Gió Nam Hiểu Ý Em
-
Chương 6
“Là do anh sắp xếp?” Diệp Tiểu Ý nghẹn ngào hỏi.
“Thật bất ngờ phải không? Cảnh này đáng lẽ ra sắp xếp cho Diệp Triều Nhân, cho ông ta hưởng thụ cảnh ba tôi đã từng phải chịu, ai biết được cô lại là một người con có hiếu?” Ôn Nam nắm chặt cằm của cô, cười lạnh.
Diệp Tiểu Ý ánh mắt bi thương nhìn hắn, trái tim cô như bị cắm bởi một con dao sắc nhọn, đau tới mức không thở nổi.
Đúng vậy, hắn hận cô đến thế, làm sao có thể vì cô mà đau lòng?
Là cô tự đa tình.
“Vậy tại sao anh lại cứu tôi?” Diệp Tiểu Ý không cam lòng, ánh mắt long lanh nhìn Ôn Nam
Cô mong chờ từ miệng người đàn ông ấy thốt ra những lời lẽ an ủi, dù chỉ một chút thôi cũng được, chỉ còn một chút thương, như vậy cô cũng được an ủi phần nào rồi.
Nhưng Ôn Nam lại nói: “Nếu cô bị đám người đó đánh chểt, tôi lấy ai để hành hạ?
Diệp Triều Nhân tự tay dâng đồ chơi đến, tôi vẫn còn chưa chơi chán!”
Từng câu từng chữ như đâm vào tim Diệp Tiểu Ý.
Cô chỉ là món đồ chơi trong tay hắn mà thôi.
Nước mắt Diệp Tiểu Ý dâng trào: “Ôn Nam, anh chưa từng đau lòng vì em sao? Là nhà họ Diệp có lỗi với anh, với bác Ôn, nhưng em cầu xin anh, đừng trở nên như vậy được không…”
Đừng trở nên đáng sợ như vậy, đừng tâm địa sắt đá như vậy được không?
Sắc mặt Ôn Nam trầm xuống, nộ khí bùng lên, đôi mắt như muốn bốc lửa: “Trò chơi mới chỉ mới bắt đầu thôi, bây giờ đã không chống đỡ được, về sau chơi tiếp thế nào được?
Tay người đàn ông tăng thêm lực, khiến cằm của Diệp Tiểu Ý như muốn vỡ vụn!
“Đau…Ôn Nam, buông em ra…” Diệp Tiểu Ý nắm chặt tay hắn nói.
“Đau là đúng rồi! Tất cả những điều này chỉ là trả nợ!”
Ôn Nam văng tay cô ra, đẩy cô ngã xuống đất: “Để cô cảm nhận lúc đó tôi đau như thế nào!”
Diệp Tiểu Ý vừa khóc vừa nói: “Năm đó em cũng có nỗi khổ tâm, em…”
“Đủ rồi!” Hắn ngắt lời cô, “Khổ tâm? Cô chỉ là kẻ ham thích hư vinh!”
Diệp Hướng Nhân hại chết cha hắn, hại Ôn gia phá sản, càng ghê tởm hơn nữa, người phụ nữ này thay lòng đổi dạ, từ hôn với hắn, ngang nhiên cùng Quý Bạc Như đính hôn!
Hắn làm sao có thể không hận cho được?
“Có phải em nói gì anh cũng không tin phải không?”
Diệp Tiểu Ý ánh mắt long lanh, ầng ậng nước nhìn Ôn Nam.
Năm đó Diệp Triều Nhân vu oan cho bác Ôn, Ôn gia phá sản, bác Ôn tự sát trong ngục. Trong lúc kích động, Ôn Nam dùng dao đâm Diệp Triều Nhân ở bãi đỗ xe, bị Diệp Triều Nhân khởi tố.
Vì cứu Ôn Nam, Diệp Tiểu Ý bị ép từ hôn, phải đính hôn cùng Quý Bạc Như, đồng thời phải thề rằng không được gặp Ôn Nam.
Lúc đó cô làm như vậy là chuyện bất đắc dĩ.
“Lời nói của một người đàn bà ham hư vinh, cô nghĩ tôi có thể tin được ư?”
Ôn Nam cười lạnh.
Trái tim Diệp Tiểu Ý như đóng băng: “Làm thế nào thì anh mới có thể tha thứ cho em?”
“Quỳ xuống cầu xin tôi.”
“Chỉ cần em quỳ xuống, anh sẽ buông tha cho em, buông tha cho Diệp Thị?”
“Cô không thử làm sao mà biết được?”
Diệp Tiểu Ý cười khổ: “Được.”
Nói rồi, Diệp Tiểu Ý nhẫn nhục, quỳ gối trước mặt Ôn Nam: “Cầu xin anh tha cho em, tha cho Diệp gia.”
Ôn Nam trong lòng run lên, siết chặt nắm tay trong vô thức.
Hắn ngồi xổm xuống, nâng cằm người con gái trước tầm mắt hắn: “Không hổ là con gái của Diệp Hướng Nhân, đê tiện! Cô nhớ kĩ, Ôn Nam tôi cả đời này cũng không thể tha thứ cho cô!”
Nói xong, Ôn Nam vung tay đi mất.
Diệp Tiểu Ý quỳ trên nền đá hoa cương lạnh lẽo, bị người qua lại dò xét.
“Đây không phải là Diệp đại tiểu thư sao?”
“Đại tiểu thư cái gì, phượng hoàng gãy cánh không bằng gà!”
“trước đây cô ta với Ôn Nam ân ái như vậy, bây giờ biến thành bộ dạng này thật đáng tiếc!”
“Đáng tiếc cái gì, lúc Ôn gia suy bại, cô ta chẳng phải liền xà vào lòng Quý công tử hay sao?
Bây giờ Ôn Nam đối xử với cô ta như vậy, không phải là trừng phạt thích đáng sao? Tiện nhân không nên cảm thông!
“Nói như vậy cũng là đáng đời!”
“Thật bất ngờ phải không? Cảnh này đáng lẽ ra sắp xếp cho Diệp Triều Nhân, cho ông ta hưởng thụ cảnh ba tôi đã từng phải chịu, ai biết được cô lại là một người con có hiếu?” Ôn Nam nắm chặt cằm của cô, cười lạnh.
Diệp Tiểu Ý ánh mắt bi thương nhìn hắn, trái tim cô như bị cắm bởi một con dao sắc nhọn, đau tới mức không thở nổi.
Đúng vậy, hắn hận cô đến thế, làm sao có thể vì cô mà đau lòng?
Là cô tự đa tình.
“Vậy tại sao anh lại cứu tôi?” Diệp Tiểu Ý không cam lòng, ánh mắt long lanh nhìn Ôn Nam
Cô mong chờ từ miệng người đàn ông ấy thốt ra những lời lẽ an ủi, dù chỉ một chút thôi cũng được, chỉ còn một chút thương, như vậy cô cũng được an ủi phần nào rồi.
Nhưng Ôn Nam lại nói: “Nếu cô bị đám người đó đánh chểt, tôi lấy ai để hành hạ?
Diệp Triều Nhân tự tay dâng đồ chơi đến, tôi vẫn còn chưa chơi chán!”
Từng câu từng chữ như đâm vào tim Diệp Tiểu Ý.
Cô chỉ là món đồ chơi trong tay hắn mà thôi.
Nước mắt Diệp Tiểu Ý dâng trào: “Ôn Nam, anh chưa từng đau lòng vì em sao? Là nhà họ Diệp có lỗi với anh, với bác Ôn, nhưng em cầu xin anh, đừng trở nên như vậy được không…”
Đừng trở nên đáng sợ như vậy, đừng tâm địa sắt đá như vậy được không?
Sắc mặt Ôn Nam trầm xuống, nộ khí bùng lên, đôi mắt như muốn bốc lửa: “Trò chơi mới chỉ mới bắt đầu thôi, bây giờ đã không chống đỡ được, về sau chơi tiếp thế nào được?
Tay người đàn ông tăng thêm lực, khiến cằm của Diệp Tiểu Ý như muốn vỡ vụn!
“Đau…Ôn Nam, buông em ra…” Diệp Tiểu Ý nắm chặt tay hắn nói.
“Đau là đúng rồi! Tất cả những điều này chỉ là trả nợ!”
Ôn Nam văng tay cô ra, đẩy cô ngã xuống đất: “Để cô cảm nhận lúc đó tôi đau như thế nào!”
Diệp Tiểu Ý vừa khóc vừa nói: “Năm đó em cũng có nỗi khổ tâm, em…”
“Đủ rồi!” Hắn ngắt lời cô, “Khổ tâm? Cô chỉ là kẻ ham thích hư vinh!”
Diệp Hướng Nhân hại chết cha hắn, hại Ôn gia phá sản, càng ghê tởm hơn nữa, người phụ nữ này thay lòng đổi dạ, từ hôn với hắn, ngang nhiên cùng Quý Bạc Như đính hôn!
Hắn làm sao có thể không hận cho được?
“Có phải em nói gì anh cũng không tin phải không?”
Diệp Tiểu Ý ánh mắt long lanh, ầng ậng nước nhìn Ôn Nam.
Năm đó Diệp Triều Nhân vu oan cho bác Ôn, Ôn gia phá sản, bác Ôn tự sát trong ngục. Trong lúc kích động, Ôn Nam dùng dao đâm Diệp Triều Nhân ở bãi đỗ xe, bị Diệp Triều Nhân khởi tố.
Vì cứu Ôn Nam, Diệp Tiểu Ý bị ép từ hôn, phải đính hôn cùng Quý Bạc Như, đồng thời phải thề rằng không được gặp Ôn Nam.
Lúc đó cô làm như vậy là chuyện bất đắc dĩ.
“Lời nói của một người đàn bà ham hư vinh, cô nghĩ tôi có thể tin được ư?”
Ôn Nam cười lạnh.
Trái tim Diệp Tiểu Ý như đóng băng: “Làm thế nào thì anh mới có thể tha thứ cho em?”
“Quỳ xuống cầu xin tôi.”
“Chỉ cần em quỳ xuống, anh sẽ buông tha cho em, buông tha cho Diệp Thị?”
“Cô không thử làm sao mà biết được?”
Diệp Tiểu Ý cười khổ: “Được.”
Nói rồi, Diệp Tiểu Ý nhẫn nhục, quỳ gối trước mặt Ôn Nam: “Cầu xin anh tha cho em, tha cho Diệp gia.”
Ôn Nam trong lòng run lên, siết chặt nắm tay trong vô thức.
Hắn ngồi xổm xuống, nâng cằm người con gái trước tầm mắt hắn: “Không hổ là con gái của Diệp Hướng Nhân, đê tiện! Cô nhớ kĩ, Ôn Nam tôi cả đời này cũng không thể tha thứ cho cô!”
Nói xong, Ôn Nam vung tay đi mất.
Diệp Tiểu Ý quỳ trên nền đá hoa cương lạnh lẽo, bị người qua lại dò xét.
“Đây không phải là Diệp đại tiểu thư sao?”
“Đại tiểu thư cái gì, phượng hoàng gãy cánh không bằng gà!”
“trước đây cô ta với Ôn Nam ân ái như vậy, bây giờ biến thành bộ dạng này thật đáng tiếc!”
“Đáng tiếc cái gì, lúc Ôn gia suy bại, cô ta chẳng phải liền xà vào lòng Quý công tử hay sao?
Bây giờ Ôn Nam đối xử với cô ta như vậy, không phải là trừng phạt thích đáng sao? Tiện nhân không nên cảm thông!
“Nói như vậy cũng là đáng đời!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook