Gió Thổi Qua Ngày Mưa - Hiện Hiện
-
Chương 43: Giao thừa
Căn phòng y tế rộng lớn im lặng vài giây.
Rồi Thương Vũ vỗ tay: " Yến Quy, cậu đàn piano hay quá!"
Yến Quy: "..."
"Nghe có vẻ lạnh lùng."
"Vậy sao?"
"Ừ."
"Vậy mình không vỗ tay nữa." Thương Vũ bỏ tay xuống.
"Không sao, cũng được."
Thương Vũ thấy Yến Quy thật kỳ lạ, nhưng cô cũng không tiện vỗ tay nữa.
Yến Quy bôi thuốc rất cẩn thận, khi thấy Thương Vũ nhăn mặt vì đau, anh càng nhẹ tay hơn.
Bôi thuốc xong, Yến Quy từ từ kéo ống quần xuống cho cô.
Sau đó, anh kéo cô đi tìm giáo viên. Thương Vũ hơi khó hiểu.
"Thầy Trương, Thương Vũ bị ngã, không thể tham gia hát đồng ca được."
Thương Vũ ngẩn người, vội vàng xua tay: "Em không sao đâu ạ, không sao đâu."
Lát nữa lớp cô có tiết mục hát đồng ca.
Thầy Trương rất tin tưởng Yến Quy, cũng không kiểm tra vết thương của Thương Vũ, phẩy tay: "Vậy em ngồi dưới xem nhé, thiếu một người cũng không sao."
Thương Vũ còn định giải thích, nhưng bị Yến Quy kéo ra sau.
Yến Quy lễ phép nói: "Cảm ơn thầy, em đưa bạn ấy về chỗ ngồi."
Rồi anh kéo Thương Vũ về chỗ ngồi của lớp họ.
Yến Quy: "Cậu ngồi đây, đừng đi đâu cả."
Thương Vũ bắt đầu tìm cách lách luật: "Thế còn đi vệ sinh thì sao?"
Yến Quy: "Tìm người đi cùng."
Thương Vũ tiếp tục: "Thế còn đi mua đồ ăn thì sao?"
Yến Quy: "Đợi mình xuống mua cho cậu."
Thương Vũ còn định nói gì nữa, bị Yến Quy cắt ngang: "Ngoan nào."
Thương Vũ ngoan ngoãn: "Ồ."
Nhìn Yến Quy đi chuẩn bị lên sân khấu, Thương Vũ thầm nghĩ, từ bao giờ anh lại bá đạo thế này.
Bài hát đồng ca của lớp họ là "Lưu luyến chia tay".
Thương Vũ không hiểu sao lại hát bài này vào dịp năm mới, nhưng khi thấy Yến Quy mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, nổi bật giữa đám đông, tâm trạng cô bỗng vui hẳn lên.
Chỉ là Yến Quy trông có vẻ không vui lắm.
Thương Vũ nghĩ anh vẫn còn giận chuyện cô không cổ vũ cho tiết mục piano của anh.
Vậy nên cô mượn hai que phát sáng của lớp bên cạnh, ngồi dưới vẫy vẫy cổ vũ cho Yến Quy.
Hình như không hiệu quả lắm.
Yến Quy thấy cô, liền quay mặt đi, không thèm nhìn.
Haiz, thật khó chiều lòng anh mà.
Hồi đi học anh vừa bá đạo vừa hung dữ, giờ lớn rồi thì trầm ổn hơn trước nhiều.
Ban đầu khi gặp lại Yến Quy ở KORIS, Thương Vũ chỉ xem anh là bạn học cũ.
Nhưng giờ đây, càng nhiều kỷ niệm được khơi dậy từ sâu thẳm ký ức. Giống như lá trà dưới đáy cốc, nếu không khuấy lên, sẽ không bao giờ biết nó từng cuộn trào mãnh liệt đến thế.
...
Dòng hồi tưởng bị cắt ngang bởi một cơn mưa bất chợt.
Cơn mưa rả rích không báo trước trút xuống. Những người đang chơi đùa trên bãi cỏ vội vàng chạy vào biệt thự.
Bên trong biệt thự, mọi người quây quần bên lò sưởi trong phòng game, chơi bài UNO.
Thương Vũ ngồi xem một lúc rồi tìm cớ ra sân thượng.
Bếp nướng được đặt ở đó, còn khá nhiều đồ ăn. Cô nghĩ sẽ nướng thêm đồ ăn mang vào cho mọi người.
Tiếng mưa rào rào, sân thượng không bật đèn, chỉ thấy ánh than hồng rực, không khí thoang thoảng mùi đất ẩm và mùi thịt nướng.
Hơi lạnh, nhưng cũng dễ chịu.
Thương Vũ thích những góc nhỏ yên tĩnh như thế này, không có ánh sáng, cô được bóng đêm bao bọc, như chỉ còn lại một mình giữa đất trời.
Lúc này, tiếng bước chân từ xa đến gần.
Thương Vũ ngẩng lên, thấy Yến Quy.
"Vào trong chơi đi, để anh nướng."
Thương Vũ lắc đầu: "Không cần đâu, em thích nướng thịt mà."
"... Vậy sao?"
Câu hỏi này khiến cả hai cùng nhớ lại lần ăn thịt nướng Hàn Quốc ở Mỹ.
Thương Vũ bỗng chột dạ.
Nhưng Yến Quy không ép, mà cầm cọ phết dầu, rắc gia vị và ớt bột.
Thỉnh thoảng Thương Vũ lại đưa xiên thịt nướng cho Yến Quy nếm thử, hoặc anh sẽ kéo cô vào gần hơn để tránh mưa tạt.
Cả hai im lặng một cách kỳ lạ.
Thương Vũ bất chợt nghĩ đến chuyện của Trình Trình.
Nhưng lúc này hỏi về Trình Trình có vẻ không thích hợp.
Một lúc sau, chính Yến Quy lại lên tiếng.
Anh nói: "Em có thấy chúng ta như vậy rất tốt không?"
Thương Vũ chưa kịp hiểu: "Hả? Anh nói gì cơ, cái gì tốt?"
Yến Quy ngập ngừng: "Không cho ớt mà cho muối tiêu, bột ô mai vị ngon đấy."
Anh đang cầm lọ bột ô mai.
Thương Vũ sững người, không ngờ anh lại nói vậy.
Cô cảm thấy Yến Quy định nói điều gì khác, nhưng thôi, anh đã nói vậy rồi, cô cũng không tiện hỏi thêm.
Yến Quy cúi đầu, ánh lửa hắt lên mắt anh, trong đáy mắt thoáng qua những cảm xúc khó hiểu.
Hình như là tiếc nuối.
Nướng xong thịt, Thương Vũ tìm một cái đĩa mang vào phòng game.
Yến Quy đứng trên sân thượng nhìn mưa đêm, bỗng muốn hút thuốc.
Anh không mang theo thuốc, định vào trong xin mọi người một điếu, nhưng vừa bước vào đã bị mọi người gọi giật lại: "Yến tổng đến rồi, vừa lúc, chơi Ma sói nào!"
Yến Quy nhìn Thương Vũ, cô đã bị mọi người kéo ngồi xuống sàn, ôm gối nhìn anh với ánh mắt mong chờ.
Anh không nỡ từ chối.
Người ngồi cạnh Thương Vũ tự giác nhường chỗ cho anh.
Anh ngồi xuống, Thương Vũ đưa cho anh một viên kẹo.
Một viên kẹo thật đúng lúc.
Yến Quy thầm nghĩ: Nó át đi cả cơn thèm thuốc của anh.
Anh nhận lấy viên kẹo, bỏ vào miệng, vị chua chua.
Thương Vũ không giỏi chơi Ma sói.
Cô bốc được bài Sói, nhưng không biết nói dối, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để lộ tẩy.
May mà mọi người đều nhường cô, không ai vote cô, Phù thủy cũng không đầu độc cô, để cô được chơi lâu hơn một chút.
Nhưng Yến Quy thì rất đáng sợ, dù là Sói, Tiên tri hay Dân làng, anh đều chơi rất giỏi. Anh gần như không biểu lộ cảm xúc, bình tĩnh bịa chuyện, khiến người khác khó mà phân biệt thật giả.
Khi là Dân làng, anh còn cố tình dẫn dắt Sói tự giết lẫn nhau, lừa mọi người một vố.
Nhưng anh chưa bao giờ giết hay bỏ phiếu cho Thương Vũ.
Người tinh ý đều nhìn ra được vấn đề, ai cũng có vẻ mặt "đã hiểu".
Có người nói: "Yến tổng, anh không thể thiên vị trắng trợn như vậy chứ!"
Yến tổng cười khẩy: "Tại sao không?", khiến người kia câm nín.
Cho đến một ván, cả Thương Vũ và Yến Quy đều là Sói, Yến Quy đã lật ngược tình thế, dẫn dắt Thương Vũ tiêu diệt tất cả.
Một đồng nghiệp nam quay sang Thương Vũ, nói với vẻ mặt lo lắng: "Yến tổng đã dùng chiêu này để cưa đổ chị sao?"
Thương Vũ ngơ ngác: "Hả?"
Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, liền diễn: "Ừ, chị ngốc quá, bị anh ấy lừa rồi, giờ hối hận cũng không kịp nữa."
Cô diễn rất đáng yêu, khiến mọi người cười ầm lên.
Cô hơi lúng túng nhìn Yến Quy, mong anh phối hợp diễn cùng.
Nhưng Yến Quy không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Thương Vũ đỏ mặt, cúi đầu tránh ánh mắt anh.
Chơi thêm vài ván, Yến Quy ném bài xuống, nói giọng uể oải: "Chán quá, mọi người chơi đi, tôi ra ngoài hóng gió."
Mọi người xôn xao bàn tán, bảo Yến tổng ra tay quá tàn nhẫn, đã "giết người" còn "đốt nhà".
Yến Quy cười mà không nói, đứng dậy ra ban công đứng một lúc.
Anh muốn làm dịu cái đầu đang gần như tê liệt của mình.
Trên ban công có rượu, tiện tay anh uống vài ly, đợi đến khi đầu óc được gió lạnh thổi cho tỉnh táo, anh mới quay lại phòng khách, ngồi trên sô pha đọc sách.
Một lát sau, Thương Vũ cũng ra ngoài, ra ban công nướng một quả chuối, rồi đặt vào đĩa nhỏ mang vào.
Cô cũng ngồi trên sô pha, nép vào bên cạnh Yến Quy, chậm rãi ăn chuối.
Thấy cô không mặc áo khoác, Yến Quy tiện tay kéo tấm chăn đang đắp trên chân mình choàng lên người cô.
"Em không buồn ngủ à?"
Thương Vũ cười, lắc đầu: "Em không buồn ngủ, em muốn chờ đón giao thừa!"
Thật ra Yến Quy không hiểu lắm cái gọi là đón giao thừa, nhất định phải chờ đến đúng 0 giờ 0 phút 0 giây thì có ý nghĩa gì?
Nhưng nhìn khuôn mặt cô, Yến Quy đột nhiên cảm thấy, có lẽ bản thân việc này đã rất có ý nghĩa rồi.
Thương Vũ lại hỏi: "Yến tổng, năm mới anh có ước nguyện gì không?"
Yến Quy thản nhiên nói: "Không."
Thật ra anh có.
Nhưng anh không nói ra được.
Sợ nếu nói có, cô gái nhỏ này nhất định sẽ hỏi đến cùng.
Cô ấy chắc chắn sẽ hỏi đến cùng.
Yến Quy hỏi ngược lại: "Còn em, ước nguyện năm mới của em là gì?"
Thương Vũ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Năm mới em muốn lên chức Phó tổng!"
Yến Quy mỉm cười: "Đấy cũng gọi là ước nguyện sao, đó là điều em chắc chắn sẽ làm được."
"Chắc chắn làm được thì không được tính là ước nguyện sao?"
"Không tính. Rất lãng phí ước nguyện đó."
"Nhưng em đã ước rồi thì phải làm sao?"
"Anh nhường suất của anh cho em, em hãy nghĩ một điều ước không liên quan đến công việc."
"Được không ạ? Vậy cảm ơn Yến tổng." Thương Vũ cười, đôi mắt cong cong.
Cô nhìn vào mắt Yến Quy, nhất thời cũng không nói nên lời.
Một lúc sau, cô mới dời mắt, nhìn xuống chóp mũi của Yến Quy.
"Vậy em ước... mọi việc đều thuận lợi."
Đây là một điều ước rất mơ hồ, rất chung chung, rất khéo léo.
Nhưng Yến Quy không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu: "Sẽ như vậy."
Sắp đến 0 giờ, mưa cũng lặng lẽ tạnh.
Mọi người ùa ra ban công rộng rãi.
Từ đây có thể nhìn thấy màn hình lớn của trung tâm thương mại ở xa, trên màn hình đang hiển thị thời gian đếm ngược chào đón năm mới.
Không khí sau cơn mưa trong lành vô cùng, tâm trạng Thương Vũ rất tốt.
Đếm ngược bắt đầu, mọi người cùng nhau reo hò:
"Mười!"
"Chín!"
"Tám!"
...
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
"Chúc mừng năm mới!"
Khi ánh đèn sáng lên, tiếng hò reo vang lên, Thương Vũ cảm thấy tay mình ấm áp.
Là Yến Quy đang nắm tay cô.
Mọi người đều đang nhìn màn hình lớn và pháo hoa ở xa, ôm nhau chúc mừng, không ai chú ý đến họ.
Giữa sự náo nhiệt này, sự yên tĩnh thuộc về riêng hai người.
Thương Vũ ngẩng đầu nhìn Yến Quy, Yến Quy quay lại, trong mắt anh phản chiếu ánh sáng pháo hoa rực rỡ.
Anh nắm chặt tay cô hơn, không buông ra.
Thương Vũ suy nghĩ một chút, cũng nhẹ nhàng nắm lại tay anh.
Cô chợt nhớ đến lời Yến Quy đã nói trước đó, như vậy cũng tốt.
Cô nghe thấy mình lẩm bẩm hỏi:
"Như vậy cũng tốt... ý anh là như thế này sao?"
Editor: Team Kites
Nguồn: Tấn Giang
Rồi Thương Vũ vỗ tay: " Yến Quy, cậu đàn piano hay quá!"
Yến Quy: "..."
"Nghe có vẻ lạnh lùng."
"Vậy sao?"
"Ừ."
"Vậy mình không vỗ tay nữa." Thương Vũ bỏ tay xuống.
"Không sao, cũng được."
Thương Vũ thấy Yến Quy thật kỳ lạ, nhưng cô cũng không tiện vỗ tay nữa.
Yến Quy bôi thuốc rất cẩn thận, khi thấy Thương Vũ nhăn mặt vì đau, anh càng nhẹ tay hơn.
Bôi thuốc xong, Yến Quy từ từ kéo ống quần xuống cho cô.
Sau đó, anh kéo cô đi tìm giáo viên. Thương Vũ hơi khó hiểu.
"Thầy Trương, Thương Vũ bị ngã, không thể tham gia hát đồng ca được."
Thương Vũ ngẩn người, vội vàng xua tay: "Em không sao đâu ạ, không sao đâu."
Lát nữa lớp cô có tiết mục hát đồng ca.
Thầy Trương rất tin tưởng Yến Quy, cũng không kiểm tra vết thương của Thương Vũ, phẩy tay: "Vậy em ngồi dưới xem nhé, thiếu một người cũng không sao."
Thương Vũ còn định giải thích, nhưng bị Yến Quy kéo ra sau.
Yến Quy lễ phép nói: "Cảm ơn thầy, em đưa bạn ấy về chỗ ngồi."
Rồi anh kéo Thương Vũ về chỗ ngồi của lớp họ.
Yến Quy: "Cậu ngồi đây, đừng đi đâu cả."
Thương Vũ bắt đầu tìm cách lách luật: "Thế còn đi vệ sinh thì sao?"
Yến Quy: "Tìm người đi cùng."
Thương Vũ tiếp tục: "Thế còn đi mua đồ ăn thì sao?"
Yến Quy: "Đợi mình xuống mua cho cậu."
Thương Vũ còn định nói gì nữa, bị Yến Quy cắt ngang: "Ngoan nào."
Thương Vũ ngoan ngoãn: "Ồ."
Nhìn Yến Quy đi chuẩn bị lên sân khấu, Thương Vũ thầm nghĩ, từ bao giờ anh lại bá đạo thế này.
Bài hát đồng ca của lớp họ là "Lưu luyến chia tay".
Thương Vũ không hiểu sao lại hát bài này vào dịp năm mới, nhưng khi thấy Yến Quy mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, nổi bật giữa đám đông, tâm trạng cô bỗng vui hẳn lên.
Chỉ là Yến Quy trông có vẻ không vui lắm.
Thương Vũ nghĩ anh vẫn còn giận chuyện cô không cổ vũ cho tiết mục piano của anh.
Vậy nên cô mượn hai que phát sáng của lớp bên cạnh, ngồi dưới vẫy vẫy cổ vũ cho Yến Quy.
Hình như không hiệu quả lắm.
Yến Quy thấy cô, liền quay mặt đi, không thèm nhìn.
Haiz, thật khó chiều lòng anh mà.
Hồi đi học anh vừa bá đạo vừa hung dữ, giờ lớn rồi thì trầm ổn hơn trước nhiều.
Ban đầu khi gặp lại Yến Quy ở KORIS, Thương Vũ chỉ xem anh là bạn học cũ.
Nhưng giờ đây, càng nhiều kỷ niệm được khơi dậy từ sâu thẳm ký ức. Giống như lá trà dưới đáy cốc, nếu không khuấy lên, sẽ không bao giờ biết nó từng cuộn trào mãnh liệt đến thế.
...
Dòng hồi tưởng bị cắt ngang bởi một cơn mưa bất chợt.
Cơn mưa rả rích không báo trước trút xuống. Những người đang chơi đùa trên bãi cỏ vội vàng chạy vào biệt thự.
Bên trong biệt thự, mọi người quây quần bên lò sưởi trong phòng game, chơi bài UNO.
Thương Vũ ngồi xem một lúc rồi tìm cớ ra sân thượng.
Bếp nướng được đặt ở đó, còn khá nhiều đồ ăn. Cô nghĩ sẽ nướng thêm đồ ăn mang vào cho mọi người.
Tiếng mưa rào rào, sân thượng không bật đèn, chỉ thấy ánh than hồng rực, không khí thoang thoảng mùi đất ẩm và mùi thịt nướng.
Hơi lạnh, nhưng cũng dễ chịu.
Thương Vũ thích những góc nhỏ yên tĩnh như thế này, không có ánh sáng, cô được bóng đêm bao bọc, như chỉ còn lại một mình giữa đất trời.
Lúc này, tiếng bước chân từ xa đến gần.
Thương Vũ ngẩng lên, thấy Yến Quy.
"Vào trong chơi đi, để anh nướng."
Thương Vũ lắc đầu: "Không cần đâu, em thích nướng thịt mà."
"... Vậy sao?"
Câu hỏi này khiến cả hai cùng nhớ lại lần ăn thịt nướng Hàn Quốc ở Mỹ.
Thương Vũ bỗng chột dạ.
Nhưng Yến Quy không ép, mà cầm cọ phết dầu, rắc gia vị và ớt bột.
Thỉnh thoảng Thương Vũ lại đưa xiên thịt nướng cho Yến Quy nếm thử, hoặc anh sẽ kéo cô vào gần hơn để tránh mưa tạt.
Cả hai im lặng một cách kỳ lạ.
Thương Vũ bất chợt nghĩ đến chuyện của Trình Trình.
Nhưng lúc này hỏi về Trình Trình có vẻ không thích hợp.
Một lúc sau, chính Yến Quy lại lên tiếng.
Anh nói: "Em có thấy chúng ta như vậy rất tốt không?"
Thương Vũ chưa kịp hiểu: "Hả? Anh nói gì cơ, cái gì tốt?"
Yến Quy ngập ngừng: "Không cho ớt mà cho muối tiêu, bột ô mai vị ngon đấy."
Anh đang cầm lọ bột ô mai.
Thương Vũ sững người, không ngờ anh lại nói vậy.
Cô cảm thấy Yến Quy định nói điều gì khác, nhưng thôi, anh đã nói vậy rồi, cô cũng không tiện hỏi thêm.
Yến Quy cúi đầu, ánh lửa hắt lên mắt anh, trong đáy mắt thoáng qua những cảm xúc khó hiểu.
Hình như là tiếc nuối.
Nướng xong thịt, Thương Vũ tìm một cái đĩa mang vào phòng game.
Yến Quy đứng trên sân thượng nhìn mưa đêm, bỗng muốn hút thuốc.
Anh không mang theo thuốc, định vào trong xin mọi người một điếu, nhưng vừa bước vào đã bị mọi người gọi giật lại: "Yến tổng đến rồi, vừa lúc, chơi Ma sói nào!"
Yến Quy nhìn Thương Vũ, cô đã bị mọi người kéo ngồi xuống sàn, ôm gối nhìn anh với ánh mắt mong chờ.
Anh không nỡ từ chối.
Người ngồi cạnh Thương Vũ tự giác nhường chỗ cho anh.
Anh ngồi xuống, Thương Vũ đưa cho anh một viên kẹo.
Một viên kẹo thật đúng lúc.
Yến Quy thầm nghĩ: Nó át đi cả cơn thèm thuốc của anh.
Anh nhận lấy viên kẹo, bỏ vào miệng, vị chua chua.
Thương Vũ không giỏi chơi Ma sói.
Cô bốc được bài Sói, nhưng không biết nói dối, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để lộ tẩy.
May mà mọi người đều nhường cô, không ai vote cô, Phù thủy cũng không đầu độc cô, để cô được chơi lâu hơn một chút.
Nhưng Yến Quy thì rất đáng sợ, dù là Sói, Tiên tri hay Dân làng, anh đều chơi rất giỏi. Anh gần như không biểu lộ cảm xúc, bình tĩnh bịa chuyện, khiến người khác khó mà phân biệt thật giả.
Khi là Dân làng, anh còn cố tình dẫn dắt Sói tự giết lẫn nhau, lừa mọi người một vố.
Nhưng anh chưa bao giờ giết hay bỏ phiếu cho Thương Vũ.
Người tinh ý đều nhìn ra được vấn đề, ai cũng có vẻ mặt "đã hiểu".
Có người nói: "Yến tổng, anh không thể thiên vị trắng trợn như vậy chứ!"
Yến tổng cười khẩy: "Tại sao không?", khiến người kia câm nín.
Cho đến một ván, cả Thương Vũ và Yến Quy đều là Sói, Yến Quy đã lật ngược tình thế, dẫn dắt Thương Vũ tiêu diệt tất cả.
Một đồng nghiệp nam quay sang Thương Vũ, nói với vẻ mặt lo lắng: "Yến tổng đã dùng chiêu này để cưa đổ chị sao?"
Thương Vũ ngơ ngác: "Hả?"
Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, liền diễn: "Ừ, chị ngốc quá, bị anh ấy lừa rồi, giờ hối hận cũng không kịp nữa."
Cô diễn rất đáng yêu, khiến mọi người cười ầm lên.
Cô hơi lúng túng nhìn Yến Quy, mong anh phối hợp diễn cùng.
Nhưng Yến Quy không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Thương Vũ đỏ mặt, cúi đầu tránh ánh mắt anh.
Chơi thêm vài ván, Yến Quy ném bài xuống, nói giọng uể oải: "Chán quá, mọi người chơi đi, tôi ra ngoài hóng gió."
Mọi người xôn xao bàn tán, bảo Yến tổng ra tay quá tàn nhẫn, đã "giết người" còn "đốt nhà".
Yến Quy cười mà không nói, đứng dậy ra ban công đứng một lúc.
Anh muốn làm dịu cái đầu đang gần như tê liệt của mình.
Trên ban công có rượu, tiện tay anh uống vài ly, đợi đến khi đầu óc được gió lạnh thổi cho tỉnh táo, anh mới quay lại phòng khách, ngồi trên sô pha đọc sách.
Một lát sau, Thương Vũ cũng ra ngoài, ra ban công nướng một quả chuối, rồi đặt vào đĩa nhỏ mang vào.
Cô cũng ngồi trên sô pha, nép vào bên cạnh Yến Quy, chậm rãi ăn chuối.
Thấy cô không mặc áo khoác, Yến Quy tiện tay kéo tấm chăn đang đắp trên chân mình choàng lên người cô.
"Em không buồn ngủ à?"
Thương Vũ cười, lắc đầu: "Em không buồn ngủ, em muốn chờ đón giao thừa!"
Thật ra Yến Quy không hiểu lắm cái gọi là đón giao thừa, nhất định phải chờ đến đúng 0 giờ 0 phút 0 giây thì có ý nghĩa gì?
Nhưng nhìn khuôn mặt cô, Yến Quy đột nhiên cảm thấy, có lẽ bản thân việc này đã rất có ý nghĩa rồi.
Thương Vũ lại hỏi: "Yến tổng, năm mới anh có ước nguyện gì không?"
Yến Quy thản nhiên nói: "Không."
Thật ra anh có.
Nhưng anh không nói ra được.
Sợ nếu nói có, cô gái nhỏ này nhất định sẽ hỏi đến cùng.
Cô ấy chắc chắn sẽ hỏi đến cùng.
Yến Quy hỏi ngược lại: "Còn em, ước nguyện năm mới của em là gì?"
Thương Vũ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Năm mới em muốn lên chức Phó tổng!"
Yến Quy mỉm cười: "Đấy cũng gọi là ước nguyện sao, đó là điều em chắc chắn sẽ làm được."
"Chắc chắn làm được thì không được tính là ước nguyện sao?"
"Không tính. Rất lãng phí ước nguyện đó."
"Nhưng em đã ước rồi thì phải làm sao?"
"Anh nhường suất của anh cho em, em hãy nghĩ một điều ước không liên quan đến công việc."
"Được không ạ? Vậy cảm ơn Yến tổng." Thương Vũ cười, đôi mắt cong cong.
Cô nhìn vào mắt Yến Quy, nhất thời cũng không nói nên lời.
Một lúc sau, cô mới dời mắt, nhìn xuống chóp mũi của Yến Quy.
"Vậy em ước... mọi việc đều thuận lợi."
Đây là một điều ước rất mơ hồ, rất chung chung, rất khéo léo.
Nhưng Yến Quy không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu: "Sẽ như vậy."
Sắp đến 0 giờ, mưa cũng lặng lẽ tạnh.
Mọi người ùa ra ban công rộng rãi.
Từ đây có thể nhìn thấy màn hình lớn của trung tâm thương mại ở xa, trên màn hình đang hiển thị thời gian đếm ngược chào đón năm mới.
Không khí sau cơn mưa trong lành vô cùng, tâm trạng Thương Vũ rất tốt.
Đếm ngược bắt đầu, mọi người cùng nhau reo hò:
"Mười!"
"Chín!"
"Tám!"
...
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
"Chúc mừng năm mới!"
Khi ánh đèn sáng lên, tiếng hò reo vang lên, Thương Vũ cảm thấy tay mình ấm áp.
Là Yến Quy đang nắm tay cô.
Mọi người đều đang nhìn màn hình lớn và pháo hoa ở xa, ôm nhau chúc mừng, không ai chú ý đến họ.
Giữa sự náo nhiệt này, sự yên tĩnh thuộc về riêng hai người.
Thương Vũ ngẩng đầu nhìn Yến Quy, Yến Quy quay lại, trong mắt anh phản chiếu ánh sáng pháo hoa rực rỡ.
Anh nắm chặt tay cô hơn, không buông ra.
Thương Vũ suy nghĩ một chút, cũng nhẹ nhàng nắm lại tay anh.
Cô chợt nhớ đến lời Yến Quy đã nói trước đó, như vậy cũng tốt.
Cô nghe thấy mình lẩm bẩm hỏi:
"Như vậy cũng tốt... ý anh là như thế này sao?"
Editor: Team Kites
Nguồn: Tấn Giang
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook