Gió Thổi Mùa Hè
-
Chương 2: Dịu dàng lần sau cuối
Uống quá nhiều rượu nên đến nửa đêm khát khô họng tỉnh dậy, căn phòng tối mịt, tôi xoa trán đau nhức lọ mọ xuống giường, tới cạnh bàn rót một ly nước lạnh, uống vào bụng mới đỡ nóng hơn một chút.
Chợt không thấy buồn ngủ nữa, tôi đi lên sân thượng.
Sân thượng không lớn, có một chiếc xích đu làm từ cây liễu chiếm hơn nửa ban công. Cạnh xích đu là một giá sách cũng bằng liễu, để nhiều sách thơ bằng tiếng Anh, còn có mấy cuốn thơ cổ, trên giá sách có một cái giỏ đan bằng cành liễu nhỏ, trước đây chuyên để đồ ăn vặt, còn giờ bên trong trống rỗng, phủ một tầng bụi.
Những thứ này đều là tác phẩm của Liễu Liễu, em làm những đồ vật bằng cây liễu rất đẹp, không biết có phải vì liên quan đến tên của em không nữa.
Nhớ ngày đó em mang chiếc xích đu này tới, hai mắt tôi trợn tròn.
“Ngôn Mặc, đọc sách là một chuyện hạnh phúc, nếu có thể ngồi trên một chiếc xích đu thoải mái thì sẽ càng hạnh phúc hơn, tại sao lại không thử chứ?” Em nói đầy triết lí.
Đối diện với đôi mắt trong suốt ấy, từ đầu đến cuối tôi không thể phản bác được gì, đành giơ tay đầu hàng.
Chỉ cần em đến chỗ tôi thì luôn làm tổ trên sân thượng, tay cầm quyển sách, vừa ăn đồ ăn vặt vừa lật sách, nhìn em thoải mái như vậy, tôi nhường cả sân thượng cho em cũng vui lòng.
Nhưng nơi đây, đã hơn nửa năm qua Liễu Liễu không đặt chân tới.
Màn đêm đen kịt, ánh sao càng sáng.
Chẳng hay trời đêm ở Tứ Xuyên có nhiều sao như vậy không.
Tôi ngồi lên xích đu đung đưa, hai chân cách mặt đất, cả người tựa như chiếc lá, chợt thấy mình nhỏ bé, cảm giác như sẽ bị cuốn đi bất cứ lúc nào.
Điều Liễu Liễu muốn là cảm giác tự do bay lượn ư?
Lần cuối cùng nhìn thấy Liễu Liễu, là sau khi em mới khỏi bệnh sởi.
Một người lớn như vậy lại giống đứa trẻ bị sởi. Mặt, cổ và tay chân nổi đầy mẩn đỏ, bệnh truyền nhiễm nên em không thể đi làm, đành ở một mình trong phòng trọ. Tôi gọi điện nói muốn đến thăm em nhưng em không chịu, giọng nói yếu ớt, bảo tôi chưa bị sởi bao giờ nên không thể đến được.
Tôi nhịn ba ngày cuối cùng vẫn không yên lòng, chạy đến thăm em. Em nằm trên giường yếu ớt đáng thương, trán nóng hổi, đang phát sốt, tôi vuốt ve gương mặt em đầy yêu thương.
“Mệt lắm phải không?” Tôi hỏi.
Em cong môi, gật đầu.
Tôi nấu mì cho em, ngồi bên giường đến tận nửa đêm, em nằm ngay bên cạnh chỉ cần với tay là có thể chạm tới, tôi cũng thấy yên lòng. Đến lúc rời đi em đã mơ màng ngủ, khi đóng cửa, tôi loáng thoáng nghe một câu: “Ngôn Mặc, đừng tốt với em như thế.”
“Gì cơ?” Tôi lắc đầu, cứ tưởng mình bị ảo giác.
Căn phòng tĩnh lặng.
Đúng là tôi đã nghe lầm.
Mấy ngày sau em đã khỏi bệnh hoàn toàn. Bị cách li lâu như thế em buồn chán vô cùng, hò hét muốn đi ăn. Khi tôi biết thì em đã đứng dưới nhà chờ tôi rồi.
Tóc tùy ý kẹp lên, áo lông trắng rộng thùng thình cùng quần jean rách, mảnh mai gầy yếu nhưng vẫn thanh khiết như thế, hai mắt lém lỉnh.
“Muốn ăn gì?” Nhìn em giận dữ đứng trước mặt tôi, chẳng hiểu sao tôi lại thấy thoải mái.
Em khẽ thở dài: “Bác sĩ bảo em còn phải kiêng ăn mấy ngày nữa.”
“Vậy đi Blue fantasy đi!”
Blue fantasy là một tiệm cà phê gia đình, cà phê ở đây rất đặc biệt, mỗi cốc cà phê đều giống một tác phẩm nghệ thuật, tôi và Liễu Liễu từng đến đây mấy lần. Liễu Liễu khó ngủ, buổi tối không dám uống cà phê mà chỉ uống trà sữa, còn tôi thích uống một ly Jamaica Blue Mountain. Trong tiệm cũng có bán đồ ăn nhẹ, Liễu Liễu rất thích ăn.
Chúng tôi đến sớm, trong tiệm mới có vài người khách. Chúng tôi chọn vị trí gần cửa sổ, nhân viên đi tới giới thiệu món ăn đặc sắc hôm nay.
Tôi gọi cơm hải sản, còn Liễu Liễu chỉ có thể gọi cơm rau. Cơm mang lên, Liễu Liễu nuốt nước miếng nhìn tôm sò trong đĩa của tôi, tôi buồn cười, gõ gõ vào đĩa của em, hứa sau mấy ngày nữa sẽ dẫn em đến quán hải sản chính hiệu ăn cơm, cho em ăn thỏa thích thì thôi.
Em bĩu môi, vùi đầu vào đĩa cơm.
“Nghe đi, là bản [Cái chết của thiên nga]” Liễu Liễu chợt ngẩng đầu.
Tiệm cà phê chầm chậm vang lên tiếng violon buồn bã, một lát sau là tiếng dương cầm thay thế.
[Cái chết của thiên nga] là chương thứ 13 trong tổ khúc [Ngày hội của muông thú] của Saint-Saens người Pháp, được coi là tác phẩm tiêu biểu của Saint-Saens, và cũng là bản nhạc Liễu Liễu thích nhất.
Chúng tôi bỏ đũa xuống, im lặng nghe.
“Ngôn Mặc, nghe nói Saint-Saens viết bản nhạc này khi vừa mất hai người con trai. Anh nói xem tại sao ông ấy có thể viết về cái chết đẹp như thế chứ?” Liễu Liễu nghiêng đầu hỏi tôi.
“Có lẽ ông ấy cho rằng bước chân lên thiên đường luôn nhẹ nhàng bình thản, linh hồn bình an, thăng hoa, sinh mệnh lúc ấy sẽ tỏa sáng.” Tôi chẳng biết giải thích thế nào, tư tưởng của nghệ sĩ và người bình thường luôn khác xa nhau.
“Nếu cái chết đẹp như thế, thì biệt ly chẳng cần phải đau thương làm gì, có đúng không?”
Đêm nay Liễu Liễu có gì đó khác lạ, tôi nhìn khuôn mặt em vẫn còn vết mờ mà nốt sởi để lại, thuận miệng nói: “Đương nhiên, cũng không phải sinh ly tử biệt, không cần phải đau thương làm gì, hợp tan là chuyện thường tình cũng giống như mặt trăng khi tròn khi khuyết, dù sao cũng phải sống tiếp.”
“Anh nghĩ như vậy là được rồi.” Liễu Liễu nói thầm, lại vùi đầu vào đĩa cơm.
Ăn xong tôi uống cà phê còn Liễu Liễu uống trà sữa, em nói muốn đi chợ dạo một vòng, mua đôi giày thể thao dễ đi một chút.
Liễu Liễu cao ngang tầm với mấy cô gái khác, nhưng em lúc nào cũng thích mang giày cao gót, nói nhìn như vậy có sức sống hơn, nhưng thật ra là em thích ăn diện, Liễu Liễu mang giày cao gót trông nhẹ nhàng phiêu dật hơn.
Tôi nói đùa với em, rằng em mang giày cao gót thì cao bằng tôi rồi, như thế hôn em không phải cúi đầu nữa.
Em đỏ mặt nháy mắt mấy cái, như vậy không tốt à, đỡ mất công hơn.
Tôi cười ôm em vào lòng.
“Sao tự nhiên lại muốn mua giày thể thao?” Tôi nắm tay em đi trên đường.
“Em phải hoạt động nhiều hơn, rèn luyện thân thể, bị bệnh thật đau khổ.” Ánh mắt em lướt qua từng gian tủ kính.
Chúng tôi đi rất lâu, cuối cùng chọn một đôi giày vải kaki, rất hợp với đôi chân dài của em, cảm giác tươi trẻ.
Dưới ánh trăng, tôi đưa Liễu Liễu về nhà. Chúng tôi dừng lại dưới lầu, trong bóng đêm mờ ảo, em mỉm cười nhìn tôi, tôi ôm em vào lòng.
“Ngôn Mặc, tạm biệt nhé!” Em ngẩng đầu, hàm răng xinh xắn khẽ cắn lên môi tôi.
Hành động thân mật nhất của Liễu Liễu với tôi là ngậm môi tôi, khẽ cắn, làm toàn thân tôi tê dại, ngọt ngào đắm say. Có khi em sẽ cắn cổ tôi, tôi cười nói sao em giống quỷ hút máu vậy.
“Em chính là cô gái từng thích anh 400 năm trước đó, để trẻ mãi không già, để không quên anh đi, để tìm được anh thì em đành phải biến mình thành quỷ hút máu. Sao, có sợ không?” Liễu Liễu nói.
Tôi biết những điều em nói là tình tiết trong một bộ phim Hollywood, thế nhưng nghe em nói vậy tôi vẫn yêu.
“Không sợ, cắn đi, cắn rồi anh cũng biến thành quỷ hút máu, cúng ta có thể bên nhau ngàn năm vạn năm rồi.” Tôi dịu dàng nhìn em.
Liễu Liễu phất tay với tôi một cái, đi lên lầu.
Phòng trọ của em sáng đèn.
Tôi mỉm cười rời đi.
Không chờ đến ngàn năm vạn năm, chỉ ba ngày sau đó tôi đã không tìm được Liễu Liễu.
Người không có ở nhà, không ở trường, điện thoại cũng không liên lạc được, em dùng mọi cách chặn tôi khỏi cuộc sống của em. Sau đó tôi tìm mọi cách hỏi thăm mới biết em tham gia một chương trình dạy học của thành phố đi đến vùng núi Tứ Xuyên, thời gian là hai năm.
Đây là biệt ly chẳng cần phải đau thương mà em nói ư?
Khi người ta hạnh phúc luôn lo sợ bị mất đi. Tôi vẫn lo sợ Liễu Liễu sẽ rời xa tôi, không ngờ ngày này lại đến thật.
Tôi không biết tại sao em lại có thể không nói một câu đã bỏ đi như thế.
Tôi không đáng để em tôn trọng như vậy ư?
Tôi rất giận, cũng mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn không thể kìm lòng nhớ tới em. Làm việc từ sáng đến tối mịt, dường như không nghĩ tới em nữa, nhưng đến khi một mình cô độc, tôi biết tôi hoàn toàn thất bại. Sao tôi lại không nghĩ đến em chứ? Em đã trở thành cuộc sống của tôi, nghĩ đến ngày em bỏ đi không từ mà biệt, ngực lại đau như bị dao cắt.
Một đêm không ngủ, đau khổ vì nhớ em, vùi đầu vào gối.
Nhưng tôi chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi.
Tôi không có quyền lựa chọn, đành để người ta dắt mũi.
Ngày thứ 10 Liễu Liễu đi, tôi nhận được một bức thư chuyển phát nhanh, bên trong viết.
“Ngôn Mặc: Tha lỗi cho em đi mà không từ biệt, vì khi đứng trước mặt anh em không có can đảm nói câu ‘tạm biệt’. Em cứ nghĩ mình rất dũng cảm, nhưng khi mọi chuyện xảy đến với em, em mới biết mình yếu đuối nhường nào. Chúng ta từng nói cái chết rất đẹp, biệt ly cũng chẳng cần đau thương. Nhưng mà, thực tế phũ phàng lắm, sao lại không đau lòng được chứ?”
“Ngôn Mặc, nếu không thể yêu anh hết lòng, thì em đành phải quên anh đi thôi. Chỉ khi quên hết những ký ức về anh, thì em mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Thành phố này mang theo bóng dáng anh khiến em không thể quên được, tựa như không khí đều mang hơi thở của anh, vì thế em đành phải đi.”
“Từ nay về sau, em sẽ chẳng là gì trong cuộc đời anh nữa, chỉ mong có thể nghe giọng nói và những ca khúc của anh qua sóng radio, đừng tìm em, cũng đừng hỏi thăm tin tức gì về em nữa, hãy quên em đi. Mong anh hạnh phúc. Liễu Liễu.”
Tôi tôn trọng nguyện vọng của Liễu Liễu, không tìm em, cũng không hỏi thăm tin tức về em, cố gắng quên em đi.
Nửa năm trôi qua rồi, tại sao em lại đột ngột cùng cách này chứng tỏ em đã hoàn thành mục đích – quên tôi đi?
Đời người tựa như vở kịch hoang đường, có nhiều kiểu chia tay, mà Liễu Liễu chọn cách không từ mà biệt; có nhiều cách để quên đi, mà Liễu Liễu lại chọn cách đoạn tuyệt hồng trần.
Tôi đứng dậy khỏi xích đu, ôm vào lòng cuốn sách dường như còn mang theo hơi ấm của Liễu Liễu, giống như lần đầu ôm bóng dáng run rẩy của Liễu Liễu vào lòng.
Bầu trời sâu thẳm chợt có sao rơi lướt qua, tôi nhìn thật lâu, phảng phất như thấy chuyện cũ của tôi và Liễu Liễu, ký ức chẳng thể phai mờ tựa như vừa mới hôm qua.
Chợt không thấy buồn ngủ nữa, tôi đi lên sân thượng.
Sân thượng không lớn, có một chiếc xích đu làm từ cây liễu chiếm hơn nửa ban công. Cạnh xích đu là một giá sách cũng bằng liễu, để nhiều sách thơ bằng tiếng Anh, còn có mấy cuốn thơ cổ, trên giá sách có một cái giỏ đan bằng cành liễu nhỏ, trước đây chuyên để đồ ăn vặt, còn giờ bên trong trống rỗng, phủ một tầng bụi.
Những thứ này đều là tác phẩm của Liễu Liễu, em làm những đồ vật bằng cây liễu rất đẹp, không biết có phải vì liên quan đến tên của em không nữa.
Nhớ ngày đó em mang chiếc xích đu này tới, hai mắt tôi trợn tròn.
“Ngôn Mặc, đọc sách là một chuyện hạnh phúc, nếu có thể ngồi trên một chiếc xích đu thoải mái thì sẽ càng hạnh phúc hơn, tại sao lại không thử chứ?” Em nói đầy triết lí.
Đối diện với đôi mắt trong suốt ấy, từ đầu đến cuối tôi không thể phản bác được gì, đành giơ tay đầu hàng.
Chỉ cần em đến chỗ tôi thì luôn làm tổ trên sân thượng, tay cầm quyển sách, vừa ăn đồ ăn vặt vừa lật sách, nhìn em thoải mái như vậy, tôi nhường cả sân thượng cho em cũng vui lòng.
Nhưng nơi đây, đã hơn nửa năm qua Liễu Liễu không đặt chân tới.
Màn đêm đen kịt, ánh sao càng sáng.
Chẳng hay trời đêm ở Tứ Xuyên có nhiều sao như vậy không.
Tôi ngồi lên xích đu đung đưa, hai chân cách mặt đất, cả người tựa như chiếc lá, chợt thấy mình nhỏ bé, cảm giác như sẽ bị cuốn đi bất cứ lúc nào.
Điều Liễu Liễu muốn là cảm giác tự do bay lượn ư?
Lần cuối cùng nhìn thấy Liễu Liễu, là sau khi em mới khỏi bệnh sởi.
Một người lớn như vậy lại giống đứa trẻ bị sởi. Mặt, cổ và tay chân nổi đầy mẩn đỏ, bệnh truyền nhiễm nên em không thể đi làm, đành ở một mình trong phòng trọ. Tôi gọi điện nói muốn đến thăm em nhưng em không chịu, giọng nói yếu ớt, bảo tôi chưa bị sởi bao giờ nên không thể đến được.
Tôi nhịn ba ngày cuối cùng vẫn không yên lòng, chạy đến thăm em. Em nằm trên giường yếu ớt đáng thương, trán nóng hổi, đang phát sốt, tôi vuốt ve gương mặt em đầy yêu thương.
“Mệt lắm phải không?” Tôi hỏi.
Em cong môi, gật đầu.
Tôi nấu mì cho em, ngồi bên giường đến tận nửa đêm, em nằm ngay bên cạnh chỉ cần với tay là có thể chạm tới, tôi cũng thấy yên lòng. Đến lúc rời đi em đã mơ màng ngủ, khi đóng cửa, tôi loáng thoáng nghe một câu: “Ngôn Mặc, đừng tốt với em như thế.”
“Gì cơ?” Tôi lắc đầu, cứ tưởng mình bị ảo giác.
Căn phòng tĩnh lặng.
Đúng là tôi đã nghe lầm.
Mấy ngày sau em đã khỏi bệnh hoàn toàn. Bị cách li lâu như thế em buồn chán vô cùng, hò hét muốn đi ăn. Khi tôi biết thì em đã đứng dưới nhà chờ tôi rồi.
Tóc tùy ý kẹp lên, áo lông trắng rộng thùng thình cùng quần jean rách, mảnh mai gầy yếu nhưng vẫn thanh khiết như thế, hai mắt lém lỉnh.
“Muốn ăn gì?” Nhìn em giận dữ đứng trước mặt tôi, chẳng hiểu sao tôi lại thấy thoải mái.
Em khẽ thở dài: “Bác sĩ bảo em còn phải kiêng ăn mấy ngày nữa.”
“Vậy đi Blue fantasy đi!”
Blue fantasy là một tiệm cà phê gia đình, cà phê ở đây rất đặc biệt, mỗi cốc cà phê đều giống một tác phẩm nghệ thuật, tôi và Liễu Liễu từng đến đây mấy lần. Liễu Liễu khó ngủ, buổi tối không dám uống cà phê mà chỉ uống trà sữa, còn tôi thích uống một ly Jamaica Blue Mountain. Trong tiệm cũng có bán đồ ăn nhẹ, Liễu Liễu rất thích ăn.
Chúng tôi đến sớm, trong tiệm mới có vài người khách. Chúng tôi chọn vị trí gần cửa sổ, nhân viên đi tới giới thiệu món ăn đặc sắc hôm nay.
Tôi gọi cơm hải sản, còn Liễu Liễu chỉ có thể gọi cơm rau. Cơm mang lên, Liễu Liễu nuốt nước miếng nhìn tôm sò trong đĩa của tôi, tôi buồn cười, gõ gõ vào đĩa của em, hứa sau mấy ngày nữa sẽ dẫn em đến quán hải sản chính hiệu ăn cơm, cho em ăn thỏa thích thì thôi.
Em bĩu môi, vùi đầu vào đĩa cơm.
“Nghe đi, là bản [Cái chết của thiên nga]” Liễu Liễu chợt ngẩng đầu.
Tiệm cà phê chầm chậm vang lên tiếng violon buồn bã, một lát sau là tiếng dương cầm thay thế.
[Cái chết của thiên nga] là chương thứ 13 trong tổ khúc [Ngày hội của muông thú] của Saint-Saens người Pháp, được coi là tác phẩm tiêu biểu của Saint-Saens, và cũng là bản nhạc Liễu Liễu thích nhất.
Chúng tôi bỏ đũa xuống, im lặng nghe.
“Ngôn Mặc, nghe nói Saint-Saens viết bản nhạc này khi vừa mất hai người con trai. Anh nói xem tại sao ông ấy có thể viết về cái chết đẹp như thế chứ?” Liễu Liễu nghiêng đầu hỏi tôi.
“Có lẽ ông ấy cho rằng bước chân lên thiên đường luôn nhẹ nhàng bình thản, linh hồn bình an, thăng hoa, sinh mệnh lúc ấy sẽ tỏa sáng.” Tôi chẳng biết giải thích thế nào, tư tưởng của nghệ sĩ và người bình thường luôn khác xa nhau.
“Nếu cái chết đẹp như thế, thì biệt ly chẳng cần phải đau thương làm gì, có đúng không?”
Đêm nay Liễu Liễu có gì đó khác lạ, tôi nhìn khuôn mặt em vẫn còn vết mờ mà nốt sởi để lại, thuận miệng nói: “Đương nhiên, cũng không phải sinh ly tử biệt, không cần phải đau thương làm gì, hợp tan là chuyện thường tình cũng giống như mặt trăng khi tròn khi khuyết, dù sao cũng phải sống tiếp.”
“Anh nghĩ như vậy là được rồi.” Liễu Liễu nói thầm, lại vùi đầu vào đĩa cơm.
Ăn xong tôi uống cà phê còn Liễu Liễu uống trà sữa, em nói muốn đi chợ dạo một vòng, mua đôi giày thể thao dễ đi một chút.
Liễu Liễu cao ngang tầm với mấy cô gái khác, nhưng em lúc nào cũng thích mang giày cao gót, nói nhìn như vậy có sức sống hơn, nhưng thật ra là em thích ăn diện, Liễu Liễu mang giày cao gót trông nhẹ nhàng phiêu dật hơn.
Tôi nói đùa với em, rằng em mang giày cao gót thì cao bằng tôi rồi, như thế hôn em không phải cúi đầu nữa.
Em đỏ mặt nháy mắt mấy cái, như vậy không tốt à, đỡ mất công hơn.
Tôi cười ôm em vào lòng.
“Sao tự nhiên lại muốn mua giày thể thao?” Tôi nắm tay em đi trên đường.
“Em phải hoạt động nhiều hơn, rèn luyện thân thể, bị bệnh thật đau khổ.” Ánh mắt em lướt qua từng gian tủ kính.
Chúng tôi đi rất lâu, cuối cùng chọn một đôi giày vải kaki, rất hợp với đôi chân dài của em, cảm giác tươi trẻ.
Dưới ánh trăng, tôi đưa Liễu Liễu về nhà. Chúng tôi dừng lại dưới lầu, trong bóng đêm mờ ảo, em mỉm cười nhìn tôi, tôi ôm em vào lòng.
“Ngôn Mặc, tạm biệt nhé!” Em ngẩng đầu, hàm răng xinh xắn khẽ cắn lên môi tôi.
Hành động thân mật nhất của Liễu Liễu với tôi là ngậm môi tôi, khẽ cắn, làm toàn thân tôi tê dại, ngọt ngào đắm say. Có khi em sẽ cắn cổ tôi, tôi cười nói sao em giống quỷ hút máu vậy.
“Em chính là cô gái từng thích anh 400 năm trước đó, để trẻ mãi không già, để không quên anh đi, để tìm được anh thì em đành phải biến mình thành quỷ hút máu. Sao, có sợ không?” Liễu Liễu nói.
Tôi biết những điều em nói là tình tiết trong một bộ phim Hollywood, thế nhưng nghe em nói vậy tôi vẫn yêu.
“Không sợ, cắn đi, cắn rồi anh cũng biến thành quỷ hút máu, cúng ta có thể bên nhau ngàn năm vạn năm rồi.” Tôi dịu dàng nhìn em.
Liễu Liễu phất tay với tôi một cái, đi lên lầu.
Phòng trọ của em sáng đèn.
Tôi mỉm cười rời đi.
Không chờ đến ngàn năm vạn năm, chỉ ba ngày sau đó tôi đã không tìm được Liễu Liễu.
Người không có ở nhà, không ở trường, điện thoại cũng không liên lạc được, em dùng mọi cách chặn tôi khỏi cuộc sống của em. Sau đó tôi tìm mọi cách hỏi thăm mới biết em tham gia một chương trình dạy học của thành phố đi đến vùng núi Tứ Xuyên, thời gian là hai năm.
Đây là biệt ly chẳng cần phải đau thương mà em nói ư?
Khi người ta hạnh phúc luôn lo sợ bị mất đi. Tôi vẫn lo sợ Liễu Liễu sẽ rời xa tôi, không ngờ ngày này lại đến thật.
Tôi không biết tại sao em lại có thể không nói một câu đã bỏ đi như thế.
Tôi không đáng để em tôn trọng như vậy ư?
Tôi rất giận, cũng mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn không thể kìm lòng nhớ tới em. Làm việc từ sáng đến tối mịt, dường như không nghĩ tới em nữa, nhưng đến khi một mình cô độc, tôi biết tôi hoàn toàn thất bại. Sao tôi lại không nghĩ đến em chứ? Em đã trở thành cuộc sống của tôi, nghĩ đến ngày em bỏ đi không từ mà biệt, ngực lại đau như bị dao cắt.
Một đêm không ngủ, đau khổ vì nhớ em, vùi đầu vào gối.
Nhưng tôi chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi.
Tôi không có quyền lựa chọn, đành để người ta dắt mũi.
Ngày thứ 10 Liễu Liễu đi, tôi nhận được một bức thư chuyển phát nhanh, bên trong viết.
“Ngôn Mặc: Tha lỗi cho em đi mà không từ biệt, vì khi đứng trước mặt anh em không có can đảm nói câu ‘tạm biệt’. Em cứ nghĩ mình rất dũng cảm, nhưng khi mọi chuyện xảy đến với em, em mới biết mình yếu đuối nhường nào. Chúng ta từng nói cái chết rất đẹp, biệt ly cũng chẳng cần đau thương. Nhưng mà, thực tế phũ phàng lắm, sao lại không đau lòng được chứ?”
“Ngôn Mặc, nếu không thể yêu anh hết lòng, thì em đành phải quên anh đi thôi. Chỉ khi quên hết những ký ức về anh, thì em mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Thành phố này mang theo bóng dáng anh khiến em không thể quên được, tựa như không khí đều mang hơi thở của anh, vì thế em đành phải đi.”
“Từ nay về sau, em sẽ chẳng là gì trong cuộc đời anh nữa, chỉ mong có thể nghe giọng nói và những ca khúc của anh qua sóng radio, đừng tìm em, cũng đừng hỏi thăm tin tức gì về em nữa, hãy quên em đi. Mong anh hạnh phúc. Liễu Liễu.”
Tôi tôn trọng nguyện vọng của Liễu Liễu, không tìm em, cũng không hỏi thăm tin tức về em, cố gắng quên em đi.
Nửa năm trôi qua rồi, tại sao em lại đột ngột cùng cách này chứng tỏ em đã hoàn thành mục đích – quên tôi đi?
Đời người tựa như vở kịch hoang đường, có nhiều kiểu chia tay, mà Liễu Liễu chọn cách không từ mà biệt; có nhiều cách để quên đi, mà Liễu Liễu lại chọn cách đoạn tuyệt hồng trần.
Tôi đứng dậy khỏi xích đu, ôm vào lòng cuốn sách dường như còn mang theo hơi ấm của Liễu Liễu, giống như lần đầu ôm bóng dáng run rẩy của Liễu Liễu vào lòng.
Bầu trời sâu thẳm chợt có sao rơi lướt qua, tôi nhìn thật lâu, phảng phất như thấy chuyện cũ của tôi và Liễu Liễu, ký ức chẳng thể phai mờ tựa như vừa mới hôm qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook