Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi!
-
Quyển 1 - Chương 19: Hôm nay, ngày mai và cả sau này
Hôm nay, tôi thức dậy từ khi sớm, chạy thể dục trên con đường nhựa quanh nhà. Thật ra, đã lâu rồi tôi chưa dậy sớm như vậy, một mình chạy bộ trên con đường này. Những khóm hoa ven đường dường như vừa mới thức dậy, trên cánh hoa màu tím còn vương vài giọt sương sớm. Ngọn gió lướt nhẹ trên ngọn cây. Tôi như thấy thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều.
Không biết bây giờ Hàn Thiên đang làm gì nhỉ? Chắc là cậu ấy vẫn chưa thức dậy. Nói đến đây, tôi vô thức nở nụ cười. Chạy thêm mấy vòng nữa, tôi về nhà.
Mặt trời đã mọc, phía Đông nhuộm một vệt đỏ như tóe lửa. Tôi đứng trên sân thượng nhà mình, nhìn dòng người qua lại. Từ con đường mòn của tôi đến thành phố hôm nay là cả một quá trình. Ngẫm lại thì nó chẳng dài bao nhiêu cả, ít ra hôm nay tôi vẫn sống sót đến tận cùng. May mắn quá rồi!
"Con gái, xuống nhà ăn sáng thôi!"
Mẹ tôi gọi. Bây giờ, tôi nhận ra lâu lắm rồi gia đình tôi mới có thể như thế này. Ba người cùng nhau.
"Vâng."
Tôi cười rồi theo mẹ xuống nhà, bố tôi đang ngồi trước bàn ăn đọc báo. Nhìn thấy tôi, ông mỉm cười trìu mến, nhẹ giọng nói:
"Hôm nay mẹ con nấu toàn món con thích, mau qua đây ăn đi!"
Bữa sáng hôm đó, trong trí nhớ của tôi không có sơn hào hải vị gì cả. Là một bữa ăn gia đình bình thường hơn cả hai chữ "bình thường" nhưng lại chứa đựng rất nhiều tình cảm. Và trong trí nhớ của tôi, đó là bữa ăn gia đình hạnh phúc nhất... cho đến sau này.
Sau khi ăn sáng xong, bố mẹ tôi không còn chút thời gian nào dành cho tôi nữa, họ lặng lẽ vào thư phòng làm việc. Có lúc tôi nghĩ, làm hàng không thì có gì phải bận? Nhưng, sau này tôi sâu sắc hiểu ra nó bận hơn rất nhiều lần tôi nghĩ. Tôi không có việc gì làm, thì về phòng đọc sách thôi.
Nhưng đọc hoài thì cũng chán, tôi đọc được nửa tiếng. Cảm thấy không sao, thêm mười lăm phút nữa thì không nhịn nổi. Vẫn là tôi hợp với những câu chuyện cười đã đi vào lịch sử của Hứa Kinh hơn. Thế là, tôi quyết định đi tìm Hứa Kinh nghe chuyện cười. Thật ra, những câu chuyện cười này rất đáng cười nha. Tôi còn nhớ, có một lần tôi nghe chuyện cười của cậu ta đã khóc một trận như mưa. Như vậy, chắc bạn cũng biết nó đáng "cười" đến thế nào rồi nhỉ?
Như vậy, tôi vui vẻ ra khỏi nhà. Đi bộ đến nhà Hứa Kinh. Nhưng, khi tôi đến nơi thì sự thật nó trớ trêu thế này. Trước cổng nhà cậu ta có một tờ giấy với dòng chữ màu đỏ: "Hứa Kinh vắng nhà, miễn tiếp khách!"
Lúc đó, tôi đã định ăn vạ trước cổng nhà cậu ta đến khi cậu ta về mới thôi. Nhưng nghĩ lại vẫn không nên. Suy nghĩ một lát, tôi quyết định đi dạo, xem như để cho tâm trạng thoải mái một chút. Tôi đi đến cây cầu ở gần nhà, mỗi ngày rảnh rỗi tôi đều đến đây. Đơn giản, nó đã là thói quen của tôi.
Tôi nhớ những ngày nhỏ thường cùng Dịch Phàm đến đây, đến đây để ngắm hoàng hôn, trò chuyện mà không bị làm phiền. Tôi và anh, đã từng rất thân thiết, chuyện nhỏ nhặt nhất cũng có thể nói với anh. Nhưng, hiện tại tôi chẳng biết anh thay đổi ra sao, có còn nhớ tôi hay không nữa. Trong trí nhớ của tôi, anh là một người vô cùng quan trọng. Thế nhưng, thời gian đã làm phai nhạt hết tất thảy, chỉ còn lại một mảnh kí ức chẳng rõ ràng. Chỉ như đoạn phim trắng đen tua lại, rồi bị bão tuyết làm cho vơi đi phân nửa, cuối cùng chẳng còn nhìn rõ ai là ai nữa.
"Anh Phàm, không biết ngày mai sẽ như thế nào nhỉ?"
"Ngày mai anh sẽ vẫn bên em!"
"Còn hôm nay?"
"Cô bé ngốc, hôm nay qua đi thì ngày mai sẽ tới. Anh sẽ luôn bên em."
"Sau này thì sẽ luôn như thế?"
"Ừ."
"Anh hứa đi."
"Anh hứa!"
Một bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ. Năm đó, đã từng vui vẻ biết bao. Nhưng, kí ức là thế, không thể trở lại được nữa.
Kết thúc một mảnh kí ức, nước mắt tự nhiên chảy thành dòng. Tôi cũng đứng trên cây cầu quen thuộc. Cây cầu này, kí ức này, vẫn còn như ngày trước mà anh thì chẳng còn cùng tôi đứng tại nơi này. Cho dù tôi có cố gắng thế nào thì vẫn không thắng được năm tháng này, tôi chỉ có thể mong rằng, một ngày nào đó khi gặp lại nhau. Anh vẫn là anh của ngày nào, tôi cũng không thay đổi.
Trên cây cầu, có một chàng trai, gương mặt thanh tú, đôi mắt màu đen thẳm. Tôi kinh ngạc, bởi vì đây là người mà tôi đã gặp ở sân thượng, học trưởng Hạ Hàn Phong. Thật ra, anh ta còn có một thân phận khác, đó chính là anh trai của Hàn Thiên. Chúng tôi có biết nhau, nhưng không đến nỗi thân thiết.
Chúng tôi chẳng ai nói chuyện gì cả. Đến cuối cùng, tôi cũng lên tiếng:
"Anh sao lại đến đây? Ngắm cảnh à?"
Anh nhìn tôi.
"Ừ."
Tôi không biết nên nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn về nơi xa kia. Phía Tây, ánh mặt trời nhuộm đỏ một khoảng trời. Một chiếc máy bay bay ngang qua, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Anh nói: "Anh về đây, ở lại vui vẻ!"
Tôi mỉm cười.
"Anh về sớm vậy sao?"
"Có việc."
Cuối cùng, sau một hồi nói chuyện. Tôi quyết định về cùng anh. Chúng tôi rảo bước trên con đường nhựa, tiếng bước chân đều nhau.
Hôm đó, tôi không biết, khoảng cách giữa chúng tôi đã dần gần lại hơn. Không còn xa như năm đó nữa...
Không biết bây giờ Hàn Thiên đang làm gì nhỉ? Chắc là cậu ấy vẫn chưa thức dậy. Nói đến đây, tôi vô thức nở nụ cười. Chạy thêm mấy vòng nữa, tôi về nhà.
Mặt trời đã mọc, phía Đông nhuộm một vệt đỏ như tóe lửa. Tôi đứng trên sân thượng nhà mình, nhìn dòng người qua lại. Từ con đường mòn của tôi đến thành phố hôm nay là cả một quá trình. Ngẫm lại thì nó chẳng dài bao nhiêu cả, ít ra hôm nay tôi vẫn sống sót đến tận cùng. May mắn quá rồi!
"Con gái, xuống nhà ăn sáng thôi!"
Mẹ tôi gọi. Bây giờ, tôi nhận ra lâu lắm rồi gia đình tôi mới có thể như thế này. Ba người cùng nhau.
"Vâng."
Tôi cười rồi theo mẹ xuống nhà, bố tôi đang ngồi trước bàn ăn đọc báo. Nhìn thấy tôi, ông mỉm cười trìu mến, nhẹ giọng nói:
"Hôm nay mẹ con nấu toàn món con thích, mau qua đây ăn đi!"
Bữa sáng hôm đó, trong trí nhớ của tôi không có sơn hào hải vị gì cả. Là một bữa ăn gia đình bình thường hơn cả hai chữ "bình thường" nhưng lại chứa đựng rất nhiều tình cảm. Và trong trí nhớ của tôi, đó là bữa ăn gia đình hạnh phúc nhất... cho đến sau này.
Sau khi ăn sáng xong, bố mẹ tôi không còn chút thời gian nào dành cho tôi nữa, họ lặng lẽ vào thư phòng làm việc. Có lúc tôi nghĩ, làm hàng không thì có gì phải bận? Nhưng, sau này tôi sâu sắc hiểu ra nó bận hơn rất nhiều lần tôi nghĩ. Tôi không có việc gì làm, thì về phòng đọc sách thôi.
Nhưng đọc hoài thì cũng chán, tôi đọc được nửa tiếng. Cảm thấy không sao, thêm mười lăm phút nữa thì không nhịn nổi. Vẫn là tôi hợp với những câu chuyện cười đã đi vào lịch sử của Hứa Kinh hơn. Thế là, tôi quyết định đi tìm Hứa Kinh nghe chuyện cười. Thật ra, những câu chuyện cười này rất đáng cười nha. Tôi còn nhớ, có một lần tôi nghe chuyện cười của cậu ta đã khóc một trận như mưa. Như vậy, chắc bạn cũng biết nó đáng "cười" đến thế nào rồi nhỉ?
Như vậy, tôi vui vẻ ra khỏi nhà. Đi bộ đến nhà Hứa Kinh. Nhưng, khi tôi đến nơi thì sự thật nó trớ trêu thế này. Trước cổng nhà cậu ta có một tờ giấy với dòng chữ màu đỏ: "Hứa Kinh vắng nhà, miễn tiếp khách!"
Lúc đó, tôi đã định ăn vạ trước cổng nhà cậu ta đến khi cậu ta về mới thôi. Nhưng nghĩ lại vẫn không nên. Suy nghĩ một lát, tôi quyết định đi dạo, xem như để cho tâm trạng thoải mái một chút. Tôi đi đến cây cầu ở gần nhà, mỗi ngày rảnh rỗi tôi đều đến đây. Đơn giản, nó đã là thói quen của tôi.
Tôi nhớ những ngày nhỏ thường cùng Dịch Phàm đến đây, đến đây để ngắm hoàng hôn, trò chuyện mà không bị làm phiền. Tôi và anh, đã từng rất thân thiết, chuyện nhỏ nhặt nhất cũng có thể nói với anh. Nhưng, hiện tại tôi chẳng biết anh thay đổi ra sao, có còn nhớ tôi hay không nữa. Trong trí nhớ của tôi, anh là một người vô cùng quan trọng. Thế nhưng, thời gian đã làm phai nhạt hết tất thảy, chỉ còn lại một mảnh kí ức chẳng rõ ràng. Chỉ như đoạn phim trắng đen tua lại, rồi bị bão tuyết làm cho vơi đi phân nửa, cuối cùng chẳng còn nhìn rõ ai là ai nữa.
"Anh Phàm, không biết ngày mai sẽ như thế nào nhỉ?"
"Ngày mai anh sẽ vẫn bên em!"
"Còn hôm nay?"
"Cô bé ngốc, hôm nay qua đi thì ngày mai sẽ tới. Anh sẽ luôn bên em."
"Sau này thì sẽ luôn như thế?"
"Ừ."
"Anh hứa đi."
"Anh hứa!"
Một bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ. Năm đó, đã từng vui vẻ biết bao. Nhưng, kí ức là thế, không thể trở lại được nữa.
Kết thúc một mảnh kí ức, nước mắt tự nhiên chảy thành dòng. Tôi cũng đứng trên cây cầu quen thuộc. Cây cầu này, kí ức này, vẫn còn như ngày trước mà anh thì chẳng còn cùng tôi đứng tại nơi này. Cho dù tôi có cố gắng thế nào thì vẫn không thắng được năm tháng này, tôi chỉ có thể mong rằng, một ngày nào đó khi gặp lại nhau. Anh vẫn là anh của ngày nào, tôi cũng không thay đổi.
Trên cây cầu, có một chàng trai, gương mặt thanh tú, đôi mắt màu đen thẳm. Tôi kinh ngạc, bởi vì đây là người mà tôi đã gặp ở sân thượng, học trưởng Hạ Hàn Phong. Thật ra, anh ta còn có một thân phận khác, đó chính là anh trai của Hàn Thiên. Chúng tôi có biết nhau, nhưng không đến nỗi thân thiết.
Chúng tôi chẳng ai nói chuyện gì cả. Đến cuối cùng, tôi cũng lên tiếng:
"Anh sao lại đến đây? Ngắm cảnh à?"
Anh nhìn tôi.
"Ừ."
Tôi không biết nên nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn về nơi xa kia. Phía Tây, ánh mặt trời nhuộm đỏ một khoảng trời. Một chiếc máy bay bay ngang qua, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Anh nói: "Anh về đây, ở lại vui vẻ!"
Tôi mỉm cười.
"Anh về sớm vậy sao?"
"Có việc."
Cuối cùng, sau một hồi nói chuyện. Tôi quyết định về cùng anh. Chúng tôi rảo bước trên con đường nhựa, tiếng bước chân đều nhau.
Hôm đó, tôi không biết, khoảng cách giữa chúng tôi đã dần gần lại hơn. Không còn xa như năm đó nữa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook