Gió Qua Rặng Mù U
-
Chương 85: Cá tính
Là một nữ doanh nhân có cá tính hiếu thắng, Diễm đã sống quá mức cho phép, cô làm cho ba má mình phải khổ tâm và hổ thẹn với mọi người! Diễm đã tiêu xài vượt mức mà ông bà Lâm không thể chấp nhận được. Ngoài khoản tiền lo cho Thành, Diễm còn chi phí cho cả xã hội đen để chúng làm theo những điều cô muốn mỗi khi cần. Chính vì vậy Minh Khang em của cô đã lên tiếng:
- Chị Hai! Hình như con người của chị cấu tạo bằng nham thạch?
- Khang! Tao không muốn nói một câu nào với mày! Đi ra đi!
- Chị rất giỏi, rất thương ba má! Chị có biết rằng chị đang làm cho ba má kiệt quệ cả tinh thần cho tới tài chính không?
- Tài chính? Mày nghĩ tiền bạc và sự phát triển của công ty là do ai làm ra?
- Tất nhiên là do ba má và tất cả công nhân viên của công ty làm ra!
- Mày nói mà không nghĩ! Tao nói cho mày hay! Công ty mà không có tao và anh Thành thì được như ngày hôm nay chắc?
- Chị tự hào quá rồi đó! Chị chỉ giỏi chửi bới người khác còn ông Thành cũng chỉ là loài tầm gửi thôi…
Cuộc đối khẩu giữa chị em Diễm mỗi lúc càng lớn tiếng trong phòng làm việc, ông bà Lâm bức xúc chạy qua, bà Lâm nói:
- Giờ hai đứa con có thể ra về không cần ở lại đây, ba má xấu hổ với người ta quá rồi!
Ông Lâm tiếp lời:
- Các con báo hiếu ba má đó hả?
Diễm thanh minh:
- Ba má không biết nó nói con gì đâu, nó làm như con ăn hết tiền, hết của của ba má không bằng đó!
Bà Lâm thẳng giọng:
- Diễm, thời gian gần đây con chi tiêu quá nhiều, bữa trước má xem xấp hóa đơn chi tiêu của con mà má không tưởng tượng nổi, miệng ăn núi lở, con có hiểu không?
- Sao ba má cứ bênh nó hoài vậy? Ba má cho nó cả khoản tiền lớn để nó đi chuyển giới bên nước ngoài, sao ba má không tiếc đi? Mà ba má tiếc với con?
- Mày im miệng lại, chị em ruột mà không biết thương nhau, moi móc so sánh nhau đủ chuyện.
Trong cơn tức tối, Diễm không kiềm chế được bản tính:
- Lúc nào ba má cũng có thành kiến với con, tại sao? Tại sao vậy?
Bà Lâm uất ức trào nước mắt vì con, ông Lâm lớn giọng quát:
- Thành kiến, thành kiến là sao? Mày tự nghĩ đi, mày đã gây ra những việc gì? Có lúc ba má mày ngồi ăn trong quán mà xung quanh người ta xì xào này nọ, người thì nói con gái ông bà đó đi giật chồng người ta, người thì bảo mày chơi với giang hồ đâm thuê chém mướn. Mày gây ra bao nhiêu chuyện cho cái nhà này rồi, ai phải gánh chịu? Chỉ có tao với má mày phải hấng những tai tiếng hậu quả đó! Biết không?
- Ba! Hà tất gì ba phải nghe lũ dân đen nhiều chuyện? Nhưng, nhưng cũng không bằng tiếng đồn của người ta về thằng con trai của ba má, người ta nói con ông chủ công ty Lâm Khang trai không ra trai, gái không ra gái!
Vì quá bức xúc, ông Lâm dơ bàn tay tát mạnh vô mặt con gái:
- Mày không phải là người, cút, cút về ngay.
- Chị Hai! Hình như con người của chị cấu tạo bằng nham thạch?
- Khang! Tao không muốn nói một câu nào với mày! Đi ra đi!
- Chị rất giỏi, rất thương ba má! Chị có biết rằng chị đang làm cho ba má kiệt quệ cả tinh thần cho tới tài chính không?
- Tài chính? Mày nghĩ tiền bạc và sự phát triển của công ty là do ai làm ra?
- Tất nhiên là do ba má và tất cả công nhân viên của công ty làm ra!
- Mày nói mà không nghĩ! Tao nói cho mày hay! Công ty mà không có tao và anh Thành thì được như ngày hôm nay chắc?
- Chị tự hào quá rồi đó! Chị chỉ giỏi chửi bới người khác còn ông Thành cũng chỉ là loài tầm gửi thôi…
Cuộc đối khẩu giữa chị em Diễm mỗi lúc càng lớn tiếng trong phòng làm việc, ông bà Lâm bức xúc chạy qua, bà Lâm nói:
- Giờ hai đứa con có thể ra về không cần ở lại đây, ba má xấu hổ với người ta quá rồi!
Ông Lâm tiếp lời:
- Các con báo hiếu ba má đó hả?
Diễm thanh minh:
- Ba má không biết nó nói con gì đâu, nó làm như con ăn hết tiền, hết của của ba má không bằng đó!
Bà Lâm thẳng giọng:
- Diễm, thời gian gần đây con chi tiêu quá nhiều, bữa trước má xem xấp hóa đơn chi tiêu của con mà má không tưởng tượng nổi, miệng ăn núi lở, con có hiểu không?
- Sao ba má cứ bênh nó hoài vậy? Ba má cho nó cả khoản tiền lớn để nó đi chuyển giới bên nước ngoài, sao ba má không tiếc đi? Mà ba má tiếc với con?
- Mày im miệng lại, chị em ruột mà không biết thương nhau, moi móc so sánh nhau đủ chuyện.
Trong cơn tức tối, Diễm không kiềm chế được bản tính:
- Lúc nào ba má cũng có thành kiến với con, tại sao? Tại sao vậy?
Bà Lâm uất ức trào nước mắt vì con, ông Lâm lớn giọng quát:
- Thành kiến, thành kiến là sao? Mày tự nghĩ đi, mày đã gây ra những việc gì? Có lúc ba má mày ngồi ăn trong quán mà xung quanh người ta xì xào này nọ, người thì nói con gái ông bà đó đi giật chồng người ta, người thì bảo mày chơi với giang hồ đâm thuê chém mướn. Mày gây ra bao nhiêu chuyện cho cái nhà này rồi, ai phải gánh chịu? Chỉ có tao với má mày phải hấng những tai tiếng hậu quả đó! Biết không?
- Ba! Hà tất gì ba phải nghe lũ dân đen nhiều chuyện? Nhưng, nhưng cũng không bằng tiếng đồn của người ta về thằng con trai của ba má, người ta nói con ông chủ công ty Lâm Khang trai không ra trai, gái không ra gái!
Vì quá bức xúc, ông Lâm dơ bàn tay tát mạnh vô mặt con gái:
- Mày không phải là người, cút, cút về ngay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook