Gió Nam Hiểu Ý Em
-
Chương 22
Ôn Nam bị tát, trầm mặc vài giây, quay mặt sang nhìn mẹ hắn: “Con chưa quên.”
“Vậy tại sao giờ này con mới về? Có phải đi tìm con đàn bà không biết xấu hổ kia sao?!” Mẹ Ôn túm lấy cổ áo Ôn Nam: “Con khiến mẹ quá thất vọng!”
“Đã muộn rồi, để con đưa mẹ đi nghỉ ngơi…”
Ôn Nam còn chưa dưt lời, mẹ On lại tát thêm một cái: “Con đã từng ở trước mộ ba con thề rằng sẽ khiến người nhà họ Diệp đều phải chết, bây giờ thì sao? Con đã làm được chưa?!”
Ôn Nam trả lời: “Diệp Triều Nhân con đã xử lý xong, cũng hành hạ đủ rồi, chắc mấy chốc sẽ ngồi tù. Nỗi oan khuất của cha cũng sắp được giải rồi.”
“Còn con đàn bà đê tiện kia thì sao?!”
“Mẹ, cô ấy…là Diệp Triều Nhân hại chết cha, không phải lỗi của cô ấy…”
Một cái tát nữa được giáng xuống, Ôn Nam bị tát đến nỗi chảy máu miệng.
“Con có phải vẫn còn nhớ đến Diệp Tiểu Ý? Ta muốn con ở lễ tuyên bố làm cho cô ta thân bại danh liệt, nhưng con đã làm như thế nào? Còn lần trước, phu nhân chủ tịch Triệu đến bắt gian tận giường, tại sao con lại cứu cô ta? Ôn Nam, con làm mẹ quá thật vọng!”
Trước lễ tuyên bố, mẹ Ôn đã yêu cầu Ôn Nam đưa Diệp Tiểu Ý đến buổi lễ, bỏ thuốc cho cô ta uống, để cô ta ở trước mặt phóng viên bộc lộ bản chất phóng đãng đê tiện, nhưng Ôn Nam làm sao có thể hạ thủ được? Cuối cùng thay đổi ý định.
Ngày hôm sau, hắn không dám trở về gặp mẹ Ôn, cũng khống chế bản thân không đi gặp Diệp Tiểu Ý.
Mẹ Ôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng nhẽ con đã quên cha con đã chết như thế nào sao? Lúc trước người phụ nữ kia đã đá con như thế nào? Chân ta vì sao không còn nữa?”
“Mẹ, con chưa quên…”
“Nếu con không ra tay được thì để ta ra tay! Ôn Nam chỉ vào giữa phòng khách nói: “Mau đến quỳ xuống trước mặt cha con! Tự kiểm điểm lại bản thân!”
Dứt lời, mẹ Ôn lăn xe lăn trở về phòng mình, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Ôn Nam vuốt mặt, cứng nhắc đi đến phòng khách.
Ánh nên mờ ảo, chiếu vào di ảnh của ba Ôn.
Gian thờ ba Ôn đã được lập năm năm, hương khói không ngừng.
Ôn Nam quỳ gối trước di ảnh, ánh mắt thất thần nhìn di ảnh của ba Ôn, trái tim nhoi nhói.
Một bên là người con gái hắn yêu sâu đậm, một bên là mối thâm thù khắc cốt ghi tâm. Hắn nên làm thế nào?
Hắn đã từng đứng trước mộ cha thề rằng sẽ khiến cho người nhà họ Diệp sống không bằng chết, nhưng đã nhiều lần hắn mềm lòng trước Diệp Tiểu Ý, làm trái ý mẹ Ôn.
…
Diệp Tiểu Ý hay tin Ôn Nam nằm viện,lòng như lửa đốt, tự mình nấu cháo mang đến bệnh viện cho hắn.
Lúc cô bước vào phòng, Ôn Nam vẫn còn đang ngủ. Lúc rời chỗ Diệp Tiểu Ý, hắn đứng dưới trời mưa thật lâu, tỉnh táo rồi mới đi đến biệt thự lưng chừng núi. Mẹ Ôn kêu hắn quỳ trước di ảnh của cha một đêm, ngày hôm sau sốt cao ngã bệnh.
Mới ba ngày, nhìn hắn gầy đi trông thấy, râu mọc tua tủa, hết sức tiều tụy.
Diệp Tiểu Ý đau lòng, ngồi ở mép giường, đưa tay ra muốn chạm lên đôi mi hắn.
Nhưng mà cô vừa chạm vào thì Ôn Nam chợt tỉnh, hắn nắm lấy cổ tay cô trợn mắt lên giận dữ: “Ai cho phép cô vào đây?!”
“Tôi…tôi…xin lỗi, nghe nói anh bị bệnh, cho nên tôi rất lo lắng, muốn đến thăm anh.” Diệp Tiểu Ý ấp úng nói.
“Đừng có kiểu mèo khóc chuột nữa! Ôn Nam lạnh lùng nói.
Diệp Tiểu Ý nép vào một bên, đan chặt ngón tay vào nhau lúng túng.
“Xem đủ chưa? Giờ cô có thể cút đi được rồi.” Ôn Nam hét lên.
Diệp Tiểu Ý vẫn còn lời chưa nói, đâu có chịu đi. Cô múc bát canh gà đưa cho Ôn Nam ăn, liền bị hắn mạnh mẽ gạt đi.
“Vậy tại sao giờ này con mới về? Có phải đi tìm con đàn bà không biết xấu hổ kia sao?!” Mẹ Ôn túm lấy cổ áo Ôn Nam: “Con khiến mẹ quá thất vọng!”
“Đã muộn rồi, để con đưa mẹ đi nghỉ ngơi…”
Ôn Nam còn chưa dưt lời, mẹ On lại tát thêm một cái: “Con đã từng ở trước mộ ba con thề rằng sẽ khiến người nhà họ Diệp đều phải chết, bây giờ thì sao? Con đã làm được chưa?!”
Ôn Nam trả lời: “Diệp Triều Nhân con đã xử lý xong, cũng hành hạ đủ rồi, chắc mấy chốc sẽ ngồi tù. Nỗi oan khuất của cha cũng sắp được giải rồi.”
“Còn con đàn bà đê tiện kia thì sao?!”
“Mẹ, cô ấy…là Diệp Triều Nhân hại chết cha, không phải lỗi của cô ấy…”
Một cái tát nữa được giáng xuống, Ôn Nam bị tát đến nỗi chảy máu miệng.
“Con có phải vẫn còn nhớ đến Diệp Tiểu Ý? Ta muốn con ở lễ tuyên bố làm cho cô ta thân bại danh liệt, nhưng con đã làm như thế nào? Còn lần trước, phu nhân chủ tịch Triệu đến bắt gian tận giường, tại sao con lại cứu cô ta? Ôn Nam, con làm mẹ quá thật vọng!”
Trước lễ tuyên bố, mẹ Ôn đã yêu cầu Ôn Nam đưa Diệp Tiểu Ý đến buổi lễ, bỏ thuốc cho cô ta uống, để cô ta ở trước mặt phóng viên bộc lộ bản chất phóng đãng đê tiện, nhưng Ôn Nam làm sao có thể hạ thủ được? Cuối cùng thay đổi ý định.
Ngày hôm sau, hắn không dám trở về gặp mẹ Ôn, cũng khống chế bản thân không đi gặp Diệp Tiểu Ý.
Mẹ Ôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng nhẽ con đã quên cha con đã chết như thế nào sao? Lúc trước người phụ nữ kia đã đá con như thế nào? Chân ta vì sao không còn nữa?”
“Mẹ, con chưa quên…”
“Nếu con không ra tay được thì để ta ra tay! Ôn Nam chỉ vào giữa phòng khách nói: “Mau đến quỳ xuống trước mặt cha con! Tự kiểm điểm lại bản thân!”
Dứt lời, mẹ Ôn lăn xe lăn trở về phòng mình, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Ôn Nam vuốt mặt, cứng nhắc đi đến phòng khách.
Ánh nên mờ ảo, chiếu vào di ảnh của ba Ôn.
Gian thờ ba Ôn đã được lập năm năm, hương khói không ngừng.
Ôn Nam quỳ gối trước di ảnh, ánh mắt thất thần nhìn di ảnh của ba Ôn, trái tim nhoi nhói.
Một bên là người con gái hắn yêu sâu đậm, một bên là mối thâm thù khắc cốt ghi tâm. Hắn nên làm thế nào?
Hắn đã từng đứng trước mộ cha thề rằng sẽ khiến cho người nhà họ Diệp sống không bằng chết, nhưng đã nhiều lần hắn mềm lòng trước Diệp Tiểu Ý, làm trái ý mẹ Ôn.
…
Diệp Tiểu Ý hay tin Ôn Nam nằm viện,lòng như lửa đốt, tự mình nấu cháo mang đến bệnh viện cho hắn.
Lúc cô bước vào phòng, Ôn Nam vẫn còn đang ngủ. Lúc rời chỗ Diệp Tiểu Ý, hắn đứng dưới trời mưa thật lâu, tỉnh táo rồi mới đi đến biệt thự lưng chừng núi. Mẹ Ôn kêu hắn quỳ trước di ảnh của cha một đêm, ngày hôm sau sốt cao ngã bệnh.
Mới ba ngày, nhìn hắn gầy đi trông thấy, râu mọc tua tủa, hết sức tiều tụy.
Diệp Tiểu Ý đau lòng, ngồi ở mép giường, đưa tay ra muốn chạm lên đôi mi hắn.
Nhưng mà cô vừa chạm vào thì Ôn Nam chợt tỉnh, hắn nắm lấy cổ tay cô trợn mắt lên giận dữ: “Ai cho phép cô vào đây?!”
“Tôi…tôi…xin lỗi, nghe nói anh bị bệnh, cho nên tôi rất lo lắng, muốn đến thăm anh.” Diệp Tiểu Ý ấp úng nói.
“Đừng có kiểu mèo khóc chuột nữa! Ôn Nam lạnh lùng nói.
Diệp Tiểu Ý nép vào một bên, đan chặt ngón tay vào nhau lúng túng.
“Xem đủ chưa? Giờ cô có thể cút đi được rồi.” Ôn Nam hét lên.
Diệp Tiểu Ý vẫn còn lời chưa nói, đâu có chịu đi. Cô múc bát canh gà đưa cho Ôn Nam ăn, liền bị hắn mạnh mẽ gạt đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook