Vạn Ngọc Sơn đến trước giờ hẹn, đúng giờ Phương Hồng mới tới, sau khi ngồi vào chỗ, cô ấy liền hỏi anh: “Anh mà có việc nhờ tôi giúp sao? Muốn lấy tôi làm trò cười à?”“Nếu cô cảm thấy không ổn thì cũng có thể hiểu câu này theo cách khác.

”Phương Hồng nói: “Anh muốn giúp tôi?”“Đúng.

”Phương Hồng lại nói: “Điều kiện của anh là gì?”“Không có điều kiện gì cả, chẳng qua tôi cảm thấy cha cô già rồi, nên về hưu thôi.

”“Vạn Ngọc Sơn, anh nói cha tôi như thế, có vẻ không tôn trọng tôi lắm.

”“Người ngay thẳng không nói chuyện mập mờ, cô muốn nghe lời nói dối thì tôi cũng có thể nói cho cô nghe.

”Phương Hồng cười nói: “Anh cảm thấy tự tôi không có năng lực ngồi lên vị trí đứng đầu Phương thị sao?”Vạn Ngọc Sơn lắc đầu, đáp: “Chỉ dựa vào một mình cô thì khó.

”“Anh hơi coi thường tôi rồi đấy.


”“Tôi nghĩ cha cô nhất định sẽ hồ đồ, cho dù bây giờ cô đang làm chủ Phương thị nhưng sâu trong thâm tâm, người mà cha cô chọn lại là em trai cô.

Cha cô chắc chắn biết rõ suy nghĩ của cô, tôi cho cô một lời khuyên, đừng bao giờ đánh giá thấp sự độc ác của con người.

”Phương Hồng che giấu nụ cười, nói: “Tôi không tin.

”Vạn Ngọc Sơn cũng không tiếp tục đàm luận chuyện này, chỉ nói: “Ăn cơm đi, đồ ăn ở đây rất ngon.

”Có điều Phương Hồng ăn vào chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, cô ấy bất chợt hiểu ra ý của Vạn Ngọc Sơn, cũng biết vì sao Vạn Ngọc Sơn lại ủng hộ mình, nếu có anh ở đằng sau chống lưng, phần thắng của cô tuyệt đối là trăm phần trăm.

Chỉ là, anh giúp cô như vậy, nhất định cái giá sẽ vô cùng đắt đỏ, bất kể là điều kiện gì, thứ cô ấy phải trả đều vô cùng lớn.


Hai người đều có tâm sự, ăn cơm xong Phương Hồng vội vàng rời đi, Vạn Ngọc Sơn có vẻ như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Hai ngày liên tiếp không có tin tức của Tạ Vãn Nguyệt, mặc dù đã tìm được Phương Lam, nhưng cô ta lại tỏ vẻ bản thân không biết gì cả, còn muốn gọi điện thoại cho Phương gia, nói Chu Chí giam giữ mình bất hợp pháp, Vạn Ngọc Xuyên không nén được cơn giận, bèn đi tìm Vạn Ngọc Sơn.

Tâm trạng cả nhóm đều chất đầy sương mù, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải chuyện lên trời xuống biển vẫn không tìm được người, vừa khó chịu, lại vừa ảo não, đồng thời cũng tự trách rất sâu sắc.

Kể từ khi Tạ Vãn Nguyệt được đưa đến Vạn gia, lập giao ước với Vạn Ngọc Sơn, anh cũng không chú ý đến cô quá nhiều, bởi vì phần lớn thời gian bọn họ đều không gặp mặt nhau, chỉ là trong lòng anh biết rõ người này sống thận trọng thấu đáo, cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, không trốn không tránh, cũng rất tuân thủ giao ước.

Hiện giờ không thấy cô đâu, ngày đầu tiên anh tức giận, ngày thứ hai thấy khó chịu, đến ngày thứ ba lại bắt đầu có hơi sợ hãi.

Mấy tháng nay, công việc bề bộn cả ngày trời, cô thì cách hai tuần mới về Vạn gia ở hai đêm, cũng chưa từng chung sống hoà thuận, bây giờ cô biến mất, trong lòng anh như bị khoét đi một cái lỗ to.

Phòng của cô được Từ Tố Phương quét dọn sạch sẽ, đầu giường đặt hai cuốn sách, còn có một sợi dây buộc tóc, ngoài không còn đồ gì khác.

Vạn Ngọc Sơn ngồi trên giường cô một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài, lái xe đến chỗ Vạn Ngọc Xuyên.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương