Gió Thổi Mùa Hè
-
Chương 11: Buông bỏ tất cả để bên em (3)
Không phải người đàn ông phụ bạc nào cũng có một khuôn mặt đào hoa, ít nhất Loan Chi Thanh không phải vậy. Tôi đã gặp mặt anh ta một lần, chỉ nhìn qua nhưng cũng biết khuôn mặt anh ta rất đẹp, rất khôi ngô tuấn tú, khí chất vô cùng nho nhã, đôi mắt lại có nét hơi u buồn.
Với lại, tôi không phải là phụ nữ, nhưng tôi biết, người đàn ông như vậy rất dễ khiến phụ nữ nảy sinh cảm giác an toàn.
Loan Tử Thanh nói một tháng này anh ta đều làm việc ở phòng bệnh, ngày hôm nay trùng hợp nhận được một ca giải phẫu nên anh ta mới đến sớm để thảo luận với đồng nghiệp.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, đánh giá tôi.
“Liễu Liễu vẫn khỏe chứ?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi cười khổ không trả lời.
Anh ta có vẻ hiểu lầm: “Ngôn Mặc, anh yên tâm, chỉ cần anh và Liễu Liễu chung sống vui vẻ, thì tôi sẽ không tiếp tục đến làm phiền cô ấy nữa.”
Liễu Liễu và tôi không thể vui vẻ ở bên cạnh nhau như trước, nếu không sao cô ấy lại rời bỏ tôi.
Tôi ho sù sụ làm kim truyền dịch trên tay bị lệch vị trí, chảy máu, Loan Tử Thanh vội đứng lên: “Mau, đặt cánh tay nằm ngang.” Anh ta điều chỉnh lại vị trí kim truyền dịch cho chính xác, lúc này máu mới ngừng chảy.
“Có cần tôi gọi Liễu Liễu giúp anh hay không, để cô ấy ở bên cạnh anh?” Loan Tử Thanh nhiệt tình nói.
Tôi xua tay.
Anh ta lại ngồi xuống.
“Chuyện tôi và Liễu Liễu, nhất định anh biết rất nhiều!” Anh ta nhìn sang chỗ khác, hỏi tôi.
“Liễu Liễu từng kể một lần, không nhiều lắm.” Tôi khàn khàn giọng trả lời lại.
Loan Tử Thanh cười yếu ớt.
“Cô ấy vẫn nghĩ tôi ra nước ngoài vì muốn trốn tránh trách nhiệm, trong lòng rất khinh bỉ tôi. Thật ra tất cả đều không phải, lần xuất ngoại đó đúng ra tôi không cần phải đi, nhưng là do tôi cướp từ trong tay người khác. Bởi vì nếu tôi không nhanh chóng rời khỏi thành phố này thì tôi cũng chết. Để níu kéo Liễu Liễu, vì tôn nghiêm của đàn ông, tôi đã làm nhiều chuyện. Tình yêu là một loại biểu hiện giả dối, tôi cứ tưởng những hồi ức này nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm, nhưng cô ấy lại quên sạch sẽ. Có điều, sao tôi có thể trách cô ấy được, vì người sai là tôi.”
Tôi thông cảmnhìn anh ta, chẳng biết phải nói gì mới tốt.
“Tôi rất yêu Liễu Liễu, cô ấy cũng rất tốt với tôi, có thể là do mọi chuyện quá thuận lợi, quá hoàn mỹ, nên có vẻ không chân thật. Rõ ràng tôi đang nắm tay cô ấy, nắm rất chặt, nhưng không hiểu sao lại cảm giác cô ấy sẽ bỏ đi bất cứ lúc nào, bỏ đi mà chẳng hề lưu luyến. Tôi hoảng loạn, chẳng có cách nào khóa cô ấy lại, điều đó làm tôi cảm thấy rất tuyệt vọng, tôi chỉ có thể dặn lòng là không nên ỷ lại vào tình cảm cảm của cô ấy, không nên để ý nhiều đến chuyện có chia tay hay không. Sau đó tôi gặp một người phụ nữ khác, là một người hoàn toàn khác so với Liễu Liễu, tôi cũng tự đưa mình vào đống rắc rối. Lúc đó, Liễu Liễu mới thật sự rời khỏi tôi, còn người phụ nữ kia lại làm phiền tôi.”
Hôm nay Loan Tử Thanh nói rất nhiều, anh ta hắng giọng, không chờ tôi đáp lại, tiếp tục nói: “Ngay từ đầu đã không có thai, đó chỉ là thủ đoạn của người phụ nữ kia mà thôi, nhưng mà, dù tôi nói gì Liễu Liễu cũng không tin. Tôi bỏ đi một năm, tôi nghĩ thời gian sẽ xoa dịu những hối tiếc trong lòng tôi, sẽ cứu vớt được tôi. Nhưng tôi đã đánh giá thấp tình yêu của mình với Liễu Liễu, cũng vì thế mà bỏ lỡ suốt đời. À, thì ra chẳng có ai đợi tôi cả. Một phút bỏ lỡ thành chậm một đời. Kết quả này, tôi đã nghĩ đến rất nhiều lần. Liễu Liễu mong muốn có một tình cảm tinh khiết, nhưng mà tôi lại… Có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.”
“Ngôn Mặc, Liễu Liễu nói với anh chuyện mẹ của cô ấy tự sát không?” Loan Tử Thanh đột nhiên hỏi tôi.
Tôi ngạc nhiên, lắc đầu: “Không, Liễu Liễu chưa bao giờ nói đến chuyện này cả.”
“Liễu Liễu đã bị tổn thương hai lần trong chuyện tình cảm, một lần là cha mẹ cô ấy, một lần là tôi. Cho nên khi yêu, Liễu Liễu rất cẩn thận, sợ lại bị tổn thương một lần nữa. Năm Liễu Liễu học trung học, ba cô ấy có tin đồn dính líu với một nữ sinh, à, ba của cô ấy là giảng viên đại học, nữ sinh kia sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường, trở thành đồng nghiệp của ba cô ấy. Nữ sinh tấn công rất mãnh liệt, ba cô ấy không chịu nổi thủ đoạn của cô ta, dần dần chấp nhận. Tin này truyền đến tai mẹ của cô ấy, nhưng bà không hề nói gì cả. Vào một đêm, bà uống nửa lọ thuốc ngủ, bị Liễu Liễu phát hiện, đưa vào bệnh viện nên cứu về được một mạng, nhưng đêm hôm đó đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng cô ấy. Khoảng hai năm sau đó Liễu Liễu không nói một câu với ba của mình. Cô ấy rất căm ghét kẻ phản bội. Không ngờ tôi lại làm cô ấy bị tổn thương một lần nữa. Tôi rất sợ sau này cô ấy sẽ trở nên cực đoan. Nhưng hôm đó ở sân bóng, khi thấy cô ấy chăm chú nhìn vào mắt anh, tôi đã vừa ganh tỵ vừa vui mừng. Tôi nghĩ Liễu Liễu thật sự yêu anh, còn nhiều hơn yêu tôi nữa, tôi nhìn ra được.”
Tôi không nói gì, đành thở dài.
Sau khi truyền nước xong tôi lái xe về nhà, đầu óc quay cuồng, một chút sức lực cũng không có, nằm trên giường còn chưa ấm chăn đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tôi khoác áo ra mở cửa, không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Lưu Lộ, tay xách hai túi nilon, bên trong đầy đồ dùng hằng ngày mua ở siêu thị.
“Mau giúp em một tay, nặng muốn chết.” Cô ấy đưa một túi cho tôi, “Em nghe người ở đài phát thanh nói thầy đang bệnh, em nghĩ anh là đàn ông nên chắc chắn không thể tự chăm sóc tốt cho mình được, vậy nên em đến siêu thị mua vài thứ. Thầy đã đi bệnh viện chưa?”
“Ừ, truyền nước rồi. Cám ơn em, em để đồ đạt trên bàn là được, giúp tôi đóng cửa lại. Tôi hơi khó chịu, muốn đi ngủ một lát.” Tôi rùng mình, dùng chút sức lực còn lại dặn dò cô ấy.
“Đi đi, thầy cứ ngủ đi, ở đây giao lại cho em.” Lưu Lộ quay đầu mỉm cười với tôi một cái, trả lời.
Tôi gật gật đầu, đi vào phòng ngủ.
Tôi ngủ mơ mơ màng màng, hình như đã mơ một giấc mơ, trong mơ tôi nắm tay Liễu Liễu, em dịu dàng mỉm cười, tôi hôn em, em làm nũng cắn lên cổ tôi.
Lúc tôi tỉnh lại, cảm giác nặng nề trên người đã biến mất, cả người ướt đẫm mồ hôi. Xoa xoa mắt, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ thấy trời đã tối mịt, xa xa có vài ngọn đèn đường chiếu sáng một góc dưới bầu trời đêm.
Ánh sáng từ phòng khách qua khe hở cánh cửa lọt vào phòng ngủ, tôi mơ hồ nghe được tiếng bước chân.
Lưu Lộ vẫn chưa đi sao?
Tôi xuống giường, mang dép, ra khỏi phòng ngủ, gọi: “Lưu Lộ.”
Nhưng người đứng trong phòng khách, mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình lại là Liễu Liễu.
Tôi chớp mắt mấy cái, tưởng mình nhìn lầm rồi, trái tim yếu ớt đập thình thịch.
“Lâu quá không gặp, là em. Cái người tên Lưu Lộ vừa đi không lâu, anh muốn em gọi cô ấy quay lại không?” Liễu Liễu bình tĩnh nhìn tôi.
“Liễu Liễu!” Tôi ngạc nhiên đi lên một bước, dang tay muốn ôm em.
Liễu Liễu lùi về sau, cách tôi một đoạn. “Ngôn Mặc, trong tình huống này anh nên giải thích với em mới đúng. Lúc em đi vào, có một người phụ nữ đang mặc tạp dề ở trong phòng bếp của anh, hầm canh cho anh, trùng hợp cô ấy còn là đồng nghiệp của anh, cũng vinh hạnh là học trò của anh, trước kia là fan hâm mộ của anh, là bạn âm nhạc… Có quá nhiều quan hệ mà đến giờ em mới biết.”
Tôi nhìn Liễu Liễu, nhẹ giọng nói: “Em nghe anh giải thích được không? Anh giải thích em sẽ tin sao?”
“Nếu anh muốn nói dối thì cần phải học hỏi thêm, bởi vì em rất thông minh, vừa nghe đã có thể biết được là thật hay giả.” Viền mắt Liễu Liễu đỏ lên, giọng nói nức nở.
“Anh không cần phải… Nói dối, anh chỉ nói sự thật. Liễu Liễu, anh đã qua cái thời lông bông thiếu suy nghĩ rồi, một chút gió thổi cỏ lay đã không thể hấp dẫn được anh. Suy nghĩ của người khác, anh không muốn quan tâm. Anh chỉ cần quan tâm lòng của mình là được rồi. Liễu Liễu, Lưu Lộ chỉ là đồng nghiệp của anh mà thôi.”
“Chỉ vậy thôi?” Liễu Liễu ngẩng đầu nhìn tôi, bĩu môi, giống như đang làm nũng.
Trong lòng rung động, tôi vươn tay kéo em vào lòng, ôm thật chặt, Liễu Liễu vẫn mềm mại như thế, ta chợt cảm thấy, em đã quay về bên cạnh tôi, chắc sẽ không bao giờ rời đi nữa.
“Liễu Liễu, anh yêu em!” Tôi nói với em.
“Em cũng vậy!” Em vùi đầu vào lòng tôi, nhẹ giọng nức nở.
Tôi mừng rỡ: “Anh muốn ghi âm lại những lời này của em, sau này không bao giờ để em dọa anh nữa.” Tôi hôn nhẹ gò má em, hôn lên những giọt nước mắt âm ấm, mằn mặn đang chảy dài theo gương mặt của em.
“Ngôn Mặc, đêm qua thấy anh nổi bật trên sân khấu như vậy, thấy anh bị nhiều cô gái vây quanh, đột nhiên em cảm thấy sợ hãi, giống như anh không hoàn toàn thuộc về em. Nỗi ghen tị quấn chặt lấy tim em, em không thể kiểm soát tình cảm dành cho anh được nữa. Nếu còn tiếp tục như thế, chỉ cần anh bỏ đi, em sẽ thương tích đầy mình. Ngôn Mặc, em không nên trở thành như vậy. Em muốn bỏ đi, rời anh trước, như vậy em mới không cần phải đau lòng nữa
“Vì thế mà em chia tay anh?” Đúng là lí do vớ vẩn: “Liễu Liễu, em thích xem phim ngược à?” Tôi ngồi trên ghế salon, thương tiếc ôm em, đặt em ngồi trên đùi mình.
“Em cứ chắc chắn anh sẽ thay lòng đổi dạ như vậy sao?” Tôi nghiêm phạt, cắn cắn lỗ tai em. Có thể lại được ôm Liễu Liễu như vậy, tôi cảm thấy tinh thần rất sảng khoải, cả người nhẹ bẫng, không cần uống thuốc cảm hay truyền nước đã khỏi bệnh.
“Em là một kẻ nhát gan, Ngôn Mặc, bởi vì sợ mất đi nên em không dám bước tới, chỉ muốn chạy trốn.”
“Nhưng em đã đến rồi, Liễu Liễu.”
“Em không thể không đến.” Liễu Liễu bất lực trợn mắt: “Từ khi anh và em chia tay, lòng em vẫn luôn đau đớn. Mặc kệ đang làm chuyện gì, ở bên cạnh người nào, em đều không kìm lòng được nhớ tới anh. Ngôn Mặc, em không muốn chia tay.”
“Bé ngốc. Người lo phải là anh mới đúng, anh sợ có một ngày em phát hiện anh không tốt như trong tưởng tượng thì em sẽ rời bỏ anh. Anh yêu em, lại không thể không để em đi, đây là điều anh không dám nghĩ đến
“Ngôn Mặc, anh hận em không?” Liễu Liễu đột nhiên hỏi.
“Tại sao anh lại hận em?” Tôi nhìn em, khó hiểu hỏi.
“Gan của em rất nhỏ, em không cho anh tìm cách giải quyết. Hơn nữa, còn có rất nhiều, rất nhiều…” Ánh mắt em mông lung nhìn tôi, ngón tay lành lạnh chạm lên gương mặt ấm áp và sợi tóc rơi trên đầu vai tôi.
Tôi nâng mặt em lên, dùng mũi cọ vào mũi em, dùng hai gò mà mình an ủi gò má em.
“Mặc kệ em làm gì với anh, Liễu Liễu, anh vĩnh viễn không hận em.”
Liễu Liễu nở nụ cười, giống như một đóa hoa đang từ từ nở nộ.
Trong lòng tôi nóng lên, ôm lấy em, hôn lên môi em, đi vào phòng ngủ. Trong phòng, chăn bông trên giường vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của tôi.
Lúc tay của tôi đặt trên hông Liễu Liễu, em khẽ run, nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn tôi.
“Ngôn Mặc, đừng bật đèn.” Em nói nhỏ bên tai tôi.
“Ừm?” Tôi ngẩng đầu khỏi làn da ngọt ngào của em.
“Em… Không có mặc… Nội y gợi cảm.”
Tôi bật cười ra tiếng: “Giữa chúng ta không cần quan tâm điều này.” Nhưng tôi vẫn theo ý muốn của Liễu Liễu, tắt đèn.
Áo ngực của Liễu Liễu hơi phức tạp, tôi phải cố gắng thật lâu mới thành công cởi ra.
Rốt cuộc, giữa chúng tôi không còn một chút ngăn cách nào.
Liễu Liễu ôm cổ tôi, cơ thể em dưới người tôi hơi run rẩy. Dường như lúc này, tần suất hô hấp và phản ứng thân thể của chúng tôi đã dần dần đồng điệu.
Vào một đêm sau khi tôi khỏi bệnh, Liễu Liễu, từ thân đến tâm đều trao cho tôi, không hề giữ lại một chút nào.
Tôi vuốt ve thân thể tinh tế mềm mại của em cả đêm, một lần, lại một lần đoạt lấy.
Sau đó em vùi mình vào trong ngực tôi, ngủ rất say, rất ngọt
Với lại, tôi không phải là phụ nữ, nhưng tôi biết, người đàn ông như vậy rất dễ khiến phụ nữ nảy sinh cảm giác an toàn.
Loan Tử Thanh nói một tháng này anh ta đều làm việc ở phòng bệnh, ngày hôm nay trùng hợp nhận được một ca giải phẫu nên anh ta mới đến sớm để thảo luận với đồng nghiệp.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, đánh giá tôi.
“Liễu Liễu vẫn khỏe chứ?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi cười khổ không trả lời.
Anh ta có vẻ hiểu lầm: “Ngôn Mặc, anh yên tâm, chỉ cần anh và Liễu Liễu chung sống vui vẻ, thì tôi sẽ không tiếp tục đến làm phiền cô ấy nữa.”
Liễu Liễu và tôi không thể vui vẻ ở bên cạnh nhau như trước, nếu không sao cô ấy lại rời bỏ tôi.
Tôi ho sù sụ làm kim truyền dịch trên tay bị lệch vị trí, chảy máu, Loan Tử Thanh vội đứng lên: “Mau, đặt cánh tay nằm ngang.” Anh ta điều chỉnh lại vị trí kim truyền dịch cho chính xác, lúc này máu mới ngừng chảy.
“Có cần tôi gọi Liễu Liễu giúp anh hay không, để cô ấy ở bên cạnh anh?” Loan Tử Thanh nhiệt tình nói.
Tôi xua tay.
Anh ta lại ngồi xuống.
“Chuyện tôi và Liễu Liễu, nhất định anh biết rất nhiều!” Anh ta nhìn sang chỗ khác, hỏi tôi.
“Liễu Liễu từng kể một lần, không nhiều lắm.” Tôi khàn khàn giọng trả lời lại.
Loan Tử Thanh cười yếu ớt.
“Cô ấy vẫn nghĩ tôi ra nước ngoài vì muốn trốn tránh trách nhiệm, trong lòng rất khinh bỉ tôi. Thật ra tất cả đều không phải, lần xuất ngoại đó đúng ra tôi không cần phải đi, nhưng là do tôi cướp từ trong tay người khác. Bởi vì nếu tôi không nhanh chóng rời khỏi thành phố này thì tôi cũng chết. Để níu kéo Liễu Liễu, vì tôn nghiêm của đàn ông, tôi đã làm nhiều chuyện. Tình yêu là một loại biểu hiện giả dối, tôi cứ tưởng những hồi ức này nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm, nhưng cô ấy lại quên sạch sẽ. Có điều, sao tôi có thể trách cô ấy được, vì người sai là tôi.”
Tôi thông cảmnhìn anh ta, chẳng biết phải nói gì mới tốt.
“Tôi rất yêu Liễu Liễu, cô ấy cũng rất tốt với tôi, có thể là do mọi chuyện quá thuận lợi, quá hoàn mỹ, nên có vẻ không chân thật. Rõ ràng tôi đang nắm tay cô ấy, nắm rất chặt, nhưng không hiểu sao lại cảm giác cô ấy sẽ bỏ đi bất cứ lúc nào, bỏ đi mà chẳng hề lưu luyến. Tôi hoảng loạn, chẳng có cách nào khóa cô ấy lại, điều đó làm tôi cảm thấy rất tuyệt vọng, tôi chỉ có thể dặn lòng là không nên ỷ lại vào tình cảm cảm của cô ấy, không nên để ý nhiều đến chuyện có chia tay hay không. Sau đó tôi gặp một người phụ nữ khác, là một người hoàn toàn khác so với Liễu Liễu, tôi cũng tự đưa mình vào đống rắc rối. Lúc đó, Liễu Liễu mới thật sự rời khỏi tôi, còn người phụ nữ kia lại làm phiền tôi.”
Hôm nay Loan Tử Thanh nói rất nhiều, anh ta hắng giọng, không chờ tôi đáp lại, tiếp tục nói: “Ngay từ đầu đã không có thai, đó chỉ là thủ đoạn của người phụ nữ kia mà thôi, nhưng mà, dù tôi nói gì Liễu Liễu cũng không tin. Tôi bỏ đi một năm, tôi nghĩ thời gian sẽ xoa dịu những hối tiếc trong lòng tôi, sẽ cứu vớt được tôi. Nhưng tôi đã đánh giá thấp tình yêu của mình với Liễu Liễu, cũng vì thế mà bỏ lỡ suốt đời. À, thì ra chẳng có ai đợi tôi cả. Một phút bỏ lỡ thành chậm một đời. Kết quả này, tôi đã nghĩ đến rất nhiều lần. Liễu Liễu mong muốn có một tình cảm tinh khiết, nhưng mà tôi lại… Có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.”
“Ngôn Mặc, Liễu Liễu nói với anh chuyện mẹ của cô ấy tự sát không?” Loan Tử Thanh đột nhiên hỏi tôi.
Tôi ngạc nhiên, lắc đầu: “Không, Liễu Liễu chưa bao giờ nói đến chuyện này cả.”
“Liễu Liễu đã bị tổn thương hai lần trong chuyện tình cảm, một lần là cha mẹ cô ấy, một lần là tôi. Cho nên khi yêu, Liễu Liễu rất cẩn thận, sợ lại bị tổn thương một lần nữa. Năm Liễu Liễu học trung học, ba cô ấy có tin đồn dính líu với một nữ sinh, à, ba của cô ấy là giảng viên đại học, nữ sinh kia sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường, trở thành đồng nghiệp của ba cô ấy. Nữ sinh tấn công rất mãnh liệt, ba cô ấy không chịu nổi thủ đoạn của cô ta, dần dần chấp nhận. Tin này truyền đến tai mẹ của cô ấy, nhưng bà không hề nói gì cả. Vào một đêm, bà uống nửa lọ thuốc ngủ, bị Liễu Liễu phát hiện, đưa vào bệnh viện nên cứu về được một mạng, nhưng đêm hôm đó đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng cô ấy. Khoảng hai năm sau đó Liễu Liễu không nói một câu với ba của mình. Cô ấy rất căm ghét kẻ phản bội. Không ngờ tôi lại làm cô ấy bị tổn thương một lần nữa. Tôi rất sợ sau này cô ấy sẽ trở nên cực đoan. Nhưng hôm đó ở sân bóng, khi thấy cô ấy chăm chú nhìn vào mắt anh, tôi đã vừa ganh tỵ vừa vui mừng. Tôi nghĩ Liễu Liễu thật sự yêu anh, còn nhiều hơn yêu tôi nữa, tôi nhìn ra được.”
Tôi không nói gì, đành thở dài.
Sau khi truyền nước xong tôi lái xe về nhà, đầu óc quay cuồng, một chút sức lực cũng không có, nằm trên giường còn chưa ấm chăn đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tôi khoác áo ra mở cửa, không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Lưu Lộ, tay xách hai túi nilon, bên trong đầy đồ dùng hằng ngày mua ở siêu thị.
“Mau giúp em một tay, nặng muốn chết.” Cô ấy đưa một túi cho tôi, “Em nghe người ở đài phát thanh nói thầy đang bệnh, em nghĩ anh là đàn ông nên chắc chắn không thể tự chăm sóc tốt cho mình được, vậy nên em đến siêu thị mua vài thứ. Thầy đã đi bệnh viện chưa?”
“Ừ, truyền nước rồi. Cám ơn em, em để đồ đạt trên bàn là được, giúp tôi đóng cửa lại. Tôi hơi khó chịu, muốn đi ngủ một lát.” Tôi rùng mình, dùng chút sức lực còn lại dặn dò cô ấy.
“Đi đi, thầy cứ ngủ đi, ở đây giao lại cho em.” Lưu Lộ quay đầu mỉm cười với tôi một cái, trả lời.
Tôi gật gật đầu, đi vào phòng ngủ.
Tôi ngủ mơ mơ màng màng, hình như đã mơ một giấc mơ, trong mơ tôi nắm tay Liễu Liễu, em dịu dàng mỉm cười, tôi hôn em, em làm nũng cắn lên cổ tôi.
Lúc tôi tỉnh lại, cảm giác nặng nề trên người đã biến mất, cả người ướt đẫm mồ hôi. Xoa xoa mắt, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ thấy trời đã tối mịt, xa xa có vài ngọn đèn đường chiếu sáng một góc dưới bầu trời đêm.
Ánh sáng từ phòng khách qua khe hở cánh cửa lọt vào phòng ngủ, tôi mơ hồ nghe được tiếng bước chân.
Lưu Lộ vẫn chưa đi sao?
Tôi xuống giường, mang dép, ra khỏi phòng ngủ, gọi: “Lưu Lộ.”
Nhưng người đứng trong phòng khách, mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình lại là Liễu Liễu.
Tôi chớp mắt mấy cái, tưởng mình nhìn lầm rồi, trái tim yếu ớt đập thình thịch.
“Lâu quá không gặp, là em. Cái người tên Lưu Lộ vừa đi không lâu, anh muốn em gọi cô ấy quay lại không?” Liễu Liễu bình tĩnh nhìn tôi.
“Liễu Liễu!” Tôi ngạc nhiên đi lên một bước, dang tay muốn ôm em.
Liễu Liễu lùi về sau, cách tôi một đoạn. “Ngôn Mặc, trong tình huống này anh nên giải thích với em mới đúng. Lúc em đi vào, có một người phụ nữ đang mặc tạp dề ở trong phòng bếp của anh, hầm canh cho anh, trùng hợp cô ấy còn là đồng nghiệp của anh, cũng vinh hạnh là học trò của anh, trước kia là fan hâm mộ của anh, là bạn âm nhạc… Có quá nhiều quan hệ mà đến giờ em mới biết.”
Tôi nhìn Liễu Liễu, nhẹ giọng nói: “Em nghe anh giải thích được không? Anh giải thích em sẽ tin sao?”
“Nếu anh muốn nói dối thì cần phải học hỏi thêm, bởi vì em rất thông minh, vừa nghe đã có thể biết được là thật hay giả.” Viền mắt Liễu Liễu đỏ lên, giọng nói nức nở.
“Anh không cần phải… Nói dối, anh chỉ nói sự thật. Liễu Liễu, anh đã qua cái thời lông bông thiếu suy nghĩ rồi, một chút gió thổi cỏ lay đã không thể hấp dẫn được anh. Suy nghĩ của người khác, anh không muốn quan tâm. Anh chỉ cần quan tâm lòng của mình là được rồi. Liễu Liễu, Lưu Lộ chỉ là đồng nghiệp của anh mà thôi.”
“Chỉ vậy thôi?” Liễu Liễu ngẩng đầu nhìn tôi, bĩu môi, giống như đang làm nũng.
Trong lòng rung động, tôi vươn tay kéo em vào lòng, ôm thật chặt, Liễu Liễu vẫn mềm mại như thế, ta chợt cảm thấy, em đã quay về bên cạnh tôi, chắc sẽ không bao giờ rời đi nữa.
“Liễu Liễu, anh yêu em!” Tôi nói với em.
“Em cũng vậy!” Em vùi đầu vào lòng tôi, nhẹ giọng nức nở.
Tôi mừng rỡ: “Anh muốn ghi âm lại những lời này của em, sau này không bao giờ để em dọa anh nữa.” Tôi hôn nhẹ gò má em, hôn lên những giọt nước mắt âm ấm, mằn mặn đang chảy dài theo gương mặt của em.
“Ngôn Mặc, đêm qua thấy anh nổi bật trên sân khấu như vậy, thấy anh bị nhiều cô gái vây quanh, đột nhiên em cảm thấy sợ hãi, giống như anh không hoàn toàn thuộc về em. Nỗi ghen tị quấn chặt lấy tim em, em không thể kiểm soát tình cảm dành cho anh được nữa. Nếu còn tiếp tục như thế, chỉ cần anh bỏ đi, em sẽ thương tích đầy mình. Ngôn Mặc, em không nên trở thành như vậy. Em muốn bỏ đi, rời anh trước, như vậy em mới không cần phải đau lòng nữa
“Vì thế mà em chia tay anh?” Đúng là lí do vớ vẩn: “Liễu Liễu, em thích xem phim ngược à?” Tôi ngồi trên ghế salon, thương tiếc ôm em, đặt em ngồi trên đùi mình.
“Em cứ chắc chắn anh sẽ thay lòng đổi dạ như vậy sao?” Tôi nghiêm phạt, cắn cắn lỗ tai em. Có thể lại được ôm Liễu Liễu như vậy, tôi cảm thấy tinh thần rất sảng khoải, cả người nhẹ bẫng, không cần uống thuốc cảm hay truyền nước đã khỏi bệnh.
“Em là một kẻ nhát gan, Ngôn Mặc, bởi vì sợ mất đi nên em không dám bước tới, chỉ muốn chạy trốn.”
“Nhưng em đã đến rồi, Liễu Liễu.”
“Em không thể không đến.” Liễu Liễu bất lực trợn mắt: “Từ khi anh và em chia tay, lòng em vẫn luôn đau đớn. Mặc kệ đang làm chuyện gì, ở bên cạnh người nào, em đều không kìm lòng được nhớ tới anh. Ngôn Mặc, em không muốn chia tay.”
“Bé ngốc. Người lo phải là anh mới đúng, anh sợ có một ngày em phát hiện anh không tốt như trong tưởng tượng thì em sẽ rời bỏ anh. Anh yêu em, lại không thể không để em đi, đây là điều anh không dám nghĩ đến
“Ngôn Mặc, anh hận em không?” Liễu Liễu đột nhiên hỏi.
“Tại sao anh lại hận em?” Tôi nhìn em, khó hiểu hỏi.
“Gan của em rất nhỏ, em không cho anh tìm cách giải quyết. Hơn nữa, còn có rất nhiều, rất nhiều…” Ánh mắt em mông lung nhìn tôi, ngón tay lành lạnh chạm lên gương mặt ấm áp và sợi tóc rơi trên đầu vai tôi.
Tôi nâng mặt em lên, dùng mũi cọ vào mũi em, dùng hai gò mà mình an ủi gò má em.
“Mặc kệ em làm gì với anh, Liễu Liễu, anh vĩnh viễn không hận em.”
Liễu Liễu nở nụ cười, giống như một đóa hoa đang từ từ nở nộ.
Trong lòng tôi nóng lên, ôm lấy em, hôn lên môi em, đi vào phòng ngủ. Trong phòng, chăn bông trên giường vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của tôi.
Lúc tay của tôi đặt trên hông Liễu Liễu, em khẽ run, nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn tôi.
“Ngôn Mặc, đừng bật đèn.” Em nói nhỏ bên tai tôi.
“Ừm?” Tôi ngẩng đầu khỏi làn da ngọt ngào của em.
“Em… Không có mặc… Nội y gợi cảm.”
Tôi bật cười ra tiếng: “Giữa chúng ta không cần quan tâm điều này.” Nhưng tôi vẫn theo ý muốn của Liễu Liễu, tắt đèn.
Áo ngực của Liễu Liễu hơi phức tạp, tôi phải cố gắng thật lâu mới thành công cởi ra.
Rốt cuộc, giữa chúng tôi không còn một chút ngăn cách nào.
Liễu Liễu ôm cổ tôi, cơ thể em dưới người tôi hơi run rẩy. Dường như lúc này, tần suất hô hấp và phản ứng thân thể của chúng tôi đã dần dần đồng điệu.
Vào một đêm sau khi tôi khỏi bệnh, Liễu Liễu, từ thân đến tâm đều trao cho tôi, không hề giữ lại một chút nào.
Tôi vuốt ve thân thể tinh tế mềm mại của em cả đêm, một lần, lại một lần đoạt lấy.
Sau đó em vùi mình vào trong ngực tôi, ngủ rất say, rất ngọt
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook