Gió Rừng Thông Thổi Bay Vạt Áo
-
Chương 15
Đến tận mùng một tháng Giêng Vạn Ngọc Đình mới gặp được Tạ Vãn Nguyệt.
Vốn từ hôm hai mươi chín anh ta đã hào hứng đến chỗ Vạn lão thái thái nhưng lại nhận được tin người chị dâu này bất ngờ đổ bệnh, không cho bất kỳ ai gặp mặt.
Anh ta kiên quyết nhẫn nhịn hai ngày, khó khăn lắm mới gặp cô đêm giao thừa, nhưng hôm đó cũng không phải là một dịp tốt, chỉ đành đợi đến mùng một quay lại, vừa nhìn thấy cô anh ta đã hô to “chị dâu”, làm Tạ Vãn Nguyệt xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, nhưng anh ta lại gọi vô cùng thuận miệng.“Hôm trước em vốn muốn đến gặp chị rồi, nhưng chị lại ngã bệnh nên bà không cho em gặp.” Vạn Ngọc Đình cười hì hì rồi ngồi xuống đối diện Tạ Vãn Nguyệt.Tạ Vãn Nguyệt kinh ngạc, anh ta đến gặp mình làm gì? Nghĩ vậy nhưng trên mặt lại nở một nụ cười khéo léo, cô nói: “Là tôi phải ra chào hỏi mọi người mới đúng, khi không lại bị bệnh, thành ra chậm trễ mất.”Vạn Ngọc Đình vội vàng xua tay, cung kính đáp: “Không không không, chị là chị dâu, em là em trai, phải là em đến mới đúng.”Tạ Vãn Nguyệt không khách sáo với anh ta nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc sẽ kéo dài mãi mất, nhưng bị một người đàn ông cao lớn cường tráng thế này gọi là chị dâu, trong lòng cô rất khó xử, nhất là khi cô vẫn còn nhỏ tuổi.Vạn Ngọc Đình xoa hai tay vào nhau, ấp a ấp úng, sau đó bổ nhào về phía trước, nửa quỳ trước mặt Tạ Vãn Nguyệt: “Chị dâu cứu mạng!”Vạn Ngọc Đình đột nhiên nhào tới như vậy khiến Tạ Vãn Nguyệt hoảng sợ đến mức nhảy lên ghế sô pha, bởi vì cơ thể vẫn còn yếu ớt, đứng không vững nên bị ngã đập đầu xuống đất.Trước khi ngất đi Tạ Vãn Nguyệt đã nghĩ, nhất định thần kinh người này có vấn đề!Vạn Ngọc Đình thấy Tạ Vãn Nguyệt bất chợt “vù” một tiếng rồi biến mất ngay trước mắt, tiếp đó một tiếng “ầm” vang lên, bèn trợn tròn mắt.
Anh ta đến đây là để nhờ vả người khác, không phải đến giết người!Tạ Vãn Nguyệt mới vừa khỏi bệnh nặng lại phải nhập viện một lần nữa, kết quả kiểm tra là bị chấn động não nhẹ, bác sĩ đề nghị cần phải tĩnh dưỡng.Vạn Ngọc Đình cảm thấy thế giới vốn đã tối tăm mịt mù, nay lại đen tối thêm vài phần.Sau khi biết chuyện này, Vạn Ngọc Hà hết sức hối hận, cậu em tư này quá lỗ mãng, anh chỉ mong Vạn Ngọc Sơn không truy cứu đến cùng, cũng hy vọng Vạn Ngọc Đình có thể giữ mồm miệng một chút, anh cũng đã sẵn sàng bị đá khỏi nhà bất cứ lúc nào.Không bao lâu sau khi Tạ Vãn Nguyệt trở về từ bệnh viện, Vạn lão thái thái đến gặp cô.Cô ngồi dựa vào đầu giường, mí mắt hơi sưng một chút, có lẽ vừa mới khóc.Vừa mới tới Vạn gia hai ngày đã phải vào bệnh viện hai lần, cô chưa quen cuộc sống ở đây, cảm thấy tủi thân cũng là điều khó tránh khỏi.
lão thái thái đau lòng, kéo bàn tay của cô mà an ủi: “Ngọc Đình là một thằng nhóc thô lỗ, nó làm cháu sợ rồi.
Cháu đừng lo, sau này bà sẽ không cho phép nó đến đây đâu.”Tạ Vãn Nguyệt vội vàng nói: “Là cháu tự té ngã, không liên quan đến cậu ấy.”“Cháu không cần nói giúp cho nó, thằng tư quen thói gây chuyện, từ nhỏ đã thế, cứ để Ngọc Sơn dạy dỗ nó cho thật tốt đi.”Tạ Vãn Nguyệt chỉ đành im lặng.Bên này, Vạn Ngọc Đình mặt mày ủ rũ vùi mình trên ghế sô pha, không hề nhúc nhích.Sở Diễm an ủi anh ta: “Ông xã à anh đừng lo lắng, em đi xem chị ấy rồi, vẫn còn khá khỏe mạnh, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.”“Anh sợ anh cả đánh gãy chân của anh.” Vạn Ngọc Đình đứng dậy ôm Sở Diễm, tìm kiếm hơi ấm từ trong ngực cô.“Anh cả không nói gì hết, chỉ dặn anh yên ổn ở trong nhà, không được đi đâu hết.”“Anh ấy muốn giam giữ anh sao?”“Anh ngốc quá, việc này là để bảo vệ anh, năm ngoái anh rước lấy đại hoạ, ngoài miệng thì anh cả bảo không tha cho anh, nhưng cũng đã phái người đi giải quyết hậu hoạ ổn thoả rồi, nếu lúc trước không xử lý tốt thì anh không thể lộ diện ngoài đường đâu.
Anh ấy hoàn toàn không để chuyện của chị dâu trong lòng.” Sở Diễm nâng mặt Vạn Ngọc Đình: “Anh đấy, ngốc nghếch đến mức đáng yêu.”Vạn Ngọc Đình nghe vậy, lập tức vui đến khóc ròng, quả nhiên là máu mủ tình thâm mà.
Anh ta làm chị dâu ngã đến chấn động não mà anh cả vẫn nhớ đến người em trai này, không để người khác bắt nạt mình..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook