Gió Qua Rặng Mù U
-
Chương 12: Bức tranh đồng điệu
Khi bóng ngả xế tà, trăng tròn đã xuất hiện trên bầu trời phía ngọn cây vú sữa.
- Cạp, cạp, cạp… Khánh đang lùa mấy con vịt, bỗng giật mình.
- Khánh, Khánh. Tiếng gọi từ phía sau.
Khánh quay lại bất ngờ:
- Ủa, Nam, lên mà không báo trước để mình đi đón.
- Mình muốn Khánh bất ngờ.
- Vô nhà trước đi Nam, mình lùa mấy con vịt lạc đàn xong mình vô.
Nam treo quai ba lô lên cành cây rồi xắn gấu quần:
- Khánh đứng đó, để mình đón đầu mấy chú vịt kia kẻo nó chạy ra ngoài.
- Cẩn thận Nam, có vũng sình phía sau.
- Ùm.
- Đã nói rồi mà, té ướt hết rồi.
Nam cười:
- Không sao, tắm bùn cho khỏe.
- Khỏe con mắt. Khánh đưa một tay kéo Nam lên đứng lên.
- Được rồi Nam, mấy con vịt kia nó theo nhau về rồi, đi vô thôi.
- Ừ.
Khánh đeo ba lô của Nam vô nhà:
- Bữa nay ba má và chị Hai đi ăn cưới trên Chơn Thành, ngày mai mới về.
Khánh bật đèn:
- Nam xuống tắm đi, quần áo dơ để đó mình tắm sau mình giặt luôn.
- Ok.
Nam đứng gần cái lu bự chứa nước, anh tắm xong cầm khăn vừa lau người vừa gọi:
- Khánh, mình tắm xong rồi, ra tắm đi.
- Tắm xong thì vô nhà đi Nam, mình nấu xong mình tắm, mà Nam muốn nhậu không?
Nam vừa đi vô vừa nói:
- Không, giờ đuối như trái chuối, muốn ăn no thôi.
Nam vô nhà, Khánh đưa cho Nam ly nước:
- Nước sâm má làm hồi sáng, uống đi cho tỉnh, chờ mình tắm xong thì ăn cơm.
- Ok.
Bữa cơm ngày gặp lại của đôi bạn rất giản đơn, không rượu, không mồi nhưng niềm vui đầy ắp. Ăn cơm xong Khánh và Nam ngồi trò chuyện tới gần khuya:
- Nam, đi đường xa mệt, giờ vô nghỉ ngơi cho khỏe.
- Ok.
Trăng đêm nay càng về khuya càng tỏ, ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu vô hai cơ thể ở trần trên chiếc giường gỗ, ánh trăng như muốn uống, nuốt trọn hai cơ thể vạm vỡ, cơ bắp một cách hừng hực và những mảng sáng tối có lúc rõ ràng, có lúc nhạt nhòa như đang tạo nên một bức tranh đồng điệu.
Đêm chằn chọc, cả hai người khó ngủ, lăn qua lăn lại. thỉnh thoảng họ lại hỏi chuyện nhau:
- Nam, bồ của Nam cũng ở Long Xuyên luôn hả.
Nam quay người về phía Khánh:
- Nói thiệt là chưa có bồ chính thức, chỉ quen chứ chưa yêu.
- Ừ!
- Mà Khánh và Thắm khi nào cưới?
Khánh thở dài:
- Chưa biết. Thôi, tranh thủ ngủ chút đi Nam.
- Ok.
- Cạp, cạp, cạp… Khánh đang lùa mấy con vịt, bỗng giật mình.
- Khánh, Khánh. Tiếng gọi từ phía sau.
Khánh quay lại bất ngờ:
- Ủa, Nam, lên mà không báo trước để mình đi đón.
- Mình muốn Khánh bất ngờ.
- Vô nhà trước đi Nam, mình lùa mấy con vịt lạc đàn xong mình vô.
Nam treo quai ba lô lên cành cây rồi xắn gấu quần:
- Khánh đứng đó, để mình đón đầu mấy chú vịt kia kẻo nó chạy ra ngoài.
- Cẩn thận Nam, có vũng sình phía sau.
- Ùm.
- Đã nói rồi mà, té ướt hết rồi.
Nam cười:
- Không sao, tắm bùn cho khỏe.
- Khỏe con mắt. Khánh đưa một tay kéo Nam lên đứng lên.
- Được rồi Nam, mấy con vịt kia nó theo nhau về rồi, đi vô thôi.
- Ừ.
Khánh đeo ba lô của Nam vô nhà:
- Bữa nay ba má và chị Hai đi ăn cưới trên Chơn Thành, ngày mai mới về.
Khánh bật đèn:
- Nam xuống tắm đi, quần áo dơ để đó mình tắm sau mình giặt luôn.
- Ok.
Nam đứng gần cái lu bự chứa nước, anh tắm xong cầm khăn vừa lau người vừa gọi:
- Khánh, mình tắm xong rồi, ra tắm đi.
- Tắm xong thì vô nhà đi Nam, mình nấu xong mình tắm, mà Nam muốn nhậu không?
Nam vừa đi vô vừa nói:
- Không, giờ đuối như trái chuối, muốn ăn no thôi.
Nam vô nhà, Khánh đưa cho Nam ly nước:
- Nước sâm má làm hồi sáng, uống đi cho tỉnh, chờ mình tắm xong thì ăn cơm.
- Ok.
Bữa cơm ngày gặp lại của đôi bạn rất giản đơn, không rượu, không mồi nhưng niềm vui đầy ắp. Ăn cơm xong Khánh và Nam ngồi trò chuyện tới gần khuya:
- Nam, đi đường xa mệt, giờ vô nghỉ ngơi cho khỏe.
- Ok.
Trăng đêm nay càng về khuya càng tỏ, ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu vô hai cơ thể ở trần trên chiếc giường gỗ, ánh trăng như muốn uống, nuốt trọn hai cơ thể vạm vỡ, cơ bắp một cách hừng hực và những mảng sáng tối có lúc rõ ràng, có lúc nhạt nhòa như đang tạo nên một bức tranh đồng điệu.
Đêm chằn chọc, cả hai người khó ngủ, lăn qua lăn lại. thỉnh thoảng họ lại hỏi chuyện nhau:
- Nam, bồ của Nam cũng ở Long Xuyên luôn hả.
Nam quay người về phía Khánh:
- Nói thiệt là chưa có bồ chính thức, chỉ quen chứ chưa yêu.
- Ừ!
- Mà Khánh và Thắm khi nào cưới?
Khánh thở dài:
- Chưa biết. Thôi, tranh thủ ngủ chút đi Nam.
- Ok.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook