”
Tôi chợt cảm thấy hôm nay Dật Quân thật là tốt bụng. Tôi vừa định cảm thán một câu thì anh ấy lại lên tiếng: “Khỏi phải khen!”
Anh ta thật đúng là anh họ yêu dấu của tôi!
Thời gian rãnh rỗi của tôi như thế đã bay biến đến chín tầng mây. Hôm nay lại là một ngày trời âm u vô cùng, ngồi trong phòng thi tôi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông trời sao lại bất công như vậy chứ, sinh ra một người vừa thông minh vừa xinh đẹp như tôi mà lại sinh ra một người vừa xấu vừa ngốc như Dật Quân nhỉ? Sở dĩ tôi có câu hỏi như thế là vì Dật Quân ngồi bên cạnh đang lườm tôi sắp rơi cả mắt. Cảm thấy không chịu được ánh mắt đó của anh ta nữa, tôi bực dọc lên tiếng: “Dật Quân, anh lườm cái gì thế?”
”Anh không hiểu tại sao em lại thông minh hơn anh nhỉ?”
Cái này chỉ có ông trời mới biết! Lê Dật Quân à, chẳng phải mẹ của tôi thường mắng tôi là tôi không thông minh bằng anh sao. Tại sao hôm nay anh lại hỏi tôi câu đó vậy?
”Anh đi mà hỏi ông trời!”
Tôi những tưởng Dật Quân sẽ im miệng mà tự kỉ một mình, nào ngờ anh ta lại lên tiếng: “Anh biết đi tìm ông trời ở đâu?”
Sặc... câu này mà cũng hỏi tôi được sao? Quốc bảo! Quốc bảo! Tôi thật hết nói nổi nữa rồi, logic của tôi hình như không theo kịp anh ta! Tiếng chuông vào giờ học cuối cùng cũng vang lên. Dật Quân ủ rũ gục đầu xuống bàn, mãi khi cô giáo vào lớp anh ta mới chịu ngước mặt lên.
Hôm nay chúng tôi phải thi môn đầu tiên là môn toán. Liếc nhìn sang Dật Quân, vẻ mặt anh ta vô cùng biểu cảm dường như rất muốn nói: Tôi là ghét nhất cái môn này! Bỏ qua chuyện anh ta học giỏi toán hay không, lại tiếp đến chuyện anh ta đang ngây ngốc nhìn đề trên bảng. Tôi những tưởng anh ta không biết làm, định quay sang nhắc nhở vài câu. Đột nhiên anh ta đột nhiên gào to: “Ôi mẹ ơi, ông trời thật thương con chết mất!”
Cô giáo quay đầu lườm anh ta một phát, Dật Quân ý thức được độ quan trọng của vấn đề. Cười cười tiếp tục viết bài, tôi quay sang thì thầm:“Em cảm thấy ông trời thật thương anh quá đi!”
Sự thật là ngày hôm qua hai bác không có ở nhà, anh ta nằm ngủ cả một ngày. Trong khi đó tôi đang bù cổ học bài chuẩn bị thi. Tôi còn cố vắt óc suy nghĩ những bài vô cùng khó, nào ngờ hôm nay cái đề của cô giáo ra cho chúng tôi lại dễ như ăn cháo. Tôi đã nói mà, ông trời thật chẳng công bằng với tôi!
Giờ kiểm tra toán cuối cùng cũng kết thúc. Dật Quân bật dậy từ chiếc ghế, tinh thần hình như rất sảng khoái thì phải. Tôi tò mò nhìn sang phía Hàn Thiên ở cuối bàn, thầm nghĩ: Với thành tích của cậu ta, cho dù có dùng đầu gối suy nghĩ cũng giải được mấy bài toán khi nãy. Vẫn là tôi nên tự lo cho mình hơn, trong khi tôi đang thầm tính toán xem mình có làm sai bài nào hay không thì Dật Quân ở bên cạnh đang lên mạng hay nhắn tin gì gì đó.
”Anh chắc là anh làm đúng sất?”
Dật Quân nghe được câu đó, cốc đầu tôi một cái, nói: “Ôi mẹ ơi, anh là ai chứ? Là Lê Dật Quân ấy nha, làm sao sai được chứ?”
Bỏ qua cái thói tự tin của anh ta, tôi trong lòng thầm rủa tên ôn thần nào đó. Cuối cùng thì kết quả kì thi cuối kì cũng có, nhìn lên bảng điểm thi tôi thầm nhủ: “Dật Quân ơi là Dật Quân, lần này anh thì chết rồi!”
Tôi cũng không ngờ thành tích của tôi lại cao như thế, cũng đứng thứ hai trong bảng xếp hạng của khối ấy chứ. Đơn nhiên là tôi thua Hàn Thiên rồi! Trên đường đi học về, tôi vui vẻ nhảy chân sáo. Bước vào cửa nhà, nhìn thấy Dật Quân chưa thay quần áo đã lụt lội trong tủ lạnh tìm thức ăn. Tôi vừa bước lên tầng vừa ca thán: “Ôi mẹ ơi, lần này xem ai sẽ ăn đòn đây...”
Vừa nghe như thế, Dật Quân tay đang cầm quả táo đỏ ném thẳng lên tầng mà chẳng cần suy nghĩ, cũng may tôi nhanh nhẹn né tránh, nếu không có lẽ đã đo đất lâu rồi. Tôi bước vào phòng, còn nghe được giọng nói của Dật Quân từ dưới tầng vọng lên: “Em đợi đấy, anh nhất định sẽ trả thù!”
”Em đợi!”
Tôi thầm cười xấu xa, Dật Quân có lẽ xấu hổ rồi. Nhưng, sai rồi, người không biết hai chữ “sĩ diện” viết như thế nào như anh ta làm gì biết xấu hổ chứ. Tôi thay quần áo xong đi xuống tầng, nhìn thấy anh ta đang thỏa mãn xem phim thần tượng. Tôi bất mãn buông một câu: “Anh ăn hết táo đỏ rồi à?” tôi vừa lụt lội tủ lạnh vừa hỏi.
Dật Quân vẫn chăm chú vào màn hình tivi vừa đáp: “Ở đây!”
Tôi đóng cánh cửa tủ lạnh, tiến lại phía ghế sô pha Dật Quân đang ngồi, tôi còn chưa đến được ghế sô pha, Dật Quân bỗng ném trái táo đỏ về phía tôi, nói: “Lúc nãy chẳng phải đã có táo đỏ ăn rồi sao?”
Rõ ràng là chặn họng tôi mà. Tôi làm ngơ đáp: “Em giẫm nát rồi!”
Dật Quân ậm ừ mấy tiếng, lại hỏi: “Bố mẹ em vẫn chưa về nữa sao?”
”Hôm qua vừa về nhưng lại bay tiếp rồi. Có lẽ mấy ngày nữa mới về.”
”Hay là em đừng về nhà nữa, ở lại đây cũng được!”
Không phải là ý tốt đâu, chẳng qua là muốn tôi học bài giùm anh ta mà thôi. Cơ mà tôi vẫn thích ở nhà Dật Quân hơn ấy. Không phải bởi vì mỗi ngày cãi nhau với Dật Quân mà sinh vui, chỉ là bác gái rất thương tôi, chỉ cần tôi muốn ăn bác ấy nhất định sẽ nấu cho tôi ăn. Thế nên tôi mới mặt dày ở lại đây!
Tôi nằm trên ghế sô pha xem phim được một lúc đã sắp đến chiều. Nhìn thấy Dật Quân đứng dậy xỏ dép đi xuống phòng bếp, tôi gọi với theo: “Dật Quân, nấu bát mì giúp em!”
”Đợi anh một lát.”
Tôi chợt cảm thấy hôm nay Dật Quân thật là tốt bụng. Tôi vừa định cảm thán một câu thì anh ấy lại lên tiếng: “Khỏi phải khen!”
Anh ta thật đúng là anh họ yêu dấu của tôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook