Cuối cùng Thương Vũ vẫn kéo Yến Quy ra ngoài đi chợ cùng.

Gần nhà có một siêu thị lớn, vừa vào Thương Vũ tiện tay lấy một chiếc xe đẩy nhỏ. Cô chưa lấy được mấy thứ thì Yến Quy đã rất tự nhiên tiếp nhận xe đẩy.

Thương Vũ ngại nói để cô đẩy, nên giả vờ không để ý, tiếp tục chọn đồ.

Đi một vòng, cô phát hiện Yến Quy khi lấy đồ trên kệ sẽ lựa chọn rất kỹ, so sánh giá cả, thành phần và khối lượng, cố gắng mua được món có tỷ lệ hiệu suất cao nhất, hoàn toàn không giống những cậu ấm cô chiêu khác, cứ thấy gì lấy nấy, nhắm mắt mua bừa.

Thấy anh đứng trầm ngâm trước tủ lạnh, Thương Vũ không nhịn được hỏi: "Sao vậy anh?"

"Không có gì." Yến Quy cầm hộp đậu phụ Nhật Bản nói, "Đang nghĩ lấy cái này nấu món gì."

Thương Vũ bật cười: "Yến tổng, em thật tò mò, hồi anh du học có phải sống rất kham khổ không?"

Yến Quy vui vẻ nói: "Cũng không đến nỗi kham khổ, chỉ là bạn cùng phòng không biết nấu ăn."

Thương Vũ luôn cảm thấy câu này của anh như đang ám chỉ ai đó.

"Đồ Tây làm sao ngon bằng đồ Trung được."

"Có năm ký túc xá bị trộm, tiền mất sạch, cả tháng bọn anh chỉ ăn bánh mì nướng với sữa."

"Thế, thế sau đó thì sao?" Thương Vũ hứng thú hỏi.

Yến Quy nhún vai: "Sau đó anh học được cách mua rau giảm giá."

Mãi sau này Thương Vũ mới nghe Yến Hồi kể, nhà họ Yến tuy giàu có, nhưng cũng không phải muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu để con cái tiêu xài hoang phí. Lần bị trộm đó đã lấy hết tiền sinh hoạt cả năm học của Yến Quy, đến cả tiền trong thẻ ngân hàng cũng không còn đồng nào.

Nhưng Yến Quy không hề nói với gia đình một lời nào, tự mình kéo bạn cùng phòng đi làm thêm, kiếm lại được sinh hoạt phí.

Cậu ấm sa cơ lỡ vận. Thương Vũ nghĩ thôi cũng thấy khó tin.

Nhưng rất nhanh, Thương Vũ phát hiện ra, nếu nói cậu ấm Yếntiết kiệm chi tiêu, thì hình như cũng không đúng lắm.

Anh chỉ thích theo đuổi tỷ lệ hiệu suất giá cao, nhưng không có nghĩa là anh chỉ định mua mấy thứ đó.

"Ớt băm ở nhà còn không?" Đến khu gia vị, Yến Quy tiện miệng hỏi.

"Hình như hết rồi, hôm trước em làm trứng xào ớt băm, dùng hết chỗ cuối cùng rồi."

"Lấy hai lọ."

"Vâng."

"Rong biển thì sao?" Đứng ở khu đồ khô, Yến Quy hỏi.

"Anh muốn uống canh rong biển trứng?"

"Cũng được."

"Vậy lấy một vỉ."

"Ừ."

"Bột củ sen?"

"Em  muốn ăn bột củ sen à?"

"Cũng hơi hơi."

"Vậy lấy một hộp?"

"Em lấy được không?" Yến Quy đột nhiên hỏi.

Thương Vũ ngước nhìn hộp bột củ sen ở trên cùng kệ hàng: "...Không với tới."

Yến Quy vô thức cong khóe môi, tiện tay lấy một hộp bỏ vào xe đẩy.

Thương Vũ luôn cảm thấy anh cố ý, nhưng lại không có bằng chứng.

Cách đây không lâu, tan làm về, Thương Vũ đến lấy đồ ở tủ gửi đồ của khu chung cư. Vừa quét mã xong thì một cánh cửa tủ đồ phía trên đầu bất ngờ bật mở. Cô ngẩng đầu lên nhìn, đúng là ngăn trên cùng.

Hộp hàng vừa to vừa nặng, lại còn bị người giao hàng nhét vào vị trí sâu bên trong của ngăn trên cùng, cô vịn vào tủ gửi đồ, giơ tay vào trong mò mẫm, mò mãi cũng chỉ chạm được vào mép hộp, muốn kéo nó ra càng không thể.

Cô nhìn quanh, cũng không thấy cái thang hay ghế đẩu gì để kê chân.

Đang lúc loay hoay, phía sau bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng: "Em làm gì ở đây vậy?"

Thương Vũ giật mình. Quay lại nhìn, không ai khác, chính là Yến Quy vừa tan làm về, hai tay đút túi quần, vẻ mặt khó hiểu.

Chuyện này mà anh còn không nhìn ra được sao, cô không lấy được đồ chứ sao!

Ánh mắt Yến Quy đảo qua đảo lại giữa cô và tủ đồ, vẻ mặt nghi hoặc ban đầu dần chuyển thành nụ cười nửa miệng.

"Những kiện hàng to thế này, lần sau nhớ dặn người giao hàng để ở phòng bảo vệ."

Anh chỉ cần giơ tay một cái là dễ dàng lấy được hộp đồ cho cô.

"Còn có thể để ở phòng bảo vệ nữa à? Em mới chuyển đến đây ở, không hiểu lắm." Thương Vũ ngượng ngùng đáp.

"Nếu hôm nay anh không có ở đây, em định làm thế nào."

Thương Vũ ngẩn người, chí khí nói: "Vậy em có thể nhờ bảo vệ giúp đỡ mà."

"Mỗi lần lấy đồ đều nhờ bảo vệ giúp đỡ?"

"...Không được sao..." Giọng Thương Vũ rõ ràng yếu đi rất nhiều.

Yến Quy mỉm cười, cũng không nói gì thêm, một tay cầm hộp hàng, một tay nhờ lợi thế chiều cao, nhẹ nhàng vỗ lên trán Thương Vũ.

"Đi thôi, về nhà."

"Ồ."

...

Thương Vũ nhớ lại chuyện này, so với cảnh tượng hiện tại ở siêu thị, chẳng khác gì nhau.

Điều này khiến cô có chút mơ màng.

Họ giống như một cặp đôi thực sự đang đi siêu thị mua đồ, nhẹ nhàng bàn luận về những món muốn ăn vào buổi tối, nói đùa về chiều cao của đối phương.

Những khoảnh khắc đời thường như thế này, lại là điều mà biết bao người mong muốn nhưng chưa từng có được.

Đến khu đồ dùng cá nhân, Yến Quy hỏi: "Dầu gội, sữa tắm còn không?"

Đến khu gạo, dầu, Yến Quy lại hỏi: "Gạo ở nhà còn đủ không? Dầu có cần mua không?"

Đến khu chăn ga gối đệm, Yến Quy hỏi tiếp: "Gối và chăn..."

Thương Vũ không nhịn được nữa: "Yến tổng, gối với chăn ở nhà toàn đồ mới mà."

Đúng là đồ mới, lúc mới cưới nhà họ Yến mua cho mấy bộ, dùng đến giờ vẫn còn vài bộ mới nguyên trong tủ chưa động đến.

"Anh biết." Yến Quy bình tĩnh nói.

Biết rồi còn hỏi? Thương Vũ thấy anh thật khó hiểu.

Cặp đôi đứng cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của họ không nhịn được cười, khiến Thương Vũ cũng hơi ngại.

"Yến tổng, sao em thấy anh như vừa chuyển nhà đến chỗ mới vậy."

Yến Quy khẽ cười, không nói gì, quay sang kệ bánh ngọt.

Thương Vũ đi theo sau, trong đầu vẫn đang đấu tranh tư tưởng.

Chẳng mấy chốc, cô lại tự thuyết phục mình: Yến tổng đi siêu thị ở nước ngoài, trải nghiệm sao giống siêu thị trong nước được? Người ta muốn trải nghiệm mua sắm lớn thì sao? Dù sao cũng có tiền! Nếu anh ta muốn thì mua cả siêu thị cũng không phải là không thể.

Với suy nghĩ đó, Thương Vũ trơ mắt nhìn Yến Quy chọn những món anh thấy cần thiết, mỗi loại đều chọn kỹ càng nhất, rồi lấy số lượng gấp đôi, bỏ vào xe đẩy.

Lấy thì thôi, còn phải hỏi ý kiến Thương Vũ từng món một.

"Em thích loại nào?"

"Loại này em thấy sao?"

"Loại này chưa thử, thử xem?"

"Anh nhớ em hay dùng loại này."

Thương Vũ chỉ đành thành thật trả lời.

Nếu cô nói "Cái này không cần mua đâu", Yến Quy sẽ tiếc rẻ đặt lại chỗ cũ, kèm theo một câu "Anh tưởng em thích", khiến Thương Vũ không nỡ, lại phải lấy lại bỏ vào xe đẩy.

Làm vậy dường như tâm trạng Yến Quy rất tốt, khóe môi cong nhẹ, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn.

Thương Vũ thầm nghĩ hôm nay anh nói nhiều hơn hẳn ngày thường.

Yến Quy ngày thường ít nói, lạnh lùng, ngồi một chỗ, chẳng nói lời nào thừa thãi, khiến người khác khó đoán được cảm xúc. Tảng băng di động, ngồi cạnh anh mùa hè khỏi cần bật điều hòa.

Chẳng lẽ anh thích đi siêu thị? Không đúng, dì Lý chưa từng nói thế. Đồ dùng trong nhà họ chẳng phải đều có người chuyên mua sắm sao?

Đẩy xe chất đầy đồ xuống hầm để xe, Thương Vũ chuyển đồ vào cốp.

Nghĩ lại thấy buồn cười, chiếc Aston Martin của Yến Quy, cốp xe chất đầy hành, cải, bột củ sen, thịt, trứng, sữa, hải sản, thậm chí còn có cả bộ bát sứ anh nhìn thấy lúc đi qua kệ bát đĩa. Đồ đạc chất đầy khiến cả chiếc xe toát lên hơi thở cuộc sống.

Thương Vũ định bê thùng sữa lên, nhưng bị Yến Quy ngăn lại: "Em lên xe đi, để anh."

"Ồ." Thương Vũ nhìn anh không tốn chút sức nào đã nhấc thùng sữa vào cốp xe, đóng nắp cốp lại.

Lái xe về nhà, đến nơi lại mất một hồi mới bưng hết đồ từ cốp xe ra.

Yến Quy bảo Thương Vũ giữ cửa thang máy, còn mình bê đồ vào.

Mãi đến khi vào nhà, Thương Vũ mới thở dài: "Em chưa bao giờ đi siêu thị mua nhiều đồ như vậy."

Yến Quy đang bận rộn bê đồ vào bếp, tiện miệng nói: "Quen rồi sẽ thấy bình thường."

"Mấy thứ này chắc đủ ăn cả tuần."

Còn cả đống đồ ăn vặt, sữa, mứt quả, khô bò, trái cây nữa.

Yến Quy tán thành: "Đúng vậy."

Thương Vũ định nói là mua nhiều quá rồi, nhưng sao Yến Quy lại có vẻ tự hào thế nhỉ?

Tiền là anh trả, lúc quét mã chả chớp mắt, nhân viên siêu thị mất cả buổi mới đóng gói hết đồ.

Yến Quy sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, nhà bếp tuy chật kín nhưng vẫn gọn gàng ngăn nắp.

Thương Vũ tựa vào cửa bếp, đùa: "Thế, Yến tổng, hôm nay chúng ta ăn gì đây?"

Yến Quy: "Em muốn ăn gì?"

Thương Vũ suy nghĩ một chút: "Ớt xanh xào tôm khô, rồi canh miến hầm gà, bắp cải xào, với cả..."

"Hai người ăn hết chừng đó sao?" Yến Quy nhướn mày.

"... Vậy ba món đó thôi?" Thương Vũ biết điều dừng lại.

"Được, em đi rửa ớt đi."

Yến Quy sai bảo Thương Vũ cũng thật dứt khoát.

Thương Vũ lấy chậu đứng rửa ớt ở bồn rửa, Yến Quy đứng cạnh rửa tôm khô.

Trên tường phản chiếu hai bóng người, một cao một thấp, chỉ cách nhau vài cm, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc của cỏ hương bài trên người anh.

Những hình ảnh đời thường như vậy, trước đây đối với Thương Vũ đều rất bình thường, nhưng bây giờ cô lại không thể bình tĩnh, không thể coi là bình thường nữa.

Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng và căng thẳng này, Thương Vũ bắt đầu tìm chuyện để nói, nhắc đến chuyện dã ngoại hồi cấp ba.

Năm lớp 11, đầu xuân, trường tổ chức dã ngoại, yêu cầu mọi người mang theo nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn.

Cả đám kéo nhau đến một trang trại lớn ở vùng núi, nhìn đâu cũng thấy bếp lò gạch.

Học sinh thành phố đều thấy rất lạ, sờ mó lung tung, dính đầy tro bếp trên tay rồi lại bôi lên mặt nhau.

Theo sự sắp xếp của giáo viên, chia thành từng nhóm, mỗi nhóm dùng một khu vực bếp để rửa rau, nấu nướng.

Nhóm Thương Vũ có bảy tám người, bao gồm cả Yến Quy. Tổ trưởng bảo các bạn nam đi nhặt củi, các bạn nữ thì rửa rau, cắt rau trước.

Lúc đầu mọi người còn làm việc chăm chỉ, vừa trò chuyện vừa làm. Nhưng dần dần, sự tập trung giảm sút.

Các bạn nam đi nhặt củi phát hiện ra một sân bóng rổ cũ, có người mang theo bóng, liền chơi luôn. Các bạn nữ đi lấy nước thấy dưới suối có ốc, xắn quần lội xuống bắt ốc.

Tóm lại lúc Thương Vũ hoàn hồn, nhận ra chỉ còn mình cô đang làm việc.

Củi thì được mang về kha khá, các bạn nam dù sao cũng giúp nhóm lửa. Nguyên liệu Thương Vũ mang theo là ớt băm và trứng. Ớt băm là lọ đã dùng một nửa ở nhà, trứng mang theo tám quả, cẩn thận bọc trong hộp để trong cặp, may mà không bị vỡ dọc đường.

Nhưng cô vẫn chưa quen dùng loại chảo sắt to này, đổ ớt băm vào, hết luôn nửa lọ còn lại.

Lúc Yến Quy từ sân bóng rổ quay lại, thấy Thương Vũ ngồi xổm bên bếp, vừa cay đến đỏ hoe mắt, vừa cầm cái xẻng to loay hoay đảo tám quả trứng.

Tám quả trứng đã được đánh tan, nằm lẫn trong ớt băm, hơi cay nóng bốc lên nghi ngút.

Cô đảo vài cái, trứng bắt đầu cháy. Bỗng nhiên cái xẻng bị lấy mất, Yến Quy hất hàm về phía chai nước: "Lấy cho tôi chai nước."

Thương Vũ ngơ ngác lùi sang một bên, mở chai nước khoáng đưa cho anh.

Yến Quy đổ chút nước vào chảo, mùi khét tan đi, nước cũng làm loãng ớt băm, không còn cay xè nữa.

Anh thành thạo xào trứng xong, cho ra đĩa. Trứng xào thêm nước vẫn giữ được mùi thơm, lại thêm phần mềm mịn.

"Mọi người đâu?" Yến Quy thấy mắt cô đỏ hoe, nhíu mày.

"Đi chơi hết rồi."

"Sao em không đi?"

"Không phải nói là nấu ăn sao?"

Yến Quy nhìn cô như nhìn người ngốc.

Nói là dã ngoại, nhưng giáo viên cũng chẳng quản lý gì, chỉ là dẫn mọi người ra ngoài thư giãn thôi.

Chỉ có Thương Vũ ngốc nghếch, thật sự nghĩ phải tự nấu nướng, ngồi lúi húi ở đây cả buổi.

Cuối cùng họ vẫn được ăn bữa đó, vì các thầy cô thấy không đành lòng nên đã tự mình xuống bếp.

Thương Vũ ăn món trứng xào ớt băm của mình ngon lành, bê bát đi ra sân bóng rổ, mấy bạn nam đã ăn xong, đang chơi bóng.

Bên sân bóng cũng chẳng có chỗ ngồi, Thương Vũ bèn ngồi xuống sau rổ bóng, vừa ăn vừa xem.

Phía sau rổ bóng đã tụ tập khá đông người, mọi người chen chúc nhau, cười nói rôm rả, cổ vũ các bạn nam.

"Mấy người này mình thấy Yến Quy đẹp trai nhất."

"Chắc chắn rồi, trong lớp mình, trong trường mình, có mấy ai đẹp trai bằng cậu ấy."

"Nông cạn quá, đừng chỉ nhìn mặt chứ, xét về kỹ thuật, mình thấy Lục Ly bên cạnh cũng không tệ."

"Lục Ly dù sao cũng là đội tuyển, kỹ thuật mà ngang ngửa Yến Quy thì hơi quá rồi."

"Thì kệ chứ, chúng ta nông cạn đấy, ai chả thích trai đẹp! Yến Quy dáng người còn chuẩn hơn Lục Ly nữa."

"Yến Quy Yến Quy nhìn sang đây!" Có người còn cầm máy ảnh lên chụp lia lịa.

Tiếng ồn ào vang lên bên tai, Thương Vũ theo bản năng nhìn sang Yến Quy.

Khách quan mà nói, anh đúng là rất đẹp trai, nhưng nói đến rung động thì lúc đó Thương Vũ còn chưa biết rung động là gì, cũng không hiểu sao mọi người lại chú ý đến anh như vậy.

Với cô, xem bóng rổ chỉ là để cho vui, để có cái mà xem lúc ăn cơm.

Vì vậy cô cũng không nhận ra, từ khi cô ngồi xuống, Yến Quy liên tục nhìn về phía cô.

Nhưng đúng lúc này, Lục Ly đang đối đầu với Yến Quy hình như cũng nhận ra ánh mắt thiếu tập trung của anh. Anh ta nhìn sang Thương Vũ đang cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên cười khẩy.

"Yến Quy, cậu có biết không..." anh ta khẽ nói, "Cậu đã loạn rồi."

Yến Quy khựng lại.

Anh còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lục Ly vượt qua anh, ném bóng vào rổ.

Nhưng không biết có phải cố ý hay không, đường bóng rất thấp, bay thẳng về phía Thương Vũ.

Thương Vũ thậm chí còn chưa kịp né tránh, quả bóng đã đập mạnh vào bát cơm trên tay cô.

Gần như cùng lúc, trên sân bóng vang lên tiếng rên đau.

Yến Quy không chút do dự, đấm thẳng vào mặt Lục Ly.

...

Nếu là người khác đánh nhau, ít nhiều cũng bị kỷ luật.

Nhưng người đánh nhau là Yến Quy, cuối cùng giáo viên chỉ gọi cả hai ra giáo huấn một trận.

Nói là đánh nhau cũng không đúng lắm, phải nói là Yến Quy đơn phương tấn công Lục Ly.

Cuối cùng hai người ngồi trong căn phòng nhỏ xây bằng gạch, một người bị mắng, một người được bôi thuốc.

Bát của Thương Vũ bị vỡ, vùng ngực đến xương quai xanh bị bầm tím một mảng lớn. Lúc Yến Quy vào, dầu thuốc đã được bôi xong. Thấy anh đến, Thương Vũ lùi vào góc, bỗng nhiên không muốn anh ngửi thấy mùi thuốc trên người mình.

Đằng sau Yến Quy là giáo viên chủ nhiệm mặt mày giận dữ.

...

"Nên em thật sự không hiểu, lúc đó sao anh lại đánh nhau với Lục Ly." Thương Vũ rửa ớt xong, lấy bát và kéo ra cắt ớt.

Yến Quy không nói gì, liếc nhìn cô cắt ớt.

Cách cô cắt ớt rất thú vị, người khác cắt theo chiều dọc, còn cô cắt thẳng, ớt cắt ra toàn hình tam giác nhỏ.

Nhưng vì không bỏ hạt, cắt được một lúc cô đã bị cay đến chảy nước mắt.

Yến Quy đưa tay ra: "Để anh làm cho."

Thương Vũ lắc đầu: "Không cần đâu, cái này em làm được. Trước đây em còn nấu cơm cho mẹ em nữa."

Yến Quy kiên trì: "Nhanh lên."

Sếp đã ra lệnh, Thương Vũ đành đưa kéo cho anh, tự mình đi rửa tay, bê ghế ra ngồi ở cửa.

Yến Quy liếc nhìn cô: "Đi làm việc của em đi."

Thương Vũ lắc đầu: "Em phải ở đây với anh chứ."

Yến Quy khựng lại.

Thương Vũ nói tiếp: "Đâu thể để Yến tổng một mình nấu cơm, em cũng phải đóng góp chút giá trị tinh thần chứ."

Mưu mô lắm.

Yến Quy không chút nể mặt: "Em có thể đóng góp giá trị tinh thần gì?"

Thương Vũ há miệng, bắt đầu biện minh: "Em... Em có thể khen Yến tổng nấu ăn ngon, dao kéo điêu luyện."

Yến Quy nhướng mày.

Thương Vũ chịu thua: "Thôi được rồi, thật ra, em muốn hỏi anh về chuyện kho hàng ở nước ngoài."

Yến Quy hơi cau mày, nhưng không nói gì, đợi cô tiếp tục.

Trên đường về, quản lý bộ phận vận chuyển nhắn tin nói dạo này Yến tổng có hỏi cô ấy về thông tin của đối tác vận chuyển, cô ấy đã gửi rồi, đồng thời gửi một bản cho Thương Vũ.

Đối tác vận chuyển chính của KORIS gần đây có ý định mở rộng dịch vụ kho hàng ở nước ngoài, Thương Vũ đã liên hệ từ sớm, nhưng chưa báo cáo. Yến Quy cũng hỏi đến, chứng tỏ anh cũng có ý định này.

Nhưng sao mặt anh lại khó coi thế nhỉ?

Chẳng lẽ vì cô nói chuyện công việc trong lúc này?

"Đại Ngọ và Thiên Tinh là hai đối tác vận chuyển chính của chúng ta, hiện tại Đại Ngọ đang mở rộng dịch vụ kho hàng ở nước ngoài, còn Thiên Tinh thì chưa thấy động tĩnh gì. Em định tìm thêm vài đối tác nữa để bàn bạc."

Thương Vũ biết lúc này nhắc đến công việc, chuyển chủ đề hơi gượng ép, nhưng... khi cô hỏi tại sao Yến Quy lại đánh nhau với Lục Ly, cô bỗng nhiên nhận ra một vài điều.

Một vài điều cô không dám phỏng đoán, không dám hỏi, cũng không dám biết câu trả lời.

Cô hi vọng lúc này Yến Quy cũng đừng trả lời, nếu không, người ngại sẽ là cô.

“Giám đốc Thương, anh sẽ không trả tiền làm thêm giờ cho em đâu." Quả nhiên, Yến Quy thản nhiên nói.

Thương Vũ cười hề hề: "Em làm thêm giờ tự nguyện."

Yến Quy dừng lại một chút, rồi vẫn tiếp lời: "Thiên Tinh có công ty con ở Mỹ, dịch vụ kho hàng ở nước ngoài đã rất thành thạo, chúng ta có thể liên hệ. Anh nhớ còn một công ty nữa em cũng đang liên hệ."

"Vâng, Sâm Lâm. Công ty này tuy hơi đắt, nhưng có thể vận chuyển qua Mỹ, vị trí kho hàng và dịch vụ cũng tốt hơn Đại Ngọ. Lát nữa em gửi tài liệu cho anh xem." Nói đến công việc, Thương Vũ lại tràn đầy năng lượng.

"Cuối tháng 12 chúng ta sang Mỹ một chuyến." Yến Quy gật đầu nhẹ.

Điều này lại khiến Thương Vũ ngạc nhiên: "Sang Mỹ? Anh nói là đi xem kho hàng à?"

Yến Quy: "Ừ, thảo luận online không đáng tin cậy, phải đến tận nơi khảo sát. KORIS muốn phát triển lớn mạnh, không thể mãi phụ thuộc vào kho hàng của bên vận chuyển và kho FBA, phải có kho hàng riêng của mình."

Thương Vũ hiểu ra, bổ sung: "Hơn nữa sau này KORIS lớn mạnh, thương hiệu cũng phát triển, làm trang web riêng là điều tất yếu, khi đó lại càng cần kho hàng riêng."

"Chính là vậy." Yến Quy tán thành.

Chỉ là dáng vẻ anh đeo tạp dề, cầm dao, nghiêm túc bàn chuyện công việc khiến Thương Vũ không nhịn được cười.

Hình như cả hai đều đã quen với không khí cùng nhau nấu nướng, cùng nhau bàn bạc công việc, Thương Vũ không biết đây là tốt hay xấu.

"Vậy, giờ em đi tổng hợp lại tài liệu của mấy công ty này nhé?"

Yến Quy lười biếng nói: "Không tiếp tục đóng góp giá trị tinh thần nữa à?"

Thương Vũ chào theo kiểu nhà binh: "Tâm trạng Yến tổng đang rất tốt, đâu cần em đóng góp gì. Giờ em cần phải tạo ra giá trị tiền tệ."

Yến Quy "hừ" một tiếng: "Đi đi, đun nước pha trà đi."

Thương Vũ cười ngoan ngoãn.

Nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười của Yến Quy dần tắt.

Từ khi cai thuốc, Yến Quy bắt đầu thích uống trà, coi trà như vật thay thế thuốc lá, đã trở thành thói quen mới.

Nhưng anh thường không tự pha trà, mà đa phần là Thương Vũ thích uống trà nên pha trước một ấm, rồi rót cho anh một chén.

Yến Quy khó có thể diễn tả, khi nhận chén trà từ tay cô, tâm trạng đó có được coi là mong chờ hay không.

Hôm đó là lần duy nhất anh đánh nhau trong thời gian đi học.

Ý của Lục Ly là gì anh không muốn nghĩ nữa, chỉ biết lúc Thương Vũ bất ngờ bị quả bóng rổ đập trúng, ngã ngửa ra sau, máu trong người anh như sôi lên.

Lúc anh lấy lại bình tĩnh, Lục Ly đã mặt mày bầm dập đứng cùng anh ở ngoài căn nhà gạch.

Lục Ly xin lỗi, nhưng không nói rõ ràng, chỉ nói mình ném bóng lệch, chứ không phải cố ý.

Lúc anh ta nói, Yến Quy đứng bên cạnh cười khẩy.

Giáo viên chủ nhiệm không cho Lục Ly vào theo, mà chỉ dẫn anh vào. Thương Vũ vừa được bôi thuốc xong, cuộn tròn trong góc như một con thú nhỏ vừa đáng thương vừa sợ hãi.

Anh cũng quên mất giáo viên chủ nhiệm đã nói gì, đầu óc ong ong, trong mắt chỉ toàn vết bầm tím lộ ra từ cổ áo Thương Vũ.

Đợi giáo viên nói xong, cũng đến lúc phải về, xe bus đã đến.

Anh và Thương Vũ đi cuối cùng, lên xe chỉ còn lại hai chỗ trống ở hàng ghế cuối.

Anh để Thương Vũ ngồi trong, còn mình ngồi ngoài.

Thương Vũ cuộn tròn trong áo khoác đồng phục, ngồi im thin thít trên ghế.

Cô rõ ràng rất khó chịu, bị đập trúng ngực như vậy, khó thở, ngực cũng đau âm ỉ. Giáo viên nói về thành phố phải đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.

Cô bé ngày thường líu lo nói chuyện với anh, lúc này lại không nói được lời nào, mắt đỏ hoe rõ ràng là đã khóc, mặt tái nhợt, chỉ biết gật đầu lắc đầu. Trong cặp còn có cái bát vỡ của cô.

Yến Quy thấy cô như vậy, cũng không biết nói gì, chỉ đành mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm vào... gáy của bạn học ngồi phía trước.

Đường về xa, lúc Yến Quy quay sang, thấy Thương Vũ đã ngủ thiếp đi.

Cô ngủ không yên giấc, nhíu mày, đầu thỉnh thoảng lại va vào cửa kính xe, mỗi lần va vào đều khiến cô nhíu mày, theo bản năng né tránh, nhưng theo nhịp xe xóc nảy, cô lại cứ va vào.

Nếu ngửa đầu ngủ, xương quai xanh lại bị kéo, cô sẽ đau đến rên lên từng tiếng nhỏ, yếu ớt, nhưng lại rõ ràng lọt vào tai Yến Quy.

Dù sao cũng ngồi hàng cuối. Yến Quy thầm nghĩ. Anh liếc sang bên cạnh, bạn học ngồi cùng đã ngủ say. Mọi người đều mệt rồi.

Yến Quy chậm rãi giơ tay, lặng lẽ vòng ra sau gáy Thương Vũ, nhẹ nhàng dùng mu bàn tay mình đỡ vào cửa kính.

Khi đầu Thương Vũ lại va vào, thì nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay anh.

Thương Vũ không tỉnh giấc, cũng không còn theo bản năng né tránh vì đau nữa.

Nhưng chưa kịp để Yến Quy thở phào, xe lại xóc nảy, cô lắc lư, đầu nghiêng sang một bên, dựa vào vai anh.

Yến Quy cứng người. Tay anh đặt trên vai gầy của Thương Vũ do dự một lúc, cuối cùng đặt xuống, chống vào thanh chắn sắt dưới cửa kính.

Từ góc độ này, nhìn xuống có thể thấy hàng mi dày, sống mũi cao, thậm chí cả những sợi lông tơ nhỏ trên mặt cô. Tóc cô rất mềm, thoang thoảng mùi dầu gội, cứ phảng phất quanh mũi anh.

Nam sinh đang độ tuổi học trò tràn đầy sức sống.

Yến Quy nuốt nước bọt, không dám thở mạnh, cả người cứng đờ, ngồi thẳng lưng.

Thương Vũ gối lên vai anh ngủ cũng không thoải mái, theo nhịp xe xóc nảy, mấy lần suýt ngã khỏi vai anh, đều được anh kịp thời đưa tay đỡ trán, từ từ đẩy lại.

Chuyến xe này thật khó khăn.

Yến Quy ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm.

Lục Ly ngồi hàng ghế trước, mũi nhét giấy, đang quay lại nhìn chằm chằm anh.

Yến Quy bỗng nhớ ra, anh ta hình như khá thân với cậu bạn lớp bên cạnh từng theo đuổi Thương Vũ.

Yến Quy không hề né tránh, mà còn đỡ Thương Vũ, để cô dựa vào mình ngủ ngon hơn.

Sau đó, anh hơi ngẩng cằm, nhìn chằm chằm Lục Ly với vẻ kiêu ngạo, một lúc sau, nở nụ cười chế giễu.

Editor: Team Kites

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương